Chương 152
Bồng Lai Khách
21/08/2021
Mấy người tiến sĩ Dư cũng theo ra ngoài đang đứng đợi một bên, thấy đoàn người kia đi rồi mới xông lên hỏi. Khi biết là người của phủ Tổng thống tới, mục đích là mời cô tham dự lễ nhậm chức vào ngày mai thì ai nấy
đều kinh ngạc.
Tô Tuyết Chí giải thích sơ qua, nói năm ngoái mình vô tình đã cứu cháu của nhà họ Phương, bởi thế mà hôm nay mới có chuyện nhận được thiếp mời này.
Mọi người đã hiểu rồi. Tiểu Hoàng cùng Tiểu Chu rất hâm mộ, hỏi chuyện một lúc nữa mọi người mới giải tán.
Tiến sĩ Dư cùng lão Đoàn đi dạo chung quanh để hóng mát. Tiểu Hoàng cùng Tiểu Chu hỏi Tô Tuyết Chí, có muốn đi đánh bóng bàn không.
Mấy ngày trước, một bàn bóng bàn do Tô Tuyết Chí đặt mua đã được chuyển đến đây để mọi người có thể tập thể dục và thư giãn khi rảnh rỗi. Tô Tuyết Chí bảo họ cứ chơi đi, cô thì trở lại phòng nghỉ, ngây người nhìn tấm thiệp mời nửa buổi, sau đó ra ngoài đến văn phòng.
Nơi này dù vị trí hẻo lánh, nhưng bởi được Hạ Hán Chử quan tâm, cộng thêm trong khu biệt thự gần đó đã có sẵn đường dây điện thoại, cho nên việc lắp đặt điện thoại cũng đã thuận lợi, tiện cho việc liên lạc với bên ngoài.
Tô Tuyết Chí muốn tìm Hạ Hán Chử.
Cô biết anh đang ở kinh sư, cũng đoán anh chắc chắn sẽ có điều chỉnh về chức vụ, rất có khả năng là về sau anh sẽ sinh sống và làm việc tại đây luôn. Nhưng trước mắt, cô còn chưa biết nơi làm việc cụ thể của anh, liền theo như dặn dò của anh mà gọi điện thoại đến hoa viên Đinh gia.
Vào giờ này anh không ở nhà.
Điều này nằm trong dự liệu của Tô Tuyết Chí.
Cô chuyển lời nhắn cho thím Hạ xong rồi cúp điện thoại.
Trong một con hẻm ngăn cách với phủ Tổng thống bằng hai dãy phố Nam Bắc, có một tòa nha thự tứ phương. Lối vào chính rộng năm gian phòng, rất khí thế, khi bước vào cửa có thể nhìn thấy một bức tường xây làm bình phong khổng lồ.
Từ ngoài nhìn vào, đây là kiến trúc kiểu Trung Quốc điển hình, nhưng khi vòng qua bức tường xây làm bình phong ở cổng, lọt vào tầm mắt là một khu phức hợp xây dựng theo phong cách phương Tây. Phong cách trang trí Baroque, nhưng cũng pha trộn với nhiều kiểu trang trí cổ điển truyền thống của Trung Quốc.
Đất ở đây tấc đất tấc vàng. Tòa nha thự này vô cùng rộng lớn, kết hợp Trung với Tây, thành một phái riêng trong rất nhiều trụ sở cơ quan ở kinh sư, khí phái không ai bằng.
Nơi này chính là trụ sở làm việc của Lục Quân bộ.
Chiều tối ngày hôm nay, Hạ Hán Chử đã có mặt tại văn phòng của Tổng trưởng. Ngồi đối diện với anh chính là Tổng trưởng Vương Hiếu Khôn vừa mới được mời trở lại Bắc Kinh tiếp tục tọa trấn nơi đây.
