Chương 52: Ngoéo tay
Tửu Noãn Xuân Thâm
05/06/2023
Nghe thấy tiếng gào thét từ bên kia điện thoại, Vu Quy yên lặng đỏ mắt: "Thật xin lỗi... Tri Hữu..."
Phương Tri Hữu thở hổn hển, vừa mắng người vừa suy tưởng, trong lòng sợ hãi: "Vu Quy, cậu có thể dùng não để suy nghĩ xem mình đang làm gì không, lỡ như không ai cứu được cậu, không phải..."
Biết mình sai, Vu Quy che ống nghe, thu mình vào chăn, có chút đau lòng ngọt ngào: "Tớ biết sai rồi Tri Hữu. Lần sau tớ nhất định sẽ... Không không không, không có lần sau."
Một lúc sau, tiếng thở bên kia mới bình tĩnh lại: "Ngoéo tay."
Vu Quy vươn tay về phía khoảng không: "Ngoéo tay, ai nuốt lời là chó con."
Thời gian làm chậm lại chiếc đồng hồ bấm giờ, thời gian cứ thế trôi qua thật chậm, đối với Vu Quy, những đêm không phải làm nhiệm vụ thật quý giá, cô có thể nói chuyện với Tri Hữu thật lâu, cuối cùng cằm điện thoại chìm vào giấc ngủ trong giọng nói của cô ấy.
Cô mơ thấy Tăng Thành trăm hoa đua nở, đó là cuộc thi sát hạch đầu tiên của năm lớp 10, thời khắc lịch sử chia lớp khối Tự nhiên và Xã hội.
Phương Tri Hữu có nền tảng rất kém, mặc dù rất thông minh nhưng thiếu quá nhiều bài học, không thể bù đắp được trong thời gian ngắn.
Vu Quy làm xong bài thi từ sớm. Thừa dịp giám thị không chú ý, cô quay đầu lại một chút, đúng lúc nhìn thấy cô ấy đầm đìa mồ hôi, liên tục tính toán một bài toán, giấy nháp lộn xộn.
Giám thị đi đến cuối lớp, xoay người đi trở về. Vu Quy nhanh chóng quay đầu lại, siết chặt cục tẩy do dự một lúc, sau đó vẫn tẩy đi tên mình trên giấy thi.
"Hàng thứ 3 của tổ 4, em làm gì vậy!" Một tiếng hét lớn vang lên trong lớp học, Vu Quy dựng tóc gáy, giám thị hùng hổ đi ngang qua người cô.
Phương Tri Hữu nhìn thời gian, còn 10 phút nữa phải nộp bài thi. Cô ấy đá nhẹ vào ghế của cô, làm khẩu hình với cô: "Bài này làm thế nào?"
Vu Quy liếc mắt nhìn, liền biết cô ấy sai ít nhất một nửa, trong lòng lạnh lẽo. Cũng không biết dũng khí ở đâu ra, cô nhanh chóng rút bài thi của mình đưa ra, đồng thời dùng tốc độ sấm sét cầm bài thi của cô ấy về, đúng lúc giám thị xoay người lại.
Phương Tri Hữu sững sờ, lập tức đá mạnh vào ghế của cô, Vu Quy lung lay sắp ngã. Giám thị bước tới gõ vào bàn của Phương Tri Hữu: "Em làm gì thế? Làm xong rồi thì có thể nộp bài.
Nét chữ của Vu Quy sạch sẽ gọn gàng, dòng họ tên trên bài thi còn để trống, Phương Tri Hữu đứng lên: "Thưa thầy, em..."
Vu Quy nhanh chóng viết tên mình vào, đứng lên: "Thưa thầy, em nộp bài."
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, học sinh đeo cặp sách trên lưng lần lượt rời khỏi lớp, Phương Tri Hữu thu dọn đồ đạc, ném chúng lên bàn Vu Quy: "Cậu làm gì thế, tớ không cần cậu để cho tôi!"
Vu Quy ngập ngừng nói: "Nhưng mà... cậu sai nhiều lắm..."
Thành tích như vậy, chắc chắn hai người sẽ không được học chung một lớp.
Gương mặt thiếu niên lúc xanh lúc đỏ, lòng tự trọng bị đánh tan tành: "Ai cần cậu lo cho tớ!!! Tớ kiểm tra bao nhiêu điểm là chuyện của tớ, mẹ tớ còn không quan tâm, cậu xen vào việc của người khác làm gì!!!"
Theo cô biết, mỗi lần Phương Tri Hữu mang bài thi 0 điểm về nhà làm mẹ tức giận, đều sẽ bị đánh một trận. Lần trước mẹ Phương vô tình cầm gạt tàn đánh vào đầu cô ấy, hiện tại dấu vết còn chưa hết.
Mỗi lần nhìn thấy những vết bầm tím trên người cô ấy, tâm tư Vu Quy lại run lên: "Cậu đừng đối nghịch với mẹ cậu nữa... Thật ra tớ cảm thấy dì ấy đối với cậu..."
"Câm miệng!!! Cậu biết cái gì!" Phương Tri Hữu giận tím mặt, đá vào bàn học của cô. Bàn học trượt vào góc tường, phát ra tiếng vang cực lớn.
Vu Quy sợ chết khiếp. Từ khi học cấp 2, mặc dù cô ấy là người không thích lý lẽ, nhưng hiếm khi tức giận với cô như vậy. Cô lập tức đỏ cả vành mắt, rụt đầu lại, nước mắt lưng tròng.
Sau khi bộc lộ tính khí, Phương Tri Hữu nhìn cô như vậy lại có chút không đành lòng. Hôm nay cô gái buộc tóc hai đuôi, trông giống như một con thỏ đang sợ hãi.
Cô ấy sờ sờ mũi, cầm cặp sách của mình, xoay người rời đi. Vu Quy đẩy bàn ghế tán loạn sang một bên đuổi theo, cuối cùng cũng nắm được cổ tay của cô ấy khi cô ấy chuẩn bị bước ra khỏi cửa lớp.
"Tri Hữu... Tớ muốn học cùng lớp với cậu..." Bất kể khi nào, cô luôn có chút lo sợ khi ở trước mặt cô ấy, có thể là lần đầu tiên Phương Tri Hữu đã cho cô cảm giác cường đại quá mức. Đồng thời cô ấy vẫn luôn đóng vai người bảo vệ trong suốt ba năm cấp hai, cho nên cô luôn ăn nói khép nép ở trước mặt cô ấy.
"Cậu... cậu là người bạn duy nhất của tớ... Tớ... tớ không muốn xa cậu..."
Sau khi cô nói xong, nước mắt lăn dài trên má, trượt dài trên khuôn mặt, rơi xuống khóe môi, nghẹn ngào.
Tay của Phương Tri Hữu đang nắm quai đeo cặp sách siết chặt lại, cuối cùng buông lỏng ra, cặp sách rơi xuống đất, cô ấy ôm cô vào lòng.
"Được rồi, đừng khóc, tớ không bắt nạt cậu nữa..."
Vu Quy co vào trong ngực cô ấy, nghẹn ngào: "Hu hu hu... Bắt nạt..."
Bạn học trước kia ở lớp bên cạnh đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường không thể tin nổi, Phương Chí Kính cảm thấy khó chịu nên nhanh chóng đỡ cô đứng dậy, đỡ vai cô, làm cô ngẩng đầu nhìn mình.
"Tin tưởng tớ, tớ nhất định có thể học cùng lớp với cậu. Hơn nữa sau này chúng ta sẽ cùng nhau học đại học, ở cùng một phòng, cùng làm việc sau khi tốt nghiệp, cùng nhau nuôi chó mèo, cùng nhau sống trong viện dưỡng lão khi về già."
Lúc này Vu Quy mới nín khóc, mỉm cười: "Cậu suốt ngày ở bên cạnh tớ, như vậy không thể nào kết hôn được."
Phương Tri Hữu cau mày: "Kết hôn cái gì, hoàn toàn không nghĩ tới."
Ánh mắt của đối phương sáng ngời, tròn xoe như hạt hạnh nhân, lông mi rất dài, giọt lệ lấp lánh, như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô ấy.
Chỉ trong tích tắc, đối tượng kết hôn phù hợp đã lóe lên trong đầu cô ấy.
"Tri Hữu, cậu thật sự sẽ luôn ở bên tớ sao?"
Phương Tri Hữu liếm môi, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị không thể giải thích được: "Sẽ."
Vu Quy duỗi bàn tay trắng nõn ra, lắc lư trước mắt cô ấy: "Vậy thì... ngoéo tay."
"Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi."
"Ai thất hứa là chó con."
Giấc mơ này rất dài, vụn vụn vặt vặt mơ thấy rất nhiều chuyện trước kia. Từ đó về sau, Phương Tri Hữu bắt đầu chăm chỉ học tập, cùng cô ngâm mình ở trong thư viện, cùng nhau học bù làm bài tập, cùng nhau luyện nghe viết tiếng Anh cho đối phương, làm bài tập viết công thức.
Thật ra Phương Tri Hữu không hề ngu ngốc, thậm chí còn thông minh hơn Vu Quy một chút. Sau khi bổ sung kiến thức cơ bản từng chút từng chút, thành tích Vật lý ngày càng tiến bộ rõ rệt, còn Vu Quy học kém Hóa học Vật lý rối tinh rối mù, vì vậy đúng lúc bổ sung.
Sau khi làm xong bài thi, Vu Quy đưa cho cô ấy xem, bị người cầm bút chì đập vào trán: "Ngốc chết mất! Đề này phải tính như thế này..."
Cô ấy cầm giấy nháp quẹt quẹt bút, thoăn thoắt thử lại phép tính.
Vu Quy che đầu, nhìn khuôn mặt mềm mại của cô ấy dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khẽ mím môi cười.
Phương Tri Hữu quay đầu, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc mang theo nụ cười tự mãn của cô. Cô ấy lại lấy bút chì gõ mạnh xuống, khuôn mặt lại không thể kiềm chế mà nóng lên.
"Nhìn cái gì! Làm bài đi!"
Ký túc xá nhân viên bệnh viện không có điều hòa, quạt bàn cũ kỹ phát ra tiếng kèn kẹt rợn người, Vu Quy cứ như vậy ngủ thiếp đi. Trong chốc lát giấc mộng đi qua rất nhiều năm, cô bơi thật chậm trên dòng sông năm tháng tiến về phía trước, xuyên qua sương mù dày đặc hiện tại, hướng về biển lớn tương lai.
Không gian đột nhiên trùng lặp, cảm giác không trọng lượng làm cho cô hơi choáng váng, cô nghe thấy chính mình hét lên khàn cả giọng: "Cô là bệnh nhân của tôi, tôi sẽ không để cô chết!"
Vu Quy đột nhiên bật dậy khỏi giường, mồ hôi nhễ nhại, cô liếc nhìn thời gian trên đèn bàn: 4 giờ sáng.
Cuối cùng không ngủ được nữa, chân trần bước lên sàn nhà lạnh lẽo, hơi lạnh thấm vào da thịt, làm dịu đi một chút hơi thở hổn hển. Sau khi vội vàng rửa mặt, Vu Quy ngồi trở lại bàn làm việc, mở máy tính, lấy sổ ghi chép ra.
Ánh sáng xanh mờ của máy tính chiếu vào mặt cô, cô dùng kẹp tóc kẹp chặt tóc mái trên trán, dùng răng cắn nắp bút. Cô vừa tìm kiếm tài liệu luận văn, vừa viết ra ý kiến của mình, từ từ chắp vá thành một phương án phẫu thuật hoàn chỉnh.
***
Đồng hồ đã điểm 3 giờ sáng, đèn trong phòng làm việc vẫn sáng, Khoai tây chiên đã lăn ra ngủ trong vòng tay của nàng. Lục Thanh Thời dùng một tay nâng nó, sợ nó rơi từ chân mình xuống; tay kia đặt trên bàn phím gõ chữ, dùng tiếng Anh để trao đổi kiến thức chuyên sâu về căn bệnh ung thư tuyến tụy với các học giả ở bên kia bờ đại dương, hoàn thành một nửa phương án phẫu thuật.
Đúng 7 giờ, đồng hồ báo thức reo lên, Lục Thanh Thời đặt Khoai tây chiên trở lại ổ mèo, vội vàng đánh răng rửa mặt. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, lò vi sóng đúng lúc vang lên, nàng lấy sữa bò đang nóng ra đặt lên bàn ăn, cho Khoai tây chiên uống sữa dê.
Khi mặc quần áo cài nút chỉnh tề đi ra, sữa bò vừa vặn ở nhiệt độ thích hợp có thể uống nhanh chóng.
Nàng cầm lên uống cạn, lấy chìa khóa xe, nhét phương án phẫu thuật vào túi chuẩn bị đi ra ngoài, cánh cửa đối diện hành lang cũng mở ra một tiếng cạch cạch.
Cố Diễn Chi ngáp dài: "Chào buổi sáng, bác sĩ Lục."
Lục Thanh Thời gật đầu, khóa cửa lại: "Chào buổi sáng."
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Cố Diễn Chi đến nhà xe lấy xe máy, Lục Thanh Chi rẽ vào ga ra dưới tầng hầm. 5 phút sau, nàng mang vẻ mặt buồn bực đi ra, cầm điện thoại gọi cho bên cung cấp dịch vụ: "Xin chào, tôi là chủ nhà 605 khu D, có một chiếc Audi đỗ bừa bãi, chặn đầu xe của tôi, xe tôi không thể ra được..."
Cố Diễn Chi đạp phanh xe, đúng lúc dừng lại trước mặt nàng, cầm mũ bảo hiểm trong tay lắc lư, nghiêng nghiêng đầu, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Đi thôi, bác sĩ Lục, em chở chị đi."
Lục Thanh Thời mím môi, nhìn thời gian: "Được rồi."
Mũ bảo hiểm đội lên đầu, Cố Diễn Chi cài chốt an toàn cho nàng. Lần đầu tiên đội thứ này, nàng còn chưa quen lắm, đỡ đầu: "Em không cần đội à?"
Đối phương mặc trang phục mô tô, áo khoác đồng phục lính cứu hỏa buộc quanh eo, lộ ra vòng eo mảnh mai mà uy lực, đôi chân dài đứng trên mặt đất.
"Không cần, giữ chặt."
Lục Thanh Thời nắm chặt quần áo của cô, vừa dứt lời, xe máy lao ra một tiếng gầm rú. Nàng vô thức nhắm mắt lại, đối phương nhận thấy vẻ khẩn trương của nàng nên giảm tốc độ lại.
"Nếu sợ thì nhắm mắt lại."
Lao vào dòng xe cộ đông đúc giờ cao điểm buổi sáng, xe máy chỉ có thể giảm tốc độ, Lục Thanh Thời cố gắng hết sức kiềm chế nhịp tim đang đập thình thịch của mình, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Không sợ."
Huấn luyện viên cứu hỏa nheo mắt cười, rất mãn nguyện, rõ ràng là rất sợ mà còn giả vờ.
Cô kéo tay ga, lách qua một chiếc xe lớn, hòa vào dòng người đông đúc và tấp nập ở ngã tư trước đèn đỏ 10 giây.
Nhìn thấy một chiếc xe tải lớn đang tới gần, tim Lục Thanh Thời muốn nhảy lên tận cổ: "Cố... Cố Diễn Chi... chậm lại một chút..."
Đối phương không trả lời, đột nhiên kéo ga hết cỡ, phóng thẳng đến chiếc xe tải lớn ngay khi đèn vàng chuẩn bị bật lên. Cố Diễn Chi quay đầu, sợi tóc lướt nhẹ qua mặt cô. Không biết từ khi nào, người sau lưng đã áp sát vào lưng cô, hai tay ôm lấy eo cô, khẽ run.
Khóe miệng của huấn luyện viên cứu hỏa cong lên một nụ cười gian xảo, cô duy trì tốc độ này lái xe thẳng đến bệnh viện, xuyên qua cửa hông dưới sự mắng mỏ của bảo vệ ở cửa ra vào, dừng lại trước cổng Trung tâm cấp cứu một cách hoàn hảo.
"Đến rồi, bác sĩ Lục." Cô quay đầu lại nhìn người nào đó đang co rút phía sau lưng cô không dám ngẩng đầu lên, không nhịn được cười khẽ.
......
Nụ cười trêu chọc trong mắt cô còn dám rõ ràng thêm chút nữa không?!
Lục Thanh Thời đi xuống khỏi chỗ ngồi, mím chặt khóe môi, cởi mũ bảo hiểm xuống, ném vào tay cô, không nói một lời đi vào trong.
Xem ra là thực sự tức giận, Cố Diễn Chi lo lắng, nhanh chóng xuống xe: "Này, chuyện này bác sĩ Lục..."
Tần Huyên ra khỏi xe của Bao Phong Niên, ngả vào trong ngực Lục Thanh Thời: "Ầy ~ Mới sáng sớm mà ai dám chọc Chủ nhiệm Lục của chúng ta tức giận như vậy, nhìn vẻ mặt đen chưa kìa!"
Vừa nói vừa hôn gió với Cố Diễn Chi, huấn luyện viên cứu hỏa gãi đầu, hơi ngượng ngùng cười: "Chào buổi sáng, bác sĩ Tần."
Lục Thanh Thời hất Tần Huyên đang dính chặt lấy mình ra: "Cậu còn dựa vào tớ lần nữa, tớ sẽ báo cáo với Phòng Y tế điều cậu vào khoa Cấp cứu. Ngày nào cũng dính lấy tớ."
Nàng cố ý nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ cuối cùng, Tần Huyên lập tức đứng thẳng người: "Đúng, đúng vậy, Chủ nhiệm Lục nói chính là, ôm ôm ấp ấp ở trước mặt mọi người không ra thể thống gì, không ra thể thống gì."
Nói xong, cô ấy dùng hai tay quạt quạt gió, trợn mắt nói nhỏ: "Nhưng tớ vừa nhìn thấy Chủ nhiệm Lục ôm người khác, thật chặt luôn. Đúng không, huấn luyện viên Cố."
Cô ấy chọt chọt Cố Diễn Chi đang đứng bên cạnh, Lục Thanh Thời lập tức máu nóng dồn lên mặt, đỏ bừng: "Cậu..."
"Tớ... Mẹ ơi, Chủ nhiệm Lục tức giận thật đáng sợ." Tần Huyên co vào trong ngực Cố Diễn Chi, giả vờ run rẩy.
Lục Thanh Thời liếc nhìn hai người từ trên xuống dưới, trên mặt hiện ra nụ cười rùng rợn Tần Huyên quen thuộc.
Nàng lấy điện thoại trong túi ra, vừa đi vừa gọi: "Xin chào Chủ nhiệm Lưu, tôi là Lục Thanh Thời của khoa Cấp cứu..."
"F***!" Tần Huyên vung chân đuổi theo: "Thanh Thạch, chờ tớ, tớ sai rồi! Thật sự sai rồi!!!"
Cố Diễn Chi không nhịn được cười, nhưng không đuổi theo, vuốt vuốt mũ bảo hiểm trong tay, nhớ lại sự mềm mại vừa rồi, không khỏi sững sờ.
Hách Nhân Kiệt từ phía sau nhảy tới, khoác lên cổ cô: "Này! Hộ hoa sứ giả! Người đã đi rồi còn nhìn!"
Cố Diễn Chi không xem anh ta là đàn ông, kề vai sát cánh: "Lão Đại của mấy người có bạn trai không?"
Hách Nhân Kiệt lắc đầu: "Cái quái gì vậy?"
Anh ta suy nghĩ một chút, vuốt cằm nói: "Nhưng mà... hình như có chồng cũ..."
Cố Diễn Chi từng nghe nàng nói mớ, cũng không bất ngờ, chỉ hơi tò mò loại người nào mới có thể lấy Lục Thanh Thời, đồng thời làm nàng cam tâm tình nguyện sinh con dưỡng cái.
"Chồng cũ của chị ấy là người thế nào?"
Hách Nhân Kiệt chậc chậc miệng, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Sao lại coi trọng Lão Đại của chúng tôi rồi?"
Cố Diễn Chi lắc đầu liên tục: "Không có, tôi chỉ tò mò thôi."
Hách Nhân Kiệt ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, Cố Diễn Chi vội vàng đưa tai qua: "Nghe nói Lão Đại và chồng cũ của chị ấy là bạn học đại học, cả hai đều là nhân vật cấp cao và hoa khôi của Học viện Y tế Công đoàn, cùng nhau ra nước ngoài du học. Khi còn trẻ, chồng cũ của chị ấy là bác sĩ khoa Ngoại Tim mạch, chỉ là không biết tại sao sau này lại chuyển sang Công ty Dược phẩm làm nghiên cứu. Nghe nói hiện tại tài sản đứng tên đã vượt hơn 100 triệu nhân dân tệ, một nửa số thiết bị y tế và dược phẩm tại các bệnh viện trong nước được nhập khẩu từ công ty của họ."
Cố Diễn Chi bị sặc nước bọt của chính mình, hơn... hơn 100 triệu...
Cô dùng đầu ngón tay tính nhẩm, toàn bộ gia sản của mình bao gồm một căn nhà thương mại, cộng lại tất cả cũng chỉ mới 6 chữ số.
"Công ty Dược phẩm nào mà giàu có như vậy?"
"Công ty TNHH Dược phẩm sinh học Trường Sinh."
Phương Tri Hữu thở hổn hển, vừa mắng người vừa suy tưởng, trong lòng sợ hãi: "Vu Quy, cậu có thể dùng não để suy nghĩ xem mình đang làm gì không, lỡ như không ai cứu được cậu, không phải..."
Biết mình sai, Vu Quy che ống nghe, thu mình vào chăn, có chút đau lòng ngọt ngào: "Tớ biết sai rồi Tri Hữu. Lần sau tớ nhất định sẽ... Không không không, không có lần sau."
Một lúc sau, tiếng thở bên kia mới bình tĩnh lại: "Ngoéo tay."
Vu Quy vươn tay về phía khoảng không: "Ngoéo tay, ai nuốt lời là chó con."
Thời gian làm chậm lại chiếc đồng hồ bấm giờ, thời gian cứ thế trôi qua thật chậm, đối với Vu Quy, những đêm không phải làm nhiệm vụ thật quý giá, cô có thể nói chuyện với Tri Hữu thật lâu, cuối cùng cằm điện thoại chìm vào giấc ngủ trong giọng nói của cô ấy.
Cô mơ thấy Tăng Thành trăm hoa đua nở, đó là cuộc thi sát hạch đầu tiên của năm lớp 10, thời khắc lịch sử chia lớp khối Tự nhiên và Xã hội.
Phương Tri Hữu có nền tảng rất kém, mặc dù rất thông minh nhưng thiếu quá nhiều bài học, không thể bù đắp được trong thời gian ngắn.
Vu Quy làm xong bài thi từ sớm. Thừa dịp giám thị không chú ý, cô quay đầu lại một chút, đúng lúc nhìn thấy cô ấy đầm đìa mồ hôi, liên tục tính toán một bài toán, giấy nháp lộn xộn.
Giám thị đi đến cuối lớp, xoay người đi trở về. Vu Quy nhanh chóng quay đầu lại, siết chặt cục tẩy do dự một lúc, sau đó vẫn tẩy đi tên mình trên giấy thi.
"Hàng thứ 3 của tổ 4, em làm gì vậy!" Một tiếng hét lớn vang lên trong lớp học, Vu Quy dựng tóc gáy, giám thị hùng hổ đi ngang qua người cô.
Phương Tri Hữu nhìn thời gian, còn 10 phút nữa phải nộp bài thi. Cô ấy đá nhẹ vào ghế của cô, làm khẩu hình với cô: "Bài này làm thế nào?"
Vu Quy liếc mắt nhìn, liền biết cô ấy sai ít nhất một nửa, trong lòng lạnh lẽo. Cũng không biết dũng khí ở đâu ra, cô nhanh chóng rút bài thi của mình đưa ra, đồng thời dùng tốc độ sấm sét cầm bài thi của cô ấy về, đúng lúc giám thị xoay người lại.
Phương Tri Hữu sững sờ, lập tức đá mạnh vào ghế của cô, Vu Quy lung lay sắp ngã. Giám thị bước tới gõ vào bàn của Phương Tri Hữu: "Em làm gì thế? Làm xong rồi thì có thể nộp bài.
Nét chữ của Vu Quy sạch sẽ gọn gàng, dòng họ tên trên bài thi còn để trống, Phương Tri Hữu đứng lên: "Thưa thầy, em..."
Vu Quy nhanh chóng viết tên mình vào, đứng lên: "Thưa thầy, em nộp bài."
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, học sinh đeo cặp sách trên lưng lần lượt rời khỏi lớp, Phương Tri Hữu thu dọn đồ đạc, ném chúng lên bàn Vu Quy: "Cậu làm gì thế, tớ không cần cậu để cho tôi!"
Vu Quy ngập ngừng nói: "Nhưng mà... cậu sai nhiều lắm..."
Thành tích như vậy, chắc chắn hai người sẽ không được học chung một lớp.
Gương mặt thiếu niên lúc xanh lúc đỏ, lòng tự trọng bị đánh tan tành: "Ai cần cậu lo cho tớ!!! Tớ kiểm tra bao nhiêu điểm là chuyện của tớ, mẹ tớ còn không quan tâm, cậu xen vào việc của người khác làm gì!!!"
Theo cô biết, mỗi lần Phương Tri Hữu mang bài thi 0 điểm về nhà làm mẹ tức giận, đều sẽ bị đánh một trận. Lần trước mẹ Phương vô tình cầm gạt tàn đánh vào đầu cô ấy, hiện tại dấu vết còn chưa hết.
Mỗi lần nhìn thấy những vết bầm tím trên người cô ấy, tâm tư Vu Quy lại run lên: "Cậu đừng đối nghịch với mẹ cậu nữa... Thật ra tớ cảm thấy dì ấy đối với cậu..."
"Câm miệng!!! Cậu biết cái gì!" Phương Tri Hữu giận tím mặt, đá vào bàn học của cô. Bàn học trượt vào góc tường, phát ra tiếng vang cực lớn.
Vu Quy sợ chết khiếp. Từ khi học cấp 2, mặc dù cô ấy là người không thích lý lẽ, nhưng hiếm khi tức giận với cô như vậy. Cô lập tức đỏ cả vành mắt, rụt đầu lại, nước mắt lưng tròng.
Sau khi bộc lộ tính khí, Phương Tri Hữu nhìn cô như vậy lại có chút không đành lòng. Hôm nay cô gái buộc tóc hai đuôi, trông giống như một con thỏ đang sợ hãi.
Cô ấy sờ sờ mũi, cầm cặp sách của mình, xoay người rời đi. Vu Quy đẩy bàn ghế tán loạn sang một bên đuổi theo, cuối cùng cũng nắm được cổ tay của cô ấy khi cô ấy chuẩn bị bước ra khỏi cửa lớp.
"Tri Hữu... Tớ muốn học cùng lớp với cậu..." Bất kể khi nào, cô luôn có chút lo sợ khi ở trước mặt cô ấy, có thể là lần đầu tiên Phương Tri Hữu đã cho cô cảm giác cường đại quá mức. Đồng thời cô ấy vẫn luôn đóng vai người bảo vệ trong suốt ba năm cấp hai, cho nên cô luôn ăn nói khép nép ở trước mặt cô ấy.
"Cậu... cậu là người bạn duy nhất của tớ... Tớ... tớ không muốn xa cậu..."
Sau khi cô nói xong, nước mắt lăn dài trên má, trượt dài trên khuôn mặt, rơi xuống khóe môi, nghẹn ngào.
Tay của Phương Tri Hữu đang nắm quai đeo cặp sách siết chặt lại, cuối cùng buông lỏng ra, cặp sách rơi xuống đất, cô ấy ôm cô vào lòng.
"Được rồi, đừng khóc, tớ không bắt nạt cậu nữa..."
Vu Quy co vào trong ngực cô ấy, nghẹn ngào: "Hu hu hu... Bắt nạt..."
Bạn học trước kia ở lớp bên cạnh đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường không thể tin nổi, Phương Chí Kính cảm thấy khó chịu nên nhanh chóng đỡ cô đứng dậy, đỡ vai cô, làm cô ngẩng đầu nhìn mình.
"Tin tưởng tớ, tớ nhất định có thể học cùng lớp với cậu. Hơn nữa sau này chúng ta sẽ cùng nhau học đại học, ở cùng một phòng, cùng làm việc sau khi tốt nghiệp, cùng nhau nuôi chó mèo, cùng nhau sống trong viện dưỡng lão khi về già."
Lúc này Vu Quy mới nín khóc, mỉm cười: "Cậu suốt ngày ở bên cạnh tớ, như vậy không thể nào kết hôn được."
Phương Tri Hữu cau mày: "Kết hôn cái gì, hoàn toàn không nghĩ tới."
Ánh mắt của đối phương sáng ngời, tròn xoe như hạt hạnh nhân, lông mi rất dài, giọt lệ lấp lánh, như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô ấy.
Chỉ trong tích tắc, đối tượng kết hôn phù hợp đã lóe lên trong đầu cô ấy.
"Tri Hữu, cậu thật sự sẽ luôn ở bên tớ sao?"
Phương Tri Hữu liếm môi, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị không thể giải thích được: "Sẽ."
Vu Quy duỗi bàn tay trắng nõn ra, lắc lư trước mắt cô ấy: "Vậy thì... ngoéo tay."
"Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi."
"Ai thất hứa là chó con."
Giấc mơ này rất dài, vụn vụn vặt vặt mơ thấy rất nhiều chuyện trước kia. Từ đó về sau, Phương Tri Hữu bắt đầu chăm chỉ học tập, cùng cô ngâm mình ở trong thư viện, cùng nhau học bù làm bài tập, cùng nhau luyện nghe viết tiếng Anh cho đối phương, làm bài tập viết công thức.
Thật ra Phương Tri Hữu không hề ngu ngốc, thậm chí còn thông minh hơn Vu Quy một chút. Sau khi bổ sung kiến thức cơ bản từng chút từng chút, thành tích Vật lý ngày càng tiến bộ rõ rệt, còn Vu Quy học kém Hóa học Vật lý rối tinh rối mù, vì vậy đúng lúc bổ sung.
Sau khi làm xong bài thi, Vu Quy đưa cho cô ấy xem, bị người cầm bút chì đập vào trán: "Ngốc chết mất! Đề này phải tính như thế này..."
Cô ấy cầm giấy nháp quẹt quẹt bút, thoăn thoắt thử lại phép tính.
Vu Quy che đầu, nhìn khuôn mặt mềm mại của cô ấy dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khẽ mím môi cười.
Phương Tri Hữu quay đầu, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc mang theo nụ cười tự mãn của cô. Cô ấy lại lấy bút chì gõ mạnh xuống, khuôn mặt lại không thể kiềm chế mà nóng lên.
"Nhìn cái gì! Làm bài đi!"
Ký túc xá nhân viên bệnh viện không có điều hòa, quạt bàn cũ kỹ phát ra tiếng kèn kẹt rợn người, Vu Quy cứ như vậy ngủ thiếp đi. Trong chốc lát giấc mộng đi qua rất nhiều năm, cô bơi thật chậm trên dòng sông năm tháng tiến về phía trước, xuyên qua sương mù dày đặc hiện tại, hướng về biển lớn tương lai.
Không gian đột nhiên trùng lặp, cảm giác không trọng lượng làm cho cô hơi choáng váng, cô nghe thấy chính mình hét lên khàn cả giọng: "Cô là bệnh nhân của tôi, tôi sẽ không để cô chết!"
Vu Quy đột nhiên bật dậy khỏi giường, mồ hôi nhễ nhại, cô liếc nhìn thời gian trên đèn bàn: 4 giờ sáng.
Cuối cùng không ngủ được nữa, chân trần bước lên sàn nhà lạnh lẽo, hơi lạnh thấm vào da thịt, làm dịu đi một chút hơi thở hổn hển. Sau khi vội vàng rửa mặt, Vu Quy ngồi trở lại bàn làm việc, mở máy tính, lấy sổ ghi chép ra.
Ánh sáng xanh mờ của máy tính chiếu vào mặt cô, cô dùng kẹp tóc kẹp chặt tóc mái trên trán, dùng răng cắn nắp bút. Cô vừa tìm kiếm tài liệu luận văn, vừa viết ra ý kiến của mình, từ từ chắp vá thành một phương án phẫu thuật hoàn chỉnh.
***
Đồng hồ đã điểm 3 giờ sáng, đèn trong phòng làm việc vẫn sáng, Khoai tây chiên đã lăn ra ngủ trong vòng tay của nàng. Lục Thanh Thời dùng một tay nâng nó, sợ nó rơi từ chân mình xuống; tay kia đặt trên bàn phím gõ chữ, dùng tiếng Anh để trao đổi kiến thức chuyên sâu về căn bệnh ung thư tuyến tụy với các học giả ở bên kia bờ đại dương, hoàn thành một nửa phương án phẫu thuật.
Đúng 7 giờ, đồng hồ báo thức reo lên, Lục Thanh Thời đặt Khoai tây chiên trở lại ổ mèo, vội vàng đánh răng rửa mặt. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, lò vi sóng đúng lúc vang lên, nàng lấy sữa bò đang nóng ra đặt lên bàn ăn, cho Khoai tây chiên uống sữa dê.
Khi mặc quần áo cài nút chỉnh tề đi ra, sữa bò vừa vặn ở nhiệt độ thích hợp có thể uống nhanh chóng.
Nàng cầm lên uống cạn, lấy chìa khóa xe, nhét phương án phẫu thuật vào túi chuẩn bị đi ra ngoài, cánh cửa đối diện hành lang cũng mở ra một tiếng cạch cạch.
Cố Diễn Chi ngáp dài: "Chào buổi sáng, bác sĩ Lục."
Lục Thanh Thời gật đầu, khóa cửa lại: "Chào buổi sáng."
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Cố Diễn Chi đến nhà xe lấy xe máy, Lục Thanh Chi rẽ vào ga ra dưới tầng hầm. 5 phút sau, nàng mang vẻ mặt buồn bực đi ra, cầm điện thoại gọi cho bên cung cấp dịch vụ: "Xin chào, tôi là chủ nhà 605 khu D, có một chiếc Audi đỗ bừa bãi, chặn đầu xe của tôi, xe tôi không thể ra được..."
Cố Diễn Chi đạp phanh xe, đúng lúc dừng lại trước mặt nàng, cầm mũ bảo hiểm trong tay lắc lư, nghiêng nghiêng đầu, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Đi thôi, bác sĩ Lục, em chở chị đi."
Lục Thanh Thời mím môi, nhìn thời gian: "Được rồi."
Mũ bảo hiểm đội lên đầu, Cố Diễn Chi cài chốt an toàn cho nàng. Lần đầu tiên đội thứ này, nàng còn chưa quen lắm, đỡ đầu: "Em không cần đội à?"
Đối phương mặc trang phục mô tô, áo khoác đồng phục lính cứu hỏa buộc quanh eo, lộ ra vòng eo mảnh mai mà uy lực, đôi chân dài đứng trên mặt đất.
"Không cần, giữ chặt."
Lục Thanh Thời nắm chặt quần áo của cô, vừa dứt lời, xe máy lao ra một tiếng gầm rú. Nàng vô thức nhắm mắt lại, đối phương nhận thấy vẻ khẩn trương của nàng nên giảm tốc độ lại.
"Nếu sợ thì nhắm mắt lại."
Lao vào dòng xe cộ đông đúc giờ cao điểm buổi sáng, xe máy chỉ có thể giảm tốc độ, Lục Thanh Thời cố gắng hết sức kiềm chế nhịp tim đang đập thình thịch của mình, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Không sợ."
Huấn luyện viên cứu hỏa nheo mắt cười, rất mãn nguyện, rõ ràng là rất sợ mà còn giả vờ.
Cô kéo tay ga, lách qua một chiếc xe lớn, hòa vào dòng người đông đúc và tấp nập ở ngã tư trước đèn đỏ 10 giây.
Nhìn thấy một chiếc xe tải lớn đang tới gần, tim Lục Thanh Thời muốn nhảy lên tận cổ: "Cố... Cố Diễn Chi... chậm lại một chút..."
Đối phương không trả lời, đột nhiên kéo ga hết cỡ, phóng thẳng đến chiếc xe tải lớn ngay khi đèn vàng chuẩn bị bật lên. Cố Diễn Chi quay đầu, sợi tóc lướt nhẹ qua mặt cô. Không biết từ khi nào, người sau lưng đã áp sát vào lưng cô, hai tay ôm lấy eo cô, khẽ run.
Khóe miệng của huấn luyện viên cứu hỏa cong lên một nụ cười gian xảo, cô duy trì tốc độ này lái xe thẳng đến bệnh viện, xuyên qua cửa hông dưới sự mắng mỏ của bảo vệ ở cửa ra vào, dừng lại trước cổng Trung tâm cấp cứu một cách hoàn hảo.
"Đến rồi, bác sĩ Lục." Cô quay đầu lại nhìn người nào đó đang co rút phía sau lưng cô không dám ngẩng đầu lên, không nhịn được cười khẽ.
......
Nụ cười trêu chọc trong mắt cô còn dám rõ ràng thêm chút nữa không?!
Lục Thanh Thời đi xuống khỏi chỗ ngồi, mím chặt khóe môi, cởi mũ bảo hiểm xuống, ném vào tay cô, không nói một lời đi vào trong.
Xem ra là thực sự tức giận, Cố Diễn Chi lo lắng, nhanh chóng xuống xe: "Này, chuyện này bác sĩ Lục..."
Tần Huyên ra khỏi xe của Bao Phong Niên, ngả vào trong ngực Lục Thanh Thời: "Ầy ~ Mới sáng sớm mà ai dám chọc Chủ nhiệm Lục của chúng ta tức giận như vậy, nhìn vẻ mặt đen chưa kìa!"
Vừa nói vừa hôn gió với Cố Diễn Chi, huấn luyện viên cứu hỏa gãi đầu, hơi ngượng ngùng cười: "Chào buổi sáng, bác sĩ Tần."
Lục Thanh Thời hất Tần Huyên đang dính chặt lấy mình ra: "Cậu còn dựa vào tớ lần nữa, tớ sẽ báo cáo với Phòng Y tế điều cậu vào khoa Cấp cứu. Ngày nào cũng dính lấy tớ."
Nàng cố ý nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ cuối cùng, Tần Huyên lập tức đứng thẳng người: "Đúng, đúng vậy, Chủ nhiệm Lục nói chính là, ôm ôm ấp ấp ở trước mặt mọi người không ra thể thống gì, không ra thể thống gì."
Nói xong, cô ấy dùng hai tay quạt quạt gió, trợn mắt nói nhỏ: "Nhưng tớ vừa nhìn thấy Chủ nhiệm Lục ôm người khác, thật chặt luôn. Đúng không, huấn luyện viên Cố."
Cô ấy chọt chọt Cố Diễn Chi đang đứng bên cạnh, Lục Thanh Thời lập tức máu nóng dồn lên mặt, đỏ bừng: "Cậu..."
"Tớ... Mẹ ơi, Chủ nhiệm Lục tức giận thật đáng sợ." Tần Huyên co vào trong ngực Cố Diễn Chi, giả vờ run rẩy.
Lục Thanh Thời liếc nhìn hai người từ trên xuống dưới, trên mặt hiện ra nụ cười rùng rợn Tần Huyên quen thuộc.
Nàng lấy điện thoại trong túi ra, vừa đi vừa gọi: "Xin chào Chủ nhiệm Lưu, tôi là Lục Thanh Thời của khoa Cấp cứu..."
"F***!" Tần Huyên vung chân đuổi theo: "Thanh Thạch, chờ tớ, tớ sai rồi! Thật sự sai rồi!!!"
Cố Diễn Chi không nhịn được cười, nhưng không đuổi theo, vuốt vuốt mũ bảo hiểm trong tay, nhớ lại sự mềm mại vừa rồi, không khỏi sững sờ.
Hách Nhân Kiệt từ phía sau nhảy tới, khoác lên cổ cô: "Này! Hộ hoa sứ giả! Người đã đi rồi còn nhìn!"
Cố Diễn Chi không xem anh ta là đàn ông, kề vai sát cánh: "Lão Đại của mấy người có bạn trai không?"
Hách Nhân Kiệt lắc đầu: "Cái quái gì vậy?"
Anh ta suy nghĩ một chút, vuốt cằm nói: "Nhưng mà... hình như có chồng cũ..."
Cố Diễn Chi từng nghe nàng nói mớ, cũng không bất ngờ, chỉ hơi tò mò loại người nào mới có thể lấy Lục Thanh Thời, đồng thời làm nàng cam tâm tình nguyện sinh con dưỡng cái.
"Chồng cũ của chị ấy là người thế nào?"
Hách Nhân Kiệt chậc chậc miệng, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Sao lại coi trọng Lão Đại của chúng tôi rồi?"
Cố Diễn Chi lắc đầu liên tục: "Không có, tôi chỉ tò mò thôi."
Hách Nhân Kiệt ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, Cố Diễn Chi vội vàng đưa tai qua: "Nghe nói Lão Đại và chồng cũ của chị ấy là bạn học đại học, cả hai đều là nhân vật cấp cao và hoa khôi của Học viện Y tế Công đoàn, cùng nhau ra nước ngoài du học. Khi còn trẻ, chồng cũ của chị ấy là bác sĩ khoa Ngoại Tim mạch, chỉ là không biết tại sao sau này lại chuyển sang Công ty Dược phẩm làm nghiên cứu. Nghe nói hiện tại tài sản đứng tên đã vượt hơn 100 triệu nhân dân tệ, một nửa số thiết bị y tế và dược phẩm tại các bệnh viện trong nước được nhập khẩu từ công ty của họ."
Cố Diễn Chi bị sặc nước bọt của chính mình, hơn... hơn 100 triệu...
Cô dùng đầu ngón tay tính nhẩm, toàn bộ gia sản của mình bao gồm một căn nhà thương mại, cộng lại tất cả cũng chỉ mới 6 chữ số.
"Công ty Dược phẩm nào mà giàu có như vậy?"
"Công ty TNHH Dược phẩm sinh học Trường Sinh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.