Chương 12:
Hàn Nguyệt Băng
26/10/2015
Thời gian nhanh chóng trôi đi, chớp mắt đã gần cuối tháng 10. Sau ngày
cuối tháng 9 ấy, mọi chuyện dường như đã trở lại quỹ đạo vốn có của nó.
Như Lan cũng đã được ra viện, lại quay cuồng với lịch làm việc và học
tập kín kẽ của mình. Còn hắn cũng bận rộn hơn trước, ngày ngày phải nghỉ học để ra nước ngoài quay phim, nhưng dù bận thế nào hắn cũng không
quên gọi điện cho nó mỗi ngày, căn dặn đủ điều như một bà mẹ lo lắng
cho đứa con cầu tự của mình vậy!!!!!!!!Có lẽ so sánh hơi là lạ......nhưng.......................đó là sự thật.
Bạn cứ thử tưởng tượng một ngày sáng, trưa, chiều, tối đều có một người con trai gọi cho mình mà chỉ nhai đi nhai lại việc: ăn cơm chưa? Hôm nay học tập thế nào? Mệt không? Có bị bắt nạt không? .... rồi rồi tiếp nữa là: Đang làm gì đấy? Không có tôi ở bên chắc cô buồn lắm nhỉ?..... và câu đặc sắc nhất trong ngày chính là: Nhớ tôi không? Còn tôi nhớ cô nhiều lắm....
Thật là hết nói nổi, sến súa không chịu được. Có phải những người làm diễn viên đều..... bị tiêm nhiễm nặng như vậy không????
Nó thở dài nhìn điện thoại reo lên từ nãy đến giờ.... cảm thán. Đang trong tiết học đó ông nội, còn là tiết học của bà la sát nữa đó, ông không thương tôi thì cũng phải "thương" cho bà cô đang đứng trên giảng đường kia nói thia lia hơn một tiếng đồng hồ rồi chứ.
Nó bật chế độ im lặng rồi nhắn một cái tin sốc với nội dung:"Tôi đang học tiết của cô Anna, tôi không ngại cho cô số điện thoại và kèm theo lời mời đi thư viện tự học với cậu vào chủ nhật tuần sau đâu. Tôi chắc là cô ấy sẽ rất vui và hạnh phúc đấy" kèm theo cái mặt cười khiến người nào đó đang ở một đất nước xa xôi xem xong suýt nữa phun cà phê trong miệng lên mặt cô gái xinh đẹp "nai tơ" đang ra vẻ thùy mị, nết na ngồi đối diện.
Một lát sau thấy chiếc điện thoại không còn thông báo tin nhắn nữa, nó mới nhếch miệng gian tà và ném điện thoại vào trong cặp, đưa đôi mắt hứng thú nhìn bà cô trên giảng đường nói không biết mệt từ nãy đến giờ.
Bà cô này, e hèm, chính xác là giảng viên này tên thật là Anna, vô cùng xinh đẹp, nếu như người ngoài KHÔNG BIẾT cô ấy thì chắc chắn là đổ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lưu ý, xin nhấn mạnh từ "không biết" ( nhưng nó đảm bảo đã là người ở thành phố A này, không ai là không biết đến tên Anna nổi tiếng ở đại học A cả). Thực chất, nếu không phải là tính tình cùng với lối ăn mặc "hơi hơi" lố và dị một chút thì chắc chắn bà cô đã là siêu cấp đại mỹ nữ của trường rồi. Bà cô này cũng không phải già, nhìn trẻ cực kỳ, như cô gái 26 tuổi ý, nhưng thực sự thì đã 30 tuổi và tình trạng là đang F.A hay nói trắng ra là..... Ế. Lý do mà cả cái trường này gọi là bà cô cũng chỉ vì vậy, nghe đâu, hồi trước bà cô cũng có mối tình với một người năm 20 tuổi nhưng sau đó thì chia tay.... và từ đó đến nay..... vẫn không có ai. Bọn trong trường, đặc biệt là bọn khoa Văn học được mệnh danh là tổ nhiều chuyện luôn luôn bàn tán, tưởng tưởng ra rất nhiều chuyện thú vị rồi truyền tai nhau..... và thế là cả trường biết tin này nhanh chóng. Tất nhiên, trong khoa của nó cũng có rất nhiều bà tám, nó lúc nào chả biết được mấy chuyện vặt vãnh như vậy.
Ban đầu nó cũng không để ý quá nhiều đến bà cô này lắm đâu.. Nhưng khi biết bà cô là fan cuồng nhiệt của hắn thì........ không thể không quan tâm.
Làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội uy hiếp hắn lớn như vậy được chứ. Nó đã điều tra và biết được một bí mật..... rất hay ho.
Nào nào, nó chắc chắn bất kì học viên nào ở trường đều biết cô đối xử với hắn.... e hèm.... rất "đặc biệt". Vô cùng đặc biệt...... Haha... Đố ai biết đặc biệt như thế nào đó??!!! Chính là..... luôn luôn bắt bẻ hắn. Bắt hắn biến thành một tên mọt sách, trò ngoan...... đúng với mẫu người mà cô thích...
Quả thực nếu không phải do cô ấy nói ra thì chả ai tin cô ấy là fan cuồng của hắn đâu vì chẳng có fan nào lại bắt thần tượng của mình chịu khổ như vậy. Nó rất rất thông cảm vì quả thực hắn quá đẹp trai và quá nổi tiếng ((dù không muốn công nhận)), những fan cuồng như vậy cũng không ít, thậm chí, có người hành động...... còn biến thái hơn....
Hắn rất khó chịu khi gặp bà cô vì theo như lời hắn nói thì bà cô này rất phiền phức, đuổi không được, tránh cũng không xong. Mà hắn cũng rất sợ sự nhiệt tình của nhân vật nguy hiểm này. Vì vậy, nó đã lợi dụng triệt để điều này để uy hiếp và đe dọa, như vừa nãy chẳng hạn....... Quá lời.......
"- Mình quá thông minh ...haha...."
Đang ngồi "tự kỉ" một mình thì tự nhiên bà cô khó tính gọi tên nó:
- Như Nguyệt có ở đây không?
- Có. Nó đứng dậy
Bà cô nhìn nó một chút, từ trên xuống dưới và từ dưới lên trên rồi mới đẩy đẩy gọng kính rất ư là tri thức, nói một câu rất ư là liên quan:
- Em...... là fan của Vũ Phong hả?
Câu nói đầy tính uy hiếp làm cho hơn 50 học sinh trong giảng đường cứng ngắc, im lặng, không thể thốt ra được bất cứ từ ngữ nào.
"- Liên quan??!!! Giảng viên của tôi ơi, cô có thể bình thường một chút được không a. Thực sự những người đơn bào như chúng tôi không thể theo kịp được suy nghĩ của cô đâu"
Dĩ nhiên, ngoại trừ nó ra.... vì nó đâu phải "người thường".
- Dạ. Em chính là fan của diễn viên nam nổi tiếng đẹp trai khó ai sánh bằng, là thần tượng của biết bao nhiêu cô gái..... bla....bla.... Nó xổ một tràng từ A đến Z về hắn, chủ yếu là khen ngợi, đưa hắn lên tận mây xanh nhưng trong lòng thì........... không biết thế nào...
Mà các bạn nữ trong phòng đều ở dưới phụ họa, ai cũng nhắc đến cái tên Vũ Phong với một giọng điệu thiết tha, trìu mến, với ánh mắt si tình, ngưỡng mộ..... phô trương hơn nữa còn tay chống cằm, khuôn mặt mơ mộng, có người còn lôi một đống ảnh trong túi xách ra ôm hết một lượt....
Bà cô thấy cảnh này, nhăn mày lại, quát:
- Các em thôi mơ mộng hết cho tôi. Những ai đang mang tạp chí, hình ảnh của Vũ Phong thì tự động nộp lên đây.Như Nguyệt, em mau đi thu. Tuổi còn nhỏ mà đã thần tượng này nọ, yêu đương vớ vẩn, giữ hình ảnh báo chí con trai trong cặp, thật không ra thể thống gì hết. Nhỡ có người đến thăm trường ta mà nhìn thấy cảnh này thì sao hả? Quá mất mặt.
Nó giật giật khóe miệng, bước ra khỏi chỗ và đi làm nhiệm vụ cao cả....... thu "giấy tờ quan trọng" cho bà cô.
Có một số người rất không đồng tình lên tiếng phản bác:
- Cô a, không phải cô cũng là fan Phong ca sao? Cô thật quá đáng. Nữ sinh 1 bất mãn
- Phải đó phải đó nha. Cô làm vậy thực không hợp lí. Chúng em yêu Phong ca đó, không phải cô cũng như vậy sao. Nữ sinh 2 ấm ức
....................... và còn rất nhiều những ý kiến nổi lên khiến cho lớp học bỗng chốc trở thành cái chợ.....
Rầm
Anna tức giận đập bàn
- Các em im lặng cho tôi. Tôi ở đây là lớn nhất, có ý kiến gì, đợi các em vượt qua tôi rồi nói.
Cả phòng im phăng phắc.
Sau khi nó thu hết một lượt "thứ quan trọng" xếp lên bàn giáo viên rồi lười nhác về chỗ ngồi. Nhìn lại cũng không ngạc nhiên mấy. Tất cả có 6 chồng thôi, tin tưởng rằng, trong cặp và túi xách của họ còn "tàng trữ" nhiều hơn.
Tiếp sau đó, giờ học kết thúc trong sự im lặng.
Vài ngày sau đó, không biết bạn gái nào trong trường đã vô cùng dũng cảm, đăng bài viết lên mạng.
Nội dung chủ yếu là nói về trường và giáo viên. Chuyện này khen chê có thừa, nhưng đặc biệt ở cuối đoạn có nhắm đến sự việc giảng viên trong trường ....... lân la một hồi mới vào vấn đề chính là vụ thu hết tạp chí và ảnh thần tượng một cách vô lý. Dù không nói rõ nhưng trong lòng ai chẳng rõ là vụ gì, nhân vật chính là ai.
Và bài viết này nổi tiếng, thu được hơn triệu lượt view và mấy nghìn lượt like. Mà số lượng người comment thì vô số. Đa số đều là sinh viên đại học A
Bạn nữ A nói: " Người ta đẹp người ta có quyền, không đến lượt mình nha. Dù người ta có ế cũng vẫn đáng giá hơn ta a. Người có sắc đó nha ...."
Bạn nữ B cũng cảm thán:"Cuộc đời thật là bất công, dù ta có cố gắng ngoi đầu lên nhưng kết quả vẫn là con số không... haizz... phải chấp nhận số phận bị người ra chèn ép như người phụ nữ trong xã hội phong kiến thôi..."
Bạn nam C:"Chấp nhận đi, thần tượng của các cô xa vời lắm. Muốn tiến gần hơn thỳ phải qua ải này...... nhưng e là.... các cô vẫn là nên tỉnh mộng đi thôi"
Bạn nữ D lại nói: "Sao mấy ông ngành giáo dục không hiểu cho học sinh gì nhỉ. Thần tượng một người là việc của học sinh cơ mà, có chết người đâu a. Tự nhiên..... gato với người ta sao...."
Bạn nam E nói:" Quả thực thấy thương cho Phong sư huynh. Đường đường là ngôi sao ai ai cũng mến mà lại bị ngành giáo dục ghét bỏ. Bị chém tả tơi"
Bạn nữ G: " Phản đối, phản đối. Phong ca chính là cuộc sống của tôi a. Không có hình, không có tạp chí in hình Phong ca thì cuộc sống của tôi sau này sẽ thế nào đây? Chưa nói, đó còn là nguồn động lực của tôi để cố gắng học tập nha... mấy người giảng viên đó cũng quá cổ đại rồi"
Bạn nam H: "Đất nước đang trong thời kỳ thịnh vượng thế này, bỗng chốc biến về thời kì đồ đá vì một số nhân tố"
Bạn nam J: "Sao tôi cảm tưởng ông là một trong số nhân tố đó nhỉ..."
Bạn nam H: =='
Bạn nữ W: " Bảo tôi bỏ hình ảnh và tạp chí đi sao. Trừ khi tôi xuyên không trở về thời cổ đại. Nếu không..... tôi đá mấy người về thời kỳ đồ đá ở. Giỡn chơi sao. "
.......................................................................
Nó lên mạng đọc lướt qua mà cười ngả nghiêng...... khổ thân phòng giáo dục a, bị học sinh, sinh viên giận cá chém thớt. Khổ thân nhất là cô Anna nha. Sau vụ này..... tiếng tăm của cô càng bay xa rồi. Chỉ sợ, cả đời này cô mong cũng không lấy được chồng...
***************************************************************************
Hôm nay là ngày Chủ Nhật, ngày mà hắn về nước, thế nên mới có cảnh nó chen chúc trong đám fan đi đón hắn thế này đây. Thực ra là tối qua, ai đó giữa đêm nổi khùng gọi điện đánh thức nó chỉ với một yêu cầu hết sức "to lớn":
- Mai đi đón tôi
rồi cúp mày luôn, không cho nó có cơ hội phản ứng kịp. Ngơ ngơ một hồi nó mới tiêu hóa hết câu nói của hắn, tức giận gọi lại thì không bắt máy. Nó thề hôm nay gặp hắn sẽ cho hắn một trận. Nhưng có một điều mà nó không ngờ tới...... là còn có fan và đám phóng viên của hắn ở đây. Nếu nó không muốn ""nổi tiếng" thì tốt nhất là không nên manh động. Là fan đó nha, hắn có fan hầu như khắp châu lục, đánh hắn trước mặt fan thì chẳng khác nào đối đầu với cả tỷ người..... không chỉ nguyên nữ nhân.... Nó còn muốn sống lâu hơn một chút.
Chờ được 15 phút thì hắn bước ra, đám fan hò hét ầm ĩ, còn cánh nhà báo thì bấm mày liên tục. Sự xuất hiện của hắn làm cho cả sân bay sôi nổi hơn bao giờ hết. Nó cảm tưởng như đâu đâu cũng thấy nhà báo, phóng viên, fan cuồng của hắn.... thật kinh khủng.
Nó bị đoàn người chen lấn xô đẩy, rơi cả kính màu đen và khẩu trang, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp khiến ai nhìn cũng ngỡ ngàng.
Bỗng một phóng viên nào đó hét toáng lên và chỉ vào nó:
- Kìa, diễn viên Như Lan kìa.
Và thế là tất cả ánh nhìn đều tập trung vào nó, họ lại quay sang nó và bấm máy lia lịa. Tất nhiên, không quên đuổi theo nhân vật chính là Vũ Phong.
Đoàn người đã nhốn nào, nay vì sự xuất hiện của một người được gán mác Như Lan như nó mà loạn hết lên, nó cũng bị tấn công rất dữ dội:
- Xin hỏi cô Như Lan, hôm nay cô đến đây có phải là vì đi đón Ảnh đế Vũ Phong không?
- Có thông tin cô và Ảnh đế Vũ Phong là quan hệ người yêu, đó là sự thật sao?
- Cô và Ảnh đế rốt cục là quan hệ gì?
..................................................................
Trước những đợt tấn công như vũ bão của cánh phóng viên, nó bối rối không biết làm sao. Trong lòng lúc này thực sự là đang chửi tên Vũ Phong một cách tàn độc. Nó âm thầm thề độc, sau đợt này nếu nó còn sống trở về, chắc chắn cho cậu ta một trận. Không hành hạ cậu ta thì nó không còn là Như Nguyệt nữa.
Sân bay mỗi lúc càng thêm náo loạn. Nó cũng bị xô đẩy, chèn ép nhiều vì không có đám vệ sĩ vây quanh bảo vệ như hắn. Nhưng rồi..
- Này, nhỏ ngốc, tôi đâu bảo cô đón ở sân bay hả. Hắn đi lại chỗ nó, nhíu mày trách mắng. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của nó đang bị vây bởi một đám người moi tin mà hắn khó chịu. Tự nhiên lại để nó ló mặt ra ngoài, kiểu gì mai cũng lại lên đầu trang báo. Hắn không thích nó bị đưa lên báo chút nào, sẽ bị rất nhiều người để ý. Sự đặc biệt của nó chỉ nên có một mình hắn biết mà thôi...
Nó giật mình, quay lại đằng sau, nhìn thấy hắn, mắt đỏ lên, nhào vào ôm hắn:
- Òa òa, anh trai, người ta sợ a. Mấy người này thật đáng sợ.
Hành động bất ngờ này của nó làm tất cả mọi người, kể cả hắn cũng sững lại. Trong lúc đám người đang ngơ ngơ, nó thừa dịp kéo hắn chạy ra ngoài, người quản lý của hắn và đám vệ sĩ cũng nhanh chóng chạy theo. Nó quay người nói với chị quản lý của hắn:
- Xe ở đâu?
- Ở ngay bên ngoài. Người quản lý bất giác trả lời
Sau khi đã yên ổn trong xe, nó mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang hắn trừng mắt:
- Cậu thật quá đáng. Bắt tôi đi đón còn phải chạy trốn như vậy.
Hắn cười cười:
- Tôi cũng không biết là cô sẽ đón ở sân bay. Cứ nghĩ là cô thông minh hơn chứ.
- Thông minh cái khỉ gì. Ai mà nghĩ là việc cậu trở về hôm nay được công bố chứ. Tôi tưởng bí mật về nên mới ra đón, nếu biết trước thế này thì ở nhà cho rồi. Nó dựa vào ghế tiện tay lôi điện thoại trong túi áo khoác hắn ra nghịch.
- Thế cô không lên tường nhà tôi sao? Tôi có thông báo mà. Hắn vòng tay ôm nó cười nói
- Loại người như cậu, tôi mới không thèm quan tâm. Nó chăm chú chơi game
- A, cô làm tôi đau lòng quá, không lẽ sức hấp dẫn của tôi dạo này giảm rồi? Hắn nhìn vào màn hình điện thoại, theo dõi nhân vật đang chém chém giết giết của nó
- Còn phải nói sao. Cậu quá kém cỏi, về tập luyện nhiều vào nhá. Nó độc miệng nói thẳng cho bõ tức
Người quản lý nhìn thấy cảnh này mà toát mồ hôi. Làm việc với cậu ta bao năm cũng chưa từng thấy bộ mặt này của cậu ta với bất cứ ai. Khi đi làm, hoặc là lạnh lùng, hoặc là hòa nhã, cũng chưa từng thấy hành động thân mật, tự nhiên với ánh mắt thế này. Mà cô gái kia cũng quá ....... không biết phải nói thế nào. Nhìn thì giống y hệt Như Lan, nhưng đôi mắt và vẻ đẹp lại khác hẳn. Nếu nói Như Lan như một đóa mai với khí chất tao nhã, ấm áp khiến cho người ta cảm tưởng như cô ấy là đứa con hoàn mỹ của Trời thì cô gái này lại là hoa mẫu đơn, rực rỡ diễm lệ, là mỹ nhân của trần gian. Hơn nữa, tính cách có hơi.... khó gần. Trí tò mò nổi lên, người quản lý cất giọng:
- Vũ Phong, cậu.... có thể giới thiệu chút không.
Lúc này, nó và hắn mới nhớ là còn người trong xe. Nó ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống, tiếp tục chơi game. Hắn thấy nó không có phản ứng gì đặc biệt liền hướng người quản lý, nói:
- Người yêu em. Thế nào, xinh hơn hoa hậu đúng không.
Và sau đó là nhận được cái huých tay của nó. Rất đau đó
Người quản lý nghe được liền giật mình. Người yêu???? Sao cô không biết???
- Cậu ăn nói cẩn thận cho tôi. Nói nhảm một lần, tôi liền cho cậu ăn cháo sống qua ngày đó. Nó cảnh cáo
- Ok ok. Đừng nóng. Tôi chỉ nói vậy thôi mà. Hắn cười lấy lòng nó rồi lại một lần nữa hướng chị quản lý của mình. Nhe nhởn:
- À, đây là Như Nguyệt, em song sinh của Như Lan. Là người em đang theo đuổi nhưng chưa thành.
- Ồ, ra là em gái của Như Lan sao. Hẳn nào trông giống Như Lan quá. À mà tôi nhắc nhở cậu, lần sau rủ người yêu đi đâu cũng cần phải cải trang, tốt nhất là nên cẩn thận một chút, em gái này giống Như Lan như vậy, sẽ rất dễ gây scandal đó. Chị quản lý lên tiếng nhắc nhở.
Thực ra cô không giống những người quản lý khác, nghiêm khắc trong việc quen người yêu của các sao, đặc biệt là sao nam. Nổi tiếng thì sao, cũng là con người. Quen ai cũng được, miễn không làm ảnh hưởng đến công ty là tốt rồi.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi trả lời:
- Đã biết.
Còn nó cũng không để ý đến cuộc nói chuyện của hắn với quản lý lắm nên không có phản ứng gì.
Vì ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ nên ai cũng mệt, đến công ty, mọi người chia nhau ra ai về nhà người nấy, mà hắn cũng không ngoại lệ nên hai người đang ở trong căn hộ của hắn.
Lâu rồi không đến căn hộ hắn phá nên lúc vào nhà nó cảm thấy hơi lạ. Nhưng nhìn thấy đồ ăn vặt tràn lan đại hải trên bàn và nghe hắn nói là còn trong tủ lạnh thì cảm giác đó đã bị đá văng vào một xó xỉnh nào đó rồi.
Quên chưa giới thiệu, nó là một đứa rất thích ăn vặt. Vì lí do đấy mà hắn lúc nào cũng trêu nó là trẻ con.
Nhìn nó vui vẻ nhảy đến bên ghế sôfa vừa bóc gói bim bim vừa xem TV, hắn cảm thấy thực hài lòng, không uổng công hôm qua hắn nhờ người mua nhiều đồ ăn vặt để trong nhà, hại hắn bị người ta trêu là đang nuôi con nhỏ. Kéo vali vào trong phòng, hắn lấy bộ quần áo thoải mái và đi tắm, chuyến đi này làm hắn mệt.
Con nó, ở ngoài phòng khách đang hí ha hí hửng ăn bim bim và xem......... hoạt hình. Nó thích xem vì hoạt hình khá vui nhộn, cho nó có cảm giác là tuổi thơ của mình cũng giống như mọi người, đều thích xem hoạt hình và ngồi ăn vặt như vậy, được gia đình yêu thương.....Dù biết, đó là ảo tưởng của riêng nó, nhưng nó vẫn muốn làm.....
Ước muốn của riêng nó.....
"- Tự nhiên lại nghĩ không đâu rồi, bi thương cái gì chứ Như Nguyệt, chẳng ra làm sao cả" nó đưa tay lên vỗ vỗ mặt mình rồi tiếp tục theo dõi bộ phim hoạt hình
Lúc hắn tắm xong ra ngoài thì đã thấy nó xử gần xong một túi to snack rồi, đang với tay lấy túi nilon đựng bim bim, snack, kẹo, bánh thứ 2. Hắn nhíu mày, hắn kêu người mua về nhưng cũng không phải để cô ăn liền một lúc rồi bỏ bữa. Với lại đồ ăn vặt kiểu này ăn nhiều cũng không tốt. Và thế là hắn liền lại ghế sôfa cầm túi đồ ăn vặt lên. Nó thấy vậy, không vui nói:
- Gì nữa đây? Hôm nay tôi đã gặp nhiều chuyện xui lắm rồi. Chỉ có ăn mới giải tỏa thôi, mau đưa cho tôi.
- Không, tôi sẽ đi nấu cái gì đó. Ăn nhiều cái này không tốt chút nào. Hắn nhìn nó, dứt khoát nói
- Này này. Cậu vừa mới về, người thì mệt lử nấu được cái gì. Chi bằng tôi với cậu ăn hết mấy thứ này đi, qua bữa trưa, tối thì nấu cũng được. Nó lên tiếng phản bác
- Không là không. Cô cũng biết tôi vừa đi về, mệt chết đi, không thể ăn tùy tiện được, tôi bệnh thì biết làm sao hả. Hắn ngồi xuống bên cạnh nó, vứt túi bim bim sang ghế đối diện.
Nó thấy cũng có lý, liền quay sang hắn hỏi:
- Vậy phải làm sao?
- Hay là...... hắn gian tà nhìn nó
- Là gì là gì, nói mau đi.
- Cô nấu đi.
-...... nó im lặng
- Hahaha..... cậu....haha..... cậu... cậu có điên không.... haha..... cậu đảm bảo là sau khi ăn xong đồ ăn tôi nấu.....haha..... sẽ không phải đi rửa ruột chứ......haha..... nó ôm bụng cười
- Ờ ha, tôi quên mất, đồ ăn của cô chính là thứ có thể giết người. Sao mình có thể quên nhỉ... Hắn trêu
- Vì vậy nên.... Nó cố tình kèo dài giọng
- Chúng ta sẽ đi ăn hàng. Hắn quyết định
- Ừm, cậu bao nhá, dạo này tôi thiếu thốn quá. Haizz..... Nó giả vờ thở dài
- Ai da, biết làm sao được, vậy cô có muốn giàu có, sống sung sướng không? Hắn cười
- Ngốc. Ai mà chẳng muốn chứ.
- Vậy lấy tôi đi. Tôi nuôi em cả đời. Hắn nghiêm túc
- ......
- Sao? Hắn nhìn nó
- Này...... cậu bị não à..
-..........
- Cậu nhỏ tuổi quá, đợi cậu lớn lên rồi nói. Nó trêu chọc
-......... Hắn với nó bằng tuổi nhau a. Nhỏ tuổi hơn khi nào
- Thôi thôi, không nói nữa, mau thay quần áo rồi đi thôi. Tôi đói quá, từ sáng đến giờ cũng chưa ăn gì đây.
- Được. Hắn nói rồi đi vào trong
Cùng lúc đó, ngoài cửa có tiếng chuông. Nó ra ngoài mở cửa và...
Trời ạ..... không phải trùng hợp thế chứ....
Ngoài cửa... đó là....
Bạn cứ thử tưởng tượng một ngày sáng, trưa, chiều, tối đều có một người con trai gọi cho mình mà chỉ nhai đi nhai lại việc: ăn cơm chưa? Hôm nay học tập thế nào? Mệt không? Có bị bắt nạt không? .... rồi rồi tiếp nữa là: Đang làm gì đấy? Không có tôi ở bên chắc cô buồn lắm nhỉ?..... và câu đặc sắc nhất trong ngày chính là: Nhớ tôi không? Còn tôi nhớ cô nhiều lắm....
Thật là hết nói nổi, sến súa không chịu được. Có phải những người làm diễn viên đều..... bị tiêm nhiễm nặng như vậy không????
Nó thở dài nhìn điện thoại reo lên từ nãy đến giờ.... cảm thán. Đang trong tiết học đó ông nội, còn là tiết học của bà la sát nữa đó, ông không thương tôi thì cũng phải "thương" cho bà cô đang đứng trên giảng đường kia nói thia lia hơn một tiếng đồng hồ rồi chứ.
Nó bật chế độ im lặng rồi nhắn một cái tin sốc với nội dung:"Tôi đang học tiết của cô Anna, tôi không ngại cho cô số điện thoại và kèm theo lời mời đi thư viện tự học với cậu vào chủ nhật tuần sau đâu. Tôi chắc là cô ấy sẽ rất vui và hạnh phúc đấy" kèm theo cái mặt cười khiến người nào đó đang ở một đất nước xa xôi xem xong suýt nữa phun cà phê trong miệng lên mặt cô gái xinh đẹp "nai tơ" đang ra vẻ thùy mị, nết na ngồi đối diện.
Một lát sau thấy chiếc điện thoại không còn thông báo tin nhắn nữa, nó mới nhếch miệng gian tà và ném điện thoại vào trong cặp, đưa đôi mắt hứng thú nhìn bà cô trên giảng đường nói không biết mệt từ nãy đến giờ.
Bà cô này, e hèm, chính xác là giảng viên này tên thật là Anna, vô cùng xinh đẹp, nếu như người ngoài KHÔNG BIẾT cô ấy thì chắc chắn là đổ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lưu ý, xin nhấn mạnh từ "không biết" ( nhưng nó đảm bảo đã là người ở thành phố A này, không ai là không biết đến tên Anna nổi tiếng ở đại học A cả). Thực chất, nếu không phải là tính tình cùng với lối ăn mặc "hơi hơi" lố và dị một chút thì chắc chắn bà cô đã là siêu cấp đại mỹ nữ của trường rồi. Bà cô này cũng không phải già, nhìn trẻ cực kỳ, như cô gái 26 tuổi ý, nhưng thực sự thì đã 30 tuổi và tình trạng là đang F.A hay nói trắng ra là..... Ế. Lý do mà cả cái trường này gọi là bà cô cũng chỉ vì vậy, nghe đâu, hồi trước bà cô cũng có mối tình với một người năm 20 tuổi nhưng sau đó thì chia tay.... và từ đó đến nay..... vẫn không có ai. Bọn trong trường, đặc biệt là bọn khoa Văn học được mệnh danh là tổ nhiều chuyện luôn luôn bàn tán, tưởng tưởng ra rất nhiều chuyện thú vị rồi truyền tai nhau..... và thế là cả trường biết tin này nhanh chóng. Tất nhiên, trong khoa của nó cũng có rất nhiều bà tám, nó lúc nào chả biết được mấy chuyện vặt vãnh như vậy.
Ban đầu nó cũng không để ý quá nhiều đến bà cô này lắm đâu.. Nhưng khi biết bà cô là fan cuồng nhiệt của hắn thì........ không thể không quan tâm.
Làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội uy hiếp hắn lớn như vậy được chứ. Nó đã điều tra và biết được một bí mật..... rất hay ho.
Nào nào, nó chắc chắn bất kì học viên nào ở trường đều biết cô đối xử với hắn.... e hèm.... rất "đặc biệt". Vô cùng đặc biệt...... Haha... Đố ai biết đặc biệt như thế nào đó??!!! Chính là..... luôn luôn bắt bẻ hắn. Bắt hắn biến thành một tên mọt sách, trò ngoan...... đúng với mẫu người mà cô thích...
Quả thực nếu không phải do cô ấy nói ra thì chả ai tin cô ấy là fan cuồng của hắn đâu vì chẳng có fan nào lại bắt thần tượng của mình chịu khổ như vậy. Nó rất rất thông cảm vì quả thực hắn quá đẹp trai và quá nổi tiếng ((dù không muốn công nhận)), những fan cuồng như vậy cũng không ít, thậm chí, có người hành động...... còn biến thái hơn....
Hắn rất khó chịu khi gặp bà cô vì theo như lời hắn nói thì bà cô này rất phiền phức, đuổi không được, tránh cũng không xong. Mà hắn cũng rất sợ sự nhiệt tình của nhân vật nguy hiểm này. Vì vậy, nó đã lợi dụng triệt để điều này để uy hiếp và đe dọa, như vừa nãy chẳng hạn....... Quá lời.......
"- Mình quá thông minh ...haha...."
Đang ngồi "tự kỉ" một mình thì tự nhiên bà cô khó tính gọi tên nó:
- Như Nguyệt có ở đây không?
- Có. Nó đứng dậy
Bà cô nhìn nó một chút, từ trên xuống dưới và từ dưới lên trên rồi mới đẩy đẩy gọng kính rất ư là tri thức, nói một câu rất ư là liên quan:
- Em...... là fan của Vũ Phong hả?
Câu nói đầy tính uy hiếp làm cho hơn 50 học sinh trong giảng đường cứng ngắc, im lặng, không thể thốt ra được bất cứ từ ngữ nào.
"- Liên quan??!!! Giảng viên của tôi ơi, cô có thể bình thường một chút được không a. Thực sự những người đơn bào như chúng tôi không thể theo kịp được suy nghĩ của cô đâu"
Dĩ nhiên, ngoại trừ nó ra.... vì nó đâu phải "người thường".
- Dạ. Em chính là fan của diễn viên nam nổi tiếng đẹp trai khó ai sánh bằng, là thần tượng của biết bao nhiêu cô gái..... bla....bla.... Nó xổ một tràng từ A đến Z về hắn, chủ yếu là khen ngợi, đưa hắn lên tận mây xanh nhưng trong lòng thì........... không biết thế nào...
Mà các bạn nữ trong phòng đều ở dưới phụ họa, ai cũng nhắc đến cái tên Vũ Phong với một giọng điệu thiết tha, trìu mến, với ánh mắt si tình, ngưỡng mộ..... phô trương hơn nữa còn tay chống cằm, khuôn mặt mơ mộng, có người còn lôi một đống ảnh trong túi xách ra ôm hết một lượt....
Bà cô thấy cảnh này, nhăn mày lại, quát:
- Các em thôi mơ mộng hết cho tôi. Những ai đang mang tạp chí, hình ảnh của Vũ Phong thì tự động nộp lên đây.Như Nguyệt, em mau đi thu. Tuổi còn nhỏ mà đã thần tượng này nọ, yêu đương vớ vẩn, giữ hình ảnh báo chí con trai trong cặp, thật không ra thể thống gì hết. Nhỡ có người đến thăm trường ta mà nhìn thấy cảnh này thì sao hả? Quá mất mặt.
Nó giật giật khóe miệng, bước ra khỏi chỗ và đi làm nhiệm vụ cao cả....... thu "giấy tờ quan trọng" cho bà cô.
Có một số người rất không đồng tình lên tiếng phản bác:
- Cô a, không phải cô cũng là fan Phong ca sao? Cô thật quá đáng. Nữ sinh 1 bất mãn
- Phải đó phải đó nha. Cô làm vậy thực không hợp lí. Chúng em yêu Phong ca đó, không phải cô cũng như vậy sao. Nữ sinh 2 ấm ức
....................... và còn rất nhiều những ý kiến nổi lên khiến cho lớp học bỗng chốc trở thành cái chợ.....
Rầm
Anna tức giận đập bàn
- Các em im lặng cho tôi. Tôi ở đây là lớn nhất, có ý kiến gì, đợi các em vượt qua tôi rồi nói.
Cả phòng im phăng phắc.
Sau khi nó thu hết một lượt "thứ quan trọng" xếp lên bàn giáo viên rồi lười nhác về chỗ ngồi. Nhìn lại cũng không ngạc nhiên mấy. Tất cả có 6 chồng thôi, tin tưởng rằng, trong cặp và túi xách của họ còn "tàng trữ" nhiều hơn.
Tiếp sau đó, giờ học kết thúc trong sự im lặng.
Vài ngày sau đó, không biết bạn gái nào trong trường đã vô cùng dũng cảm, đăng bài viết lên mạng.
Nội dung chủ yếu là nói về trường và giáo viên. Chuyện này khen chê có thừa, nhưng đặc biệt ở cuối đoạn có nhắm đến sự việc giảng viên trong trường ....... lân la một hồi mới vào vấn đề chính là vụ thu hết tạp chí và ảnh thần tượng một cách vô lý. Dù không nói rõ nhưng trong lòng ai chẳng rõ là vụ gì, nhân vật chính là ai.
Và bài viết này nổi tiếng, thu được hơn triệu lượt view và mấy nghìn lượt like. Mà số lượng người comment thì vô số. Đa số đều là sinh viên đại học A
Bạn nữ A nói: " Người ta đẹp người ta có quyền, không đến lượt mình nha. Dù người ta có ế cũng vẫn đáng giá hơn ta a. Người có sắc đó nha ...."
Bạn nữ B cũng cảm thán:"Cuộc đời thật là bất công, dù ta có cố gắng ngoi đầu lên nhưng kết quả vẫn là con số không... haizz... phải chấp nhận số phận bị người ra chèn ép như người phụ nữ trong xã hội phong kiến thôi..."
Bạn nam C:"Chấp nhận đi, thần tượng của các cô xa vời lắm. Muốn tiến gần hơn thỳ phải qua ải này...... nhưng e là.... các cô vẫn là nên tỉnh mộng đi thôi"
Bạn nữ D lại nói: "Sao mấy ông ngành giáo dục không hiểu cho học sinh gì nhỉ. Thần tượng một người là việc của học sinh cơ mà, có chết người đâu a. Tự nhiên..... gato với người ta sao...."
Bạn nam E nói:" Quả thực thấy thương cho Phong sư huynh. Đường đường là ngôi sao ai ai cũng mến mà lại bị ngành giáo dục ghét bỏ. Bị chém tả tơi"
Bạn nữ G: " Phản đối, phản đối. Phong ca chính là cuộc sống của tôi a. Không có hình, không có tạp chí in hình Phong ca thì cuộc sống của tôi sau này sẽ thế nào đây? Chưa nói, đó còn là nguồn động lực của tôi để cố gắng học tập nha... mấy người giảng viên đó cũng quá cổ đại rồi"
Bạn nam H: "Đất nước đang trong thời kỳ thịnh vượng thế này, bỗng chốc biến về thời kì đồ đá vì một số nhân tố"
Bạn nam J: "Sao tôi cảm tưởng ông là một trong số nhân tố đó nhỉ..."
Bạn nam H: =='
Bạn nữ W: " Bảo tôi bỏ hình ảnh và tạp chí đi sao. Trừ khi tôi xuyên không trở về thời cổ đại. Nếu không..... tôi đá mấy người về thời kỳ đồ đá ở. Giỡn chơi sao. "
.......................................................................
Nó lên mạng đọc lướt qua mà cười ngả nghiêng...... khổ thân phòng giáo dục a, bị học sinh, sinh viên giận cá chém thớt. Khổ thân nhất là cô Anna nha. Sau vụ này..... tiếng tăm của cô càng bay xa rồi. Chỉ sợ, cả đời này cô mong cũng không lấy được chồng...
***************************************************************************
Hôm nay là ngày Chủ Nhật, ngày mà hắn về nước, thế nên mới có cảnh nó chen chúc trong đám fan đi đón hắn thế này đây. Thực ra là tối qua, ai đó giữa đêm nổi khùng gọi điện đánh thức nó chỉ với một yêu cầu hết sức "to lớn":
- Mai đi đón tôi
rồi cúp mày luôn, không cho nó có cơ hội phản ứng kịp. Ngơ ngơ một hồi nó mới tiêu hóa hết câu nói của hắn, tức giận gọi lại thì không bắt máy. Nó thề hôm nay gặp hắn sẽ cho hắn một trận. Nhưng có một điều mà nó không ngờ tới...... là còn có fan và đám phóng viên của hắn ở đây. Nếu nó không muốn ""nổi tiếng" thì tốt nhất là không nên manh động. Là fan đó nha, hắn có fan hầu như khắp châu lục, đánh hắn trước mặt fan thì chẳng khác nào đối đầu với cả tỷ người..... không chỉ nguyên nữ nhân.... Nó còn muốn sống lâu hơn một chút.
Chờ được 15 phút thì hắn bước ra, đám fan hò hét ầm ĩ, còn cánh nhà báo thì bấm mày liên tục. Sự xuất hiện của hắn làm cho cả sân bay sôi nổi hơn bao giờ hết. Nó cảm tưởng như đâu đâu cũng thấy nhà báo, phóng viên, fan cuồng của hắn.... thật kinh khủng.
Nó bị đoàn người chen lấn xô đẩy, rơi cả kính màu đen và khẩu trang, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp khiến ai nhìn cũng ngỡ ngàng.
Bỗng một phóng viên nào đó hét toáng lên và chỉ vào nó:
- Kìa, diễn viên Như Lan kìa.
Và thế là tất cả ánh nhìn đều tập trung vào nó, họ lại quay sang nó và bấm máy lia lịa. Tất nhiên, không quên đuổi theo nhân vật chính là Vũ Phong.
Đoàn người đã nhốn nào, nay vì sự xuất hiện của một người được gán mác Như Lan như nó mà loạn hết lên, nó cũng bị tấn công rất dữ dội:
- Xin hỏi cô Như Lan, hôm nay cô đến đây có phải là vì đi đón Ảnh đế Vũ Phong không?
- Có thông tin cô và Ảnh đế Vũ Phong là quan hệ người yêu, đó là sự thật sao?
- Cô và Ảnh đế rốt cục là quan hệ gì?
..................................................................
Trước những đợt tấn công như vũ bão của cánh phóng viên, nó bối rối không biết làm sao. Trong lòng lúc này thực sự là đang chửi tên Vũ Phong một cách tàn độc. Nó âm thầm thề độc, sau đợt này nếu nó còn sống trở về, chắc chắn cho cậu ta một trận. Không hành hạ cậu ta thì nó không còn là Như Nguyệt nữa.
Sân bay mỗi lúc càng thêm náo loạn. Nó cũng bị xô đẩy, chèn ép nhiều vì không có đám vệ sĩ vây quanh bảo vệ như hắn. Nhưng rồi..
- Này, nhỏ ngốc, tôi đâu bảo cô đón ở sân bay hả. Hắn đi lại chỗ nó, nhíu mày trách mắng. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của nó đang bị vây bởi một đám người moi tin mà hắn khó chịu. Tự nhiên lại để nó ló mặt ra ngoài, kiểu gì mai cũng lại lên đầu trang báo. Hắn không thích nó bị đưa lên báo chút nào, sẽ bị rất nhiều người để ý. Sự đặc biệt của nó chỉ nên có một mình hắn biết mà thôi...
Nó giật mình, quay lại đằng sau, nhìn thấy hắn, mắt đỏ lên, nhào vào ôm hắn:
- Òa òa, anh trai, người ta sợ a. Mấy người này thật đáng sợ.
Hành động bất ngờ này của nó làm tất cả mọi người, kể cả hắn cũng sững lại. Trong lúc đám người đang ngơ ngơ, nó thừa dịp kéo hắn chạy ra ngoài, người quản lý của hắn và đám vệ sĩ cũng nhanh chóng chạy theo. Nó quay người nói với chị quản lý của hắn:
- Xe ở đâu?
- Ở ngay bên ngoài. Người quản lý bất giác trả lời
Sau khi đã yên ổn trong xe, nó mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang hắn trừng mắt:
- Cậu thật quá đáng. Bắt tôi đi đón còn phải chạy trốn như vậy.
Hắn cười cười:
- Tôi cũng không biết là cô sẽ đón ở sân bay. Cứ nghĩ là cô thông minh hơn chứ.
- Thông minh cái khỉ gì. Ai mà nghĩ là việc cậu trở về hôm nay được công bố chứ. Tôi tưởng bí mật về nên mới ra đón, nếu biết trước thế này thì ở nhà cho rồi. Nó dựa vào ghế tiện tay lôi điện thoại trong túi áo khoác hắn ra nghịch.
- Thế cô không lên tường nhà tôi sao? Tôi có thông báo mà. Hắn vòng tay ôm nó cười nói
- Loại người như cậu, tôi mới không thèm quan tâm. Nó chăm chú chơi game
- A, cô làm tôi đau lòng quá, không lẽ sức hấp dẫn của tôi dạo này giảm rồi? Hắn nhìn vào màn hình điện thoại, theo dõi nhân vật đang chém chém giết giết của nó
- Còn phải nói sao. Cậu quá kém cỏi, về tập luyện nhiều vào nhá. Nó độc miệng nói thẳng cho bõ tức
Người quản lý nhìn thấy cảnh này mà toát mồ hôi. Làm việc với cậu ta bao năm cũng chưa từng thấy bộ mặt này của cậu ta với bất cứ ai. Khi đi làm, hoặc là lạnh lùng, hoặc là hòa nhã, cũng chưa từng thấy hành động thân mật, tự nhiên với ánh mắt thế này. Mà cô gái kia cũng quá ....... không biết phải nói thế nào. Nhìn thì giống y hệt Như Lan, nhưng đôi mắt và vẻ đẹp lại khác hẳn. Nếu nói Như Lan như một đóa mai với khí chất tao nhã, ấm áp khiến cho người ta cảm tưởng như cô ấy là đứa con hoàn mỹ của Trời thì cô gái này lại là hoa mẫu đơn, rực rỡ diễm lệ, là mỹ nhân của trần gian. Hơn nữa, tính cách có hơi.... khó gần. Trí tò mò nổi lên, người quản lý cất giọng:
- Vũ Phong, cậu.... có thể giới thiệu chút không.
Lúc này, nó và hắn mới nhớ là còn người trong xe. Nó ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống, tiếp tục chơi game. Hắn thấy nó không có phản ứng gì đặc biệt liền hướng người quản lý, nói:
- Người yêu em. Thế nào, xinh hơn hoa hậu đúng không.
Và sau đó là nhận được cái huých tay của nó. Rất đau đó
Người quản lý nghe được liền giật mình. Người yêu???? Sao cô không biết???
- Cậu ăn nói cẩn thận cho tôi. Nói nhảm một lần, tôi liền cho cậu ăn cháo sống qua ngày đó. Nó cảnh cáo
- Ok ok. Đừng nóng. Tôi chỉ nói vậy thôi mà. Hắn cười lấy lòng nó rồi lại một lần nữa hướng chị quản lý của mình. Nhe nhởn:
- À, đây là Như Nguyệt, em song sinh của Như Lan. Là người em đang theo đuổi nhưng chưa thành.
- Ồ, ra là em gái của Như Lan sao. Hẳn nào trông giống Như Lan quá. À mà tôi nhắc nhở cậu, lần sau rủ người yêu đi đâu cũng cần phải cải trang, tốt nhất là nên cẩn thận một chút, em gái này giống Như Lan như vậy, sẽ rất dễ gây scandal đó. Chị quản lý lên tiếng nhắc nhở.
Thực ra cô không giống những người quản lý khác, nghiêm khắc trong việc quen người yêu của các sao, đặc biệt là sao nam. Nổi tiếng thì sao, cũng là con người. Quen ai cũng được, miễn không làm ảnh hưởng đến công ty là tốt rồi.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi trả lời:
- Đã biết.
Còn nó cũng không để ý đến cuộc nói chuyện của hắn với quản lý lắm nên không có phản ứng gì.
Vì ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ nên ai cũng mệt, đến công ty, mọi người chia nhau ra ai về nhà người nấy, mà hắn cũng không ngoại lệ nên hai người đang ở trong căn hộ của hắn.
Lâu rồi không đến căn hộ hắn phá nên lúc vào nhà nó cảm thấy hơi lạ. Nhưng nhìn thấy đồ ăn vặt tràn lan đại hải trên bàn và nghe hắn nói là còn trong tủ lạnh thì cảm giác đó đã bị đá văng vào một xó xỉnh nào đó rồi.
Quên chưa giới thiệu, nó là một đứa rất thích ăn vặt. Vì lí do đấy mà hắn lúc nào cũng trêu nó là trẻ con.
Nhìn nó vui vẻ nhảy đến bên ghế sôfa vừa bóc gói bim bim vừa xem TV, hắn cảm thấy thực hài lòng, không uổng công hôm qua hắn nhờ người mua nhiều đồ ăn vặt để trong nhà, hại hắn bị người ta trêu là đang nuôi con nhỏ. Kéo vali vào trong phòng, hắn lấy bộ quần áo thoải mái và đi tắm, chuyến đi này làm hắn mệt.
Con nó, ở ngoài phòng khách đang hí ha hí hửng ăn bim bim và xem......... hoạt hình. Nó thích xem vì hoạt hình khá vui nhộn, cho nó có cảm giác là tuổi thơ của mình cũng giống như mọi người, đều thích xem hoạt hình và ngồi ăn vặt như vậy, được gia đình yêu thương.....Dù biết, đó là ảo tưởng của riêng nó, nhưng nó vẫn muốn làm.....
Ước muốn của riêng nó.....
"- Tự nhiên lại nghĩ không đâu rồi, bi thương cái gì chứ Như Nguyệt, chẳng ra làm sao cả" nó đưa tay lên vỗ vỗ mặt mình rồi tiếp tục theo dõi bộ phim hoạt hình
Lúc hắn tắm xong ra ngoài thì đã thấy nó xử gần xong một túi to snack rồi, đang với tay lấy túi nilon đựng bim bim, snack, kẹo, bánh thứ 2. Hắn nhíu mày, hắn kêu người mua về nhưng cũng không phải để cô ăn liền một lúc rồi bỏ bữa. Với lại đồ ăn vặt kiểu này ăn nhiều cũng không tốt. Và thế là hắn liền lại ghế sôfa cầm túi đồ ăn vặt lên. Nó thấy vậy, không vui nói:
- Gì nữa đây? Hôm nay tôi đã gặp nhiều chuyện xui lắm rồi. Chỉ có ăn mới giải tỏa thôi, mau đưa cho tôi.
- Không, tôi sẽ đi nấu cái gì đó. Ăn nhiều cái này không tốt chút nào. Hắn nhìn nó, dứt khoát nói
- Này này. Cậu vừa mới về, người thì mệt lử nấu được cái gì. Chi bằng tôi với cậu ăn hết mấy thứ này đi, qua bữa trưa, tối thì nấu cũng được. Nó lên tiếng phản bác
- Không là không. Cô cũng biết tôi vừa đi về, mệt chết đi, không thể ăn tùy tiện được, tôi bệnh thì biết làm sao hả. Hắn ngồi xuống bên cạnh nó, vứt túi bim bim sang ghế đối diện.
Nó thấy cũng có lý, liền quay sang hắn hỏi:
- Vậy phải làm sao?
- Hay là...... hắn gian tà nhìn nó
- Là gì là gì, nói mau đi.
- Cô nấu đi.
-...... nó im lặng
- Hahaha..... cậu....haha..... cậu... cậu có điên không.... haha..... cậu đảm bảo là sau khi ăn xong đồ ăn tôi nấu.....haha..... sẽ không phải đi rửa ruột chứ......haha..... nó ôm bụng cười
- Ờ ha, tôi quên mất, đồ ăn của cô chính là thứ có thể giết người. Sao mình có thể quên nhỉ... Hắn trêu
- Vì vậy nên.... Nó cố tình kèo dài giọng
- Chúng ta sẽ đi ăn hàng. Hắn quyết định
- Ừm, cậu bao nhá, dạo này tôi thiếu thốn quá. Haizz..... Nó giả vờ thở dài
- Ai da, biết làm sao được, vậy cô có muốn giàu có, sống sung sướng không? Hắn cười
- Ngốc. Ai mà chẳng muốn chứ.
- Vậy lấy tôi đi. Tôi nuôi em cả đời. Hắn nghiêm túc
- ......
- Sao? Hắn nhìn nó
- Này...... cậu bị não à..
-..........
- Cậu nhỏ tuổi quá, đợi cậu lớn lên rồi nói. Nó trêu chọc
-......... Hắn với nó bằng tuổi nhau a. Nhỏ tuổi hơn khi nào
- Thôi thôi, không nói nữa, mau thay quần áo rồi đi thôi. Tôi đói quá, từ sáng đến giờ cũng chưa ăn gì đây.
- Được. Hắn nói rồi đi vào trong
Cùng lúc đó, ngoài cửa có tiếng chuông. Nó ra ngoài mở cửa và...
Trời ạ..... không phải trùng hợp thế chứ....
Ngoài cửa... đó là....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.