Chương 6: Lần Đầu Tiên!!!!!!!!!
Hàn Nguyệt Băng
28/09/2015
ChoangTiếng thủy tinh vỡ vang lên sắc nhọn, chói tai như đâm thủng trái tim ai đó....
Hai người trong phòng cùng quay lại.....một người ngạc nhiên lo lắng....còn một người chỉ đứng đó....lạnh lùng. Nó liếc nhìn chị. Trông chị lúc này mới đáng thương làm sao.
Khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này đã đẫm nước mắt, đôi tay che miệng run rẩy....
Một lần nữa chị lại bị tổn thương!!!!...... Bởi nó ......
Ông Hoàng nhìn thấy Lan, đau lòng:
- Lan nhi....con....con.....
- T..ại...sa...o???? Tại....s...a...o vậy??? Như Lan không tin, ngồi bệt xuống đất...hoảng loạn....thực sự hoảng loạn.....
- Như Lan...con......con đừng nghe những lời nó nói....con...con.... Như Nguyệt, mau nói với chị mày rằng mày không hề ghét chị mày đi... Mau lên!!!
-.... Nó vẫn đứng đó....im lặng. Tất cả những gì nó nói đều là sự thật... Cho dù nó có phủ nhận thì sao? Chẳng thay đổi được gì... Nó ghét chị...ghét cái nụ cười ấm áp....ghét sự tốt bụng....và ghét cả sự tự tin, tình yêu của chị dành cho mọi người.... Nó ghét tất cả.....tất cả...... Bởi vì....bởi vì.....nó......là đứa em song sinh duy nhất của chị...... Là người duy nhất....hiểu...chị đã phải cố gắng thế nào để không phụ lòng mong mỏi của mọi người.....để....bảo vệ..........đứa em như nó. Nó hận...nó hận rằng chị đã một mình chiếm hết những sự tốt đẹp...cũng như........đã một mình gánh hết những đau khổ.... Chị nghĩ mình cao thượng lắm sao....chị nghĩ mình có thể gánh hết tất cả mọi khổ đau của mọi người trên thế gian này sao.... Chị nghĩ..... Chị nghĩ....chỉ cần chị làm vậy......là có thể bù đằp những tổn thương nó đã phải chịu sao..... Nó...nó....không cần sự thương hại....của chị...
- Nguyệt nhi..... Nguyệt nhi....vì..sao? Vì sao? Như Lan run lẩy bẩy...những giọt nước mắt như những viên pha lê trong suốt.....rơi....rơi...... Âm thanh đến nao lòng....
- Lan nhi.... Ông Hoàng vội chạy lại ôm lấy Như Lan. Nhìn con mình như vậy, ông lại nhớ đến người vợ đã mất.... Mai nhi của ông...cũng thánh thiện như Lan nhi bây giờ.... Hai người họ đã từng nguyện ước sẽ cùng nhau nắm tay đi hết cuộc đời này...sẽ cùng nhau chăm sóc...và nuôi dưỡng con cái khôn lớn.......... Nhưng cuộc đời không ai học được chữ ngờ...cuối cùng...ông đã không thể giành bà từ tay Thần Chết..... Ông đã thua trước số phận một lần và tự nhủ lần này sẽ bảo vệ đứa con này thật tốt.... Nhưng dường như...chuyện này....đã từ bao giờ vượt ngoài khả năng của ông rồi.... Có phải vì......ngay từ đầu...ông đã sai???!!!!
Ông Hoàng ngước mắt nhìn đứa con đã bị mình ghét bỏ bao năm nay.... Trong mắt nó...là sự cô đơn trống trải....là một màn đêm âm u...lạnh lẽo......
- Nguyệt nhi.... Tiếng gọi thốt lên một cách đau đớn...
- Đừng gọi tên tôi......ông không xứng.....các người.....đều không xứng... Nó quay người bước đi giọng nói nhỏ dần....
Thật không ngờ......lần đầu tiên được nghe cha gọi tên mình....lại đau đớn đến vậy..... Vì sao???.... Vì sao đến tận bây giờ.....nó mới được nghe.... Vì sao....
Chạy trốn....bây giờ trong đầu nó chỉ có hai từ này.... Chạy thôi.......đến một nơi thật xa....thật xa.... Nơi mà nó có thể được bình yên...nơi mà nó sẽ không phải chịu đựng một lần nào như thế này nữa.... Chạy đi...nhanh lên....
Nó chạy.....hết sức chạy...như muốn bỏ mặc lại tất cả mọi thứ..... Mặc kệ cho cơn mưa thu bất chợt kéo đến rơi từng hạt nặng trĩu,mặc kệ những âm thanh gọi với của quản gia và người hầu... Nó vẫn chạy.....
**************-**********************
Ào ào ào....
Cơn mưa đầu tiên của mùa thu đã đến mang theo cái se se lạnh đặc trưng của mình.... Ngoài đường, người và xe vội vã tìm chỗ trú...họ đón chào cơn mưa đầu mùa bằng nụ cười nhẹ nhàng hay một lời mắng vu vơ nhưng vẫn đầy sự vui vẻ.....
Nhưng liệu có ai để ý....cũng là cơn mưa....nhưng đối với một người...đó lại là vết thương sâu...không thể lành...
Mưa vẫn rơi mỗi lúc một nặng hạt. Ngoài đường càng ngày càng ít người qua lại. Ai cũng vội vã về nhà với gia đình ấm cúng, hạnh phúc của mình... Chẳng một ai để ý...giữa cơn mưa đó có một người con gái với trái tim rỉ máu đang khụy ngã bên đường....
Nó ngồi đó để cho cơn mưa dội vào mình với mong muốn trái tim mình được xoa dịu đi.... Nhưng dường như mọi chuyện chẳng bao giờ theo ý nó cả... Mưa rơi...nó lại nhớ...
"- Hai chị em cháu được sinh ra vào một ngày cuối hạ đầu thu...ngày mà những cơn mưa chuyển giao mùa ghé đến...."
"- Mày có biết tại sao chỉ có sinh nhật chị mày mà lại không có sinh nhật mày không? Để bà cô tốt bụng là tao đây nói cho mày biết ..vì lúc mày được sinh ra cũng là lúc mẹ mày chết. Chính vì mày nên mẹ mày mới chết hiểu không.."
"- Nó là phù thủy đấy, bọn mày đừng ai chơi với nó nếu không sẽ bị nó nguyền rủa đấy... Sẽ có kết cục như mẹ nó vậy..."
"- Mày là cái gì mà dám tự cho mình cái quyền có thể trả treo chị Như Lan hả? Mày chẳng bằng một góc của chị ấy nữa là.... Mày mãi mãi cũng chỉ là một con đã khắc chết mẹ mình thôi..."
- Aaaaaaaaa......
Nó ôm đầu đau khổ hét lên... Tiếng hét thê lương.... Nó sợ...sợ những ký ức đó.... Nước mằt....đau đớn..... Vì sao? Vì sao lại là nó? Vì sao? Vì sao nó và chị lại là chị em sinh đôi.... Vì sao.....
Lạnh quá.....
Đau quá......
Mệt quá......
Bây giờ, nó chỉ muốn ngủ...ngủ một giấc...mà vĩnh viễn...cũng không tỉnh lại....một giấc ngủ...dài.....vô tận....
- Nguyệt nhi....
- Nguyệt nhi.....
Ai vậy??? Ai mà lại gọi nó tha thiết và tràn đầy lo lắng như vậy??? Nó đang gặp ảo giác đúng không???..... Vì trên đời này....sẽ chẳng có ai....gọi nó như vậy cả....một cách tha thiết...tình cảm....mà lo lắng....
Nó cố mở mắt, dùng chút sức lực chống đỡ cơ thể mình đứng lên.... Xuyên qua màn mưa dày đặc...nó thấy...nó thấy....dáng người cao...xa lạ....mà lại rất quen thuộc.... Người đó đang bước nhanh về phía nó....nhanh lắm...như thể vừa tìm thấy trân bảo của đời mình.... Không phải....không phải đâu.... Chắc nó nhìn nhầm rồi...nó thì....có ai yêu thương và trân trọng chứ.... Chắc chắn...nó nhìn nhầm rồi....
Nó lảo đảo rồi ngã xuống...và...rơi vào một vòng tay ấm áp.... Ấm quá...nó muốn....ngủ mãi....trong vòng tay....ấy......
************************************
- Ưm...
Nặng nề mở mắt, trước mắt nó là cái trần nhà được thiết kế khá đặc biệt.... Cố xoay người sang bên cạnh và...... Sốc nặng........
Cái quái gì vậy??????? Tại sao cái tên Ảnh Đế lại ở đây????.... Và...và....còn....còn.....nằm bên cạnh nó..... Không chỉ vậy...còn....còn....ôm nó nữa chứ.......
- Chào buổi sáng. Hắn mở mắt và nở nụ cười nhìn nó
- .... Nó nghẹn họng. Hắn có thể tự nhiên hơn được không...
- Sao vậy? Nhìn em không được khoẻ, đau ở đâu à?
- Đừng có gọi tôi là em. Nói đi, tại sao tôi lại ở đây? Nó lạnh giọng
- Ôi đừng nói là em quên rồi nhé, hôm qua em đã bảo tôi đưa em đến đây mà.
- Đã bảo đừng có gọi là em rồi mà. Muốn chết à. Tôi không ngại tiễn cậu một đoạn đâu... Nó ngồi dậy, hơi choáng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường
- Được rồi được rồi... Tôi nói là được chứ gì. Trước hết em nằm nghỉ đi đã. Bác sĩ bảo em chưa được xuống giường .. Hắn thấy nó ngồi dậy và có ý định đi thì liền lập tức vộc dậy, ấn nó nằm xuống giường và đắp chăn cho nó.
- Này, tôi khoẻ rồi mà... Nó chống cự
- Nằm im.
Nghe hắn quát, nó nín luôn, như một phản xạ tự nhiên..
Trông thấy nó ngoan ngoãn nằm im, hắn hạ giọng, cười nói:
- Em nằm nghỉ đi. Tôi đi lấy ít cháo và ít thuốc. Đã ốm thì đừng xuống giường nghe chưa..
-.....ừm... Nó nhỏ giọng đáp lại
Hắn nghe thấy vậy, an lòng ra ngoài lấy đồ. Còn nó, ngồi trên giường ngằm nghía mọi vật. Nó chắc chắn mình đang ở trong căn hộ chung cư giá hơn 2 tỉ huyền thoại của ngôi sao điện ảnh nam nổi tiếng thế giới được cánh nhà báo ngày ngày nhắc tới... Nhìn căn phòng....đúng là rộng thật... Phong cách căn phòng cũng rất trang nhã, được trang trí những hoạ tiết, hoa văn đậm nét Châu Âu...
Cạch
Đang ngó nghiêng căn phòng thì hắn bước vào. Bây giờ, nó chỉ chú ý đến bát cháo trước mắt... Oa, tay nghề đầu bếp này thật tốt nha...trang trí bày biện bát cháo rất đẹp....
Nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh nhìn đồ ăn trước mặt, hắn cười nhẹ:
- Chắc em cũng đói rồi, mau ăn đi.
- Không khách khí...
Đang định lao vào thưởng thức món ngon nhưng chợt, nó nhớ ra một điều..... MÌNH VẪN CHƯA LÀM VỆ SINH CÁ NHÂN!!!!!!!!!!!
Thế là lại lật đật cố xuống giường nhưng bị hắn ngăn cản..
- Ốm yếu còn muốn đi đâu hả...
- Tôi...tôi muốn đánh răng rửa mặt
- Trời ạ, bệnh nhân thì không cần...
- Nhưng tôi mắc bệnh sạch sẽ...
-.....
-.....
- Được rồi , đợi.
Và thế là hắn lại vào phòng tắm lấy ra cái chậu không, lấy nước và bàn chải đánh răng, kem đánh răng cùng khăn mặt để.....phục vụ nó....
Xong xuôi tất cả mọi thứ, nó lao vào ăn như hổ đói. Cũng đúng thôi, từ tối qua đến giờ nó đã ăn gì đâu...
- Oài, cậu mời đầu bếp ở đâu vậy? Ngon quá
- Thật sao?
- 100% luôn. Ngon lắm. Cậu thuê đầu bếp ở đâu vậy?
- Muốn thuê sao?
- Tất nhiên rồi, tôi không biết nấu ăn như chị...
- Được. Tôi sẽ nói cho em biết, đầu bếp đó là ai.
- Là ai????
- Là...
- Ai?
- Là...
- Nói mau đi..
- Là...........tôi.
Nó đơ toàn tập.
- Hahaha ..... Cậu...haha...cậu...haha....đùa tôi à....hahaha
- Tôi đùa em làm gì. Hừ!!!
- Thật sao? Haha....
- Thật. Thề với em luôn.
- Chả tin. Cậu chứng minh đi...
- Ok. Vậy tôi sẽ nấu cho em bữa trưa thật ngon.
- Được. Cậu nhớ đấy....
- Ok. Giờ thì em mau uống thuốc đi, tôi đi có việc, trưa về sẽ nấu cơm cho em... Không được đi đâu đấy...
- Hihi..yên tâm... Tôi phải được thưởng thức đồ ăn ngon cậu nấu rồi đem đi khoe với bọn fan của cậu chứ...kaka
- Thật là... Hắn bất đắc dĩ lắc đầu rồi đi ra ngoài
Nhìn hắn bước ra khỏi phòng, lòng nó tự nhiên cảm thấy ấm áp kì lạ...còn có...chút hạnh phúc.... Không thể nào...sao nó lại có mấy cái cảm xúc lạ lùng với một người chỉ mới gặp gai ba lần chứ.... Chắc là do ốm nên suy nghĩ linh tinh rồi...
Nghĩ vậy, nó liền với tay cầm đống thuốc, uồng xong liền trùm chăn kín mặt rồi vùi đầu vào gối ngủ.... Trong đầu xẹt qua suy nghĩ:
" Liệu bọn fan cuồng tên này mà biết mình từng vào căn phòng của thần tượng, thậm chí còn nằm cùng giường và được thần tượng của họ chăm sóc thì có tìm mình tính sổ không nhở...."
Rồi sau đó nó nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.....
Có lẽ....đây là giấc ngủ bình yên đầu tiên....của nó.....
************************************
Chào mọi người. Cảm ơn vì đã chờ chap mới. Thực sự hôm qua mình có việc bận đột xuất nên mới không ra chap được.. Sorry mọi người nha... Hihi..hôm nào mình sẽ bù sau ha. Mọi người cảm thấy truyện của mình thế nào ạ? Cho mình xin ít lời nhận xét nha (like va share được thì càng tốt ạ ^_^)
Mong rằng truyện của mình sẽ được mọi người yêu thích. Cảm ơn vì đã ủng hộ và....
Chúc mọi người bằt đầu một tuần mới vui vẻ và gặp nhìu may mắn ạ.... ^_^
Love all <3
Hai người trong phòng cùng quay lại.....một người ngạc nhiên lo lắng....còn một người chỉ đứng đó....lạnh lùng. Nó liếc nhìn chị. Trông chị lúc này mới đáng thương làm sao.
Khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này đã đẫm nước mắt, đôi tay che miệng run rẩy....
Một lần nữa chị lại bị tổn thương!!!!...... Bởi nó ......
Ông Hoàng nhìn thấy Lan, đau lòng:
- Lan nhi....con....con.....
- T..ại...sa...o???? Tại....s...a...o vậy??? Như Lan không tin, ngồi bệt xuống đất...hoảng loạn....thực sự hoảng loạn.....
- Như Lan...con......con đừng nghe những lời nó nói....con...con.... Như Nguyệt, mau nói với chị mày rằng mày không hề ghét chị mày đi... Mau lên!!!
-.... Nó vẫn đứng đó....im lặng. Tất cả những gì nó nói đều là sự thật... Cho dù nó có phủ nhận thì sao? Chẳng thay đổi được gì... Nó ghét chị...ghét cái nụ cười ấm áp....ghét sự tốt bụng....và ghét cả sự tự tin, tình yêu của chị dành cho mọi người.... Nó ghét tất cả.....tất cả...... Bởi vì....bởi vì.....nó......là đứa em song sinh duy nhất của chị...... Là người duy nhất....hiểu...chị đã phải cố gắng thế nào để không phụ lòng mong mỏi của mọi người.....để....bảo vệ..........đứa em như nó. Nó hận...nó hận rằng chị đã một mình chiếm hết những sự tốt đẹp...cũng như........đã một mình gánh hết những đau khổ.... Chị nghĩ mình cao thượng lắm sao....chị nghĩ mình có thể gánh hết tất cả mọi khổ đau của mọi người trên thế gian này sao.... Chị nghĩ..... Chị nghĩ....chỉ cần chị làm vậy......là có thể bù đằp những tổn thương nó đã phải chịu sao..... Nó...nó....không cần sự thương hại....của chị...
- Nguyệt nhi..... Nguyệt nhi....vì..sao? Vì sao? Như Lan run lẩy bẩy...những giọt nước mắt như những viên pha lê trong suốt.....rơi....rơi...... Âm thanh đến nao lòng....
- Lan nhi.... Ông Hoàng vội chạy lại ôm lấy Như Lan. Nhìn con mình như vậy, ông lại nhớ đến người vợ đã mất.... Mai nhi của ông...cũng thánh thiện như Lan nhi bây giờ.... Hai người họ đã từng nguyện ước sẽ cùng nhau nắm tay đi hết cuộc đời này...sẽ cùng nhau chăm sóc...và nuôi dưỡng con cái khôn lớn.......... Nhưng cuộc đời không ai học được chữ ngờ...cuối cùng...ông đã không thể giành bà từ tay Thần Chết..... Ông đã thua trước số phận một lần và tự nhủ lần này sẽ bảo vệ đứa con này thật tốt.... Nhưng dường như...chuyện này....đã từ bao giờ vượt ngoài khả năng của ông rồi.... Có phải vì......ngay từ đầu...ông đã sai???!!!!
Ông Hoàng ngước mắt nhìn đứa con đã bị mình ghét bỏ bao năm nay.... Trong mắt nó...là sự cô đơn trống trải....là một màn đêm âm u...lạnh lẽo......
- Nguyệt nhi.... Tiếng gọi thốt lên một cách đau đớn...
- Đừng gọi tên tôi......ông không xứng.....các người.....đều không xứng... Nó quay người bước đi giọng nói nhỏ dần....
Thật không ngờ......lần đầu tiên được nghe cha gọi tên mình....lại đau đớn đến vậy..... Vì sao???.... Vì sao đến tận bây giờ.....nó mới được nghe.... Vì sao....
Chạy trốn....bây giờ trong đầu nó chỉ có hai từ này.... Chạy thôi.......đến một nơi thật xa....thật xa.... Nơi mà nó có thể được bình yên...nơi mà nó sẽ không phải chịu đựng một lần nào như thế này nữa.... Chạy đi...nhanh lên....
Nó chạy.....hết sức chạy...như muốn bỏ mặc lại tất cả mọi thứ..... Mặc kệ cho cơn mưa thu bất chợt kéo đến rơi từng hạt nặng trĩu,mặc kệ những âm thanh gọi với của quản gia và người hầu... Nó vẫn chạy.....
**************-**********************
Ào ào ào....
Cơn mưa đầu tiên của mùa thu đã đến mang theo cái se se lạnh đặc trưng của mình.... Ngoài đường, người và xe vội vã tìm chỗ trú...họ đón chào cơn mưa đầu mùa bằng nụ cười nhẹ nhàng hay một lời mắng vu vơ nhưng vẫn đầy sự vui vẻ.....
Nhưng liệu có ai để ý....cũng là cơn mưa....nhưng đối với một người...đó lại là vết thương sâu...không thể lành...
Mưa vẫn rơi mỗi lúc một nặng hạt. Ngoài đường càng ngày càng ít người qua lại. Ai cũng vội vã về nhà với gia đình ấm cúng, hạnh phúc của mình... Chẳng một ai để ý...giữa cơn mưa đó có một người con gái với trái tim rỉ máu đang khụy ngã bên đường....
Nó ngồi đó để cho cơn mưa dội vào mình với mong muốn trái tim mình được xoa dịu đi.... Nhưng dường như mọi chuyện chẳng bao giờ theo ý nó cả... Mưa rơi...nó lại nhớ...
"- Hai chị em cháu được sinh ra vào một ngày cuối hạ đầu thu...ngày mà những cơn mưa chuyển giao mùa ghé đến...."
"- Mày có biết tại sao chỉ có sinh nhật chị mày mà lại không có sinh nhật mày không? Để bà cô tốt bụng là tao đây nói cho mày biết ..vì lúc mày được sinh ra cũng là lúc mẹ mày chết. Chính vì mày nên mẹ mày mới chết hiểu không.."
"- Nó là phù thủy đấy, bọn mày đừng ai chơi với nó nếu không sẽ bị nó nguyền rủa đấy... Sẽ có kết cục như mẹ nó vậy..."
"- Mày là cái gì mà dám tự cho mình cái quyền có thể trả treo chị Như Lan hả? Mày chẳng bằng một góc của chị ấy nữa là.... Mày mãi mãi cũng chỉ là một con đã khắc chết mẹ mình thôi..."
- Aaaaaaaaa......
Nó ôm đầu đau khổ hét lên... Tiếng hét thê lương.... Nó sợ...sợ những ký ức đó.... Nước mằt....đau đớn..... Vì sao? Vì sao lại là nó? Vì sao? Vì sao nó và chị lại là chị em sinh đôi.... Vì sao.....
Lạnh quá.....
Đau quá......
Mệt quá......
Bây giờ, nó chỉ muốn ngủ...ngủ một giấc...mà vĩnh viễn...cũng không tỉnh lại....một giấc ngủ...dài.....vô tận....
- Nguyệt nhi....
- Nguyệt nhi.....
Ai vậy??? Ai mà lại gọi nó tha thiết và tràn đầy lo lắng như vậy??? Nó đang gặp ảo giác đúng không???..... Vì trên đời này....sẽ chẳng có ai....gọi nó như vậy cả....một cách tha thiết...tình cảm....mà lo lắng....
Nó cố mở mắt, dùng chút sức lực chống đỡ cơ thể mình đứng lên.... Xuyên qua màn mưa dày đặc...nó thấy...nó thấy....dáng người cao...xa lạ....mà lại rất quen thuộc.... Người đó đang bước nhanh về phía nó....nhanh lắm...như thể vừa tìm thấy trân bảo của đời mình.... Không phải....không phải đâu.... Chắc nó nhìn nhầm rồi...nó thì....có ai yêu thương và trân trọng chứ.... Chắc chắn...nó nhìn nhầm rồi....
Nó lảo đảo rồi ngã xuống...và...rơi vào một vòng tay ấm áp.... Ấm quá...nó muốn....ngủ mãi....trong vòng tay....ấy......
************************************
- Ưm...
Nặng nề mở mắt, trước mắt nó là cái trần nhà được thiết kế khá đặc biệt.... Cố xoay người sang bên cạnh và...... Sốc nặng........
Cái quái gì vậy??????? Tại sao cái tên Ảnh Đế lại ở đây????.... Và...và....còn....còn.....nằm bên cạnh nó..... Không chỉ vậy...còn....còn....ôm nó nữa chứ.......
- Chào buổi sáng. Hắn mở mắt và nở nụ cười nhìn nó
- .... Nó nghẹn họng. Hắn có thể tự nhiên hơn được không...
- Sao vậy? Nhìn em không được khoẻ, đau ở đâu à?
- Đừng có gọi tôi là em. Nói đi, tại sao tôi lại ở đây? Nó lạnh giọng
- Ôi đừng nói là em quên rồi nhé, hôm qua em đã bảo tôi đưa em đến đây mà.
- Đã bảo đừng có gọi là em rồi mà. Muốn chết à. Tôi không ngại tiễn cậu một đoạn đâu... Nó ngồi dậy, hơi choáng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường
- Được rồi được rồi... Tôi nói là được chứ gì. Trước hết em nằm nghỉ đi đã. Bác sĩ bảo em chưa được xuống giường .. Hắn thấy nó ngồi dậy và có ý định đi thì liền lập tức vộc dậy, ấn nó nằm xuống giường và đắp chăn cho nó.
- Này, tôi khoẻ rồi mà... Nó chống cự
- Nằm im.
Nghe hắn quát, nó nín luôn, như một phản xạ tự nhiên..
Trông thấy nó ngoan ngoãn nằm im, hắn hạ giọng, cười nói:
- Em nằm nghỉ đi. Tôi đi lấy ít cháo và ít thuốc. Đã ốm thì đừng xuống giường nghe chưa..
-.....ừm... Nó nhỏ giọng đáp lại
Hắn nghe thấy vậy, an lòng ra ngoài lấy đồ. Còn nó, ngồi trên giường ngằm nghía mọi vật. Nó chắc chắn mình đang ở trong căn hộ chung cư giá hơn 2 tỉ huyền thoại của ngôi sao điện ảnh nam nổi tiếng thế giới được cánh nhà báo ngày ngày nhắc tới... Nhìn căn phòng....đúng là rộng thật... Phong cách căn phòng cũng rất trang nhã, được trang trí những hoạ tiết, hoa văn đậm nét Châu Âu...
Cạch
Đang ngó nghiêng căn phòng thì hắn bước vào. Bây giờ, nó chỉ chú ý đến bát cháo trước mắt... Oa, tay nghề đầu bếp này thật tốt nha...trang trí bày biện bát cháo rất đẹp....
Nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh nhìn đồ ăn trước mặt, hắn cười nhẹ:
- Chắc em cũng đói rồi, mau ăn đi.
- Không khách khí...
Đang định lao vào thưởng thức món ngon nhưng chợt, nó nhớ ra một điều..... MÌNH VẪN CHƯA LÀM VỆ SINH CÁ NHÂN!!!!!!!!!!!
Thế là lại lật đật cố xuống giường nhưng bị hắn ngăn cản..
- Ốm yếu còn muốn đi đâu hả...
- Tôi...tôi muốn đánh răng rửa mặt
- Trời ạ, bệnh nhân thì không cần...
- Nhưng tôi mắc bệnh sạch sẽ...
-.....
-.....
- Được rồi , đợi.
Và thế là hắn lại vào phòng tắm lấy ra cái chậu không, lấy nước và bàn chải đánh răng, kem đánh răng cùng khăn mặt để.....phục vụ nó....
Xong xuôi tất cả mọi thứ, nó lao vào ăn như hổ đói. Cũng đúng thôi, từ tối qua đến giờ nó đã ăn gì đâu...
- Oài, cậu mời đầu bếp ở đâu vậy? Ngon quá
- Thật sao?
- 100% luôn. Ngon lắm. Cậu thuê đầu bếp ở đâu vậy?
- Muốn thuê sao?
- Tất nhiên rồi, tôi không biết nấu ăn như chị...
- Được. Tôi sẽ nói cho em biết, đầu bếp đó là ai.
- Là ai????
- Là...
- Ai?
- Là...
- Nói mau đi..
- Là...........tôi.
Nó đơ toàn tập.
- Hahaha ..... Cậu...haha...cậu...haha....đùa tôi à....hahaha
- Tôi đùa em làm gì. Hừ!!!
- Thật sao? Haha....
- Thật. Thề với em luôn.
- Chả tin. Cậu chứng minh đi...
- Ok. Vậy tôi sẽ nấu cho em bữa trưa thật ngon.
- Được. Cậu nhớ đấy....
- Ok. Giờ thì em mau uống thuốc đi, tôi đi có việc, trưa về sẽ nấu cơm cho em... Không được đi đâu đấy...
- Hihi..yên tâm... Tôi phải được thưởng thức đồ ăn ngon cậu nấu rồi đem đi khoe với bọn fan của cậu chứ...kaka
- Thật là... Hắn bất đắc dĩ lắc đầu rồi đi ra ngoài
Nhìn hắn bước ra khỏi phòng, lòng nó tự nhiên cảm thấy ấm áp kì lạ...còn có...chút hạnh phúc.... Không thể nào...sao nó lại có mấy cái cảm xúc lạ lùng với một người chỉ mới gặp gai ba lần chứ.... Chắc là do ốm nên suy nghĩ linh tinh rồi...
Nghĩ vậy, nó liền với tay cầm đống thuốc, uồng xong liền trùm chăn kín mặt rồi vùi đầu vào gối ngủ.... Trong đầu xẹt qua suy nghĩ:
" Liệu bọn fan cuồng tên này mà biết mình từng vào căn phòng của thần tượng, thậm chí còn nằm cùng giường và được thần tượng của họ chăm sóc thì có tìm mình tính sổ không nhở...."
Rồi sau đó nó nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.....
Có lẽ....đây là giấc ngủ bình yên đầu tiên....của nó.....
************************************
Chào mọi người. Cảm ơn vì đã chờ chap mới. Thực sự hôm qua mình có việc bận đột xuất nên mới không ra chap được.. Sorry mọi người nha... Hihi..hôm nào mình sẽ bù sau ha. Mọi người cảm thấy truyện của mình thế nào ạ? Cho mình xin ít lời nhận xét nha (like va share được thì càng tốt ạ ^_^)
Mong rằng truyện của mình sẽ được mọi người yêu thích. Cảm ơn vì đã ủng hộ và....
Chúc mọi người bằt đầu một tuần mới vui vẻ và gặp nhìu may mắn ạ.... ^_^
Love all <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.