Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 173: Ngoại truyện 6: Kết thúc
Chung Thục Quyên Nhi
22/10/2024
Cơ thể mịn màng, bàn tay rắn chắc không để chừa lại phần da thịt nào, chỗ nào chỗ đó của Lâm Tiểu Thanh đều khắc dấu hôn của Long Mặc. Những cú thúc mạnh mẽ, tiếng rên rỉ như phát điên phát cuồng đến sung sướng thác loan.
Tiếng da thịt khăng khít chạm nhau kịch liệt, màn khóa môi cuồng nhiệt cháy căn phòng. Sức nóng bên trong tăng cao, những cú thúc mạnh như muốn xé toạc cơ thể nhỏ bé kia của cô.
Hắn không thể dừng lại được, hoàn toàn làm theo bản năng. Phẩm chất "khốn nạn" năm đó của hắn nổi lên, không cho hắn dừng lại, như bị xúi giục điên cuồng phá hủy thân thể mỏng manh của Lâm Tiểu Thanh.
Cơ thể Lâm Tiểu Thanh run lên, không thể cự tuyệt mà căn môi dưới mà giày vò. Hắn không muốn nhìn người phụ nữ của mình bị thương, đưa tay vươn tới tách ra để cô cắn vào tay mình.
Hắn thúc nhanh hơn, sắp tới đỉnh rồi, liên tiếp thúc lực để có thể cho toàn bộ tinh hoa của mình vào sâu thẳm bên trong cô. Lâm Tiểu Thanh ưỡn cong người đón nhận lấy. Toàn bộ tinh túy lỏng trắng ấy vào bên trong cô nuốt trọn.
Lâm Tiểu Thanh thở gấp gáp mệt nhoài, Long Mặc rút cự vật ra khỏi huyệt hồng của cô, một chút tinh hoa trắng trào ra khỏi huyệt nhỏ. Hắn cẩn thận lấy giấy lau đi cho cô.
Sau trận mây mưa cuồng nhiệt, Lâm Tiểu Thanh mệt nhừ người, ánh mắt vẫn yếu ớt nhìn hắn. Long Mặc nhìn người phía dưới mệt mỏi chịu hành hạ trong lòng xót xa. Hắn cúi xuống nhẹ hôn lên làn môi mỏng ngọt ngào đền bù, ánh mắt đầy tội lỗi nhìn cô: "Em chịu khổ rồi".
Cô yếu ớt mỉm cười không nói, nụ cười ôn nhu an ủi tâm hồn hắn. Hắn ôm cô lên đưa vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ rồi trở lại chiếc giường mà hai người đã "sa đọa" cùng nhau.
Hắn ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Lâm Tiểu Thanh, ôm sát vào lòng, hít lấy mùi hương hoa nhài dịu nhẹ trên tóc và da thịt cô. Cô không chịu được sự khiêu khích kích thích kia của hắn mà quay lại đối diện.
Người đàn ông hơn cô gang tuổi nhưng sao mĩ mạo, dung nhan vẫn không hề già đi, vẫm đẹp rung động lòng người đến vậy khiến người ta phải u mê mãi. Bốn mắt chạm nhau, chỉ có ấm áp đầy ôn nhu. Hắn hôn lên môi cô thật ngọt rồi vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ này của cô.
Cô nói: "Rất nhanh thôi, sẽ không còn cơ hội ôm đâu. Cho nên còn cơ hội thì tranh thủ đi".
Hắn mềm mại tình ý trong mắt: "Lúc đẩy sẽ ôm cả hai mẹ con".
Cô mỉm cười bẽn lẽn luồn tay qua eo hắn rồi thu mình gọn lại trong lồng ngực hắn. Hắn hôn lên mái tóc cô rồi cả hai cơ thể sát gần ôm nhau cùng ngủ.
Thời gian trôi qua thấm thoát, quay đi quay lại đã chín tháng rồi. Đến lúc này hắn lại cảm thấy lo lắng cho cô, hắn biết sinh con cô sẽ trải qua những thời gian khủng khiếp, đau đớn nhường nào, như rút gân rút xương. Giá như có thể hắn muốn cơn đau ấy ở trên người mình để cô không phải khổ sở nữa.
Cho nên khoảng thời gian cô mang thai, hắn muốn cô được thoải mái, tất cả mọi việc trong Long gia dù nặng hay nhẹ hắn không muốn cô gánh quản, quản lí việc trong nhà lại trở về tay Vương Hằng Thước.
Buổi tối trên phòng hai vợ chồng, Lâm Tiểu Thanh đang ngồi đọc sách, Long Mặc tay cầm cốc sữa lên cho cô như thường lệ.
"Sữa tới rồi".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười nhận lấy, Long Mặc ngồi cạnh cô nhìn cô chăm
chú. Lâm Tiểu Thanh thấy biểu hiện kì lạ trên mặt hắn, mi tâm nhăn nhẹ, ánh mắt dường như đau đáu điều gì đó rất lo lắng.
"Anh sao thế ? Công việc hôm nay không thuận lợi à ? Hay là ai lại trêu chọc gì ông chủ Long ?".
Hắn khẽ cười đáp: "Anh không lo công việc, càng không lo có người chọc tức, chỉ lo cho em".
Lâm Tiểu Thanh ngạc nhiên: "Em ?".
"Em lo lắng không ? Có sợ không ?".
Lâm Tiểu Thanh nghe những tâm tư lo lắng của Long Mặc, cô đều hiểu. Từ khi lấy nhau đến nay, hắn không lúc nào là không quan tâm, chiều chuộng cô hết mực.
Lần này cũng vậy.
Những lời ngỏ đầy yêu thương, lo lắng ấy khiến cô cũng có chút nghẹn ngào. Cô đặt cốc sữa xuống bàn rồi nhìn an ủi: "Nhìn anh đi, đi làm về mệt mỏi rồi còn căng thẳng chuyện này. Không phải chúng ta có ngày hôm nay là tự nguyện à ? Anh còn canh cánh trong lòng ?".
"Anh biết em lo cho tương lai của anh và Long gia, chuyện nối dõi quan trọng thật nhưng mà..".
Cô đưa tay ôm lấy mặt hắn, hôn lên môi hắn một cái trấn an: "Ông chủ Long, anh không cần lo lắng. Em lại mong đứa con này chào đời. Lần đầu đã không thành, lần này nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra. Tiểu Bảo sẽ bảo hộ cho em".
Cô chạm lên bụng mình, cảm nhận được đứa bé đạp một cái đầy nghị quyết. Cô khẽ nhíu mày chịu đựng đứa nhỏ kháu khỉnh nghịch ngợm quậy phá trong cơ thể mình.
"Đứa bé lại phá nữa rồi".
Hắn mắng nhẹ: "Nếu làm phu nhân đau thì sau này liệu chừng".
Lâm Tiểu Thành tủm tỉm cười choàng tay qua cổ hắn, nói: "Đến cả con mình cũng tính toán, đây là bảo bối đấy".
Hắn chỉ vào chiếc bụng tròn của cô: "Nó là bảo bối của em, còn anh chỉ có em mới là bảo bối".
Lâm Tiểu Thanh bụp cười, nhéo má hắn một cái: "Đồ dẻo miệng, càng ngày càng lên trình".
"Nếu không thì không giữ nổi em".
Thêm ba nữa trôi qua...
Đứa bé hồi nào nằm trong bụng cô giờ đã nói vanh vách khiến người khác phải nhức đầu, hiếu nghịch Vương Hằng Thước nói giống y chang ba nói hồi nhỏ, không ngớt lời.
À, tiểu thiếu gia nghịch ngợm được cô đặt cho cái tên Long Trạch Thần.
Đêm nào đêm nào cũng nằng nặc đòi sang ngủ với mẹ, nó rịt mùi cô không thể nào tách ra rồi khiến ai đó mặc tức mà phát điên. Từ khi nào vợ hắn lại trở thành tiện nghi của riêng nó rồi ?
Thật không biết quy củ.
Bên phòng ngủ riêng của hai vợ chồng...
Long Trạch Thần trèo lên giường nằm cạnh mẹ cùng Lâm Tiểu Thanh nói chuyện mê say. Long Mặc đẩy cửa đi vào nhìn thấy hai mẹ con thắm thiết ruột gan không thể chịu nổi.
Hắn liền đi đến vác thằng bé lên vai mặc sức để nó đánh để nó gào thét ầm ĩ, hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Với cái lực như mèo cào ấy cũng không thấm tháp vào đâu.
Hắn đưa Long Trạch Thần cho bà vú, bảo bà ta đem cái tên nhóc tiểu quỷ này tránh càng xa càng tốt. Thằng bé khóc om tỏi khiến ai cũng thương nhưng biết sao bây giờ ?
Hắn chỉ cần nhíu mày nghiêm nét mặt nó cũng chẳng dám khóc nữa. Đợi đem nó đi rồi hắn mới an tâm đóng cửa phòng. Cuối cùng cũng trở lại không gian yên tĩnh trước kia cùng cô.
Lâm Tiểu Thanh cứ ngồi cười mãi không thôi.
Long Mặc nhìn cô mà quở trách: "Còn cười được sao ?".
"Vậy không cười nữa".
Nói là không cười cô lại cười to hơn. Hắn nhào đến ôm lấy cô đè xuống giường mà hôn phạt. Bao nhiêu ngày tháng qua hắn bên cô rất ít, chỉ tại thắng nhóc kia khiến cô phân tâm không quan tâm mà bỏ bê hắn khiến hắn ganh tị với chính con trai ruột của mình.
Hắn nhìn ngắm dung mạo thanh tú kia của cô đã bao lâu chưa thể ngắm kĩ: "Nhớ mùi hương của phu nhân rồi".
"Em vẫn luôn ở cạnh anh mà".
"Em dành thời gian cho anh quá ít, đa số em dành hết cho thằng oắt kia mà không quan tâm đến anh. Anh cũng tổn thương chứ, phu nhân".
"Giờ lại quay sang làm nũng ăn vạ sao ?".
"Hôm nay em phải đền bù thiệt hại rồi".
Hai người ngọt ngào chạm môi, thời gian yên bình trải tới, đi một vòng luẩn quẩn rồi để trở lại với nhau.
Tiếng da thịt khăng khít chạm nhau kịch liệt, màn khóa môi cuồng nhiệt cháy căn phòng. Sức nóng bên trong tăng cao, những cú thúc mạnh như muốn xé toạc cơ thể nhỏ bé kia của cô.
Hắn không thể dừng lại được, hoàn toàn làm theo bản năng. Phẩm chất "khốn nạn" năm đó của hắn nổi lên, không cho hắn dừng lại, như bị xúi giục điên cuồng phá hủy thân thể mỏng manh của Lâm Tiểu Thanh.
Cơ thể Lâm Tiểu Thanh run lên, không thể cự tuyệt mà căn môi dưới mà giày vò. Hắn không muốn nhìn người phụ nữ của mình bị thương, đưa tay vươn tới tách ra để cô cắn vào tay mình.
Hắn thúc nhanh hơn, sắp tới đỉnh rồi, liên tiếp thúc lực để có thể cho toàn bộ tinh hoa của mình vào sâu thẳm bên trong cô. Lâm Tiểu Thanh ưỡn cong người đón nhận lấy. Toàn bộ tinh túy lỏng trắng ấy vào bên trong cô nuốt trọn.
Lâm Tiểu Thanh thở gấp gáp mệt nhoài, Long Mặc rút cự vật ra khỏi huyệt hồng của cô, một chút tinh hoa trắng trào ra khỏi huyệt nhỏ. Hắn cẩn thận lấy giấy lau đi cho cô.
Sau trận mây mưa cuồng nhiệt, Lâm Tiểu Thanh mệt nhừ người, ánh mắt vẫn yếu ớt nhìn hắn. Long Mặc nhìn người phía dưới mệt mỏi chịu hành hạ trong lòng xót xa. Hắn cúi xuống nhẹ hôn lên làn môi mỏng ngọt ngào đền bù, ánh mắt đầy tội lỗi nhìn cô: "Em chịu khổ rồi".
Cô yếu ớt mỉm cười không nói, nụ cười ôn nhu an ủi tâm hồn hắn. Hắn ôm cô lên đưa vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ rồi trở lại chiếc giường mà hai người đã "sa đọa" cùng nhau.
Hắn ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Lâm Tiểu Thanh, ôm sát vào lòng, hít lấy mùi hương hoa nhài dịu nhẹ trên tóc và da thịt cô. Cô không chịu được sự khiêu khích kích thích kia của hắn mà quay lại đối diện.
Người đàn ông hơn cô gang tuổi nhưng sao mĩ mạo, dung nhan vẫn không hề già đi, vẫm đẹp rung động lòng người đến vậy khiến người ta phải u mê mãi. Bốn mắt chạm nhau, chỉ có ấm áp đầy ôn nhu. Hắn hôn lên môi cô thật ngọt rồi vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ này của cô.
Cô nói: "Rất nhanh thôi, sẽ không còn cơ hội ôm đâu. Cho nên còn cơ hội thì tranh thủ đi".
Hắn mềm mại tình ý trong mắt: "Lúc đẩy sẽ ôm cả hai mẹ con".
Cô mỉm cười bẽn lẽn luồn tay qua eo hắn rồi thu mình gọn lại trong lồng ngực hắn. Hắn hôn lên mái tóc cô rồi cả hai cơ thể sát gần ôm nhau cùng ngủ.
Thời gian trôi qua thấm thoát, quay đi quay lại đã chín tháng rồi. Đến lúc này hắn lại cảm thấy lo lắng cho cô, hắn biết sinh con cô sẽ trải qua những thời gian khủng khiếp, đau đớn nhường nào, như rút gân rút xương. Giá như có thể hắn muốn cơn đau ấy ở trên người mình để cô không phải khổ sở nữa.
Cho nên khoảng thời gian cô mang thai, hắn muốn cô được thoải mái, tất cả mọi việc trong Long gia dù nặng hay nhẹ hắn không muốn cô gánh quản, quản lí việc trong nhà lại trở về tay Vương Hằng Thước.
Buổi tối trên phòng hai vợ chồng, Lâm Tiểu Thanh đang ngồi đọc sách, Long Mặc tay cầm cốc sữa lên cho cô như thường lệ.
"Sữa tới rồi".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười nhận lấy, Long Mặc ngồi cạnh cô nhìn cô chăm
chú. Lâm Tiểu Thanh thấy biểu hiện kì lạ trên mặt hắn, mi tâm nhăn nhẹ, ánh mắt dường như đau đáu điều gì đó rất lo lắng.
"Anh sao thế ? Công việc hôm nay không thuận lợi à ? Hay là ai lại trêu chọc gì ông chủ Long ?".
Hắn khẽ cười đáp: "Anh không lo công việc, càng không lo có người chọc tức, chỉ lo cho em".
Lâm Tiểu Thanh ngạc nhiên: "Em ?".
"Em lo lắng không ? Có sợ không ?".
Lâm Tiểu Thanh nghe những tâm tư lo lắng của Long Mặc, cô đều hiểu. Từ khi lấy nhau đến nay, hắn không lúc nào là không quan tâm, chiều chuộng cô hết mực.
Lần này cũng vậy.
Những lời ngỏ đầy yêu thương, lo lắng ấy khiến cô cũng có chút nghẹn ngào. Cô đặt cốc sữa xuống bàn rồi nhìn an ủi: "Nhìn anh đi, đi làm về mệt mỏi rồi còn căng thẳng chuyện này. Không phải chúng ta có ngày hôm nay là tự nguyện à ? Anh còn canh cánh trong lòng ?".
"Anh biết em lo cho tương lai của anh và Long gia, chuyện nối dõi quan trọng thật nhưng mà..".
Cô đưa tay ôm lấy mặt hắn, hôn lên môi hắn một cái trấn an: "Ông chủ Long, anh không cần lo lắng. Em lại mong đứa con này chào đời. Lần đầu đã không thành, lần này nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra. Tiểu Bảo sẽ bảo hộ cho em".
Cô chạm lên bụng mình, cảm nhận được đứa bé đạp một cái đầy nghị quyết. Cô khẽ nhíu mày chịu đựng đứa nhỏ kháu khỉnh nghịch ngợm quậy phá trong cơ thể mình.
"Đứa bé lại phá nữa rồi".
Hắn mắng nhẹ: "Nếu làm phu nhân đau thì sau này liệu chừng".
Lâm Tiểu Thành tủm tỉm cười choàng tay qua cổ hắn, nói: "Đến cả con mình cũng tính toán, đây là bảo bối đấy".
Hắn chỉ vào chiếc bụng tròn của cô: "Nó là bảo bối của em, còn anh chỉ có em mới là bảo bối".
Lâm Tiểu Thanh bụp cười, nhéo má hắn một cái: "Đồ dẻo miệng, càng ngày càng lên trình".
"Nếu không thì không giữ nổi em".
Thêm ba nữa trôi qua...
Đứa bé hồi nào nằm trong bụng cô giờ đã nói vanh vách khiến người khác phải nhức đầu, hiếu nghịch Vương Hằng Thước nói giống y chang ba nói hồi nhỏ, không ngớt lời.
À, tiểu thiếu gia nghịch ngợm được cô đặt cho cái tên Long Trạch Thần.
Đêm nào đêm nào cũng nằng nặc đòi sang ngủ với mẹ, nó rịt mùi cô không thể nào tách ra rồi khiến ai đó mặc tức mà phát điên. Từ khi nào vợ hắn lại trở thành tiện nghi của riêng nó rồi ?
Thật không biết quy củ.
Bên phòng ngủ riêng của hai vợ chồng...
Long Trạch Thần trèo lên giường nằm cạnh mẹ cùng Lâm Tiểu Thanh nói chuyện mê say. Long Mặc đẩy cửa đi vào nhìn thấy hai mẹ con thắm thiết ruột gan không thể chịu nổi.
Hắn liền đi đến vác thằng bé lên vai mặc sức để nó đánh để nó gào thét ầm ĩ, hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Với cái lực như mèo cào ấy cũng không thấm tháp vào đâu.
Hắn đưa Long Trạch Thần cho bà vú, bảo bà ta đem cái tên nhóc tiểu quỷ này tránh càng xa càng tốt. Thằng bé khóc om tỏi khiến ai cũng thương nhưng biết sao bây giờ ?
Hắn chỉ cần nhíu mày nghiêm nét mặt nó cũng chẳng dám khóc nữa. Đợi đem nó đi rồi hắn mới an tâm đóng cửa phòng. Cuối cùng cũng trở lại không gian yên tĩnh trước kia cùng cô.
Lâm Tiểu Thanh cứ ngồi cười mãi không thôi.
Long Mặc nhìn cô mà quở trách: "Còn cười được sao ?".
"Vậy không cười nữa".
Nói là không cười cô lại cười to hơn. Hắn nhào đến ôm lấy cô đè xuống giường mà hôn phạt. Bao nhiêu ngày tháng qua hắn bên cô rất ít, chỉ tại thắng nhóc kia khiến cô phân tâm không quan tâm mà bỏ bê hắn khiến hắn ganh tị với chính con trai ruột của mình.
Hắn nhìn ngắm dung mạo thanh tú kia của cô đã bao lâu chưa thể ngắm kĩ: "Nhớ mùi hương của phu nhân rồi".
"Em vẫn luôn ở cạnh anh mà".
"Em dành thời gian cho anh quá ít, đa số em dành hết cho thằng oắt kia mà không quan tâm đến anh. Anh cũng tổn thương chứ, phu nhân".
"Giờ lại quay sang làm nũng ăn vạ sao ?".
"Hôm nay em phải đền bù thiệt hại rồi".
Hai người ngọt ngào chạm môi, thời gian yên bình trải tới, đi một vòng luẩn quẩn rồi để trở lại với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.