Phương Sùng Ân từ ngàn năm đứng thứ hai giờ có thể thượng vị đều là nhờ vào sự tiến cử của Vương Hiếu Khôn. Mà để mời vị Tổng trưởng này quay về làm việc, Tổng thống Phương đã phải mời đến ba lần bốn lượt mới được. Hiện tại cục diện Bắc Kinh đã được ổn định, khôi phục lại trật tự, người người đều khen ngợi hai vị lãnh đạo này độ lượng rộng rãi tài giỏi, nhưng người sáng suốt thì trong lòng đều quá hiểu rõ. Tào đi rồi, nhưng chút thế lực cũ của ông ta vẫn còn, đây chẳng qua chỉ là kết quả hòa giải giữa Vương Hiếu Khôn và thế lực cũ của Tào mà thôi.
Về phần ai mạnh ai yếu, nhìn cái là thấy ngay.
Tổng thống Phương dù không đến mức bị coi là bù nhìn, nhưng tư cách muốn làm điều gì đó trước mặt Tổng trưởng Vương, e là không có.
Từ nay về sau, tại văn phòng làm việc ở nơi này mới là nơi phát ra các chính sách lệnh thật sự của Bắc Kinh.
Vương Hiếu Khôn đẩy một bộ hồ sơ bọc da trâu đến trước mặt Hạ Hán Chử, ra hiệu anh mở nó ra.
Bìa hồ sơ, cho thấy tài liệu xuất từ phủ Tổng thống, sao gửi bản bộ.
Hạ Hán Chử rút tài liệu bên trong ra xem lướt qua.
Đây là lệnh bãi bỏ Bộ binh và Bộ Tư lệnh cảnh bị, sáp nhập thành Bộ Tư lệnh cảnh vệ Bắc Kinh.
Nói cách khác, từ giờ trở đi, ba cơ quan chịu trách nhiệm cho an ninh Bắc Kinh đã trở thành một cơ quan. Cục cảnh sát vẫn giữ nguyên, quyền lực và trách nhiệm còn lại thì toàn bộ thuộc Bộ Tư lệnh cảnh vệ sắp thành lập.
– Hai cơ quan kia lẽ ra nên sáp nhập từ lâu rồi, hoàn toàn không cần phải phân lập. Hiện tại gây ra nhiễu loạn lớn như này, nếu không xóa bỏ thì còn chờ đến khi nào. Cục cảnh sát sẽ không thay đổi, vẫn chịu trách nhiệm trị an như cũ, mà quân cảnh và trú quân hợp nhất thì sẽ nằm dưới sự chỉ huy của cháu, trụ sở làm việc tại Bộ binh đô thống cũ, nơi đó rộng rãi, cách chỗ này của bác không xa mấy.
– Thế nào, sắp xếp này cháu có hài lòng không?
Trên thực tế, tin tức này đã lan truyền rầm rộ ở Bắc Kinh vài ngày trước rồi.
Cơ quan mới thiết lập này xét về danh tiếng cũng không quá vang dội, nhưng quyền lực mạnh, vị trí mấu chốt, có thể sánh với Cửu Môn Đề Đốc xưa kia, mọi người thầm phỏng đoán nhân tuyển có khả năng nhất chắc chắn là Hạ Hán Chử.
Anh đứng lên,cung kính nói.
– Cảm ơn Tổng trưởng đã tín nhiệm và đề bạt.
Vương Hiếu Khôn khoát tay:
– Bác với cháu như cha con, bác có thể trở lại làm việc cũng nhờ cháu đã giúp bác rất nhiều, còn khách sáo nói cảm ơn cái gì. Hơn nữa, không tính quan hệ cá nhân, nói về công việc, từ năng lực hay lý lịch thì vị trí này ngoài cháu ra không ai có thể đảm nhiệm được. Ngoài cháu ra, để người khác làm bác cũng không yên tâm.
– Yên Kiều à, dù tên giống nhau, nhưng cơ quan nhỏ bé tại Thiên Thành làm sao so sánh được. Cháu bây giờ mới thật sự cầm binh trong tay, toàn bộ an toàn của Bắc Kinh đều nằm trong tay cháu đó. Cháu ở chức vị cao phải luôn luôn ghi nhớ, quyền lực lớn, trách nhiệm càng lớn.
Vương Hiếu Khôn nhấn mạnh.
– Tổng trưởng yên tâm, cháu sẽ dốc sức làm việc.
– Tốt lắm. Về sau có cháu đồng tâm hiệp lực, bác không phải lo gì nữa.
Hôm nay tâm trạng của Vương Hiếu Khôn rất tốt, cười không ngừng, nói tiếp:
– Ngày mai bên chỗ lão Phương long trọng hoành tráng lắm đây, nghe nói tổ chức nghi thức thụ huấn cho cháu luôn. Cháu đúng là song hỉ lâm môn đó, bác chúc mừng cháu trước.
Hạ Hán Chử cảm ơn ông ta, hai người lại trò chuyện một lúc, Vương Hiếu Khôn bảo anh tối đến nhà ăn cơm
Hạ Hán Chử biết mấy ngày nay nhà họ Vương đông như trẩy hội, khách đến không dứt, đương nhiên không muốn tham gia góp vào phần náo nhiệt này, nên lịch sự từ chối, lui ra ngoài.
Vương Hiếu Khôn đứng lên đích thân tiễn anh ra đến bên ngoài. Anh mời ông ta dừng bước, Vương Hiếu Khôn liền gọi thư ký tiễn anh.
Trên mặt Hạ Hán Chử luôn mang nụ cười, chào hỏi mọi người khi gặp, đi thẳng ra đến cổng chính bên ngoài, lên xe rồi, nụ cười trên mặt tắt ngấm, dặn lái xe đi thẳng về nhà.
Anh trở về Hoa viên Đinh gia, lúc này hoàng hôn dày đặc, thím Hạ đang nấu nướng trong bếp.
Anh đi thẳng lên tầng trên, đi vào thư phòng, lấy mũ ra, cởi bỏ vài chiếc cúc được cài chặt ở cổ áo sơ mi, ngồi xuống ghế, ngả người ra một chốc, sau đó với tay mở một ô ngăn kéo trên bàn sách.
Một ánh hoàng hôn mờ ảo đang yếu ớt xuyên qua khung cửa sổ sau lưng anh.
Trong ngăn kéo, một chiếc dây bị đứt có buộc chiếc nhẫn nằm lặng lẽ trên lá thư có vài vết cháy.
Hạ Hán Chử nhìn nó, thất thần một chốc, lại ngẩng lên, nhìn chiếc điện thoại trên bàn, cuối cùng anh với tay cầm ống nghe lên, xoay số, nhưng lại ngừng lại, tay cầm ống nghe cứ do dự mãi.
Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa có tiếng bước chân.
Thím Hạ tới, thấy trong phòng không bật đèn thì thò đầu vào, nhìn qua liền kêu lên:
– Tôn thiếu gia cậu ở đây à, xuống ăn cơm thôi. Tối thế này sao cậu không bật đèn lên, ngồi đó làm tôi giật cả mình. Tôi cứ tưởng cậu không ở đây.
Hạ Hán Chử buông điện thoại xuống, tiện tay đẩy ngăn kéo lại như cũ, bật đèn lên, quay lại cười nói:
– Thím Hạ, về sau không cần phải nấu cơm đợi cháu. Có lẽ cháu sẽ không có thời gian để về ăn cơm tối đâu. Nếu về ăn, cháu sẽ gọi điện thông báo trước.
Thím Hạ thất vọng, lẩm bẩm:
– Hài. Về sau cậu làm việc ở đây rồi, tôi cứ nghĩ sẽ được thường xuyên nấu cho cậu ăn nữa…A đúng rồi…
Bà vỗ vào đầu mình.
– Xem đầu óc của tôi này, bận quá suýt nữa thì quên mất. Lúc chiều tối Tiểu Tô có gọi điện thoại tới, cậu ấy nhắn khi cậu về thì nói lại là cậu ấy có chút việc tìm cậu. Nếu cậu rảnh thì gọi lại cho cậu ấy.
