Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 99: Đòi lại công bằng cho mình
Chung Thục Quyên Nhi
27/05/2024
"Phải đó, Thập phu nhân. Nhiêu đó không đáng là gì, Long phu nhân thương Trí Thiên như vậy mà".
Bước đi điệu đà, lả lơi, giọng nói phát ra ban nãy không cần nhìn người cũng biết kẻ đó như thế nào. Quý Dĩ Hân bước tới, tay cầm món đồ chơi lego mẫu mới mà đứa trẻ con nào cũng muốn có trong năm nay.
Khuôn miệng tươi cười đến mức khiến cho người ta phát ớn ghẻ lạnh, nó giả trân đến mức buồn nôn.
"Chúc mừng sinh nhật Trí Thiên".
Quý Dĩ Hân cầm hộp quà đến chỗ Trí Thiên, phớt lờ luôn Lâm Tiểu Thanh. Trí Thiên nhìn thấy ả liền chạy ngay trốn phía sau Tổng Cửu. Thằng bé không có thiện cảm với ả là bao, còn có thể nói ghét ra mặt.
Tống Cửu thừa hiểu tâm lý tiểu tử nhà mình. Thằng bé rất nhạy cảm khi tiếp xúc với người lạ. Nếu tiếp xúc ai thằng bé cảm thấy có thiện cảm, muốn gần gũi thằng bé sẽ líu lo không ngừng cả ngày không chán.
Giống như những hôm bữa, Lâm Tiểu Thanh sang chơi, hay Tống Cửu hay hẹn Lâm Tiểu Thanh đi tán gẫu thì thằng bé cứ nhõng nhẽo đòi đi cho bằng được để gặp Lâm Tiểu Thanh. Không cho là nó khóc la om sòm khiến người ta thủng màng nhĩ. Gặp được Lâm Tiểu Thanh thì nó lảnh lót không thôi, vô cùng yêu mến Lâm Tiểu Thanh.
Nếu như gặp ai thẳng bé không có thiện cảm thì một câu thẳng bé cũng không nói. Thẳng bé sẽ theo phản xạ tự nhiên mà chui ra đằng sau mẹ mình không muốn tiếp xúc nửa lời.
Giống như trường hợp này đây.
Tống Cửu nói với cậu nhõi con của mình: "Cô Quý tặng quà con kia, con mau cảm ơn đi".
Thằng bé bấu chặt lấy vạt váy của mẹ trốn kĩ không thò mặt ra nhìn ả. Quý Dĩ Hân bị một đứa trẻ tạt gáo nước lạnh, tay cầm hộp quà cứ đưa giữa không trung cứng đờ vì gượng gạo. Ả cũng không ngờ đến cả một đứa trẻ cũng tỏ thái độ này với mình.
Lâm Tiều Thanh nhẹ nhếch khuôn miệng trong lòng cũng được vui mừng đôi phần. Tống Cửu miễn cưỡng cười mừng với ả ta rồi nhận lấy món quà: "Cảm ơn cô nhé, Quý tiểu thư. Tôi thay mặt thằng bé cảm ơn cô".
Quý Dĩ Hân cũng gượng cười sau sự nhục nhã đó vụng về giấu giếm. Lâm Tiểu Thanh thừa cơ này muốn trêu ả bẽ mặt một chút coi như là đòi lại cho mình một chút công bằng. Cô dịu dàng nói với Trí Thiên: "Trí Thiên, về sau ai tặng con hay cho con quà gì con phải cảm ơn nghe chưa ? Con làm như vậy người ta ngại lằm đấy".
Thằng bé ngây thơ hôn nhiên trả lời trong vô tư không chút lo nghĩ: "Con chỉ quà của cô Lâm tặng con thôi. Sau này Tiểu Bảo chào đời con sẽ mua tặng thật nhiều đồ chơi cho ấy".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười hiền dịu giống như ánh nắng ban mai tỏa lúc sáng sớm dẽ chịu khiến thằng bé đôi mắt long lanh tròn xoe.
"Cảm ơn con nhé Trí Thiên. Tiều Bảo sẽ vui lắm đấy"
Thằng bé cười vô tư lự, nụ cười hồn nhiên ấy khiến cô khao khát mà mong ước sau này Tiểu Bảo của mình cũng như Trí Thiên này, không lo không nghĩ gì, tuổi thơ sẽ mãi là vậy. Nhưng mà điều mà cô mộng tưởng bấy lâu nay vẫn chưa thể nhìn thấy.
Quý Dĩ Hân cũng không chịu nhịn, ả liền đáp trả ngay: "Nghe nói vì cô mà anh Long Mặc gặp khó khăn tài chính.
Cô lại ở đây vui vẻ tán gẩu có phải hơi thiếu trách nhiệm rồi không ? Dù sao sai cũng là ở cô mà ?".
Lâm Tiểu Thanh khẽ cười nhìn thẳng vào mắt Quý Dĩ Hần nói: "Cô có người mới mà tùy tiện gọi tên chồng tôi thân mật như thế hình như không hợp cho lắm. Hôm nay là sinh nhật của Trí Thiên, cô nói chuyện này ở đây có liên quan gì không ? Đừng làm gia quyến người ta mất vui".
Quý Dĩ Hần khoang tay trước ngực vô cùng tự tin khiều khích: "Không cho tồi nói lẳng sang chủ để khác là cô đang chột dạ sao? Dự án lớn như vậy anh ấy giao cho cô, anh ấy tin cô mà bị cô làm cho tanh bành cả rồi. Sự thật là vậy sao lại không cho tôi nói ?".
Lâm Tiểu Thanh bật cười từ từ, từ từ từng bước một tiến gần Quý Dĩ Hân. Chiếc bụng mang Tiểu Bảo đẩy ả ta suýt giấm phải vạt váy mà ngã. Quý Dĩ Hân tròn mắt nhìn Lâm Tiểu Thanh mà không thể ngờ tới lần nào lần ấy cũng bị Lâm Tiều Thanh khí thế lẫn át bẻ gãy mọi lời chanh chua của ả.
Lâm Tiểu Thanh từ tốn vặn lại một câu: "Anh ấy khủng hoảng đấy, vậy cô có giúp anh ấy không ?"
Quý Dĩ Hân đang định nói gì đó nhưng bị Lâm Tiều Thanh chăn ngang họng, cô nói tiếp: "Tôi cũng có đôi lời muốn nói với cô. Không muốn ai biết thì đừng có làm. Cô có nghĩ có thằng đàn ông thành công nào ngu ngốc tới mức đánh đổi sự nghiệp vì gái không ?".
Câu nói như đâm thẳng vào tim đen của Quý Dĩ Hân khiến ả lung lay tâm lý: "'Cô nói vậy nghĩa là sao ?".
Lâm Tiều Thanh nhếch miệng cái cảnh cáo: "Cẩn trọng khi chơi với thú dữ, mất mạng lúc nào không hay đâu".
Bước đi điệu đà, lả lơi, giọng nói phát ra ban nãy không cần nhìn người cũng biết kẻ đó như thế nào. Quý Dĩ Hân bước tới, tay cầm món đồ chơi lego mẫu mới mà đứa trẻ con nào cũng muốn có trong năm nay.
Khuôn miệng tươi cười đến mức khiến cho người ta phát ớn ghẻ lạnh, nó giả trân đến mức buồn nôn.
"Chúc mừng sinh nhật Trí Thiên".
Quý Dĩ Hân cầm hộp quà đến chỗ Trí Thiên, phớt lờ luôn Lâm Tiểu Thanh. Trí Thiên nhìn thấy ả liền chạy ngay trốn phía sau Tổng Cửu. Thằng bé không có thiện cảm với ả là bao, còn có thể nói ghét ra mặt.
Tống Cửu thừa hiểu tâm lý tiểu tử nhà mình. Thằng bé rất nhạy cảm khi tiếp xúc với người lạ. Nếu tiếp xúc ai thằng bé cảm thấy có thiện cảm, muốn gần gũi thằng bé sẽ líu lo không ngừng cả ngày không chán.
Giống như những hôm bữa, Lâm Tiểu Thanh sang chơi, hay Tống Cửu hay hẹn Lâm Tiểu Thanh đi tán gẫu thì thằng bé cứ nhõng nhẽo đòi đi cho bằng được để gặp Lâm Tiểu Thanh. Không cho là nó khóc la om sòm khiến người ta thủng màng nhĩ. Gặp được Lâm Tiểu Thanh thì nó lảnh lót không thôi, vô cùng yêu mến Lâm Tiểu Thanh.
Nếu như gặp ai thẳng bé không có thiện cảm thì một câu thẳng bé cũng không nói. Thẳng bé sẽ theo phản xạ tự nhiên mà chui ra đằng sau mẹ mình không muốn tiếp xúc nửa lời.
Giống như trường hợp này đây.
Tống Cửu nói với cậu nhõi con của mình: "Cô Quý tặng quà con kia, con mau cảm ơn đi".
Thằng bé bấu chặt lấy vạt váy của mẹ trốn kĩ không thò mặt ra nhìn ả. Quý Dĩ Hân bị một đứa trẻ tạt gáo nước lạnh, tay cầm hộp quà cứ đưa giữa không trung cứng đờ vì gượng gạo. Ả cũng không ngờ đến cả một đứa trẻ cũng tỏ thái độ này với mình.
Lâm Tiều Thanh nhẹ nhếch khuôn miệng trong lòng cũng được vui mừng đôi phần. Tống Cửu miễn cưỡng cười mừng với ả ta rồi nhận lấy món quà: "Cảm ơn cô nhé, Quý tiểu thư. Tôi thay mặt thằng bé cảm ơn cô".
Quý Dĩ Hân cũng gượng cười sau sự nhục nhã đó vụng về giấu giếm. Lâm Tiểu Thanh thừa cơ này muốn trêu ả bẽ mặt một chút coi như là đòi lại cho mình một chút công bằng. Cô dịu dàng nói với Trí Thiên: "Trí Thiên, về sau ai tặng con hay cho con quà gì con phải cảm ơn nghe chưa ? Con làm như vậy người ta ngại lằm đấy".
Thằng bé ngây thơ hôn nhiên trả lời trong vô tư không chút lo nghĩ: "Con chỉ quà của cô Lâm tặng con thôi. Sau này Tiểu Bảo chào đời con sẽ mua tặng thật nhiều đồ chơi cho ấy".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười hiền dịu giống như ánh nắng ban mai tỏa lúc sáng sớm dẽ chịu khiến thằng bé đôi mắt long lanh tròn xoe.
"Cảm ơn con nhé Trí Thiên. Tiều Bảo sẽ vui lắm đấy"
Thằng bé cười vô tư lự, nụ cười hồn nhiên ấy khiến cô khao khát mà mong ước sau này Tiểu Bảo của mình cũng như Trí Thiên này, không lo không nghĩ gì, tuổi thơ sẽ mãi là vậy. Nhưng mà điều mà cô mộng tưởng bấy lâu nay vẫn chưa thể nhìn thấy.
Quý Dĩ Hân cũng không chịu nhịn, ả liền đáp trả ngay: "Nghe nói vì cô mà anh Long Mặc gặp khó khăn tài chính.
Cô lại ở đây vui vẻ tán gẩu có phải hơi thiếu trách nhiệm rồi không ? Dù sao sai cũng là ở cô mà ?".
Lâm Tiểu Thanh khẽ cười nhìn thẳng vào mắt Quý Dĩ Hần nói: "Cô có người mới mà tùy tiện gọi tên chồng tôi thân mật như thế hình như không hợp cho lắm. Hôm nay là sinh nhật của Trí Thiên, cô nói chuyện này ở đây có liên quan gì không ? Đừng làm gia quyến người ta mất vui".
Quý Dĩ Hần khoang tay trước ngực vô cùng tự tin khiều khích: "Không cho tồi nói lẳng sang chủ để khác là cô đang chột dạ sao? Dự án lớn như vậy anh ấy giao cho cô, anh ấy tin cô mà bị cô làm cho tanh bành cả rồi. Sự thật là vậy sao lại không cho tôi nói ?".
Lâm Tiểu Thanh bật cười từ từ, từ từ từng bước một tiến gần Quý Dĩ Hân. Chiếc bụng mang Tiểu Bảo đẩy ả ta suýt giấm phải vạt váy mà ngã. Quý Dĩ Hân tròn mắt nhìn Lâm Tiểu Thanh mà không thể ngờ tới lần nào lần ấy cũng bị Lâm Tiều Thanh khí thế lẫn át bẻ gãy mọi lời chanh chua của ả.
Lâm Tiểu Thanh từ tốn vặn lại một câu: "Anh ấy khủng hoảng đấy, vậy cô có giúp anh ấy không ?"
Quý Dĩ Hân đang định nói gì đó nhưng bị Lâm Tiều Thanh chăn ngang họng, cô nói tiếp: "Tôi cũng có đôi lời muốn nói với cô. Không muốn ai biết thì đừng có làm. Cô có nghĩ có thằng đàn ông thành công nào ngu ngốc tới mức đánh đổi sự nghiệp vì gái không ?".
Câu nói như đâm thẳng vào tim đen của Quý Dĩ Hân khiến ả lung lay tâm lý: "'Cô nói vậy nghĩa là sao ?".
Lâm Tiều Thanh nhếch miệng cái cảnh cáo: "Cẩn trọng khi chơi với thú dữ, mất mạng lúc nào không hay đâu".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.