Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
Chương 27: Đại Cát Đại Lợi
Hà Xử Khả Đào
22/07/2022
**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM**
“Đại ca, khi nào thì anh đi gặp cha mẹ tôi?” Lâm Hóa Long đi theo sau mông Hà Tứ Hải không ngừng truy hỏi.
“Cha mẹ anh ở đâu?”
“Ở quê nhà trấn Long Hà.” Lâm Hóa Long nói.
“Đúng vậy, anh cũng biết ở quê nhà trấn Long Hà, từ đây ngồi xe phải hơn một tiếng, hiện tại tôi không rảnh, chờ lúc nào rảnh thì lại nói tiếp.”
Ngồi xe đi đi về về mất hơn hai tiếng, lại dằn vặt thêm mấy tiếng, nửa ngày liền mất trắng, không những muốn hắn mất tiền mà còn làm lỡ thời gian hắn làm việc kiếm tiền, chuyện đó sao có thể chứ?
Hơn nữa những kỹ năng này đều là kỹ năng tìm đường chết, không phải kỹ năng kiếm tiền, tối thiểu đối với Hà Tứ Hải bây giờ không có bao nhiêu tác dụng.
Trừ phi chờ hắn có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi, hắn sẽ bớt thời gian đi một chuyến.
“Vậy cũng được, thế bao giờ anh rảnh rỗi?” Lâm Hóa Long cũng không dám bộc lộ bất mãn gì.
Khi còn sống không phải ai cũng nói quỷ rất lợi hại sao? Vì sao hắn là quỷ mà lại vô dụng thế?
Trên thực tế sau khi chết hắn mới rõ ràng, quỷ và người khá giống nhau, chỉ là hình thức tồn tại không giống nhau, còn những điều khác thì không có bao nhiêu khác biệt.
Khi làm người cũng không có siêu năng lực, huống chi là chết rồi.
Bọn họ phảng phất ở một chiều không gian khác, ngoại trừ họ có thể chạm vào những vật mình mang chấp niệm, còn những vật khác họ đều không thể chạm vào được.
Như quỷ che mắt, quỷ đánh tường, báo mộng, bám thân, hấp thụ dương khí,... chúng đều không tồn tại.
Tất cả chỉ là lừa người, nếu quỷ thật sự lợi hại như vậy, có thể giết chết người, người bị giết cũng có thể biến thành quỷ, như vậy ai sợ ai? Dựa vào cái gì mà ngươi làm quỷ cao cấp hơn ta?
Lâm Hóa Long ngồi xổm trên bậc thang than thở.
Hà Tứ Hải không quản hắn, lôi kéo Đào Tử chuẩn bị về nhà.
Bất quá Đào Tử ăn kem ly bị kem dính ra đầy mặt và tay.
Hà Tứ Hải không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con khi đi ra ngoài.
Nếu là ba mẹ bình thường, khi mang con cái ra ngoài, không nói đến việc mang khăn ướt, tối thiểu cũng sẽ mang theo khăn tay.
Nhưng cũng may là ở phụ cận công viên có nhà vệ sinh công cộng.
Hà Tứ Hải dẫn bé đi đến bồn rửa tay để rửa sạch kem trên mặt và trên tay.
Sau đó vội vã chở Đào Tử về nhà.
Hôm nay là ngày đầu tiên bày sạp, hắn quyết định tới chợ đêm sớm một chút.
Về đến nhà, đem đồ đạc đã sắp xếp gọn ngày hôm qua để lên xe.
Nói Đào Tử rót đầy nước vào ấm nhỏ, thay quần áo cho bản thân và Đào Tử, không có nghỉ ngơi mà trực tiếp đi thẳng đến chợ đêm.
Còn cơm tối, ăn ở chợ đêm là được, buổi tối chợ đêm bán rất nhiều loại đồ ăn.
Hà Tứ Hải tuy rằng đã đến sớm nhưng rất hiển nhiên có người đến còn sớm hơn hắn, đặc biệt là một số gian hàng chuyên nghiệp.
Tuy rằng quầy hàng chưa được bày ra, nhưng đã chiếm sẵn vị trí.
Hà Tứ Hải xem xét một vòng, chọn một vị trí ở khá sâu trong chợ đêm.
Bên cạnh là một bà dì bán đồ chơi trẻ em.
Đao thương kiếm kích, máy thổi bong bóng, xẻng xúc đất đồ chơi,... tất cả đều bằng nhựa.
Hà Tứ Hải đem ghế gập nhỏ chôm được từ công trường mở ra, cho Đào Tử ngồi xuống.
Còn bản thân bận rộn bày hàng hóa.
Ngày đầu tiên bày sạp, nhất định phải làm tốt nhất, khai trương đại cát đại lợi.
“Ai ui, cậu bán đồ gì vậy? Đều là một số đồ cũ.” Bà dì bán đồ chơi bên cạnh tò mò lân la qua hỏi.
Hiện tại không có ai, nàng đang thấy thật tẻ nhạt, muốn tìm người trò chuyện.
“Chính là bán đồ cũ. Dì à, chúc dì làm ăn thịnh vượng.” Hà Tứ Hải lập tức cười nói.
“Chỉ là quán vỉa hè thôi, làm gì tới mức làm ăn thịnh vượng đâu, đây là ngày đầu tiên cậu bày sạp sao?” Nàng nghe vậy vui vẻ hỏi.
“Ồ, sao điều này dì cũng có thể nhìn ra thế?” Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
“Đương nhiên có thể, ta liếc mắt qua đã nhận ra rồi.”
Sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Đào Tử, tươi cười thăm dò hỏi: “Đây là em gái của cậu sao?”
“Không phải, đây là con gái của ta, Đào Tử chào dì đi nào.” Hà Tứ Hải quay đầu nhìn Đào Tử nói.
“Chào dì ạ.” Đào Tử lập tức ngoan ngoãn chào hỏi.
“Nhìn cậu rất trẻ, không nghĩ tới con gái lại lớn như vậy?” Bà dì hơi ngạc nhiên.
Sau đó ánh mắt lại rơi xuống con gà béo đồ chơi trên tay Đào Tử.
“Chỗ ta có rất nhiều đố chơi, có muốn mua vài món cho con gái cậu không?” Bà dì cười hỏi.
“Ồ?” Hà Tứ Hải đang sắp xếp quầy hàng ngẩng đầu lên.
Được đấy, bà dì, tận dụng mọi cơ hội, lại tính đến việc làm ăn tới trên đầu tôi rồi, bất quá không thể nào, tôi còn chưa kịp làm ăn mà đã muốn tôi mở hàng cho bà dì à, không có cửa đâu.
Hà Tứ Hải biểu thị lập trường của hắn rất kiên định.
Năm phút sau...
“Dì à, cây đao này bao nhiêu tiền?”
Hà Tứ Hải trong lòng ai thán, chỉ về một cây đao trên quầy hàng của đối phương.
Ai bảo ánh mắt Đào Tử nhìn chằm chằm cây đao đó làm chi.
“Hì hì, đều là đến đây buôn bán, dì cũng không lấy nhiều, mười đồng là được.” Bà dì thống khoái nói.
“Năm đồng.”
Hà Tứ Hải dùng tuyệt chiêu trực tiếp chém xuống một nửa giá.
“Được, thấy con gái của cậu đáng yêu như vậy, ta lấy cậu năm đồng thôi.” Bà dì trực tiếp lấy bảo đao ra, đưa cho Đào Tử bên cạnh.
Đào Tử hoang mang nhận lấy.
Hà Tứ Hải không nói gì móc năm đồng ra trả tiền.
Nhưng trong lòng đang tính toán làm sao để kiếm lại tiền về.
“Thích không?” Hà Tứ Hải hỏi Đào Tử đang ôm bảo đao.
Đào Tử gật đầu, lại lắc đầu.
“Hửm, không thích sao?” Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.
“Con muốn tặng cho anh Hà Cầu, anh Hà Cầu nói anh ấy muốn mua một thanh bảo đao uy phong, bảo đao có phải rất uy phong không?” Đào Tử vui vẻ nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy sửng sốt một chút.
Sau đó sờ sờ đầu nhỏ của bé, thở dài nói: “Anh Hà Cầu đã lên thiên đường rồi.”
“Không sao nha, chờ con lên thiên đường thì có thể gặp được rồi, lúc đó lại tặng bảo đao cho anh ấy.” Đào Tử ngây thơ nói.
Bé rõ ràng không hiểu khái niệm của tử vong.
“Vậy cũng không được, Đào Tử phải ở lại bên cạnh baba chứ.”
“Thế để chú nhân viên chuyển phát nhanh giúp chúng ta gửi đi.” Đào Tử suy nghĩ một lát rồi nói.
“Ý kiến hay, baba thấy được.” Hà Tứ Hải cao hứng nói.
Sở dĩ Đào Tử biết nhân viên chuyển phát nhanh là vì Hà Tứ Hải chuẩn bị bán sỉ khinh khí cầu trên mạng, bé hiếu kỳ ở trên mạng làm sao mua đồ, trên mạng là cái gì, là mạng nhện sao?
Nên Hà Tứ Hải phải giải thích cặn kẽ cho bé về mạng Internet và quy trình mua sắm trực tuyến.
Bất quá việc mua khinh khí cầu đã không thành.
Lúc mới bắt đầu, hắn cho rằng khí bên trong khinh khí cầu là khí Hydro, có thể tìm mua trên mạng.
Sau đó mới phát hiện, nguyên lai khí Hydro quá nguy hiểm nên trên mạng không cho bán, chỉ có bán khí Heli.
Trái ngược với khinh khí cầu, khí Heli rất nhẹ, nhưng tính an toàn cao hơn, khuyết điểm duy nhất là thời gian duy trì hơi ngắn.
Nhưng chuyện này đối với việc bán khí cầu mà nói vừa vặn là ưu điểm.
Mua một khinh khí cầu, chơi được mười ngày nửa tháng, vậy còn bán được cho ai?
Chỉ là bình khí Heli quá đắt, dùng khí Heli căn bản không hồi vốn được nên Hà Tứ Hải đã trực tiếp từ bỏ rồi.
Vì vậy hiện tại có rất nhiều thương gia dùng khí Hydro thay cho khí Heli, bởi khí Hydro giá thành thấp, còn việc nó nguy hiểm, đám thương gia biểu thị quan tâm cái rắm, lời nhiều là được.
Hà Tứ Hải đang nói chuyện với Đào Tử thì thấy Lưu lão đã mang theo hàng hóa tới rồi, phía sau nàng còn có một bé gái mặc áo len đỏ.
“Đại ca, khi nào thì anh đi gặp cha mẹ tôi?” Lâm Hóa Long đi theo sau mông Hà Tứ Hải không ngừng truy hỏi.
“Cha mẹ anh ở đâu?”
“Ở quê nhà trấn Long Hà.” Lâm Hóa Long nói.
“Đúng vậy, anh cũng biết ở quê nhà trấn Long Hà, từ đây ngồi xe phải hơn một tiếng, hiện tại tôi không rảnh, chờ lúc nào rảnh thì lại nói tiếp.”
Ngồi xe đi đi về về mất hơn hai tiếng, lại dằn vặt thêm mấy tiếng, nửa ngày liền mất trắng, không những muốn hắn mất tiền mà còn làm lỡ thời gian hắn làm việc kiếm tiền, chuyện đó sao có thể chứ?
Hơn nữa những kỹ năng này đều là kỹ năng tìm đường chết, không phải kỹ năng kiếm tiền, tối thiểu đối với Hà Tứ Hải bây giờ không có bao nhiêu tác dụng.
Trừ phi chờ hắn có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi, hắn sẽ bớt thời gian đi một chuyến.
“Vậy cũng được, thế bao giờ anh rảnh rỗi?” Lâm Hóa Long cũng không dám bộc lộ bất mãn gì.
Khi còn sống không phải ai cũng nói quỷ rất lợi hại sao? Vì sao hắn là quỷ mà lại vô dụng thế?
Trên thực tế sau khi chết hắn mới rõ ràng, quỷ và người khá giống nhau, chỉ là hình thức tồn tại không giống nhau, còn những điều khác thì không có bao nhiêu khác biệt.
Khi làm người cũng không có siêu năng lực, huống chi là chết rồi.
Bọn họ phảng phất ở một chiều không gian khác, ngoại trừ họ có thể chạm vào những vật mình mang chấp niệm, còn những vật khác họ đều không thể chạm vào được.
Như quỷ che mắt, quỷ đánh tường, báo mộng, bám thân, hấp thụ dương khí,... chúng đều không tồn tại.
Tất cả chỉ là lừa người, nếu quỷ thật sự lợi hại như vậy, có thể giết chết người, người bị giết cũng có thể biến thành quỷ, như vậy ai sợ ai? Dựa vào cái gì mà ngươi làm quỷ cao cấp hơn ta?
Lâm Hóa Long ngồi xổm trên bậc thang than thở.
Hà Tứ Hải không quản hắn, lôi kéo Đào Tử chuẩn bị về nhà.
Bất quá Đào Tử ăn kem ly bị kem dính ra đầy mặt và tay.
Hà Tứ Hải không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con khi đi ra ngoài.
Nếu là ba mẹ bình thường, khi mang con cái ra ngoài, không nói đến việc mang khăn ướt, tối thiểu cũng sẽ mang theo khăn tay.
Nhưng cũng may là ở phụ cận công viên có nhà vệ sinh công cộng.
Hà Tứ Hải dẫn bé đi đến bồn rửa tay để rửa sạch kem trên mặt và trên tay.
Sau đó vội vã chở Đào Tử về nhà.
Hôm nay là ngày đầu tiên bày sạp, hắn quyết định tới chợ đêm sớm một chút.
Về đến nhà, đem đồ đạc đã sắp xếp gọn ngày hôm qua để lên xe.
Nói Đào Tử rót đầy nước vào ấm nhỏ, thay quần áo cho bản thân và Đào Tử, không có nghỉ ngơi mà trực tiếp đi thẳng đến chợ đêm.
Còn cơm tối, ăn ở chợ đêm là được, buổi tối chợ đêm bán rất nhiều loại đồ ăn.
Hà Tứ Hải tuy rằng đã đến sớm nhưng rất hiển nhiên có người đến còn sớm hơn hắn, đặc biệt là một số gian hàng chuyên nghiệp.
Tuy rằng quầy hàng chưa được bày ra, nhưng đã chiếm sẵn vị trí.
Hà Tứ Hải xem xét một vòng, chọn một vị trí ở khá sâu trong chợ đêm.
Bên cạnh là một bà dì bán đồ chơi trẻ em.
Đao thương kiếm kích, máy thổi bong bóng, xẻng xúc đất đồ chơi,... tất cả đều bằng nhựa.
Hà Tứ Hải đem ghế gập nhỏ chôm được từ công trường mở ra, cho Đào Tử ngồi xuống.
Còn bản thân bận rộn bày hàng hóa.
Ngày đầu tiên bày sạp, nhất định phải làm tốt nhất, khai trương đại cát đại lợi.
“Ai ui, cậu bán đồ gì vậy? Đều là một số đồ cũ.” Bà dì bán đồ chơi bên cạnh tò mò lân la qua hỏi.
Hiện tại không có ai, nàng đang thấy thật tẻ nhạt, muốn tìm người trò chuyện.
“Chính là bán đồ cũ. Dì à, chúc dì làm ăn thịnh vượng.” Hà Tứ Hải lập tức cười nói.
“Chỉ là quán vỉa hè thôi, làm gì tới mức làm ăn thịnh vượng đâu, đây là ngày đầu tiên cậu bày sạp sao?” Nàng nghe vậy vui vẻ hỏi.
“Ồ, sao điều này dì cũng có thể nhìn ra thế?” Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
“Đương nhiên có thể, ta liếc mắt qua đã nhận ra rồi.”
Sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Đào Tử, tươi cười thăm dò hỏi: “Đây là em gái của cậu sao?”
“Không phải, đây là con gái của ta, Đào Tử chào dì đi nào.” Hà Tứ Hải quay đầu nhìn Đào Tử nói.
“Chào dì ạ.” Đào Tử lập tức ngoan ngoãn chào hỏi.
“Nhìn cậu rất trẻ, không nghĩ tới con gái lại lớn như vậy?” Bà dì hơi ngạc nhiên.
Sau đó ánh mắt lại rơi xuống con gà béo đồ chơi trên tay Đào Tử.
“Chỗ ta có rất nhiều đố chơi, có muốn mua vài món cho con gái cậu không?” Bà dì cười hỏi.
“Ồ?” Hà Tứ Hải đang sắp xếp quầy hàng ngẩng đầu lên.
Được đấy, bà dì, tận dụng mọi cơ hội, lại tính đến việc làm ăn tới trên đầu tôi rồi, bất quá không thể nào, tôi còn chưa kịp làm ăn mà đã muốn tôi mở hàng cho bà dì à, không có cửa đâu.
Hà Tứ Hải biểu thị lập trường của hắn rất kiên định.
Năm phút sau...
“Dì à, cây đao này bao nhiêu tiền?”
Hà Tứ Hải trong lòng ai thán, chỉ về một cây đao trên quầy hàng của đối phương.
Ai bảo ánh mắt Đào Tử nhìn chằm chằm cây đao đó làm chi.
“Hì hì, đều là đến đây buôn bán, dì cũng không lấy nhiều, mười đồng là được.” Bà dì thống khoái nói.
“Năm đồng.”
Hà Tứ Hải dùng tuyệt chiêu trực tiếp chém xuống một nửa giá.
“Được, thấy con gái của cậu đáng yêu như vậy, ta lấy cậu năm đồng thôi.” Bà dì trực tiếp lấy bảo đao ra, đưa cho Đào Tử bên cạnh.
Đào Tử hoang mang nhận lấy.
Hà Tứ Hải không nói gì móc năm đồng ra trả tiền.
Nhưng trong lòng đang tính toán làm sao để kiếm lại tiền về.
“Thích không?” Hà Tứ Hải hỏi Đào Tử đang ôm bảo đao.
Đào Tử gật đầu, lại lắc đầu.
“Hửm, không thích sao?” Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.
“Con muốn tặng cho anh Hà Cầu, anh Hà Cầu nói anh ấy muốn mua một thanh bảo đao uy phong, bảo đao có phải rất uy phong không?” Đào Tử vui vẻ nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy sửng sốt một chút.
Sau đó sờ sờ đầu nhỏ của bé, thở dài nói: “Anh Hà Cầu đã lên thiên đường rồi.”
“Không sao nha, chờ con lên thiên đường thì có thể gặp được rồi, lúc đó lại tặng bảo đao cho anh ấy.” Đào Tử ngây thơ nói.
Bé rõ ràng không hiểu khái niệm của tử vong.
“Vậy cũng không được, Đào Tử phải ở lại bên cạnh baba chứ.”
“Thế để chú nhân viên chuyển phát nhanh giúp chúng ta gửi đi.” Đào Tử suy nghĩ một lát rồi nói.
“Ý kiến hay, baba thấy được.” Hà Tứ Hải cao hứng nói.
Sở dĩ Đào Tử biết nhân viên chuyển phát nhanh là vì Hà Tứ Hải chuẩn bị bán sỉ khinh khí cầu trên mạng, bé hiếu kỳ ở trên mạng làm sao mua đồ, trên mạng là cái gì, là mạng nhện sao?
Nên Hà Tứ Hải phải giải thích cặn kẽ cho bé về mạng Internet và quy trình mua sắm trực tuyến.
Bất quá việc mua khinh khí cầu đã không thành.
Lúc mới bắt đầu, hắn cho rằng khí bên trong khinh khí cầu là khí Hydro, có thể tìm mua trên mạng.
Sau đó mới phát hiện, nguyên lai khí Hydro quá nguy hiểm nên trên mạng không cho bán, chỉ có bán khí Heli.
Trái ngược với khinh khí cầu, khí Heli rất nhẹ, nhưng tính an toàn cao hơn, khuyết điểm duy nhất là thời gian duy trì hơi ngắn.
Nhưng chuyện này đối với việc bán khí cầu mà nói vừa vặn là ưu điểm.
Mua một khinh khí cầu, chơi được mười ngày nửa tháng, vậy còn bán được cho ai?
Chỉ là bình khí Heli quá đắt, dùng khí Heli căn bản không hồi vốn được nên Hà Tứ Hải đã trực tiếp từ bỏ rồi.
Vì vậy hiện tại có rất nhiều thương gia dùng khí Hydro thay cho khí Heli, bởi khí Hydro giá thành thấp, còn việc nó nguy hiểm, đám thương gia biểu thị quan tâm cái rắm, lời nhiều là được.
Hà Tứ Hải đang nói chuyện với Đào Tử thì thấy Lưu lão đã mang theo hàng hóa tới rồi, phía sau nàng còn có một bé gái mặc áo len đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.