Quyển 3 - Chương 35: Viễn cổ địa điện-Cung điện từ thời viễn cổ dưới lòng đất (hạ)
Đường Quả Cái
19/06/2014
Cát Vi không lên tiếng, nhưng đôi mắt màu hổ phách của nàng ta vẫn
luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Tường, sau đó đứng dậy…Nhặt loan đao trên
đất lên, lau đi vệt máu khô dính do mới giết hồ thử (sóc chuột) lưu lại
trên lưỡi đao, sau đó thu lại.
“Này… Ngươi định không trả lời đấy hả? Hừ, quả nhiên là vậy, tiểu vương tử Darie An nhà các ngươi cuối cùng cũng không hơn gì như thế, cũng chả phải là một vương tử tốt nhỉ, thất vọng quá!” Diệp Tường cười lạnh châm biếm, ý kích thích tràn ngập trong lời nói.
“Nhàm chán…Đây là mệnh lệnh do điện hạ hạ xuống, Người muốn chúng ta phải ẩn thân điều tra rõ tin tức của các ngươi, chỉ khi các ngươi gặp nguy cấp thì mới phải ra hạ sách hiện thân để cứu viện…” Nói xong, Cát Vi tiến lên trước vài bước rồi ngừng lại, quay đầu lại bổ sung: “Còn nữa, Darie An điện hạ là vị vương tử tốt, sau này, xin ngươi đừng tùy tiện hạ nhục nhân cách của Người nữa, nếu không đừng trách ta độc ác!”
Diệp Tường tự động ‘làm lơ’ lời cảnh cáo của nữ hồ ly kia, bởi vì, hiện tại, hắn nghĩ hắn không cần thiết phải lo tới vấn đề ở tương lai xa không biết có xảy ra hay không, mà điều quan trọng hơn là xem xét, đánh giá xem lời của nữ hồ kia có bao nhiêu phần trăm là sự thật, liệu có đáng tin hay không.
“Ta cũng tin bọn họ là người tốt!” Diane Lâm đi bên cạnh đột nhiên xen vào một câu thể hiện thái độ của bản thân, “Ít nhất ta cảm thấy Cát Vi là người tốt!” Nói xong, đứng dậy đuổi theo Cát Vi.
Diệp Tường nhún nhún vai, lẩm nhẩm: “Các ngươi đều là người tốt, có mỗi mình lão tử là người xấu, vậy là được đúng không…” Sau đó, lắc lắc đầu, rồi cũng vội vã đuổi theo bước chân của hai người phía trước.
Bọn họ nương theo ánh sáng màu xanh từ ma tinh đi tiếp ước chừng nửa giờ nữa thì tới trước một cánh cửa lớn giống như cửa đại điện. Ba người lập tức dừng lại, nương nhờ ánh sáng ít ỏi mờ mịt, bọn họ trông thấy cánh cửa gỗ của đại điện này nằm ngã trên mặt đất, trên cánh cửa khắc một loại đồ đằng cổ xưa gần giống như đồ đằng trên thạch bích nhưng đã bị tro bụi phủ đầy nên không được rõ ràng như trên bức tường đá ngoài hành lang kia.
“Cửa này giống như chịu tác động từ phía ngoài đánh ngã!” Diệp Tường đến gần quan sát, thấy khóa cửa vẫn còn nguyên trong trạng thái khóa bèn đưa ra đánh giá.
“Có thể là do đã nhiều năm không tu sửa nên tự nó đổ chăng?” Diane Lâm cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không thèm để ý đến tiểu gia hỏa luôn tỏ vẻ cao thâm này nữa, bèn trực tiếp đi lướt qua Diệp Tường, bước qua cửa gỗ nằm đổ trên mặt đất hướng về phía hành lang hắc ám trong đại điện đi vào. Sau đó: ‘rắc’ một tiếng, cô nàng cảm thấy dưới chân giẫm trúng vật gì đó…
Mà Cát Vi cùng Diệp Tường ở phía sau thấy vậy lập tức song song tiến lên mang theo cả nguồn sáng duy nhất nơi đây. Tức thì cả hành lang đại điện chậm rãi sáng lên theo sự xuất hiện của ma tinh, đồng thời, Diane Lâm cũng dần dần nhìn thấy rõ vật dưới chân mà mình đã giẫm trúng…
“Á…a…a…!!!” Một tiếng thét kinh thiên động địa lập tức truyền ra khắp cung điện dưới lòng đất này.
Lúc này, Diane Lâm không biết làm thế nào khác ngoài việc co rúm lại, nhào vào trong ngực Diệp Tường, Diệp Tường vô cùng kinh ngạc cùng nghi hoặc nhìn nhìn nữ nhân này…Cát Vi thấy vậy hơi hơi nghiêng đầu, quay lại chỗ Diane Lâm vừa đứng, giơ ma tinh lại gần xem xét!
“Khô lâu (bộ xương khô)!” Diệp Tường đã thấy rõ đó là vật gì.
Đúng vậy, đó là một bộ khô lâu, hơn nữa là một bộ khô lâu không toàn vẹn bởi vì đã có mấy chiếc xương sườn bị đứt lìa, và tất nhiên, đó là kiệt tác của không ai khác ngoài Diane Lâm nhà ta. Trên đầu lâu của bộ khô lâu kia vẫn còn đang đội một bộ mũ giáp sừng trâu ở trên đỉnh đầu lâu, và trên cái miệng nhỏ của đầu lâu vẫn còn lưu lại một mũi tên chứng tỏ nguyên nhân cái chết của nguyên chủ.
“Là thi cốt của thú nhân tộc Ba Kéo!” Cát Vi xem xét kĩ càng thi thể này, sau đó giơ cao ma tinh trong tay lên, tiếp tục đi vào bên trong, nhưng mới đi đựơc một bước đã kinh hãi ngừng lại vì cảnh tượng kinh hoàng hiện lên trước mắt ba người.
Trên hành lang rộng lớn chạy từ đại điện đi tiếp có rất nhiều thi cốt với đủ mọi tư thế nằm hoành thất thụ bát trên đó, hơn nữa có không ít thi thể khô héo có tử trạng (trạng thái lúc chết) cực kì thảm thiết, tàn thương đoạn kiếm (đoạn gãy còn lại của thương và kiếm) nằm rải rác, la liệt trên hành làng, thậm chí trên vách tường làm bằng đá vẫn còn lưu lại một vết máu màu đỏ sậm vô cùng rõ nét.
Những người bị giết chết này xem chừng tất cả đều là chiến sĩ, nhìn vũ khí cùng mảnh Lang Tịch trên tay bọn họ cùng những thứ rơi trên mặt đất, như: mũ, giáp, khiên….thì có thể đoán được điều đó.
Đương nhiên, người bị giết cũng không chỉ có riêng bộ binh thú nhân của Lay tộc, mà còn có cả dân ngoại lai khác, bởi vì trên mặt đất còn có cả một ít thi lâu tương đối nhỏ, trên người bọn họ cũng mặc khôi giáp, thậm chí còn là khôi giáp có chất lượng vô cùng tốt, thuần một màu đen, một phần ít ỏi còn lại của áo choàng màu đỏ sậm sau lưng vẫn còn sót lại một ít kí hiệu, giống như đồ án Phong Diệp được thêu bằng chỉ vàng, vũ khí cũng là động bộ, là trang phục thống nhất của kị sĩ.
“Huyết sắc Phong Diệp?” Diane Lâm hơi hơi nghi hoặc thốt ra.
“Huyết sắc Phong Diệp?” Diệp Tường cũng vô cùng nghi hoặc, cau mày hỏi lại: “Bọn họ là ai?”
“Không! Bọn họ không phải là binh đoàn huyết sắc Phong Diệp (đoàn quân lính đánh thuê)…Này…trông giống Kim sắc thập tự quân (quân thập tự vàng) hơn!” Cát Vi nói xong, lại lướt qua đám thi thể nằm trên mặt đất đi sâu vào hành lang vài phần, quả thật, biểu lộ thống khổ của đám khô lâu kia không những khiến cho người ta giật mình mà còn lạnh cả gáy, cảm thấy thống khổ theo.
“Kim sắc thập tự quân?” Thanh âm của Diane Lâm hơi hơi run rẩy lặp lại, “Làm sao có thể… Bọn họ… Bọn họ là quân đoàn tinh nhuệ nhất của Thánh giáo cơ mà!”
“Thánh Giáo?” Diệp Tường tất nhiên cũng đã nhận ra rằng dường như vấn đề này càng lúc càng thần bí, phức tạp, lập tức nghiền ngẫm, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tà, suy đoán: “Ừm, ta nghĩ, nếu bọn họ đã đánh nhau kịch liệt như vậy, chắc hẳn là do ở đây có bảo khố chăng? Ha ha, nếu vậy thì chúng ta phát tài rồi!” Nói xong, Diệp Tường còn cười hắc hắc hai tiếng, tay kia đã bắt đầu hứng tay còn lại sờ sờ không gian giới chỉ, vẫn còn chỗ nha, giờ có đất dụng võ rồi!
“Vào xem thì biết!” Sắc mặt Cát Vi hơi hơi ngưng trọng, vội vã sải chân vượt qua đám thi lâu kia tiến về phía trước mở đường.
Trên hành lang chỉ dài khoảng trăm mét mà có tới hơn ba trăm thi thể… Có người của các tộc thú nhân, có cả người của kim sắc thập tự quân-nhân loại,…Có thể thấy được, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt và thảm trạng sau đó trên hành làng này.
Cuối hành lang, là một gian đại điện, từ đại điện lại mở ra ba con đường khác do ba đại môn khác đứng ngăn cách, tựa hồ, đây chỉ là một gian chếch điện.
Ba người vừa dừng bước, ‘Vụt, vụt, vụt’ —— cây đuốc trên vách tường tại chếch điện lập tức bùng cháy, ánh sáng trong nháy tỏa khắp ngõ ngách, không còn là ánh sáng mờ mờ như lúc trước mà là ánh sáng mãnh kiệt như ban ngày, soi rõ mọi vật trong điện.
Lúc này, mọi người đều nhìn rõ khung cảnh trong chếch điện, thi cốt ở chỗ này càng khủng bố hơn, mọi chỗ đều có thi thể, thi thể chất cao như một ngọn núi nhỏ… Nhưng, kinh ngạc hơn là trong đám thì hài này không chỉ có thi hài của nhân loại cùng thú nhân, mà còn…
“Ở đây có cả thi thể của tinh linh nữa!” Cát Vi cúi người xem xét, phát hiện trên mặt đất có một bộ khô lâu nắm lấy một cây cung màu xanh lục, hình bầu dục, áo choàng màu xanh đầy sao sau lưng trông vô cùng lập dị, nhưng, chính nhờ những thứ lập dị này mà người ta có thể dễ dàng phân biệt được cung thủ tộc tinh linh tại Đại lục Đa Á, bởi trang phục dị hợm này đã thành ‘thương hiệu riêng’ của bọn họ từ lâu đời. Cũng nhờ vậy mà bọn người Diệp Tường phân biệt được thi thể tinh linh lẫn trong đám khô lâu này.
“Không chỉ có vậy! Còn có cả người lùn nữa!” Diệp Tường nhấc chân đá đá một thi thể thấp bé mặc khôi giáp, lập tức một hồi khói bụi bay lên khiến cho Diệp Tường không thể không bịt mũi phất tay xua đám bụi ấy đi.
“Lay tộc, Kéo tộc, tộc thú nhân Săn đầu…Kim sắc thập tự quân thuộc Thánh giáo của Nhân loại, tinh linh… Còn có cả người lùn! Nơi này tại sao lại phát sinh thảm kịch như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có nhiều người chết như vậy?” Cát Vi hơi hơi kích động, cũng đúng thôi, thi thể thú nhân nằm đây đều là đồng bào của nàng, nên hết thảy nghi vấn làm cho nàng không thể kiên nhẫn hơn nữa, nàng muốn biết chân tướng, ngay bây giờ!
Chỗ này… Rốt cuộc đã từng phát sinh chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện chiến đấu kịch liệt cùng thảm kịch như vậy? Tất cả đều là bí ẩn khiến cho người ta cảm thấy vô cùng bất an.
“Này… Ngươi định không trả lời đấy hả? Hừ, quả nhiên là vậy, tiểu vương tử Darie An nhà các ngươi cuối cùng cũng không hơn gì như thế, cũng chả phải là một vương tử tốt nhỉ, thất vọng quá!” Diệp Tường cười lạnh châm biếm, ý kích thích tràn ngập trong lời nói.
“Nhàm chán…Đây là mệnh lệnh do điện hạ hạ xuống, Người muốn chúng ta phải ẩn thân điều tra rõ tin tức của các ngươi, chỉ khi các ngươi gặp nguy cấp thì mới phải ra hạ sách hiện thân để cứu viện…” Nói xong, Cát Vi tiến lên trước vài bước rồi ngừng lại, quay đầu lại bổ sung: “Còn nữa, Darie An điện hạ là vị vương tử tốt, sau này, xin ngươi đừng tùy tiện hạ nhục nhân cách của Người nữa, nếu không đừng trách ta độc ác!”
Diệp Tường tự động ‘làm lơ’ lời cảnh cáo của nữ hồ ly kia, bởi vì, hiện tại, hắn nghĩ hắn không cần thiết phải lo tới vấn đề ở tương lai xa không biết có xảy ra hay không, mà điều quan trọng hơn là xem xét, đánh giá xem lời của nữ hồ kia có bao nhiêu phần trăm là sự thật, liệu có đáng tin hay không.
“Ta cũng tin bọn họ là người tốt!” Diane Lâm đi bên cạnh đột nhiên xen vào một câu thể hiện thái độ của bản thân, “Ít nhất ta cảm thấy Cát Vi là người tốt!” Nói xong, đứng dậy đuổi theo Cát Vi.
Diệp Tường nhún nhún vai, lẩm nhẩm: “Các ngươi đều là người tốt, có mỗi mình lão tử là người xấu, vậy là được đúng không…” Sau đó, lắc lắc đầu, rồi cũng vội vã đuổi theo bước chân của hai người phía trước.
Bọn họ nương theo ánh sáng màu xanh từ ma tinh đi tiếp ước chừng nửa giờ nữa thì tới trước một cánh cửa lớn giống như cửa đại điện. Ba người lập tức dừng lại, nương nhờ ánh sáng ít ỏi mờ mịt, bọn họ trông thấy cánh cửa gỗ của đại điện này nằm ngã trên mặt đất, trên cánh cửa khắc một loại đồ đằng cổ xưa gần giống như đồ đằng trên thạch bích nhưng đã bị tro bụi phủ đầy nên không được rõ ràng như trên bức tường đá ngoài hành lang kia.
“Cửa này giống như chịu tác động từ phía ngoài đánh ngã!” Diệp Tường đến gần quan sát, thấy khóa cửa vẫn còn nguyên trong trạng thái khóa bèn đưa ra đánh giá.
“Có thể là do đã nhiều năm không tu sửa nên tự nó đổ chăng?” Diane Lâm cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không thèm để ý đến tiểu gia hỏa luôn tỏ vẻ cao thâm này nữa, bèn trực tiếp đi lướt qua Diệp Tường, bước qua cửa gỗ nằm đổ trên mặt đất hướng về phía hành lang hắc ám trong đại điện đi vào. Sau đó: ‘rắc’ một tiếng, cô nàng cảm thấy dưới chân giẫm trúng vật gì đó…
Mà Cát Vi cùng Diệp Tường ở phía sau thấy vậy lập tức song song tiến lên mang theo cả nguồn sáng duy nhất nơi đây. Tức thì cả hành lang đại điện chậm rãi sáng lên theo sự xuất hiện của ma tinh, đồng thời, Diane Lâm cũng dần dần nhìn thấy rõ vật dưới chân mà mình đã giẫm trúng…
“Á…a…a…!!!” Một tiếng thét kinh thiên động địa lập tức truyền ra khắp cung điện dưới lòng đất này.
Lúc này, Diane Lâm không biết làm thế nào khác ngoài việc co rúm lại, nhào vào trong ngực Diệp Tường, Diệp Tường vô cùng kinh ngạc cùng nghi hoặc nhìn nhìn nữ nhân này…Cát Vi thấy vậy hơi hơi nghiêng đầu, quay lại chỗ Diane Lâm vừa đứng, giơ ma tinh lại gần xem xét!
“Khô lâu (bộ xương khô)!” Diệp Tường đã thấy rõ đó là vật gì.
Đúng vậy, đó là một bộ khô lâu, hơn nữa là một bộ khô lâu không toàn vẹn bởi vì đã có mấy chiếc xương sườn bị đứt lìa, và tất nhiên, đó là kiệt tác của không ai khác ngoài Diane Lâm nhà ta. Trên đầu lâu của bộ khô lâu kia vẫn còn đang đội một bộ mũ giáp sừng trâu ở trên đỉnh đầu lâu, và trên cái miệng nhỏ của đầu lâu vẫn còn lưu lại một mũi tên chứng tỏ nguyên nhân cái chết của nguyên chủ.
“Là thi cốt của thú nhân tộc Ba Kéo!” Cát Vi xem xét kĩ càng thi thể này, sau đó giơ cao ma tinh trong tay lên, tiếp tục đi vào bên trong, nhưng mới đi đựơc một bước đã kinh hãi ngừng lại vì cảnh tượng kinh hoàng hiện lên trước mắt ba người.
Trên hành lang rộng lớn chạy từ đại điện đi tiếp có rất nhiều thi cốt với đủ mọi tư thế nằm hoành thất thụ bát trên đó, hơn nữa có không ít thi thể khô héo có tử trạng (trạng thái lúc chết) cực kì thảm thiết, tàn thương đoạn kiếm (đoạn gãy còn lại của thương và kiếm) nằm rải rác, la liệt trên hành làng, thậm chí trên vách tường làm bằng đá vẫn còn lưu lại một vết máu màu đỏ sậm vô cùng rõ nét.
Những người bị giết chết này xem chừng tất cả đều là chiến sĩ, nhìn vũ khí cùng mảnh Lang Tịch trên tay bọn họ cùng những thứ rơi trên mặt đất, như: mũ, giáp, khiên….thì có thể đoán được điều đó.
Đương nhiên, người bị giết cũng không chỉ có riêng bộ binh thú nhân của Lay tộc, mà còn có cả dân ngoại lai khác, bởi vì trên mặt đất còn có cả một ít thi lâu tương đối nhỏ, trên người bọn họ cũng mặc khôi giáp, thậm chí còn là khôi giáp có chất lượng vô cùng tốt, thuần một màu đen, một phần ít ỏi còn lại của áo choàng màu đỏ sậm sau lưng vẫn còn sót lại một ít kí hiệu, giống như đồ án Phong Diệp được thêu bằng chỉ vàng, vũ khí cũng là động bộ, là trang phục thống nhất của kị sĩ.
“Huyết sắc Phong Diệp?” Diane Lâm hơi hơi nghi hoặc thốt ra.
“Huyết sắc Phong Diệp?” Diệp Tường cũng vô cùng nghi hoặc, cau mày hỏi lại: “Bọn họ là ai?”
“Không! Bọn họ không phải là binh đoàn huyết sắc Phong Diệp (đoàn quân lính đánh thuê)…Này…trông giống Kim sắc thập tự quân (quân thập tự vàng) hơn!” Cát Vi nói xong, lại lướt qua đám thi thể nằm trên mặt đất đi sâu vào hành lang vài phần, quả thật, biểu lộ thống khổ của đám khô lâu kia không những khiến cho người ta giật mình mà còn lạnh cả gáy, cảm thấy thống khổ theo.
“Kim sắc thập tự quân?” Thanh âm của Diane Lâm hơi hơi run rẩy lặp lại, “Làm sao có thể… Bọn họ… Bọn họ là quân đoàn tinh nhuệ nhất của Thánh giáo cơ mà!”
“Thánh Giáo?” Diệp Tường tất nhiên cũng đã nhận ra rằng dường như vấn đề này càng lúc càng thần bí, phức tạp, lập tức nghiền ngẫm, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tà, suy đoán: “Ừm, ta nghĩ, nếu bọn họ đã đánh nhau kịch liệt như vậy, chắc hẳn là do ở đây có bảo khố chăng? Ha ha, nếu vậy thì chúng ta phát tài rồi!” Nói xong, Diệp Tường còn cười hắc hắc hai tiếng, tay kia đã bắt đầu hứng tay còn lại sờ sờ không gian giới chỉ, vẫn còn chỗ nha, giờ có đất dụng võ rồi!
“Vào xem thì biết!” Sắc mặt Cát Vi hơi hơi ngưng trọng, vội vã sải chân vượt qua đám thi lâu kia tiến về phía trước mở đường.
Trên hành lang chỉ dài khoảng trăm mét mà có tới hơn ba trăm thi thể… Có người của các tộc thú nhân, có cả người của kim sắc thập tự quân-nhân loại,…Có thể thấy được, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt và thảm trạng sau đó trên hành làng này.
Cuối hành lang, là một gian đại điện, từ đại điện lại mở ra ba con đường khác do ba đại môn khác đứng ngăn cách, tựa hồ, đây chỉ là một gian chếch điện.
Ba người vừa dừng bước, ‘Vụt, vụt, vụt’ —— cây đuốc trên vách tường tại chếch điện lập tức bùng cháy, ánh sáng trong nháy tỏa khắp ngõ ngách, không còn là ánh sáng mờ mờ như lúc trước mà là ánh sáng mãnh kiệt như ban ngày, soi rõ mọi vật trong điện.
Lúc này, mọi người đều nhìn rõ khung cảnh trong chếch điện, thi cốt ở chỗ này càng khủng bố hơn, mọi chỗ đều có thi thể, thi thể chất cao như một ngọn núi nhỏ… Nhưng, kinh ngạc hơn là trong đám thì hài này không chỉ có thi hài của nhân loại cùng thú nhân, mà còn…
“Ở đây có cả thi thể của tinh linh nữa!” Cát Vi cúi người xem xét, phát hiện trên mặt đất có một bộ khô lâu nắm lấy một cây cung màu xanh lục, hình bầu dục, áo choàng màu xanh đầy sao sau lưng trông vô cùng lập dị, nhưng, chính nhờ những thứ lập dị này mà người ta có thể dễ dàng phân biệt được cung thủ tộc tinh linh tại Đại lục Đa Á, bởi trang phục dị hợm này đã thành ‘thương hiệu riêng’ của bọn họ từ lâu đời. Cũng nhờ vậy mà bọn người Diệp Tường phân biệt được thi thể tinh linh lẫn trong đám khô lâu này.
“Không chỉ có vậy! Còn có cả người lùn nữa!” Diệp Tường nhấc chân đá đá một thi thể thấp bé mặc khôi giáp, lập tức một hồi khói bụi bay lên khiến cho Diệp Tường không thể không bịt mũi phất tay xua đám bụi ấy đi.
“Lay tộc, Kéo tộc, tộc thú nhân Săn đầu…Kim sắc thập tự quân thuộc Thánh giáo của Nhân loại, tinh linh… Còn có cả người lùn! Nơi này tại sao lại phát sinh thảm kịch như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có nhiều người chết như vậy?” Cát Vi hơi hơi kích động, cũng đúng thôi, thi thể thú nhân nằm đây đều là đồng bào của nàng, nên hết thảy nghi vấn làm cho nàng không thể kiên nhẫn hơn nữa, nàng muốn biết chân tướng, ngay bây giờ!
Chỗ này… Rốt cuộc đã từng phát sinh chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện chiến đấu kịch liệt cùng thảm kịch như vậy? Tất cả đều là bí ẩn khiến cho người ta cảm thấy vô cùng bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.