Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em

Chương 2: Lựa Chọn Đáng Sợ

Tiểu Yết

25/12/2015

Sáng hôm sau...

Thẩm Khả đến lớp với hai con mắt như gấu trúc. Cô đã bị mất ngủ cả đêm chỉ vì câu nói của người nào đó. Vào lớp học, Hạ Hương nhìn thấy cô đã bị hết hồn một trận.

Những lời của Lục Chiêu Thuấn khiến cô cả đêm không ngủ được vì suy nghĩ. Cô quý giá với hắn sao ?

Bất thình lình những tiếng bước chân "rầm rập" vang lên ngoài hành lang trường khiến ai cũng phải chú ý. Thẩm Khả cũng vì tiếng động mà giật mình nhìn ra ngoài. Mấy nam sinh đó đi đâu mà chạy hớt hải như vậy ? Không phải đánh nhau đó chứ ?

Đến giờ ra chơi, Hạ Hương rủ cô xuống nhà ăn ăn sáng. Vừa xuống tới nơi đi mua đồ ăn, Thẩm Khả đã nghe bàn tán xôn xao.

" Hồi sáng nghe nói có đánh nhau ngay cổng sau của trường "

" Hình như là có cả Lục Chiêu Thuấn tham gia nữa. May mà chưa bị giám thị bắt "

" Cậu ta đúng là chuyên gia dùng bạo lực mà, mặt lúc nào cũng đằng đằng sát khí như muốn giết người. Nghe đồn là có giết người rồi nhưng chưa bị ai phát hiện. Thật là đáng sợ "

" Mình nghe mọi người nói sáng nay đánh nhau, Lục Chiêu Thuấn bị thương nên đã trốn đi đâu rồi "

"..."

Đánh nhau ? Hắn bị thương sao ? Tim cô như có ai hung hăng đánh vào. Tâm tư dâng lên nỗi lo lắng.

Lục Chiêu Thuấn có bị sao không ? Đây là điều cô muốn biết nhất.

Thẩm Khả đột nhiên cảm thấy nuốt không nổi thức ăn nữa. Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt. Ngước mắt lên nhìn mình trong gương, cô làm sao thế này ?

Vì sao lại lo lắng cho Lục Chiêu Thuấn. Cô đâu có thích hắn, cô rất sợ hắn kia mà.

Ra chơi vô, giờ toán bị trống tiết, vậy là cả lớp được nghỉ khỏe một bữa. Mọi người xung quanh nói chuyện lại bắt đầu bàn tán về vụ đánh nhau. Thẩm Khả chỉ biết chống cằm, vẻ mặt không vui.

Từ sáng đến giờ quả thực không hề nhìn thấy hắn. Bình thường ngày nào Lục Chiêu Thuấn cũng đi ngang qua lớp cô.

" Cậu đăm chiêu gì thế ? Giúp mình đem nộp xấp bài này cho cô Tạ ở văn phòng nha, bây giờ mình phải xuống gặp thầy chủ nhiệm, nghe thầy nói có việc gấp "

Hạ Hương cầm xấp bài đem qua cho cô, vui vẻ nói.

Thẩm Khả liền gật đầu, nở nụ cười - " Được rồi, để mình làm cho, cậu cứ đi đi "

Cô ôm xấp giấy đi dọc qua hành lang đến cầu thang nằm trong góc, cuối hành lang trường. Lớp của Thẩm Khả nằm gần sát cuối dãy lớp nên đi cầu thang này lên lầu một là nhanh nhất. Nhưng mà rất ít ai đi lên cầu thang này, vì nó khá vắng vẻ nên mọi người thường đồn rằng nếu đi lên đây sẽ có bóng ma đi theo và cô thì chẳng bao giờ tin chuyện ma quỷ gì. Thật ra thì nó nằm ở phía trong góc nên ít ai đi thôi, thường thì mọi người sẽ đi lên bằng cầu thang ở phía đầu và giữa.

Vừa bước chân lên được vài bậc thang, Thẩm Khả đã chứng kiến cảnh tượng làm cô giật cả mình.

Lục Chiêu Thuấn ngồi ngay góc cua cầu thang, dáng người cao lớn dựa vào tường. Cả người từ trên xuống dưới thương tích đầy mình, ngay khóe miệng còn đang chảy máu.

Hắn dường như nghe thấy tiếng động ngay lập tức mở mắt cảnh giác. Vừa nhìn thấy cô ánh mắt đã trở nên bớt đáng sợ hơn.

Thẩm Khả đứng nhìn hắn có chút sợ sệt, nhưng khi nhìn thấy hắn chảy máu liền hoảng hốt. Hắn đưa tay lên chùi vết máu trên miệng.

" Máu... Lục Chiêu Thuấn không được, cậu chảy máu rồi kìa... "

Hắn quay mặt đi, lãnh đạm nói - " Không sao cả "



Lòng cô lo lắng đến cực điểm - " Không được phải làm gì đó "

Cô đặt xấp bài xuống qua một bên, loay hoay lục lọi túi váy của mình. Nhìn thấy cô khẩn trương như vậy, Chiêu Thuấn để ý đến xấp giấy cô để xuống cất giọng trầm khàn - " Em có việc thì mau đi đi. Đừng ở đây, nếu không sẽ bị bắt đấy "

" Vậy còn cậu thì sao ? Không sợ bị bắt ? "

" Tôi quen rồi "

Thẩm Khả trong lòng có chút đau lòng nhìn hắn. Cô làm sao có thể bỏ đi chứ ? Cô rút trong túi váy ra một chiếc khăn tay, bước lên một bậc thang tiến đến gần hắn.

" Sao lại để ra nông nổi như thế này, cậu chảy máu nhiều quá "

Cô lên tiếng trách mắng hắn, không nhận ra là mình đang cực kỳ lo lắng cho hắn.

Đôi mắt sắc bén của Lục Chiêu Thuấn ngước lên nhìn cô, nhìn vẻ mặt tràn đầy lo lắng của cô mà trái tim đập nhanh hơn.

Thẩm Khả cầm khăn tay nhẹ nhàng áp vào khóe miệng hắn, chỗ đang bị chảy máu. Cô không biết vì sao lúc này mình lại gan như vậy, đến gần hắn, còn tự động chạm vào hắn.

" Có đau lắm không ? Cậu đến phòng y tế mau đi "

" Không cần đâu "

Lục Chiêu Thuấn ánh mắt sâu như hồ nước, giọng khàn khàn nói.

Một khắc sau, Thẩm Khả đã bị một lực mạnh ôm lấy. Môi của cô bị người đối diện hoàn toàn nuốt chửng. Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào đầu mũi cô, cô có thể nghe thấy tiếng hít thở khó nhọc của hắn. Thân thể liền cựa quậy nhưng càng khiến của Chiêu Thuấn siết chặt cô hơn.

Nụ hôn đầu của cô...

Hắn hơi buông ra dường như cho cô có thời gian kịp thích ứng.

" Cậu... sao lại... "

Thẩm Khả lắp ba lắp bắp nhìn hắn, hai má đã đỏ hết cả lên.

Không để cô kịp phản ứng, hắn lại xông đến ngậm lấy môi cô. Cắn mút điên cuồng hai viên kẹo dẻo ngọt ngào mềm mại. Lần này Lục Chiêu Thuấn trở nên mạnh mẽ hơn, liên tục xâm chiếm miệng cô. Mang theo hơi thở nóng bỏng đến mê hoặc.

Thẩm Khả thật sự không chịu nổi, lần đầu tiên cô đối diện với một nụ hôn cuồng nhiệt như vậy. Cô có chút sợ hãi.

Hắn như bão cát nóng trên sa mạc càn quét tất cả tư vị ngọt ngào của cô. Hai cánh tay to lớn kéo cô vào lòng mình, ôm chặt lấy cô. Cô còn có thể cảm nhận vị máu tanh từ môi hắn. Tất cả như một ly rượu độc từ từ chuốc say cô. Làm Thẩm Khả toàn thân run rẩy.

Nụ hôn dài dăng dẳng cuối cùng cũng kết thúc. Lục Chiêu Thuấn lưu luyến rời xa cánh môi xinh đẹp. Nhìn cô phía dưới thở dốc, toàn thân khẽ run rẩy.

Đáy mắt hắn dâng lên một nỗi chua xót, hắn cởi áo khoác của mình ra choàng lên thân thể nhỏ bé. Hắn hai tay ôm lấy vai cô.

" Em sợ tôi lắm sao ? "

Toàn thân cô vẫn còn run chỉ vì nụ hôn của hắn. Thẩm Khả chỉ biết cụp mắt.

" Xin lỗi, đã làm em sợ. Nhưng tôi không kiềm được. Tôi biết em sợ tôi, vì vậy em không dám từ chối tôi phải không ? "



Giọng khàn đặc của hắn như một cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống trái tim cô. Ánh mắt dịu dàng, vẻ mặt của hắn lại có chút khổ sở làm cô lồng ngực nhói một cái.

Thẩm Khả chần chừ một lúc, cắn cắn môi lên tiếng - " Vì sao cậu lại thích tôi ? "

Phải cô rất muốn hỏi điều này từ lâu rồi. Mọi người thường khen cô xinh xắn đáng yêu nhưng Thẩm Khả cũng không phải nằm trong những người đẹp nhất trường, nói đúng ra thì cô cũng chẳng có vẻ ngoài nổi bật ngời ngời như mấy mỹ nữ kia. Có lẽ vì cô không thích chải chuốt hay trang điểm như những nữ sinh khác.

Lục Chiêu Thuấn nhìn cô, hắn lại đưa tay lên vò đầu bứt tóc, có vẻ hắn không biết trả lời như thế nào.

" Hai năm trước em từng cứu tôi không nhớ sao ? Lúc đó tôi bị đánh bầm giập thương tích đầy mình gần như sắp chết, em đã đưa tôi đến trạm y tế và chăm sóc "

Thẩm Khả kinh ngạc khi nghe những lời hắn nói. Chuyện này mà hắn cũng nhớ sao ? Đến cô còn quên mất, thì ra người thương tích đầy mình đó là hắn. Cô cũng không nhớ được mặt người đó vì hắn mặt mày bầm tím sưng hết cả lên rất khó nhận dạng.

Hai năm trước, lúc cô mới vào trường đã nhìn thấy một người con trai nằm ngay hẻm tối gần thùng rác. Thẩm Khả khi đó còn tưởng hắn chết rồi nên rất hoảng sợ. Cô đã thử lay hắn dậy nhưng không nhúc nhích, chỉ khi thấy hắn vẫn còn thở mới biết hắn còn sống. Thẩm Khả đã ngay lập tức đưa hắn đến trạm y tế và chăm sóc hắn, còn mua cháo để sẵn cho hắn rồi mới ra về.

" Tôi nhớ mãi gương mặt dịu dàng lúc em chăm sóc cho tôi, đối tốt với tôi, trước giờ chưa có ai với tôi như vậy cả "

Thật ra, khoảnh khắc đó chưa đủ để hắn thích cô nhiều như vậy. Sau này, rất nhiều lần hắn quan sát cô, mỗi tội Thẩm Khả không nhận ra hắn.

Cách cô giúp đỡ mọi người, vui vẻ làm việc, cho bánh mì một bà lão ăn xin, chăm sóc một chú mèo hoang,... Mỗi hành động của cô đều như nước chảy vào tim hắn, dần dần ăn mòn. Năm ngoái, có lần Lục Chiêu Thuấn đi đánh nhau xong, cả người lại bị thương. Bước đi trên hành lang trường ai ai cũng sợ hãi tránh xa hắn không dám đến gần.

Lúc đó là giờ ra về, hắn chảy rất nhiều máu. Đến gần khu vực nhà vệ sinh liền ngồi khụy xuống. Đúng lúc, Thẩm Khả vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, vẻ mặt cô trông rất sợ hãi khi nhìn thấy bộ dạng bầm giập của hắn. Nhưng cô không vội bỏ đi.

Thẩm Khả lục lọi trong cặp mình miếng băng cá nhân cùng khăn giấy. Cô sợ sệt từng bước tiến tới chỗ hắn, run run nói - " Cậu... cậu cầm cái này đi... "

Lúc đó dù có run cách mấy, sợ sệt cách mấy nhưng cô vẫn cố đến gần hắn. Dáng vẻ đáng yêu đó, đôi mắt dịu dàng đó in đậm trong tâm trí Lục Chiêu Thuấn.

" Vì thế tôi đã đi thổ lộ với em. Có lẽ em thấy lý do này của tôi thật chẳng ra sao và muốn từ chối tôi phải không ? Cho dù vậy, tôi vẫn muốn nói ra lòng mình với em. Muốn em trở thành của tôi "

Ánh mắt của hắn trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

" Dù cho người ta xa lánh tôi cũng chẳng sao, vì tôi chỉ cần có em ở bên cạnh là đủ lắm rồi "

Trái tim Thẩm Khả lại nhảy nhót liên tục, run rẩy vì lời nói của hắn, đau xót vì dáng vẻ bất lực của hắn.

Lục Chiêu Thuấn ghì chặt lấy cô, bàn tay to lớn ôm má cô, cất giọng khàn khàn - " Nếu bây giờ em không nhanh chân chạy khỏi đây em sẽ có thể hối hận. Vì tôi là con người rất độc đoán, cho dù có ngang ngược, tôi vẫn sẽ khiến em trở thành của tôi. Tôi cho em cơ hội lựa chọn, hoặc là ở bên cạnh tôi, hoặc là rời khỏi "

Thẩm Khả vẻ mặt lại sửng sốt nhìn hắn. Hắn sao có thể nói ra những lời mãnh liệt như vậy. Chiêu Thuấn miệng thì nói để cô lựa chọn nhưng tay hắn vẫn ôm chặt cơ thể cô như muốn biểu hiện hắn muốn hoàn toàn có được cô.

Cô trầm mặc một lúc lâu, ngước mặt lên lại chạm phải ánh mắt quyến luyến của Lục Chiêu Thuấn. Ánh mắt của hắn đã làm bức tường thành bao quanh trái tim cô hoàn toàn vỡ vụn. Ngay tại giây phút này, cô hình như đã không còn sợ hắn nữa.

Bàn tay nhỏ nhắn khẽ di chuyển, Thẩm Khả khẽ nắm lấy vạt áo hắn giật nhẹ. Hành động nhỏ của cô bay vào mắt hắn đã trở thành ám muội.

" Chết tiệt ! Thật sao ? "

Lục Chiêu Thuấn siết nhẹ cô vào lòng - " Tôi đã cho em cơ hội để lựa chọn, chỉ một lần và duy nhất. Em từ bây giờ là thuộc về tôi, em không thoát khỏi tay tôi đâu "

Hắn không thể chờ thêm một giây nào nữa mà trực tiếp hôn cô. Hơi thở quen thuộc lại tiếp tục xâm phạm khoang miệng cô. Môi hắn áp chặt môi cô thật sít sao. Mạnh mẽ chiếm giữ sự ngọt ngào kia.

Thẩm Khả không cự tuyệt chỉ chống tay lên ngực hắn cố gắng trụ vững hô hấp khi hắn đang quyết liệt xâm chiếm không gian của cô. Cô nghe trong tim mình từng hồi đập "thình thịch", cảm giác xao xuyến ngọt ngào không tả xiết.

Cô biết lựa chọn này rất đáng sợ. Nhưng hiện tại, chỉ một chút thôi cô cũng không còn cảm thấy sợ người con trai này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook