Chương 33: Năm đó
Tửu Noãn Xuân Thâm
25/08/2022
"Hôm nay cảm thấy thế nào?" Tần Huyên đẩy cửa phòng bệnh, trên giường
của Trần Xảo Nhi không có người. Cô ấy sửng sốt, chạy đến trạm y tá:
"Trần Xảo Nhi ở giường 3 đâu? Người đi đâu rồi?"
Y tá xem qua hồ sơ bệnh án: "À, vừa rồi mẹ cô bé đã làm thủ tục xuất viện cho cô bé, chắc chưa đi được bao lâu đâu."
Tần Huyên co chân chạy, lao đến thang máy nhanh như chớp liều mạng nhấn nút, nhưng lầu trên có quá nhiều người, không xuống được. Cô ấy liếc nhìn lối thoát hiểm bên cạnh, dứt khoát cắn răng chạy xuống. Rốt cuộc khi hai mẹ con sắp bước ra khỏi cửa bệnh viện, cũng ngăn lại được.
Tần Huyên không kịp thở, duỗi hai tay ra trước mặt họ: "Đừng... đừng đi..."
Mẹ Xảo Nhi ôm chặt Xảo Nhi: "Bác sĩ Tần... Cô không cần khuyên tôi... Phải nộp nhiều tiền thuốc men như vậy, cũng tôi đã phải vay tiền để chi trả rồi..."
Tần Huyên lắc đầu, liếc nhìn cô gái nhỏ đang im lặng trong vòng tay của bà ấy, đỡ đầu gối thở hổn hển: "Cô bé... mới mười hai tuổi... tương lai sau này còn rất dài... cứ bị hủy hoại trong tay cặn bã như vậy... bà có cam tâm..."
Cô ấy cắn răng: "Tôi cũng không cam tâm."
Trong thời gian nằm viện, cô bé hồn nhiên hoạt bát dần trở nên lầm lì, không muốn đi học nữa, sợ bị người khác chỉ trỏ. Những gì cô bé trải qua cũng rất giống với những gì cô ấy đã trải qua. Mỗi đêm tỉnh giấc sau cơn ác mộng, Tần Huyên nghiến răng nghiến lợi không biết bao nhiêu lần muốn chính tay đâm chết kẻ không bằng súc sinh kia, nhưng cô ấy không thể. Sau khi bị cầm tù 6 năm, kẻ súc sinh lại được thả ra nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Cũng may ông trời có mắt, cuối cùng cũng để hắn chết vì bệnh AIDS, là chính tay Huyên tự đóng mắt lại cho hắn. Có lẽ cho đến khi chết đi, ba ruột của cô ấy cũng không biết rằng người tình như keo sơn của ông ấy chính là bệnh nhân AIDS mà cô ấy tìm thấy.
Nếu không có Lão Bao, số phận của cô ấy còn thăng trầm hơn nữa, e rằng cũng tương tự như cô gái nhỏ này.
Tần Huyên nhìn thấy cô bé, giống như nhìn thấy bóng dáng của chính mình năm đó: "Tôi không phải vì một mình con bé, mà vì tất cả những bé gái có thể bị tổn thương trên thế giới. Nếu kẻ cặn bã còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, sẽ có thêm một người bị hại. Xảo Nhi không phải là người đầu tiên cũng không phải là người cuối cùng, làm ơn, hãy đi báo cảnh sát với tôi đi!"
Trên đường phố tấp nập, bác sĩ mặc áo blouse trắng vành mắt đỏ hoe, cúi người xuống thật sâu, nghẹn ngào: "Tôi rất muốn làm điều gì đó cho những đứa trẻ đã bị tổn thương, dù biết rằng chỉ một mình tôi không có ý nghĩa gì, nhưng mà... có thể giúp được người nào hay người đó."
Hách Nhân Kiệt nhớ rõ mình lấy ra 28 miếng băng gạc, hiện tại trên miếng vải vô trùng chỉ còn lại 27 miếng, vì vậy, cả phòng mổ sôi trào vây quanh miếng băng gạc còn thiếu.
Bác sĩ mổ chính đang khâu nửa chừng: "Không thể nào! Bây giờ tháo ra mở lồng ngực lần nữa để tìm kiếm sẽ khiến bệnh nhân tổn thương nghiêm trọng lần thứ hai."
Vu Quy: "Miếng băng gạc này nằm trong khoang bụng cũng sẽ gây tổn thương nghiêm trọng lần thứ hai cho bệnh nhân!"
Y tá dụng cụ: "Không thể nào, nhất định là anh đếm sai rồi, anh vừa mới đi đưa bệnh án, tôi vẫn luôn theo dõi."
Hách Nhân Kiệt đếm lại lần nữa: "Chị này, không tin thì chị tự đếm xem?"
Bác sĩ gây mê đứng lên vỗ dụng cụ: "Cãi nhau xong chưa?! Cãi nhau xong chưa?! Thời gian gây mê còn 30 phút nữa, mau tháo chỉ khâu đi!"
Liên quan đến danh dự và tương lai của chính mình, nếu như trong cơ thể bệnh nhân thực sự còn lại miếng băng gạc, thì đó chính là sơ suất y tế nghiêm trọng.
Nếu sau khi mở ngực ra tìm cũng không có, thì đó chính là đang chất vấn khả năng phẫu thuật của Chủ nhiệm khoa. Loại người coi trọng danh lợi hơn cả mạng sống như Từ Càn Khôn, một khi truyền tới tai ông ta, chắc chắn sẽ không thể ở lại Đại học Y khoa Nhân Tế được nữa.
Mồ hôi trượt trên trán của bác sĩ mổ chính trẻ tuổi, anh ta hơi thở gấp, nuốt một ngụm nước bọt, đưa dao mổ cho Vu Quy.
"Nếu không... cô làm đi? Cô là đệ tử của Chủ nhiệm Lục... Tôi... không tiện lắm..."
Vu Quy giống như cầm một củ khoai lang nóng hổi trên tay, ném cũng không được, không ném cũng không được, đứng tại chỗ không biết phải làm sao, nhìn thấy thời gian gây mê trôi qua từng giây từng phút, trong lòng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
"Đừng mở ngực, không kịp nữa rồi, dùng nội soi tìm đi." Một giọng nói hơi lạnh lùng xen vào.
Vu Quy đột nhiên nhìn về phía cửa phòng mổ, nhưng không có người ở đó.
Bác sĩ mổ chính ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: "Chủ nhiệm Lục!"
Đối phương vỗ vỗ micro trong phòng quan sát, ngồi xuống ghế: "Còn bất động sao? Người sắp chết rồi kìa."
"Đến đây, đến đây." Hách Nhân Kiệt vội vàng mang dụng cụ qua, ba lỗ vừa mở vẫn còn đó, kính nội soi được đưa vào thuận lợi, Vu Quy giữ kính.
Một người bình thường tẻ nhạt, một khi lên bàn mổ giống như trở thành một con người khác. Nếu như Lục Thanh Thời ở đây, nhất định tốc độ tay cũng nhanh như tốc độ nói, nhưng bọn họ không phải là Lục Thanh Thời, chỉ nơm nớp lo sợ bị mắng.
"Đặt kính ngắm ở chỗ nào đấy! Đặt bên trái cho tôi!"
"Trợ lý thứ nhất đừng lắc, ổn định lá gan cho tôi!"
"Bác sĩ mổ chính quá chậm, nhanh hơn chút nữa, hướng vào bên trong, đúng rồi, tránh mạch máu!"
"Trợ lý thứ ba đừng đứng ở kia như cọc gỗ, dẫn lưu, dẫn lưu!"
"Bác sĩ mổ chính chưa ăn cơm sao? Động tác chậm như vậy! Đổi qua dùng đông tụ điện để cầm máu, nhanh lên! Đã bảo là không được động vào mạch máu!"
"Còn mười lăm phút nữa, nếu không làm được, người này sẽ chết trên bàn mổ."
Nhẹ nhàng phun ra lời nói ác ma, Lục Thanh Thời nhìn đám người phía dưới tay vội chân loạn, khóe môi hiện lên nụ cười khinh thường.
"Nhìn... nhìn thấy rồi..." Vu Quy đỡ kính ngắm, thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng vì lời nói công kích của Lục Thanh Thời, cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Được rồi, lấy băng gạc ra."
Một miếng gạc to bằng bàn tay được lấy ra từ vết cắt túi mật, bác sĩ mổ chính đặt vào khay, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Y tá dụng cụ đếm lại số lượng băng gạc, chuẩn bị khâu lại."
Vu Quy giương mắt nhìn lên, phòng quan sát không có một bóng người.
Tần Huyên đi cùng hai mẹ con đến đồn cảnh sát để báo án, sau khi giải thích ý định của mình, lập tức đổi một nữ cảnh sát có vẻ ngoài thân thiện để hỏi thăm. Vì có liên quan đến trẻ vị thành niên nên cô ấy và mẹ Xảo Nhi có thể dự thính trong khi ghi chép.
Được sự động viên của mọi người, Xảo Nhi luôn nói năng thận trọng cuối cùng cũng nói ra sự thật trong tiếng khóc đứt quãng. Ngày đó sau khi cãi nhau với mẹ, cô bé lấy tiền trong ngăn tủ muốn đi tìm ba, khi một mình đến nhà ga, bị một người đàn ông lạ mặt dụ dỗ cưỡng gian. Sau khi sự việc xảy ra, cô bé không dám về nhà, cũng không dám nói với ai, cho đến khi bị mẹ đánh một trận rồi đưa về nhà. Sau đó nữa, phát hiện thân thể khác thường, nhiều lần cô bé muốn nói với mẹ, nhưng đối phương thậm chí không thèm quan tâm ngọn nguồn.
Mẹ Xảo Nhi ôm con khóc, nếu bà có thể nhận ra con gái có điều gì đó không thích hợp sớm hơn thì mọi chuyện đã không đến mức này.
Tần Huyên thở dài. Nữ cảnh sát vỗ vỗ đầu Xảo Nhi, trong mắt có sự yêu thương: "Em yên tâm, chị nhất định sẽ bắt được kẻ xấu và trừng phạt hắn."
Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, Tần Huyên lén chạy qua hỏi cô: "Có khả năng bắt được không?"
"Nhân khẩu ở nhà ga quá linh động, đứa bé không nhớ rõ ngoại hình cơ bản, sẽ rất khó để nhắm vào đối tượng tình nghi, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức thử một lần."
Tần Huyên yên lòng: "Vậy thì tốt rồi, cám ơn mọi người."
Đối phương nhìn áo blouse trắng trên người cô ấy, ánh mắt chợt sáng lên: "Cô là bác sĩ?"
"Đúng vậy, cô bé là bệnh nhân của tôi, nhập viện vì mang thai ngoài tử cung."
Trong mắt đối phương hiện lên ý cười: "Bây giờ không có nhiều bác sĩ nhiệt tình như cô nữa."
