Sính Kiêu

Chương 202

Bồng Lai Khách

01/11/2021

Tô Tuyết Chí đã hiểu.

Ông đã ôm lòng quyết chết để hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Lần hành động thứ hai của ngày hôm qua là cân nhắc đến khoảng cách an toàn của mọi người, lại bởi vì lực cản của nước mà tiếc nuối chưa thể thành công kích nổ pháo Long Vương. Lần này trước khi xuống nước, ông lại dặn dò cô nhiều lời như thế, rõ ràng là di ngôn của ông.

Cô thậm chí còn không có thời gian để kịp ngăn cản.

Ông nhất định là dự định mình sẽ ở lại ngay gần cánh quạt, ở khoảng cách gần dẫn nổ pháo Long Vương, đánh vỡ phong tỏa để mình kịp thời vận chuyển đợt thuốc có thể cứu sống nhiều tính mạng con người này đi.

Cô xông tới đầu thuyền, nhìn vào mảnh sông mà Vương Nê Thu đã biến mất, hốc mắt nóng lên.

Tô Tuyết Chí đoán được không sai, Vương Nê Thu chính là có tính toán như thế, ông nhất định phải cho nổ tung pháo hạm bằng được. Thoạt đầu, ông cùng với hai thủ hạ như giống như hôm qua, ba người nắm lấy hòm pháo Long vương xuống dưới nước lặn đến chỗ pháo hạm ở giữa sông.

Mặc dù xuôi dòng, hôm qua cũng đã thất bại quay về hai lần, nhưng đá ngầm san hô dưới đáy sông san sát, cộng thêm nước vẩn đục, chung quanh nhìn yên bình nhưng kỳ thực nó rất sâu và cuồn cuộn, không biết khi nào sẽ có sóng ngầm cùng vòng xoáy đánh tới, phương hướng cũng không xác định được chuẩn xác, không biết đâu là đỉnh đầu, dưới chân, trước sau trái phải. Một khi bị kéo đi vào, cho dù trong vùng nước đục ngầu tia sáng mong manh này có thể tìm được phương hướng thoát ra khỏi thì thể lực cũng sẽ bị tiêu hao rất nhiều. Cho nên đây cũng là điều cần thiết để ba người xuống nước cùng một lúc, mục đích đúng là hỗ trợ lẫn nhau.

Trong ba người, Vương Nê Thu giỏi bơi lội nhất. Trên thực tế, bên trong Thủy hội, ngoài Trịnh Long Vương lúc còn trẻ ra thì cũng không có người nào giỏi bằng ông được.

Sau khi xuống nước, hai thủ hạ của ông được sự dẫn dắt của ông, trong tầm nhìn vài thước chỉ thấy một trong nước sông hỗn độn mà tiến về phía trước, cách pháo hạm kia chỉ còn có hai ba mươi trượng, làm chuẩn bị xong hết rồi, hít đủ khí rồi, liền hoàn toàn lặn xuống mặt nước, nín thở mà đi.

Trên sông, giữa trưa mặt trời chói chang rơi xuống, cũng coi như là ông trời trợ giúp, pháo hạm vừa ngừng lại. Dựa vào ngàn dặm mới tìm được một người có kỹ năng bơi lội giỏi, ba người cuối cùng mang theo pháo Long Vương thành công bơi đến gần pháo hạm, lặn sâu xuống dưới đáy thuyền.

So với nguy hiểm ở chặng đường lúc trước, đây mới thật sự là khảo nghiệm, hơi không cẩn thận đụng người phải thân tàu sắt thép, tổn thương đứt gân xương không thể tránh được. Cuối cùng có kinh hãi nhưng không có nguy hiểm, thành công kéo hòm gỗ tới đuôi thuyền. Nơi này là góc chết của tầm mắt pháo hạm, cũng cho đến thời điểm này, ba người mới cuối cùng có thể tiếp cận lấy thân thuyền yểm hộ, nổi lên thò đầu ra, đổi khí xong, lại lần nữa lặn xuống.

Các cánh quạt quay với tốc độ không đổi, sóng ngầm cuồn cuộn dâng xung quanh. Cũng may có kinh nghiệm của hai lần trước, lần này, hai thủ hạ phối hợp theo lệnh của Vương Nê Thu, qua mấy lần thử, cuối cùng cũng đã móc gắn hộp gỗ treo phía trên cán bánh lái trên cánh quạt.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn bước cuối cùng là kéo dây dẫn nổ mà thôi. Hai thủ hạ kia thực hiện các bước đã thương lượng trước khi phóng xuống nước, quay lại cấp tốc rời khỏi đáy thuyền, lặn lui về phía sau, cảm giác không đúng, quay đầu nhìn lại, thấy Vương Nê Thu không đi theo mà vẫn dừng ở gần đáy thuyền.

Người của Thủy hội hoạt động dưới nước là chuyện như cơm bữa, bất luận là vớt hoặc ngăn địch, đều cần phối hợp lẫn nhau, vì dễ dàng giao lưu, còn tự có một bộ ngôn ngữ tay chỉ trong hội mới hiểu. Hai người dừng lại, cách khoảng cách vài thước thấy ông làm thủ thế, ra hiệu cho họ lập tức rời đi, nói mình ở lại kiểm tra trang bị một chút.

Hôm qua là liên kết cuối cùng bị lỗi, phí bao công sức. Hai người biết tâm tư ông kín đáo, hành động lần này nhằm xác nhận đảm bảo không có sơ suất gì.

Để đảm bảo được thành công, trong rương gỗ nhét đầy mìn, gấp mấy lần bình thường. Một khi thành công kích phát kíp nổ, vụ nổ chắc chắn rất kinh người, nếu không ra khỏi khoảng cách an toàn, cho dù không bị mảnh vỡ bắn đến thì với tốc độ bơi trong nước của một người, cũng không thể tránh khỏi bị áp lực nước dẫn đến nội tạng bị vỡ vụn hoặc là bất tỉnh. Thế là hai người tuân theo chỉ thị, ra sức bơi về phía trước.

Vương Nê Thu nhìn bóng dáng hai thủ hạ biến mất trong dòng nước sông đục ngầu, lại chờ một lát, đoán chừng họ đã thoát khỏi vòng nguy hiểm, lập tức nắm lấy dây thừng dẫn nổ, quay người lặn ra đến khoảng cách chưa đến một trượng rồi dừng lại, giữ vững cơ thể ở trong nước.

Dựa trên kinh nghiệm của ngày hôm qua, ông nhiều lần tính toán, biết khoảng cách này là điểm khống chế xa nhất ở dưới nước rồi. Nếu đi ra thêm chút nữa thì sẽ giống như hôm qua, không thể nào thành công kích phát nổ được.

Ông cũng biết rất rõ, điều khiển dây dẫn nổ ở điểm này, khả năng sống của mình cực nhỏ, gần như là không có. Nhưng ông không có lựa chọn nào khác.

Ông dừng hẳn, ngửa đầu lên nhìn pháo hạm trên đỉnh đầu kia, bóng dáng đen thùi như núi to áp đỉnh. Ông thầm mắng chó Nhật trong lòng, không dám nghĩ nhiều, quyết định chắc chắn đang muốn kéo dây, bỗng đúng lúc này, dưới nước bất ngờ phát ra âm thanh trầm đục oong oong nện thẳng vào màng nhĩ, tiếng động này làm não ông choáng váng. Ông gắng gượng ổn định lại, phát hiện bên ngoài không xa, các cánh quạt đang quay với tốc độ không đổi đột ngột tăng tốc, xoay tròn rất nhanh, hòm pháo Long Vương dùng mỏ neo treo trên đà trụ bỗng nhiên bị quăng lên ở trong nước, sợi dây gai năm sợi nối móc vào hộp cũng bị quấn vào nhau, trong nháy mắt liền bị cánh quạt quay ở tốc độ cao cắt đứt, chiếc hòm bị mất lực kéo cân bằng, dập dềnh trồi lên trên.

– Không được rồi!



Vương Nê Thu giật cả mình.

Một khi pháo Long vương nổi lên mặt nước bị phát hiện ra, cũng tuyên cáo kế hoạch triệt để thất bại.

Ông đã trải qua bao sóng to gió lớn, lâm nguy không sợ, rất nhanh ổn định tinh thần, hai chân đạp một cái, đuổi theo pháo Long Vương.

Thân hạm hơi rung nhẹ, bắt đầu xê dịch, vùng nước xung quanh được khuấy động bởi các cánh quạt quay nhanh chóng giống như một dòng xoáy không đáy đang sôi, sóng ngầm cuồn cuộn, nhìn mà sợ. Vương Nê Thu dựa vào kỹ thuật bơi lội siêu phàm của mình, mượn ánh sáng yếu ớt phản chiếu vào mặt sông, ra sức bổ sóng đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp, với tay ra, chuẩn xác bắt lấy dây gai như rắn trườn trong nước. Ông thoáng thả lỏng, đang định kéo hòm gỗ lặn xuống dưới, không ngờ một dòng ám lưu từ phía chếch ập về hướng ông, như muốn đẩy ông ra, đợi khi ông ổn định cơ thể muốn đuổi theo thì đã không kịp nữa rồi. Mơ hồ, ông trông thấy chiếc hòm gỗ kia dập dềnh đung đưa trên đỉnh đầu ông, muốn nổi lên mặt nước.

Vương Nê Thu gần như tuyệt vọng, cơ thể theo đó mất khống chế, gần như muốn sặc nước đau sốc hông. Nhưng mà tựa như kỳ tích, đúng vào lúc này, chiếc hòm gỗ kia lẽ ra sắp trồi lên mặt nước lại như bị lực lượng gì đó ngăn cản, trong chớp mắt được đè lại vững vàng, tiếp đó, lại chậm rãi chìm xuống.

Vương Nê Thu chấn động, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại, ngay sau đó, khống chế được cơ thể, một lần nữa nhìn lại, bắt gặp trong làn nước cuồn cuộn mơ hồ có một bóng người. Chính là người kia đến kịp thời ra tay hỗ trợ mình.

Phản ứng đầu tiên của ông chính là thủ hạ của mình đã quay lại. Nhưng rất nhanh ông đã nhận ra được.

Bóng dáng này ông đã quá quen thuộc rồi. Đó chính là người anh kết nghĩa đã cùng ông đồng tâm hiệp lực, dẫn theo ông mấy chục năm tung hoành thủy đạo, Trịnh Long Vương!

Vương Nê Thu quả thật không dám tin vào hai mắt của mình.

Sau khi Long Vương rời đi đến nay đã thấm thoắt một năm có thừa. Bất cứ khi nào Vương Nê Thu cảm thấy trọng trách nặng nề chỉ có thể nghiến răng chống đỡ, ông sẽ không kìm lòng được nghĩ đến cả đời Trịnh Long Vương, nghĩ đến những dặn dò của anh ấy với mình, nghĩ không biết ngày nào, có khi cả đời này chưa chắc mình sẽ được gặp lại anh ấy.

Lúc này, anh ấy không canh giữ các linh hồn tại dãy quần sơn nơi niên thiếu của mình, sao lại xuất hiện ở đây?

Vương Nê Thu đang chấn động, bắt gặp người đang khống chế hòm gỗ kia dường như quay đầu lại, vẫy tay với mình.

Chính xác không thể nghi ngờ!

Long Vương đến rồi! Người anh kết nghĩa của ông! Đại đương gia! Anh ấy vậy mà trở về rồi!

Bất giác, Vương Nê Thu nhiệt huyết sôi trào, khí tức trong lồng ngực gần như lại lần nữa mất khống chế. Ông cố hết sức bình ổn tâm tình, lặn tới gần hỗ trợ ông ấy, rất nhanh, đã giữ vững chiếc hòm nguy hiểm kia.

Vương Nê Thu cố mở to hai mắt, nhìn về phía Trịnh Long Vương, thấy anh ấy gần trong gang tấc khẽ gật đầu với mình, ngay sau đó ra dấu một cái.

Ông hiểu, Long Vương bảo ông kiên nhẫn chờ đợi, chờ thời cơ đến, một lần nữa hành động.

Vương Nê Thu đột nhiên cảm giác được mình một lần nữa lại có người chống đỡ, bất giác thấy yên tâm lạ thường.

Một người có thể kiểm soát mọi thứ dưới nước.

Một vị vua tọa trấn quốc vương cổ xưa.

Anh ấy cuối cùng đã trở về rồi!

Toàn bộ áp lực đều biến mất. Ông đương nhiên biết, người đang ở dưới nước, cảm xúc kích động là điều tối kỵ, bởi vậy cố đè sự xúc động trong lòng xuống, ra hiệu là đã hiểu.

Pháo hạm dần dần đi xa. Sau khi nắm lấy cơ hội nhanh chóng lấy hơi, lại lần nữa nín thở, lặng lẽ ngừng ở trong nước.



Pháo hạm vừa đi vừa về mấy chuyến tại lòng sông, cuối cùng một lần nữa dừng lại. Hai người hợp lực đẩy hòm gỗ tới gần, lần nữa lặn xuống dưới đáy đuôi thuyền, thuần thục phối hợp, nối lại trơn tru sợi dây bị đứt tiếp đó trở lại móc lên trên tay bánh lái.

Vương Nê Thu quay đầu lại nhìn Trịnh Long Vương, muốn ông ấy rời đi, lại thấy ông ấy bắt lấy sợi dây, nhanh chóng quấy vài vòng lên cổ tay mình, sau đó giơ ngón cái với mình, chỉ chỉ nơi xa.

Anh ấy bảo mình rời đi.

Vương Nê Thu sao chịu. Với tay đoạt lại sợi dây kích nổ đã quấn lên tay Trịnh Long Vương. Trịnh Long Vương ở trong nước xê dịch đi, cả người trôi ra ngoài, thân hình nhanh nhẹn, tựa như có một lực lượng không thể nhìn thấy nâng ông ấy lên.

Vương Nê Thu bắt vào khoảng không, đang muốn đuổi theo, đã thấy Trịnh Long Vương đạp nước đứng vững lại, làm động tác với mình.

Chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Bản lĩnh của chú hơn anh chắc?

Có nắm chắc thành công không?

Đi đi, đây là mệnh lệnh.

Nước trên đỉnh đầu mờ mịt, ánh sáng mơ hồ, nước sông đục ngầu càng không ngừng cọ rửa cặp mắt của ông, cay xè và đau nhức. Ông không thấy rõ lắm gương mặt của Trịnh Long Vương, nhưng lại cảm nhận được sự trang nghiêm trên đó, giống như một vị thần điều khiển mọi thứ trong tay mình, uy nghiêm và vĩ đại, hoàn toàn không cho phép phản kháng và chất vấn.

Vương Nê Thu như bị định trụ.

Ông vẫn muốn đoạt lại. Ông biết điều này có ý nghĩa là gì. Nhưng đối mặt với sự uy hiếp quen thuộc kia, ông không có cách nào phản kháng lại. Ngay tại thời điểm ông đang ngây người, lại một luồng ám lưu lao đến, ông bị ập trúng làm cho lộn nhào trong nước. Khi ông đang cố gắng ổn định cơ thể, sau lưng đột nhiên lại có thêm một lực lượng rất lớn, như là có người liên tục đẩy ông. Cuối cùng ông cũng không khống chế được cơ thể, theo dòng ám lưu trôi ra ngoài, đợi khi ông cuối cùng có thể tự khống chế được mình quay đầu lại, trước mặt chỉ còn lại một bóng người mơ hồ, đôi mắt ông mở to đến đau nhức, nước mắt như sắp trào ra, nháy một cái, khi một lần nữa mở mắt ra, trước mắt đã biến thành hỗn độn, không nhìn thấy gì nữa.

Bên kia Giang Khẩu, Tô Tuyết Chí cùng người Thủy hội đau khổ chờ đợi hơn nửa giờ vẫn không thấy bọn họ trở về, bất kể là Vương Nê Thu hay là hai thủ hạ của ông, cũng không thấy pháo hạm nơi xa kia có gì khác thường. Nó vẫn như cũ, khi thì di chuyển tại lòng sông, khi thì đứng yên, nghênh ngang uy vũ. Đang lúc cô lo lắng như lửa đốt đứng ngồi không yên, mấy bang chúng Thủy hội đang trao đổi định xuống nước dò xét, bỗng nhiên, một tiếng nổ rất lớn và đột ngột vang lên bên tai cô.

Tiếng nổ này như mở vàng nứt đá, dư âm như sấm, vang vọng quanh quẩn giữa những đỉnh núi đối đầu hai bên Giang Khẩu, chấn động đến tất cả mọi người khí huyết sôi trào.

Tô Tuyết Chí nhìn kỹ, trông thấy pháo hạm đối diện nơi xa phần đuôi bị sóng bạc nhấc lên cao mấy trượng, tường sóng nện xuống, cuốn theo phần đuôi pháo hạm xuống nước, chớp mắt nuốt chửng lấy.

