Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường

Chương 11: Lễ Tang

Hà Xử Khả Đào

18/07/2022

**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM**

“Bà nội.” Hà Tứ Hải vọt thẳng vào phòng bà nội.

Thuận tay bật đèn lên.

Liền thấy bà nội mặc y phục chỉnh tề nằm ở trên giường, khuôn mặt mang theo nụ cười mỉm trông cực kỳ an tường.

“Bà nội.”

Thế nhưng Hà Tứ Hải có dự cảm vô cùng không tốt, lại lần nữa kêu một tiếng.

Bà nội không đáp lại, cũng không mở mắt ra.

Hà Tứ Hải đi lên trước, nhẹ nhàng lay thân thể của bà một chút, vừa nói vừa khóc nức nở: “Bà nội, người dậy đi mà, chúng ta lại nói chuyện tiếp.”

Nhưng...

Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ mặt bà nội, đã lạnh lẽo rồi.

Bỗng nhiên hắn nhớ tới cái gì, lao ra khỏi phòng, đứng trong phòng khách nhìn xung quanh.

Không có.

Hà Tứ Hải mở cửa lớn, xông ra ngoài.

“Bà nội...” Hà Tứ Hải la lớn.

Ở trong màn đêm yên tĩnh, tiếng vọng truyền đi thật xa.

Dưới ánh trăng sáng, xuyên thấu qua ngọn cây mờ mờ ảo ảo, một bóng người cũng không có, tự nhiên cũng không có quỷ ảnh.

Hà Tứ Hải đứng trước cửa nhà, đau nát tâm can gọi vài tiếng.

Nước mắt từ gò má ào ào chảy xuống.

Khi còn bé, lúc hắn vừa mới tới nhà Hà Đào, người đầu tiên nói chuyện với hắn chính là bà nội.

Bà nội chăm sóc tỉ mỉ chu đáo với hắn.

Mà hắn lúc đó vừa tới một hoàn cảnh xa lạ, luôn cẩn thận đề phòng, tâm thần luôn kinh hoảng bất an.

Từ nhỏ đến lớn, bà nội chưa bao giờ mắng hắn, chưa bao giờ đánh hắn một lần nào, đều luôn che chở hắn, xót xa hắn, thật tâm coi hắn là cháu trai ruột của mình.

....

Hà Tứ Hải chợt nhớ, trong lòng hơi động, notebook đã xuất hiện trong tay.

Cầm quyển sách trên tay, lúc này đối với hắn như nặng tựa ngàn cân, do dự mãi, cuối cùng vẫn mở notebook ra.

Phía trên quả nhiên nhiều thêm một hàng chữ.

Họ và tên: Phan Ngọc Oánh.

Ngày sinh: năm Tân Tị, tháng Quý Tị. ngày Giáp Dần, giờ Thân hai khắc.

Tâm nguyện: Đã hoàn thành.

Thù lao: Chúc phúc.

“Bà nội, lên đường bình an.” Hà Tứ Hải lẩm bẩm.

Sau đó ngồi xổm xuống, ôm đầu, phát ra tiếng nghẹn ngào trầm thấp.

Người thân liên tiếp rời đi là đả kích vô cùng lớn đối với hắn.

Hắn rốt cuộc cũng chỉ mới vừa thành niên mà thôi.

“Baba, oa....” Bỗng nhiên tiếng khóc Đào Tử thức tỉnh Hà Tứ Hải.

Hắn lau mặt một cái rồi chạy nhanh về phòng.

Hắn...vẫn còn Đào Tử.

Nên hắn nhất định phải nỗ lực sống tiếp.

...

“Ông Bốn.”

Hà Tứ Hải hai mắt sưng đỏ, thần sắc sa sút chào hỏi lão nhân trước mặt.

“Tứ Hải, đừng khổ sở, chết già là phúc, huống hồ bà nội của cháu lúc đi cũng an tường.” Ông Bốn đưa tay muốn vỗ vai Hà Tứ Hải.

Nhưng cuối cùng lại rụt trở về.

Thở dài thật sâu rồi đi vào nhà.



Hà Tứ Hải ngơ ngác mà nhìn đoàn người huyên náo ngoài cửa.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến tình cảnh nhà Thang Viên ngày hôm đó.

Tương tự biết bao.

Hà Tứ Hải quay đầu lại, nhìn Đào Tử cuộn người ngồi chỗ bà nội thường hay ngồi.

Ôm con gà béo đồ chơi trong lòng, ngốc lặng nhìn về phía trước.

Hà Tứ Hải đi tới, ôm bé vào ngực.

“Đào Tử.”

“Vâng.”

“Baba.”

“Vâng.”

Cái nhà này chỉ còn dư lại hai người bọn họ.

....

Một nhà ông Bốn đến rồi.

Một nhà ông Năm cũng đến rồi.

Con cháu ông Hai, ông Ba cũng đều đến rồi.

Toàn bộ người trong làng hầu như đều đến rồi.

Hà Tứ Hải còn nhìn thấy Hà Cầu theo phía sau cha là Hà Đạt cũng tới rồi.

Thời điểm lần trước tụ tập, là tang lễ vợ chồng Hà Đào.

Chỉ có bà nội giờ đã không còn.

Trong nhà thật náo nhiệt.

Nhưng mà ngoại trừ Đào Tử, Hà Tứ Hải vẫn cảm thấy lờ mờ xa cách.

Nói cho cùng thì Hà Tứ Hải rốt cuộc vẫn không thuộc về cái nhà này.

Đặc biệt là những người cùng thế hệ với Hà Đào kia, hầu như không có lời nào để nói cùng Hà Tứ Hải.

Vì Hà Tứ Hải cũng chỉ là dưỡng tử, tuy rằng họ Hà, nhưng chung quy vẫn là người ngoài.

Trái lại thế hệ trẻ tuổi giống Hà Tứ Hải không quá chú trọng những vấn đề này, chủ động trò chuyện với Hà Tứ Hải vài câu.

Thế nhưng cũng chỉ là vài câu mà thôi.

Hà Tứ Hải bây giờ như một con rối.

Ông Bốn, ông Năm nói cần làm cái gì, hắn liền làm theo cái đó.

Giống như lễ tang vợ chồng Hà Đào lần trước.

Hà Tứ Hải cũng coi như là xe nhẹ chạy đường quen.

Có thể xem là kinh nghiệm phong phú nhỉ?

Nghĩ tới đây, Hà Tứ Hải không biết vì sao đột nhiên lại muốn cười to.

Nhìn người đến người đi.

Trong phòng tiếng khóc hư tình giả ý.

Ngoài phòng tiếng cười cười nói nói.

Hết thảy đều khiến hắn có cảm giác không thật.

Mặc dù là ở nông thôn nhưng hiện tại đã không còn đất để thổ táng.

Trên trấn cũng không có nơi để hỏa táng, nên chỉ có thể đưa đến thành phố để hỏa táng, sau đó đem tro cốt chôn cất trên mộ tổ.

Cũng may có một đội chuyên môn đưa ma, chỉ cần trả tiền, bọn họ đều sẽ an bài một cách thỏa đáng, thậm chỉ cả hát, khiêu vũ...

Hà Tứ Hải không thể làm được những màn biểu diễn diễm tục kia.

Đương nhiên hắn cũng không có tiền.

Bà nội chỉ ở nhà ba ngày, sau đó bị đưa đến nơi hỏa táng.

Đào Tử một tấc cũng không rời Hà Tứ Hải.



Ai tới ôm cũng đều không cho.

Bé bây giờ đã lờ mờ hiểu được tử vong là cái gì.

“Baba, có phải con sẽ không còn được gặp lại bà nội không?” Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải, khổ sở hỏi.

“Bà nội nhớ cha mẹ của Đào Tử rồi, bà nội đã ở cùng em một thời gian dài nên thấy họ đi rồi, bà cũng muốn đi tìm họ một chút.”

“Con cũng nhớ baba mama, con cũng muốn đi cùng hai người.” Đào Tử nói.

“Vậy cũng không được, em đi bồi cha mẹ rồi, anh sẽ không có ai bên cạnh, anh sẽ rất đáng thương, rất thương tâm đấy.”

Đào Tử nghe vậy lập tức ôm chặt cổ Hà Tứ Hải.

“Vậy Đào Tử vĩnh viễn ở cùng anh, anh sẽ không còn đau lòng nữa.”

“Cảm ơn em.”

“Hả?”

“Anh nói Đào Tử là cô bé tốt nhất trên thế giới.”

Đào Tử khó được lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua.

Chỗ chôn cất ở thôn Hà gia là trên một sườn núi nhỏ cách đó không xa.

Nơi đây cũng là mộ tổ thôn Hà gia.

Người thôn Hà gia trên cơ bản đều là cùng tổ tông.

Mỗi nhà đều có một phần mộ thuộc về mình.

Tro cốt bà nội đặt bên cạnh mộ của ông nội.

Ở phía dưới bọn họ có hai phần mộ khá mới.

Đó là vợ chồng Hà Đào.

Người đi cùng lên núi bây giờ đang lục tục rời đi, bọn họ vui cười nói chuyện, nghị luận buổi trưa nên ăn gì.

Cuối cùng chỉ còn ba người ở lại là Hà Tứ Hải, Đào Tử và tứ gia gia.

Hà Tứ Hải mang theo một cái xẻng sắt.

Xúc một ít đất mới đắp lên phần mộ của ông nội và cha mẹ.

Đào Tử hiểu chuyện hỗ trợ nhổ cỏ dại trên phần mộ.

Ông Bốn ngồi xổm trước mộ phần ông nội bà nội, đốt tiền giấy, lau nước mắt rồi lầm bầm nói rất nhiều chuyện.

Cuối cùng lớn tiếng nói với Hà Tứ Hải và Đào Tử.

“Tứ Hải, Đào Tử, tới dập đầu trước ông nội bà nội và cha mẹ cháu đi.”

Đặc biệt lớn tiếng.

Cái lớn tiếng này để che dấu đi bi thương của mình.

Bà nội tạ thế, trừ Hà Tứ Hải và Đào Tử thì ông Bốn là người khó có thể vượt qua nhất.

Cái gọi là trưởng tẩu như mẹ, chính là tình cảm mà ông Bốn dành cho bà nội.

Còn ông Nắm thì không nhắc tới cũng được.

“Ông nội bà nội, cha mẹ, đợi tết đến con sẽ trở lại thăm mọi người.”

Ông Bốn đứng bên cạnh, hít một hơi thuốc lá, cuối cùng chỉ dư lại một đoạn đầu lọc bị ông ném trên mặt đất, dùng chân giẫm giẫm mấy lần.

Sau đó lớn tiếng nói: “Đi thôi.”

Một cái tay nhỏ nhét vào trong lòng bàn tay Hà Tứ Hải.

“Đi thôi.” Hà Tứ Hải xoay người ôm lấy Đào Tử, đi xuống chân núi.

Hai bên đường đều là phần mộ.

Bỗng nhiên ánh mắt của hắn lướt qua, phát hiện một ngôi mộ khá mới.

Có chút kỳ quái hỏi: “Trong thôn gần đây có ai tạ thế vậy ạ?”

Ông Bốn đi phía trước nghe vậy quay đầu lại, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía ngôi mộ mới.

Sau đó thở dài, quay đầu lại, vừa tiếp tục đi về phía trước vừa nói: “Tiểu tử nhà Hà Đạt, bị chết đuối ở bể nước gần cửa thôn.”

“Hà Cầu?”

“Đương nhiên, nhà Hà Đạt chỉ có một đứa bé Hà Cầu thôi mà?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook