Chương 47
Twentine
24/01/2017
Hà Lệ Chân bị Vạn Côn ôm lấy từ phía sau, mãi vẫn chưa ngủ được.
Ban đêm rất yên tĩnh.
Hà Lệ Chân nhỏ nhẹ tán gẫu cùng cậu.
“Anh ra thế này rồi, chắc mai sẽ không thể tham gia đại hội thể dục thể thao được nữa.”
Tiếng nói của Vạn Côn cũng rất nhỏ: “Ra thế nào?”
Hà Lệ Chân nằm trong lòng cậu xoay người lại, Vạn Côn giơ tay lên một chút, bàn tay to rộng nắm chặt tay của Hà Lệ Chân, Hà Lệ Chân ngửa đầu, sờ tay Vạn Côn, bên trên toàn là những vết chai sạn cứng rắn.
“Thế này chứ sao, tay cũng gãy rồi, còn thi chạy kiểu gì nữa.”
Vạn Côn nhắm mắt lại, để mặc cô đùa nghịch bàn tay mình, không chút để ý nói: “Gãy thì gãy, anh đây vẫn chạy được như thường, em tin không?”
“Anh không ép buộc mình thì sẽ chết à?.”
Trong bóng tối, Vạn Côn khẽ cười một tiếng, quay đầu hôn Hà Lệ Chân một cái: “Không chết được, nhưng nếu em không vui, anh có thể chết.”
Hà Lệ Chân bị anh dỗ đến mềm nhũn : “Nói lung tung…”
“Không.” Vạn Côn nói: “Nếu em muốn tham gia đại hội thể dục thể thao, anh sẽ thi chạy quán quân cho em.”
“Anh đừng quan tâm những chuyện vô thưởng vô phạt đó, sáng sớm ngày mai anh tìm Thầy Hồ, nói với thầy ấy tình trạng của anh, rồi bảo với thầy là không thể tham gia cuộc thi kế tiếp.”
Nghe phải tìm Hồ Phi, tâm trạng Vạn Côn lập tức tụt dốc: “Tìm thầy ấy làm gì?.”
“Anh phải nhớ kỹ những gì em vừa nói đấy, khi nói chuyện với Thầy Hồ thì anh gắng đàng hoàng một chút. Nếu thầy ấy…” Hà Lệ Chân nghĩ nghĩ, lại nói: “Nếu thầy ấy hỏi anh bị làm sao, anh cứ ăn ngay nói thật là được.”
Vạn Côn hỏi: “Nói anh bị đánh hả?” Sau đó lầm bầm: “Vậy thà để anh chết luôn đi.”
Buổi đêm yên tĩnh như vậy, dù tiếng động nhỏ hơn nữa cũng có thể nghe được.
“Vạn Côn?”
“Rồi rồi rồi.” Vạn Côn cực kỳ không bằng lòng nói: “Anh sẽ nói thật với thầy ấy.”
Hà Lệ Chân biết cậu có chín phần là đang dỗ dành cô, nhưng những lời cần nói vẫn là phải nói. Cảm thấy người nằm bên cạnh thoáng có chút bất mãn, Hà Lệ Chân bỗng buột miệng: “Ngày mai anh xin phép xong, em sẽ ra ngoài chơi với anh.”
Vạn Côn lập tức lên tinh thần : “Chơi? Hai chúng ta?”
“Ừ.”
“Đi đâu?”
“Vẫn chưa nghĩ ra.” Cô nghiêng đầu, nhìn Vạn Côn, cười: “Anh muốn đi đâu?”
Vạn Côn nói: “Đâu cũng được.”
“Ngày mai anh không cần ra công trường thật không?”
“Ừ.” Vạn Côn vỗ vỗ cánh tay bó thạch cao của mình, bảo: “Đốc công cho anh nghỉ vài ngày, vừa trúng dịp nghỉ lễ.”
“Thế thì anh chịu khó bồi bổ để cánh tay mau lành. Ngày mai anh nói với Thầy Hồ xong, buổi chiều chúng ta ra ngoài chơi.”
“Được.”
Trong hai người, Vạn Côn là người ngủ trước.
Trước khi ngủ, họ luôn nói chuyện phiếm, cứ trò chuyện lung tung, không chủ đề, không nội dung, cái gì cũng không, cái gì cũng trò chuyện.
Lúc sau, Hà Lệ Chân phát hiện giọng nói của Vạn Côn càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng mơ màng, nhưng vẫn gắng chịu đựng, mỗi câu nói đều đáp lại cô. Cô thử a một tiếng, Vạn Côn nói: “Để cho cậu ta đứng lên…”
Hà Lệ Chân vì những câu nói lộn xộn của cậu mà bật cười. Im lặng một lát, chưa đến một phút Vạn Côn đã nặng nề thiếp đi. Hà Lệ Chân nằm trong đêm đen nhìn hình dáng của cậu, muốn chạm vào cậu, nhưng sợ đánh thức cậu, thế nên không dám đưa tay lên.
Rất nhanh sau đó, Hà Lệ Chân cũng ngủ thiếp đi.
Cô ngủ khoảng bốn tiếng thì mở mắt ra. Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, vẫn chưa tới bảy giờ.
Hà Lệ Chân dụi dụi mắt, Vạn Côn nằm bên cạnh thỉnh thoảng ngáy vài tiếng, miệng hơi mở ra, vẫn ngủ say sưa.
Hà Lệ Chân cẩn thận đứng dậy, nhón chân cầm lấy quần áo bước vào toilet.
Chờ tới khi cô vệ sinh cá nhân xong đi ra, Vạn Côn cũng đã tỉnh, chẳng qua vẫn mơ mơ màng màng, cậu tựa vào thành giường, không mở mắt ra nổi.
Hà Lệ Chân đi tới, nói: “Anh có thể ngủ thêm chút nữa.”
Vạn Côn chậm chạp lấy điện thoại từ trong túi quần ra nhìn.
“Sắp bảy giờ rồi…” Cậu há miệng, giọng nói khàn khàn. Hà Lệ Chân nghe thế thì nhíu mày, cô đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Em đi làm đồ uống cho anh.”
Vạn Côn nhắm mắt lại định nằm thêm vài phút, ngay lúc sắp chìm vào mộng đẹp thì Hà Lệ Chân bước vào, gọi: ‘‘Thôi dậy đi, sắp đến giờ rồi.”
Vạn Côn giật mình, tỉnh lại, vén chăn lên. Bên dưới cậu chỉ mặc độc một cái quần tam giác, đôi chân tráng kiện dài tới cuối giường, chiếc quần nhỏ màu xám rất vừa vặn, ở giữa có một khoảng phồng to, cực kỳ gây chú ý cho người khác.
Hà Lệ Chân trông thấy, chiếc bát trong tay suýt nữa không cầm nổi.
“Anh… Anh mau mặc quần áo vào đi.”
Ban đêm mờ ảo, năm giác quan đã bay mất bốn. Bây giờ mặt trời đã lên, cảm xúc mê loạn trôi qua, Hà Lệ Chân cảm thấy không thể chịu nổi bức tranh hương diễm này.
“Mau mặc quần áo vào đi.”
Vạn Côn một chút xấu hổ cũng không có, cậu bò xuống giường, chân trần đạp trên nền nhà, cậu ngáp một cái, vươn người thư giãn, Hà Lệ Chân biết cái con người này càng nói càng thích, bèn mặc kệ cậu, quay về bếp làm lụng tiếp.
Vạn Côn uốn éo, phát hiện Hà Lệ Chân không thèm nhìn nữa, hứng thú sụt giảm đi vào toilet.
Chờ lúc cậu bước ra từ toilet, Hà Lệ Chân phát hiện cậu chỉ mặc quần, một cái quần bò hơi cũ, quấn chặt vòng eo rắn chắc.
Hà Lệ Chân đổ một ly nước từ trong bình ra rồi đưa cho Vạn Côn: “Anh có thể mặc hết quần áo vào không hả?.”
Vạn Côn nhận lấy cái ly, đáp: “Không mặc, mặc rồi thì em còn nhìn cái gì nữa?.”
Hà Lệ Chân hít sâu: “Anh trẻ con quá.”
“Anh trẻ con gì chứ?.”
“Anh nói xem?.”
Vạn Côn nói quanh co vài câu rồi lảng sang chuyện khác: “Nước gì đây, đen sì à, em tính hạ độc chết anh hả?.”
Hà Lệ Chân xoay người tiếp tục thu dọn bệ bếp: “Nước đậu với đỏ ý dĩ, có tác dụng thông họng.”
Vạn Côn ngửi ngửi, Hà Lệ Chân quay đầu vừa hay trông thấy: “Anh là chó sao, còn ngửi nữa.”
Vạn Côn cười cười một cách vô lại với cô, rồi ngửa đầu một hơi uống cạn.
“Không tồi.” Vạn Côn uống xong chép chép miệng: “Có vị ngọt.”
“Có cho thêm đường mà.”
Vạn Côn cảm khái vô hạn nói: “Phụ nữ đúng là chúa tỉ mỉ.”
Hà Lệ Chân dọn dẹp xong, thay áo khoác: “Đến giờ rồi, nếu anh muốn cởi trần như thế đến gặp Hồ Phi thì đi thôi.”
Vạn Côn bước vào trong phòng, vừa đi vừa trêu ghẹo: “Anh chỉ cởi trần để gặp em thôi.”
Hà Lệ Chân nhịn không được muốn nói vài câu, nhưng lại cảm thấy hậu quả chắc chắn sẽ bị cậu trả lại gấp mười lần nên đành tiết kiệm lời nói. Vạn Côn mặc xong quần áo đi ra, Hà Lệ Chân nhìn cậu đeo dây đỡ vào cổ, cau mày: “Cánh tay anh đỡ hơn chưa, có còn đau không?.”
Hà Lệ Chân mở cửa, Vạn Côn đi ra ngoài trước, Hà Lệ Chân ở phía sau khóa cửa, Vạn Côn nói: “Không có cảm giác gì hết, bó thạch cao mà.”
Hà Lệ Chân bật cười, quay đầu, vừa vặn nhìn thấy dì Trương nhà bên cạnh đang rửa rau ngoài sân.
Bốn mắt nhìn nhau, biểu cảm trên mặt dì Trương vẫn chưa kịp thu hồi, nét tươi cười trên mắt Hà Lệ Chân cứng đờ, động tác rút chìa khóa ra cũng chậm mất nửa nhịp. Vạn Côn không để ý, còn nói đùa với cô: “Cho dù không bó thạch cao, em gối lên tay anh suốt một đêm, anh cũng mất hết cảm giác rồi.”
Dì Trương dời tầm mắt sang chỗ khác, Hà Lệ Chân thả chìa khóa vào túi, nói với Vạn Côn: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
Dọc theo đường đi Vạn Côn đều trò chuyện cùng Hà Lệ Chân, cảm thấy Hà Lệ Chân hơi mất tập trung, cậu bèn hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Hả?”
Vạn Côn nói: “Chưa tỉnh ngủ à, có phải tối qua em ngủ không đủ giấc không?”
“À, không phải.” Hà Lệ Chân đáp: “Em vốn không ngủ nhiều lắm.” Cô nhìn Vạn Côn, nói: “Anh muốn đi đâu? Anh muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó.”
Vạn Côn cười: “Hai ngày qua em mệt mỏi rồi, đều nghe lời em tất.”
“Vậy thì tới công viên La Khê, chúng ta chưa tới đó lần nào cả.”
“Được.”
Ngày thứ hai diễn ra Đại hội thể dục thể thao, mọi người đều mệt mỏi. Hồ Phi nghe tin Vạn Côn không thể tham gia trận chung kết, tức mà không làm gì được.
“Cậu làm sao thế này? Chỉ có một buổi tối thôi, cánh tay của cậu đã xảy ra chuyện gì vậy hả ! ?”
Vạn Côn ném những lời đã đồng ý với Hà Lệ Chân tối qua ra sau đầu, bị người ta đánh, có chết anh cũng không nói. “Bị tai nạn xe cộ.”
“Cái gì? !”
“Tối qua tôi bị tai nạn xe cộ.”
“…”
Hồ Phi đương nhiên không tin, nhưng Vạn Côn đã thành ra thế này, cho dù anh ta không tin thì cũng chẳng có tác dụng gì cả. Vạn Côn thành thật xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không thể chạy được nữa.”
“Hiếm khi mới an phận được vài ngày, ba cậu mới gọi điện thoại đến, tôi cảnh cáo cậu, cậu không được tiếp tục gây chuyện nữa, biết chưa?.”
“Biết rồi.”
Hồ Phi nhìn chằm chằm vào mặt Vạn Côn một lúc, sau đó trở lại vị trí.
Vạn Côn gọi với theo sau lưng anh ta: “Vậy buổi chiều tôi xin nghỉ nhé.”
Hồ Phi không đáp lại, Vạn Côn coi như anh ta đã nghe thấy, cậu lôi di động gửi tin nhắn cho Hà Lệ Chân, rồi đi ra ngoài.
Hà Lệ Chân không vào trường mà đứng đợi trước cổng trường, khi Vạn Côn đi ra cậu nháy mắt ra hiệu cho Lệ Chân, ý là trong sân trường nhiều người, bảo cô đi trước, Hà Lệ Chân hiểu được xoay người đi ra ngoài, Vạn Côn đi theo phía sau.
Đi được một lúc, di động của Hà Lệ Chân bỗng rung lên, cô mở ra xem, Vạn Côn gửi cho cô một tin nhắn ——
(Đi chậm thế, anh buồn ngủ quá.)
Hà Lệ Chân rảo bước nhanh hơn, đi vào trạm xe bus, đợi một lúc thì xe bus đến, hai người một trước một sau bước lên xe, trên xe không có chỗ trống, Hà Lệ Chân nắm lấy tay bám, Vạn Côn đi đến phía sau cô, như có như không dán sát lấy cô.
Công viên La Khê trước kia chỉ là một khu vui chơi, nhưng vài năm trước đây đã được xây dựng lại, vé vào miễn phí, bên ngoài có một cái cổng lớn viết bốn chữ “Công viên La Khê”. Bây giờ mới là buổi sáng, trong công viên chủ yếu là các ông bà già, với các bà mẹ dẫn con nhỏ đi chơi.
Hà Lệ Chân đi vào trong rừng cây. Cảm giác được bước chân phía sau ngày lúc càng gần, cô chưa kịp lên tiếng, Vạn Côn đã một tay ôm lấy cô từ phía sau.
“Anh làm gì vậy…”
“Ôm em.”
Bên cạnh họ là một bụi cây lớn, ở bên trong là khóm hoa hồng, mặc dù cuối mùa thu nhưng vẫn nở hoa, đóa hoa màu vàng nhạt, bị dính vài giọt sương mai, trông vô cùng mềm mại.
Không khí ở đây rất tốt, bên ngoài là một thảm cỏ rộng, ánh mặt trời chiếu xuống, trên thảm cỏ có không ít người lớn đưa con cái đến chơi đùa. Hà Lệ Chân bỗng nói: “Qua bên kia đi, để anh phơi nắng.”
“Phơi nắng làm gì?.”
“Bồi bổ xương cốt.”
Vạn Côn một tay ôm Hà Lệ Chân đi về ánh mặt trời. Trong công viên La Khê có một cái hồ nhân tạo, thả nuôi không ít cá chép, Hà Lệ Chân và Vạn Côn đi lên chiếc cầu nhỏ, hai bên có những ghế đá thấp, họ cùng ngồi xuống đó.
Vạn Côn ngồi trên ghế buồn ngủ nhắm mắt, Hà Lệ Chân chọc: “Cẩn thận kẻo anh lại rớt xuống làm mồi cho cá đấy.”
“Cho dù có rớt xuống thì anh cũng sẽ ăn cá, làm sao làm mồi cho cá được.”
“Anh khát không ?”
Vạn Côn ngồi dậy: “Em khát à? Muốn uống gì, anh đi mua cho em.”
“Anh nghỉ ngơi đi.” Hà Lệ Chân ấn cậu trở lại ghế: “Em đi mua, nước khoáng nhé.”
Vạn Côn kéo tay của cô, vừa bóp vừa xoa: “Em mua gì cũng được.”
Hà Lệ Chân đi ra ngoài, cô nhớ trước cổng có một cửa hàng tạp hóa, chắc là có bán nước. Hà Lệ Chân mua hai chai nước khoáng, rồi vào lại công viên.
Cách hồ nước nhân tạo, cô nhìn thấy Vạn Côn đang nằm dài trên ghế đá, cánh tay không bị thương che trên mặt, hình như đang nghỉ ngơi.
Bình thường nếu mệt mỏi đến mức này, chỉ cần được rảnh rỗi, cậu sẽ không làm gì cả, mà chỉ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trừ khi ở bên cạnh cô.
Hà Lệ Chân nhớ lại tối qua, Vạn Côn tuy mệt đến vậy rồi nhưng vẫn kiên trì trò chuyện với cô, giống như một giây cũng không muốn lãng phí, khiến lòng cô vừa ngọt ngào lại vừa mềm mại.
“Cô Hà?”
Bước chân của Hà Lệ Chân khựng lại, bàn tay cầm chai nước khoáng bất giác siết thật chặt.
Cô quay đầu, nhìn thấy Lý Thường Gia mặc quần áo thường ngày, bên cạnh là một người đàn ông trung niên, dường như hai người họ đang đi dạo.
“Đúng là cô rồi.” Lý Thường Gia đi tới: “Nào, thầy Lưu, giới thiệu với thầy, đây là Hà Lệ Chân, giáo viên ngữ văn của trường Dương thành, Cô Hà, đây là thầy Lưu Hoa Đào, là đồng nghiệp của tôi.”
Hai tay Hà Lệ Chân đều cầm chai nước, cô lúng túng không biết làm sao.
“Xin, xin chào.”
“Xin chào, cô Hà.” Lưu Hoa Đào bước tới, chào hỏi với Hà Lệ Chân: “Tôi thường được nghe Lý Thường Gia nhắc tới cô.”
“Anh đừng nói bậy.” Lý Thường Gia nhanh chóng bác bỏ tin đồn: “Cô Hà đừng nghe anh ấy nói linh tinh.”
“Đúng rồi.” Lý Thường Gia chợt nhớ điều gì đó, hỏi: “Hôm nay không phải là ngày tổ chức đại hội thể dục thể thao sao, sao cô lại ở đây?.”
Hà Lệ Chân nhìn anh ta: “Vậy tại sao thầy cũng ở đây ?.”
“Đại hội bên tôi diễn ra sớm hơn bên cô một ngày, hôm qua đã kết thúc rồi, hôm nay là ngày nghỉ, tôi và thầy Lưu đi dạo ngắm cảnh.”
“À.”
“Cô Hà đi một mình à.”
Hà Lệ Chân há miệng không biết trả lời thế nào, bên cạnh là đám trẻ con chạy nhảy nô đùa, hi hi ha ha tranh cãi ầm ĩ .
Ánh mắt của cô lướt qua đám trẻ con, trông thấy bóng dáng của Vạn Côn, cậu ngồi dậy, vừa nãy dường như cậu mới ngủ thiếp đi một lát, bây giờ vẫn còn vẻ ngái ngủ, không thấy Hà Lệ Chân đâu nên ngó quanh tìm kiếm, nơi Hà Lệ Chân đứng không dễ nhìn được, cậu tìm không thấy, bèn ngoan ngoãn ngồi chờ trên ghế.
Hà Lệ Chân cúi đầu, khẽ nói: “Tôi cũng tới đây đi bộ .”
Ban đêm rất yên tĩnh.
Hà Lệ Chân nhỏ nhẹ tán gẫu cùng cậu.
“Anh ra thế này rồi, chắc mai sẽ không thể tham gia đại hội thể dục thể thao được nữa.”
Tiếng nói của Vạn Côn cũng rất nhỏ: “Ra thế nào?”
Hà Lệ Chân nằm trong lòng cậu xoay người lại, Vạn Côn giơ tay lên một chút, bàn tay to rộng nắm chặt tay của Hà Lệ Chân, Hà Lệ Chân ngửa đầu, sờ tay Vạn Côn, bên trên toàn là những vết chai sạn cứng rắn.
“Thế này chứ sao, tay cũng gãy rồi, còn thi chạy kiểu gì nữa.”
Vạn Côn nhắm mắt lại, để mặc cô đùa nghịch bàn tay mình, không chút để ý nói: “Gãy thì gãy, anh đây vẫn chạy được như thường, em tin không?”
“Anh không ép buộc mình thì sẽ chết à?.”
Trong bóng tối, Vạn Côn khẽ cười một tiếng, quay đầu hôn Hà Lệ Chân một cái: “Không chết được, nhưng nếu em không vui, anh có thể chết.”
Hà Lệ Chân bị anh dỗ đến mềm nhũn : “Nói lung tung…”
“Không.” Vạn Côn nói: “Nếu em muốn tham gia đại hội thể dục thể thao, anh sẽ thi chạy quán quân cho em.”
“Anh đừng quan tâm những chuyện vô thưởng vô phạt đó, sáng sớm ngày mai anh tìm Thầy Hồ, nói với thầy ấy tình trạng của anh, rồi bảo với thầy là không thể tham gia cuộc thi kế tiếp.”
Nghe phải tìm Hồ Phi, tâm trạng Vạn Côn lập tức tụt dốc: “Tìm thầy ấy làm gì?.”
“Anh phải nhớ kỹ những gì em vừa nói đấy, khi nói chuyện với Thầy Hồ thì anh gắng đàng hoàng một chút. Nếu thầy ấy…” Hà Lệ Chân nghĩ nghĩ, lại nói: “Nếu thầy ấy hỏi anh bị làm sao, anh cứ ăn ngay nói thật là được.”
Vạn Côn hỏi: “Nói anh bị đánh hả?” Sau đó lầm bầm: “Vậy thà để anh chết luôn đi.”
Buổi đêm yên tĩnh như vậy, dù tiếng động nhỏ hơn nữa cũng có thể nghe được.
“Vạn Côn?”
“Rồi rồi rồi.” Vạn Côn cực kỳ không bằng lòng nói: “Anh sẽ nói thật với thầy ấy.”
Hà Lệ Chân biết cậu có chín phần là đang dỗ dành cô, nhưng những lời cần nói vẫn là phải nói. Cảm thấy người nằm bên cạnh thoáng có chút bất mãn, Hà Lệ Chân bỗng buột miệng: “Ngày mai anh xin phép xong, em sẽ ra ngoài chơi với anh.”
Vạn Côn lập tức lên tinh thần : “Chơi? Hai chúng ta?”
“Ừ.”
“Đi đâu?”
“Vẫn chưa nghĩ ra.” Cô nghiêng đầu, nhìn Vạn Côn, cười: “Anh muốn đi đâu?”
Vạn Côn nói: “Đâu cũng được.”
“Ngày mai anh không cần ra công trường thật không?”
“Ừ.” Vạn Côn vỗ vỗ cánh tay bó thạch cao của mình, bảo: “Đốc công cho anh nghỉ vài ngày, vừa trúng dịp nghỉ lễ.”
“Thế thì anh chịu khó bồi bổ để cánh tay mau lành. Ngày mai anh nói với Thầy Hồ xong, buổi chiều chúng ta ra ngoài chơi.”
“Được.”
Trong hai người, Vạn Côn là người ngủ trước.
Trước khi ngủ, họ luôn nói chuyện phiếm, cứ trò chuyện lung tung, không chủ đề, không nội dung, cái gì cũng không, cái gì cũng trò chuyện.
Lúc sau, Hà Lệ Chân phát hiện giọng nói của Vạn Côn càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng mơ màng, nhưng vẫn gắng chịu đựng, mỗi câu nói đều đáp lại cô. Cô thử a một tiếng, Vạn Côn nói: “Để cho cậu ta đứng lên…”
Hà Lệ Chân vì những câu nói lộn xộn của cậu mà bật cười. Im lặng một lát, chưa đến một phút Vạn Côn đã nặng nề thiếp đi. Hà Lệ Chân nằm trong đêm đen nhìn hình dáng của cậu, muốn chạm vào cậu, nhưng sợ đánh thức cậu, thế nên không dám đưa tay lên.
Rất nhanh sau đó, Hà Lệ Chân cũng ngủ thiếp đi.
Cô ngủ khoảng bốn tiếng thì mở mắt ra. Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, vẫn chưa tới bảy giờ.
Hà Lệ Chân dụi dụi mắt, Vạn Côn nằm bên cạnh thỉnh thoảng ngáy vài tiếng, miệng hơi mở ra, vẫn ngủ say sưa.
Hà Lệ Chân cẩn thận đứng dậy, nhón chân cầm lấy quần áo bước vào toilet.
Chờ tới khi cô vệ sinh cá nhân xong đi ra, Vạn Côn cũng đã tỉnh, chẳng qua vẫn mơ mơ màng màng, cậu tựa vào thành giường, không mở mắt ra nổi.
Hà Lệ Chân đi tới, nói: “Anh có thể ngủ thêm chút nữa.”
Vạn Côn chậm chạp lấy điện thoại từ trong túi quần ra nhìn.
“Sắp bảy giờ rồi…” Cậu há miệng, giọng nói khàn khàn. Hà Lệ Chân nghe thế thì nhíu mày, cô đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Em đi làm đồ uống cho anh.”
Vạn Côn nhắm mắt lại định nằm thêm vài phút, ngay lúc sắp chìm vào mộng đẹp thì Hà Lệ Chân bước vào, gọi: ‘‘Thôi dậy đi, sắp đến giờ rồi.”
Vạn Côn giật mình, tỉnh lại, vén chăn lên. Bên dưới cậu chỉ mặc độc một cái quần tam giác, đôi chân tráng kiện dài tới cuối giường, chiếc quần nhỏ màu xám rất vừa vặn, ở giữa có một khoảng phồng to, cực kỳ gây chú ý cho người khác.
Hà Lệ Chân trông thấy, chiếc bát trong tay suýt nữa không cầm nổi.
“Anh… Anh mau mặc quần áo vào đi.”
Ban đêm mờ ảo, năm giác quan đã bay mất bốn. Bây giờ mặt trời đã lên, cảm xúc mê loạn trôi qua, Hà Lệ Chân cảm thấy không thể chịu nổi bức tranh hương diễm này.
“Mau mặc quần áo vào đi.”
Vạn Côn một chút xấu hổ cũng không có, cậu bò xuống giường, chân trần đạp trên nền nhà, cậu ngáp một cái, vươn người thư giãn, Hà Lệ Chân biết cái con người này càng nói càng thích, bèn mặc kệ cậu, quay về bếp làm lụng tiếp.
Vạn Côn uốn éo, phát hiện Hà Lệ Chân không thèm nhìn nữa, hứng thú sụt giảm đi vào toilet.
Chờ lúc cậu bước ra từ toilet, Hà Lệ Chân phát hiện cậu chỉ mặc quần, một cái quần bò hơi cũ, quấn chặt vòng eo rắn chắc.
Hà Lệ Chân đổ một ly nước từ trong bình ra rồi đưa cho Vạn Côn: “Anh có thể mặc hết quần áo vào không hả?.”
Vạn Côn nhận lấy cái ly, đáp: “Không mặc, mặc rồi thì em còn nhìn cái gì nữa?.”
Hà Lệ Chân hít sâu: “Anh trẻ con quá.”
“Anh trẻ con gì chứ?.”
“Anh nói xem?.”
Vạn Côn nói quanh co vài câu rồi lảng sang chuyện khác: “Nước gì đây, đen sì à, em tính hạ độc chết anh hả?.”
Hà Lệ Chân xoay người tiếp tục thu dọn bệ bếp: “Nước đậu với đỏ ý dĩ, có tác dụng thông họng.”
Vạn Côn ngửi ngửi, Hà Lệ Chân quay đầu vừa hay trông thấy: “Anh là chó sao, còn ngửi nữa.”
Vạn Côn cười cười một cách vô lại với cô, rồi ngửa đầu một hơi uống cạn.
“Không tồi.” Vạn Côn uống xong chép chép miệng: “Có vị ngọt.”
“Có cho thêm đường mà.”
Vạn Côn cảm khái vô hạn nói: “Phụ nữ đúng là chúa tỉ mỉ.”
Hà Lệ Chân dọn dẹp xong, thay áo khoác: “Đến giờ rồi, nếu anh muốn cởi trần như thế đến gặp Hồ Phi thì đi thôi.”
Vạn Côn bước vào trong phòng, vừa đi vừa trêu ghẹo: “Anh chỉ cởi trần để gặp em thôi.”
Hà Lệ Chân nhịn không được muốn nói vài câu, nhưng lại cảm thấy hậu quả chắc chắn sẽ bị cậu trả lại gấp mười lần nên đành tiết kiệm lời nói. Vạn Côn mặc xong quần áo đi ra, Hà Lệ Chân nhìn cậu đeo dây đỡ vào cổ, cau mày: “Cánh tay anh đỡ hơn chưa, có còn đau không?.”
Hà Lệ Chân mở cửa, Vạn Côn đi ra ngoài trước, Hà Lệ Chân ở phía sau khóa cửa, Vạn Côn nói: “Không có cảm giác gì hết, bó thạch cao mà.”
Hà Lệ Chân bật cười, quay đầu, vừa vặn nhìn thấy dì Trương nhà bên cạnh đang rửa rau ngoài sân.
Bốn mắt nhìn nhau, biểu cảm trên mặt dì Trương vẫn chưa kịp thu hồi, nét tươi cười trên mắt Hà Lệ Chân cứng đờ, động tác rút chìa khóa ra cũng chậm mất nửa nhịp. Vạn Côn không để ý, còn nói đùa với cô: “Cho dù không bó thạch cao, em gối lên tay anh suốt một đêm, anh cũng mất hết cảm giác rồi.”
Dì Trương dời tầm mắt sang chỗ khác, Hà Lệ Chân thả chìa khóa vào túi, nói với Vạn Côn: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
Dọc theo đường đi Vạn Côn đều trò chuyện cùng Hà Lệ Chân, cảm thấy Hà Lệ Chân hơi mất tập trung, cậu bèn hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Hả?”
Vạn Côn nói: “Chưa tỉnh ngủ à, có phải tối qua em ngủ không đủ giấc không?”
“À, không phải.” Hà Lệ Chân đáp: “Em vốn không ngủ nhiều lắm.” Cô nhìn Vạn Côn, nói: “Anh muốn đi đâu? Anh muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó.”
Vạn Côn cười: “Hai ngày qua em mệt mỏi rồi, đều nghe lời em tất.”
“Vậy thì tới công viên La Khê, chúng ta chưa tới đó lần nào cả.”
“Được.”
Ngày thứ hai diễn ra Đại hội thể dục thể thao, mọi người đều mệt mỏi. Hồ Phi nghe tin Vạn Côn không thể tham gia trận chung kết, tức mà không làm gì được.
“Cậu làm sao thế này? Chỉ có một buổi tối thôi, cánh tay của cậu đã xảy ra chuyện gì vậy hả ! ?”
Vạn Côn ném những lời đã đồng ý với Hà Lệ Chân tối qua ra sau đầu, bị người ta đánh, có chết anh cũng không nói. “Bị tai nạn xe cộ.”
“Cái gì? !”
“Tối qua tôi bị tai nạn xe cộ.”
“…”
Hồ Phi đương nhiên không tin, nhưng Vạn Côn đã thành ra thế này, cho dù anh ta không tin thì cũng chẳng có tác dụng gì cả. Vạn Côn thành thật xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không thể chạy được nữa.”
“Hiếm khi mới an phận được vài ngày, ba cậu mới gọi điện thoại đến, tôi cảnh cáo cậu, cậu không được tiếp tục gây chuyện nữa, biết chưa?.”
“Biết rồi.”
Hồ Phi nhìn chằm chằm vào mặt Vạn Côn một lúc, sau đó trở lại vị trí.
Vạn Côn gọi với theo sau lưng anh ta: “Vậy buổi chiều tôi xin nghỉ nhé.”
Hồ Phi không đáp lại, Vạn Côn coi như anh ta đã nghe thấy, cậu lôi di động gửi tin nhắn cho Hà Lệ Chân, rồi đi ra ngoài.
Hà Lệ Chân không vào trường mà đứng đợi trước cổng trường, khi Vạn Côn đi ra cậu nháy mắt ra hiệu cho Lệ Chân, ý là trong sân trường nhiều người, bảo cô đi trước, Hà Lệ Chân hiểu được xoay người đi ra ngoài, Vạn Côn đi theo phía sau.
Đi được một lúc, di động của Hà Lệ Chân bỗng rung lên, cô mở ra xem, Vạn Côn gửi cho cô một tin nhắn ——
(Đi chậm thế, anh buồn ngủ quá.)
Hà Lệ Chân rảo bước nhanh hơn, đi vào trạm xe bus, đợi một lúc thì xe bus đến, hai người một trước một sau bước lên xe, trên xe không có chỗ trống, Hà Lệ Chân nắm lấy tay bám, Vạn Côn đi đến phía sau cô, như có như không dán sát lấy cô.
Công viên La Khê trước kia chỉ là một khu vui chơi, nhưng vài năm trước đây đã được xây dựng lại, vé vào miễn phí, bên ngoài có một cái cổng lớn viết bốn chữ “Công viên La Khê”. Bây giờ mới là buổi sáng, trong công viên chủ yếu là các ông bà già, với các bà mẹ dẫn con nhỏ đi chơi.
Hà Lệ Chân đi vào trong rừng cây. Cảm giác được bước chân phía sau ngày lúc càng gần, cô chưa kịp lên tiếng, Vạn Côn đã một tay ôm lấy cô từ phía sau.
“Anh làm gì vậy…”
“Ôm em.”
Bên cạnh họ là một bụi cây lớn, ở bên trong là khóm hoa hồng, mặc dù cuối mùa thu nhưng vẫn nở hoa, đóa hoa màu vàng nhạt, bị dính vài giọt sương mai, trông vô cùng mềm mại.
Không khí ở đây rất tốt, bên ngoài là một thảm cỏ rộng, ánh mặt trời chiếu xuống, trên thảm cỏ có không ít người lớn đưa con cái đến chơi đùa. Hà Lệ Chân bỗng nói: “Qua bên kia đi, để anh phơi nắng.”
“Phơi nắng làm gì?.”
“Bồi bổ xương cốt.”
Vạn Côn một tay ôm Hà Lệ Chân đi về ánh mặt trời. Trong công viên La Khê có một cái hồ nhân tạo, thả nuôi không ít cá chép, Hà Lệ Chân và Vạn Côn đi lên chiếc cầu nhỏ, hai bên có những ghế đá thấp, họ cùng ngồi xuống đó.
Vạn Côn ngồi trên ghế buồn ngủ nhắm mắt, Hà Lệ Chân chọc: “Cẩn thận kẻo anh lại rớt xuống làm mồi cho cá đấy.”
“Cho dù có rớt xuống thì anh cũng sẽ ăn cá, làm sao làm mồi cho cá được.”
“Anh khát không ?”
Vạn Côn ngồi dậy: “Em khát à? Muốn uống gì, anh đi mua cho em.”
“Anh nghỉ ngơi đi.” Hà Lệ Chân ấn cậu trở lại ghế: “Em đi mua, nước khoáng nhé.”
Vạn Côn kéo tay của cô, vừa bóp vừa xoa: “Em mua gì cũng được.”
Hà Lệ Chân đi ra ngoài, cô nhớ trước cổng có một cửa hàng tạp hóa, chắc là có bán nước. Hà Lệ Chân mua hai chai nước khoáng, rồi vào lại công viên.
Cách hồ nước nhân tạo, cô nhìn thấy Vạn Côn đang nằm dài trên ghế đá, cánh tay không bị thương che trên mặt, hình như đang nghỉ ngơi.
Bình thường nếu mệt mỏi đến mức này, chỉ cần được rảnh rỗi, cậu sẽ không làm gì cả, mà chỉ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trừ khi ở bên cạnh cô.
Hà Lệ Chân nhớ lại tối qua, Vạn Côn tuy mệt đến vậy rồi nhưng vẫn kiên trì trò chuyện với cô, giống như một giây cũng không muốn lãng phí, khiến lòng cô vừa ngọt ngào lại vừa mềm mại.
“Cô Hà?”
Bước chân của Hà Lệ Chân khựng lại, bàn tay cầm chai nước khoáng bất giác siết thật chặt.
Cô quay đầu, nhìn thấy Lý Thường Gia mặc quần áo thường ngày, bên cạnh là một người đàn ông trung niên, dường như hai người họ đang đi dạo.
“Đúng là cô rồi.” Lý Thường Gia đi tới: “Nào, thầy Lưu, giới thiệu với thầy, đây là Hà Lệ Chân, giáo viên ngữ văn của trường Dương thành, Cô Hà, đây là thầy Lưu Hoa Đào, là đồng nghiệp của tôi.”
Hai tay Hà Lệ Chân đều cầm chai nước, cô lúng túng không biết làm sao.
“Xin, xin chào.”
“Xin chào, cô Hà.” Lưu Hoa Đào bước tới, chào hỏi với Hà Lệ Chân: “Tôi thường được nghe Lý Thường Gia nhắc tới cô.”
“Anh đừng nói bậy.” Lý Thường Gia nhanh chóng bác bỏ tin đồn: “Cô Hà đừng nghe anh ấy nói linh tinh.”
“Đúng rồi.” Lý Thường Gia chợt nhớ điều gì đó, hỏi: “Hôm nay không phải là ngày tổ chức đại hội thể dục thể thao sao, sao cô lại ở đây?.”
Hà Lệ Chân nhìn anh ta: “Vậy tại sao thầy cũng ở đây ?.”
“Đại hội bên tôi diễn ra sớm hơn bên cô một ngày, hôm qua đã kết thúc rồi, hôm nay là ngày nghỉ, tôi và thầy Lưu đi dạo ngắm cảnh.”
“À.”
“Cô Hà đi một mình à.”
Hà Lệ Chân há miệng không biết trả lời thế nào, bên cạnh là đám trẻ con chạy nhảy nô đùa, hi hi ha ha tranh cãi ầm ĩ .
Ánh mắt của cô lướt qua đám trẻ con, trông thấy bóng dáng của Vạn Côn, cậu ngồi dậy, vừa nãy dường như cậu mới ngủ thiếp đi một lát, bây giờ vẫn còn vẻ ngái ngủ, không thấy Hà Lệ Chân đâu nên ngó quanh tìm kiếm, nơi Hà Lệ Chân đứng không dễ nhìn được, cậu tìm không thấy, bèn ngoan ngoãn ngồi chờ trên ghế.
Hà Lệ Chân cúi đầu, khẽ nói: “Tôi cũng tới đây đi bộ .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.