Chương 17
Hồng Hà Lê
31/12/2019
Hai người cùng nhau đi tiếp về phía trước, lúc này đoạn đường có vẻ đã tốt hơn so với lần trước rất nhiều, ít nhất cây cỏ cũng đã có phần quang đãng hơn hẳn. Tạ Đình đi bên cạnh Tô Dịch, cả hai sóng vai nhau, không ai nói chuyện cũng không ai nhắc lại chuyện cũ, bởi vì lúc này bọn họ chỉ nghĩ đến duy nhất là bản thân đã sắp đến được dốc núi cao nhất ở Mộc Tử.
- Một chút nữa phải leo lên trên dốc Nã Nhai, cô nhớ phải cẩn thận. Đoạn dốc này rất cao, leo được đến nơi rồi đi ngang qua hang đá vôi trong núi sang bên kia, là có thể nhìn được toàn cảnh của thôn Tây Nha rồi.
Tô Dịch vừa đi vừa quan sát con đường phía trước, không quên dặn dò với Tạ Đình. Thật ra lý do anh biết được còn đoạn đường đi như vậy là bởi vì trước đó anh đã gặng hỏi bà Chu rất nhiều lần bà mới quyết định bật mí. Bà ấy nói dốc Nã Nhai vô cùng nguy hiểm, lúc trước chạy trốn khỏi thôn đã đi theo con đường núi ấy để thoát ra ngoài, vì thế ngoài những người trong thôn ra thì những người bên ngoài đều không ai biết được hết. Căn bản nơi đây cũng không phải là khu du lịch, cho nên gần như núi Mộc Tử đều chưa được khai thác toàn bộ thắng cảnh đưa vào tham quan, mà có ai biết được thì cũng đều mất tích không tìm thấy dấu vết, cho nên đến bây giờ vẫn còn là một ẩn số.
- Tôi nói rồi, tôi không hề yếu ớt như thế, anh cứ yên tâm đi.
Tạ Đình nhàn nhạt buông lời, bước chân cô vẫn đều đều theo bên cạnh Tô Dịch, tinh thần không vì mấy lời nói của anh mà trở nên bất an. Cô là ai chứ, mấy cái này cũng coi như là trải nghiệm của tuổi trẻ, nhắm mắt một cái mở ra sẽ liền trở về, có gì đáng để phải sợ đâu.
Tô Dịch chỉ có thể ừ một tiếng rồi đi tiếp, quan sát một lúc liền nhận ra con đường trước mặt có vẻ hơi dốc so với vừa nãy, anh dừng bước, đưa tay nắm lấy tay của cô, mặt không hề biến sắc, nói.
- Từ giờ trở đi phía trước dốc cao hơn, cô nhớ bám chặt lấy tay tôi đừng có buông, nếu không sẽ bị trượt lại phía sau đấy.
“ Vậy à”. Tạ Đình cười cười, cô nhìn xuống nơi tay hai người đan nhau, hai màu da đối lập hoàn toàn, lòng bàn tay ấm nóng, thậm chí có một chút ngứa ngứa:” Vậy anh nhớ nắm tôi cho chắc”
Tô Dịch gật đầu, anh kéo cô tiếp tục di chuyển, đôi mắt lúc nào cũng sâu hun hút như vực có một chút thay đổi. Bọn họ rõ ràng là hai thái cực đối lập hoàn toàn, rõ ràng cả hai đều không thể nói chuyện với nhau yên ổn được quá năm câu, thế nhưng mỗi lần chịu sự trêu đùa của Tạ Đình, là một lần anh bắt đầu cảm thấy chính mình đang dần không còn là mình nữa. Cũng giống như lúc này, chỉ là cái nắm tay thôi, nhưng trong lòng anh luôn xuất hiện một cảm giác vô cùng khác lạ, cái cảm giác cực kì khó nói, là từ trước đến giờ đây lần đầu tiên nó xuất hiện.
- Tô Dịch, hơi đau.
Tạ Đình nhíu mày, cô dùng móng tay cào nhẹ vào da thịt của người đàn ông trước mặt, chỉ thấy anh giật mình quay người lại, sau đấy như nhận ra được hành động lỗ mãng của mình thì lắc đầu, mím môi nói.
- Xin lỗi, tôi đang suy nghĩ một chuyện, không thể tiết chế được cảm xúc.
Tạ Đình nhíu mày, cô hời hợt:” Ra là vậy. Anh ở bên cạnh tôi mà vẫn còn tâm trí nghĩ về mấy cô gái bao của anh à”
Tô Dịch lắc đầu, anh không muốn đôi co với những lời khiêu khích trực tiếp của Tạ Đình, bước chân lúc này cũng đã trở nên nhanh hơn, đầu óc cũng không còn suy nghĩ linh tinh như hồi nãy.
Hai người băng qua đoạn cỏ lau dài đến lưng bụng, được một đoạn Tạ Đình bỗng dưng thấy Tô Dịch dừng chân, hỏi thế nào cũng không trả lời. Cô nhíu mày tiến lại gần anh, có chút bực bội, không lên tiếng mà đưa mắt nhìn theo, phát hiện ra thứ chắn ngang bọn họ là một cái xác chết thì giật mình.
- Anh có cảm thấy đáng nghi gì không?
Sở dĩ Tạ Đình hỏi như vậy, bởi vì theo như cô quan sát, người này đã chết cách đây khoảng mấy ngày trước, thịt đang trong quá trình phân hủy, thối rữa bốc mùi. Bộ quần áo cô ấy mặc trên người là một bộ đồ leo núi, tư thế chết có lẽ là do vật lộn rồi bị người khác đâm rất nhiều nhát, mất máu quá nhiều. Khuôn mặt bị phá hủy dập nát, người nào yếu tim nhìn vào nhất định sẽ bị ám ảnh.
- Nếu tôi không nhầm thì đây chính là cô gái đi cùng với nhóm người ở nhà nghỉ. Lúc đám người đó rời đi cùng với nhau, tôi có gặp họ một lần, không lẫn vào đâu được.
Tạ Đình không nhìn cái xác nữa, cô theo Tô Dịch trở lại một gốc cây lớn gần đó, đứng dưới bóng râm nghĩ ngợi một lúc liền nói tiếp.
- Vậy anh nói xem, liệu cô ta là do đồng bọn giết chết, hay là do người của thôn Tây Nha giết.
Tô Dịch lắc đầu:” Tôi ngĩ xác xuất người của cổ thôn gây ra không cao. Cô nhớ lại đi, nhóm họ có bảy người, mà một người bị mất tích cũng không ai đi báo cảnh sát. Thậm chí bọn họ còn ám chỉ nhau nói về lời đồn người này bị quỷ bắt đi”
Tạ Đình nghe từng lời phân tích của Tô Dịch xong lúc này cũng đã lờ mờ đoán ra được, cô nheo mắt nhìn về cái xác chết vẫn nằm đó, không khỏi rùng mình lên một đợt. Lòng tham của con người thật sự vô cùng đáng sợ, trước kia cô đi lấy tin cũng chưa từng tham gia vào những chuyên đề về chết chóc như này, vì thế đây có thể được coi là lần đầu tiên cô nhìn thấy tường tận. Qủa thật mà nói vô cùng tàn độc.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
Tạ Đình lên tiếng hỏi Tô Dịch, đáp lại cô lúc này chỉ là cái lắc đầu của anh:” Bỏ đi, coi như chưa từng nhìn thấy. Việc của cô là tìm chứng cứ của thôn Tây Nha cùng với kho báu được chôn ở đó, bây giờ mà báo cảnh sát, họ kéo về đây cũng không hẳn là tốt. Vừa đánh động đến người trong thôn lại vừa vơ lấy rắc rối về mình, cô thông minh như vậy hẳn sẽ hiểu được”.
Tạ Đình mím môi, cô suy nghĩ về lời nói của Tô Dịch, tinh thần đấu tranh kịch liệt. Đúng thật nhiệm vụ của cô về đây chỉ là tìm chứng cứ của thôn Tây Nha, có điều Tổng Biên Tập cũng không có ép cô quá đáng, trước khi nhận ông ấy còn nói với cô rằng nếu nửa tháng đến một tháng không tìm được thì thôi bỏ đi, dù sao đấy cũng không hẳn là việc của một phóng viên điều tra như cô nên làm.
Đang suy nghĩ, lúc này phía trước vang lên tiếng sột soạt cùng với tiếng nói chuyện rì rầm, Tạ Đình cùng với Tô Dịch nhìn nhau, anh kéo cô vào bụi mâm xôi to xù gần đó, cả hai người nín thở nằm sát dưới đất.
Quần áo bị móc rách, da thịt bị mấy cành cây nhọn đâm vào đến xước da, máu đỏ thấm ra đầy trên mu bàn tay truyền đến một cơn đau nhói. Tạ Đình cắn chặt môi, mắt xuyên qua kẽ hở nhìn về phía trước. lúc này xuất hiện trước tầm mắt cô là hai đôi giày thể thao leo núi của đàn ông, tuy không nhìn được rõ mặt nhưng chỉ cần nghe giọng, cô cũng đoán được đó là của tên đội trưởng Trần Tuân cùng với đồng đội của mình là Thạc Thành.
- Cái xác để đây có ổn không, liệu có ai phát hiện ra được không?
Thạc Thành lên tiếng trầm đục, giọng nói của hắn lúc này khắc hẳn với giọng nói khi nói chuyện ở nhà nghỉ, lạnh lùng mang sát khí đầy chết chóc. Ngược lại tên Trần Tuân kia cũng chẳng khác là bao, hắn ta im lặng nhìn cái xác một hồi, rồi lắc đầu.
- Không sao hết. Nơi này hoang vắng không có ai lui tới, rất khó mà phát hiện. Vì ả ta biết kế hoạch của tôi và cậu âm mưu lợi dụng những người còn lại, vì thế ngoài cái chết ra, chẳng còn cách nào kín miệng được.
Thạc Thành ừ một tiếng, hắn cùng với Trần Tuân vẫn chưa rời khỏi chỗ cái xác:” Đám người trong thôn Tây Nha đều rất thông minh và đoàn kết, thêm nữa chỉ có đoạn đường dốc Nã Nhai mới là con đường an toàn dẫn chúng ta đi vào trong thôn. Cậu tính sao bây giờ, bao giờ định xuất phát”
“ Tiêu Linh đã khoanh vùng được nơi chôn cất kho báu chưa”. Trần Tuân đột ngột lên tiếng hỏi.
“ Không dám chắc, nhưng khả năng cao nhất có lẽ được chôn ở nhà thờ họ của trưởng thôn. Nơi đấy được xây nhà gỗ đồ sộ, ắt hẳn dưới đấy chính là lăng mộ vua Chu Minh”
Tạ Đình nhìn Tô Dịch, sau đó cô liếc nhìn con rắn màu xanh lục đang lè lưỡi lượn lờ bò trên cành cây gần phía sau gáy anh, tim trong lồng ngực nghẹn lại gần như ngừng đập. Cô nín thở, vẻ mặt lo lắng nhìn anh, thật sự lúc này chỉ có thể dùng ánh mắt để ám chỉ với anh đừng cử động, như vậy thì mới có thể an toàn trước cả hai mối nguy hiểm đang rình rập bọn họ.
Tô Dịch tất nhiên cũng không phải là người ngu ngốc, anh nhìn sâu vào mắt cô đang gần với mình, tuy không rõ được phía sau có gì đe dọa nhưng biểu cảm của cô anh đều đã nhận ra. Anh không cử động người, cứ vậy nằm yên, bàn tay to lớn cầm lấy tay cô lúc này đã túa ra một tầng mồ hôi mỏng, không lên tiếng nhưng dùng sức siết lại, ý muốn nói với cô mình thật sự không sao.
Tạ Đình gật đầu, cô với anh lại tiếp tục nghe ngón câu chuyện dang dở của hai tên ngoài kia. Lúc này tên Trần Tuân cũng lên tiếng nói về người đứng sau.
- Tối qua tôi đã gọi điện cho ông chủ, ông ấy nói việc của tất cả bây giờ là tìm ra được nơi được cho là lăng mộ, vị trí chính xác, chốt yếu phải xác thực được dưới đấy có “ đồ tốt”. Nếu đúng một phăm phần trăm, ông ấy sẽ cho người về giúp chúng ta khai quật.
Thạc Thành tặc lưỡi:” Được rồi, mọi chuyện trước mắt có thể được cho là thuận lợi, thế nhưng cậu định tính sao với cái cô nhiếp ảnh gia chúng ta đã từng nói chuyện. Cô ta cũng tìm đường đến thôn Tây Nha đó”
Bị người khác nhắc tên đến, Tạ Đình tất nhiên không vui, cô nhíu mày một hồi sau đó chửi thầm trong cổ họng, chỉ hận không thể lao người ra khỏi mà cho chúng vài bạt tai. Cũng may là lúc này cả người cô đang bị Tô Dịch ôm chặt, nếu không thì cô cũng không dám chắc mình có mất lý trí mà lao ra không nữa.
“ À, cô ta hả”. Trần Tuân cười cười, âm điệu nghe rõ ra được là nụ cười không hề đứng đắn:” Cậu yên tâm, cô ta là một nhiếp ảnh gia có tiếng đấy, về đây cũng chỉ là đổi gió chụp ảnh thôi. Đừng suy nghĩ cô ta sẽ là mối đe dọa với kế hoạch”
Thạc Thành vẫn không yên tâm:” Một mình cô ta thì tôi sẽ không nói làm gì. Nhưng mà cậu có để ý dạo này cô ta hay cùng với tên bán tạp hóa bên cạnh qua lại không. Hắn qua sống ở đây đã lâu, chả nhẽ lại không biết về kho báu trong thôn”
“ Đừng đa nghi quá”. Trần Tuân trực tiếp bác bỏ những suy nghĩ lo xa của Thạc Thành, vỗ vai đồng đội:” Tên đấy nhìn cũng biết là một người không có đầu óc, thô kệch nữa, cậu nghĩ sao lại coi đó là mối đe dọa. Hai người họ đi với nhau cũng không có gì là lạ, bởi vì người phụ nữ kia mắc bệnh thèm đàn ông. Tối hôm trước nếu không phải có cúp điện đột ngột, thì tôi đã suýt nữa lăn lộn cùng chị ta rồi”
Tiếng cười bỉ ổi của Trần Tuân vang vọng khắp khu rừng rộng lớn, sau đó hắn xoay người cùng với Thạc Thành rời khỏi, trước khi đi vẫn không quên nói.
- Được rồi, đi về thôi. Nghỉ ngơi một vài ngày, nghiên cứu cho thật chắc chắn sau đó chúng ta sẽ hành động. Vụ này là vụ lớn, nếu mà lập công, ông chủ nhất định sẽ không để cho tôi với cậu thiệt thòi”
Vừa nói hai tên đó vừa di chuyển về hướng ngược lại với con đường hai người đã đi. Tạ Đình nhìn theo chúng, đến khi thấy chúng thật sự đã khuất khỏi tầm nhìn của mình rồi cô mới dám mấp máy nói nhỏ chỉ đủ cho cả hai nghe thấy.
- Đúng là do hai tên đó giết Lưu Mẫn để che dấu kế hoạch, bây giờ anh nói tôi với anh phải làm sao?
Tô Dịch từ nãy đến giờ vẫn giữ nguyên thái độ im lặng, anh dường như chìm đắm hẳn vào trong một suy nghĩ khác của riêng bản thân mình nên không nghe được những lời của Tạ Đình nói, phải đến tận khi cô dơ tay đánh nhẹ lên bả vai anh, anh mới giật mình thoát khỏi, lắc đầu.
- Vẫn như cũ, coi như không biết.
“ Anh....”
Tạ Đình nghẹn họng, cô còn chưa biết bản thân mình nên nói gì lúc này thì bả vai hai bên đã bị Tô Dịch đưa tay ra đặt lên bóp chặt. Anh nhìn cô với ánh mắt cực kì nghiêm túc, nói.
- Tạ Đình, con đường tôi với cô đang đi vào vô cùng nguy hiểm, bây giờ muốn quay đầu lại vẫn còn kịp. Nếu cô sợ, thì chấm dứt nhiệm vụ này đi, rời khỏi núi Mộc Tử trở về Thượng Hải, coi như chưa hề đặt chân lên đến đây.
“ Ai nói với anh là tôi sợ”. Tạ Đình nhíu mày, cô gạt tay Tô Dịch xuống, giọng nhàn nhạt:” Tôi còn chưa ngủ được với anh, làm sao có thể rời khỏi đây”
“ Tôi không đùa”. Tô Dịch gằn giọng:” Tạ Đình, cô thông minh hơn người khác, hẳn hiểu được những nguy hiểm ập tới khi cô cố tình làm sâu”
Trước những lời cảnh cáo của Tô Dịch, Tạ Dịch làm ngơ như không nghe thấy, cô đứng dậy phủi phủi bụi bẩn trên quần áo của mình, giọng nói đầy cứng rắn, đầy quyết tâm.
- Chẳng phải anh nói anh muốn mang lại yên bình cho thôn Mộc Tử sao. Vậy chỉ còn cách tìm được cái kho báu kia giao cho bên di sản, và tìm được chứng cứ để gông cổ hết lại những tên phạm pháp trong thôn, thì mọi thứ coi như xong.
Tô Dịch ngập ngừng: “ Nhưng mà....”
“ Nhưng nhị cái gì”. Tạ Đình trừng mắt:” Tôi nói cho anh biết, tôi không yếu đuối như người khác. Vì thế kế hoạch của tôi với anh vẫn cứ vậy mà tiếp tục, đến khi nào anh và tôi bỏ mạng mới thôi”
- Một chút nữa phải leo lên trên dốc Nã Nhai, cô nhớ phải cẩn thận. Đoạn dốc này rất cao, leo được đến nơi rồi đi ngang qua hang đá vôi trong núi sang bên kia, là có thể nhìn được toàn cảnh của thôn Tây Nha rồi.
Tô Dịch vừa đi vừa quan sát con đường phía trước, không quên dặn dò với Tạ Đình. Thật ra lý do anh biết được còn đoạn đường đi như vậy là bởi vì trước đó anh đã gặng hỏi bà Chu rất nhiều lần bà mới quyết định bật mí. Bà ấy nói dốc Nã Nhai vô cùng nguy hiểm, lúc trước chạy trốn khỏi thôn đã đi theo con đường núi ấy để thoát ra ngoài, vì thế ngoài những người trong thôn ra thì những người bên ngoài đều không ai biết được hết. Căn bản nơi đây cũng không phải là khu du lịch, cho nên gần như núi Mộc Tử đều chưa được khai thác toàn bộ thắng cảnh đưa vào tham quan, mà có ai biết được thì cũng đều mất tích không tìm thấy dấu vết, cho nên đến bây giờ vẫn còn là một ẩn số.
- Tôi nói rồi, tôi không hề yếu ớt như thế, anh cứ yên tâm đi.
Tạ Đình nhàn nhạt buông lời, bước chân cô vẫn đều đều theo bên cạnh Tô Dịch, tinh thần không vì mấy lời nói của anh mà trở nên bất an. Cô là ai chứ, mấy cái này cũng coi như là trải nghiệm của tuổi trẻ, nhắm mắt một cái mở ra sẽ liền trở về, có gì đáng để phải sợ đâu.
Tô Dịch chỉ có thể ừ một tiếng rồi đi tiếp, quan sát một lúc liền nhận ra con đường trước mặt có vẻ hơi dốc so với vừa nãy, anh dừng bước, đưa tay nắm lấy tay của cô, mặt không hề biến sắc, nói.
- Từ giờ trở đi phía trước dốc cao hơn, cô nhớ bám chặt lấy tay tôi đừng có buông, nếu không sẽ bị trượt lại phía sau đấy.
“ Vậy à”. Tạ Đình cười cười, cô nhìn xuống nơi tay hai người đan nhau, hai màu da đối lập hoàn toàn, lòng bàn tay ấm nóng, thậm chí có một chút ngứa ngứa:” Vậy anh nhớ nắm tôi cho chắc”
Tô Dịch gật đầu, anh kéo cô tiếp tục di chuyển, đôi mắt lúc nào cũng sâu hun hút như vực có một chút thay đổi. Bọn họ rõ ràng là hai thái cực đối lập hoàn toàn, rõ ràng cả hai đều không thể nói chuyện với nhau yên ổn được quá năm câu, thế nhưng mỗi lần chịu sự trêu đùa của Tạ Đình, là một lần anh bắt đầu cảm thấy chính mình đang dần không còn là mình nữa. Cũng giống như lúc này, chỉ là cái nắm tay thôi, nhưng trong lòng anh luôn xuất hiện một cảm giác vô cùng khác lạ, cái cảm giác cực kì khó nói, là từ trước đến giờ đây lần đầu tiên nó xuất hiện.
- Tô Dịch, hơi đau.
Tạ Đình nhíu mày, cô dùng móng tay cào nhẹ vào da thịt của người đàn ông trước mặt, chỉ thấy anh giật mình quay người lại, sau đấy như nhận ra được hành động lỗ mãng của mình thì lắc đầu, mím môi nói.
- Xin lỗi, tôi đang suy nghĩ một chuyện, không thể tiết chế được cảm xúc.
Tạ Đình nhíu mày, cô hời hợt:” Ra là vậy. Anh ở bên cạnh tôi mà vẫn còn tâm trí nghĩ về mấy cô gái bao của anh à”
Tô Dịch lắc đầu, anh không muốn đôi co với những lời khiêu khích trực tiếp của Tạ Đình, bước chân lúc này cũng đã trở nên nhanh hơn, đầu óc cũng không còn suy nghĩ linh tinh như hồi nãy.
Hai người băng qua đoạn cỏ lau dài đến lưng bụng, được một đoạn Tạ Đình bỗng dưng thấy Tô Dịch dừng chân, hỏi thế nào cũng không trả lời. Cô nhíu mày tiến lại gần anh, có chút bực bội, không lên tiếng mà đưa mắt nhìn theo, phát hiện ra thứ chắn ngang bọn họ là một cái xác chết thì giật mình.
- Anh có cảm thấy đáng nghi gì không?
Sở dĩ Tạ Đình hỏi như vậy, bởi vì theo như cô quan sát, người này đã chết cách đây khoảng mấy ngày trước, thịt đang trong quá trình phân hủy, thối rữa bốc mùi. Bộ quần áo cô ấy mặc trên người là một bộ đồ leo núi, tư thế chết có lẽ là do vật lộn rồi bị người khác đâm rất nhiều nhát, mất máu quá nhiều. Khuôn mặt bị phá hủy dập nát, người nào yếu tim nhìn vào nhất định sẽ bị ám ảnh.
- Nếu tôi không nhầm thì đây chính là cô gái đi cùng với nhóm người ở nhà nghỉ. Lúc đám người đó rời đi cùng với nhau, tôi có gặp họ một lần, không lẫn vào đâu được.
Tạ Đình không nhìn cái xác nữa, cô theo Tô Dịch trở lại một gốc cây lớn gần đó, đứng dưới bóng râm nghĩ ngợi một lúc liền nói tiếp.
- Vậy anh nói xem, liệu cô ta là do đồng bọn giết chết, hay là do người của thôn Tây Nha giết.
Tô Dịch lắc đầu:” Tôi ngĩ xác xuất người của cổ thôn gây ra không cao. Cô nhớ lại đi, nhóm họ có bảy người, mà một người bị mất tích cũng không ai đi báo cảnh sát. Thậm chí bọn họ còn ám chỉ nhau nói về lời đồn người này bị quỷ bắt đi”
Tạ Đình nghe từng lời phân tích của Tô Dịch xong lúc này cũng đã lờ mờ đoán ra được, cô nheo mắt nhìn về cái xác chết vẫn nằm đó, không khỏi rùng mình lên một đợt. Lòng tham của con người thật sự vô cùng đáng sợ, trước kia cô đi lấy tin cũng chưa từng tham gia vào những chuyên đề về chết chóc như này, vì thế đây có thể được coi là lần đầu tiên cô nhìn thấy tường tận. Qủa thật mà nói vô cùng tàn độc.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
Tạ Đình lên tiếng hỏi Tô Dịch, đáp lại cô lúc này chỉ là cái lắc đầu của anh:” Bỏ đi, coi như chưa từng nhìn thấy. Việc của cô là tìm chứng cứ của thôn Tây Nha cùng với kho báu được chôn ở đó, bây giờ mà báo cảnh sát, họ kéo về đây cũng không hẳn là tốt. Vừa đánh động đến người trong thôn lại vừa vơ lấy rắc rối về mình, cô thông minh như vậy hẳn sẽ hiểu được”.
Tạ Đình mím môi, cô suy nghĩ về lời nói của Tô Dịch, tinh thần đấu tranh kịch liệt. Đúng thật nhiệm vụ của cô về đây chỉ là tìm chứng cứ của thôn Tây Nha, có điều Tổng Biên Tập cũng không có ép cô quá đáng, trước khi nhận ông ấy còn nói với cô rằng nếu nửa tháng đến một tháng không tìm được thì thôi bỏ đi, dù sao đấy cũng không hẳn là việc của một phóng viên điều tra như cô nên làm.
Đang suy nghĩ, lúc này phía trước vang lên tiếng sột soạt cùng với tiếng nói chuyện rì rầm, Tạ Đình cùng với Tô Dịch nhìn nhau, anh kéo cô vào bụi mâm xôi to xù gần đó, cả hai người nín thở nằm sát dưới đất.
Quần áo bị móc rách, da thịt bị mấy cành cây nhọn đâm vào đến xước da, máu đỏ thấm ra đầy trên mu bàn tay truyền đến một cơn đau nhói. Tạ Đình cắn chặt môi, mắt xuyên qua kẽ hở nhìn về phía trước. lúc này xuất hiện trước tầm mắt cô là hai đôi giày thể thao leo núi của đàn ông, tuy không nhìn được rõ mặt nhưng chỉ cần nghe giọng, cô cũng đoán được đó là của tên đội trưởng Trần Tuân cùng với đồng đội của mình là Thạc Thành.
- Cái xác để đây có ổn không, liệu có ai phát hiện ra được không?
Thạc Thành lên tiếng trầm đục, giọng nói của hắn lúc này khắc hẳn với giọng nói khi nói chuyện ở nhà nghỉ, lạnh lùng mang sát khí đầy chết chóc. Ngược lại tên Trần Tuân kia cũng chẳng khác là bao, hắn ta im lặng nhìn cái xác một hồi, rồi lắc đầu.
- Không sao hết. Nơi này hoang vắng không có ai lui tới, rất khó mà phát hiện. Vì ả ta biết kế hoạch của tôi và cậu âm mưu lợi dụng những người còn lại, vì thế ngoài cái chết ra, chẳng còn cách nào kín miệng được.
Thạc Thành ừ một tiếng, hắn cùng với Trần Tuân vẫn chưa rời khỏi chỗ cái xác:” Đám người trong thôn Tây Nha đều rất thông minh và đoàn kết, thêm nữa chỉ có đoạn đường dốc Nã Nhai mới là con đường an toàn dẫn chúng ta đi vào trong thôn. Cậu tính sao bây giờ, bao giờ định xuất phát”
“ Tiêu Linh đã khoanh vùng được nơi chôn cất kho báu chưa”. Trần Tuân đột ngột lên tiếng hỏi.
“ Không dám chắc, nhưng khả năng cao nhất có lẽ được chôn ở nhà thờ họ của trưởng thôn. Nơi đấy được xây nhà gỗ đồ sộ, ắt hẳn dưới đấy chính là lăng mộ vua Chu Minh”
Tạ Đình nhìn Tô Dịch, sau đó cô liếc nhìn con rắn màu xanh lục đang lè lưỡi lượn lờ bò trên cành cây gần phía sau gáy anh, tim trong lồng ngực nghẹn lại gần như ngừng đập. Cô nín thở, vẻ mặt lo lắng nhìn anh, thật sự lúc này chỉ có thể dùng ánh mắt để ám chỉ với anh đừng cử động, như vậy thì mới có thể an toàn trước cả hai mối nguy hiểm đang rình rập bọn họ.
Tô Dịch tất nhiên cũng không phải là người ngu ngốc, anh nhìn sâu vào mắt cô đang gần với mình, tuy không rõ được phía sau có gì đe dọa nhưng biểu cảm của cô anh đều đã nhận ra. Anh không cử động người, cứ vậy nằm yên, bàn tay to lớn cầm lấy tay cô lúc này đã túa ra một tầng mồ hôi mỏng, không lên tiếng nhưng dùng sức siết lại, ý muốn nói với cô mình thật sự không sao.
Tạ Đình gật đầu, cô với anh lại tiếp tục nghe ngón câu chuyện dang dở của hai tên ngoài kia. Lúc này tên Trần Tuân cũng lên tiếng nói về người đứng sau.
- Tối qua tôi đã gọi điện cho ông chủ, ông ấy nói việc của tất cả bây giờ là tìm ra được nơi được cho là lăng mộ, vị trí chính xác, chốt yếu phải xác thực được dưới đấy có “ đồ tốt”. Nếu đúng một phăm phần trăm, ông ấy sẽ cho người về giúp chúng ta khai quật.
Thạc Thành tặc lưỡi:” Được rồi, mọi chuyện trước mắt có thể được cho là thuận lợi, thế nhưng cậu định tính sao với cái cô nhiếp ảnh gia chúng ta đã từng nói chuyện. Cô ta cũng tìm đường đến thôn Tây Nha đó”
Bị người khác nhắc tên đến, Tạ Đình tất nhiên không vui, cô nhíu mày một hồi sau đó chửi thầm trong cổ họng, chỉ hận không thể lao người ra khỏi mà cho chúng vài bạt tai. Cũng may là lúc này cả người cô đang bị Tô Dịch ôm chặt, nếu không thì cô cũng không dám chắc mình có mất lý trí mà lao ra không nữa.
“ À, cô ta hả”. Trần Tuân cười cười, âm điệu nghe rõ ra được là nụ cười không hề đứng đắn:” Cậu yên tâm, cô ta là một nhiếp ảnh gia có tiếng đấy, về đây cũng chỉ là đổi gió chụp ảnh thôi. Đừng suy nghĩ cô ta sẽ là mối đe dọa với kế hoạch”
Thạc Thành vẫn không yên tâm:” Một mình cô ta thì tôi sẽ không nói làm gì. Nhưng mà cậu có để ý dạo này cô ta hay cùng với tên bán tạp hóa bên cạnh qua lại không. Hắn qua sống ở đây đã lâu, chả nhẽ lại không biết về kho báu trong thôn”
“ Đừng đa nghi quá”. Trần Tuân trực tiếp bác bỏ những suy nghĩ lo xa của Thạc Thành, vỗ vai đồng đội:” Tên đấy nhìn cũng biết là một người không có đầu óc, thô kệch nữa, cậu nghĩ sao lại coi đó là mối đe dọa. Hai người họ đi với nhau cũng không có gì là lạ, bởi vì người phụ nữ kia mắc bệnh thèm đàn ông. Tối hôm trước nếu không phải có cúp điện đột ngột, thì tôi đã suýt nữa lăn lộn cùng chị ta rồi”
Tiếng cười bỉ ổi của Trần Tuân vang vọng khắp khu rừng rộng lớn, sau đó hắn xoay người cùng với Thạc Thành rời khỏi, trước khi đi vẫn không quên nói.
- Được rồi, đi về thôi. Nghỉ ngơi một vài ngày, nghiên cứu cho thật chắc chắn sau đó chúng ta sẽ hành động. Vụ này là vụ lớn, nếu mà lập công, ông chủ nhất định sẽ không để cho tôi với cậu thiệt thòi”
Vừa nói hai tên đó vừa di chuyển về hướng ngược lại với con đường hai người đã đi. Tạ Đình nhìn theo chúng, đến khi thấy chúng thật sự đã khuất khỏi tầm nhìn của mình rồi cô mới dám mấp máy nói nhỏ chỉ đủ cho cả hai nghe thấy.
- Đúng là do hai tên đó giết Lưu Mẫn để che dấu kế hoạch, bây giờ anh nói tôi với anh phải làm sao?
Tô Dịch từ nãy đến giờ vẫn giữ nguyên thái độ im lặng, anh dường như chìm đắm hẳn vào trong một suy nghĩ khác của riêng bản thân mình nên không nghe được những lời của Tạ Đình nói, phải đến tận khi cô dơ tay đánh nhẹ lên bả vai anh, anh mới giật mình thoát khỏi, lắc đầu.
- Vẫn như cũ, coi như không biết.
“ Anh....”
Tạ Đình nghẹn họng, cô còn chưa biết bản thân mình nên nói gì lúc này thì bả vai hai bên đã bị Tô Dịch đưa tay ra đặt lên bóp chặt. Anh nhìn cô với ánh mắt cực kì nghiêm túc, nói.
- Tạ Đình, con đường tôi với cô đang đi vào vô cùng nguy hiểm, bây giờ muốn quay đầu lại vẫn còn kịp. Nếu cô sợ, thì chấm dứt nhiệm vụ này đi, rời khỏi núi Mộc Tử trở về Thượng Hải, coi như chưa hề đặt chân lên đến đây.
“ Ai nói với anh là tôi sợ”. Tạ Đình nhíu mày, cô gạt tay Tô Dịch xuống, giọng nhàn nhạt:” Tôi còn chưa ngủ được với anh, làm sao có thể rời khỏi đây”
“ Tôi không đùa”. Tô Dịch gằn giọng:” Tạ Đình, cô thông minh hơn người khác, hẳn hiểu được những nguy hiểm ập tới khi cô cố tình làm sâu”
Trước những lời cảnh cáo của Tô Dịch, Tạ Dịch làm ngơ như không nghe thấy, cô đứng dậy phủi phủi bụi bẩn trên quần áo của mình, giọng nói đầy cứng rắn, đầy quyết tâm.
- Chẳng phải anh nói anh muốn mang lại yên bình cho thôn Mộc Tử sao. Vậy chỉ còn cách tìm được cái kho báu kia giao cho bên di sản, và tìm được chứng cứ để gông cổ hết lại những tên phạm pháp trong thôn, thì mọi thứ coi như xong.
Tô Dịch ngập ngừng: “ Nhưng mà....”
“ Nhưng nhị cái gì”. Tạ Đình trừng mắt:” Tôi nói cho anh biết, tôi không yếu đuối như người khác. Vì thế kế hoạch của tôi với anh vẫn cứ vậy mà tiếp tục, đến khi nào anh và tôi bỏ mạng mới thôi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.