Sinh Nhãi Con Khóc Lóc, Ở Niên Đại 90 Bị Đại Lão Cưng Chiều Tận Trời
Chương 4: Trở Thành Người Vợ Cũ Pháo Hôi 2
Hắc Nhãn Quyển Bất Hắc
18/03/2024
Lấy nước rửa rất tiện, khi Cố Lẫm ở nhà, đương nhiên đám người này không dám đến xin nước, đằng nào Cố Lẫm cưới nguyên chủ về thường xuyên không về nhà, những người hàng xóm tham rẻ đương nhiên sẽ không đi xa để lấy nước, dù sao đi lấy nước ở bờ sông thì mệt muốn chết.
Nếu Mộ Ninh là một cô gái chính hiệu năm 1993, thì ở một ngôi nhà tốt như vậy, hằng ngày chắc phải cười đến nỗi tỉnh dậy cũng cười.
Nhưng rất tiếc cô không phải.
Mộ Ninh nghĩ đến chuyện trước kia, trong mắt đã ngấn lệ, tiếng nói ngoài cửa vẫn tiếp tục vang lên.
"Ninh à, nghe nói Cố Lẫm nhập viện rồi, em không đi thăm anh ta à?"
Trên mặt còn tỏ ra rất quan tâm đến Mộ Ninh.
Mộ Ninh im lặng hồi lâu, đôi mắt chăm chú nhìn chị Phương.
Khiến cô ta thấy rợn cả tóc gáy, cười giả lả nói: "Ninh Ninh, em sao thế?"
"Em không có tiền à." Chị Phương có một dự cảm không lành.
"Chị Phương, Cố Lẫm nhập viện rồi, em không có tiền, tháng trước chị có vay em hai mươi tệ, chị có thể trả lại cho em không?"
Những chị dâu và bà cô trẻ tuổi đi cùng nhìn chị Phương bằng ánh mắt khác thường.
Không phải chị ta nói là ít tiếp xúc với nhà Cố Lẫm sao? Sao lại lén lút vay tiền Mộ Ninh, mà còn là hai mươi tệ?
Chị Phương nào ngờ Mộ Ninh lại đột nhiên nhắc đến chuyện cô ta vay tiền, thực tế là cô ta đã sớm quên mất chuyện này.
Cô ta dựa vào việc Mộ Ninh da mặt mỏng, nhát gan, chắc chắn không dám đòi cô ta trả tiền.
Qua một thời gian nữa, cô ta có thể không thừa nhận chuyện này, vậy là không phải trả tiền sao?
Sao hôm nay Mộ Ninh lại tỉnh táo thế, lại còn đột nhiên nhắc đến chuyện này trước mặt mấy bà cô, chị dâu hàng xóm chứ.
"Ha ha..." Chị Phương cười gượng gạo: "Ninh Ninh, chị... em biết đấy..." Cô ta muốn tìm một cái cớ để từ chối thẳng thì bị Mộ Ninh chặn họng ngay.
"Chị Phương, Cố Lẫm đã lâu không về nhà, em không còn tiền nữa, tháng trước chị vay em hai mươi tệ, nếu chị không trả tiền cho em, thì em chỉ còn nước chết đói, nếu chị đành lòng nhìn em chết đói ở nhà thì có thể không trả."
Chết tiệt, con nhóc chết tiệt này từ bao giờ mà nói chuyện độc mồm thế, chị Phương tức đến nỗi tay run lẩy bẩy!
Nếu Mộ Ninh là một cô gái chính hiệu năm 1993, thì ở một ngôi nhà tốt như vậy, hằng ngày chắc phải cười đến nỗi tỉnh dậy cũng cười.
Nhưng rất tiếc cô không phải.
Mộ Ninh nghĩ đến chuyện trước kia, trong mắt đã ngấn lệ, tiếng nói ngoài cửa vẫn tiếp tục vang lên.
"Ninh à, nghe nói Cố Lẫm nhập viện rồi, em không đi thăm anh ta à?"
Trên mặt còn tỏ ra rất quan tâm đến Mộ Ninh.
Mộ Ninh im lặng hồi lâu, đôi mắt chăm chú nhìn chị Phương.
Khiến cô ta thấy rợn cả tóc gáy, cười giả lả nói: "Ninh Ninh, em sao thế?"
"Em không có tiền à." Chị Phương có một dự cảm không lành.
"Chị Phương, Cố Lẫm nhập viện rồi, em không có tiền, tháng trước chị có vay em hai mươi tệ, chị có thể trả lại cho em không?"
Những chị dâu và bà cô trẻ tuổi đi cùng nhìn chị Phương bằng ánh mắt khác thường.
Không phải chị ta nói là ít tiếp xúc với nhà Cố Lẫm sao? Sao lại lén lút vay tiền Mộ Ninh, mà còn là hai mươi tệ?
Chị Phương nào ngờ Mộ Ninh lại đột nhiên nhắc đến chuyện cô ta vay tiền, thực tế là cô ta đã sớm quên mất chuyện này.
Cô ta dựa vào việc Mộ Ninh da mặt mỏng, nhát gan, chắc chắn không dám đòi cô ta trả tiền.
Qua một thời gian nữa, cô ta có thể không thừa nhận chuyện này, vậy là không phải trả tiền sao?
Sao hôm nay Mộ Ninh lại tỉnh táo thế, lại còn đột nhiên nhắc đến chuyện này trước mặt mấy bà cô, chị dâu hàng xóm chứ.
"Ha ha..." Chị Phương cười gượng gạo: "Ninh Ninh, chị... em biết đấy..." Cô ta muốn tìm một cái cớ để từ chối thẳng thì bị Mộ Ninh chặn họng ngay.
"Chị Phương, Cố Lẫm đã lâu không về nhà, em không còn tiền nữa, tháng trước chị vay em hai mươi tệ, nếu chị không trả tiền cho em, thì em chỉ còn nước chết đói, nếu chị đành lòng nhìn em chết đói ở nhà thì có thể không trả."
Chết tiệt, con nhóc chết tiệt này từ bao giờ mà nói chuyện độc mồm thế, chị Phương tức đến nỗi tay run lẩy bẩy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.