Sinh Thời

Chương 54

Twentine

24/01/2017

Vạn Côn hít thở đều, hai mắt nhắm lại, sắc mặt bình thản. Nếu không phải trên đầu quấn lớp băng trắng thì người ta còn tưởng cậu đang ngủ yên bình.

Hà Lệ Chân cúi xuống, khẽ chạm vào mặt Vạn Côn, mặt cậu cũng đầy bụi bẩn giống Trần Lộ, Hà Lệ Chân nhẹ nhàng lau giúp cậu.

“Cô…” Trần Lộ thấy cô dần ổn định cảm xúc, mở miệng nói: “Cô là… bạn gái của cậu ta?”

Hà Lệ Chân quay đầu lại, chưa trả lời thì Ngô Uy đứng sau đã nói: “Là cô giáo.”

Hà Lệ Chân liếc Ngô Uy, sau đó nhìn Trần Lộ: “Đúng thế.”

Trần Lộ trợn tròn mắt.

Hà Lệ Chân nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Trần Lộ nhíu mày: “Cậu ta không muốn nói với cô.” Anh ta liếc Ngô Uy một cái, Ngô Uy lại trốn sau lưng Hà Lệ Chân. Trần Lộ nhăn mày: “Ai biết cô giáo của thằng nhóc này là cô chứ.”

“Anh biết tôi?”

Trần Lộ lấy điếu thuốc trong túi áo: “Coi như biết.”

Hà Lệ Chân không thích hắn, nhăn mặt nói: “Đây là bệnh viện, trong phòng bệnh không thể hút thuốc.”

Trần Lộ sửng sốt, nhìn điếu thuốc trong tay, lại nhìn qua Hà Lệ Chân, sau đó gật đầu, bỏ điếu thuốc vào hộp.

Hà Lệ Chân: “Anh và cậu ấy làm cùng nhau?”

Trần Lộ đáp: “Ừ, cùng làm chung trong công trường.”

Biết rõ thân phận đối phương, Hà Lệ Chân lúc này mới yên tâm hơn một chút: “Cậu ấy bị sao vậy?”

Trần Lộ thở dài, lẩm bẩm: “Chuyện gần đây cmn thật phiền phức!”

Hà Lệ Chân quay đầu hỏi Ngô Uy: “Em có biết chuyện gì không?”

Ngô Uy lơ ngơ giống như con chim sẻ còn chưa tỉnh giấc, cậu ta muốn trả lời Hà Lệ Chân, lại bị Trần Lộ cắt ngang.

“Nó thì biết đếch gì.”

Ngô Uy rất sợ Trần Lộ, trốn ánh mắt của anh ta. Trần Lộ nhìn thấy cậu ta cũng bực mình, hung tợn quát: “Mọe người đánh không phải mày, mày trốn cái gì?”

Hà Lệ Chân cắn răng: “Anh nói chuyện dễ nghe chút có được không?”

“F**k!” Trần Lộ chửi một tiếng, không nhìn Ngô Uy nữa.

Hà Lệ Chân nói: “Anh có thể nói cho tôi biết cậu ấy bị thương có nghiêm trọng hay không không?”

“Không nghiêm trọng.”

Hà Lệ Chân nói: “Vậy sao cậu ấy…”

“Ngủ !” Trần Lộ trầm giọng nói: “Không phải ngất, đêm qua cậu ta không nghỉ ngơi, bây giờ đang ngủ.”

Cuối cùng Hà Lệ Chân cũng yên tâm, lại hỏi tiếp: “Không phải các anh đang làm việc trong công trường sao, thế nào lại xảy ra chuyện, sao cậu ấy lại bị thương?”

Trần Lộ nhìn Hà Lệ Chân, há miệng rồi lại thôi: “Cậu ta… Chắc cậu ta không muốn nói với cô.”

“Tôi đã ở đây rồi, còn muốn hay không muốn nói cái gì chứ!”

Trần Lộ suy nghĩ một lát, sau cùng quyết định: “Thôi được rồi, cô đi theo tôi.” Hắn dẫn Hà Lệ Chân ra ngoài hành lang, Hà Lệ Chân trước khi ra khỏi phòng nói với Ngô Uy: “Em ở đây đợi cô.”

Bệnh viện thật yên tĩnh, nền lát gạch hoa, hành lang dài đằng đẵng chỉ có vài người qua lại. Bên ngoài trời đã tối mịt, từ cửa sổ lầu một nhìn ra có thể thấy bãi đỗ xe của bệnh viện.

Trần Lộ đứng trước cửa sổ, vừa định mở miệng bỗng nghe tiếng ầm ĩ phía sau.

“Không liên quan đến chúng tôi!”

“Mày…”

“Đúng đúng, tìm nó đi!”

Tiếng ồn ngày càng gần, Hà Lệ Chân quay đầu lại, thấy bên kia có vài người đang đi đến, không, nói đúng hơn là đang kéo nhau đi đến.

Tổng cộng có bốn người, Hà Lệ Chân vừa nhìn đã có thể phân biệt được.

Con người thật sự rất dễ phân thành ba bảy loại, hai người dẫn đầu có dáng vẻ không khác Trần Lộ Vạn Côn là bao, xuất phát từ tâm lí, Hà Lệ Chân thấy khí chất hai người đó còn tệ hơn mấy phần, chắc là công nhân trong công trường; người đi theo sau đang tranh luận gì đó với bọn họ khoảng hơn ba mươi tuổi, rõ ràng không cùng hạng với hai người kia, tuy mặc âu phục nhưng không giống ông chủ, khóe mắt còn lộ dáng vẻ con buôn.



Còn người đi cuối cùng… chẳng khác một cục mỡ di động!

Người đó còn trẻ, tuổi khoảng chừng 25 – 26, tướng mạo xấu xí, mặc tây trang nhàn nhã, đang thong thả đi tới.

Đây mới chính là ông chủ.

Rõ ràng bọn họ đến tìm Trần Lộ, Trần Lộ cũng phản ứng kịp thời, kéo tay Hà Lệ Chân ra sau, còn hắn ta tiến về trước.

“Làm gì vậy?”

“Mày nói xem!?” Hai kẻ giống công nhân giữ tay Trần Lộ, Trần Lộ giãy ra nhưng bọn họ vẫn bám chặt.

“Không phải chúng tôi đập! Là bọn họ làm, anh tìm bọn họ đi!”

Trần Lộ giật mạnh tay, đứng trước mặt đám người: “Cút mẹ mày đi!”

“Bọn tao chỉ đứng một bên thôi! Mày đừng hòng chơi bẩn!”

“Thôi thôi.” Gã mặc âu phục đứng ra: “Dừng một chút, dừng một chút.” Tuy hắn ta đang nói chuyện cùng những người này, nhưng vẻ mặt lại không kiên nhẫn: “Mấy người có thể chú ý một chút được không, đây là bệnh viện, không được lớn tiếng.”

Hai người kia im lặng, tranh cãi kiểu này cần phải có tài ăn nói, ai mở miệng trước kẻ đó chịu thiệt.

Gã mặc âu phục chống nạnh, lên giọng: “Mấy người quyết định nhanh lên, bọn tôi còn bận nhiều việc, cũng đừng mong quỵt nợ, nếu không tự giải quyết được thì ra tòa.”

“Không phải chúng tôi đập thật mà!”

Trần Lộ tức đến bật cười, hắn nhìn gã mặc âu phục, nói: “Lúc mấy người đến đây cũng thấy mà, bọn tôi đi tay không, anh nhìn dấu vết trên xe mà xem, tay người có thể cào được không?”

Có phải người cào hay không thì không biết, nhưng gã mặc âu phục có thể thấy rõ Trần Lộ đang giả bộ, hắn lạnh lùng nhìn, không nói gì.

Hà Lệ Chân chợt hiểu ra.

Cô nói nhỏ với Trần Lộ: “Các anh đập xe của người khác à?”

Trần Lộ không để ý đến cô, tiếp tục nói với gã âu phục: “Nếu chúng tôi làm thì chúng tôi sẽ nhận, còn không phải anh đừng hòng đổ tội.!”

Gã âu phục không nhịn được gắt lên: “Đổ tội? Chúng tôi lừa anh?” Hắn vừa nói, vừa nhịn Trần Lộ từ trên xuống dưới, không cần phải nói gì thêm, ánh mắt đã thể hiện tất cả.

Đàn ông đều sĩ diện, dù loại người thấp hèn cũng vậy, Trần Lộ bị hắn nhìn như vậy giận đến sôi người.

“Anh lườm cái gì hả?” Gã âu phục cũng không phải dạng vừa, nhưng vóc người nhỏ con không dọa được người khác, chỉ biết nói: “Có sức lườm người khác thì mau đền tiền có phải nhanh hơn không!”

Hai gã đi theo nhao lên: “Đền đi đền đi! Mau đền tiền đi!”

Trần Lộ vốn không giỏi ăn nói, giờ lại đối mặt với cả đám người càng thêm nóng nảy, hắn quát lớn: “Ai đền tiền chứ! Mày bắt ai đền tiền? Chúng mày đập lại bắt tao đền hả?”

Y tá đứng cuối hành lang cuối cùng không chịu được, nhìn qua bên này nói: “Đây là bệnh viện, nói nhỏ chút được không!”

Yên lặng ba giây.

Chợt có tiếng cười vang lên, Hà Lệ Chân nhìn ra sau, thấy gã mập đứng phía xa hai tay đút túi, nói bâng quơ: “Đúng là được mở rộng tầm mắt…”

Những người mập giọng nói thường cao hơn, gã này cũng không ngoại lệ, Hà Lệ Chân nghe tiếng nói của hắn, cảm thấy như có mỡ dính ngầy ngậy, hắn chậm rãi đi tới: “Chờ lát nữa cảnh sát đến rồi mấy người thảo luận cũng không sao, xe của tôi có bảo hiểm đầy đủ, đừng hòng trốn thoát.”

Nói xong, hắn quay qua gã âu phục, nói: “Tôi ra ngoài hít thở không khí, trong này ngột ngạt quá, cậu ở đây canh chừng.”

Hà Lệ Chân cái hiểu cái không, sau đó đuổi theo Trần Lộ hỏi mới biết được đầu đuôi câu chuyện.

Mấy người này chính là đám người trước đây vẫn gây sự với Vạn Côn và Trần Lộ, nhưng hai người Vạn Côn Trần Lộ quá hung dữ, vẫn cứ giằng co mãi như vậy, đến sau này đã không còn tranh chấp mối làm ăn đơn thuần nữa, mà là trả thù trút giận.

Đến chiều tối hôm nay bọn chúng lại tới gây sự nữa, lúc đầu cũng chẳng sao, nhưng trong lúc bọn họ ra tay lại vướng thêm một người – Ngô Uy.

Ngô Uy cũng sống trong tòa nhà Huy Vận, hai tháng trước nhà cậu ta mới dọn đến, mấy ngày nay cậu ta nghỉ bệnh ở nhà, hôm nay đói nên đi mua đồ ăn vặt, không ngờ gặp phải đám người Vạn Côn.

Gặp cũng chẳng sao, chỉ cần tránh đi là được, nhưng Ngô Uy lại thẳng tính, cậu ta thấy tay Vạn Côn bó bột còn đánh nhau, vội muốn báo cảnh sát. Hai bên đều không muốn cảnh sát tới, đám người kia nóng nảy, cầm gậy định đánh Ngô Uy, Vạn Côn vì kéo Ngô Uy ra mới bị đánh một cái.

Trong lúc hỗn loạn, không biết kẻ nào đập trúng chiếc xe thể thao bên cạnh, đến khi chủ xe quay lại mới gây phiền tới mức này.

“Nếu không biết là ai, vậy thì tất cả phải bồi thường à?” Hà Lệ Chân hỏi Trần Lộ.

Mặt Trần Lộ nhăn nhíu: “Cô biết phải bồi thường cho xe của tên kia bao nhiêu không?”

“Bao nhiêu? Xe cao cấp lắm sao?”

“Không nhớ rõ, gọi cái gì mà vinh…”



“Hử?” Hà Lệ Chân cũng không hiểu gì về xe cộ, nghĩ tới nghĩ lui: “Vinh uy?”

“Không nhớ rõ.”

Hà Lệ Chân nói chuyện với Trần Lộ, gã âu phục đứng bên nghe thấy, cười khẩy một tiếng: “Vinh uy? Còn có Tiệp Đạt nữa đấy, sao không nói luôn? Đó là Veyron.”

Veyron thần thánh ^^, một hãng xe sang choảnh của Pháp

Trần Lộ cũng không biết Veyron là xe gì, nhưng thấy gã âu phục khinh thường mình, hắn tức đến sôi máu, nhưng lại không làm gì được. Hà Lệ Chân cũng hiểu ra, hơi lúng túng, hỏi gã: “Vậy… Vết đập có nghiêm trọng không?”

“Có nghiêm trọng không à? Cô hỏi mấy người đó đi, đó không phải gậy đập, là búa nện lên đấy!” Hắn vừa nói, vừa vung tay: “Vết lõm sâu như vầy! Cô nói xem có nghiêm trọng không? Tôi nói cho mấy người biết, xe này ở Trung Quốc không sửa được, phải mang về bên Pháp, mấy người cứ chuẩn bị tâm lí trước đi!”

Cảnh sát đến, cũng choáng váng.

Xe này cũng chưa từng thấy trên TV, không ngờ lại có người lái đến cái huyện nhỏ này. Đúng ra đập xe không phải chuyện to tát gì, nhưng với giá tiền cái xe này thì… Không lớn cũng thành lớn.

Bên kia có giấy tờ xe đầy đủ, đến hóa đơn chứng từ nhập khẩu từ Pháp cũng có luôn, hơn tám giờ cảnh sát đến, chín giờ luật sư đã có mặt, mấy người công nhân chưa từng thấy qua cảnh nào hùng hổ như vậy, hai người kia ngồi bệt xuống chân tường bệnh viện, ai kêu cũng không đáp.

Trần Lộ vẫn còn đứng được, nhưng mặt càng nhăn hơn.

Hà Lệ Chân đang muốn nói chuyện với luật sư, bỗng tiếng Ngô Uy rụt rè gọi: “Cô… cô ơi.”

Hà Lệ Chân quay đầu: “Sao vậy?”

“Vạn Côn tỉnh rồi ạ.”

Trần Lộ nói với Hà Lệ Chân: “Cô qua thăm cậu ta đi, tôi ở đây.”

“Vậy anh…”

“Cứ đi đi.”

Hà Lệ Chân cũng rất muốn gặp Vạn Côn, quay lại phòng bệnh, Vạn Côn hé nửa mắt nhìn ra cửa, thấy bóng dáng Hà Lệ Chân, cậu nhỏem miệng cười, nhưng khuôn mặt vẫn không giấu được mỏi mệt.

“Đến rồi à?”

Hà Lệ Chân đi tới, ngồi xuống cạnh Vạn Côn. Cô sờ cằm cậu, râu đã mọc lún phún.

Hà Lệ Chân dựa đầu vào trán Vạn Côn, Vạn Côn hơi động đậy, hai người nhẹ nhàng tựa vào nhau, hơi thở ấm áp, có mùi thuốc khử trùng lẫn mùi máu tanh nhàn nhạt, nhưng nhiều hơn vẫn là mùi hương thuộc về riêng hai người, chỉ riêng họ mà thôi.

Sống mũi cao của Vạn Côn khẽ cọ vào mặt Hà Lệ Chân, thấp giọng nói: “Sao em lại mặc phong phanh như vậy… Không phải đang bị cảm sao.”

“Không sao đâu.” Hà Lệ Chân lúc này mới phản ứng lại, nhìn mình đang mặc một bộ đồ mỏng, bệnh viện không lạnh lắm, nhưng bộ đồ mỏng như vậy cũng chẳng ấm áp gì. Vạn Côn vươn tay trái, cầm lấy tay cô.

“… Lạnh .” Cậu vừa tỉnh dậy, giọng nói khàn khàn, phản ứng cũng chậm hơn.

Hà Lệ Chân nhìn cậu, chợt thấy hai người cũng chẳng khá hơn nhau là mấy.

Bên ngoài đang còn những người công nhân khốn khổ, luật sư khí thế bức người, còn cả đám cảnh sát xem trò hay nữa.

Hà Lệ Chân nhẹ nhàng sờ mặt Vạn Côn, có lẽ vì bị thương nên ánh mắt của cậu hơi mơ màng, nhưng khi nhìn cô thì cô lại cảm giác dường như cậu có thể hiểu hết mọi chuyện.

Ánh mắt kia giống như đang nói, không sao, đừng lo lắng, hết thảy đã có anh gánh vác.

Hà Lệ Chân hôn lên đôi mắt cậu, Vạn Côn nhịn xuống, không nhắm mắt lại. Hà Lệ Chân hôn hôn, chợt bật cười.

Nhưng không phải là nụ cười cay đắng.

“Anh nói xem…” Giọng Hà Lệ Chân thoải mái, nhìn Vạn Côn, thì thầm: “Sao hai chúng ta lại thảm như vậy chứ…”

Vạn Côn khàn khàn: “Có hối hận không?”

Hà Lệ Chân không đáp lại, cô cúi đầu, nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, một lúc lâu sau mới nói: “Vạn Côn, em thấy, hai chúng ta ở bên nhau…”

Cô dừng lại, Vạn Côn thấy lồng ngực nặng nề, nhưng giọng vẫn không đổi: “Nói đi, em nói gì tôi đều chấp nhận hết …”

Ánh mắt Hà Lệ Chân dừng trên bàn tay đầy chai sạn của Vạn Côn, im lặng rất lâu mới nhẹ nhàng nói: “…Hạnh phúc nhiều lắm…”

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt đen láy của Vạn Côn: “Còn anh thì sao?”

Vạn Côn không đáp lại, cậu chậm rãi đứng dậy, dùng cánh tay không bó bột ôm Hà Lệ Chân vào lòng.

Cho dù Hà Lệ Chân không thích, cậu cũng không cho phép.

Cậu cũng không thể để người phụ nữ của mình nhìn thấy cậu khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sinh Thời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook