Sinh Thời

Chương 51

Twentine

24/01/2017

Sáng thứ bảy.

Hà Lệ Chân dậy từ sớm, ăn sáng xong cô bỏ sách vở vào túi rồi đi.

Có nhiều chuyện phải cần thời gian mới ngộ ra được, cô ngồi trên xe buýt nghĩ.

Tối thứ sáu sau khi xem lại địa chỉ lớp bổ túc, Hà Lệ Chân mới thấy lớp bổ túc chỉ cách chỗ làm của Vạn Côn có mấy trạm xe.

Hôm nay trời nhiều mây, đã hơn bảy giờ mà mặt trời còn chưa xuất hiện, cứ trốn sau tầng mây dày mù mịt, cả bầu trời là một màu xám ngắt.

Gió rất lớn, cũng rất lạnh. Lúc Hà Lệ Chân xuống xe bị gió thổi không mở được mắt, có lẽ đã đến mùa của những chiếc khăn quàng cổ rồi nhỉ?

Hôm nay khai giảng ba lớp, một lớp Ngữ văn và hai lớp tiếng Anh, tám rưỡi sáng bắt đầu học.

Hà Lệ Chân đến sớm trước nửa tiếng, cô bước vào, túi xách hơi nặng, bên trong có giáo án, sách, còn có một chiếc váy cô còn chưa động tới.

Hà Lệ Chân đứng ngẩn ngơ một lúc, tới khi có học sinh đến cô mới lấy lại tinh thần.

Có mấy phụ huynh đưa con đến, đứng trước cửa nhìn nhìn, hỏi Hà Lệ Chân: “Chào cô, đây có phải lớp bổ túc không, chúng tôi…”

“Đúng ạ.” Hà Lệ Chân gật đầu, nghiêng người để bọn họ đi vào.

Mở cửa ra, Hà Lệ Chân thấy nội thất đã được trang trí lại, có một người đứng trên hành lang quay lưng về phía cửa, đang nói chuyện với mấy phụ huynh.

Là Lý Thường Gia.

Hà Lệ Chân dời ánh mắt.

Lý Thường Gia nghe thấy tiếng động ngoài cửa bèn nhìn qua, có vài phụ huynh nhận ra anh ta, vội dẫn con lại chào: “Thầy Lý…”

Lý Thường Gia cười nói: “Đến rồi à?”

“Vâng.”

Lý Thường Gia nhìn đồng hồ trên tay: “Mọi người đến sớm thật, tám rưỡi mới bắt đầu học mà.”

Phụ huynh khách khí nói: “Đây là ngày học đầu tiên, nhà chúng tôi ở xa nên sợ đến trễ.”

“Được được.” Lý Thường Gia vỗ vai một cậu học sinh: “Các em vào lớp trước đi, thời khóa biểu có dán ngoài cửa, còn các bác phụ huynh cứ ngồi nghỉ trong phòng khách nhé, bên kia có máy lọc nước, nếu khát cứ rót nước uống.”

Lý Thường Gia nhìn theo mấy vị phụ huynh đưa con vào lớp, sau đó mới làm bộ nhìn thấy Hà Lệ Chân đứng ngoài cửa.

“A, cô Hà.” Anh ta đi tới, Hà Lệ Chân mím môi.

Lý Thường Gia đi đến trước mặt cô, nhìn cô một lát rồi hỏi: “Sao cô không mặc cái váy kia?”

Hà Lệ Chân không hiểu: “Anh nói cái gì?”

“À, không có gì.” Lý Thường Gia quay đầu lại, nhìn đồng hồ treo tường: “Sắp đến giờ rồi, cô vào lớp chuẩn bị trước đi.”

Hà Lệ Chân còn có lời muốn nói, nhưng thời gian không kịp nữa, đứng ở đây có thể thấy học sinh đã ngồi đủ trong lớp chuẩn bị học rồi.

“Thôi được, tôi vào lớp trước, đợi…” Hà Lệ Chân ngẩng đầu nhìn Lý Thường Gia: “Đợi khi nào anh rảnh, tôi có chuyện muốn nói.”

Lý Thường Gia vui vẻ đồng ý: “Được, giữa trưa đi ăn nhé, tôi nói với các thầy cô khác rồi, lúc đó có chuyện gì nói sau.”

Hà Lệ Chân định nói cô không đi, nhưng Lý Thường Gia lại bị một phụ huynh khác gọi.

Hà Lệ Chân lòng rối như tơ vò, xách túi bước vào phòng học, bắt đầu giảng bài.

Vì học bổ túc nên khi dạy không cần phải giảng bài lan man, chỉ cần ra đề rồi sửa, đơn giản hơn nhiều.

Trong khi học, bên ngoài trời càng mờ mịt, phòng học hơi tối, Hà Lệ Chân bật đèn.

Khi học sinh làm bài, Hà Lệ Chân nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen phía chân trời cứ ùn ùn kéo đến, giống như có một con quái vật lớn đang ẩn mình trong đó.

Gió thổi mạnh, cửa sổ đập ầm ầm. Bạn nam ngồi gần cửa sổ vội giữ chặt bài thi, sợ gió thổi bay mất. Hà Lệ Chân thấy vậy đi qua đóng cửa sổ lại.

Cô nhìn bóng mình in trên cửa kính, nhợt nhạt, mịt mờ. Cô lặng người, nhận ra bóng dáng mình khác ngày xưa nhiều đến vậy.

Khuôn mặt cô nghiêm túc, nghiêm túc đến mức lạnh lùng, khiến cô nhớ đến cô giáo hồi tiểu học, một người phụ nữ nghiêm khắc vô tình.

Hà Lệ Chân im lặng một lát, cô lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, tự nói với mình phải thả lỏng, đừng nghĩ nhiều nữa, đừng lo lắng nữa.

Tiết học nhanh chóng kết thúc, Hà Lệ Chân nói vài câu động viên trước khi tan lớp, sau đó thu dọn đồ đạc đi tìm Lý Thường Gia. Nhưng không thấy Lý Thường Gia đâu hết, lại đụng phải Lưu Hoa Đào.

Lưu Hoa Đào đang bàn luận chuyện gì đó với giáo viên khác, thấy Hà Lệ Chân thì hỏi: “Cô Hà dạy xong rồi à.”

Hà Lệ Chân gật đầu: “Vâng.”

“Lát nữa đi ăn cơm, cô biết rồi nhỉ?”

Hà Lệ Chân nói: “Tôi không đi đâu, tôi có chuyện cần nói với thầy Lý.”

“Không đi?” Lưu Hoa Đào trợn tròn mắt, bảo thầy giáo bên cạnh chờ một lát rồi quay qua nói với Hà Lệ Chân: “Uầy, sao lại không đi chứ? Trong nhà lại có việc à?”

Hà Lệ Chân nhìn ông ta: “Tôi không muốn đi.”

“…”

Bên cạnh còn có một thầy giáo chờ nói chuyện với Lưu Hoa Đào, ông ta không biết nội tình bên trong, nghe Hà Lệ Chân nói vậy thì giật mình, liếc qua Lưu Hoa Đào.

Lưu Hoa Đào quay lưng lại thầy giáo kia, nét mặt cứng đờ một lát, nhưng ông ta phản ứng rất nhanh: “Cô Hà không khỏe sao?”

Thầy giáo phía sau còn đang nhìn chằm chằm, Hà Lệ Chân im lặng mấy giây, cũng không đành lòng làm mất mặt người khác, cô gật đầu, nói: “Vâng, hơi mệt.”

“Hóa ra là vậy.” Lưu Hoa Đào nói: “Vậy cô cứ đợi ở đây đi, Lý Thường Gia vừa mới ra ngoài, lát nữa sẽ quay lại, cô cứ ngồi đây đợi nha.”

Nói xong, Lưu Hoa Đào và thầy giáo kia đi vào văn phòng.

Hà Lệ Chân ngồi ở bên ngoài, nghỉ giữa giờ kết thúc, học sinh lại vào phòng học. Hà Lệ Chân ngồi một mình trên ghế, cô nhìn đồng hồ treo tường, đã mười một giờ rồi.

Kim đồng hồ chầm chậm chuyển động theo quy luật, Hà Lệ Chân nghe tiếng tích tắc đong đưa, suýt nữa ngủ gật.

Khoảng hai mươi phút sau Lý Thường Gia trở lại, Hà Lệ Chân thấy anh ta liền đứng lên: “Thầy Lý…”

Người Lý Thường Gia còn mang theo gió lạnh bên ngoài, anh ta đóng cửa lại, nói với Hà Lệ Chân : “Cô theo tôi, vào phòng rồi nói.” Sau đó đi thẳng vào trong văn phòng.

Hà Lệ Chân đi theo anh ta, Lý Thường Gia bật đèn rồi đóng cửa lại.

Căn phòng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe rõ tiếng giảng bài từ phòng học bên cạnh truyền tới.

Hà Lệ Chân mở miệng trước: “Thầy Lý, tôi còn có việc, trưa nay không đi ăn cùng mọi người được, thật ngại quá.”

Lý Thường Gia nói: “Mọi người đều đi cả, cô cũng nên đi một lát, cùng ăn bữa cơm thôi mà.”

“Không được đâu.” Hà Lệ Chân từ chối: “Tôi thật sự có việc.” Cô nói xong, cầm túi xách: “À phải rồi, còn có cái này…” Cô lấy ra một cái túi, Lý Thường Gia nhìn qua đã biết đó là túi đựng cái váy anh ta tặng, nhìn cô như vậy, đừng nói mặc thử, mà ngay cả túi chắc cũng chưa mở ra xem.”

Lý Thường Gia mím môi, không nói gì.



Hà Lệ Chân giơ cái túi lên, Lý Thường Gia không cầm lấy, cô vẫn cứ giơ như vậy. Sau cùng Lý Thường Gia cau mày, thở dài một tiếng.

“Tôi nói, cô Hà này, cô định làm gì vậy?”

Hà Lệ Chân vẫn giơ cái túi, cúi đầu: “Làm việc nên làm.” Cô liếc qua túi, lại nhìn anh ta: “Tôi không thích hợp với nó, hơn nữa, tôi cũng không có lý do nhận quà của anh, anh cầm lại đi.”

“Không thích hợp?” Lý Thường Gia suýt bật cười: “Nó màu gì chắc cô cũng không biết nhỉ?”

Hà Lệ Chân không quan tâm cái váy màu gì, cô đặt túi lên cái bàn gần Lý Thường Gia: “Trả cho anh, sau này…” Hà Lệ Chân lựa lời nói: “Sau này… không cần đưa cho tôi những thứ như vậy nữa.”

Hai người đều im lặng.

Hà Lệ Chân nói tiếp: “Sau này lớp học… tôi cũng không dạy nữa, anh tìm giáo viên ngữ văn khác đi, đột ngột nói như thế, thật ngại quá.”

Lý Thường Gia vẫn không nói gì.

Hà Lệ Chân giải thích một lần nữa, cuối cùng xách túi định rời đi. Cô đi tới cửa, lại nghe Lý Thường Gia nói phía sau: “Không nhận của thầy giáo, chỉ nhận của học sinh phải không?”

Hà Lệ Chân dừng bước, ngực như có một tảng đá đè nặng.

Lý Thường Gia nhìn Hà Lệ Chân: “Cô có biết mình đang làm gì hay không?”

Hà Lệ Chân quay lại, nhìn gọng kính màu bạc của Lý Thường Gia ánh lên tia sáng lạnh lẽo, Hà Lệ Chân nói: “Có ý gì…”

Lý Thường Gia bật cười một tiếng: “Tôi có ý gì? Cô Hà, cô tệ thật.”

Hà Lệ Chân không nói nên lời, giọng Lý Thường Gia dịu lại: “Cô Hà, tôi biết một giáo viên trẻ như cô phải một thân một mình tới nơi xa xôi này cũng không vui vẻ gì, nhưng, có một vài chuyện cô phải cân nhắc cho kỹ.”

Hà Lệ Chân nắm chặt quai túi: “Cân nhắc cái gì, tôi có gì phải cân nhắc chứ?”

Lý Thường Gia giống như đang dạy học sinh của mình: “Cô Hà, cô phải hiểu là tôi đang giúp cô đấy.”

Hà Lệ Chân bắt buộc mình phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

“Cám ơn.” Cô cắn răng nói: “Nhưng tôi không cần anh giúp.”

“Sao cô vẫn cố chấp như vậy?”

“Anh muốn tôi phải hiểu cái gì chứ?”

“Hiểu những gì cô đang làm ấy!” Giọng Lý Thường Gia đau đớn: “Cô Hà à, cô không thể phạm sai lầm được.”

Hà Lệ Chân nói: “Tôi không phạm sai lầm gì hết, tôi biết rõ mình đang làm cái gì.”

“Cô biết cái gì chứ! Cô, cô quá ngây thơ rồi!” Lý Thường Gia dừng một lát, có lẽ vì sợ tường cách âm không tốt, bèn hạ giọng: “Cô có biết là nếu bị người khác phát hiện, thì cô sẽ chết đuối trong nước miếng của người đời không hả! Tôi đã nói rồi, tên học sinh kia không phải hạng tốt lành gì, đến lúc đó nó vẫn ngang bướng, lợn chết không sợ nước sôi thì cô phải làm thế nào? Cô Hà, tôi đang giúp cô đấy!”

Hà Lệ Chân kích động đến mức môi cũng run rẩy: “Cái gì mà lợn chết không sợ nước sôi? Cái gì mà không phải hạng tốt lành? Ai nói cậu ấy không phải người tốt, anh dựa vào cái gì…”

“Hà Lệ Chân!” Ánh mắt Lý Thường Gia nghiêm lại: “Cô là giáo viên nhân dân, lại đi dây dưa với một học sinh trung học, nếu không phải vì tên đó hư hỏng thì lý do là gì?” Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Hà Lệ Chân, thấy cô hoảng hốt, Lý Thường Gia đến bên cạnh cô, nói nhỏ: “Làm ra chuyện như thế, nếu không phải cô bị dụ dỗ…” Ánh mắt của anh ta vẫn bám theo ánh mắt Hà Lệ Chân, lần đầu tiên anh ta biết được, ánh đèn ban ngày cũng có thể khiến con người ta trở nên yếu ớt mong manh như vậy, giống như sẽ tan biến trong chớp mắt.

Lý Thường Gia chậm rãi nói tiếp: “Thì đó chính là do cô lộ nguyên hình… Đương nhiên chúng ta đều biết không phải nguyên nhân này.”

Hà Lệ Chân sinh ra trong một gia đình bình thường, ba là công nhân, mẹ là giáo viên tiểu học, từ nhỏ đến lớn cô đều ngoan ngoãn nghe lời, không để người nhà phải lo lắng dù chỉ một chút, luôn chăm ngoan lễ phép, dù đi học hay đi làm thì người nhà vẫn luôn yên tâm về cô. Nếu dùng một từ để miêu tả cô, thì đó là khuôn phép.

Cô sống cẩn thận, rất ít khi làm phiền người khác, cho dù khó khăn đến mấy thì cô vẫn luôn tự dặn lòng là phải dành cho người khác ba phần tình cảm.

Vì luôn cẩn thận như thế, nên người khác đối với cô dù không nhiệt tình nhưng cũng không khi nào nói những lời quá đáng. Vậy nên khi cô nghe những lời cay đắng từ người quen biết – thậm chí mang tiếng lịch sự nho nhã như Lý Thường Gia, lần đầu tiên trong đời Hà Lệ Chân cảm nhận được thế nào là đất trời sụp đổ.

Đến lúc này, dù có chuẩn bị tâm lý vững vàng cách mấy cũng không còn ý nghĩa, Hà Lệ Chân không tức giận, cũng không thể cảm nhận được nhục nhã, đầu óc cô chỉ trống rỗng, ngẫu nhiên hiện ra hình ảnh cô ở bên Vạn Côn, cùng lời nói của Lý Thường Gia.

Lý Thường Gia nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hà Lệ Chân, dáng vẻ của cô trong tiết trời mưa đông lạnh lẽo yếu ớt như vậy, cũng lạnh nhạt như vậy.

Tia chớp vụt qua, sấm nổ ầm ầm, ngay sau đó mưa ập đến, bắn tung tóe trên cửa sổ, khiến bóng dáng hai người trong phòng cũng mờ nhạt xiêu vẹo.

Lòng Lý Thường Gia cũng nổ ầm theo sấm chớp.

Anh ta rất muốn đi qua ôm lấy Hà Lệ Chân an ủi cô. Trong lòng anh ta, cô giống như một gốc cây nhỏ liêu xiêu trong gió bão, bé nhỏ tới mức hạt mưa cũng không nỡ rơi trên thân mình.

Anh ta nghĩ tới cái ngày đầu tiên nhìn thấy cô, khi đó cô là người nghiêm túc nhất trong tất cả giáo viên, mặc đồng phục kín đáo lại mềm mại lung linh, cô nhìn anh ta đặt câu hỏi, anh ta kiên nhẫn trả lời, khi đó cô dịu dàng ngoan ngoãn biết bao.

Lý Thường Gia nghe thấy tiếng hô hấp của mình, hít một hơi.

“Lệ Chân…”

Hà Lệ Chân run lên, không ngẩng đầu, lùi về sau một bước.

Lý Thường Gia hạ giọng, cố gắng trấn an cô: “Cô đừng sợ, không ai biết chuyện này.” Anh ta dừng một chút, nói: “Thầy Lưu là bạn của tôi, sẽ không nói gì đâu. Bây giờ cô chỉ cần nhận rõ lỗi lầm, làm lại từ đầu, chúng tôi sẽ coi như không biết chuyện này. Cô cũng đừng nghỉ dạy, tuy chúng ta chưa ký hợp đồng dạy lớp bổ túc gì cả nhưng cô không thể nói đến là đến nói đi là đi như thế, tôi tin tưởng cô Hà là người có trách nhiệm.”

Mắt Hà Lệ Chân đau nhức, cô nhìn góc bàn bên cạnh, ngây ngốc. Lý Thường Gia tưởng cô không nghe rõ, định nói thêm vài câu, bỗng nhiên Hà Lệ Chân mở miệng”

“Sao anh biết được?”

“Cái gì?”

Hà Lệ Chân quay đầu nhìn anh ta: “Tôi hỏi, tại sao anh biết được?”

Lý Thường Gia trầm xuống, nói: “Hôm đó chúng tôi nhìn thấy ở công viên, cô…” Anh ta nói đến đây, ánh mắt chuyển qua góc phòng: “Cô dựa vào lòng cậu ta, còn có, vẻ mặt cô khi nhìn cậu ta.”

Hà Lệ Chân chậm rãi nói: “Vẻ mặt gì?”

Lý Thường Gia cắn răng, hít sâu một hơi, chưa nói đã bắt đầu ho.

Anh ta che miệng, ho xong rồi nói: “Tóm lại, cô đừng tiếp tục như vậy nữa! Cô là một giáo viên giỏi, không thể bị hủy hoại vì loại học sinh như thế.”

“Loại học sinh nào?”

“Cô —— ”

Lý Thường Gia chợt nhớ tới điều gì, gật đầu: “Thảo nào…”

Hà Lệ Chân nhìn anh ta, trong ánh mắt Lý Thường Gia lóe lên tia sáng, anh ta nói: “Lúc trước, cái hôm chúng ta đi ăn cùng nhau, hóa ra tên học sinh đó chờ cô.”

Hà Lệ Chân ngẩng đầu lên: “Anh nói cái gì, ai chờ tôi?”

Lý Thường Gia nhìn Hà Lệ Chân, trí nhớ của anh ta rất tốt, vả lại anh ta cũng có ấn tượng mạnh với tên học sinh kia, không tới hai giây, những chuyện xảy ra hôm đó lần lượt hiện lên trong đầu anh ta.

“Hóa ra vậy…” Lý Thường Gia tỉnh ngộ: “Khi đó hai người đã…”

Anh ta lại bắt đầu ho.

Lúc này không phải vì vội vã, mà vì tức giận. Anh ta ho sặc sụa, mặt đỏ bừng, mắt trừng trừng nhìn Hà Lệ Chân, chỉ tay vào cô.

“Uổng công tôi khi đó còn cảm thấy cô…”

“Anh nói là ngày nào?”

“…”



“Anh thấy người đó khi nào?”

Lý Thường Gia chưa bao giờ bị người khác làm cho tức giận đến vậy, giống như bị biến thành con khỉ mặc cho người đùa giỡn, thở hồng hộc, ngay cả sức lực trả lời Hà Lệ Chân cũng không có.

“Chúng ta chỉ ăn cơm có mấy lần, anh nói…” Hà Lệ Chân vừa nói vừa nhớ lại, đầu óc cô loạn cả lên, chỉ khi suy nghĩ mới lấy lại tỉnh táo một cút, cuối cùng hiểu ra anh ta nói ăn cơm tối, là hôm đó…

“Hôm đó cậu ấy ở…”

“Hà Lệ Chân!”

“Tiếng ở phòng bên cạnh nhỏ dần, nhưng hai người đều không để ý.”

Có người gõ cửa, Lưu Hoa Đào đứng bên ngoài nói khẽ: “Lý Thường Gia?”

Lúc này Lý Thường Gia và Hà Lệ Chân mới để ý đến.

Hà Lệ Chân cầm túi xách, xoay người mở cửa. Lưu Hoa Đào đang đứng bên ngoài, cửa đột ngột mở ra khiến ông ta bất ngờ lùi về sau nửa bước, Hà Lệ Chân liếc ông ta một cái, không nói gì, đi thẳng.

Lưu Hoa Đào nhìn theo bóng Hà Lệ Chân rời đi, bước vào phòng, đóng cửa lại.

“Xảy ra chuyện gì?”

Mặt Lý Thường Gia tối sầm lại: “Xảy ra chuyện gì là sao?”

Lưu Hoa Đào nói: “Còn không hiểu à? Vừa rồi cậu quát to như thế, tôi ở bên ngoài cũng nghe rõ được, sau này chú ý một chút.”

Lý Thường Gia nặng nề gật đầu, kể lại chuyện vừa nãy cho ông ta nghe, chân mày Lưu Hoa Đào cũng nhíu lại: “Cái cô đó, đúng là không biết xấu hổ.”

“Đúng là không biết phân biệt tốt xấu.” Lý Thường Gia tức giận nói.

“Vậy làm sao bây giờ?”

“…”

Bên ngoài mưa ầm ầm không dứt, Hà Lệ Chân cầm dù đi trong mưa, đầu óc cũng mờ mịt.

Về đến nhà cô uống một cốc nước gừng, uống xong liền thấy buồn ngủ.

Nhưng trời lạnh, lại gặp phải kích thích lớn như vậy, một cốc nước gừng nho nhỏ hoàn toàn không có tác dụng, Hà Lệ Chân vẫn bị bệnh.

Thứ hai, lúc xuống giường cô đã thấy chóng mặt đau đầu, nhưng cô không định xin nghỉ, cứ cố đi dạy chắc cũng xong.

Dự báo thời tiết nói trong tuần tới trời vẫn mưa, Hà Lệ Chân đứng nhìn đất trời mờ mịt, chỉ thấy càng thêm áp lực.

Đến trường, Hà Lệ Chân dạy tiết đầu tiên xong quay lại văn phòng, cuối cùng không chịu được nằm lên bàn nghỉ một lát.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ nặng nề.

Mọi người trong phòng đều nhìn ra cửa, hiệu trưởng Tưởng làm việc lúc nào cũng vội vàng, coi trọng hiệu suất, tới gọi người cũng chỉ đứng ở ngoài nói một tiếng: “Hà Lệ Chân, cô qua đây một lát.”

Nói xong đi thẳng, bỏ lại đám người trong phòng mê mang.

Hà Lệ Chân đứng lên, cảm thấy tay mình lạnh ngắt, cô đi ra ngoài, nắm chặt tay mình, lại nhận ra lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Hiệu trưởng gọi Hà Lệ Chân tới phòng họp giáo viên, đây là phòng họp lớn nhất của trường, có thể chứa toàn bộ giáo viên của trường. Vì thế khi căn phòng chỉ có hai người, cảm giác trống trải càng thêm rõ.

Hiệu trưởng Tưởng bước vào, đứng bên bàn hội nghị, quay đầu nói: “Đóng cửa lại.”

Hà Lệ Chân đóng cửa, đi đến trước mặt hiệu trưởng.

“Có biết tôi tìm cô vì chuyện gì không?”

Nói không lo lắng là giả, ngực Hà Lệ Chân hơi đau, dạ dày cũng không thoải mái, cô hít một hơi, hiệu trưởng Tưởng bỗng quát lên: “Nói chuyện!”

Hà Lệ Chân bị ông ta quát giận mình, ngẩng đầu: “… Biết.”

Hiệu trưởng Tưởng đã ngoài 50 nhưng vẫn sắc bén như trước, ánh mắt nghiêm khắc: “Cô nói xem là chuyện gì?”

Hiệu trưởng Tưởng làm việc không bao giờ để trống dù chỉ 5 giây, Hà Lệ Chân thấy cô chỉ im lặng trong chớp mắt, hiệu trưởng Tưởng đã đặt một tờ giấy lên bàn, chính xác là ‘ném’ lên bàn.

“Có người tố cáo cô đang qua lại với học sinh, có phải hay không?”

Hà Lệ Chân không còn lời nào để nói.

“Tôi hỏi cô có phải hay không?”

“…Phải.”

“Cô Hà, cô có biết mình là giáo viên nhân dân không vậy?” Ngón tay hiệu trưởng Tưởng đập mạnh vào tờ giấy: “Loại chuyện mất mặt này cô cũng có thể làm được hả? Ý thức trách nhiệm của một giáo viên ở đâu? Mà cô còn là giáo viên nữ, còn làm loại chuyện này…” Ông ta cầm tờ giấy lên: “Tới mức người ta phải tố cáo!? Cô có biết tự kiểm điểm bản thân không hả? Nếu người ta không báo lên thì đến giờ chắc nhà trường vẫn không biết gì, sao cô có thể làm loại chuyện như vậy chứ?”

Hà Lệ Chân cúi đầu, nhỏ giọng nói: “… Hiệu trưởng, xin lỗi.”

Mặt hiệu trưởng Tưởng cứng rắn như tượng thạch cao: “Đây không phải chuyện có thể xin lỗi là xong, xảy ra chuyện như vậy, người khác còn đến tố cáo, hai người các cô sẽ bị nhà trường xử phạt, tôi thông báo trước với cô một tiếng.”

Hà Lệ Chân im lặng một lát, nói: “Hiệu trưởng, trường học phạt tôi như thế nào tôi cũng chấp nhận, tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi… chủ động tìm cậu ấy.”

Hiệu trưởng Tưởng nổi tiếng là người cổ hủ, với loại chuyện này đã không chấp nhận được, lại nghe Hà Lệ Chân nói vậy càng thấy bực mình, không nhịn được nói.

“Cô chủ động tìm cậu ta? Sao cô không đi tìm người khác hả? Có phải vì cô thấy Vạn Côn là học sinh lưu ban, có thể ở bên cô mấy năm nữa? Lúc trước tôi còn không hiểu tại sao Vương Đạo lại đưa người có thành tích tốt như cô xuống đây, hóa ra là vậy, đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong được, phải không cô Hà?”

Ông ta nhấn mạnh mấy từ cuối, Hà Lệ Chân không thể nói gì, cũng không thể làm gì, cô chỉ có thể để từng câu từng chữ khắc sâu vào tai.

“Ảnh hưởng tới thanh danh của nhà trường, tôi cũng thấy xấu hổ thay cô!” Hiệu trưởng Tưởng càng nói càng giận: “Nếu như đây là đại học thì không nghiêm trong đến vậy, nhưng đây là trung học! Trong trường còn hơn phân nửa học sinh chưa trưởng thành! Hành vi của cô phạm kỷ luật nghiêm trọng, nếu để cho học sinh khác biết thì mọi người sẽ nghĩ thế nào hả? Sau này còn ai kính trọng giáo viên, còn ai nghiêm túc đi học? Còn có phụ huynh – nếu phụ huynh biết được thì danh dự của trường học vứt đi đâu hả? Bằng giỏi cơ đấy, đúng là không tin được.”

Hà Lệ Chân bị mắng đến cực hạn ngược lại thấy bình tĩnh, cô im lặng suy nghĩ, thử đặt mình ở góc độ khác nhìn lại chuyện này. Sau đó cô phát hiện, mỗi một câu hiệu trưởng Tưởng nói đều đúng.

Trong trường học này không phải tất cả học sinh đều hai mươi tuổi, không phải ai cũng gặp nhiều sóng gió như Vạn Côn, cũng không phải ai cũng trải đời như cậu.

Giống như hiệu trưởng Tưởng nói, trong trường này có hơn phân nửa học sinh còn chưa trưởng thành.

“Hiệu trưởng, tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi nông nổi, bị ma quỷ ám.” Hà Lệ Chân cuối cùng cũng lấy dũng khí, nhìn về phía hiệu trưởng Tưởng: “Tôi sẽ từ chức, tôi chỉ xin ngài một chuyện…”

“Không được!” Hà Lệ Chân còn chưa nói xong, hiệu trưởng Tưởng đã cắt ngàng: “Tôi biết cô định xin cho Vạn Côn, tôi nói cho cô biết, người như cậu ta chỉ làm ảnh hưởng tới trường học, không có chí cầu tiến, không biết trả ơn! Ngày nào cũng ở cùng mấy tên đầu gấu, nhà trường cũng đang định đuổi học cậu ta, giờ lại xảy ra chuyện như vậy chắc chắn phải đuổi học!” Ông ta nói xong, ánh mắt dừng lại trên người Hà Lệ Chân, bổ sung một câu: “Một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, có đúng không?”

“Hiệu trưởng, từ đầu đến cuối đều là tôi… dụ dỗ cậu ta, cậu ta chỉ là học sinh, bây giờ đã cố gắng học, có thể…”

“Được rồi!”

Hà Lệ Chân bệnh tới hồ đồ, không biết là giờ này cô càng xin cho Vạn Côn thì trong lòng hiệu trưởng Tưởng càng phản cảm.

“Cô tự lo cho mình trước đi.”

Hiệu trưởng Tưởng đóng sầm cửa rời đi, Hà Lệ Chân bỗng thấy dạ dày khó chịu, cô vội chạy vào WC, ói hết ra.

Nhưng hai ngày nay cô chưa ăn bữa nào tử tế cả, ói không được gì.

Lúc này đang giờ học, tất cả đều yên tĩnh, Hà Lệ Chân mệt đến hoa cả mắt, ói

xong tựa vào tường, nhưng trong lòng không hiểu sao lại thoải mái hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sinh Thời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook