Sinh Như Nghịch Lữ

Chương 49: Nhận nuôi

Tửu Noãn Xuân Thâm

09/02/2023

Sau khi dùng nước muối sinh lý rửa qua loa, Lục Thanh Thời lại đeo bao tay bước nhanh vào phòng bệnh, Vu Quy vội vàng nhường chỗ cho nàng. Chàng trai nằm trên giường bệnh bị buộc chặt chân tay, năm người đè lên, tiêm hai ống an thần mới ổn định lại.

Lục Thanh Thời lật đồng tử của chàng trai ra, dùng bút thử điện chiếu vào: "Vu Quy, em đi hỏi người đã đưa cậu ta đến xem triệu chứng này đã kéo dài bao lâu."

"Trước giờ chưa từng như vậy! Hôm nay là lần đầu tiên. Không lâu sau khi về ký túc xá, cậu ấy bắt đầu la hét, nói những điều mà bọn em không hiểu được, nhảy cẫng lên như người điên. Bác sĩ nhìn xem, cắn tay của em bị thương luôn rồi."

Chàng trai vừa nói chuyện vừa đưa tay về phía Vu Quy. Quả nhiên, một lớp da bị cắn trên làn da màu lúa mì của cậu ta, xem ra còn nghiêm trọng hơn cô Lục.

Tâm tư Vu Quy siết chặt, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Em đi qua cho y tá khử trùng vết thương trước đi, sau đó nhanh chóng lấy máu kiểm tra, tôi làm tờ đơn cho em."

Cô ấy cũng không quay về văn phòng, trực tiếp đứng tại chỗ cầm bút lông ghi xoạt xoạt tờ đơn xét nghiệm cho cậu ta.

Nhìn vẻ mặt của cô ấy như đối mặt với kẻ thù, chàng trai cũng trở nên căng thẳng: "Bác sĩ... bác sĩ... cậu ấy không bị bệnh truyền nhiễm gì đó chứ..."

Vu Quy thành thật trả lời: "Cái này cần kiểm tra thêm mới biết được."

Khi trở lại phòng Cấp cứu, Lục Thanh Thời đang tiến hành cấp cứu cho bệnh nhân, các trị số trên monitor điện tâm đồ đều chuyển thành khẩn cấp, máy móc phát ra tiếng kêu bíp bíp.

"Mở đường thông tĩnh mạch."

"Bổ sung dung dịch cân bằng."

"Nhanh chóng điều chỉnh chất điện giải."

"Có kết quả xét nghiệm sinh hóa máu chưa? Đi hối nhanh lên!"

Vu Quy cũng tham gia đội ngũ cấp cứu. Sau khi Lục Thanh Thời hoàn thành xong hồi sức tim phổi, cô ấy nhanh chóng kết nối máy khử rung tim, phối hợp hoàn hảo.

"Nạp điện 200J, nạp xong, tránh ra!"

"Chủ nhiệm Lục, có kết quả xét nghiệm sinh hóa máu rồi." Y tá chạy nhanh đến đưa kết quả xét nghiệm cho nàng.

Lục Thanh Thời liếc nhìn, hơi nhíu mày.

Nồng độ huyết tương lên tới 0.6mg/L.

"Mời khoa Huyết học và khoa Gây mê tới hội chẩn."

"Cô Lục, nhịp tim vẫn chưa lên." Sau nhiều lần hồi sức, bệnh nhân đã có nhịp tim yếu ớt, nhưng các dấu hiệu sinh tồn vẫn thấp hơn nhiều so với giá trị bình thường.

"Hách Nhân Kiệt, tiêm vào Naloxone 2mg, đưa tôi ống 7,5."

Lục Thanh Thời ghé vào đầu giường, nhận ống dẫn mà Vu Quy đưa qua. Nàng đưa vào miệng bệnh nhân cùng với dụng cụ soi thanh quản, động tác thành thạo, nhanh chóng hoàn thành đặt nội khí quản.

Monitor theo dõi ở đầu giường đã yên tĩnh lại. Người của khoa Huyết học và khoa Gây mê cũng đã đến, sau khi xem kết quả xét nghiệm, ai cũng nhíu mày.

Vu Quy cầm bệnh án tiến lại gần Lục Thanh Thời: "Cô Lục, bạn học đưa cậu ta đến nói cậu ấy cũng bị cắn, nhưng em thấy không giống bệnh dại. Bệnh dại rất sợ ánh sáng và nước, quá trình mắc bệnh phát triển đến giai đoạn này đoán chừng đã sớm không thể ra khỏi cửa. Nhưng cậu ta chân tay co quắp, cơ yết hầu co thắt, nghe nói trước đó còn lên cơn hưng phấn lạ thường. Hiện tại quả thật rất giống triệu chứng của bệnh dại..."

Hiếm khi vắt óc suy nghĩ vấn đề, Lục Thanh Thời nhìn cô ấy một chút: "Vậy em nghĩ là như thế nào?"

"Em..." Vu Quy gãi đầu: "Em không nói được tại sao..."

"Không nghi ngờ gì, nhất định là ngộ độc thuốc." Bác sĩ khoa Gây mê đẩy mắt kính lên: "Có thể là một loại thuốc ức chế thần kinh trung ương nào đó."

Một số loại thuốc này cũng được sử dụng trong gây mê, chẳng hạn như ketamine.

"Làm thêm xét nghiệm độc dược đi, người nhà đâu?"

"A... vẫn chưa liên hệ."

Lục Thanh Thời đeo găng tay đẩy quai hàm của cậu ta ra, kiểm tra kỹ càng, dùng tăm bông ngoáy ngoáy trong miệng, ngoại trừ một mảnh lá rau, cũng không tìm được chút virus nào.

Ánh mắt của nàng rơi vào cánh tay của chàng trai, đang mùa hè lại mặc áo dài tay.

Lục Thanh Thời xắn tay áo lên, đồng tử hơi co lại: "Liên hệ với người nhà trước, hay liên hệ với cảnh sát trước."

Vu Quy đến gần xem thử, mạch máu màu xanh như ẩn như hiện trên cánh tay trắng tuyết, trước mắt đột nhiên xuất hiện vài lỗ kim. Vị trí này là phía trên khuỷu tay, trước giờ bác sĩ truyền dịch sẽ không chọn ghim kim chỗ này.

Như vậy chỉ có ——

Cô ấy hít sâu một hơi.

***

Khi Tần Huyên từ khoa Sản xuống tìm Lục Thanh Thời ăn cơm, đúng lúc nhìn thấy Hướng Nam Kha đã ghi chép xong với bạn học nam. Hai người nhìn nhau, Hướng Nam Kha điềm nhiên đảo mắt như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Tần Huyên hơi ngơ ngác. Bây giờ xoay người đi, trước mắt bao người có vẻ như cố tình quá, vì vậy, người luôn nhiệt tình với tất cả mọi người, bác sĩ Tần trưng ra nụ cười cứng đơ, chào hỏi.

"Yo, cảnh sát Hướng, hôm nay ngọn gió nào đưa cô tới đây thế?"

Hướng Nam Kha nhìn cô một cái, khác với phong cách trầm mặc lãnh đạm của Lục Thanh Thời, mỗi ngày Tần Huyên đều hận không thể ăn mặc trang điểm lộng lẫy, cho dù là mặc áo choàng trắng, bên trong cũng phải thay đổi. Hôm nay cô mặc một bộ váy liền màu đỏ sậm, phía dưới đi giày cao gót cao bảy phân, bản thân cũng không thấp, đôi chân như được kéo dài hơn, đứng duyên dáng trên hành lang.



"Gió Chanel số 5."

"..."

Đó không phải là nước hoa của cô sao?!

Kể từ lần trước uống say đến không thể tả, khi nhìn thấy cô ấy, Tần Huyên đều có chút xấu hổ. Cô luôn cảm thấy ánh mắt cười như không cười của cảnh sát nhìn mình như có ý tứ sâu xa, nhất là đêm hôm đó, cô ấy đưa cô về nhà, để lại cho cô một ánh mắt ý vị thâm trường.

"Bác sĩ Tần, cô có bao giờ nghĩ rằng người bên gối mình không phải là người tốt không?"

Tần Huyên uống đến mức xiêu xiêu vẹo vẹo, đứng ôm cổ của cô ấy, nghe lời này lập tức buông cô ấy ra, ánh mắt lạnh xuống: "Cô có ý gì?"

"Tôi..." Cô ấy cố ý nhắc nhở, nhưng nói quá nhiều sẽ vi phạm quy định bảo mật: "Không có ý gì, muốn tốt cho cô thôi."

"Tôi không cần cô lấy danh nghĩa muốn tốt cho tôi để kiểm soát cuộc sống của tôi." Tần Huyên đứng thẳng người. Cô cũng không phải kẻ ngốc, Hướng Nam Kha ba lần bốn lượt xông vào cuộc sống của cô, một người xa lạ chưa từng gặp, không khỏi cảm thấy quá nhiều.

Hướng Nam Kha im lặng một lúc: "Tôi sẽ không hại cô."

Tần Huyên khẽ nhếch khóe môi, dùng ánh mắt làm điên đảo chúng sinh nhìn cô ấy: "Tôi không biết sao một đám tội phạm lưu manh Đội phó Đội điều tra hình sự Cục Công an thành phố Cẩm Châu không đi bắt, lại chạy tới quan tâm sinh hoạt cá nhân của một công dân nhỏ nhoi tôi đây, sao lại như thế, mời cảnh sát Hướng giải thích cho tôi một chút."

Một chút kinh ngạc lướt qua khuôn mặt ôn hòa của cảnh sát, vốn dễ dàng bắt gặp ở những người phụ nữ trong môi trường phong nguyệt, loại ánh mắt này cô ấy đã thấy qua rất nhiều, tâm tư của Tần Huyên khẽ giật mình.

Hướng Nam Kha nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm. Khi thẩm vấn phạm nhân, cô ấy đã quen với việc đột phá phòng ngự tâm lý của đối phương, nhưng lúc này cô ấy lại có chút á khẩu không trả lời được. Dưới sự chất vấn hùng hổ của bác sĩ, cô ấy nói ra lời nói vạn năng.

"Bảo vệ công dân là trách nhiệm của công an nhân dân chúng tôi..."

Còn chưa dứt lời, người phụ nữ cách cô ấy ba bước đã bật cười, nhưng lại đột nhiên nghiêm túc, ánh mắt trở nên mềm mại và kiên định: "Cảnh sát Hướng, cô là người tốt, nhưng tôi lại mò mẫm lăn lộn bước ra từ trong bùn lầy. Người như tôi, bùn chỉ có thể sánh với bùn, cô hiểu không?"

Hướng Nam Kha nhớ tới hồ sơ vụ án của cô, cô bị cha ruột xâm hại từ năm 5 tuổi, kéo dài đến mười hai năm. Không biết vì sao giờ phút này nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, trong lòng lại đau âm ỉ, vì vậy cô ấy cau mày, im lặng thật lâu.

Tần Huyên xoay người đi lên lầu, đột nhiên cảm thấy kiệt sức, hai chân nặng như chì.

Tay đột nhiên bị người nắm lấy, cô xoay người lại, rơi vào một vùng biển rộng tĩnh lặng.

"Nhưng hoa cũng có thể nở trong bùn, không phải sao?"

Cô lặp đi lặp lại câu nói này thật lâu. Giống như giờ phút này, mỗi một câu cô ấy nói hình như đều có ý tứ sâu xa, lại mơ hồ không nghĩ ra được, hay nói cách khác, có một lớp kính mờ mà hai người đều không muốn đâm thủng.

Cũng may, Lục Thanh Thời ra khỏi phòng cấp cứu ngay phía sau, mu bàn tay của nàng đã được xử lý đơn giản, đang chuẩn bị đi xét nghiệm máu.

Vẻ mặt Tần Huyên như gặp được cứu tinh: "Ôi! My darling! Cậu bị sao vậy?!"

Lục Thanh Thời ghét bỏ tránh cô: "Tránh xa tớ ra, bị bệnh nhân cắn."

"Đi đi đi, phơi nhiễm nghề nghiệp là chuyện lớn, ngộ nhỡ bị viêm gan B hay AIDS gì đó, cậu sẽ xui xẻo. Mau đi kiểm tra đi." Tần Huyên kéo người đi. Khi đi ngang qua người Hướng Nam Kha, cảnh sát hơi cúi đầu xuống.

"Bác sĩ Lục, xin hãy cố gắng hết sức đảm bảo an toàn tính mạng cho bệnh nhân. Người này là đầu mối vô cùng quan trọng với chúng tôi."

Lục Thanh Thời xoay người: "Tôi cũng không dám cam đoan."

Tần Huyên ngước mắt lên, nhìn thấy có hai cảnh sát súng ống đầy đủ đứng ở cửa phòng bệnh cuối hành lang, y tá vào thay thuốc đều bị khám xét nghiêm ngặt.

Cô hơi nhướng mày: "Bệnh nhân này là ai vậy, nguyên thủ quốc gia?"

Ánh mắt Hướng Nam Kha hơi né tránh: "Tóm lại, xin nhờ bác sĩ Lục."

Sau khi tan việc, hai người đầu đối đầu nhau ăn mì xào ở một quán ven đường. Khí chất của Lục Thanh Thời có vẻ không hòa hợp với xung quanh, nhưng không ngờ lại ăn rất ngon miệng.

"Ông chủ, có giấm không?" Chai giấm dầu mỡ được đưa tới cho nàng, Lục Thanh Thời không ngại cầm lên cho vào dĩa.