Sự việc Vương Nê Thu xuống nước làm nổ pháo hạm, những nhà thuyền bị vây tại nơi này cũng không hề biết. Đã ba ngày, pháo hạm ở đầu đối diện kia không hề có dấu hiệu rời đi, mọi người đã bất mãn oán thán rồi, chẳng biết tại sao đột nhiên lại có biến hóa lớn như thế, tức thì hưng phấn, hô hào gọi mọi người vừa xem vừa sôi nổi nói chuyện, nhìn thấy pháo hạm to lớn kia bị sóng lớn xô đẩy và bắt đầu quay vòng ở giữa lòng sông, như là say rượu, cũng không còn uy phong như trước, nhưng không chỉ có thế, dần dần, đuôi thuyền chìm xuống, mà đầu thuyền thì bị nghiêng đi. Hóa ra thân tàu cũng bị phá hủy bởi vụ nổ phát ra không rõ nguyên nhân vừa rồi, nước liền tràn vào, sắp chìm xuống nước. Người ở trên thuyền bắt đầu hoảng hốt chạy, tiếng gào khóc tiếng la hét theo gió thổi tới, rơi vào tai đều là ngôn ngữ người Nhật. Mọi người nghe vậy càng thêm phẫn nộ, lớn tiếng mắng chửi chó Đông Doanh. Lúc đang ầm ĩ, pháo hạm kia càng chìm càng nhanh, cuối cùng, vùng vẫy ở mặt sông một lúc rồi hoàn toàn biến mất.

– Thuyền của chó Đông Doanh đắm rồi. Đi thôi! Đi được rồi!

Tiếng reo hò vang lên chỗ Giang Khẩu, không biết con thuyền nào chở pháo, chỉ chốc lát, tiếng pháo nổ vang lên. Mọi người phấn khởi ra mặt, những người bị chặn ở đây ba ngày mới vội quay đầu dọc theo bờ sông chạy về thuyền mình. Mấy trăm chiếc thuyền thả neo bắt đầu nhúc nhích, rất nhanh, thuyền phía trước giành trước xuôi dòng Giang Khẩu mà đi, khi đi tới chỗ pháo hạm bị đánh đắm, phát hiện còn có mấy người biết bơi đang kiên trì vùng vẫy chưa bị sóng sông nuốt hết, thấy thuyền tới, theo bản năng cầu sinh mà ra sức kêu bằng tiếng Nhật. Mọi người không biết đây là kêu cứu mạng, hả hê nhìn mấy đầu người đang nhấp nhô dưới nước. Một người chèo thuyền hét vào mặt những người Nhật đang cố gắng bơi về hướng mình:

– Mày còn chưa chết à? Tao thấy là mẹ mày chết rồi! Bố mày chết rồi! Cả nhà mày đều chết hết!

Bạn đồng hành của người chèo thuyền ở trong chiếc thuyền ba ngày trước bị đánh nát, người đã không biết tung tích, hận nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ ngầu, giơ mái chèo trong tay lên đập mạnh vào đầu một người Nhật đã bơi đến đang với tay muốn chèo lên mạn thuyền. Người Nhật kia kêu lên thảm thiết, máu tóe ra, mắt trợn ngược, cả người ngã ngửa ra sau, lại bị một con sóng lớn đánh tới nuốt hết, mặt sông chỉ còn lại mảnh đỏ ngầu. Người chèo thuyền lúc này mới gào khóc quỳ xuống, vừa khóc vừa dập đầu, cũng không biết là lạy ông trời hay là lạy Long Vương đã được người dân trên nước thờ phụng từ xa xưa.

Những con thuyền bị chặn ở đây ba ngày đã lần lượt xuôi dòng, dần dần, Giang Khẩu chật ních và ồn ào đã được khơi thông. Tô Tuyết Chí cùng người Thủy hội vẫn tiếp tục đợi mấy người Vương Nê Thu trở về, mọi người đi dọc theo bờ sông gọi tên, những người bơi lội giỏi thì nhảy xuống sông tìm kiếm. Đang tìm khắp nơi, chợt có người phấn khích kêu to:

– Phu nhân! Tam đương gia lên rồi! Tam đương gia ở kia kìa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sính Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook