Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường

Chương 49: Ông Chủ

Hà Xử Khả Đào

26/07/2022

**Dịch: Tiểu Thiên Kim**

Đèn được thắp sáng từ lửa.

Có thể nói là khởi nguyên của văn minh cổ xưa.

Lửa từ khi xuất hiện tới nay đều luôn có mối liên hệ chặt chẽ với nhân loại.

Có thể nói có lửa mới có nhân loại, nhân loại mới phát triển ra nền văn minh cùng trí tuệ.

Thế nên ngọn lửa trong nền văn minh của nhân loại có rất nhiều ý nghĩa đặc thù.

Vì vậy mà người xách đèn có thể không đơn giản chỉ mang ý nghĩa giúp hắn chiếu sáng dẫn đường như vậy.

Nhưng trong nháy mắt Hà Tứ Hải cầm lấy quyển notebook kia, một lượng lớn thông tin liền xuất hiện trong đầu hắn.

Như thể là những điều mà hắn nên biết.

...

“Mẹ tôi nghe hai người hôm nay qua làm khách nên rất cao hứng, bây giờ đã cùng cha tôi đi siêu thị mua thức ăn rồi đấy.” Lưu Vãn Chiếu nói chuyện điện thoại xong vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

“Mưa lớn như vậy mà lại làm phiền họ quá.”

“Không phiền đâu, siêu thị ở ngay dưới lầu nên tiện lắm.” Lưu Vãn Chiếu vội nói.

“Vậy thì chúng ta mau đi thôi.” Hà Tứ Hải cười nói.

Sau đó quay đầu nói với Đào Tử đang lom khom phía đuôi giường: “Đã chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi ạ.” Đào Tử vội vàng đứng lên.

Trong lòng bé ôm con gà béo đồ chơi, con thỏ len, búp bê và rất nhiều cuốn sách tranh.

“Con đang muốn dọn nhà đi sao, không cần mang nhiều đồ như vậy đâu, chỉ mang một món đồ chơi con thích nhất với vài cuốn sach tranh là được rồi.” Hà Tứ Hải đi tới muốn lấy bớt đồ trên tay bé xuống.

“Nhưng mà tất cả đều là thứ con thích...” Đào Tử đầy mặt không muốn.

“Đều mang theo được mà, tôi lái xe tới nên chỗ rộng lắm.” Lưu Vãn Chiếu đứng cạnh vội nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy ngẫm lại thấy được liền quay sang kiếm túi nilong dọn đồ của bé vào.

Nhưng thu dọn xong Hà Tứ Hải mới phát hiện trong nhà của hắn hình như chỉ có một cái dù mà nó còn bị hỏng khung.

“Ây... xem ra cô chỉ có thể đi tạm với chúng tôi thôi.” Hà Tứ Hải ôm Đào Tử có chút không muốn nói.

Trời mưa to quá nên dù xe đỗ không xa nhưng cũng không thể đi ra mà không có dù.

“Không sao mà.”

Lưu Vãn Chiếu vô cùng thuần thục khoác tay Hà Tứ Hải.

Nàng ôm rất chặt, hơn nữa Hà Tứ Hải mặc áo ngắn tay, Lưu Vãn Chiếu lại mặc một chiếc áo sơ mi mỏng không tay nên hai người thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ từ người đối phương.

Hà Tứ Hải liếc nhìn gò má tinh xảo của nàng, ngượng ngùng quay đầu rút cánh tay lại một chút.

Lưu Vãn Chiếu mới đầu còn chưa kịp phản ứng rồi lại hơi kinh ngạc, vừa ngẩng đầu thấy đôi tai đỏ ứng của Hà Tứ Hải hoảng hốt một lúc mới phản ứng lại là tuổi hắn cũng không quá lớn.

Thế là cố tình giả bộ như không biết ôm chặt cánh tay.

Thần sắc bình tĩnh nói: “Đi thôi.”

Trên mặt không có biểu hiện gì.

Hà Tứ Hải thấy Lưu Vãn Chiếu bình tĩnh nên nghĩ rằng bản thân suy nghĩ nhiều, vội vàng đáp một tiếng.

Rồi ôm Đào Tử cùng Lưu Vãn Chiếu đi ra ngoài.

“Khóa cửa, nhớ khóa cửa...” Đào Tử ôm cổ baba vội nhắc nhở.

“À, khóa cửa, quên khóa cửa mất.” Hà Tứ Hải hơi hốt hoảng nói.



Lưu Vãn Chiếu buồn cười, nhìn thường ngày Hà Tứ Hải mồm miệng lanh lẹ làm dao động lòng người mà không nghĩ hắn lại có một mặt như thế này.

Thế nhưng lại khiến nàng có cảm giác chân thực rằng hắn cũng chỉ là một con người, chứ không phải là “thần thánh” gì cả.

“Xuất phát thôi.”

Lên xe, Lưu Vãn Chiếu khởi động xe rồi nói với Đào Tử.

“Đi thôi.” Đào Tử hoan hô một tiếng.

Nhìn thần sắc vui vẻ của Đào Tử khiến tâm tình bi thống và tăm tối mấy ngày nay của Lưu Vãn Chiếu như tốt hơn một chút.

Nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu cứ mãi liếc nhìn Đào Tử qua gương chiếu hậu.

Hà Tứ Hải nghĩ nàng lại nhớ đến Huyên Huyên.

Thế là an ủi một câu: “Cô đừng quá đau buồn, kỳ thực tôi có một tin tốt muốn báo cho mọi người.”

“Ồ? tin tốt sao?” Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc hỏi.

Nàng hơi nghi hoặc không biết Hà Tứ Hải có tin gì tốt.

Lẽ nào là liên quan tới Huyên Huyên.

Những Huyên Huyên đã....

Còn có thể có tin tốt gì chứ?

“Lái xe cẩn thận đi, đợi khi nào gặp cha mẹ cô thì tôi sẽ nói.” Hà Tứ Hải nhắc nhở.

“Được.” Lưu Vãn Chiếu nghe vậy ngoan ngoãn tập trung lái xe.

“Chào chú, dì quấy rầy hai người rồi.”

Hà Tứ Hải dắt tay Đào Tử đi vào nhà Lưu Trung Mưu.

“Không phiền, không phiền, chúng ta hoan nghênh còn không kịp đấy, nhanh vào trong đi.”

Tôn Nhạc Dao kích động đi lại kéo tay Hà Tứ Hải.

Sau đó bà liền nhìn thấy Huyên Huyên.

Cô bé đang đứng cạnh kéo vạt áo của bà.

Tôn Nhạc Dao thở dài một hơi.

“Hà đại sư, mong cậu đừng để ý, bà ấy chỉ là quá nhớ con gái.”

Sáng sớm sau khi Tôn Nhạc Dao tỉnh dậy thì đau buồn khóc nức nở lại không nhìn thấy con gái nên tâm trạng càng thêm khó chịu.

Trong lòng muốn đưa Hà Tứ Hải đến đây nhưng lại vừa cảm thấy làm như vậy là không được, cũng không thể bắt Hà Tứ Hải mỗi ngày đều phải ở với bọn họ được. Hơn nữa bà cũng không dám đắc tội Hà Tứ Hải.

Sợ làm phiền khiến cậu không đến nữa thì coi như xong chuyện.

Nhưng Lưu Vãn Chiếu không nỡ thấy mẹ mình thương tâm nên sáng sớm đã chạy tới nhà của Hà Tứ Hải.

Muốn cầu Hà Tứ Hải đến nhà của mình.

Không nghĩ tới đột nhiên trời mưa, thật sự là quá tốt.

“Không sao, vào nhà trước đi, tôi cũng có chút chuyện muốn nói với mọi người.”

Tôn Nhạc Dao cực kì nhớ nhung con gái, thấy con gái đứng bên cạnh mình mới dần trầm tĩnh lại.

Bà có chút ngượng ngùng lau nước mắt.

“Khiến Hà đại sư chê cười rồi, hôm nay tôi với lão Lưu đã mua ít đồ ăn về làm chút món cho cậu và Đào Tử, tối hôm qua vội vàng quá nên không tiếp đãi cậu đàng hoàng...”

Tôn Nhạc Dao dẫn Hà Tứ Hải và Đào Tử vào nhà.

Sau đó lấy ra một đống hoa quả, đồ ăn vặt, đồ chơi,....



Lưu Trung Mưu thì bưng trà rót nước.

“Ấy... Cái này hơi nhiều quá rồi, mọi người không cần khách khí vậy đâu.” Hà Tứ Hải nhìn một bàn đầy đồ vật có chút câm nín.

Bọn họ quá nhiệt tình khiến Hà Tứ Hải cảm thấy không được tự nhiên.

“Đại sư à, tôi và lão Lưu đã thương lượng rồi...” Tôn Nhạc Dao ngồi xuống bên cạnh vẻ mặt bi thiết nói.

“Dì à, dì cứ gọi con là Hà Tứ Hải, Tiểu Hà hay Tứ Hải đều được, đừng gọi Hà đại sư gì đó, nghe cứ như con đang đi lừa đảo vậy, chú Lưu cũng gọi con giống vậy đi.” Hà Tứ Hải ngắt lời bà.

“Vậy...thất lễ rồi, tôi gọi cậu là Tứ Hải đi.” Tôn Nhạc Dao liếc nhìn Lưu Vãn Chiếu đang khoác tay Hà Tứ Hải không buông rồi nói.

“Được, mọi người gọi tôi là Tứ Hải nghe cũng khá dễ chịu.”

Tôn Nhạc Dao nghe vậy tiếp tực nói: “Tôi với lão Lưu đã thương lượng rồi, chúng tôi nên mau chóng giúp Huyên Huyên hoàn thành tâm nguyện để con bé được đi đến nơi kia...chúng tôi không thể....không thể....”

Tôn Nhạc Dao vừa nói liền khóc không thành tiếng.

Hai mắt Lưu Trung Mưu đỏ ngầu tiếp lời: “Chúng tôi vốn muốn giữ Huyên Huyên ở bên cạnh nhưng chuyện này quá khó khăn nên ta phải nhanh tìm được tri cốt của con bé, không thể để con bé bị ngâm trong nước lạnh được.”

Lưu Trung Mưu nói xong lập tức ôm đầu đau khổ.

Sau khi Huyên Huyên mất tích, bọn họ đã đưa ra hai suy đoán, một là bị bọn buôn người bắt cóc, hai là bị rớt xuống sông.

Đằng sau thôn trấn ở quê họ có một con sông vô cùng lớn, gọi là Nam Hà, là một nhánh sông Trường Giang, dòng nước chảy xiết rất mạnh, đôi khi toàn thị trấn đều bị lũ nhấn chìm mỗi khi mưa lớn.

Bây giờ xem ra Huyên Huyên chắc chắn đã bị rớt xuống sông Nam Hà.

Năm đó Lưu Trung Mưu thậm chí đã kêu gọi nhiều người tìm kiếm dưới sông Nam Hà nhưng Nam Hà quá lớn mà khi đó đang là mùa đông, cuối cùng...

Thấy vẻ thống khổ của cha mẹ, Lưu Vãn Chiếu cũng im lặng chảy nước mắt.

Mà Huyên Huyên đứng bên cạnh luống cuống tay chân không biết nên làm thế nào.

“Được rồi, mọi người không cần đau khổ, hôm nay tôi tới là để báo một tin tốt cho mọi người.”

Ba người nghe vậy liền tò mò nhìn Hà Tứ Hải.

À không, còn có một người nữa là Đào Tử, hiện giờ bé như con chuột nhỏ rơi vào thùng gạo, không hiểu baba đang nói cái gì.

Hà Tứ Hải ra hiệu Lưu Vãn Chiếu nắm tay cha mẹ của mình.

Sau đó mọi người lần nữa nhìn thấy Huyên Huyên.

Thấy Huyên Huyên đang tràn đầy lo lắng đứng bên cạnh thì liền vội vàng lau nước mắt trên mắt.

“Mọi người đừng khóc, hiện giờ con rất tốt.”

Huyên Huyên hiểu chuyện ôm cha một cái, hôn hôn mẹ, xoa xoa chị gái gái, cố gắng hết sức an ủi mọi người.

“Không khóc, không khóc, chúng ta không khóc...” Tôn Nhạc Dao cố nén lau nước mắt trên mặt.

Sau đó mọi người lại lần nữa nhìn về phía Hà Tứ Hải.

“Em biết đúng không?”

Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay với Huyên Huyên muốn cô bé tiến lại gần, xoa đầu nhỏ của bé.

“Hì hì, em biết, anh là lão gia...” Huyên Huyên cười hì hì nói.

-_-’’

“Anh không phải lão gia, hiện giờ không có loại xưng hô lão gia này đâu.” Hà Tứ Hải cười nói.

“Vậy... em gọi anh là ông chủ nhé?” Huyên Huyên nghĩ ngợi rồi nói.

“Được, bất quá phải hoàn thành tâm nguyện của em trước đã.” Hà Tứ Hải cũng cao hứng cho cô bé.

Một nhà Lưu Trung Mưu nghe hai người nói chuyện thì giật mình như hiểu ra gì đó.

Tất cả đều tràn đầy mong đợi chờ Hà Tứ Hải giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook