Chương 10: Ký Ức Bị Lãng Quên!!!!
Hàn Nguyệt Băng
05/10/2015
Ký ức...Đây là đâu?.....
Xung quanh nó là một màu đen bao trùm....thật cô độc....
Rồi bỗng ánh sáng ập tới.....
Mở mắt ra là khung cảnh quen thuộc. Căn nhà nhỏ với vườn rau xanh tốt. Trước sân, giàn hoa thiên lý ra hoa trắng xóa bên phải và bên trái là giàn mướp, từng quả,từng quả lấp ló sau tán lá dày....
- Bà ơi....bà ơi.... Một đứa bé chừng 4,5 tuổi mặc chiếc váy xanh lơ, mái tóc ngang vai, xinh đẹp tựa thiên thần vừa chạy vừa hét
"- Ai vậy?? Kia...là mình hồi nhỏ sao??.."
- Con bé này...thật nghịch ngợm. Ta đã nói bao nhiêu lần rồi: là con gái thì không được chạy nhảy lung tung....thật là... Bà lão khuôn mặt hiền hậu đang ngồi nhặt rau bên thềm quay lại nhìn đứa bé, mỉm cười
- Hihi... Bà ơi, con yêu bà nhất luôn á. Chỉ có bà yêu thương Nguyệt nhi thôi à... Đứa bé nhào lại ôm cổ người bà, nũng nịu nói.
- Nguyệt nhi ngoan, ta không thương cháu thì thương ai hả, cháu là đứa bé ngoan ai cũng yêu mến...
- Không đâu, trong nhà ngoại trừ bà ra chẳng có ai thương yêu Nguyệt nhi cả...
- Sao Nguyệt nhi lại nói như vậy?
- Bởi vì cha thích chị tiểu Lan, mọi người đều thích tiểu Lan hơn con...
- Không phải vậy đâu Nguyệt nhi
- Đúng là như vậy mà... Có phải là chị xinh hơn con không bà?...Hay tại con không ngoan hở bà?..hic.... Đứa bé ngây thơ chí đầu,cắn cắn môi, nhỏ giọng...
- Nguyệt nhi...nghe ta nói này: con là đứa bé ngoan nhất mà ta từng biết. Con không làm gì sai cả.... chỉ là.....người lớn đôi khi rất cố chấp...họ không muốn chấp nhận sự thật vì nó quá tàn khốc.... Nhưng con hãy luôn tin tưởng vào bản thân mình.... Rồi sau này con sẽ gặp được người yêu thương con bằng cả trái tim và tâm hồn mình... Con sẽ hạnh phúc... Người bà đau lòng ôm đứa cháu tội nghiệp vào lòng...
- Bà ơi...
- Gì vậy Nguyệt nhi?
- Bà....bà.....có....có...giận con không?
- Sao bà lại giận con?
- Vì,,,vì... Nguyệt nhi..... Nguyệt nhi....đã hại chết....mẹ... Cô bé suýt bật khóc thành tiếng
- Ai nói với con như vậy?
- Là dì Linh, mọi người đều nghĩ như vậy.... Mọi người đều ghét con,...
- Nguyệt nhi, hãy nhớ kĩ....ta không bao giờ ghét con.... Dù là bây giờ hay sau này cũng vậy.....ta mãi mãi.....không ghét con......
*********************Chuyển cảnh**************
Một cô bé tầm 9,10 tuổi đang chơi đùa trong công viên....... Cô bé ngồi đó..... một mình.....
Những đứa trẻ khác thấy cô bé như vậy, không ai dám lại gần...... chỉ dám nhìn lén và xì xào với nhau:
- Này mày nghe gì không? Một đứa bé nam nhỏ giọng với đám bạn
- Chuyện gì? Đứa bé gái đứng bên cạnh hỏi
- Về chuyện cái con bé ngồi một mình đó đó..
- Chuyện gì cơ?
- Mày có biết tại sao nó phải chơi một mình không?
- Tại sao?
- Suỵt, nó đang nhìn chúng ta kìa
- Kệ nó chứ. Nó khônh có ai chơi bởi vì nó là phù thủy. Điều ấy ai mà chẳng biết..
- Thật sao? Phù thủy á???
- Đúng vậy. Mẹ tôi bảo nó là đứa trẻ bị thần ghét bỏ, mang lời nguyền xui xẻo đến cho mọi người. Vì vậy nên lúc nào cũng chỉ có một mình.. Tôi còn nghe nói cả nhà nó cũng ghét bỏ nó, chẳng ai quan tâm gì đến nó cả.
- Vậy sao. Con bé đó thật đáng thương...
- Đáng thương cái nỗi gì, các người không biết nó đã hại chị ruột của nó vì ghen tị à...
- Không phải chứ, trông nhỏ đó vậy mà lại là phù thủy độc ác a. Tôi cứ nghĩ..
- Phải đó. Thật không thể tin được....
- Trông hiền vậy cơ mà...
- Thôi chúng ta ra chỗ khác chơi đi, tránh xa con bé đó ra.
- Ừ. Chúng mình đi đi...
Và đám nhóc bỏ đi. Nó vẫn ngồi đó, im lặng.
Cầm que củi lên, nó vạch xuống đất từng dòng chữ. Bàn tay run rẩy....
NẾU TÔI KHÔNG ĐƯỢC SINH RA TRÊN ĐỜI NÀY....
- Nguyệt nhi, Nguyệt nhi..... Tiếng người gọi nó thật ấm áp.
Nó vẫn ngồi im. Đầu cúi nhìn đất, tay cầm que củi vạch chữ trên đất....
- Nguyệt nhi, cháu đây rồi, sao ngồi đây mà không bảo bà?
Cô bé ngước nhìn bà..... rồi lại cúi đầu.......
- Bà ơi...
- Sao vậy? Lại có ai bắt nạt bé con của bà à? Bà lão mỉm cười hiền hậu, ngồi xuống cạnh bé và ôm bé vào lòng
- Nếu con không được sinh ra thì sẽ tốt hơn..... bà nhỉ... Cô bé lí nhí
- Ngốc. Phủi phui cái miệng. Con mà không được sinh ra thì ai sẽ bầu bạn với bà già này đây... Ai da, lại có ai nói con à? Bà đau lòng nhìn đứa bé trong lòng mình, cố gắng làm trò để con bé vui hơn
- Không có.... Con chỉ nghĩ.... nếu con không sinh ra..... thì như mọi người nói..... mẹ sẽ không phải chết..... Giọng con bé lạnh tanh, tỉnh bơ như đang nói về một chuyện của người khác chứ không phải là truyện của mình....
- Không... không có chuyện đó đâu.Nguyệt nhi, con hãy nghe ta nói này. Mẹ con là người đã quyết định sinh ra hai đứa con..... và ta chắc chắn nó đã biết trước mình sẽ phải gặp chuyện gì khi quyết định sinh ra hai đứa con. Vì vậy cả hai con, không ai có lỗi trong chuyện này cả..... Đó là việc đã qua, một ký ức đau buồn mà không ai muốn nhắc đến......một sự việc ngoài ý muốn của tất cả mọi người..... Bà nhẹ nhàng nhắm mắt lại và tưởng nhớ đến đứa con gái thân yêu của mình.... một cô gái với mái tóc đen tuyền, gương mặt tinh xảo.... cùng với một tấm lòng bao dung hết thảy..... một thiên thần!!!!!!......
*******************Chuyển cảnh**************
Rào, rào, rào.....
Mưa....
Mưa.....
Một cơn mưa mùa thu mang theo cái se se lạnh.....
- Nguyệt nhi, Nguyệt nhi.... đừng chạy nữa....
- Bà đừng theo con nữa....con không muốn ở trở về.....huhu...... Cô bé 12 tuổi chạy nhanh về phía trước. Cô mặc cho cơn mưa kia tạt xối xả vào người, dòng nước kia lạnh thấu xương xuyên qua lớp váy hồng xinh đẹp...... và..... mặc cho người bà thân yêu của mình..... ở đằng sau gọi với.....
Rào rào rào......
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, cô bé cuối cùng đứng lề mép đường, run run.... Cô bé khóc..... thật nhiều...... thật nhiều..... Tựa như cơn mưa kia.... thật lạnh giá..... tê buốt cả tâm hồn...
- Nguyệt nhi.. về với ta đi, cháu đừng như vậy....,
- KHÔNG. Cháu không muốn về nhà với cha...... cháu không muốn về.... huhu.....
- Đừng như vậy... cháu mau về với ta đi...
- Không. Cháu ghét nơi đó....huhu....baf có hiểu không....huhu.... Ở nơi đó....... cháu không được quan tâm.... cháu không được yêu thương...... cháu lúc nào cũng chỉ có một mình......huhu.... cháu sợ lắm..... sợ lắm..... Cô bé bật khóc, chân lùi lại phía sau, đi xuống lòng đường, vừa đi vừa ôm đầu..... đau đớn....
Bà lão đứng trong cơn mưa, nhìn cháu mình..... Trong mắt bà là sự yêu thương, là sự lo lắng.... và xót xa....
- Nguyệt nhi.....,ta biết.....ta biết là cháu rất ghét ở nhà.... Ta cũng biết là cháu thích ở đây hơn.... Người bà tiến lại gần cô bé, mỗi bước đí.... run rẩy....
- Vậy tại sao bà còn bắt cháu về đó??? Tại sao???? .... Hay tại vì..... bà đã không còn thương cháu nữa.... vì bà nhận ra cháu thật sự là một con bé đã hại chết mẹ mình.... huhu.....vì sao hả bà???.... Vì sao????.... Cô bé càng lùi về phía sau nhiều hơn....
- Ta....ta....ta chỉ muốn tốt cho cháu....
- Haha... bà ơi.... thế nào là tốt cho cháu? Là đống gia sản mà cha chia cho cháu sao bà???? Là sau này cháu được học ở nơi tốt nhất hả bà??? Hay là ...... một nơi mà không bao giờ cháu cảm nhận được tình thương???? Là đâu??? Đâu mới là tốt cho cháu hở bà.....
- Nguyệt nhi....
- Bà ơi bà.... nếu như.... nếu như cháu không được sinh ra....thif mọi thứ đã không như vậy.... mẹ sẽ sống và gia đình ta sẽ hạnh phúc hơn đúng không bà???? Đúng không..... Nếu cháu không được sinh ra.... Cô bé nhìn người bà của mình... rồi bỏ chạy, băng qua đường lớn....
- Nguyệt nhi.... Đừng chạy.... Nguyệt nhi..... COI CHỪNG..... Bà lão vội chạy theo cô bé...
Tin Tin....
Một chiếc xe tải lao nhanh tới, co bé sững người..... Bỗng một lực đẩy đẩy cô văng ra ngoài.....
Rầm.
Chuyện chỉ xảy ra trong tíc tắc......
Mưa.....
Máu.....
Nước mắt.....
Nỗi đau.......
.......................................
Cảnh chợt mờ ảo dần.......và hóa thành hư ảo. Từng làn khói mỏng manh bao trùm lấy kí ức...... lại trở về một màu đen.... lạc lõng..........
***************************************************************************
Nó giật mình tỉnh giấc...
Giấc mơ vừa rồi....thật kì lạ..... Nó có cảm giác như đã gặp người đó ở đâu rồi..... một cảm giác rất chân thực..... Và kí ức ấy làm nó...... đau nhói....... thật đau đớn..... Người đó là ai???....... Tại sao lại quen đến vậy...... Và những hình ảnh đó..... Cảnh đẫm máu ấy.......
Đau quá!!!!....
Thật đau đớn.....
Kinh hoàng.....
Tựa như nó đã đánh mất đi một thứ gì đó rất quan trọng....
Trống rỗng..... ký ức của nó..... là một mảng đen kịt....
Sờ khuôn mặt.... mặt nó đã đẫm nước mắt tự lúc nào.... như gặp phải cơn ác mộng......
Cho đến lúc này đây, trái tim nó vẫn đau nhói....
Bi thương....
Nó đến bên cửa sổ, mở ra...
Mặt trời đã mọc lên cao, những đám mây trắng bồng bềnh nhẹ nhàng...... hững hờ trôi.....
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, hòa quyện với hương hoa thơm ngào ngạt, đã tạo nên hương thơm mê hoặc lòng người....
Cảnh này.... có bao nhiêu xinh đẹp.... có bao nhiêu rực rỡ..... Nhưng giờ phút này..... nó chẳng có tâm trạng để thưởng thức.....
Tối hôm qua, sau khi chat với hắn, nó đã suy nghĩ rất nhiều..... Có lẽ.... hắn nói đúng..... nó không hề ghét chị như nó nghĩ...... chỉ là....... nó cố tỏ ra như vậy... mà thôi...... Nó đã hèn nhát, trốn tránh chị..... phủ nhận toàn bộ cảm giác của mình......
Một ngày nắng đẹp..... nhưng nó lại mang một tâm trạng phiền muộn.......
***************************************************************************
Trong bệnh viện, Như Lan vẫn ngồi bên cửa sổ, trong phòng cũng chỉ có mình cô. Mọi người lúc này đã đi làm hết....
Thật buồn chán....
- Haizz.... Cô thở dài
- Đừng thở dài nữa, sẽ mau chóng già đấy nhé. Một giọng nói nam trầm tính nhưng mang chút hài hước vang lên
Cô ngạc nhiên, không cần quay sang cũng biết là ai.... vì âm thanh quen thuộc này..... cô đã nghe không biết bao nhiêu lần.... và tưởng như đã khảm nó vào tận xương tủy.....
Vũ Phong...
- Anh bảo làm sao được chứ, cả ngày ngồi không, em sắp chết đến nơi rồi....
- Ừm..... Nguyệt nhi đến chưa? Hắn ngồi ở mép giường, tay cắm lại lọ hoa và hỏi
- Nó nó..... Như Lan ấp úng..
- Thôi, em không phải nhắc nữa, con bé đó chưa đến đúng không?? Anh biết mà..... thật là...
- Anh đừng nói vậy, em là người làm tổn thương con bé..... cũng là người đã...... cướp đi mọi thứ của nó. Nguyệt nhi ghét em... đó là chuyện bình thường mà.... Cô nhìn ra ngoài cửa sổ... ngóng chờ một người mà mình hằng mong muốn được gặp...... dù biết là vô vọng.....
- Thôi, đừng buồn nữa, mau mau ăn cam đi này, đã bị thương rồi cần phải ăn nhiều hơn một chút. Hắn mỉm cười, khôn mặt càng trở nên yêu nghiệt.
Cô ngẩn ngơ nhìn hắn.
Thình thịch.....thình thịch....
- Vũ Phong...... anh đừng đối tốt với em như vậy có được hay không? Nếu trái tim anh...... khong thể chấp nhận em.... Như Lan ngập ngừng nói
Hắn sầm mặt, lần đầu tiên cảm thấy mình thất bại thế này. Hắn chỉ mong muốn được làm bạn với cô mà thôi ....chuyện đó.... khó lắm sao???? Không phải vì cô không tốt. Cô là người hoàn hảo nhất mà hắn gặp, một người tưởng chừng như chỉ có trong cổ tích hay trong những câu chuyện thần thoại..... Cô xinh đẹp, thánh thiện, tài năng..... Thế nhưng trái tim hắn lại cố tình không chọn cô..... Nó chỉ có cảm giác khi hắn ở bên một người....
Một cô gái mang trong mình vết thương không thể xóa nhòa.....
- Em nói gì nghe lạ vậy. Chúng ta là bạn bè mà. Mau ăn cam đi, nhanh lên. Hắn giục
- Ừm.... Như Lan nhỏ giọng nói rồi ăn cam
- Dạo này sức khỏe em thế nào rồi? Hôm nay là 30 tháng 9 rồi, còn ba tháng nữa để hoàn thành bộ phim mà em lại nằm viện....
- Anh lo bộ phim không công chiếu đúng thời hạn sao?
- Không phải Anh chỉ sợ sau khi em ra viện lại tham công tiếc việc, làm việc quá sức thôi. Em luôn vậy mà...
- Nào có. Mà anh bảo hôm nay là ngày bao nhiêu cơ? Như Lan hỏi lại
- Hôm nay là 30. Sao vậy? Hắn khó hiểu nhìn cô
- 30, ngày 30... Không xong rồi. Như Lan như nhớ ra điều gì đó
- Sao vậy? Hắn khó hiểu nhìn cô
- Vũ Phong, em nhờ anh một chuyện có được hay không? Cô nói
- Có chuyện gì vậy tiểu Lan?
- Anh..... à không, hôm nay, anh tuyệt đối phải ở bên Nguyệt nhi, nếu không......em sợ nó sẽ.....Giúp em đi, được không? Như Lan nài nỉ
- Em mau nói cho anh biết, rốt cuộc có chuyện gì, Nguyệt nhi làm sao? Hắn vội vã hỏi
- Em..... Nguyệt nhi..... Như Lan cụp mi xuống, nhìn ra ngoải cửa sổ như nhớ lại một ký ức nào đó
*****************************************************************
Ào ào....
Ngoài trời, cơn mưa xối xả....
Trong bệnh viện, trước cửa phòng phẫu thuật, một cô bé 12 tuổi đang ngồi đó. Cả người cô bé ướt đẫm, mặt cúi gằm xuống đất, mái tóc dài rủ xuống che kín hết mặt. Bé ngồi đó.......im lặng..... cô độc......
- Nguyệt nhi...-Một giọng nói trong trẻo vang lên
Cô bé tên Nguyệt nhi ấy ngửng đầu nhìn về phía phát ra tiếng gọi. Nới đó xuất hiện một cô bé giống hệt bé Nguyệt.....
- Nguyệt nhi, có chuyện gì xảy ra?Em có sao không? Bà đâu?
- Bà đang..... ở trong đó. Nguyệt nhi chỉ tay vào trong phòng phẫu thuật.
- Cái gì. Không..... không thể nào...... không thể nào.... Bà ơi. Cô bé kia không tin vào tai mình, chạy lại phía cửa phong phẫu thuật.... đập cửa
- Chị có hét nữa cũng vô dụng...... bà..... bà...... người ta nói..... nói rằng.... bà không thể qua khỏi. Nguyệt nhi run rẩy nói... Bàn tay cô bé nắm thật chặt mặc cho móng tay đâm sâu vào da thịt......
- Vì sao?.... Vì sao?... Cô bé kia khụy xuống nền đất lạnh băng
- Chính tôi...... chính tôi đã....... đã....... đã....... hại bà.... tôi đã..... Nguyệt nhi đau đớn thốt lên. Lòng cô bé....... đau lắm...... Cô có cảm giác..... một chút nữa thôi..... thì bà.... thì bà...... sẽ rời bỏ cô bé...... Bỏ mặc cô bé một mình..... vĩnh viễn phải chịu sự cô độc....
- Nguyệt nhi..... Vì sao? Đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thôi.... đúng không? Trả lời chị đi..... Nguyệt nhi..... Cô bé kia đã khóc.... từng giọt nước mắt như những viên trân châu xinh đẹp lắn dài trên gò má....
- Tôi ...
Cạch
Bác sĩ bước ra ngoài, ông nặng nề nhìn cặp sinh đôi...
- Người nhà của bệnh nhân đâu?
- Dạ, chúng cháu là cháu của bà, cháu đã báo cho gia đình cháu biết rồi, lát họ mới đến được. Bà cháu..... bà cháu sao rồi ạ? Cô bé kia vội đứng dậy, nói
- Bác sĩ. Bà cháu ..... sẽ mau khỏe... đúng không ạ!!!! Nguyệt nhi cũng đứng dậy...
- Ta.... xin lỗi. Người bác sĩ cúi đầu, xin lỗi hai đứa trẻ
- Haha....... bác.... bác có lỗi gì mà xin lỗi chúng cháu chứ....haha.... bác đã cứu bà bọn cháu cơ mà...
- Ta.... chúng tq đã cố gắng hết sức. Bà bọn cháu mất quá nhiều máu, lại bị chấn thương quá nặng...... nên.... Người bác sĩ không dám nói tiếp..
- Không đâu.... bag bọn cháu sẽ không sao đâu....... bà.... bà..... bà sẽ không bỏ cháu một mình đâu mà.....Aaaaaaaaaaa !Nguyệt nhi không tin.... cô bé ôm đầu hét lên..... và ngất đi
- Nguyệt nhi. Cô bé kia chạy lại và ôm lấy đứa em của mình...... nước mắ đã không thể kìm nổi nữa.....
Ào ào ào.....
Ngoài trời....
Mưa vẫn rơi.....
**********************************************
Cảnh khác...
Trong phòng bệnh, cô bé 13 tuổi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Bầu trời mùa xuân tràn đầy sức sống, những bông hoa xinh đẹp đã nở rộ....
- Nguyệt nhi, mau ăn cháo đi, chị vừa bảo bác Trương làm cho em đấy mau ăn đi. Lan nhi ngồi bên giường, cô nhẹ giọng nói
- Bà đâu rồi. Nguyệt nhi không ngoảnh lại, nhỏ giọng...
- Nguyệt nhi.. Lan nhi đau long nhìn đứa em tội nghiệp của mình
- Bao giờ bà đến đón vậy? Bà ơi....
-.......
- Bà đã hứa là sẽ đến đón cháu mà.....sao cháu đợi hoài... mà chẳng thấy bà đâu ....
- Nguyệt nhi..... em đừng như vậy có được không.... Em biết mà.... bà.... bà đã.....
- Bà thế nào? Bà vẫn chưa đón Nguyệt Nguyệt..... chưa đón Nguyệt Nguyệt.... Nước mắt lăn dài, Nguyệt nhi vô hồn nói
- Không... Nguyệt nhi.... em đừng như vậy..... bà đã không..... còn... nữa....
- Bà..... đã không còn..... đã không còn.....
- Nguyệt nhi...
- Là Nguyệt Nguyệt...... là Nguyệt Nguyệt hư nên bà mới bỏ đi..... đúng không.... Bà ơi, con ngoan lắm..... Nguyệt Nguyệt nghe lời lắm.... bà ơi..... con sẽ ngoan mà.... bà mau trở về..... với con đi..... bà ơi.... Nguyệt nhi vô thức lẩm bẩm, nước mắt không ngừng rơi...
- Nguyệt nhi..... Lan nhi ôm em mình vào lòng và khóc
***************************************************
Ký ức ấy, cô chưa bao giờ muốn nhớ tới. Đó là khoảng thời gian kinh hoàng đối với Nguyệt nhi.... và với cả cô. Bây giờ nhớ lại.....
- Tiểu Lan... Hắn gọi cô
- Phong ca.... anh... em sẽ kể cho anh nghe hết. Nhưng anh hãy hứa rằng.... chuyện này.... Nguyệt nhi không thể biết....
- Được. Hắn trả lời
Và cô đã kể cho hắn nghe tất cả.
Từ nhỏ, noém cô đã không được ai yêu thương, chăm sóc. Nó luôn luôn một mình làm tất cả mọi việc..... chỉ có một mình..... Cha ghét Nguyệt nhi, vì vậy đã đưa nó đến thành phố Y ở với bà ngoại.
Bà là một người hiền từ và nhân hậu. Ở với bà, nó cảm nhận được tình yêu thương là gì. Bà rất quý Nguyệt nhi....đôi khi cô nghĩ, bà quý nó hơn cô nhiều. Nguyệt nhi ở với bà từ năm 4 tuổi cho đến năm 12 tuổi cha mới bảo người đưa về nhà. Nhưng con bé không chịu, nó nhất quyết muốn ở với bà. Bà cũng vì tốt cho Nguyệt nhi mà đồng ý để nó trở về. Nhưng nó đã chạy đi và........tai nạn xảy ra. Cô không biết đã có chuyện gì giữa hai người, chỉ biết khi đến bệnh viện..... thì.....
Bà mất, Nguyệt nhi bị chứng trầm cảm nặng, phải ở trong bệnh viện hơn một năm trời. Nó luôn miệng trách cứ mình. Nói rằng vì mình... bà mới mất. Cả ngày không chịu ăn gì, nó ốm liên miên và cơ thể càng ngày càng không trụ vững được. Suýt nữa thì nó đã.....
Cha dù ghét Nguyệt nhi đến đâu, nhưng thấy con bé như vậy, cũng rất đau lòng. Còn cô, cô đau hơn bát kì ai. Nó là đứa em bất hạnh của cô, là người mà cô yêu thương nhất.... Vậy mà....
Tình trang của nó kéo dài gần 3 năm. Cha đã gọi rất nhiều bác sĩ tâm lí đến để chữa trị. Và cuối cùng, nó cung có thể hồi phục.... Nhưng lại hoàn toàn mất đi kí ức về bà.... mọi chuyện khi nó ở với bà. Nó quên hết. Bác sĩ nói là do tiềm thức của nó không chấp nhận được sự thật đã tự phong bế ký ức đó.
Bao năm qua, cô đã cố bên nó và vào ngày này hàng năm, cô đều bên nó để đảm bảo nó không nhớ lại quá khứ ấy. Nếu nó thực sự nhớ lại, cô sợ nó sẽ không thể chấp nhấn được.....
Hắn nghe hết mọi chuyện, lòng đau nhói..... không ngờ nó lại có quá khứ như vậy..... Hắn chỉ nghĩ rằng nó là một người khoing được gia đình yêu thương thôi....
" Nguyệt nhi... rốt cuộc.... em đã phải kiên cường thế nào để vượt qua những chuyện kinh khủng như vậy...... !Nguyệt nhi..."
Cạch cạch.....
Có tiếng đồ rơi trên nền đất....
Ngoài cửa..... một cô gái xinh đẹp đang đứng đó..... khuôn mặt đẫm nước mắt.......
Ký ức...
Đau đớn.......
Xung quanh nó là một màu đen bao trùm....thật cô độc....
Rồi bỗng ánh sáng ập tới.....
Mở mắt ra là khung cảnh quen thuộc. Căn nhà nhỏ với vườn rau xanh tốt. Trước sân, giàn hoa thiên lý ra hoa trắng xóa bên phải và bên trái là giàn mướp, từng quả,từng quả lấp ló sau tán lá dày....
- Bà ơi....bà ơi.... Một đứa bé chừng 4,5 tuổi mặc chiếc váy xanh lơ, mái tóc ngang vai, xinh đẹp tựa thiên thần vừa chạy vừa hét
"- Ai vậy?? Kia...là mình hồi nhỏ sao??.."
- Con bé này...thật nghịch ngợm. Ta đã nói bao nhiêu lần rồi: là con gái thì không được chạy nhảy lung tung....thật là... Bà lão khuôn mặt hiền hậu đang ngồi nhặt rau bên thềm quay lại nhìn đứa bé, mỉm cười
- Hihi... Bà ơi, con yêu bà nhất luôn á. Chỉ có bà yêu thương Nguyệt nhi thôi à... Đứa bé nhào lại ôm cổ người bà, nũng nịu nói.
- Nguyệt nhi ngoan, ta không thương cháu thì thương ai hả, cháu là đứa bé ngoan ai cũng yêu mến...
- Không đâu, trong nhà ngoại trừ bà ra chẳng có ai thương yêu Nguyệt nhi cả...
- Sao Nguyệt nhi lại nói như vậy?
- Bởi vì cha thích chị tiểu Lan, mọi người đều thích tiểu Lan hơn con...
- Không phải vậy đâu Nguyệt nhi
- Đúng là như vậy mà... Có phải là chị xinh hơn con không bà?...Hay tại con không ngoan hở bà?..hic.... Đứa bé ngây thơ chí đầu,cắn cắn môi, nhỏ giọng...
- Nguyệt nhi...nghe ta nói này: con là đứa bé ngoan nhất mà ta từng biết. Con không làm gì sai cả.... chỉ là.....người lớn đôi khi rất cố chấp...họ không muốn chấp nhận sự thật vì nó quá tàn khốc.... Nhưng con hãy luôn tin tưởng vào bản thân mình.... Rồi sau này con sẽ gặp được người yêu thương con bằng cả trái tim và tâm hồn mình... Con sẽ hạnh phúc... Người bà đau lòng ôm đứa cháu tội nghiệp vào lòng...
- Bà ơi...
- Gì vậy Nguyệt nhi?
- Bà....bà.....có....có...giận con không?
- Sao bà lại giận con?
- Vì,,,vì... Nguyệt nhi..... Nguyệt nhi....đã hại chết....mẹ... Cô bé suýt bật khóc thành tiếng
- Ai nói với con như vậy?
- Là dì Linh, mọi người đều nghĩ như vậy.... Mọi người đều ghét con,...
- Nguyệt nhi, hãy nhớ kĩ....ta không bao giờ ghét con.... Dù là bây giờ hay sau này cũng vậy.....ta mãi mãi.....không ghét con......
*********************Chuyển cảnh**************
Một cô bé tầm 9,10 tuổi đang chơi đùa trong công viên....... Cô bé ngồi đó..... một mình.....
Những đứa trẻ khác thấy cô bé như vậy, không ai dám lại gần...... chỉ dám nhìn lén và xì xào với nhau:
- Này mày nghe gì không? Một đứa bé nam nhỏ giọng với đám bạn
- Chuyện gì? Đứa bé gái đứng bên cạnh hỏi
- Về chuyện cái con bé ngồi một mình đó đó..
- Chuyện gì cơ?
- Mày có biết tại sao nó phải chơi một mình không?
- Tại sao?
- Suỵt, nó đang nhìn chúng ta kìa
- Kệ nó chứ. Nó khônh có ai chơi bởi vì nó là phù thủy. Điều ấy ai mà chẳng biết..
- Thật sao? Phù thủy á???
- Đúng vậy. Mẹ tôi bảo nó là đứa trẻ bị thần ghét bỏ, mang lời nguyền xui xẻo đến cho mọi người. Vì vậy nên lúc nào cũng chỉ có một mình.. Tôi còn nghe nói cả nhà nó cũng ghét bỏ nó, chẳng ai quan tâm gì đến nó cả.
- Vậy sao. Con bé đó thật đáng thương...
- Đáng thương cái nỗi gì, các người không biết nó đã hại chị ruột của nó vì ghen tị à...
- Không phải chứ, trông nhỏ đó vậy mà lại là phù thủy độc ác a. Tôi cứ nghĩ..
- Phải đó. Thật không thể tin được....
- Trông hiền vậy cơ mà...
- Thôi chúng ta ra chỗ khác chơi đi, tránh xa con bé đó ra.
- Ừ. Chúng mình đi đi...
Và đám nhóc bỏ đi. Nó vẫn ngồi đó, im lặng.
Cầm que củi lên, nó vạch xuống đất từng dòng chữ. Bàn tay run rẩy....
NẾU TÔI KHÔNG ĐƯỢC SINH RA TRÊN ĐỜI NÀY....
- Nguyệt nhi, Nguyệt nhi..... Tiếng người gọi nó thật ấm áp.
Nó vẫn ngồi im. Đầu cúi nhìn đất, tay cầm que củi vạch chữ trên đất....
- Nguyệt nhi, cháu đây rồi, sao ngồi đây mà không bảo bà?
Cô bé ngước nhìn bà..... rồi lại cúi đầu.......
- Bà ơi...
- Sao vậy? Lại có ai bắt nạt bé con của bà à? Bà lão mỉm cười hiền hậu, ngồi xuống cạnh bé và ôm bé vào lòng
- Nếu con không được sinh ra thì sẽ tốt hơn..... bà nhỉ... Cô bé lí nhí
- Ngốc. Phủi phui cái miệng. Con mà không được sinh ra thì ai sẽ bầu bạn với bà già này đây... Ai da, lại có ai nói con à? Bà đau lòng nhìn đứa bé trong lòng mình, cố gắng làm trò để con bé vui hơn
- Không có.... Con chỉ nghĩ.... nếu con không sinh ra..... thì như mọi người nói..... mẹ sẽ không phải chết..... Giọng con bé lạnh tanh, tỉnh bơ như đang nói về một chuyện của người khác chứ không phải là truyện của mình....
- Không... không có chuyện đó đâu.Nguyệt nhi, con hãy nghe ta nói này. Mẹ con là người đã quyết định sinh ra hai đứa con..... và ta chắc chắn nó đã biết trước mình sẽ phải gặp chuyện gì khi quyết định sinh ra hai đứa con. Vì vậy cả hai con, không ai có lỗi trong chuyện này cả..... Đó là việc đã qua, một ký ức đau buồn mà không ai muốn nhắc đến......một sự việc ngoài ý muốn của tất cả mọi người..... Bà nhẹ nhàng nhắm mắt lại và tưởng nhớ đến đứa con gái thân yêu của mình.... một cô gái với mái tóc đen tuyền, gương mặt tinh xảo.... cùng với một tấm lòng bao dung hết thảy..... một thiên thần!!!!!!......
*******************Chuyển cảnh**************
Rào, rào, rào.....
Mưa....
Mưa.....
Một cơn mưa mùa thu mang theo cái se se lạnh.....
- Nguyệt nhi, Nguyệt nhi.... đừng chạy nữa....
- Bà đừng theo con nữa....con không muốn ở trở về.....huhu...... Cô bé 12 tuổi chạy nhanh về phía trước. Cô mặc cho cơn mưa kia tạt xối xả vào người, dòng nước kia lạnh thấu xương xuyên qua lớp váy hồng xinh đẹp...... và..... mặc cho người bà thân yêu của mình..... ở đằng sau gọi với.....
Rào rào rào......
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, cô bé cuối cùng đứng lề mép đường, run run.... Cô bé khóc..... thật nhiều...... thật nhiều..... Tựa như cơn mưa kia.... thật lạnh giá..... tê buốt cả tâm hồn...
- Nguyệt nhi.. về với ta đi, cháu đừng như vậy....,
- KHÔNG. Cháu không muốn về nhà với cha...... cháu không muốn về.... huhu.....
- Đừng như vậy... cháu mau về với ta đi...
- Không. Cháu ghét nơi đó....huhu....baf có hiểu không....huhu.... Ở nơi đó....... cháu không được quan tâm.... cháu không được yêu thương...... cháu lúc nào cũng chỉ có một mình......huhu.... cháu sợ lắm..... sợ lắm..... Cô bé bật khóc, chân lùi lại phía sau, đi xuống lòng đường, vừa đi vừa ôm đầu..... đau đớn....
Bà lão đứng trong cơn mưa, nhìn cháu mình..... Trong mắt bà là sự yêu thương, là sự lo lắng.... và xót xa....
- Nguyệt nhi.....,ta biết.....ta biết là cháu rất ghét ở nhà.... Ta cũng biết là cháu thích ở đây hơn.... Người bà tiến lại gần cô bé, mỗi bước đí.... run rẩy....
- Vậy tại sao bà còn bắt cháu về đó??? Tại sao???? .... Hay tại vì..... bà đã không còn thương cháu nữa.... vì bà nhận ra cháu thật sự là một con bé đã hại chết mẹ mình.... huhu.....vì sao hả bà???.... Vì sao????.... Cô bé càng lùi về phía sau nhiều hơn....
- Ta....ta....ta chỉ muốn tốt cho cháu....
- Haha... bà ơi.... thế nào là tốt cho cháu? Là đống gia sản mà cha chia cho cháu sao bà???? Là sau này cháu được học ở nơi tốt nhất hả bà??? Hay là ...... một nơi mà không bao giờ cháu cảm nhận được tình thương???? Là đâu??? Đâu mới là tốt cho cháu hở bà.....
- Nguyệt nhi....
- Bà ơi bà.... nếu như.... nếu như cháu không được sinh ra....thif mọi thứ đã không như vậy.... mẹ sẽ sống và gia đình ta sẽ hạnh phúc hơn đúng không bà???? Đúng không..... Nếu cháu không được sinh ra.... Cô bé nhìn người bà của mình... rồi bỏ chạy, băng qua đường lớn....
- Nguyệt nhi.... Đừng chạy.... Nguyệt nhi..... COI CHỪNG..... Bà lão vội chạy theo cô bé...
Tin Tin....
Một chiếc xe tải lao nhanh tới, co bé sững người..... Bỗng một lực đẩy đẩy cô văng ra ngoài.....
Rầm.
Chuyện chỉ xảy ra trong tíc tắc......
Mưa.....
Máu.....
Nước mắt.....
Nỗi đau.......
.......................................
Cảnh chợt mờ ảo dần.......và hóa thành hư ảo. Từng làn khói mỏng manh bao trùm lấy kí ức...... lại trở về một màu đen.... lạc lõng..........
***************************************************************************
Nó giật mình tỉnh giấc...
Giấc mơ vừa rồi....thật kì lạ..... Nó có cảm giác như đã gặp người đó ở đâu rồi..... một cảm giác rất chân thực..... Và kí ức ấy làm nó...... đau nhói....... thật đau đớn..... Người đó là ai???....... Tại sao lại quen đến vậy...... Và những hình ảnh đó..... Cảnh đẫm máu ấy.......
Đau quá!!!!....
Thật đau đớn.....
Kinh hoàng.....
Tựa như nó đã đánh mất đi một thứ gì đó rất quan trọng....
Trống rỗng..... ký ức của nó..... là một mảng đen kịt....
Sờ khuôn mặt.... mặt nó đã đẫm nước mắt tự lúc nào.... như gặp phải cơn ác mộng......
Cho đến lúc này đây, trái tim nó vẫn đau nhói....
Bi thương....
Nó đến bên cửa sổ, mở ra...
Mặt trời đã mọc lên cao, những đám mây trắng bồng bềnh nhẹ nhàng...... hững hờ trôi.....
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, hòa quyện với hương hoa thơm ngào ngạt, đã tạo nên hương thơm mê hoặc lòng người....
Cảnh này.... có bao nhiêu xinh đẹp.... có bao nhiêu rực rỡ..... Nhưng giờ phút này..... nó chẳng có tâm trạng để thưởng thức.....
Tối hôm qua, sau khi chat với hắn, nó đã suy nghĩ rất nhiều..... Có lẽ.... hắn nói đúng..... nó không hề ghét chị như nó nghĩ...... chỉ là....... nó cố tỏ ra như vậy... mà thôi...... Nó đã hèn nhát, trốn tránh chị..... phủ nhận toàn bộ cảm giác của mình......
Một ngày nắng đẹp..... nhưng nó lại mang một tâm trạng phiền muộn.......
***************************************************************************
Trong bệnh viện, Như Lan vẫn ngồi bên cửa sổ, trong phòng cũng chỉ có mình cô. Mọi người lúc này đã đi làm hết....
Thật buồn chán....
- Haizz.... Cô thở dài
- Đừng thở dài nữa, sẽ mau chóng già đấy nhé. Một giọng nói nam trầm tính nhưng mang chút hài hước vang lên
Cô ngạc nhiên, không cần quay sang cũng biết là ai.... vì âm thanh quen thuộc này..... cô đã nghe không biết bao nhiêu lần.... và tưởng như đã khảm nó vào tận xương tủy.....
Vũ Phong...
- Anh bảo làm sao được chứ, cả ngày ngồi không, em sắp chết đến nơi rồi....
- Ừm..... Nguyệt nhi đến chưa? Hắn ngồi ở mép giường, tay cắm lại lọ hoa và hỏi
- Nó nó..... Như Lan ấp úng..
- Thôi, em không phải nhắc nữa, con bé đó chưa đến đúng không?? Anh biết mà..... thật là...
- Anh đừng nói vậy, em là người làm tổn thương con bé..... cũng là người đã...... cướp đi mọi thứ của nó. Nguyệt nhi ghét em... đó là chuyện bình thường mà.... Cô nhìn ra ngoài cửa sổ... ngóng chờ một người mà mình hằng mong muốn được gặp...... dù biết là vô vọng.....
- Thôi, đừng buồn nữa, mau mau ăn cam đi này, đã bị thương rồi cần phải ăn nhiều hơn một chút. Hắn mỉm cười, khôn mặt càng trở nên yêu nghiệt.
Cô ngẩn ngơ nhìn hắn.
Thình thịch.....thình thịch....
- Vũ Phong...... anh đừng đối tốt với em như vậy có được hay không? Nếu trái tim anh...... khong thể chấp nhận em.... Như Lan ngập ngừng nói
Hắn sầm mặt, lần đầu tiên cảm thấy mình thất bại thế này. Hắn chỉ mong muốn được làm bạn với cô mà thôi ....chuyện đó.... khó lắm sao???? Không phải vì cô không tốt. Cô là người hoàn hảo nhất mà hắn gặp, một người tưởng chừng như chỉ có trong cổ tích hay trong những câu chuyện thần thoại..... Cô xinh đẹp, thánh thiện, tài năng..... Thế nhưng trái tim hắn lại cố tình không chọn cô..... Nó chỉ có cảm giác khi hắn ở bên một người....
Một cô gái mang trong mình vết thương không thể xóa nhòa.....
- Em nói gì nghe lạ vậy. Chúng ta là bạn bè mà. Mau ăn cam đi, nhanh lên. Hắn giục
- Ừm.... Như Lan nhỏ giọng nói rồi ăn cam
- Dạo này sức khỏe em thế nào rồi? Hôm nay là 30 tháng 9 rồi, còn ba tháng nữa để hoàn thành bộ phim mà em lại nằm viện....
- Anh lo bộ phim không công chiếu đúng thời hạn sao?
- Không phải Anh chỉ sợ sau khi em ra viện lại tham công tiếc việc, làm việc quá sức thôi. Em luôn vậy mà...
- Nào có. Mà anh bảo hôm nay là ngày bao nhiêu cơ? Như Lan hỏi lại
- Hôm nay là 30. Sao vậy? Hắn khó hiểu nhìn cô
- 30, ngày 30... Không xong rồi. Như Lan như nhớ ra điều gì đó
- Sao vậy? Hắn khó hiểu nhìn cô
- Vũ Phong, em nhờ anh một chuyện có được hay không? Cô nói
- Có chuyện gì vậy tiểu Lan?
- Anh..... à không, hôm nay, anh tuyệt đối phải ở bên Nguyệt nhi, nếu không......em sợ nó sẽ.....Giúp em đi, được không? Như Lan nài nỉ
- Em mau nói cho anh biết, rốt cuộc có chuyện gì, Nguyệt nhi làm sao? Hắn vội vã hỏi
- Em..... Nguyệt nhi..... Như Lan cụp mi xuống, nhìn ra ngoải cửa sổ như nhớ lại một ký ức nào đó
*****************************************************************
Ào ào....
Ngoài trời, cơn mưa xối xả....
Trong bệnh viện, trước cửa phòng phẫu thuật, một cô bé 12 tuổi đang ngồi đó. Cả người cô bé ướt đẫm, mặt cúi gằm xuống đất, mái tóc dài rủ xuống che kín hết mặt. Bé ngồi đó.......im lặng..... cô độc......
- Nguyệt nhi...-Một giọng nói trong trẻo vang lên
Cô bé tên Nguyệt nhi ấy ngửng đầu nhìn về phía phát ra tiếng gọi. Nới đó xuất hiện một cô bé giống hệt bé Nguyệt.....
- Nguyệt nhi, có chuyện gì xảy ra?Em có sao không? Bà đâu?
- Bà đang..... ở trong đó. Nguyệt nhi chỉ tay vào trong phòng phẫu thuật.
- Cái gì. Không..... không thể nào...... không thể nào.... Bà ơi. Cô bé kia không tin vào tai mình, chạy lại phía cửa phong phẫu thuật.... đập cửa
- Chị có hét nữa cũng vô dụng...... bà..... bà...... người ta nói..... nói rằng.... bà không thể qua khỏi. Nguyệt nhi run rẩy nói... Bàn tay cô bé nắm thật chặt mặc cho móng tay đâm sâu vào da thịt......
- Vì sao?.... Vì sao?... Cô bé kia khụy xuống nền đất lạnh băng
- Chính tôi...... chính tôi đã....... đã....... đã....... hại bà.... tôi đã..... Nguyệt nhi đau đớn thốt lên. Lòng cô bé....... đau lắm...... Cô có cảm giác..... một chút nữa thôi..... thì bà.... thì bà...... sẽ rời bỏ cô bé...... Bỏ mặc cô bé một mình..... vĩnh viễn phải chịu sự cô độc....
- Nguyệt nhi..... Vì sao? Đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thôi.... đúng không? Trả lời chị đi..... Nguyệt nhi..... Cô bé kia đã khóc.... từng giọt nước mắt như những viên trân châu xinh đẹp lắn dài trên gò má....
- Tôi ...
Cạch
Bác sĩ bước ra ngoài, ông nặng nề nhìn cặp sinh đôi...
- Người nhà của bệnh nhân đâu?
- Dạ, chúng cháu là cháu của bà, cháu đã báo cho gia đình cháu biết rồi, lát họ mới đến được. Bà cháu..... bà cháu sao rồi ạ? Cô bé kia vội đứng dậy, nói
- Bác sĩ. Bà cháu ..... sẽ mau khỏe... đúng không ạ!!!! Nguyệt nhi cũng đứng dậy...
- Ta.... xin lỗi. Người bác sĩ cúi đầu, xin lỗi hai đứa trẻ
- Haha....... bác.... bác có lỗi gì mà xin lỗi chúng cháu chứ....haha.... bác đã cứu bà bọn cháu cơ mà...
- Ta.... chúng tq đã cố gắng hết sức. Bà bọn cháu mất quá nhiều máu, lại bị chấn thương quá nặng...... nên.... Người bác sĩ không dám nói tiếp..
- Không đâu.... bag bọn cháu sẽ không sao đâu....... bà.... bà..... bà sẽ không bỏ cháu một mình đâu mà.....Aaaaaaaaaaa !Nguyệt nhi không tin.... cô bé ôm đầu hét lên..... và ngất đi
- Nguyệt nhi. Cô bé kia chạy lại và ôm lấy đứa em của mình...... nước mắ đã không thể kìm nổi nữa.....
Ào ào ào.....
Ngoài trời....
Mưa vẫn rơi.....
**********************************************
Cảnh khác...
Trong phòng bệnh, cô bé 13 tuổi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Bầu trời mùa xuân tràn đầy sức sống, những bông hoa xinh đẹp đã nở rộ....
- Nguyệt nhi, mau ăn cháo đi, chị vừa bảo bác Trương làm cho em đấy mau ăn đi. Lan nhi ngồi bên giường, cô nhẹ giọng nói
- Bà đâu rồi. Nguyệt nhi không ngoảnh lại, nhỏ giọng...
- Nguyệt nhi.. Lan nhi đau long nhìn đứa em tội nghiệp của mình
- Bao giờ bà đến đón vậy? Bà ơi....
-.......
- Bà đã hứa là sẽ đến đón cháu mà.....sao cháu đợi hoài... mà chẳng thấy bà đâu ....
- Nguyệt nhi..... em đừng như vậy có được không.... Em biết mà.... bà.... bà đã.....
- Bà thế nào? Bà vẫn chưa đón Nguyệt Nguyệt..... chưa đón Nguyệt Nguyệt.... Nước mắt lăn dài, Nguyệt nhi vô hồn nói
- Không... Nguyệt nhi.... em đừng như vậy..... bà đã không..... còn... nữa....
- Bà..... đã không còn..... đã không còn.....
- Nguyệt nhi...
- Là Nguyệt Nguyệt...... là Nguyệt Nguyệt hư nên bà mới bỏ đi..... đúng không.... Bà ơi, con ngoan lắm..... Nguyệt Nguyệt nghe lời lắm.... bà ơi..... con sẽ ngoan mà.... bà mau trở về..... với con đi..... bà ơi.... Nguyệt nhi vô thức lẩm bẩm, nước mắt không ngừng rơi...
- Nguyệt nhi..... Lan nhi ôm em mình vào lòng và khóc
***************************************************
Ký ức ấy, cô chưa bao giờ muốn nhớ tới. Đó là khoảng thời gian kinh hoàng đối với Nguyệt nhi.... và với cả cô. Bây giờ nhớ lại.....
- Tiểu Lan... Hắn gọi cô
- Phong ca.... anh... em sẽ kể cho anh nghe hết. Nhưng anh hãy hứa rằng.... chuyện này.... Nguyệt nhi không thể biết....
- Được. Hắn trả lời
Và cô đã kể cho hắn nghe tất cả.
Từ nhỏ, noém cô đã không được ai yêu thương, chăm sóc. Nó luôn luôn một mình làm tất cả mọi việc..... chỉ có một mình..... Cha ghét Nguyệt nhi, vì vậy đã đưa nó đến thành phố Y ở với bà ngoại.
Bà là một người hiền từ và nhân hậu. Ở với bà, nó cảm nhận được tình yêu thương là gì. Bà rất quý Nguyệt nhi....đôi khi cô nghĩ, bà quý nó hơn cô nhiều. Nguyệt nhi ở với bà từ năm 4 tuổi cho đến năm 12 tuổi cha mới bảo người đưa về nhà. Nhưng con bé không chịu, nó nhất quyết muốn ở với bà. Bà cũng vì tốt cho Nguyệt nhi mà đồng ý để nó trở về. Nhưng nó đã chạy đi và........tai nạn xảy ra. Cô không biết đã có chuyện gì giữa hai người, chỉ biết khi đến bệnh viện..... thì.....
Bà mất, Nguyệt nhi bị chứng trầm cảm nặng, phải ở trong bệnh viện hơn một năm trời. Nó luôn miệng trách cứ mình. Nói rằng vì mình... bà mới mất. Cả ngày không chịu ăn gì, nó ốm liên miên và cơ thể càng ngày càng không trụ vững được. Suýt nữa thì nó đã.....
Cha dù ghét Nguyệt nhi đến đâu, nhưng thấy con bé như vậy, cũng rất đau lòng. Còn cô, cô đau hơn bát kì ai. Nó là đứa em bất hạnh của cô, là người mà cô yêu thương nhất.... Vậy mà....
Tình trang của nó kéo dài gần 3 năm. Cha đã gọi rất nhiều bác sĩ tâm lí đến để chữa trị. Và cuối cùng, nó cung có thể hồi phục.... Nhưng lại hoàn toàn mất đi kí ức về bà.... mọi chuyện khi nó ở với bà. Nó quên hết. Bác sĩ nói là do tiềm thức của nó không chấp nhận được sự thật đã tự phong bế ký ức đó.
Bao năm qua, cô đã cố bên nó và vào ngày này hàng năm, cô đều bên nó để đảm bảo nó không nhớ lại quá khứ ấy. Nếu nó thực sự nhớ lại, cô sợ nó sẽ không thể chấp nhấn được.....
Hắn nghe hết mọi chuyện, lòng đau nhói..... không ngờ nó lại có quá khứ như vậy..... Hắn chỉ nghĩ rằng nó là một người khoing được gia đình yêu thương thôi....
" Nguyệt nhi... rốt cuộc.... em đã phải kiên cường thế nào để vượt qua những chuyện kinh khủng như vậy...... !Nguyệt nhi..."
Cạch cạch.....
Có tiếng đồ rơi trên nền đất....
Ngoài cửa..... một cô gái xinh đẹp đang đứng đó..... khuôn mặt đẫm nước mắt.......
Ký ức...
Đau đớn.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.