Hạ Hán Chử đã đi đến cửa thư phòng rồi, lập tức quay trở lại cầm điện thoại lên, gọi về số ở ngoại ô phía tây kia.
Tô Tuyết Chí đang ngồi bên điện thoại, ngọn đèn trên đỉnh đầu, vừa xem tài liệu vừa chờ điện thoại.
Nghe tiếng chuông điện thoại vang lên thì nhận lấy.
– Là anh.
Giọng nói quen thuộc của anh vang lên.
– Anh vừa về, thím Hạ nói em tìm anh à?
Anh về Hoa viên Đinh gia sớm vậy thật sự làm Tô Tuyết Chí khá bất ngờ.
Ban đầu cô nghĩ mình sẽ phải đợi mấy tiếng đồng hồ cơ.
– Thực ra cũng không phải việc quan trọng gì mấy.
Cô nói lại chuyện lúc chiều nhận được thiếp mời của Phủ tổng thống.
– Vị thư ký kia nói bởi vì năm ngoái em cứu cháu trai của tổng thống, cho nên mời gửi thiếp mời cho em. Em muốn hỏi anh có phải là anh bảo họ gửi thiếp mời cho em không thôi?
– Không phải anh. Anh đang muốn hỏi em có hứng thú muốn tham gia không. Nếu muốn thì anh đón em cùng đi.
Tô Tuyết Chí nói.
– Không phải anh, vậy anh biết vì sao họ lại có lễ ngộ như vậy với em không? Mời em thì thôi, vị thư ký đến gửi thiếp mời họ Hồ, còn là thư ký số một nữa. Dù em không hiểu rõ mấy về chức vị nội vụ trong Phủ tổng thống, nhưng để một thư ký số một đến đưa tận tay thiếp mời cho em, em cứ cảm thấy không bình thường chút nào.
Hạ Hán Chử an ủi cô:
– Người mà năm ngoái em cứu là con trai độc nhất trong nhà họ, chắc là Phương Sùng Ân cảm kích em nên vẫn luôn ghi nhớ, hiện tại khách sáo chút cũng bình thường. Em không cần nghĩ nhiều.
Tô Tuyết Chí nghe anh nói vậy thì cũng thôi:
– Vâng. Vậy thì em tham gia.
Hạ Hán Chử nói: – Thế ngày mai anh tới đón em nhé?
Tô Tuyết Chí đáp vâng, lại cảm ơn anh.
– Không có gì.
Hạ Hán Chử cúp điện thoại, trầm ngâm một lúc. Thím Hạ chờ ở cửa, lại gọi anh đi ăn cơm, bắt gặp anh không chút phản ứng thì đi đến, gọi lần nữa:
– Tôn thiếu gia, về sau Tô thiếu gia cũng làm việc ở đây phải không? Tiểu thư đi rồi, có thể bảo cậu ấy đến đây ở, tôi nấu cơm cho cậu ấy…
Hạ Hán Chử hoàn hồn, bảo thím Hạ đi xuống trước, nói anh lát nữa mới xuống.
Thím Hạ đi rồi, anh lại bấm số lần nữa, gọi tới văn phòng thư ký Phủ tổng thống, hỏi gặp thư ký Hồ.
Ngày mai là buổi lễ nhậm chức của tân tổng thống, thư ký Hồ còn đang bận rộn sắp xếp công việc, nghe nhân viên nói Hạ Hán Chử gọi điện tìm mình thì vội qua nghe.
– Chào anh Tư lệnh Hạ. Anh là người bận rộn mà sao lại rảnh gọi cho tôi thế.
Thư ký Hồ hết sức thân thiết. Hạ Hán Chử hàn huyên với anh ta vài câu, sau lời cuối cùng, anh chậm rãi buông điện thoại xuống, lông mày cau lại, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác bất an.
Anh đi đi lại lại trong thư phòng, tâm sự nặng nề. Thím Hạ lại lần nữa đi lên. Lúc này thì bà gõ cửa, không phải thúc anh xuống ăn cơm mà là báo với anh, Vương Đình Chi tới.
Tô Tuyết Chí giải thích sơ qua, nói năm ngoái mình vô tình đã cứu cháu của nhà họ Phương, bởi thế mà hôm nay mới có chuyện nhận được thiếp mời này.
Mọi người đã hiểu rồi. Tiểu Hoàng cùng Tiểu Chu rất hâm mộ, hỏi chuyện một lúc nữa mọi người mới giải tán.
Tiến sĩ Dư cùng lão Đoàn đi dạo chung quanh để hóng mát. Tiểu Hoàng cùng Tiểu Chu hỏi Tô Tuyết Chí, có muốn đi đánh bóng bàn không.
Mấy ngày trước, một bàn bóng bàn do Tô Tuyết Chí đặt mua đã được chuyển đến đây để mọi người có thể tập thể dục và thư giãn khi rảnh rỗi. Tô Tuyết Chí bảo họ cứ chơi đi, cô thì trở lại phòng nghỉ, ngây người nhìn tấm thiệp mời nửa buổi, sau đó ra ngoài đến văn phòng.
Nơi này dù vị trí hẻo lánh, nhưng bởi được Hạ Hán Chử quan tâm, cộng thêm trong khu biệt thự gần đó đã có sẵn đường dây điện thoại, cho nên việc lắp đặt điện thoại cũng đã thuận lợi, tiện cho việc liên lạc với bên ngoài.
Tô Tuyết Chí muốn tìm Hạ Hán Chử.
Cô biết anh đang ở kinh sư, cũng đoán anh chắc chắn sẽ có điều chỉnh về chức vụ, rất có khả năng là về sau anh sẽ sinh sống và làm việc tại đây luôn. Nhưng trước mắt, cô còn chưa biết nơi làm việc cụ thể của anh, liền theo như dặn dò của anh mà gọi điện thoại đến hoa viên Đinh gia.
Vào giờ này anh không ở nhà.
Điều này nằm trong dự liệu của Tô Tuyết Chí.
Cô chuyển lời nhắn cho thím Hạ xong rồi cúp điện thoại.
Trong một con hẻm ngăn cách với phủ Tổng thống bằng hai dãy phố Nam Bắc, có một tòa nha thự tứ phương. Lối vào chính rộng năm gian phòng, rất khí thế, khi bước vào cửa có thể nhìn thấy một bức tường xây làm bình phong khổng lồ.
Từ ngoài nhìn vào, đây là kiến trúc kiểu Trung Quốc điển hình, nhưng khi vòng qua bức tường xây làm bình phong ở cổng, lọt vào tầm mắt là một khu phức hợp xây dựng theo phong cách phương Tây. Phong cách trang trí Baroque, nhưng cũng pha trộn với nhiều kiểu trang trí cổ điển truyền thống của Trung Quốc.
Đất ở đây tấc đất tấc vàng. Tòa nha thự này vô cùng rộng lớn, kết hợp Trung với Tây, thành một phái riêng trong rất nhiều trụ sở cơ quan ở kinh sư, khí phái không ai bằng.
Nơi này chính là trụ sở làm việc của Lục Quân bộ.
Chiều tối ngày hôm nay, Hạ Hán Chử đã có mặt tại văn phòng của Tổng trưởng. Ngồi đối diện với anh chính là Tổng trưởng Vương Hiếu Khôn vừa mới được mời trở lại Bắc Kinh tiếp tục tọa trấn nơi đây.
Phương Sùng Ân từ ngàn năm đứng thứ hai giờ có thể thượng vị đều là nhờ vào sự tiến cử của Vương Hiếu Khôn. Mà để mời vị Tổng trưởng này quay về làm việc, Tổng thống Phương đã phải mời đến ba lần bốn lượt mới được. Hiện tại cục diện Bắc Kinh đã được ổn định, khôi phục lại trật tự, người người đều khen ngợi hai vị lãnh đạo này độ lượng rộng rãi tài giỏi, nhưng người sáng suốt thì trong lòng đều quá hiểu rõ. Tào đi rồi, nhưng chút thế lực cũ của ông ta vẫn còn, đây chẳng qua chỉ là kết quả hòa giải giữa Vương Hiếu Khôn và thế lực cũ của Tào mà thôi.
Về phần ai mạnh ai yếu, nhìn cái là thấy ngay.
Tổng thống Phương dù không đến mức bị coi là bù nhìn, nhưng tư cách muốn làm điều gì đó trước mặt Tổng trưởng Vương, e là không có.
Từ nay về sau, tại văn phòng làm việc ở nơi này mới là nơi phát ra các chính sách lệnh thật sự của Bắc Kinh.
Vương Hiếu Khôn đẩy một bộ hồ sơ bọc da trâu đến trước mặt Hạ Hán Chử, ra hiệu anh mở nó ra.
Bìa hồ sơ, cho thấy tài liệu xuất từ phủ Tổng thống, sao gửi bản bộ.
Hạ Hán Chử rút tài liệu bên trong ra xem lướt qua.
Đây là lệnh bãi bỏ Bộ binh và Bộ Tư lệnh cảnh bị, sáp nhập thành Bộ Tư lệnh cảnh vệ Bắc Kinh.
Nói cách khác, từ giờ trở đi, ba cơ quan chịu trách nhiệm cho an ninh Bắc Kinh đã trở thành một cơ quan. Cục cảnh sát vẫn giữ nguyên, quyền lực và trách nhiệm còn lại thì toàn bộ thuộc Bộ Tư lệnh cảnh vệ sắp thành lập.
– Hai cơ quan kia lẽ ra nên sáp nhập từ lâu rồi, hoàn toàn không cần phải phân lập. Hiện tại gây ra nhiễu loạn lớn như này, nếu không xóa bỏ thì còn chờ đến khi nào. Cục cảnh sát sẽ không thay đổi, vẫn chịu trách nhiệm trị an như cũ, mà quân cảnh và trú quân hợp nhất thì sẽ nằm dưới sự chỉ huy của cháu, trụ sở làm việc tại Bộ binh đô thống cũ, nơi đó rộng rãi, cách chỗ này của bác không xa mấy.
– Thế nào, sắp xếp này cháu có hài lòng không?
Trên thực tế, tin tức này đã lan truyền rầm rộ ở Bắc Kinh vài ngày trước rồi.
Cơ quan mới thiết lập này xét về danh tiếng cũng không quá vang dội, nhưng quyền lực mạnh, vị trí mấu chốt, có thể sánh với Cửu Môn Đề Đốc xưa kia, mọi người thầm phỏng đoán nhân tuyển có khả năng nhất chắc chắn là Hạ Hán Chử.
Anh đứng lên,cung kính nói.
– Cảm ơn Tổng trưởng đã tín nhiệm và đề bạt.
Vương Hiếu Khôn khoát tay:
– Bác với cháu như cha con, bác có thể trở lại làm việc cũng nhờ cháu đã giúp bác rất nhiều, còn khách sáo nói cảm ơn cái gì. Hơn nữa, không tính quan hệ cá nhân, nói về công việc, từ năng lực hay lý lịch thì vị trí này ngoài cháu ra không ai có thể đảm nhiệm được. Ngoài cháu ra, để người khác làm bác cũng không yên tâm.
– Yên Kiều à, dù tên giống nhau, nhưng cơ quan nhỏ bé tại Thiên Thành làm sao so sánh được. Cháu bây giờ mới thật sự cầm binh trong tay, toàn bộ an toàn của Bắc Kinh đều nằm trong tay cháu đó. Cháu ở chức vị cao phải luôn luôn ghi nhớ, quyền lực lớn, trách nhiệm càng lớn.
Vương Hiếu Khôn nhấn mạnh.
– Tổng trưởng yên tâm, cháu sẽ dốc sức làm việc.
– Tốt lắm. Về sau có cháu đồng tâm hiệp lực, bác không phải lo gì nữa.
Hôm nay tâm trạng của Vương Hiếu Khôn rất tốt, cười không ngừng, nói tiếp:
– Ngày mai bên chỗ lão Phương long trọng hoành tráng lắm đây, nghe nói tổ chức nghi thức thụ huấn cho cháu luôn. Cháu đúng là song hỉ lâm môn đó, bác chúc mừng cháu trước.
Hạ Hán Chử cảm ơn ông ta, hai người lại trò chuyện một lúc, Vương Hiếu Khôn bảo anh tối đến nhà ăn cơm
Hạ Hán Chử biết mấy ngày nay nhà họ Vương đông như trẩy hội, khách đến không dứt, đương nhiên không muốn tham gia góp vào phần náo nhiệt này, nên lịch sự từ chối, lui ra ngoài.
Vương Hiếu Khôn đứng lên đích thân tiễn anh ra đến bên ngoài. Anh mời ông ta dừng bước, Vương Hiếu Khôn liền gọi thư ký tiễn anh.
Trên mặt Hạ Hán Chử luôn mang nụ cười, chào hỏi mọi người khi gặp, đi thẳng ra đến cổng chính bên ngoài, lên xe rồi, nụ cười trên mặt tắt ngấm, dặn lái xe đi thẳng về nhà.
Anh trở về Hoa viên Đinh gia, lúc này hoàng hôn dày đặc, thím Hạ đang nấu nướng trong bếp.
Anh đi thẳng lên tầng trên, đi vào thư phòng, lấy mũ ra, cởi bỏ vài chiếc cúc được cài chặt ở cổ áo sơ mi, ngồi xuống ghế, ngả người ra một chốc, sau đó với tay mở một ô ngăn kéo trên bàn sách.
Một ánh hoàng hôn mờ ảo đang yếu ớt xuyên qua khung cửa sổ sau lưng anh.
Trong ngăn kéo, một chiếc dây bị đứt có buộc chiếc nhẫn nằm lặng lẽ trên lá thư có vài vết cháy.
Hạ Hán Chử nhìn nó, thất thần một chốc, lại ngẩng lên, nhìn chiếc điện thoại trên bàn, cuối cùng anh với tay cầm ống nghe lên, xoay số, nhưng lại ngừng lại, tay cầm ống nghe cứ do dự mãi.
Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa có tiếng bước chân.
Thím Hạ tới, thấy trong phòng không bật đèn thì thò đầu vào, nhìn qua liền kêu lên:
– Tôn thiếu gia cậu ở đây à, xuống ăn cơm thôi. Tối thế này sao cậu không bật đèn lên, ngồi đó làm tôi giật cả mình. Tôi cứ tưởng cậu không ở đây.
Hạ Hán Chử buông điện thoại xuống, tiện tay đẩy ngăn kéo lại như cũ, bật đèn lên, quay lại cười nói:
– Thím Hạ, về sau không cần phải nấu cơm đợi cháu. Có lẽ cháu sẽ không có thời gian để về ăn cơm tối đâu. Nếu về ăn, cháu sẽ gọi điện thông báo trước.
Thím Hạ thất vọng, lẩm bẩm:
– Hài. Về sau cậu làm việc ở đây rồi, tôi cứ nghĩ sẽ được thường xuyên nấu cho cậu ăn nữa…A đúng rồi…
Bà vỗ vào đầu mình.
– Xem đầu óc của tôi này, bận quá suýt nữa thì quên mất. Lúc chiều tối Tiểu Tô có gọi điện thoại tới, cậu ấy nhắn khi cậu về thì nói lại là cậu ấy có chút việc tìm cậu. Nếu cậu rảnh thì gọi lại cho cậu ấy.
Hạ Hán Chử đã đi đến cửa thư phòng rồi, lập tức quay trở lại cầm điện thoại lên, gọi về số ở ngoại ô phía tây kia.
Tô Tuyết Chí đang ngồi bên điện thoại, ngọn đèn trên đỉnh đầu, vừa xem tài liệu vừa chờ điện thoại.
Nghe tiếng chuông điện thoại vang lên thì nhận lấy.
– Là anh.
Giọng nói quen thuộc của anh vang lên.
– Anh vừa về, thím Hạ nói em tìm anh à?
Anh về Hoa viên Đinh gia sớm vậy thật sự làm Tô Tuyết Chí khá bất ngờ.
Ban đầu cô nghĩ mình sẽ phải đợi mấy tiếng đồng hồ cơ.
– Thực ra cũng không phải việc quan trọng gì mấy.
Cô nói lại chuyện lúc chiều nhận được thiếp mời của Phủ tổng thống.
– Vị thư ký kia nói bởi vì năm ngoái em cứu cháu trai của tổng thống, cho nên mời gửi thiếp mời cho em. Em muốn hỏi anh có phải là anh bảo họ gửi thiếp mời cho em không thôi?
– Không phải anh. Anh đang muốn hỏi em có hứng thú muốn tham gia không. Nếu muốn thì anh đón em cùng đi.
Tô Tuyết Chí nói.
– Không phải anh, vậy anh biết vì sao họ lại có lễ ngộ như vậy với em không? Mời em thì thôi, vị thư ký đến gửi thiếp mời họ Hồ, còn là thư ký số một nữa. Dù em không hiểu rõ mấy về chức vị nội vụ trong Phủ tổng thống, nhưng để một thư ký số một đến đưa tận tay thiếp mời cho em, em cứ cảm thấy không bình thường chút nào.
Hạ Hán Chử an ủi cô:
– Người mà năm ngoái em cứu là con trai độc nhất trong nhà họ, chắc là Phương Sùng Ân cảm kích em nên vẫn luôn ghi nhớ, hiện tại khách sáo chút cũng bình thường. Em không cần nghĩ nhiều.
Tô Tuyết Chí nghe anh nói vậy thì cũng thôi:
– Vâng. Vậy thì em tham gia.
Hạ Hán Chử nói: – Thế ngày mai anh tới đón em nhé?
Tô Tuyết Chí đáp vâng, lại cảm ơn anh.
– Không có gì.
Hạ Hán Chử cúp điện thoại, trầm ngâm một lúc. Thím Hạ chờ ở cửa, lại gọi anh đi ăn cơm, bắt gặp anh không chút phản ứng thì đi đến, gọi lần nữa:
– Tôn thiếu gia, về sau Tô thiếu gia cũng làm việc ở đây phải không? Tiểu thư đi rồi, có thể bảo cậu ấy đến đây ở, tôi nấu cơm cho cậu ấy…
Hạ Hán Chử hoàn hồn, bảo thím Hạ đi xuống trước, nói anh lát nữa mới xuống.
Thím Hạ đi rồi, anh lại bấm số lần nữa, gọi tới văn phòng thư ký Phủ tổng thống, hỏi gặp thư ký Hồ.
Ngày mai là buổi lễ nhậm chức của tân tổng thống, thư ký Hồ còn đang bận rộn sắp xếp công việc, nghe nhân viên nói Hạ Hán Chử gọi điện tìm mình thì vội qua nghe.
– Chào anh Tư lệnh Hạ. Anh là người bận rộn mà sao lại rảnh gọi cho tôi thế.
Thư ký Hồ hết sức thân thiết. Hạ Hán Chử hàn huyên với anh ta vài câu, sau lời cuối cùng, anh chậm rãi buông điện thoại xuống, lông mày cau lại, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác bất an.
Anh đi đi lại lại trong thư phòng, tâm sự nặng nề. Thím Hạ lại lần nữa đi lên. Lúc này thì bà gõ cửa, không phải thúc anh xuống ăn cơm mà là báo với anh, Vương Đình Chi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.