Tần Huyên thở dài, ngồi xuống ghế trong khu nghỉ ngơi: "Hết cách rồi, ai kêu cô bé nhỏ như vậy, làm cho người ta không đành lòng."
"Vậy khi các cô lấy phôi thai, có lưu lại các loại tiêu bản gì đó không?" Nữ cảnh sát vừa hỏi cô ấy vừa kiểm tra thiết bị giám sát nơi xảy ra vụ việc.
"Có, có, có." Tần Huyên giống như có quán tính, ghé sát vào người cô, một lúc sau sắc mặt lại trùng xuống: "Nhưng không biết lâu như vậy rồi, có bị dọn sạch mất chưa. Hơn nữa, phòng quản lý mẫu bệnh phẩm quản lý rất nghiêm ngặt, cần có chữ ký của lãnh đạo bệnh viện thì mới lấy ra được."
Nữ cảnh sát ngẩng đầu nhìn cô ấy, khuôn mặt rất ôn hòa, lông mày nhàn nhạt, sạch sẽ gọn gàng, trên mặt nở nụ cười ấm áp, làm cho người khác cảm thấy rất yên tâm.
"Không sao, chuyện này cứ giao cho chúng tôi đến trao đổi với bệnh viện."
Cô nhìn huy hiệu của cô ấy, Tần Huyên, bác sĩ điều trị của Khoa Phụ sản Bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Y khoa Nhân Tế.
Cô cũng đứng dậy đưa danh thiếp của mình: "Hướng Nam Kha, Chi nhánh Lăng Hà thuộc Công an thành phố Cẩm Châu, trong quá trình điều tra và giải quyết vụ án có thể còn nhiều lần cần bác sĩ Tần giúp đỡ."
Tần Huyên đưa hai tay nhận lấy, nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ: "Không sao, chỉ cần không quấy rầy lúc tôi làm phẫu thuật là được."
***
"Vu Quy, đi gọi bác sĩ Hồ đến đây."
"Ok." Vu Quy đeo khẩu trang chạy vào phòng Cấp cứu.
"Có ai rảnh không, đi xử lý vết thương cho Giường số 5!"
Vu Quy mới ra khỏi phòng Cấp cứu, nhìn mọi người đều đang bận rộn, yếu ớt giơ tay lên: "Tôi... Tôi đi cho..."
"Xe cứu thương sắp quay lại rồi, sẵn sàng tiếp nhận bệnh nhân!" Y tá trưởng cúp điện thoại, dặn dò.
Hách Nhân Kiệt đáp lại, cùng phụ Vu Quy đẩy giường bệnh ra ngoài.
Bận rộn đến tận khuya, cuối cùng đến 12 giờ kém, cô ấy mới gọi điện thoại cho Phương Tri Hữu. Cô ấy cuộn mình trên giường nhỏ trong phòng trực, bật đèn bàn, nhìn khuôn mặt ấy xuất hiện trên màn hình điện thoại, cười nhẹ.
"Tri Hữu, sinh nhật vui vẻ."
Kim giờ vừa đi qua một nửa mặt đồng hồ, Phương Tri Hữu mím môi tỏ vẻ không hài lòng, nhưng trong mắt không có một chút cảm xúc khó chịu nào.
"Quá muộn rồi, Tiểu Quy ~"
Vu Quy nhanh chóng chắp hai tay lại nhận tội: "Thật xin lỗi, giữa chừng có một bệnh nhân đến đây, bị trì hoãn đến bây giờ."
Phương Tri Hữu bật cười hì hì: "Tớ biết rồi."
Cô ấy mặc đồng phục phẫu thuật màu xanh lá, trên cổ còn đeo khẩu trang, tóc buộc gọn gàng sau đầu, tóc mái hơi tán loạn che đi tầm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, đôi mắt sáng ngời.
Cô rất yêu thích.
Phương Tri Hữu đưa tay ra, vuốt ve người yêu của mình từ xa.
Nếu nói Phương Tri Hữu là tia sáng duy nhất trong thời niên thiếu nhu nhược nhát gan đầy tăm tối của Vu Quy, vậy đối với cô, Vu Quy không phải sao?
Lúc đó là nửa học kỳ sau của năm lớp 7, cô vẫn ngồi ở hàng ghế cuối cùng của lớp cả ngày không làm gì, còn Vu Quy thì vẫn gầy như cọng giá. Điều khác biệt chính là, sau sự kiện đánh người, mối quan hệ giữa hai người có sự thay đổi về chất. Đại khái là, bắt đầu từ lần đầu tiên hẹn nhau cùng đi WC, đến cuối cùng ra tay giúp đỡ khi thấy Vu Quy bị bắt nạt, hai người từ từ trở thành bạn thân.
"Thưa thầy, em đã thu bài tập xong rồi, em để ở đây ạ." Một ngày nọ, khi Vu Quy đến văn phòng nộp sách bài tập, lại vô tình phát hiện một bản sơ yếu lý lịch đặt ở bên dưới, trên đó có ghi ngày tháng năm sinh của cô.
Buổi trưa sau giờ học, Phương Tri Hữu đợi cô ấy ở cửa lớp, nhưng đối phương lại nói có việc, không thể về nhà với cô.
Phương Tri Hữu nhíu mày, không nói lời nào bỏ đi. Về đến nhà, vẫn nồi băng lò lạnh như trước, chắc mẹ lại ra ngoài chơi mạt chược rồi, để lại cho cô chút tiền để tự đi ăn. Cô cầm tiền đi đến tiệm tạp hóa mua hai gói mì ăn liền rồi trở về.
Hoàn toàn không ngờ, ngay cả mẹ cũng quên mất ngày sinh nhật của mình, nên khi nhận được lời chúc của Vu Quy, cô mới có thể bất ngờ như vậy.
Cho tới bây giờ cô vẫn nhớ rõ, đó là một buổi chiều nắng đẹp, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, lớp học dần dần không có người, cô từ từ thu dọn cặp sách. Lúc này, Vu Quy đẩy cửa bước vào, trên tay cầm bánh ngọt, ánh nến chiếu vào mặt cô ấy, lông tơ tinh tế hiện rõ, đôi mắt trở nên to hơn một chút, sống mũi cao thẳng. Cô ấy mặc bộ đồng phục vừa vặn, bên ngoài khoác áo len trắng, trước ngực hơi phồng lên.
Cô ấy đi đến trước mặt cô, khẽ nói: "Tri Hữu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Đó là lần đầu tiên cô ý thức được, cọng giá này có vẻ như có chút ưa nhìn.
Sau đó, hai người ở trong lớp cầm bánh ngọt ăn như hổ đói, cuối cùng lấy một ít kem bôi lên mặt, lên người, lên quần áo của nhau.
Nghe nói, đêm đó sau khi về nhà, Vu Quy bị đánh một trận hiếm thấy, nguyên nhân là: cô ấy đã bí mật tiêu hết số tiền mừng tuổi dành dụm được.
Kể từ ngày đó, Phương Tri Hữu biết rõ, Vu Quy là một cô gái ngốc nghếch, nhưng không hiểu sao mỗi lần nghe đến tên của cô gái ngốc nghếch này, nội tâm của cô chắc chắn sẽ trở nên đặc biệt mềm mại.
Giống như bây giờ, chỉ cần nhìn cô ấy qua màn hình, Phương Tri Hữu cảm thấy những chiếc gai nhọn trên người đã bị rút hết, chỉ còn lại lớp vỏ mỏng manh mềm mại đối diện với cô ấy.
"Tri Hữu, cậu ăn bánh kem chưa?" Cô ấy nhìn người yêu, dịu dàng hỏi.
Phương Tri Hữu nhặt chiếc nón sinh nhật trên bàn đội lên: "Ừm ~ Bánh ngọt ăn hết rồi... chỉ còn lại cái này thôi."
Cô ấy nhanh chóng bấm nút chụp, lưu lại một mặt đáng yêu hiếm có của người yêu, cười haha gửi cho người ấy xem.
Phương Tri Hữu thẹn quá hoá giận, làm như muốn cào cô ấy, sau đó có tiếng gõ cửa: "Vu Quy, có bệnh nhân đến phòng Cấp cứu, cô qua xem đi."
Cô ấy khó xử, che màn hình điện thoại: "Hôm nay không phải tôi trực."
Giọng nói ngoài cửa có chút không kiên nhẫn: "Chủ nhiệm bảo cô đi thì đi, làm gì mà nhiều lời vô nghĩa như vậy?"
"Không sao, Tiểu Quy, cậu đi giúp đi." Phương Tri Hữu tháo nón sinh nhật xuống, nhìn cô ấy: "Cậu có thể đón sinh nhật với tớ, tớ đã rất vui rồi."
"Nhưng mà..." Vu Quy đỏ vành mắt, nước mắt lưng tròng: "Tớ xin lỗi."
"Nhanh lên, cô làm gì thế, xong chưa!" Tiếng gõ cửa trở nên dồn dập hơn.
Vu Quy vội vàng nhấn tắt máy, kéo khẩu trang chạy ra ngoài: "Đến rồi đây."
Sau khi Vu Quy cúp điện thoại, Phương Tri Hữu ngồi trên ghế ngơ ngẩn một lúc, vẫn mở máy tính theo bản năng.
Kiếm khách áo trắng trên màn hình anh tuấn tiêu sái, giẫm lên kiếm bay, trên lưng mang theo trường kiếm khổng lồ, sau lưng có đôi cánh rực lửa tung bay, bầu trời lấp lánh ánh sao.
Cô gái bay đến bên cạnh cô, gửi cho cô lời mời thành lập đội, Phương Tri Hữu nhấn chấp nhận.
"Sinh nhật vui vẻ."
Cùng với hàng chữ này, còn có pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
Thông báo hệ thống phát ra trong tai nghe: [Cùng quân dắt tay nhau đi khắp thiên hạ, yêu không hối tiếc dời non lấp bể. Người chơi khu 11 Thượng Thiện Nhược Thủy có tình ý kinh thiên động địa với Vụ Lý Khán Hoa, khắp trời Cửu Lê hoa rơi phất phơ]
Cùng lúc đó, trên màn hình của tất cả người chơi đều hiện lên một dòng chữ màu vàng rực rỡ, kèm theo những đóa hoa đủ màu sắc.
Phương Tri Hữu cong khóe môi dưới, đánh chữ: "Cám ơn cậu."
Đối phương gửi biểu tượng mặt cười: "Không có chi, cám ơn cậu hôm qua đã bảo vệ tớ khi JJC."
Bởi vì đã lâu không có động tĩnh gì, kiếm khách áo trắng ngồi xếp bằng dưới đất, pháo hoa nở rộ trên đầu, đôi cánh khẽ giương ra, màn đêm trong game yên tĩnh thanh bình.
Cô gái tóc đỏ cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
"Sao cậu biết sinh nhật của tớ?"
"Có ghi trên thẻ tư liệu của cậu."
- -----------------
Tâm sự Editor:
Thứ lỗi mình không chơi game, cũng ít đọc truyện Cổ đại nên không biết edit thế nào cho phải...
Y tá xem qua hồ sơ bệnh án: "À, vừa rồi mẹ cô bé đã làm thủ tục xuất viện cho cô bé, chắc chưa đi được bao lâu đâu."
Tần Huyên co chân chạy, lao đến thang máy nhanh như chớp liều mạng nhấn nút, nhưng lầu trên có quá nhiều người, không xuống được. Cô ấy liếc nhìn lối thoát hiểm bên cạnh, dứt khoát cắn răng chạy xuống. Rốt cuộc khi hai mẹ con sắp bước ra khỏi cửa bệnh viện, cũng ngăn lại được.
Tần Huyên không kịp thở, duỗi hai tay ra trước mặt họ: "Đừng... đừng đi..."
Mẹ Xảo Nhi ôm chặt Xảo Nhi: "Bác sĩ Tần... Cô không cần khuyên tôi... Phải nộp nhiều tiền thuốc men như vậy, cũng tôi đã phải vay tiền để chi trả rồi..."
Tần Huyên lắc đầu, liếc nhìn cô gái nhỏ đang im lặng trong vòng tay của bà ấy, đỡ đầu gối thở hổn hển: "Cô bé... mới mười hai tuổi... tương lai sau này còn rất dài... cứ bị hủy hoại trong tay cặn bã như vậy... bà có cam tâm..."
Cô ấy cắn răng: "Tôi cũng không cam tâm."
Trong thời gian nằm viện, cô bé hồn nhiên hoạt bát dần trở nên lầm lì, không muốn đi học nữa, sợ bị người khác chỉ trỏ. Những gì cô bé trải qua cũng rất giống với những gì cô ấy đã trải qua. Mỗi đêm tỉnh giấc sau cơn ác mộng, Tần Huyên nghiến răng nghiến lợi không biết bao nhiêu lần muốn chính tay đâm chết kẻ không bằng súc sinh kia, nhưng cô ấy không thể. Sau khi bị cầm tù 6 năm, kẻ súc sinh lại được thả ra nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Cũng may ông trời có mắt, cuối cùng cũng để hắn chết vì bệnh AIDS, là chính tay Huyên tự đóng mắt lại cho hắn. Có lẽ cho đến khi chết đi, ba ruột của cô ấy cũng không biết rằng người tình như keo sơn của ông ấy chính là bệnh nhân AIDS mà cô ấy tìm thấy.
Nếu không có Lão Bao, số phận của cô ấy còn thăng trầm hơn nữa, e rằng cũng tương tự như cô gái nhỏ này.
Tần Huyên nhìn thấy cô bé, giống như nhìn thấy bóng dáng của chính mình năm đó: "Tôi không phải vì một mình con bé, mà vì tất cả những bé gái có thể bị tổn thương trên thế giới. Nếu kẻ cặn bã còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, sẽ có thêm một người bị hại. Xảo Nhi không phải là người đầu tiên cũng không phải là người cuối cùng, làm ơn, hãy đi báo cảnh sát với tôi đi!"
Trên đường phố tấp nập, bác sĩ mặc áo blouse trắng vành mắt đỏ hoe, cúi người xuống thật sâu, nghẹn ngào: "Tôi rất muốn làm điều gì đó cho những đứa trẻ đã bị tổn thương, dù biết rằng chỉ một mình tôi không có ý nghĩa gì, nhưng mà... có thể giúp được người nào hay người đó."
Hách Nhân Kiệt nhớ rõ mình lấy ra 28 miếng băng gạc, hiện tại trên miếng vải vô trùng chỉ còn lại 27 miếng, vì vậy, cả phòng mổ sôi trào vây quanh miếng băng gạc còn thiếu.
Bác sĩ mổ chính đang khâu nửa chừng: "Không thể nào! Bây giờ tháo ra mở lồng ngực lần nữa để tìm kiếm sẽ khiến bệnh nhân tổn thương nghiêm trọng lần thứ hai."
Vu Quy: "Miếng băng gạc này nằm trong khoang bụng cũng sẽ gây tổn thương nghiêm trọng lần thứ hai cho bệnh nhân!"
Y tá dụng cụ: "Không thể nào, nhất định là anh đếm sai rồi, anh vừa mới đi đưa bệnh án, tôi vẫn luôn theo dõi."
Hách Nhân Kiệt đếm lại lần nữa: "Chị này, không tin thì chị tự đếm xem?"
Bác sĩ gây mê đứng lên vỗ dụng cụ: "Cãi nhau xong chưa?! Cãi nhau xong chưa?! Thời gian gây mê còn 30 phút nữa, mau tháo chỉ khâu đi!"
Liên quan đến danh dự và tương lai của chính mình, nếu như trong cơ thể bệnh nhân thực sự còn lại miếng băng gạc, thì đó chính là sơ suất y tế nghiêm trọng.
Nếu sau khi mở ngực ra tìm cũng không có, thì đó chính là đang chất vấn khả năng phẫu thuật của Chủ nhiệm khoa. Loại người coi trọng danh lợi hơn cả mạng sống như Từ Càn Khôn, một khi truyền tới tai ông ta, chắc chắn sẽ không thể ở lại Đại học Y khoa Nhân Tế được nữa.
Mồ hôi trượt trên trán của bác sĩ mổ chính trẻ tuổi, anh ta hơi thở gấp, nuốt một ngụm nước bọt, đưa dao mổ cho Vu Quy.
"Nếu không... cô làm đi? Cô là đệ tử của Chủ nhiệm Lục... Tôi... không tiện lắm..."
Vu Quy giống như cầm một củ khoai lang nóng hổi trên tay, ném cũng không được, không ném cũng không được, đứng tại chỗ không biết phải làm sao, nhìn thấy thời gian gây mê trôi qua từng giây từng phút, trong lòng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
"Đừng mở ngực, không kịp nữa rồi, dùng nội soi tìm đi." Một giọng nói hơi lạnh lùng xen vào.
Vu Quy đột nhiên nhìn về phía cửa phòng mổ, nhưng không có người ở đó.
Bác sĩ mổ chính ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: "Chủ nhiệm Lục!"
Đối phương vỗ vỗ micro trong phòng quan sát, ngồi xuống ghế: "Còn bất động sao? Người sắp chết rồi kìa."
"Đến đây, đến đây." Hách Nhân Kiệt vội vàng mang dụng cụ qua, ba lỗ vừa mở vẫn còn đó, kính nội soi được đưa vào thuận lợi, Vu Quy giữ kính.
Một người bình thường tẻ nhạt, một khi lên bàn mổ giống như trở thành một con người khác. Nếu như Lục Thanh Thời ở đây, nhất định tốc độ tay cũng nhanh như tốc độ nói, nhưng bọn họ không phải là Lục Thanh Thời, chỉ nơm nớp lo sợ bị mắng.
"Đặt kính ngắm ở chỗ nào đấy! Đặt bên trái cho tôi!"
"Trợ lý thứ nhất đừng lắc, ổn định lá gan cho tôi!"
"Bác sĩ mổ chính quá chậm, nhanh hơn chút nữa, hướng vào bên trong, đúng rồi, tránh mạch máu!"
"Trợ lý thứ ba đừng đứng ở kia như cọc gỗ, dẫn lưu, dẫn lưu!"
"Bác sĩ mổ chính chưa ăn cơm sao? Động tác chậm như vậy! Đổi qua dùng đông tụ điện để cầm máu, nhanh lên! Đã bảo là không được động vào mạch máu!"
"Còn mười lăm phút nữa, nếu không làm được, người này sẽ chết trên bàn mổ."
Nhẹ nhàng phun ra lời nói ác ma, Lục Thanh Thời nhìn đám người phía dưới tay vội chân loạn, khóe môi hiện lên nụ cười khinh thường.
"Nhìn... nhìn thấy rồi..." Vu Quy đỡ kính ngắm, thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng vì lời nói công kích của Lục Thanh Thời, cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Được rồi, lấy băng gạc ra."
Một miếng gạc to bằng bàn tay được lấy ra từ vết cắt túi mật, bác sĩ mổ chính đặt vào khay, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Y tá dụng cụ đếm lại số lượng băng gạc, chuẩn bị khâu lại."
Vu Quy giương mắt nhìn lên, phòng quan sát không có một bóng người.
Tần Huyên đi cùng hai mẹ con đến đồn cảnh sát để báo án, sau khi giải thích ý định của mình, lập tức đổi một nữ cảnh sát có vẻ ngoài thân thiện để hỏi thăm. Vì có liên quan đến trẻ vị thành niên nên cô ấy và mẹ Xảo Nhi có thể dự thính trong khi ghi chép.
Được sự động viên của mọi người, Xảo Nhi luôn nói năng thận trọng cuối cùng cũng nói ra sự thật trong tiếng khóc đứt quãng. Ngày đó sau khi cãi nhau với mẹ, cô bé lấy tiền trong ngăn tủ muốn đi tìm ba, khi một mình đến nhà ga, bị một người đàn ông lạ mặt dụ dỗ cưỡng gian. Sau khi sự việc xảy ra, cô bé không dám về nhà, cũng không dám nói với ai, cho đến khi bị mẹ đánh một trận rồi đưa về nhà. Sau đó nữa, phát hiện thân thể khác thường, nhiều lần cô bé muốn nói với mẹ, nhưng đối phương thậm chí không thèm quan tâm ngọn nguồn.
Mẹ Xảo Nhi ôm con khóc, nếu bà có thể nhận ra con gái có điều gì đó không thích hợp sớm hơn thì mọi chuyện đã không đến mức này.
Tần Huyên thở dài. Nữ cảnh sát vỗ vỗ đầu Xảo Nhi, trong mắt có sự yêu thương: "Em yên tâm, chị nhất định sẽ bắt được kẻ xấu và trừng phạt hắn."
Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, Tần Huyên lén chạy qua hỏi cô: "Có khả năng bắt được không?"
"Nhân khẩu ở nhà ga quá linh động, đứa bé không nhớ rõ ngoại hình cơ bản, sẽ rất khó để nhắm vào đối tượng tình nghi, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức thử một lần."
Tần Huyên yên lòng: "Vậy thì tốt rồi, cám ơn mọi người."
Đối phương nhìn áo blouse trắng trên người cô ấy, ánh mắt chợt sáng lên: "Cô là bác sĩ?"
"Đúng vậy, cô bé là bệnh nhân của tôi, nhập viện vì mang thai ngoài tử cung."
Trong mắt đối phương hiện lên ý cười: "Bây giờ không có nhiều bác sĩ nhiệt tình như cô nữa."
Tần Huyên thở dài, ngồi xuống ghế trong khu nghỉ ngơi: "Hết cách rồi, ai kêu cô bé nhỏ như vậy, làm cho người ta không đành lòng."
