Chương 462: Đệ nhất dũng sĩ. (2)
Đường Gia Tam Thiểu
03/11/2013
Một tiếng trầm đục vang lên, thân thể Bá Ca hơi nhoáng lên, trong mắt xuất hiện hào quang kinh ngạc, nhưng mà động tác của hắn không giảm bớt chút nào, quyền bên phải bị ngăn lại, đầu gối trái của hắn nâng lên, bay thẳng đến đỉnh bụng của Tề Nhạc, đồng thời, toàn thân xuất hiện khí thế như nổ tung, không khí chung quanh cũng bị vặn vẹo, thân thể Tề Nhạc như đông cứng lại, tất cả động tác như chậm lại.
Nhưng mà, đây cũng không phải Tề Nhạc muốn đấu chính diện, mắt nhìn đầu gối đối phương đánh tới, tản mát khí tức lực lượng, trên mặt Tề Nhạc không có cảm xúc chấn động, khẽ quát một tiếng, - Kỳ Lân du.
Bước chân nhẹ nhàng, đã nhẹ nhõm tránh né công kích của đối phương.
Bá Ca tản mát khí thế của mình, vốn muốn giải quyết chiến đấu thật nhanh, bởi vậy, thời điểm đầu gối đưa lên, hai đấm đã đồng thời đánh vào hai bên Tề Nhạc, không chút lưu thủ, đột nhiên Tề Nhạc biến mất, nhất thời làm thế vọt tới trước hụt. Mà lúc này, Tề Nhạc đã xuất hiện sau lưng hắn, tay phải nhẹ nhàng vỗ lưng của Bá Cá.
- Ngã đi.
Thân thể Bá Ca vọt tới trước thật mạnh, bị Tề Nhạc đẩy tới, thân thể của hắn chúi xuống phía trước, oanh một tiếng, té ra ra ngoài bốn năm mét. Bụi đất tung tóe.
Tiếng hò hét vào lúc này đã ngừng lại, những người dân tộc Thổ này hoàn toàn thật không ngờ, anh hùng trong suy nghĩ của bọn họ vừa mới va chạm đã bị ăn thiệt thòi.
Thời điểm Tề Nhạc sử dụng Kỳ Lân du, động tác như quỷ mị, những người này căn bản không thấy rõ.
Vân lực Tề Nhạc đã khôi phục một bộ phận, mặc dù còn kém trước kia rất lớn, nhưng mà, hắn khôi phục không nhiều năng lượng, bởi vì nguyên nhân áp súc và chiết xuất, uy lực hoàn toàn vượt qua cảnh giới gốc. Kỳ Lân du vốn không hao phí bao nhiêu vân lực, huống chi dưới tình huống có vân lực phụ trợ thì càng tinh diệu hơn trước. Nhưng đối phó với quyền thuật của Bá Ca, hiển nhiên Tề Nhạc không dùng bao nhiêu vân lực.
Năng lượng của hắn còn mạnh hơn lúc đi tới thời đại này nhiều. Đơn thuần luận lực lượng cơ bắp, Tề Nhạc có lòng tin tuyệt đối đánh bại đối phương.
Mỉm cười, hào quang trong mắt Tề Nhạc lóe lên, nhìn qua Bá Ca té trên đất, hắn chậm rãi đi đến trước, duỗi tay phải với đối phương.
Bá Ca lần này ngã cũng không nặng, vừa muốn đứng lên lại nhìn thấy Tề Nhạc duỗi tay về phía trước, hắn cũng không có cảm kích, một chưởng đẩy tay của Tề Nhạc, mạnh mẽ nhảy dựng lên, hào quang trong mắt lóe lên, trầm giọng nói:
- Lại đến.
Tề Nhạc làm ra thủ thế không sao cả, vẫy tay với Bá Ca.
- Tùy thời lĩnh giáo.
Bá Ca lúc này cẩn thận hơn nhiều, mỉm cười, trong mắt xuất hiện hào quang khát vọng thắng lợi thật mạnh, Tề Nhạc nhìn qua Bá Ca, nói:
- Chỉ là tranh giành khí phách, còn cần tái chiến sao?
Con cọp của Bá Ca lúc này rống lên, đôi mắt vàng to như đèn lồng nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc. Có lẽ do được con cọp gầm rống ủng hộ, nên Bá Ca càng thêm tự tin, hắn lớn tiếng nói:
- Chiến đi tên trắng trẻo!
Nhìn Tề Nhạc toàn thân lại không có một sơ hở nào. Không có bất kỳ năng lượng cường thế xuất hiện. Nhưng mà trong ánh mắt của Bá Ca, hắn lúc trước có chút xem thường tiểu bạch kiểm này, Tề Nhạc dường như trở nên cao thâm mạt trắc.
Ở chỗ này cần phải giải thích thoáng một chút, kỳ thật Tề Nhạc cũng không tính là trắng, hắn có màu da cổ đồng khỏe mạnh. Nhưng mà, so với Bá Ca đen thui thì trắng hơn nhiều, nhưng mà xưng tiểu bạch kiểm thì còn không đủ.
Nổi giận gầm lên một tiếng, Bá Ca lại xông lên lần nữa, chỉ có điều, lúc này đây, hắn cẩn thận hơn rất nhiều, hai đấm phối hợp hai chân, rất nhanh công kích Tề Nhạc như mưa to gió lớn. Kình phong gào thét, phong kín toàn bộ đường lui của Tề Nhạc.
Năng lực Kỳ Lân du là cái gì? Chính là khả năng né tránh những công kích không thể né tránh, Tề Nhạc chỉ hơi vận dụng vân lực một chút, bộ pháp dưới chân nhẹ hơn, dễ dàng né tránh công kích của Bá Ca.
Công kích trong chốc lát, Bá Ca biết rằng mình không thể đánh trúng Tề Nhạc, đột nhiên dừng lại, giận dữ hét:
- Tiểu tử, ngươi chỉ tránh né thì đó là bổn sự gì chứ, đến đây! Ngươi hãy đón đỡ công kích của ta này.
Nói xong, lại toàn lực nện vào Tề Nhạc.
Nếu như đổi lại trước kia, Tề Nhạc khẳng định sẽ cứng đối cứng với đối phương, tuy vân lực không có khôi phục, nhưng Tề Nhạc vô cùng có lòng tin với thực lực của mình.
Nhưng mà, trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tính của Tề Nhạc không còn xúc động như trước kia. Cái gọi là tính trước làm sau, trong cái thế giới xa lạ này, vì bảo vệ chính mình, tranh giành khí phách này không có chút ý nghĩa nào.
Bước chân vọt lên, hắn né tránh công kích của Bá Ca, quyền phong mạnh mẽ, né khỏi một đám lửa bắn ra bảy tám thước, Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Né tránh, bản thân của nó là một loại năng lực. Cho dù lực lượng của anh lớn thế nào, sử dụng lực lượng không đúng, anh vĩnh viễn không có khả năng chạm vào người của tôi. Dùng sở trường của mình đối phó khuyết điểm của đối phương, lựa chọn như vậy mới tốt. Anh không đánh trúng tôi, tôi đã đứng ở thế bất bại. Tôi thấy, trận chiến của chúng ta không cần tiếp tục nữa.
Đồ Tiết cũng đi tới, nói:
- Bá Ca, chẳng lẽ anh còn không nhìn ra, Tề huynh đệ vẫn luôn nhường anh sao?
Trong nội tâm Tề Nhạc âm thầm cả kinh, xác thực. Thời điểm Bá Ca công kích mình lần thứ hai, mình chí ít có hơn mười cơ hội đánh bại hắn.
Nhưng cái gọi là đệ nhất dũng sĩ quá sĩ diện rồi, nếu mình là đối phương, lưu lại chút đường lui thì tốt hơn, không nghĩ tới lại bị Đồ Tiết nhìn ra. Xem ra, trước đó mình cảm nhận năng lượng trên người của đối phương là đúng rồi, hắn mới là cao thủ chân chính.
- Không được.
Bá Ca hét lớn một tiếng, chỉ vào Tề Nhạc nói:
- Tốt! Tôi thừa nhận không đánh lại anh. Nhưng mà, quyền cước cũng không phải là bổn sự chính thức của tôi, nếu anh có năng lực, chúng ta so binh khí, anh tùy tiện chọn binh khí đi, chúng ta đấu một trận, nếu anh thắng tôi, đó mới là bổn sự của anh.
Tề Nhạc nhíu mày. Đối phương cứ quấn như vậy, không biết lúc nào mới có thể chấm dứt, vừa rồi so quyền cước, về sau so binh khí, chẳng lẽ cuối cùng còn cho hắn cưỡi con Hắc Hổ đen kia đấu sau? Loại tranh đấu này không có bất kỳ ý nghĩa nào, Tề Nhạc thật sự không muốn. Nhưng mà, hắn vào lúc này không thể cự tuyệt đối phương. Dù sao, theo ý nào đó mà nói, Bá Ca hiện tại cũng có thể xem như tình địch của hắn.
Tề Nhạc ngẫm lại, nói:
- Tôi thấy như vậy đi, Bá Ca, nếu như tôi đoán không tệ, năng lực mạnh nhất của anh là phối hợp với con Hắc Hổ đen này. Đã như vầy, anh nên cầm thương của mình, lại cỡi con Hắc Hổ của anh, chúng ta đấu một hồi. Nếu như anh thua, cũng đừng dây dưa nữa, thế nào?
Bá Ca có chút giật mình nhìn Tề Nhạc, nói:
- Tôi không nghe lầm chứ, anh cho tôi cưỡi lão Hắc?
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng. Nói:
- Có cái gì không thể sao?
Bá Ca cả giận nói:
- Anh đang miệt thị tôi thật lớn đấy.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Không, tôi chưa bao giờ miệt thị anh cả. Anh có tọa kỵ, chẳng lẽ tôi không có sao? Xuất hiện đi, Thâm Hải Minh Xà.
Nhưng mà, đây cũng không phải Tề Nhạc muốn đấu chính diện, mắt nhìn đầu gối đối phương đánh tới, tản mát khí tức lực lượng, trên mặt Tề Nhạc không có cảm xúc chấn động, khẽ quát một tiếng, - Kỳ Lân du.
Bước chân nhẹ nhàng, đã nhẹ nhõm tránh né công kích của đối phương.
Bá Ca tản mát khí thế của mình, vốn muốn giải quyết chiến đấu thật nhanh, bởi vậy, thời điểm đầu gối đưa lên, hai đấm đã đồng thời đánh vào hai bên Tề Nhạc, không chút lưu thủ, đột nhiên Tề Nhạc biến mất, nhất thời làm thế vọt tới trước hụt. Mà lúc này, Tề Nhạc đã xuất hiện sau lưng hắn, tay phải nhẹ nhàng vỗ lưng của Bá Cá.
- Ngã đi.
Thân thể Bá Ca vọt tới trước thật mạnh, bị Tề Nhạc đẩy tới, thân thể của hắn chúi xuống phía trước, oanh một tiếng, té ra ra ngoài bốn năm mét. Bụi đất tung tóe.
Tiếng hò hét vào lúc này đã ngừng lại, những người dân tộc Thổ này hoàn toàn thật không ngờ, anh hùng trong suy nghĩ của bọn họ vừa mới va chạm đã bị ăn thiệt thòi.
Thời điểm Tề Nhạc sử dụng Kỳ Lân du, động tác như quỷ mị, những người này căn bản không thấy rõ.
Vân lực Tề Nhạc đã khôi phục một bộ phận, mặc dù còn kém trước kia rất lớn, nhưng mà, hắn khôi phục không nhiều năng lượng, bởi vì nguyên nhân áp súc và chiết xuất, uy lực hoàn toàn vượt qua cảnh giới gốc. Kỳ Lân du vốn không hao phí bao nhiêu vân lực, huống chi dưới tình huống có vân lực phụ trợ thì càng tinh diệu hơn trước. Nhưng đối phó với quyền thuật của Bá Ca, hiển nhiên Tề Nhạc không dùng bao nhiêu vân lực.
Năng lượng của hắn còn mạnh hơn lúc đi tới thời đại này nhiều. Đơn thuần luận lực lượng cơ bắp, Tề Nhạc có lòng tin tuyệt đối đánh bại đối phương.
Mỉm cười, hào quang trong mắt Tề Nhạc lóe lên, nhìn qua Bá Ca té trên đất, hắn chậm rãi đi đến trước, duỗi tay phải với đối phương.
Bá Ca lần này ngã cũng không nặng, vừa muốn đứng lên lại nhìn thấy Tề Nhạc duỗi tay về phía trước, hắn cũng không có cảm kích, một chưởng đẩy tay của Tề Nhạc, mạnh mẽ nhảy dựng lên, hào quang trong mắt lóe lên, trầm giọng nói:
- Lại đến.
Tề Nhạc làm ra thủ thế không sao cả, vẫy tay với Bá Ca.
- Tùy thời lĩnh giáo.
Bá Ca lúc này cẩn thận hơn nhiều, mỉm cười, trong mắt xuất hiện hào quang khát vọng thắng lợi thật mạnh, Tề Nhạc nhìn qua Bá Ca, nói:
- Chỉ là tranh giành khí phách, còn cần tái chiến sao?
Con cọp của Bá Ca lúc này rống lên, đôi mắt vàng to như đèn lồng nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc. Có lẽ do được con cọp gầm rống ủng hộ, nên Bá Ca càng thêm tự tin, hắn lớn tiếng nói:
- Chiến đi tên trắng trẻo!
Nhìn Tề Nhạc toàn thân lại không có một sơ hở nào. Không có bất kỳ năng lượng cường thế xuất hiện. Nhưng mà trong ánh mắt của Bá Ca, hắn lúc trước có chút xem thường tiểu bạch kiểm này, Tề Nhạc dường như trở nên cao thâm mạt trắc.
Ở chỗ này cần phải giải thích thoáng một chút, kỳ thật Tề Nhạc cũng không tính là trắng, hắn có màu da cổ đồng khỏe mạnh. Nhưng mà, so với Bá Ca đen thui thì trắng hơn nhiều, nhưng mà xưng tiểu bạch kiểm thì còn không đủ.
Nổi giận gầm lên một tiếng, Bá Ca lại xông lên lần nữa, chỉ có điều, lúc này đây, hắn cẩn thận hơn rất nhiều, hai đấm phối hợp hai chân, rất nhanh công kích Tề Nhạc như mưa to gió lớn. Kình phong gào thét, phong kín toàn bộ đường lui của Tề Nhạc.
Năng lực Kỳ Lân du là cái gì? Chính là khả năng né tránh những công kích không thể né tránh, Tề Nhạc chỉ hơi vận dụng vân lực một chút, bộ pháp dưới chân nhẹ hơn, dễ dàng né tránh công kích của Bá Ca.
Công kích trong chốc lát, Bá Ca biết rằng mình không thể đánh trúng Tề Nhạc, đột nhiên dừng lại, giận dữ hét:
- Tiểu tử, ngươi chỉ tránh né thì đó là bổn sự gì chứ, đến đây! Ngươi hãy đón đỡ công kích của ta này.
Nói xong, lại toàn lực nện vào Tề Nhạc.
Nếu như đổi lại trước kia, Tề Nhạc khẳng định sẽ cứng đối cứng với đối phương, tuy vân lực không có khôi phục, nhưng Tề Nhạc vô cùng có lòng tin với thực lực của mình.
Nhưng mà, trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tính của Tề Nhạc không còn xúc động như trước kia. Cái gọi là tính trước làm sau, trong cái thế giới xa lạ này, vì bảo vệ chính mình, tranh giành khí phách này không có chút ý nghĩa nào.
Bước chân vọt lên, hắn né tránh công kích của Bá Ca, quyền phong mạnh mẽ, né khỏi một đám lửa bắn ra bảy tám thước, Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Né tránh, bản thân của nó là một loại năng lực. Cho dù lực lượng của anh lớn thế nào, sử dụng lực lượng không đúng, anh vĩnh viễn không có khả năng chạm vào người của tôi. Dùng sở trường của mình đối phó khuyết điểm của đối phương, lựa chọn như vậy mới tốt. Anh không đánh trúng tôi, tôi đã đứng ở thế bất bại. Tôi thấy, trận chiến của chúng ta không cần tiếp tục nữa.
Đồ Tiết cũng đi tới, nói:
- Bá Ca, chẳng lẽ anh còn không nhìn ra, Tề huynh đệ vẫn luôn nhường anh sao?
Trong nội tâm Tề Nhạc âm thầm cả kinh, xác thực. Thời điểm Bá Ca công kích mình lần thứ hai, mình chí ít có hơn mười cơ hội đánh bại hắn.
Nhưng cái gọi là đệ nhất dũng sĩ quá sĩ diện rồi, nếu mình là đối phương, lưu lại chút đường lui thì tốt hơn, không nghĩ tới lại bị Đồ Tiết nhìn ra. Xem ra, trước đó mình cảm nhận năng lượng trên người của đối phương là đúng rồi, hắn mới là cao thủ chân chính.
- Không được.
Bá Ca hét lớn một tiếng, chỉ vào Tề Nhạc nói:
- Tốt! Tôi thừa nhận không đánh lại anh. Nhưng mà, quyền cước cũng không phải là bổn sự chính thức của tôi, nếu anh có năng lực, chúng ta so binh khí, anh tùy tiện chọn binh khí đi, chúng ta đấu một trận, nếu anh thắng tôi, đó mới là bổn sự của anh.
Tề Nhạc nhíu mày. Đối phương cứ quấn như vậy, không biết lúc nào mới có thể chấm dứt, vừa rồi so quyền cước, về sau so binh khí, chẳng lẽ cuối cùng còn cho hắn cưỡi con Hắc Hổ đen kia đấu sau? Loại tranh đấu này không có bất kỳ ý nghĩa nào, Tề Nhạc thật sự không muốn. Nhưng mà, hắn vào lúc này không thể cự tuyệt đối phương. Dù sao, theo ý nào đó mà nói, Bá Ca hiện tại cũng có thể xem như tình địch của hắn.
Tề Nhạc ngẫm lại, nói:
- Tôi thấy như vậy đi, Bá Ca, nếu như tôi đoán không tệ, năng lực mạnh nhất của anh là phối hợp với con Hắc Hổ đen này. Đã như vầy, anh nên cầm thương của mình, lại cỡi con Hắc Hổ của anh, chúng ta đấu một hồi. Nếu như anh thua, cũng đừng dây dưa nữa, thế nào?
Bá Ca có chút giật mình nhìn Tề Nhạc, nói:
- Tôi không nghe lầm chứ, anh cho tôi cưỡi lão Hắc?
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng. Nói:
- Có cái gì không thể sao?
Bá Ca cả giận nói:
- Anh đang miệt thị tôi thật lớn đấy.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Không, tôi chưa bao giờ miệt thị anh cả. Anh có tọa kỵ, chẳng lẽ tôi không có sao? Xuất hiện đi, Thâm Hải Minh Xà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.