Chương 14
11 Giờ Phải Ngủ
16/09/2018
Những ngày hè nóng nực hanh khô đã qua, Tây Ban Nha đón chào một mùa
đông ôn hòa* nhiều mưa. Nhờ ích lợi từ vị trí địa lý được trời cao ưu
ái, toàn bộ bán đảo Iberia được hưởng thụ sự thoải mái do khí hậu Địa
Trung Hải mang đến.
*Ôn hòa: Khí hậu không nóng, không lạnh, không khắc nghiệt.
Thế giới này hiếm khi phân bố khí hậu theo cách riêng của nó, nuôi dưỡng vùng đất mà nó yêu thích.
Rốt cuộc thì trước ngày 3 tháng 2, Carlos đã tích góp đủ 320 đồng Euro. Trong những ngày ở trại huấn luyện thanh niên, cậu đã cao hơn rất nhiều, gen tốt phát huy được ưu thế, hơn nữa nhờ chịu khó rèn luyện, Carlos đã được phê duyệt gia nhập đội U13, tiền lương của cậu cũng tăng lên với tốc độ cực nhỏ.
May mắn là trong vòng nửa năm qua, chiếc lắc tay ngọc trai kia vẫn luôn nằm trong tủ kính, nhưng vị trí đặt nó đã được chuyển từ chỗ trung tâm dễ thấy sang một góc, phần dây bạc của nó đã không còn lộng lẫy khi ánh đèn chiếu xuống như lúc ban đầu, ngọc trai vốn óng ánh, trơn tru sáng bóng càng nổi bật sự ảm đạm trước những món châu báu khác.
Nhưng trong lòng Carlos, cậu vẫn cho rằng chiếc lắc tay là món quà thích hợp nhất.
Cậu lấy từng chút tiền tích góp trong chiếc hộp đựng giày chơi bóng mà lần trước Tô Thanh Gia tặng mình, đếm đi đếm lại nhiều lần, chắc chắn mình đếm không sai rồi mới cầm xấp tiền giấy thật dày đi đến cửa hàng.
Người bán trang sức trước cửa sổ là một cô nàng quyến rũ, cho dù bây giờ là mùa đông, cô nàng cũng chưa từng mặc áo khoác dày, lớp vải mỏng manh ôm lấy thân hình nóng bỏng, cô nàng nở nụ cười mê người với từng người đàn ông đi ngang qua mình, làn váy đong đưa rất quyến rũ.
Carlos đi đến chỗ cửa sổ bán lắc tay, dò hỏi: "Xin chào, em muốn mua chiếc lắc này, có thể chứ?" Cậu chỉ chỉ một góc trong quầy kính: "Chiếc này."
Khách hàng là thượng đế, biết đâu tỷ phú sẽ giả dạng thành người thường thậm chí là ăn mày, không thể bởi vì cách ăn mặc khác biệt mà thờ ơ khách hàng. Ngành công nghiệp dịch vụ ở Tây Ban Nha được khen ngợi cũng không phải không có đạo lý.
“Được, đợi chị một lát." Đấy là một cô nàng hơn hai mươi tuổi, trang điểm tuyệt đẹp, mùi nước hoa khiến Carlos cảm thấy hơi khó chịu.
Mấy ngón tay sơn màu đỏ bày chiếc lắc mà Carlos yêu thích ra trước mặt cậu, đây là lần đầu tiên cậu nhìn nó gần như thế.
Đẹp quá, cậu nghĩ chắc chắn Bella sẽ thích.
“Chiếc lắc tay này là thiết kế mới nhất, phần dây làm từ bạc, viên ngọc trai này đến từ biển cả, nó vừa mượt mà lại sáng bóng, em xem..." Cô nàng giới thiệu và giải thích kỹ càng cho cậu hiểu, tuy rằng thiếu niên tóc vàng còn nhỏ, nhưng cô nàng vẫn tán thưởng nét khôi ngô của cậu.
“Em muốn mua nó, chị có thể gói lại giúp em không? Làm quà sinh nhật ạ." Carlos nghe cô nàng giới thiệu xong, cậu chỉ muốn biết thêm về món quà này, nhằm miêu tả chiếc lắc tay cho Bella nghe.
Lần này trong lòng cô nàng kia không chỉ tán thượng vẻ ngoài khôi ngô mà còn thưởng thức sự sảng khoái của cậu: "Được, thưa quý ngài, chúng tôi sẽ gói lại thật đẹp, hơn nữa còn kèm theo một tấm card, ngài thấy được chứ?"
“Có thể.”
Cô nàng đưa một tấm card cho cậu, bên trên có hoa hồng ấm áp và mùi hương thoang thoảng, cậu nhận lấy và hỏi: "Em có thể mang về viết không?" Cậu muốn viết cho Bella, không muốn bị người khác nhìn thấy đầu tiên.
“Có thể chứ, thưa ngài. Vậy ngài chờ một lát nha." Cô nàng bỏ chiếc lắc tay vào trong chiếc hộp màu trắng, dùng giấy gói lại thật đẹp, toàn bộ quá trình rất mau lẹ: "Tổng cộng 320 đồng Euro, ngài quẹt thẻ hay dùng tiền mặt ạ?"
“Tiền mặt.” Carlos đưa 320 đồng Euro bằng tiền giấy ra, cô nàng bán hàng hơi xấu hổ nhưng cũng lập tức thu lại vẻ mặt, kiểm tra số tiền.
Đợi cô nàng xác minh xong, Carlos ôm món quà vào lòng thật ngọt ngào, cậu muốn tự tay đeo lắc cho Bella.
*
Giữa tháng Chín, Tô Thanh Gia vinh dự trở thành học sinh lớp hai chuyển trường ở nơi đất khách quê người, học cùng lớp với Lưu Mộng Nhã.
Thời gian dành cho giáo dục Tiểu học ở Tây Ban Nha tổng cộng là sáu năm, điều này cũng không khác với trong nước (Trung Quốc), cứ hai năm là một giai đoạn, tổng cộng chia làm ba giai đoạn. Trong sáu năm ở đây, học sinh phải học tiếng Tây Ban Nha, Toán học, Khoa học Tổng hợp, Thể dục, Nghệ thuật và Điêu khắc cùng với ngôn ngữ thứ hai. Thông thường, người ta sẽ chọn tiếng Anh.
Trong năm cuối của mỗi giai đoạn, nếu thành tích của học sinh không đạt yêu cầu thì phải học lại thêm một năm. "Giáo dục cơ bản bắt buộc miễn phí" được quy định nghiêm ngặt bởi Luật Giáo dục Tây Ban Nha, tại một nơi đầy nhiệt huyết phóng khoáng như thế, việc tư duy hợp lý cũng quan trọng không kém.
Ngoại trừ lớp hai khiến Tô Thanh Gia khó chịu, mỗi ngày trở về nhà cùng Thiên Nga Trắng cũng khiến cô cảm thấy đối phương rất tận tình.
Bởi vì Tây Ban Nha có một quy định, trẻ em dưới mười ba tuổi không được phép tự mình đến trường, cần phải có người lớn đi cùng, Lãnh sự quán bộn bề nhiều việc, một số gia đình đã quyết định sắp xếp để đón con mình tan học.
À đúng rồi, Thiên Nga Trắng tên là Tiêu Vận, học lớp năm, nghe nói là đứa trẻ có tổng điểm kiểm tra trên 9 (Thành tích kiểm tra ở Tây Ban Nha có quy mô 10 điểm), nhưng năm lớp một, lớp hai sẽ không có kiểm tra, Tô Thanh Gia bày ra vẻ mặt "Các anh còn phải kiểm tra đó, thật vất vả" với Thiên Nga Trắng.
Khác với trong nước, một năm học Tiểu học ở Tây Ban Nha có đến ba học kỳ, học kỳ đầu tiên từ tuần giữa tháng 9 đến khoảng 20 tháng 12, được nghỉ đông hai mươi ngày, từ ngày 8 tháng 1 đến tháng 3 nghỉ lễ Phục Sinh một tuần là sẽ đến học kỳ thứ hai, từ sau khai giảng đến khoảng 20 tháng 6 là học kỳ kết thúc, bây giờ là học kỳ thứ ba.
Cuộc sống cứ tiến triển đều đặn như vậy, vượt qua tháng lạnh nhất, sinh nhật của Tô Thanh Gia đã đến.
So với những đứa trẻ được sinh vào cuối tháng 2, Tô Thanh Gia vô cùng may mắn khi được sinh ra vào ngày đầu (ngày đầu tiên của cuối tháng 2), cô không cần phải trải qua sinh nhật bốn năm một lần.
Minh Linh đã bắt đầu chuẩn bị party mừng sinh nhật cho con gái yêu từ sớm, mỗi ngày ngoại trừ lên lớp cô đều đi mua sắm và trang trí, đây là sinh nhật đầu tiên mà cô tự tay tổ chức cho con gái, mấy năm trước đó, cô chỉ có thể nói lời chúc mừng qua điện thoại, sau đó gửi một phần quà cho con.
Tô Thanh Gia chưa từng oán giận cha mẹ, cho dù kiếp trước cô phải phiêu bạt qua năm tháng. Khi còn nhỏ cô từng hâm mộ mấy bạn cùng lớp có ba ba ma ma làm bạn, khi đi học ở bên Anh, cô cũng mong mỏng một bến cảng chắn gió cho mình, sau khi độc lập định cư, cô từng lén rơi nước mắt.
Mỗi ngày ân cần thăm hỏi, cô đều có thể cảm nhận được sự không nỡ của cha mẹ. Rất nhiều lần không được như ý, bọn họ càng khổ sở hơn cô.
Đương nhiên, cô không dám khóc trong điện thoại cũng vì một nguyên nhân khác, nếu cô khóc, Minh Linh sẽ khóc lợi hại hơn. Nước ngập Kim Sơn* cũng không phải nói quá.
*Trích từ truyện Thanh Xà - Bạch Xà, Bạch Tố Trinh và Thanh Xà dâng nước ngập chùa Kim Sơn.
Minh Linh:……
Mấy ngày trước, ông bà ngoại đều từ Madrid đến đây. Là một người Trung Quốc căn chính miêu hồng*, được rồi, bây giờ nhập quốc tịch Tây Ban Nha, Minh Úc rất thương đứa cháu gái nói năng ngọt ngào này.
*Con cháu xuất thân trong gia đình cách mạng
À không, gần đây, Tô Thanh Gia làm ra vẻ bán manh* chơi đùa khiến bọn họ thoải mái cười to, lại còn kể chuyện cười khi chơi đàn dương cầm, Tô Thanh Gia chu môi bán tiếng cười dễ như trở bàn tay.
*Bán manh: Tung moe, tỏ vẻ dễ thương
Thật ra cô cũng biết Carlos không muốn tiếp xúc nhiều với người ngoài, nội tâm của cậu khóa rất kín, nhưng một khi cậu đã gật đầu với bạn thì sẽ móc tim móc phổi ra đối xử tốt với bạn. Tô Thanh Gia muốn tìm cơ hội để thay đổi sự quái gở trong cậu, nhưng muốn thực hiện lại cực kỳ gian nan.
Dưới sự sắp xếp của Minh Linh và Sonia, ngôi biệt thự nhỏ càng trở nên ấm áp hơn, Minh Úc còn tự mình làm cắt giấy, tay nghề của ông ngoại rất tuyệt, cắt tới tận mười hai con giáp, hơn nữa còn có chữ "Phúc" hỉ khí dương dương được dán trên cửa sổ.
Kiến trúc Tây Ban Nha là pha lê khắc hoa văn đủ màu lãng mạn, bây giờ lại được kết hợp với song cửa sổ truyền thống, vậy mà thoạt nhìn cũng rất ăn khớp.
Mấy người cậu của Tô Thanh Gia đưa con cái đến, sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên cô gặp anh họ chị họ của mình, ngũ quan của bọn họ hơi giống người phương Tây, đường nét lập thể (ba chiều) sâu sắc, nhưng tổng thể cũng không phụ lòng gen tốt chất lượng của Minh Úc, bọn họ nói được vài câu bằng tiếng Trung Quốc, nghe hiểu được tiếng phổ thông.
Lưu Mộng Nhã, Thiên Nga Trắng và mấy đứa trẻ khác ở Lãnh sự quán cũng tới. Dốc sức vì Trung Quốc ở nơi đất khách quê người, có thể thấu hiểu được tình cảm người đồng hương, nói một cách tương tự, nơi này sẽ cho bạn một chút cảm giác thân thiết, ít nhất bạn không phải ở một mình.
Mấy chú ở Lãnh sự quán tặng rất nhiều quà, Tô Thanh Gia cảm ơn họ, ừm, nhiều quá, đều không thể bỏ xuống được.
Tô Thanh Gia là vai chính trong ngày hôm nay, cực kỳ mệt nhưng cũng rất vui vẻ. Lúc cô đang ăn bánh kem, Minh Linh bỗng đi tới: "Bảo bối, bên ngoài có người tìm con, là một cậu bé tóc vàng cực kỳ đẹp trai, là Carlos sao?"
Suýt chút nữa Tô Thanh Gia đã vùi cả người mình vào bánh kem, cô vội vàng nuốt bánh kem xuống: "Con đi xem thử, hy vọng là anh ấy."
“Nhớ mặc áo khoác đó Bella.” Minh Linh cầm lấy chén đĩa của con gái.
"Con biết rồi.” Tô Thanh Gia mặc váy công chúa, trong nhà ấm áp cũng không lạnh lẽo nhưng bên ngoài còn đang mưa.
Cô khoác áo choàng lông, cầm dù đi ra cửa.
Carlos cầm dù đứng ngoài cửa, vừa thấy Tô Thanh Gia, đôi mắt cậu lập tức sáng lên, trong đêm càng trở nên rạng rỡ.
“Carlos?” Tô Thanh Gia rất vui: "Anh đến rồi ư, mau vào trong đi. Không phải anh nói sẽ không đến sao?" Tô Thanh Gia trêu ghẹo.
Carlos lắc đầu: “Anh chỉ đến tặng quà cho em, tặng xong anh trở về ngay." Cậu hy vọng có thể ở một mình với cô, không phải ở cùng nhiều người như vậy, nhưng Bella và cậu không giống nhau, cô phải để ý đến người nhà của mình.
Cậu lấy một chiếc hộp ra từ trong lồng ngực, chiếc hộp được gói trong chú công màu lam kinh điển (có thể là hình in trên giấy gói), độc đáo mỹ lệ.
“Tặng em đó Bella, mau mở ra xem đi." Carlos mỉm cười với cô, đôi mắt màu xanh xám trông như những ngôi sao.
Tô Thanh Gia gật gật đầu, cẩn thận mở gói quà, mở chiếc hộp màu trắng ra, bên trong là chiếc lắc tay đính ngọc trai rất nhỏ nhưng tuyệt đẹp, thủ công tinh xảo.
Carlos rất muốn vò đầu nhưng lại không được, cậu mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Bella, anh... anh có thể đeo nó cho em không?"
Tô Thanh Gia vươn cánh tay trắng nõn nho nhỏ, cuộn tay áo lên, để lộ cổ tay đẹp đẽ: "Có thể chứ, đẹp quá đi, đeo vào chắc chắn rất đẹp."
Nhìn cậu bé cẩn thận đeo lắc tay cho mình, đáy lòng cô vừa mừng vừa thương, bây giờ cậu đã cao hơn cô một cái đầu, cô không thể nhìn thấy tóc trên đỉnh đầu cậu nữa rồi.
Lắc tay được thiết kế dạng vòng, cổ tay Tô Thanh Gia như cánh bướm tinh tế động lòng người, Carlos sợ mình sẽ bẻ gãy nó, cậu nhẹ nhàng đeo lắc tay cho cô: "Đeo xong rồi, đẹp lắm em."
Không đợi Tô Thanh Gia nói chuyện, Carlos tiến lên ôm lấy cô: "Bella, sinh nhật vui vẻ, chúc em khỏe mạnh vui vẻ."
Sau đó, sau đó cậu cầm dù chạy đi.
Tô Thanh Gia nhìn chiếc lắc tay, phần dây xích tinh tế quấn quanh đường cong nơi cổ tay càng thêm tuyệt đẹp, viên ngọc trai điểm xuyết hệt như một giọt nước đáng yêu.
Nhưng ngay sau đó, cô đã thả tay áo xuống và che lại.
Mở lòng bàn tay ra, bên trong còn có một tấm thiệp chúc mừng in hoa hồng nhỏ. Lúc Carlos chạy đi đã nhét vào tay cô.
“Em giống như ngọc trai vậy.
-- Carlos”
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - Tác giả có chuyện muốn nói:
Carlos: Mỗi lần em đeo lắc tay sẽ nhớ đến anh.
Tô Thanh gia:... Ha ha.
Carlos: Em cười, em cười rồi, mau hôn anh một cái đi!
*Ôn hòa: Khí hậu không nóng, không lạnh, không khắc nghiệt.
Thế giới này hiếm khi phân bố khí hậu theo cách riêng của nó, nuôi dưỡng vùng đất mà nó yêu thích.
Rốt cuộc thì trước ngày 3 tháng 2, Carlos đã tích góp đủ 320 đồng Euro. Trong những ngày ở trại huấn luyện thanh niên, cậu đã cao hơn rất nhiều, gen tốt phát huy được ưu thế, hơn nữa nhờ chịu khó rèn luyện, Carlos đã được phê duyệt gia nhập đội U13, tiền lương của cậu cũng tăng lên với tốc độ cực nhỏ.
May mắn là trong vòng nửa năm qua, chiếc lắc tay ngọc trai kia vẫn luôn nằm trong tủ kính, nhưng vị trí đặt nó đã được chuyển từ chỗ trung tâm dễ thấy sang một góc, phần dây bạc của nó đã không còn lộng lẫy khi ánh đèn chiếu xuống như lúc ban đầu, ngọc trai vốn óng ánh, trơn tru sáng bóng càng nổi bật sự ảm đạm trước những món châu báu khác.
Nhưng trong lòng Carlos, cậu vẫn cho rằng chiếc lắc tay là món quà thích hợp nhất.
Cậu lấy từng chút tiền tích góp trong chiếc hộp đựng giày chơi bóng mà lần trước Tô Thanh Gia tặng mình, đếm đi đếm lại nhiều lần, chắc chắn mình đếm không sai rồi mới cầm xấp tiền giấy thật dày đi đến cửa hàng.
Người bán trang sức trước cửa sổ là một cô nàng quyến rũ, cho dù bây giờ là mùa đông, cô nàng cũng chưa từng mặc áo khoác dày, lớp vải mỏng manh ôm lấy thân hình nóng bỏng, cô nàng nở nụ cười mê người với từng người đàn ông đi ngang qua mình, làn váy đong đưa rất quyến rũ.
Carlos đi đến chỗ cửa sổ bán lắc tay, dò hỏi: "Xin chào, em muốn mua chiếc lắc này, có thể chứ?" Cậu chỉ chỉ một góc trong quầy kính: "Chiếc này."
Khách hàng là thượng đế, biết đâu tỷ phú sẽ giả dạng thành người thường thậm chí là ăn mày, không thể bởi vì cách ăn mặc khác biệt mà thờ ơ khách hàng. Ngành công nghiệp dịch vụ ở Tây Ban Nha được khen ngợi cũng không phải không có đạo lý.
“Được, đợi chị một lát." Đấy là một cô nàng hơn hai mươi tuổi, trang điểm tuyệt đẹp, mùi nước hoa khiến Carlos cảm thấy hơi khó chịu.
Mấy ngón tay sơn màu đỏ bày chiếc lắc mà Carlos yêu thích ra trước mặt cậu, đây là lần đầu tiên cậu nhìn nó gần như thế.
Đẹp quá, cậu nghĩ chắc chắn Bella sẽ thích.
“Chiếc lắc tay này là thiết kế mới nhất, phần dây làm từ bạc, viên ngọc trai này đến từ biển cả, nó vừa mượt mà lại sáng bóng, em xem..." Cô nàng giới thiệu và giải thích kỹ càng cho cậu hiểu, tuy rằng thiếu niên tóc vàng còn nhỏ, nhưng cô nàng vẫn tán thưởng nét khôi ngô của cậu.
“Em muốn mua nó, chị có thể gói lại giúp em không? Làm quà sinh nhật ạ." Carlos nghe cô nàng giới thiệu xong, cậu chỉ muốn biết thêm về món quà này, nhằm miêu tả chiếc lắc tay cho Bella nghe.
Lần này trong lòng cô nàng kia không chỉ tán thượng vẻ ngoài khôi ngô mà còn thưởng thức sự sảng khoái của cậu: "Được, thưa quý ngài, chúng tôi sẽ gói lại thật đẹp, hơn nữa còn kèm theo một tấm card, ngài thấy được chứ?"
“Có thể.”
Cô nàng đưa một tấm card cho cậu, bên trên có hoa hồng ấm áp và mùi hương thoang thoảng, cậu nhận lấy và hỏi: "Em có thể mang về viết không?" Cậu muốn viết cho Bella, không muốn bị người khác nhìn thấy đầu tiên.
“Có thể chứ, thưa ngài. Vậy ngài chờ một lát nha." Cô nàng bỏ chiếc lắc tay vào trong chiếc hộp màu trắng, dùng giấy gói lại thật đẹp, toàn bộ quá trình rất mau lẹ: "Tổng cộng 320 đồng Euro, ngài quẹt thẻ hay dùng tiền mặt ạ?"
“Tiền mặt.” Carlos đưa 320 đồng Euro bằng tiền giấy ra, cô nàng bán hàng hơi xấu hổ nhưng cũng lập tức thu lại vẻ mặt, kiểm tra số tiền.
Đợi cô nàng xác minh xong, Carlos ôm món quà vào lòng thật ngọt ngào, cậu muốn tự tay đeo lắc cho Bella.
*
Giữa tháng Chín, Tô Thanh Gia vinh dự trở thành học sinh lớp hai chuyển trường ở nơi đất khách quê người, học cùng lớp với Lưu Mộng Nhã.
Thời gian dành cho giáo dục Tiểu học ở Tây Ban Nha tổng cộng là sáu năm, điều này cũng không khác với trong nước (Trung Quốc), cứ hai năm là một giai đoạn, tổng cộng chia làm ba giai đoạn. Trong sáu năm ở đây, học sinh phải học tiếng Tây Ban Nha, Toán học, Khoa học Tổng hợp, Thể dục, Nghệ thuật và Điêu khắc cùng với ngôn ngữ thứ hai. Thông thường, người ta sẽ chọn tiếng Anh.
Trong năm cuối của mỗi giai đoạn, nếu thành tích của học sinh không đạt yêu cầu thì phải học lại thêm một năm. "Giáo dục cơ bản bắt buộc miễn phí" được quy định nghiêm ngặt bởi Luật Giáo dục Tây Ban Nha, tại một nơi đầy nhiệt huyết phóng khoáng như thế, việc tư duy hợp lý cũng quan trọng không kém.
Ngoại trừ lớp hai khiến Tô Thanh Gia khó chịu, mỗi ngày trở về nhà cùng Thiên Nga Trắng cũng khiến cô cảm thấy đối phương rất tận tình.
Bởi vì Tây Ban Nha có một quy định, trẻ em dưới mười ba tuổi không được phép tự mình đến trường, cần phải có người lớn đi cùng, Lãnh sự quán bộn bề nhiều việc, một số gia đình đã quyết định sắp xếp để đón con mình tan học.
À đúng rồi, Thiên Nga Trắng tên là Tiêu Vận, học lớp năm, nghe nói là đứa trẻ có tổng điểm kiểm tra trên 9 (Thành tích kiểm tra ở Tây Ban Nha có quy mô 10 điểm), nhưng năm lớp một, lớp hai sẽ không có kiểm tra, Tô Thanh Gia bày ra vẻ mặt "Các anh còn phải kiểm tra đó, thật vất vả" với Thiên Nga Trắng.
Khác với trong nước, một năm học Tiểu học ở Tây Ban Nha có đến ba học kỳ, học kỳ đầu tiên từ tuần giữa tháng 9 đến khoảng 20 tháng 12, được nghỉ đông hai mươi ngày, từ ngày 8 tháng 1 đến tháng 3 nghỉ lễ Phục Sinh một tuần là sẽ đến học kỳ thứ hai, từ sau khai giảng đến khoảng 20 tháng 6 là học kỳ kết thúc, bây giờ là học kỳ thứ ba.
Cuộc sống cứ tiến triển đều đặn như vậy, vượt qua tháng lạnh nhất, sinh nhật của Tô Thanh Gia đã đến.
So với những đứa trẻ được sinh vào cuối tháng 2, Tô Thanh Gia vô cùng may mắn khi được sinh ra vào ngày đầu (ngày đầu tiên của cuối tháng 2), cô không cần phải trải qua sinh nhật bốn năm một lần.
Minh Linh đã bắt đầu chuẩn bị party mừng sinh nhật cho con gái yêu từ sớm, mỗi ngày ngoại trừ lên lớp cô đều đi mua sắm và trang trí, đây là sinh nhật đầu tiên mà cô tự tay tổ chức cho con gái, mấy năm trước đó, cô chỉ có thể nói lời chúc mừng qua điện thoại, sau đó gửi một phần quà cho con.
Tô Thanh Gia chưa từng oán giận cha mẹ, cho dù kiếp trước cô phải phiêu bạt qua năm tháng. Khi còn nhỏ cô từng hâm mộ mấy bạn cùng lớp có ba ba ma ma làm bạn, khi đi học ở bên Anh, cô cũng mong mỏng một bến cảng chắn gió cho mình, sau khi độc lập định cư, cô từng lén rơi nước mắt.
Mỗi ngày ân cần thăm hỏi, cô đều có thể cảm nhận được sự không nỡ của cha mẹ. Rất nhiều lần không được như ý, bọn họ càng khổ sở hơn cô.
Đương nhiên, cô không dám khóc trong điện thoại cũng vì một nguyên nhân khác, nếu cô khóc, Minh Linh sẽ khóc lợi hại hơn. Nước ngập Kim Sơn* cũng không phải nói quá.
*Trích từ truyện Thanh Xà - Bạch Xà, Bạch Tố Trinh và Thanh Xà dâng nước ngập chùa Kim Sơn.
Minh Linh:……
Mấy ngày trước, ông bà ngoại đều từ Madrid đến đây. Là một người Trung Quốc căn chính miêu hồng*, được rồi, bây giờ nhập quốc tịch Tây Ban Nha, Minh Úc rất thương đứa cháu gái nói năng ngọt ngào này.
*Con cháu xuất thân trong gia đình cách mạng
À không, gần đây, Tô Thanh Gia làm ra vẻ bán manh* chơi đùa khiến bọn họ thoải mái cười to, lại còn kể chuyện cười khi chơi đàn dương cầm, Tô Thanh Gia chu môi bán tiếng cười dễ như trở bàn tay.
*Bán manh: Tung moe, tỏ vẻ dễ thương
Thật ra cô cũng biết Carlos không muốn tiếp xúc nhiều với người ngoài, nội tâm của cậu khóa rất kín, nhưng một khi cậu đã gật đầu với bạn thì sẽ móc tim móc phổi ra đối xử tốt với bạn. Tô Thanh Gia muốn tìm cơ hội để thay đổi sự quái gở trong cậu, nhưng muốn thực hiện lại cực kỳ gian nan.
Dưới sự sắp xếp của Minh Linh và Sonia, ngôi biệt thự nhỏ càng trở nên ấm áp hơn, Minh Úc còn tự mình làm cắt giấy, tay nghề của ông ngoại rất tuyệt, cắt tới tận mười hai con giáp, hơn nữa còn có chữ "Phúc" hỉ khí dương dương được dán trên cửa sổ.
Kiến trúc Tây Ban Nha là pha lê khắc hoa văn đủ màu lãng mạn, bây giờ lại được kết hợp với song cửa sổ truyền thống, vậy mà thoạt nhìn cũng rất ăn khớp.
Mấy người cậu của Tô Thanh Gia đưa con cái đến, sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên cô gặp anh họ chị họ của mình, ngũ quan của bọn họ hơi giống người phương Tây, đường nét lập thể (ba chiều) sâu sắc, nhưng tổng thể cũng không phụ lòng gen tốt chất lượng của Minh Úc, bọn họ nói được vài câu bằng tiếng Trung Quốc, nghe hiểu được tiếng phổ thông.
Lưu Mộng Nhã, Thiên Nga Trắng và mấy đứa trẻ khác ở Lãnh sự quán cũng tới. Dốc sức vì Trung Quốc ở nơi đất khách quê người, có thể thấu hiểu được tình cảm người đồng hương, nói một cách tương tự, nơi này sẽ cho bạn một chút cảm giác thân thiết, ít nhất bạn không phải ở một mình.
Mấy chú ở Lãnh sự quán tặng rất nhiều quà, Tô Thanh Gia cảm ơn họ, ừm, nhiều quá, đều không thể bỏ xuống được.
Tô Thanh Gia là vai chính trong ngày hôm nay, cực kỳ mệt nhưng cũng rất vui vẻ. Lúc cô đang ăn bánh kem, Minh Linh bỗng đi tới: "Bảo bối, bên ngoài có người tìm con, là một cậu bé tóc vàng cực kỳ đẹp trai, là Carlos sao?"
Suýt chút nữa Tô Thanh Gia đã vùi cả người mình vào bánh kem, cô vội vàng nuốt bánh kem xuống: "Con đi xem thử, hy vọng là anh ấy."
“Nhớ mặc áo khoác đó Bella.” Minh Linh cầm lấy chén đĩa của con gái.
"Con biết rồi.” Tô Thanh Gia mặc váy công chúa, trong nhà ấm áp cũng không lạnh lẽo nhưng bên ngoài còn đang mưa.
Cô khoác áo choàng lông, cầm dù đi ra cửa.
Carlos cầm dù đứng ngoài cửa, vừa thấy Tô Thanh Gia, đôi mắt cậu lập tức sáng lên, trong đêm càng trở nên rạng rỡ.
“Carlos?” Tô Thanh Gia rất vui: "Anh đến rồi ư, mau vào trong đi. Không phải anh nói sẽ không đến sao?" Tô Thanh Gia trêu ghẹo.
Carlos lắc đầu: “Anh chỉ đến tặng quà cho em, tặng xong anh trở về ngay." Cậu hy vọng có thể ở một mình với cô, không phải ở cùng nhiều người như vậy, nhưng Bella và cậu không giống nhau, cô phải để ý đến người nhà của mình.
Cậu lấy một chiếc hộp ra từ trong lồng ngực, chiếc hộp được gói trong chú công màu lam kinh điển (có thể là hình in trên giấy gói), độc đáo mỹ lệ.
“Tặng em đó Bella, mau mở ra xem đi." Carlos mỉm cười với cô, đôi mắt màu xanh xám trông như những ngôi sao.
Tô Thanh Gia gật gật đầu, cẩn thận mở gói quà, mở chiếc hộp màu trắng ra, bên trong là chiếc lắc tay đính ngọc trai rất nhỏ nhưng tuyệt đẹp, thủ công tinh xảo.
Carlos rất muốn vò đầu nhưng lại không được, cậu mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Bella, anh... anh có thể đeo nó cho em không?"
Tô Thanh Gia vươn cánh tay trắng nõn nho nhỏ, cuộn tay áo lên, để lộ cổ tay đẹp đẽ: "Có thể chứ, đẹp quá đi, đeo vào chắc chắn rất đẹp."
Nhìn cậu bé cẩn thận đeo lắc tay cho mình, đáy lòng cô vừa mừng vừa thương, bây giờ cậu đã cao hơn cô một cái đầu, cô không thể nhìn thấy tóc trên đỉnh đầu cậu nữa rồi.
Lắc tay được thiết kế dạng vòng, cổ tay Tô Thanh Gia như cánh bướm tinh tế động lòng người, Carlos sợ mình sẽ bẻ gãy nó, cậu nhẹ nhàng đeo lắc tay cho cô: "Đeo xong rồi, đẹp lắm em."
Không đợi Tô Thanh Gia nói chuyện, Carlos tiến lên ôm lấy cô: "Bella, sinh nhật vui vẻ, chúc em khỏe mạnh vui vẻ."
Sau đó, sau đó cậu cầm dù chạy đi.
Tô Thanh Gia nhìn chiếc lắc tay, phần dây xích tinh tế quấn quanh đường cong nơi cổ tay càng thêm tuyệt đẹp, viên ngọc trai điểm xuyết hệt như một giọt nước đáng yêu.
Nhưng ngay sau đó, cô đã thả tay áo xuống và che lại.
Mở lòng bàn tay ra, bên trong còn có một tấm thiệp chúc mừng in hoa hồng nhỏ. Lúc Carlos chạy đi đã nhét vào tay cô.
“Em giống như ngọc trai vậy.
-- Carlos”
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - Tác giả có chuyện muốn nói:
Carlos: Mỗi lần em đeo lắc tay sẽ nhớ đến anh.
Tô Thanh gia:... Ha ha.
Carlos: Em cười, em cười rồi, mau hôn anh một cái đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.