"Vậy khi các cô lấy phôi thai, có lưu lại các loại tiêu bản gì đó không?" Nữ cảnh sát vừa hỏi cô ấy vừa kiểm tra thiết bị giám sát nơi xảy ra vụ việc.
"Có, có, có." Tần Huyên giống như có quán tính, ghé sát vào người cô, một lúc sau sắc mặt lại trùng xuống: "Nhưng không biết lâu như vậy rồi, có bị dọn sạch mất chưa. Hơn nữa, phòng quản lý mẫu bệnh phẩm quản lý rất nghiêm ngặt, cần có chữ ký của lãnh đạo bệnh viện thì mới lấy ra được."
Nữ cảnh sát ngẩng đầu nhìn cô ấy, khuôn mặt rất ôn hòa, lông mày nhàn nhạt, sạch sẽ gọn gàng, trên mặt nở nụ cười ấm áp, làm cho người khác cảm thấy rất yên tâm.
"Không sao, chuyện này cứ giao cho chúng tôi đến trao đổi với bệnh viện."
Cô nhìn huy hiệu của cô ấy, Tần Huyên, bác sĩ điều trị của Khoa Phụ sản Bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Y khoa Nhân Tế.
Cô cũng đứng dậy đưa danh thiếp của mình: "Hướng Nam Kha, Chi nhánh Lăng Hà thuộc Công an thành phố Cẩm Châu, trong quá trình điều tra và giải quyết vụ án có thể còn nhiều lần cần bác sĩ Tần giúp đỡ."
Tần Huyên đưa hai tay nhận lấy, nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ: "Không sao, chỉ cần không quấy rầy lúc tôi làm phẫu thuật là được."
***
"Vu Quy, đi gọi bác sĩ Hồ đến đây."
"Ok." Vu Quy đeo khẩu trang chạy vào phòng Cấp cứu.
"Có ai rảnh không, đi xử lý vết thương cho Giường số 5!"
Vu Quy mới ra khỏi phòng Cấp cứu, nhìn mọi người đều đang bận rộn, yếu ớt giơ tay lên: "Tôi... Tôi đi cho..."
"Xe cứu thương sắp quay lại rồi, sẵn sàng tiếp nhận bệnh nhân!" Y tá trưởng cúp điện thoại, dặn dò.
Hách Nhân Kiệt đáp lại, cùng phụ Vu Quy đẩy giường bệnh ra ngoài.
Bận rộn đến tận khuya, cuối cùng đến 12 giờ kém, cô ấy mới gọi điện thoại cho Phương Tri Hữu. Cô ấy cuộn mình trên giường nhỏ trong phòng trực, bật đèn bàn, nhìn khuôn mặt ấy xuất hiện trên màn hình điện thoại, cười nhẹ.
"Tri Hữu, sinh nhật vui vẻ."
Kim giờ vừa đi qua một nửa mặt đồng hồ, Phương Tri Hữu mím môi tỏ vẻ không hài lòng, nhưng trong mắt không có một chút cảm xúc khó chịu nào.
"Quá muộn rồi, Tiểu Quy ~"
Vu Quy nhanh chóng chắp hai tay lại nhận tội: "Thật xin lỗi, giữa chừng có một bệnh nhân đến đây, bị trì hoãn đến bây giờ."
Phương Tri Hữu bật cười hì hì: "Tớ biết rồi."
Cô ấy mặc đồng phục phẫu thuật màu xanh lá, trên cổ còn đeo khẩu trang, tóc buộc gọn gàng sau đầu, tóc mái hơi tán loạn che đi tầm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, đôi mắt sáng ngời.
Cô rất yêu thích.
Phương Tri Hữu đưa tay ra, vuốt ve người yêu của mình từ xa.
Nếu nói Phương Tri Hữu là tia sáng duy nhất trong thời niên thiếu nhu nhược nhát gan đầy tăm tối của Vu Quy, vậy đối với cô, Vu Quy không phải sao?
Lúc đó là nửa học kỳ sau của năm lớp 7, cô vẫn ngồi ở hàng ghế cuối cùng của lớp cả ngày không làm gì, còn Vu Quy thì vẫn gầy như cọng giá. Điều khác biệt chính là, sau sự kiện đánh người, mối quan hệ giữa hai người có sự thay đổi về chất. Đại khái là, bắt đầu từ lần đầu tiên hẹn nhau cùng đi WC, đến cuối cùng ra tay giúp đỡ khi thấy Vu Quy bị bắt nạt, hai người từ từ trở thành bạn thân.
"Thưa thầy, em đã thu bài tập xong rồi, em để ở đây ạ." Một ngày nọ, khi Vu Quy đến văn phòng nộp sách bài tập, lại vô tình phát hiện một bản sơ yếu lý lịch đặt ở bên dưới, trên đó có ghi ngày tháng năm sinh của cô.
Buổi trưa sau giờ học, Phương Tri Hữu đợi cô ấy ở cửa lớp, nhưng đối phương lại nói có việc, không thể về nhà với cô.
Phương Tri Hữu nhíu mày, không nói lời nào bỏ đi. Về đến nhà, vẫn nồi băng lò lạnh như trước, chắc mẹ lại ra ngoài chơi mạt chược rồi, để lại cho cô chút tiền để tự đi ăn. Cô cầm tiền đi đến tiệm tạp hóa mua hai gói mì ăn liền rồi trở về.
Hoàn toàn không ngờ, ngay cả mẹ cũng quên mất ngày sinh nhật của mình, nên khi nhận được lời chúc của Vu Quy, cô mới có thể bất ngờ như vậy.
Cho tới bây giờ cô vẫn nhớ rõ, đó là một buổi chiều nắng đẹp, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, lớp học dần dần không có người, cô từ từ thu dọn cặp sách. Lúc này, Vu Quy đẩy cửa bước vào, trên tay cầm bánh ngọt, ánh nến chiếu vào mặt cô ấy, lông tơ tinh tế hiện rõ, đôi mắt trở nên to hơn một chút, sống mũi cao thẳng. Cô ấy mặc bộ đồng phục vừa vặn, bên ngoài khoác áo len trắng, trước ngực hơi phồng lên.
Cô ấy đi đến trước mặt cô, khẽ nói: "Tri Hữu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Đó là lần đầu tiên cô ý thức được, cọng giá này có vẻ như có chút ưa nhìn.
Sau đó, hai người ở trong lớp cầm bánh ngọt ăn như hổ đói, cuối cùng lấy một ít kem bôi lên mặt, lên người, lên quần áo của nhau.
Nghe nói, đêm đó sau khi về nhà, Vu Quy bị đánh một trận hiếm thấy, nguyên nhân là: cô ấy đã bí mật tiêu hết số tiền mừng tuổi dành dụm được.
Kể từ ngày đó, Phương Tri Hữu biết rõ, Vu Quy là một cô gái ngốc nghếch, nhưng không hiểu sao mỗi lần nghe đến tên của cô gái ngốc nghếch này, nội tâm của cô chắc chắn sẽ trở nên đặc biệt mềm mại.
Giống như bây giờ, chỉ cần nhìn cô ấy qua màn hình, Phương Tri Hữu cảm thấy những chiếc gai nhọn trên người đã bị rút hết, chỉ còn lại lớp vỏ mỏng manh mềm mại đối diện với cô ấy.
"Tri Hữu, cậu ăn bánh kem chưa?" Cô ấy nhìn người yêu, dịu dàng hỏi.
Phương Tri Hữu nhặt chiếc nón sinh nhật trên bàn đội lên: "Ừm ~ Bánh ngọt ăn hết rồi... chỉ còn lại cái này thôi."
Cô ấy nhanh chóng bấm nút chụp, lưu lại một mặt đáng yêu hiếm có của người yêu, cười haha gửi cho người ấy xem.
Phương Tri Hữu thẹn quá hoá giận, làm như muốn cào cô ấy, sau đó có tiếng gõ cửa: "Vu Quy, có bệnh nhân đến phòng Cấp cứu, cô qua xem đi."
Cô ấy khó xử, che màn hình điện thoại: "Hôm nay không phải tôi trực."
Giọng nói ngoài cửa có chút không kiên nhẫn: "Chủ nhiệm bảo cô đi thì đi, làm gì mà nhiều lời vô nghĩa như vậy?"
"Không sao, Tiểu Quy, cậu đi giúp đi." Phương Tri Hữu tháo nón sinh nhật xuống, nhìn cô ấy: "Cậu có thể đón sinh nhật với tớ, tớ đã rất vui rồi."
"Nhưng mà..." Vu Quy đỏ vành mắt, nước mắt lưng tròng: "Tớ xin lỗi."
"Nhanh lên, cô làm gì thế, xong chưa!" Tiếng gõ cửa trở nên dồn dập hơn.
Vu Quy vội vàng nhấn tắt máy, kéo khẩu trang chạy ra ngoài: "Đến rồi đây."
Sau khi Vu Quy cúp điện thoại, Phương Tri Hữu ngồi trên ghế ngơ ngẩn một lúc, vẫn mở máy tính theo bản năng.
Kiếm khách áo trắng trên màn hình anh tuấn tiêu sái, giẫm lên kiếm bay, trên lưng mang theo trường kiếm khổng lồ, sau lưng có đôi cánh rực lửa tung bay, bầu trời lấp lánh ánh sao.
Cô gái bay đến bên cạnh cô, gửi cho cô lời mời thành lập đội, Phương Tri Hữu nhấn chấp nhận.
"Sinh nhật vui vẻ."
Cùng với hàng chữ này, còn có pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
Thông báo hệ thống phát ra trong tai nghe: [Cùng quân dắt tay nhau đi khắp thiên hạ, yêu không hối tiếc dời non lấp bể. Người chơi khu 11 Thượng Thiện Nhược Thủy có tình ý kinh thiên động địa với Vụ Lý Khán Hoa, khắp trời Cửu Lê hoa rơi phất phơ]
Cùng lúc đó, trên màn hình của tất cả người chơi đều hiện lên một dòng chữ màu vàng rực rỡ, kèm theo những đóa hoa đủ màu sắc.
Phương Tri Hữu cong khóe môi dưới, đánh chữ: "Cám ơn cậu."
Đối phương gửi biểu tượng mặt cười: "Không có chi, cám ơn cậu hôm qua đã bảo vệ tớ khi JJC."
Bởi vì đã lâu không có động tĩnh gì, kiếm khách áo trắng ngồi xếp bằng dưới đất, pháo hoa nở rộ trên đầu, đôi cánh khẽ giương ra, màn đêm trong game yên tĩnh thanh bình.
Cô gái tóc đỏ cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
"Sao cậu biết sinh nhật của tớ?"
"Có ghi trên thẻ tư liệu của cậu."
- -----------------
Tâm sự Editor:
Thứ lỗi mình không chơi game, cũng ít đọc truyện Cổ đại nên không biết edit thế nào cho phải...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.