Chương 185
Bồng Lai Khách
07/10/2021
Một chiếc xe hơi dừng ở góc đường, Đinh Xuân Sơn ngồi trong xe chờ đợi. Anh ta lại lần nữa xem thời gian.
Đã 7 giờ 5 phút rồi.
Nơi này cách ngõ kia rất gần, dù là đi bộ thì cũng chỉ năm phút là đến, anh ta đã kiểm chứng rồi.
Anh ta rất lo lắng, xem thời gian xong thì ngẩng lên một lần nữa nhìn về hướng con phố phía cửa sau khách sạn kia, bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng cấp trên của mình. Đồng hành cùng anh là một cô gái trẻ tóc xoăn mang mũ có mạng che mặt, mặc dù có một khoảng cách nhỏ, cộng với việc đèn đường hắt phía sau lưng họ, không nhìn thấy mặt, nhưng Đinh Xuân Sơn biết kế hoạch thoát thân tối nay của Tiểu Tô là đóng giả làm phụ nữ.
Sếp mình đã đón được Tiểu Tô rồi.
Đinh Xuân Sơn thở phào nhẹ nhõm, lập tức khởi động ô tô, vừa lúc Hạ Hán Chử đưa Tô Tuyết Chí đến nơi, mở cửa xe cho cô. Anh nhìn bốn phía, sau đó lên xe.
Chiếc xe lao về phía trước, sau đó tăng tốc nhanh chóng tan vào màn đêm, biến mất trong bóng đêm đầy sao hòa lẫn ánh đèn.
Xe đi dọc theo đường lớn đi thẳng về hướng nhà ga, khi băng qua mấy dãy phố đột ngột rẽ vào một con đường nhỏ, ngừng lại, ngay sau đó, một chiếc xe la có ngoại hình cực kỳ bình thường đối diện đi qua, một người từ trên xe nhảy xuống, tiếp nhận ô tô từ Đinh Xuân Sơn, nhanh chóng lái xe đi. Hạ Hán Chử mang theo Tô Tuyết Chí lên xe la, Đinh Xuân Sơn cùng người đánh xe la ngồi đằng trước, đè thấp vành nón. Người đánh xe vung roi, ruổi xe la chạy ra khỏi con đường nhỏ này, lại tiếp tục đi về hướng trạm xe lửa.
Tô Tuyết Chí lập tức hiểu.
Tuy là đất thủ đô nhưng xe cộ vẫn rất gây chú ý, cộng thêm thời điểm này con đường gần nhà ga tắc nghẽn hỗn loạn, đổi sang loại phương tiện giao thông thuận tiện hoạt động linh hoạt này không chỉ có lợi cho việc che đậy mà đi đường cũng càng thuận tiện hơn.
Hạ Hán Chử đóng cửa xe lại, ngồi xuống bên cạnh cô, hạ thấp giọng nói với cô đợi chút nữa họ sẽ lên xe lửa, hai mươi phút sau ra khỏi kinh sư thì sẽ xuống ở trạm thứ hai, Báo sẽ tiếp ứng ở đó, gặp mặt nhau rồi, anh sẽ đưa cô lên đường.
– Em yên tâm, đừng sợ. Lần này anh sẽ không xảy ra chuyện giống lần trước đâu.
Có lẽ là nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn xảy ra lần trước buộc phải bỏ cô ở lại, cuối cùng anh dùng giọng trầm thấp nhưng hết sức trịnh trọng đảm bảo với cô.
Tô Tuyết Chí không có bất kỳ lo lắng gì cả. Ngay như vừa rồi, khi khoảnh khắc nhìn thấy anh kia, trái tim của cô trở nên yên bình đến lạ. Cô tin tưởng anh tuyệt đối. Cô cười gật đầu.
– Em không sợ gì hết. – Cô nhỏ nhẹ nói, cũng rất kiên định.
Loại phương tiện xe la chạy ở kinh sư này toa xe nhỏ và hẹp, chỉ đủ chưa được hai ba người mà thôi, nếu đều là người trưởng thành, ngồi đối mặt với nhau, đầu gối sẽ va chạm vào nhau. Trên đỉnh xe ngựa, có một ngọn đèn dầu cũ kỹ được che bằng thủy tinh, ánh sáng rất mờ, lại bị tấm vải chiên phủ lên, vóc dáng anh lại cao, vừa trèo lên, cỗ xe bởi vì anh bước vào mà rung lắc toàn bộ, không gian càng trở nên chật hẹp.
Hai người đã một thời gian không gặp nhau rồi. Vừa rồi ở trong ô tô có Đinh Xuân Sơn ở giữa, rất không tiện, hiện tại chỉ có hai người họ…
Nhưng mà Tô Tuyết Chí lại nhận thấy sau khi anh thông báo hành trình với cô xong thì không nói lời nào nữa, chỉ chậm rãi cởi mũ ra đặt lên trên đầu gối, tiếp đó lẳng lặng nhìn cô, rất chăm chú nghiêm túc.
Thoạt đầu cô không để y, đợi khi thấy anh cứ mải nhìn mình mà chẳng nói câu nào thì không kìm được nữa, nghiêng mặt sang khẽ hỏi:
– Anh nhìn gì vậy? Dáng vẻ của em lạ lắm ạ?
Trước kia cô cũng để tóc ngắn, bởi vì thường bận rộn với học tập và công việc, thói quen mặc quần áo cũng thiên về y phục cũng quen mặc loại trang phục unisex như áo sơ mi với những đường nét cứng cáp dễ vào nếp. Kiểu ăn mặc trang trọng như tối nay quả thật cô không quen chút nào, giờ phút này lại thấy anh cứ nhìn mình đăm đăm, cả người càng khó chịu. Nói xong cô muốn cởi mũ luôn xuống, anh bỗng đưa tay ra nhẹ nhàng cầm giữ cánh tay của cô, ngăn động tác của cô lại.
– Không, rất đẹp. Dáng vẻ của em so với tưởng tượng của anh còn đẹp hơn gấp trăm lần, gấp ngàn lần….- Anh trầm thấp nói.
– Anh học được kiểu dỗ dành khéo miệng đó ở đâu vậy? – Cô mím môi đáp trả lại anh.
Hạ Hán Chử lắc đầu:
– Không phải dỗ dành em, là thật đấy. Thực ra lúc em đi ra anh nhìn thấy ngay, nhưng anh không dám nhận…
Tô Tuyết Chí giờ mới hiểu vì sao anh không xuất hiện ngay lúc đó, trong lòng ngọt ngào.
– Mắt anh sao vậy, hại em lo lắng suốt. – Cô trách.
Hạ Hán Chử nở nụ cười, ánh mắt sáng rỡ. Cô nhìn anh qua ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn dầu trên đầu, rồi mới nhận ra dáng vẻ hiện tại của anh.
Anh đã gầy đi rất nhiều.
– Thời gian này anh mệt lắm phải không?
Cô xót xa trong lòng, không kìm lòng nổi đưa tay chạm vào gương mặt đầy râu ria của anh.
Hạ Hán Chử lắc đầu, cầm lấy tay cô đưa đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cô.
– Anh không mệt. Tiến triển các bên thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, chỉ là…- Anh dừng một chút, – Anh rất nhớ em. Ngày nào cũng nhớ em.
Trong xe yên lặng xuống. Tô Tuyết Chí nhìn chăm chú vào người đàn ông trẻ tuổi này, dịu dàng nói:
– Em cũng rất nhớ anh, Hạ Hán Chử.
Nói xong rồi, cô tới gần hôn lên môi anh.
Hạ Hán Chử cũng không khống chế được tình cảm của mình nữa, anh ôm lấy cơ thể cô vào lòng, ôm thật chặt không muốn rời.
Âm thanh trong lòng đang nhắc nhở anh, hiện tại quan trọng nhất là phải mang cô an toàn rời khỏi đây. Anh cần phải luôn giữ được đầu óc tỉnh táo nhất. Cuối cùng anh hôn thật mạnh vào đôi môi đỏ mọng của cô, mọi nỗi nhớ và áy náy của anh dành cho cô đều biến thành nụ hôn sâu lặng lẽ này rồi buông cô ra ngay lập tức, âm thanh khàn đặc thì thầm bên tai cô:
– Gần anh nữa đi em.
Tô Dịch Chi dịch sát hơn khẽ tựa vào bờ vai rắn chắc của người đàn ông bên cạnh, nhắm mắt lại.
Xe rẽ ra khỏi con phố hẹp, người đánh xe vung roi, con la tung vó phóng về hướng nhà ga.
Cuối cùng đi đường cũng suôn sẻ, rất nhanh là sẽ tới trạm xe lửa, đuổi kịp chuyến tàu đã dự tính săn, đợi khi những người ở khách sạn kia kịp phản ứng thì họ đã thuận lợi thoát thân rồi.
Đinh Xuân Sơn đêm nay tinh thần căng thẳng cực độ giờ phút này cũng thoáng thả lỏng. Vừa thả lỏng xong, anh ta lại bắt đầu suy nghĩ miên man, đoán hiện tại trong toa xe la sếp mình và Tiểu Tô hiện đang làm gì.
Không phải trong đầu anh ta toàn ý nghĩ đen tối, mà là do cách ăn mặc của Tiểu Tô tối nay…
Đúng là làm cho người ta khiếp sợ mà.
Chẳng trách người giữ cửa khách sạn cũng không phát hiện ra, cứ thế mà thả người đi. Nếu đổi lại là mình, nếu không phải trước đó đã biết trước thì có đánh chết anh ta cũng không dám tin tiểu Tô ăn mặc trang điểm thành phụ nữ, mà còn là phụ nữ hơn cả phụ nữ nữa.
Tiếc là…
Anh ta lắc đầu, cũng biết bây giờ không phải thời điểm để mình suy nghĩ lung tung, xua tan những ý nghĩ không đâu vào đâu ra khỏi đầu, tập trung đi đường.
Đúng vào lúc này, phía sau có những tiếng tiếng bước chân dồn dập, như là có người đang đuổi theo.
Đinh Xuân Sơn phát hiện ra ngày tình huống không bình thường, quay đầu lại xem, phát hiện chỉ có một người liền dặn người đánh xe tiếp tục cho xe chạy. Anh ta chạm vào thanh chủy thủ cất trên người, đang muốn nhảy ra khỏi xe để xem có chuyện gì thì nghe tiếng người kia huýt lên.
Tiếng huýt này là ám hiệu của Tứ Phương hội.
Anh ta giật mình. Trong kế hoạch tối nay không hề có sự tham gia của Tứ Phương hội.
Hạ Hán Chử cũng cảm nhận được tình hình, gõ tay vào vách xe. Xe la dừng lại ven đường. Đinh Xuân Sơn nhảy xuống xe la, chạy đến chỗ người kia.
Đã 7 giờ 5 phút rồi.
Nơi này cách ngõ kia rất gần, dù là đi bộ thì cũng chỉ năm phút là đến, anh ta đã kiểm chứng rồi.
Anh ta rất lo lắng, xem thời gian xong thì ngẩng lên một lần nữa nhìn về hướng con phố phía cửa sau khách sạn kia, bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng cấp trên của mình. Đồng hành cùng anh là một cô gái trẻ tóc xoăn mang mũ có mạng che mặt, mặc dù có một khoảng cách nhỏ, cộng với việc đèn đường hắt phía sau lưng họ, không nhìn thấy mặt, nhưng Đinh Xuân Sơn biết kế hoạch thoát thân tối nay của Tiểu Tô là đóng giả làm phụ nữ.
Sếp mình đã đón được Tiểu Tô rồi.
Đinh Xuân Sơn thở phào nhẹ nhõm, lập tức khởi động ô tô, vừa lúc Hạ Hán Chử đưa Tô Tuyết Chí đến nơi, mở cửa xe cho cô. Anh nhìn bốn phía, sau đó lên xe.
Chiếc xe lao về phía trước, sau đó tăng tốc nhanh chóng tan vào màn đêm, biến mất trong bóng đêm đầy sao hòa lẫn ánh đèn.
Xe đi dọc theo đường lớn đi thẳng về hướng nhà ga, khi băng qua mấy dãy phố đột ngột rẽ vào một con đường nhỏ, ngừng lại, ngay sau đó, một chiếc xe la có ngoại hình cực kỳ bình thường đối diện đi qua, một người từ trên xe nhảy xuống, tiếp nhận ô tô từ Đinh Xuân Sơn, nhanh chóng lái xe đi. Hạ Hán Chử mang theo Tô Tuyết Chí lên xe la, Đinh Xuân Sơn cùng người đánh xe la ngồi đằng trước, đè thấp vành nón. Người đánh xe vung roi, ruổi xe la chạy ra khỏi con đường nhỏ này, lại tiếp tục đi về hướng trạm xe lửa.
Tô Tuyết Chí lập tức hiểu.
Tuy là đất thủ đô nhưng xe cộ vẫn rất gây chú ý, cộng thêm thời điểm này con đường gần nhà ga tắc nghẽn hỗn loạn, đổi sang loại phương tiện giao thông thuận tiện hoạt động linh hoạt này không chỉ có lợi cho việc che đậy mà đi đường cũng càng thuận tiện hơn.
Hạ Hán Chử đóng cửa xe lại, ngồi xuống bên cạnh cô, hạ thấp giọng nói với cô đợi chút nữa họ sẽ lên xe lửa, hai mươi phút sau ra khỏi kinh sư thì sẽ xuống ở trạm thứ hai, Báo sẽ tiếp ứng ở đó, gặp mặt nhau rồi, anh sẽ đưa cô lên đường.
– Em yên tâm, đừng sợ. Lần này anh sẽ không xảy ra chuyện giống lần trước đâu.
Có lẽ là nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn xảy ra lần trước buộc phải bỏ cô ở lại, cuối cùng anh dùng giọng trầm thấp nhưng hết sức trịnh trọng đảm bảo với cô.
Tô Tuyết Chí không có bất kỳ lo lắng gì cả. Ngay như vừa rồi, khi khoảnh khắc nhìn thấy anh kia, trái tim của cô trở nên yên bình đến lạ. Cô tin tưởng anh tuyệt đối. Cô cười gật đầu.
– Em không sợ gì hết. – Cô nhỏ nhẹ nói, cũng rất kiên định.
Loại phương tiện xe la chạy ở kinh sư này toa xe nhỏ và hẹp, chỉ đủ chưa được hai ba người mà thôi, nếu đều là người trưởng thành, ngồi đối mặt với nhau, đầu gối sẽ va chạm vào nhau. Trên đỉnh xe ngựa, có một ngọn đèn dầu cũ kỹ được che bằng thủy tinh, ánh sáng rất mờ, lại bị tấm vải chiên phủ lên, vóc dáng anh lại cao, vừa trèo lên, cỗ xe bởi vì anh bước vào mà rung lắc toàn bộ, không gian càng trở nên chật hẹp.
Hai người đã một thời gian không gặp nhau rồi. Vừa rồi ở trong ô tô có Đinh Xuân Sơn ở giữa, rất không tiện, hiện tại chỉ có hai người họ…
Nhưng mà Tô Tuyết Chí lại nhận thấy sau khi anh thông báo hành trình với cô xong thì không nói lời nào nữa, chỉ chậm rãi cởi mũ ra đặt lên trên đầu gối, tiếp đó lẳng lặng nhìn cô, rất chăm chú nghiêm túc.
Thoạt đầu cô không để y, đợi khi thấy anh cứ mải nhìn mình mà chẳng nói câu nào thì không kìm được nữa, nghiêng mặt sang khẽ hỏi:
– Anh nhìn gì vậy? Dáng vẻ của em lạ lắm ạ?
Trước kia cô cũng để tóc ngắn, bởi vì thường bận rộn với học tập và công việc, thói quen mặc quần áo cũng thiên về y phục cũng quen mặc loại trang phục unisex như áo sơ mi với những đường nét cứng cáp dễ vào nếp. Kiểu ăn mặc trang trọng như tối nay quả thật cô không quen chút nào, giờ phút này lại thấy anh cứ nhìn mình đăm đăm, cả người càng khó chịu. Nói xong cô muốn cởi mũ luôn xuống, anh bỗng đưa tay ra nhẹ nhàng cầm giữ cánh tay của cô, ngăn động tác của cô lại.
– Không, rất đẹp. Dáng vẻ của em so với tưởng tượng của anh còn đẹp hơn gấp trăm lần, gấp ngàn lần….- Anh trầm thấp nói.
– Anh học được kiểu dỗ dành khéo miệng đó ở đâu vậy? – Cô mím môi đáp trả lại anh.
Hạ Hán Chử lắc đầu:
– Không phải dỗ dành em, là thật đấy. Thực ra lúc em đi ra anh nhìn thấy ngay, nhưng anh không dám nhận…
Tô Tuyết Chí giờ mới hiểu vì sao anh không xuất hiện ngay lúc đó, trong lòng ngọt ngào.
– Mắt anh sao vậy, hại em lo lắng suốt. – Cô trách.
Hạ Hán Chử nở nụ cười, ánh mắt sáng rỡ. Cô nhìn anh qua ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn dầu trên đầu, rồi mới nhận ra dáng vẻ hiện tại của anh.
Anh đã gầy đi rất nhiều.
– Thời gian này anh mệt lắm phải không?
Cô xót xa trong lòng, không kìm lòng nổi đưa tay chạm vào gương mặt đầy râu ria của anh.
Hạ Hán Chử lắc đầu, cầm lấy tay cô đưa đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cô.
– Anh không mệt. Tiến triển các bên thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, chỉ là…- Anh dừng một chút, – Anh rất nhớ em. Ngày nào cũng nhớ em.
Trong xe yên lặng xuống. Tô Tuyết Chí nhìn chăm chú vào người đàn ông trẻ tuổi này, dịu dàng nói:
– Em cũng rất nhớ anh, Hạ Hán Chử.
Nói xong rồi, cô tới gần hôn lên môi anh.
Hạ Hán Chử cũng không khống chế được tình cảm của mình nữa, anh ôm lấy cơ thể cô vào lòng, ôm thật chặt không muốn rời.
Âm thanh trong lòng đang nhắc nhở anh, hiện tại quan trọng nhất là phải mang cô an toàn rời khỏi đây. Anh cần phải luôn giữ được đầu óc tỉnh táo nhất. Cuối cùng anh hôn thật mạnh vào đôi môi đỏ mọng của cô, mọi nỗi nhớ và áy náy của anh dành cho cô đều biến thành nụ hôn sâu lặng lẽ này rồi buông cô ra ngay lập tức, âm thanh khàn đặc thì thầm bên tai cô:
– Gần anh nữa đi em.
Tô Dịch Chi dịch sát hơn khẽ tựa vào bờ vai rắn chắc của người đàn ông bên cạnh, nhắm mắt lại.
Xe rẽ ra khỏi con phố hẹp, người đánh xe vung roi, con la tung vó phóng về hướng nhà ga.
Cuối cùng đi đường cũng suôn sẻ, rất nhanh là sẽ tới trạm xe lửa, đuổi kịp chuyến tàu đã dự tính săn, đợi khi những người ở khách sạn kia kịp phản ứng thì họ đã thuận lợi thoát thân rồi.
Đinh Xuân Sơn đêm nay tinh thần căng thẳng cực độ giờ phút này cũng thoáng thả lỏng. Vừa thả lỏng xong, anh ta lại bắt đầu suy nghĩ miên man, đoán hiện tại trong toa xe la sếp mình và Tiểu Tô hiện đang làm gì.
Không phải trong đầu anh ta toàn ý nghĩ đen tối, mà là do cách ăn mặc của Tiểu Tô tối nay…
Đúng là làm cho người ta khiếp sợ mà.
Chẳng trách người giữ cửa khách sạn cũng không phát hiện ra, cứ thế mà thả người đi. Nếu đổi lại là mình, nếu không phải trước đó đã biết trước thì có đánh chết anh ta cũng không dám tin tiểu Tô ăn mặc trang điểm thành phụ nữ, mà còn là phụ nữ hơn cả phụ nữ nữa.
Tiếc là…
Anh ta lắc đầu, cũng biết bây giờ không phải thời điểm để mình suy nghĩ lung tung, xua tan những ý nghĩ không đâu vào đâu ra khỏi đầu, tập trung đi đường.
Đúng vào lúc này, phía sau có những tiếng tiếng bước chân dồn dập, như là có người đang đuổi theo.
Đinh Xuân Sơn phát hiện ra ngày tình huống không bình thường, quay đầu lại xem, phát hiện chỉ có một người liền dặn người đánh xe tiếp tục cho xe chạy. Anh ta chạm vào thanh chủy thủ cất trên người, đang muốn nhảy ra khỏi xe để xem có chuyện gì thì nghe tiếng người kia huýt lên.
Tiếng huýt này là ám hiệu của Tứ Phương hội.
Anh ta giật mình. Trong kế hoạch tối nay không hề có sự tham gia của Tứ Phương hội.
Hạ Hán Chử cũng cảm nhận được tình hình, gõ tay vào vách xe. Xe la dừng lại ven đường. Đinh Xuân Sơn nhảy xuống xe la, chạy đến chỗ người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.