Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 155: Muốn em trở về
Chung Thục Quyên Nhi
18/09/2024
Long Mặc và Á Viêm đến từ bao giờ. Vest mặc chỉnh tề, phong thái lịch lãm sang trọng, đường nét khuôn mặt hắn nam tính, cuốn hút vô cùng. Hắn hài hòa nở nụ cười tiến gần hơn hai người, hắn cúi người chào ba cô: "Ba vợ".
Một tiếng "ba vợ" trầm thấp khiến lão Lâm điếng người sởn gai ốc mà lúng túng. Á Viêm đứng ngay cạnh bụp miệng cười nhỏ, Lâm Tiểu Thanh cũng bất lực cười nhìn hẳn.
Lão Lâm bối rối: "À, ông chủ Long, không...không dám...".
Long Mặc nói: "Sau này ba cứ gọi là Long Mặc được rồi. Con có chuyện muốn nói riêng với phu nhân".
"Ơ...ơ..." - Lão Lâm ngơ ngác.
"Á Viêm, đưa ba vợ tôi đi dạo thay phu nhân".
"Vâng, ông chủ".
Lão Lâm không an tâm nói với: "Đừng làm hại con bé".
Á Viêm đẩy lão Lâm lánh đi nhường lại khoảng không gian cho hai người. Đợi Á Viêm và lão Lâm rời đi, hai người mới có thể thả lỏng. Long Mặc chú ý đến vết thương trên cổ Lâm Tiều Thanh, vết thương vẫn còn băng lại chưa khỏi hẳn. Hắn đưa tay lên nhẹ chạm vào, bất an đau lòng: "Còn đau không ?".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười trìu mến, vươn tay lên chạm vào bàn tay lớn của hắn: "Không hề. Sắp lành rồi".
Long Mặc cuối cùng cũng giãn cơ mặt được một chút rồi.
"Không phải ông chủ như anh rất bận sao? Lẽ nào lại rảnh rồi ?".
Long Mặc khẽ nhếch khuôn miệng: "Dù bận thế nào cũng phải đến thăm phu nhân".
Cô bĩu môi: "Ai muốn làm phu nhân của anh ? Đừng có mơ".
Long Mặc sa sầm mặt mày, tính chiếm hữu của hắn như bị khiêu khích, hắn ôm eo cô kéo mạnh sa vào người mình. Khoảng cách gần gũi, cô ngửi thấy mùi hương đặc trưng từ trên người hắn mà có chút mê mần. Đôi mắt đỏ thằm kia nhìn sâu vào đôi đồng tử đen láy của cô. Đối phương thâu trong tầm mắt, hương hoa nhài dễ chịu thoang thoảng trước kia như một liều thuốc an thần còn bây giờ nó lại khiến người ta mê muội.
Hắn thấp giọng mang đầy sự chiếm hữu cực mạnh: "Lâm Tiểu Thanh, lần này sẽ không để em chạy nữa. Cho em tự do được cũng có thể giam cầm em mãi mãi, Long phu nhân".
Bất giác khóe môi Lâm Tiều Thanh cong lên, tay choàng qua cổ hẳn, thanh âm nỉ non trách móc khiến người ta mụ mị điên đảo: "Vẫn muốn làm tổn thương sao ?".
Giọng điệu yếu mềm, nũng nịu kia khiến hắn không bị dao đâm cũng thấy đau trong tim. Một câu nói khiến toàn bộ hối hận, áy náy trong hắn bị lôi ra tất thảy: "Không. Sẽ không vậy nữa"
Lâm Tiểu Thanh vươn người, làn môi mỏng lướt qua làn da cổ hắn. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở, ướt át đến khó chịu từ bên trái đến yết hầu rồi sang phải. Hắn nuốt ực một ngụm nước bọt, cô cứ làm hắn khó chịu như vậy sợ hắn không khống chế được bản thân mất. Tim hắn đập nhanh đến lạ đang trông chờ vào một điều bất ngờ gì đó xảy ra nhưng lại không có.
Cô buông hắn ra, một cách mèo vờn chuột, khiến hắn khó chịu mong muốn chờ đợi cuối cùng tặng hắn là sự hụt hẫng. Long Mặc cảm thấy mình như bị trêu đùa không thể nhẫn được trong hoàn cảnh bị cô công kích, hắn ghì chặt cô lại cướp lấy môi cô chiếm đoạt. Hệt như một vị lãnh chúa tàn bạo, hắn xâm lược, chiếm đoạt toàn bộ dưỡng khí của Lâm Tiểu Thanh.
Cánh môi, hương vị nơi đầu lưỡi cũng bị hắn đoạt sạch sẽ. Hai thân thể áp sát nhau không một kẽ hở, Long Mặc ôm thân thể nhỏ bé kia vào trong lòng không nỡ buông. Từng chút từng chút đều bị hắn cướp sạch sẽ, mọi thứ thuộc về cô hắn đều muốn.
Nụ hôn trượt xuống bên cổ Lâm Tiểu Thanh vô tình chạm vào vết thương khiến cô khẽ kêu lên một tiếng làm hắn giật mình mà dừng lại: "Đau sao ? Xin lỗi".
Lâm Tiểu Thanh nâng mắt nhìn hắn khẽ cười trấn an. Cô chui vào lòng hắn, đầu áp lên lồng ngực hắn nghe rõ nhịp tim hắn đập mạnh mà cảm nhận. Hắn ôm lấy cô gái nhỏ, đôi nhỏ tay chai sạn có chút lạnh rồi.
"Mặc mỏng thế ?".
"Không có. Mặc áo len thêm áo phao còn chê mỏng ?".
"Phu nhân ba năm qua chăm sóc bản thân mình hời hợt như vậy đáng bị phạt".
Lâm Tiều Thanh bĩu môi: "Xi...Cậy quyền cậy thế".
Nghĩ một hồi lâu, không biết có nên nói ra hay không nhưng hắn không can tâm để cô ở xa hắn như thế này: "Phu nhân, hay là em và ba dọn về dinh thư, được không ?".
Lâm Tiểu Thanh nghe hắn lúng túng cũng bụp miện cười hiểu nguyên do hôm nay hắn đến đây: "Vậy là hôm nay
đến đây là vì vấn đề này. Còn gì khác không ?".
"Tất nhiên là xin hỏi cưới em".
Một tiếng "ba vợ" trầm thấp khiến lão Lâm điếng người sởn gai ốc mà lúng túng. Á Viêm đứng ngay cạnh bụp miệng cười nhỏ, Lâm Tiểu Thanh cũng bất lực cười nhìn hẳn.
Lão Lâm bối rối: "À, ông chủ Long, không...không dám...".
Long Mặc nói: "Sau này ba cứ gọi là Long Mặc được rồi. Con có chuyện muốn nói riêng với phu nhân".
"Ơ...ơ..." - Lão Lâm ngơ ngác.
"Á Viêm, đưa ba vợ tôi đi dạo thay phu nhân".
"Vâng, ông chủ".
Lão Lâm không an tâm nói với: "Đừng làm hại con bé".
Á Viêm đẩy lão Lâm lánh đi nhường lại khoảng không gian cho hai người. Đợi Á Viêm và lão Lâm rời đi, hai người mới có thể thả lỏng. Long Mặc chú ý đến vết thương trên cổ Lâm Tiều Thanh, vết thương vẫn còn băng lại chưa khỏi hẳn. Hắn đưa tay lên nhẹ chạm vào, bất an đau lòng: "Còn đau không ?".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười trìu mến, vươn tay lên chạm vào bàn tay lớn của hắn: "Không hề. Sắp lành rồi".
Long Mặc cuối cùng cũng giãn cơ mặt được một chút rồi.
"Không phải ông chủ như anh rất bận sao? Lẽ nào lại rảnh rồi ?".
Long Mặc khẽ nhếch khuôn miệng: "Dù bận thế nào cũng phải đến thăm phu nhân".
Cô bĩu môi: "Ai muốn làm phu nhân của anh ? Đừng có mơ".
Long Mặc sa sầm mặt mày, tính chiếm hữu của hắn như bị khiêu khích, hắn ôm eo cô kéo mạnh sa vào người mình. Khoảng cách gần gũi, cô ngửi thấy mùi hương đặc trưng từ trên người hắn mà có chút mê mần. Đôi mắt đỏ thằm kia nhìn sâu vào đôi đồng tử đen láy của cô. Đối phương thâu trong tầm mắt, hương hoa nhài dễ chịu thoang thoảng trước kia như một liều thuốc an thần còn bây giờ nó lại khiến người ta mê muội.
Hắn thấp giọng mang đầy sự chiếm hữu cực mạnh: "Lâm Tiểu Thanh, lần này sẽ không để em chạy nữa. Cho em tự do được cũng có thể giam cầm em mãi mãi, Long phu nhân".
Bất giác khóe môi Lâm Tiều Thanh cong lên, tay choàng qua cổ hẳn, thanh âm nỉ non trách móc khiến người ta mụ mị điên đảo: "Vẫn muốn làm tổn thương sao ?".
Giọng điệu yếu mềm, nũng nịu kia khiến hắn không bị dao đâm cũng thấy đau trong tim. Một câu nói khiến toàn bộ hối hận, áy náy trong hắn bị lôi ra tất thảy: "Không. Sẽ không vậy nữa"
Lâm Tiểu Thanh vươn người, làn môi mỏng lướt qua làn da cổ hắn. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở, ướt át đến khó chịu từ bên trái đến yết hầu rồi sang phải. Hắn nuốt ực một ngụm nước bọt, cô cứ làm hắn khó chịu như vậy sợ hắn không khống chế được bản thân mất. Tim hắn đập nhanh đến lạ đang trông chờ vào một điều bất ngờ gì đó xảy ra nhưng lại không có.
Cô buông hắn ra, một cách mèo vờn chuột, khiến hắn khó chịu mong muốn chờ đợi cuối cùng tặng hắn là sự hụt hẫng. Long Mặc cảm thấy mình như bị trêu đùa không thể nhẫn được trong hoàn cảnh bị cô công kích, hắn ghì chặt cô lại cướp lấy môi cô chiếm đoạt. Hệt như một vị lãnh chúa tàn bạo, hắn xâm lược, chiếm đoạt toàn bộ dưỡng khí của Lâm Tiểu Thanh.
Cánh môi, hương vị nơi đầu lưỡi cũng bị hắn đoạt sạch sẽ. Hai thân thể áp sát nhau không một kẽ hở, Long Mặc ôm thân thể nhỏ bé kia vào trong lòng không nỡ buông. Từng chút từng chút đều bị hắn cướp sạch sẽ, mọi thứ thuộc về cô hắn đều muốn.
Nụ hôn trượt xuống bên cổ Lâm Tiểu Thanh vô tình chạm vào vết thương khiến cô khẽ kêu lên một tiếng làm hắn giật mình mà dừng lại: "Đau sao ? Xin lỗi".
Lâm Tiểu Thanh nâng mắt nhìn hắn khẽ cười trấn an. Cô chui vào lòng hắn, đầu áp lên lồng ngực hắn nghe rõ nhịp tim hắn đập mạnh mà cảm nhận. Hắn ôm lấy cô gái nhỏ, đôi nhỏ tay chai sạn có chút lạnh rồi.
"Mặc mỏng thế ?".
"Không có. Mặc áo len thêm áo phao còn chê mỏng ?".
"Phu nhân ba năm qua chăm sóc bản thân mình hời hợt như vậy đáng bị phạt".
Lâm Tiều Thanh bĩu môi: "Xi...Cậy quyền cậy thế".
Nghĩ một hồi lâu, không biết có nên nói ra hay không nhưng hắn không can tâm để cô ở xa hắn như thế này: "Phu nhân, hay là em và ba dọn về dinh thư, được không ?".
Lâm Tiểu Thanh nghe hắn lúng túng cũng bụp miện cười hiểu nguyên do hôm nay hắn đến đây: "Vậy là hôm nay
đến đây là vì vấn đề này. Còn gì khác không ?".
"Tất nhiên là xin hỏi cưới em".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.