Quyển 3 - Chương 27: Ngăn chặn cuộc chiến (thượng)
Đường Quả Cái
12/12/2013
Mặt trời dần dần nhô lên từ phía đông, chiếu sáng cả phiến đại địa,
nguyên bản vốn là cả phiến thảo nguyên xinh đẹp, tươi tốt giờ phút này
lại tràn ngập huyết tinh, mùi máu tươi nồng đậm trong không khí khiến
cho người ngửi thấy cảm thấy buồn nôn không ngừng.
Liêu Cách dẫn theo Đạt Merck, còn có A Mã, cùng một số lượng lớn thú binh, Ngưu Đầu nhân đi đằng sau, cả đội ngũ đều hướng về một hướng, mục tiêu đó là bình nguyên Hồng Lưu.
“Đại vu sư, chúng ta…Buộc phải bắt sống bọn họ thật sao?” Tù trưởng tộc Ngưu Đầu nhân: Cát Chiến cảm thấy có chút khẩn trương cùng sợ hãi, kinh nghiệm đau đớn bị Ba Nhĩ Bác ngược đãi thê thảm lúc trước vẫn còng hiện diện rõ ràng trong đầu hắn khiến hắn cảm thấy kinh sợ vô cùng.
“Đại vu sư, chúng ta…Chúng ta thật sự phải trở mặt cùng bá tước Declan sao? Nếu vậy biết ăn nói sao với đế quốc Tam Vung…” Bạch hùng A Mã do dự hỏi.
Liêu Cách tay nắm chặt pháp trượng bỗng nhiên quay đầu lại, thần sắc nghiêm trọng nhìn gã bạch hùng ngu ngốc vừa hỏi này, hàn quang lạnh người khiến cho bạch hùng A Mã lạnh run, không nói nổi một chữ nào nữa.
Sau đó, hắn quay sang Đạt Merck phân phó: “Ra lệnh cho đội ngũ tăng tốc đi, không thể để cho bọn hắn lẻn đến thành thú Vương được!”
Vương tử của thú nhân-Đạt Merch nghe vậy liền quay đầu lại, hướng về phía đội ngũ sau lưng rống dài một tiếng, lập tức tiếng bước chân sau lưng dồn dập hơn, nhanh hơn, kéo dài sau đó là bụi đất tung mù mịt.
Rất nhanh, đội ngũ binh lính thú nhân do Đạt Merch dẫn đầu đã tiến tới khu rừng rậm Lang Tịch.Điều khiến bọn họ kinh hãi là, vừa tiến tới đã thấy hai sinh vật cự đại đang tiến hành việc xẻ thịt đối phương theo phương thức nguyên thủy nhất: cắn xé. Và hiển nhiên, cự long màu hồng hai đầu đang chiếm ưu thế hơn hẳn.
“Ngao..o..o! Địch Dạ, ta đã nói rồi mà… Hắn không phải đối thủ của chúng ta đâu!” Một cái đầu tỏ ra rất hưng phấn, liếm liếm vết máu trên mũi hướng phía một cái đầu khác khoe khoang.
“Hừ hừ, trên người tiểu Hắc trùng này tựa hồ có hương vị của tên hỗn đản Cổ Nhân kia!” Cái đầu tên Địch Dạ hít vào một hơi dài, nghi hoặc.
“Ngao… Các ngươi… Không cho phép các ngươi nhắc tới lão phế vật Cổ Nhân kia!” Ba Nhĩ Bác cố gắng đứng dậy, nhưng vết thương toàn thân không ngừng chảy máu đã khiến hắn kiệt sức nên không thể đứng dậy được.
“Hừ, nghe chừng vẫn còn cứng đầu lắm!” Địch Dạ cười lạnh một tiếng.
“Hắc hắc, Địch Dạ, ngươi nghe mà không hiểu sao? Dường như đứa nhỏ này cũng có hiểu nhầm không nhỏ đối với Cổ Nhân đó…” Cái đầu còn lại -Địch Đa ở bên cạnh cười khẩy.
“Ngao ~!” Ba Nhĩ Bác tức giận đứng dậy, thân thể ra sức hướng về phía cự long song Địch đánh tới (hai cái đầu gọi là Địch Dạ và Địch Đa, gọi tắt là song Địch).
“Được rồi, bé rồng ngoan cố, ta sẽ cho ngươi chứng kiến thực lực chân chính của cự long Thánh giai…”
“Đến đây đi…”
Ngao! Lập tức, thân thể màu hồng của của cự long song Địch bắt đầu tỏa sáng, từ trên không trung đầy mây mù bỗng nhiên hiện ra một tầng hào quang bao phủ lấy nó, thân mình song Địch dần dần biến hóa từ màu hồng sang màu vàng, các vết thương trên mình nó cũng dần dần khép lại,…Đây chính là thực lực chân chính của thánh giai. Không chỉ thân thể khôi phục mà thậm chí còn to lớn hơn trước, uy lực cũng lớn hơn nhiều, khiến cho cây cỏ xung quanh bị nhổ bật gốc, cuốn theo lốc xoáy quanh song Địch.
Hai cái đầu của song Địch thét dài một tiếng, long ngâm vang vọng khắp đại địa, tiếp theo hai con rồng điên lại tiếp tục lao vào nhau cắn xé…
Nhưng mà, ngay tại lúc song Địch cùng Ba Nhĩ Bác mải mê giết chóc thì…
Một nữ tử mặc y phục trắng phiêu phiêu từ phía sau lưng chúng chậm rãi tiến tới. Một đầu tóc trắng tựa như thác nước đứng dưới ánh sáng mặt trời khiến cho vạn vật thêm chói mắt, thân hình hoàn mĩ mang theo một tầng sáng thánh khiết cùng một tầng bông tuyết nhu hòa bao vây quanh thân hình nàng khiến cho thân ảnh nàng càng nổi bật hơn. Tóc không gió mà bay, khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt như tiên tử không dính bụi trần…Nếu, có thứ gì bất đồng thì chỉ có duy nhất bộ y phục ‘thiếu vải’ trên người nàng là phá hủy hình tượng thánh khiết hoàn toàn. Thân hình nóng bỏng cùng bộ y phục ít vải đến đáng thương kia cộng lại làm người xem muốn phun máu mũi…
Phiêu phiêu tới giữa không trung, nàng nhẹ nhàng nâng bàn tay ngọc lên, dưới lòng bàn tay trắng noãn kia từ từ tụ hội gió lốc, cùng bông tuyết nhẹ nhàng bay quanh…Tóc của nàng theo đó cũng phiêu động ngày càng kịch liệt. Trong phút chốc, không khí ấm áp nơi thảo nguyên bỗng nhiên biến đổi, mây đen ùn ùn kéo tới, trên mắt đất xanh mướt nơi thảo nguyên, bông tuyết lớn nhỏ dần dần hạ xuống…
Diệp Tường ở phía xa xa nhìn thấy thân ảnh này sau, trong nội tâm run rẩy kịch liệt. Đã bao nhiêu ngày đêm, bao nhiêu giấc mộng…, thân ảnh của nàng vẫn luôn mông mông lung lung xuất hiện trong tâm trí hắn, giờ phút này, rút cục, rút cục,..hắn đã thấy nàng,…Nhưng ngay sau đó Diệp Tường lại cảm thấy vô cùng kinh hoàng, hắn sợ, sợ rằng liệu thân ảnh xinh đẹp tựa như thiên sứ kia liệu có còn nhớ tới hắn?
“…” Diệp Tường đối với người đang lơ lửng giữa thiên không kia hô to một tiếng, nhưng, tựa như không có tác dụng gì cả.
Gió, càng ngày càng lớn, lá cây trên thảo nguyên bay loạn khắp mọi nơi, nguyên bản đang nắng sáng sớm lại biến thành hôn ám âm trầm, và, từ thiên không bỗng nhiên dần dần đổ tuyết.
Nguyên bản, bông tuyết cùng gió vốn là xuất phát từ bàn tay nhỏ xinh kia nhưng giờ đây lại bỗng nhiên rơi xuống từ thiên không, và càng ngày càng mạnh. Gió trên thảo nguyên càng ngày càng lớn, bông tuyết cũng rơi càng ngày càng nhiều…
Sắc mặt của cự Long song Địch bỗng dưng biến đổi, hai cái đầu đang ngoạm chặt Ba Nhĩ Bác đồng thời ném nó đi….Quay người lại, hướng về phía nữ tử băng tuyết phiêu phiêu giữa không trung chăm chú đánh giá.
” Băng sư Tích Thiên… tại đại lục Đa Á này đã lâu không thấy xuất hiện băng sư tích thiên… Nhưng rõ ràng ngươi chính là… Không, khoan đã, vì sao ta cảm thấy năng lượng của ngươi không phải là nguyên tố như các pháp sư bình thường? Không có khả năng…Không thể nào…. Ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai?” Địch Đa cùng Địch Dạ đồng thời thét lên, điều này có vẻ như thập phần quái dị, nhưng điều làm cho bọn người Diệp Tường càng kinh ngạc, thắc mắc hơn là, con rồng quái dị này rốt cuộc là mang hai tư duy phân biệt hay vẫn là dùng chung một bộ óc? Sao có thể đồng loạt như vậy chứ?
Ngay cả vong linh pháp sư Pháp Tư đứng trên đại thụ cũng không khỏi kinh hoàng, tự hỏi: “Lại là nàng… Nàng lại xuất hiện… Rốt cuộc nàng là ai?”
“Lão bản! Chúng ta tranh thủ thời gian rút lui đi!” Đạt Cổ nâng Diệp Tường lên vác ở trên vai, chuẩn bị chạy trốn.
“Không, ta muốn đợi nàng!” Ngữ khí Diệp Tường vô cùng kiên định, nhưng, thân thể hắn lại chết lặng, giống như không thuộc về sự điều khiển của hắn vậy.
“Muốn chạy? Không dễ thế đâu” Pháp Tư nhìn mấy người đang muốn chạy trốn, liền nâng pháp trượng lên, bắn ra vô số hỏa cầu.
Liêu Cách dẫn theo Đạt Merck, còn có A Mã, cùng một số lượng lớn thú binh, Ngưu Đầu nhân đi đằng sau, cả đội ngũ đều hướng về một hướng, mục tiêu đó là bình nguyên Hồng Lưu.
“Đại vu sư, chúng ta…Buộc phải bắt sống bọn họ thật sao?” Tù trưởng tộc Ngưu Đầu nhân: Cát Chiến cảm thấy có chút khẩn trương cùng sợ hãi, kinh nghiệm đau đớn bị Ba Nhĩ Bác ngược đãi thê thảm lúc trước vẫn còng hiện diện rõ ràng trong đầu hắn khiến hắn cảm thấy kinh sợ vô cùng.
“Đại vu sư, chúng ta…Chúng ta thật sự phải trở mặt cùng bá tước Declan sao? Nếu vậy biết ăn nói sao với đế quốc Tam Vung…” Bạch hùng A Mã do dự hỏi.
Liêu Cách tay nắm chặt pháp trượng bỗng nhiên quay đầu lại, thần sắc nghiêm trọng nhìn gã bạch hùng ngu ngốc vừa hỏi này, hàn quang lạnh người khiến cho bạch hùng A Mã lạnh run, không nói nổi một chữ nào nữa.
Sau đó, hắn quay sang Đạt Merck phân phó: “Ra lệnh cho đội ngũ tăng tốc đi, không thể để cho bọn hắn lẻn đến thành thú Vương được!”
Vương tử của thú nhân-Đạt Merch nghe vậy liền quay đầu lại, hướng về phía đội ngũ sau lưng rống dài một tiếng, lập tức tiếng bước chân sau lưng dồn dập hơn, nhanh hơn, kéo dài sau đó là bụi đất tung mù mịt.
Rất nhanh, đội ngũ binh lính thú nhân do Đạt Merch dẫn đầu đã tiến tới khu rừng rậm Lang Tịch.Điều khiến bọn họ kinh hãi là, vừa tiến tới đã thấy hai sinh vật cự đại đang tiến hành việc xẻ thịt đối phương theo phương thức nguyên thủy nhất: cắn xé. Và hiển nhiên, cự long màu hồng hai đầu đang chiếm ưu thế hơn hẳn.
“Ngao..o..o! Địch Dạ, ta đã nói rồi mà… Hắn không phải đối thủ của chúng ta đâu!” Một cái đầu tỏ ra rất hưng phấn, liếm liếm vết máu trên mũi hướng phía một cái đầu khác khoe khoang.
“Hừ hừ, trên người tiểu Hắc trùng này tựa hồ có hương vị của tên hỗn đản Cổ Nhân kia!” Cái đầu tên Địch Dạ hít vào một hơi dài, nghi hoặc.
“Ngao… Các ngươi… Không cho phép các ngươi nhắc tới lão phế vật Cổ Nhân kia!” Ba Nhĩ Bác cố gắng đứng dậy, nhưng vết thương toàn thân không ngừng chảy máu đã khiến hắn kiệt sức nên không thể đứng dậy được.
“Hừ, nghe chừng vẫn còn cứng đầu lắm!” Địch Dạ cười lạnh một tiếng.
“Hắc hắc, Địch Dạ, ngươi nghe mà không hiểu sao? Dường như đứa nhỏ này cũng có hiểu nhầm không nhỏ đối với Cổ Nhân đó…” Cái đầu còn lại -Địch Đa ở bên cạnh cười khẩy.
“Ngao ~!” Ba Nhĩ Bác tức giận đứng dậy, thân thể ra sức hướng về phía cự long song Địch đánh tới (hai cái đầu gọi là Địch Dạ và Địch Đa, gọi tắt là song Địch).
“Được rồi, bé rồng ngoan cố, ta sẽ cho ngươi chứng kiến thực lực chân chính của cự long Thánh giai…”
“Đến đây đi…”
Ngao! Lập tức, thân thể màu hồng của của cự long song Địch bắt đầu tỏa sáng, từ trên không trung đầy mây mù bỗng nhiên hiện ra một tầng hào quang bao phủ lấy nó, thân mình song Địch dần dần biến hóa từ màu hồng sang màu vàng, các vết thương trên mình nó cũng dần dần khép lại,…Đây chính là thực lực chân chính của thánh giai. Không chỉ thân thể khôi phục mà thậm chí còn to lớn hơn trước, uy lực cũng lớn hơn nhiều, khiến cho cây cỏ xung quanh bị nhổ bật gốc, cuốn theo lốc xoáy quanh song Địch.
Hai cái đầu của song Địch thét dài một tiếng, long ngâm vang vọng khắp đại địa, tiếp theo hai con rồng điên lại tiếp tục lao vào nhau cắn xé…
Nhưng mà, ngay tại lúc song Địch cùng Ba Nhĩ Bác mải mê giết chóc thì…
Một nữ tử mặc y phục trắng phiêu phiêu từ phía sau lưng chúng chậm rãi tiến tới. Một đầu tóc trắng tựa như thác nước đứng dưới ánh sáng mặt trời khiến cho vạn vật thêm chói mắt, thân hình hoàn mĩ mang theo một tầng sáng thánh khiết cùng một tầng bông tuyết nhu hòa bao vây quanh thân hình nàng khiến cho thân ảnh nàng càng nổi bật hơn. Tóc không gió mà bay, khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt như tiên tử không dính bụi trần…Nếu, có thứ gì bất đồng thì chỉ có duy nhất bộ y phục ‘thiếu vải’ trên người nàng là phá hủy hình tượng thánh khiết hoàn toàn. Thân hình nóng bỏng cùng bộ y phục ít vải đến đáng thương kia cộng lại làm người xem muốn phun máu mũi…
Phiêu phiêu tới giữa không trung, nàng nhẹ nhàng nâng bàn tay ngọc lên, dưới lòng bàn tay trắng noãn kia từ từ tụ hội gió lốc, cùng bông tuyết nhẹ nhàng bay quanh…Tóc của nàng theo đó cũng phiêu động ngày càng kịch liệt. Trong phút chốc, không khí ấm áp nơi thảo nguyên bỗng nhiên biến đổi, mây đen ùn ùn kéo tới, trên mắt đất xanh mướt nơi thảo nguyên, bông tuyết lớn nhỏ dần dần hạ xuống…
Diệp Tường ở phía xa xa nhìn thấy thân ảnh này sau, trong nội tâm run rẩy kịch liệt. Đã bao nhiêu ngày đêm, bao nhiêu giấc mộng…, thân ảnh của nàng vẫn luôn mông mông lung lung xuất hiện trong tâm trí hắn, giờ phút này, rút cục, rút cục,..hắn đã thấy nàng,…Nhưng ngay sau đó Diệp Tường lại cảm thấy vô cùng kinh hoàng, hắn sợ, sợ rằng liệu thân ảnh xinh đẹp tựa như thiên sứ kia liệu có còn nhớ tới hắn?
“…” Diệp Tường đối với người đang lơ lửng giữa thiên không kia hô to một tiếng, nhưng, tựa như không có tác dụng gì cả.
Gió, càng ngày càng lớn, lá cây trên thảo nguyên bay loạn khắp mọi nơi, nguyên bản đang nắng sáng sớm lại biến thành hôn ám âm trầm, và, từ thiên không bỗng nhiên dần dần đổ tuyết.
Nguyên bản, bông tuyết cùng gió vốn là xuất phát từ bàn tay nhỏ xinh kia nhưng giờ đây lại bỗng nhiên rơi xuống từ thiên không, và càng ngày càng mạnh. Gió trên thảo nguyên càng ngày càng lớn, bông tuyết cũng rơi càng ngày càng nhiều…
Sắc mặt của cự Long song Địch bỗng dưng biến đổi, hai cái đầu đang ngoạm chặt Ba Nhĩ Bác đồng thời ném nó đi….Quay người lại, hướng về phía nữ tử băng tuyết phiêu phiêu giữa không trung chăm chú đánh giá.
” Băng sư Tích Thiên… tại đại lục Đa Á này đã lâu không thấy xuất hiện băng sư tích thiên… Nhưng rõ ràng ngươi chính là… Không, khoan đã, vì sao ta cảm thấy năng lượng của ngươi không phải là nguyên tố như các pháp sư bình thường? Không có khả năng…Không thể nào…. Ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai?” Địch Đa cùng Địch Dạ đồng thời thét lên, điều này có vẻ như thập phần quái dị, nhưng điều làm cho bọn người Diệp Tường càng kinh ngạc, thắc mắc hơn là, con rồng quái dị này rốt cuộc là mang hai tư duy phân biệt hay vẫn là dùng chung một bộ óc? Sao có thể đồng loạt như vậy chứ?
Ngay cả vong linh pháp sư Pháp Tư đứng trên đại thụ cũng không khỏi kinh hoàng, tự hỏi: “Lại là nàng… Nàng lại xuất hiện… Rốt cuộc nàng là ai?”
“Lão bản! Chúng ta tranh thủ thời gian rút lui đi!” Đạt Cổ nâng Diệp Tường lên vác ở trên vai, chuẩn bị chạy trốn.
“Không, ta muốn đợi nàng!” Ngữ khí Diệp Tường vô cùng kiên định, nhưng, thân thể hắn lại chết lặng, giống như không thuộc về sự điều khiển của hắn vậy.
“Muốn chạy? Không dễ thế đâu” Pháp Tư nhìn mấy người đang muốn chạy trốn, liền nâng pháp trượng lên, bắn ra vô số hỏa cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.