Tần Huyên bĩu môi: "Tớ nói cậu này, nhìn kỹ thì thấy cậu nghèo, không nhìn kỹ thì cũng thấy cậu nghèo."

Dáng ăn của Lục Thanh Thời vô cùng nhã nhặn, nàng chậm rãi nói: "Cậu rất quen thuộc với cảnh sát Hướng?"

Tần Huyên lập tức nghẹn: "Khụ..."

Cô cầm ly nhựa bên cạnh rót vài ngụm nước ấm: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"

"Hôm nay khi ghi chép lời khai, cô ấy nói bóng nói gió chuyện của ông chủ Bao."

Câu hỏi của Hướng Nam Kha rất mờ mịt, nhưng Lục Thanh Thời thông minh hơn người, suy nghĩ thêm một chút lập tức suy luận ra chân tướng cô ấy muốn hỏi.

Thật ra bệnh nhân dùng thuốc quá liều nhận được hôm nay không liên quan gì đến Bao Phong Niên, vì vậy rất kỳ lạ khi hỏi họ.

Tần Huyên nhíu nhíu mày: "Đừng để ý tới cô ấy."

"Tớ nghĩ..." Lục Thanh Thời ăn xong phần mì cuối cùng trên dĩa, lấy khăn giấy lau khóe miệng: "Tốt hơn hết là cậu nên tránh xa cô ấy ra. Với chỉ số IQ của cậu, cậu không chơi lại người ta đâu."



"..." Tần Huyên tức giận đến mức quơ lấy đôi đũa dùng một lần ném về phía nàng, nhưng Lục Thanh Thời dễ dàng tránh được, đứng lên vẫy tay tạm biệt cô.

"Đi thôi, gặp lại sau."

Đi đến dưới lầu chung cư, Lục Thanh Thời vô thức ngẩng đầu lên nhìn. Lầu 6 không có đèn, tối om, cảm giác người kia đã mấy ngày không về nhà, tin nhắn cuối cùng trong điện thoại còn dừng lại trên "Ngủ ngon" mà ngày hôm kia cô gửi tới.

Lục Thanh Thời cử động ngón tay, gõ vài chữ rồi xóa đi, cất điện thoại vào túi, chuẩn bị lên lầu.

"Chị ơi, chị ơi, bên này, chị mau cứu nó đi." Giọng nói vội vàng của một đứa trẻ vang lên.

Lục Thanh Thời không khỏi bị kìm lại, suy nghĩ một lúc, vẫn xoay người đi sâu vào phía trong chung cư.

Một đám trẻ bảy tám tuổi đứng quanh gốc cây, dáng người cao gầy đứng bên cạnh, liếc mắt một cái nàng lập tức nhận ra đó là hàng xóm mà mình đã nhiều ngày không gặp.

Cố Diễn Chi phun hai ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, xoa xoa: "Xem chị đây."

Ánh mắt của nàng bị hấp dẫn, cái cây này cao khoảng chừng ba tầng lầu, sát bên cạnh mái hiên. Một chú mèo con vô cùng đáng thương đang nằm trên tấm bạt nhựa mỏng manh, kêu lên yếu ớt, có vẻ như nó bị mắc kẹt ở đây, không lên cũng không xuống được.

Cô leo cây rất giỏi, cơ lưng rắn chắc bên trong lớp áo nghiêng ra, những đường nét uốn lượn kéo dài đến tận eo, bên dưới là đôi chân thon dài thẳng tắp. Động tác đẹp đẽ uyển chuyển, cánh tay dài dang ra, chưa được mấy bước đã leo lên độ cao của tòa nhà ba tầng.

Lục Thanh Thời đi đến dưới tán cây, ngước mắt nhìn cô một tay cầm chặt nhánh cây, tay kia duỗi cánh tay ra với lấy mèo con.

Mèo con bị giật mình, theo bản năng co lại, nhìn thấy chỉ còn cách tấm bạt một bước, thời tiết quá nóng, trên trán Cố Diễn Chi đã đổ mồ hôi.

"Meo meo, meo meo..." Cô cố ý dùng tiếng kêu của mình để thu hút sự chú ý của mèo con, giọng nói trong trẻo nguyên bản bị cố tình đè thấp, có vẻ dở dở ương ương.

Lục Thanh Thời không kìm được mà cười lên tiếng, làm cho người trên cây trừng mắt: "Bác sĩ Lục, sao chị lại ở đây?!"

—— Xấu hổ chết người.

Lục Thanh Thời hắng giọng: "Tan làm đi ngang qua."

Phía dưới một đám học sinh tiểu học đang xem náo nhiệt, đều nhìn cô với ánh mắt lấp la lấp lánh, còn có một Lục Thanh Thời, bất luận thế nào cũng không thể mất mặt trước mặt nàng.

Cố Diễn Chi nghĩ như vậy, thân thể kéo căng đến cực hạn biến thành một đường ngang, đầu ngón tay còn cách mèo con chỉ 5 cm. Tấm bạt quá nhẹ, nhất định không thể chịu được sức nặng của một người trưởng thành.

Lục Thanh Thời nhìn động tác của cô, lập tức lấy áo khoác trong ba lô của mình ra. Điều hòa của bệnh viện lạnh, ca đêm thường xuyên phải mang theo để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, lúc này vừa vặn có đất dụng võ.

Nàng liếc nhìn đo điểm rơi và khoảng cách, dùng hai tay mở rộng áo khoác ra, gật đầu với Cố Diễn Chi. Đối phương hiểu ý, bẻ một cành cây, hướng về phía mèo con.

Mèo con sợ hãi, không ngừng lui về phía sau, bộ lông trên lưng dựng đứng, đột nhiên kêu vang. Một bóng trắng rơi xuống từ giữa không trung, vững vàng rơi vào vòng tay của Lục Thanh Thời.

Cố Diễn Chi cũng thuần thục từ trên cây nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Lục Thanh Thời sờ sờ mèo con: "Không sao chứ?"

Hai chân trước của mèo con một mực đặt lên ngực nàng, cả người run lên bần bật, tiếng kêu vừa mềm vừa mỏng rất bắt tai, làm cho người ta thương tiếc.

Lục Thanh Thời lật bộ lông của nó ra kiểm tra: "Không sao đâu."

Khi nàng định buông nó ra, mèo con lại bám vào cổ tay nàng, dùng hai chân trước ôm lấy. Dưới ánh đèn, đôi tròng mắt kia có màu lam nhạt, hiện ra ánh nước, mũi cũng ướt sũng, tiếng kêu càng thêm mềm nhẹ.

"Ừm..." Bác sĩ có chút ảo não, liếc nhìn Cố Diễn Chi: "Em cứu được, em nuôi."

Cố Diễn Chi nhanh chóng xua tay: "Nhà có chó dữ, nhà có chó dữ. Em sợ chỉ cần một chân Hamburg đã có thể đè chết nó."

Lục Thanh Thời mím môi: "Vậy phải làm sao?"

Đôi mắt của Cố Diễn Chi sáng lên: "Nếu không chị mang về nuôi đi, nhìn giống như thú bông thôi."

Tưởng tượng đến cảnh lông mèo ở khắp mọi nơi, Lục Thanh Thời muốn phát điên.

"Tôi từ chối."

Mèo con vừa sinh ra liền bị bỏ rơi không sống được mấy ngày trong tự nhiên, vì vậy hai người tìm một thùng giấy. Cố Diễn Chi lấy quần áo cũ ở nhà ra đệm phía dưới, Lục Thanh Thì chuẩn bị nước và sữa, đặt vào trong thùng.

Mèo con ăn rất thơm, Lục Thanh Thời yên tâm, đứng dậy rời đi, chưa bước được hai bước đã nghe thấy tiếng sột soạt trong thùng giấy.

Nàng quay đầu lại nhìn, mèo con bò ra khỏi thùng giấy, lảo đảo đuổi theo bước chân của nàng, đi không được bao xa đã ngã lăn ra đất, sau đó miễn cưỡng đứng lên tứ chi lắc lư, lung lay trong gió.

Cố Diễn Chi chạy đến nhặt nó lên, cho vào thùng giấy, đi được vài bước lại nghe thấy tiếng sột soạt, quay đầu thấy mèo con lại leo ra khỏi thùng giấy.

Cố Diễn Chi nâng trán ôm lại trở về, giữ nó giả vờ hung ác: "Đừng có đi theo ta nữa."

Sau đó nhẹ nhàng đặt nó trở lại thùng giấy.

Lục Thanh Thời xoay người đi lên lầu, chưa đi được hai bước liền đột ngột dừng lại. Mèo con lại bò ra, dù có vấp ngã cũng muốn chạy về phía nàng.

Vào một đêm bình thường này, Lục Thanh Thời cảm nhận được sự kiên trì đáng quý từ một con mèo bình thường.

Khi Cố Diễn Chi lại ôm lên, Lục Thanh Thời nhận lấy: "Đưa cho tôi đi, tôi đưa nó về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sinh Như Nghịch Lữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook