Chương 1282: Đông Phương đã xảy ra chuyện. (4)
Đường Gia Tam Thiểu
21/07/2014
- Hiện tại đã có ít nhất mấy vạn người bị chết ở trong tay hắn. Hiện tại, người của tứ đại gia tộc đang dùng toàn lực nhằm ngăn chặn hắn, nhưng mà đáng tiếc cũng không có hiệu quả gì. Con số thương vong tôi chưa thể thống kê, bất quá, tứ đại gia tộc lúc này đây nhất định là tổn thất thảm trọng. Cũng may là có bọn họ phối hợp cùng các chiến sĩ Viêm Hoàng Hồn nếu không thì chỉ sợ quái vật kia đã giết Kinh Thành rồi. Thật là đáng sợ. Tôi thấy được từ trong ti vi, tên kia cầm theo một thanh búa cực lớn, chỉ cần vung tay lên là lập tức cả ngọn núi cũng biến thành hai nửa.
Nghe xong lời Cơ Đức nói, trong lòng của Tề Nhạc chẳng những không có lo lắng, ngược lại lập tức trầm tĩnh lại. Đối với một vị cường giả mà nói, không biết gì về địch nhân mới là đángg sợ nhất. Mà địch nhân quen thuộc đối mặt, cho dù đối phương phi thường cường đại, nhưng ít ra cũng có thể biết chi tiết của đối phương.
Nghĩ tới đây, Tề Nhạc lập tức truy vấn:
- Thật sự chỉ có một sao? Có một đám gia hỏa da màu xanh lá đi cùng hắn không?
Cơ Đức đáp:
- Không có. Tôi nói này lão đại. Chỉ mỗi một tên đã khiến tôi đau đầu như thế này rồi, nếu như có thêm mấy thằng nữa thì Viêm Hoàng chúng ta không phải xong đời sao?
Trên mặt Tề Nhạc toát ra một tia mỉm cười thản nhiên:
- Được rồi. Tôi đã hiểu, anh yên tâm, tôi lập tức chạy trở về. Anh không cần phải gấp, chuyển cáo cho bác Cơ, tận lực ngăn chặn hắn, đừng cho hắn đến thành thị đông dân, hết thảy chờ tôi trở lại mới giải quyết.
Cơ Đức đáp ứng một tiếng, lúc này mới cúp điện thoại.
Trên khuôn mặt Tề Nhạc xuất hiện vẻ mỉm cười cùng thần sắc sâm lãnh. Đúng vậy, địch nhân cũng xuất hiện ở Đông Phương, chỉ có điều khác xa với phán đoán của hắn nhưng kết quả thì tốt nhất. Bởi vì địch nhân xuất hiện tại nước cộng hòa Viêm Hoàng chí ít có 90% xác xuất là Ma Thần Xi Vưu thời kì Viễn Cổ Cự Thú. Thân thể hình người cực lớn chính là bản thể của Xi Vưu, có thể tùy tiện chém đứt đôi ngọn núi dĩ nhiên là Bàn Cổ Phủ rồi. Xem ra, Cửu tinh liên châu chẳng những mở thông đạo Minh Giới và Địa Ngục cùng thế giới loài người đồng thời cũng làm cho Xi Vưu có thể vượt qua.
Xi Vưu tuy rằng đã từng đối với Tề Nhạc cấu thành uy hiếp rất lớn, đồng thời trong tay lại có Bàn Cổ Phủ cường đại, nhưng mà trong lòng của Tề Nhạc, hắn hiện tại đã không có một chút khả năng tạo nên sóng gió. Nếu như chỉ là một Xi Vưu thì vấn đề dễ dàng giải quyết hơn nhiều. Địch nhân của Đông Phương rõ ràng yếu hơn Tây Phương rất nhiều, điều này khiến cho Nhạc hoàn toàn yên lòng. Bất quá, hắn rất nhanh liền ý thức được một vấn đề. Nếu như mình về nước thì có nên đem quân đoàn Sinh Tiếu về hay không?
Từ quá trình chiến đấu thì mình không nên làm như vậy, quân đoàn Sinh Tiếu một khi ly khai, như vậy chiến trường bên này lập tức sẽ phát sinh biến hóa. Nhưng mà nếu như quân đoàn Sinh Tiếu không còn hắn thì chính là thiếu đi hạch tâm của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, bọn họ làm sao có thể chiến thắng Minh Giới cùng Địa Ngục?
Trong mắt không ngừng lóe ra quang mang phức tạp, 10 phút sau, Tề Nhạc đã lựa chọn quyết định của mình.
Ra khỏi tiểu đội Sinh Tiếu hợp thành trận hình, Tề Nhạc khôi phục thực lực không cần người khác bảo hộ. Theo sau tinh thần lực ba động, Tề Nhạc đi thẳng tới lều vải của Martti.
- Giáo hoàng bệ hạ, tôi là Tề Nhạc. Có thể đi vào không?
Martti trong lều vài sững sờ, hắn vừa mới từ bên kia Tề Nhạc trở lại. Quay đầu nhìn thoáng qua Vũ Mâu an vị bên cạnh, trong mắt toát ra một tia quang mang hỏi thăm.
Vũ Mâu khổ cười gật nhẹ đầu, Martti dù sao vẫn còn chênh lệch thực lực, dùng thực lực của Tề Nhạc sao có thể không biết mình ở chỗ này?
Martti vội vàng đứng lên đi đến bên ngoài lều mời Tề Nhạc vào bên trong.
Quả nhiên, Tề Nhạc chứng kiến Vũ Mâu cũng không có thần sắc kinh ngạc, hắn đứng ở cửa vào phảng phất không nghe thấy Martti mời ngồi. Sau đó lạnh nhạt nói:
- Chúng tôi phải đi. Đặc biệt tới từ biệt các người.
- Cái gì?
Martti cùng Vũ Mâu cơ hồ trăm miệng một lời kinh hô. Vũ Mâu trực tiếp từ trên ghế đứng lên. Bọn họ hiểu rõ những lời của Tề Nhạc vừa nói có ý như thế nào.
Tề Nhạc nói:
- Tôi nói, chúng tôi phải đi. Phải lập tức trở về tới nước cộng hòa Viêm Hoàng, ở đó cũng xuất hiện cường giả vị diện tà ác. Có lẽ các ngươi đã từng nghe nói, Ma Thần Xi Vưu trong truyền thuyết của nước cộng hòa Viêm Hoàng Viễn Cổ đã từng chiến đấu cùng Hoàng Đế tổ tiên Viêm Hoàng. Hiện giờ hắn đang ở cách Kinh Thành Viêm Hoàng không xa, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không ai có thể ngăn cản hắn, vì thế, tôi phải lập tức trở về.
- Nhưng mà bên này của chúng tôi phải làm sao?
Trong lúc vội vàng, Martti thậm chí quên nói cả kính ngữ.
Tề Nhạc nhún vai, làm ra một biểu lộ không thể làm gì hơn:
- Xin lỗi. Giáo hoàng bệ hạ, tôi phải đặt lợi ích quốc gia làm trọng, tôi tin tưởng, ngài cũng có thể hiểu được tâm tình của tôi bây giờ. Không phải tôi không muốn giúp giúp đỡ mọi người tiếp tục chiến đấu, nhưng mà tôi phải bảo vệ quốc gia của tôi. Nếu như hiện tại có địch nhân xuất hiện trên quốc thổ của Hy Lạp thì tôi nghĩ, Vũ Mâu tiểu thư cũng nhất định sẽ làm ra lựa chọn giống như vậy.
Vũ Mâu ngơ ngác nhìn Tề Nhạc, một câu cũng nói không nên lời, không biết vì sao từ lần trước gặp Tề Nhạc, nàng phát hiện mình ngoại trừ đối với Tề Nhạc có cảm giác phức tạp thì còn nhiều hơn một sự sợ hãi. Đúng vậy, nàng có chút sợ hãi khi gặp Tề Nhạc. Biến hóa vi diệu này ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết sinh ra từ lúc nào.
Martti chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, cảnh tượng Quân Đoàn Nhiên Thiêu cường hãn không ngừng lóe ra trong đại não của hắn. Tề Nhạc phải đi, chỉ cần hắn vừa đi, dùng thực lực của ma vương cùng Hades không thể nào không phát hiện ra. Đến lúc đó, cho dù có thêm Vũ Mâu cùng Tinh Tọa Thủ Hộ Giả của nàng, chẳng lẽ đám người còn có thể ngăn cản nổi sao?
- Tề tiên sinh, ngài xem, ngài có thể lưu lại vài ngày nữa được không? Hoặc là ngài có thể giúp chúng tôi chiến đấu thêm một lần nữa rồi hãy rời đi.
Martti chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ Tề Nhạc.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Quốc gia của tôi cũng đang thừa nhận tai họa thật lớn, tôi phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về. Được rồi, các người không cần phải nói nữa, nếu như tình huống bên kia giải quyết thuận lợi, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất gấp trở về, nếu không các người cũng chỉ có thể tự cầu phúc đi.
Lời của hắn nói phi thường lạnh lùng, căn bản không có bất luận thương thảo cái gì. Vô luận đối với Tây Phương hay là đối với tại giáo đình cùng Hy Lạp Thủ Hộ Giả, Tề Nhạc kỳ thật đều không có quá nhiều hảo cảm, khi tổ quốc của mình đã bị uy hiếp, hắn căn bản là không có lựa chọn khác.
Nói cho hết lời, Tề Nhạc quay người đi ra ngoài, đúng lúc này, thanh âm của Vũ Mâu vang lên sau lưng của hắn:
- Tề Nhạc!
Nghe xong lời Cơ Đức nói, trong lòng của Tề Nhạc chẳng những không có lo lắng, ngược lại lập tức trầm tĩnh lại. Đối với một vị cường giả mà nói, không biết gì về địch nhân mới là đángg sợ nhất. Mà địch nhân quen thuộc đối mặt, cho dù đối phương phi thường cường đại, nhưng ít ra cũng có thể biết chi tiết của đối phương.
Nghĩ tới đây, Tề Nhạc lập tức truy vấn:
- Thật sự chỉ có một sao? Có một đám gia hỏa da màu xanh lá đi cùng hắn không?
Cơ Đức đáp:
- Không có. Tôi nói này lão đại. Chỉ mỗi một tên đã khiến tôi đau đầu như thế này rồi, nếu như có thêm mấy thằng nữa thì Viêm Hoàng chúng ta không phải xong đời sao?
Trên mặt Tề Nhạc toát ra một tia mỉm cười thản nhiên:
- Được rồi. Tôi đã hiểu, anh yên tâm, tôi lập tức chạy trở về. Anh không cần phải gấp, chuyển cáo cho bác Cơ, tận lực ngăn chặn hắn, đừng cho hắn đến thành thị đông dân, hết thảy chờ tôi trở lại mới giải quyết.
Cơ Đức đáp ứng một tiếng, lúc này mới cúp điện thoại.
Trên khuôn mặt Tề Nhạc xuất hiện vẻ mỉm cười cùng thần sắc sâm lãnh. Đúng vậy, địch nhân cũng xuất hiện ở Đông Phương, chỉ có điều khác xa với phán đoán của hắn nhưng kết quả thì tốt nhất. Bởi vì địch nhân xuất hiện tại nước cộng hòa Viêm Hoàng chí ít có 90% xác xuất là Ma Thần Xi Vưu thời kì Viễn Cổ Cự Thú. Thân thể hình người cực lớn chính là bản thể của Xi Vưu, có thể tùy tiện chém đứt đôi ngọn núi dĩ nhiên là Bàn Cổ Phủ rồi. Xem ra, Cửu tinh liên châu chẳng những mở thông đạo Minh Giới và Địa Ngục cùng thế giới loài người đồng thời cũng làm cho Xi Vưu có thể vượt qua.
Xi Vưu tuy rằng đã từng đối với Tề Nhạc cấu thành uy hiếp rất lớn, đồng thời trong tay lại có Bàn Cổ Phủ cường đại, nhưng mà trong lòng của Tề Nhạc, hắn hiện tại đã không có một chút khả năng tạo nên sóng gió. Nếu như chỉ là một Xi Vưu thì vấn đề dễ dàng giải quyết hơn nhiều. Địch nhân của Đông Phương rõ ràng yếu hơn Tây Phương rất nhiều, điều này khiến cho Nhạc hoàn toàn yên lòng. Bất quá, hắn rất nhanh liền ý thức được một vấn đề. Nếu như mình về nước thì có nên đem quân đoàn Sinh Tiếu về hay không?
Từ quá trình chiến đấu thì mình không nên làm như vậy, quân đoàn Sinh Tiếu một khi ly khai, như vậy chiến trường bên này lập tức sẽ phát sinh biến hóa. Nhưng mà nếu như quân đoàn Sinh Tiếu không còn hắn thì chính là thiếu đi hạch tâm của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, bọn họ làm sao có thể chiến thắng Minh Giới cùng Địa Ngục?
Trong mắt không ngừng lóe ra quang mang phức tạp, 10 phút sau, Tề Nhạc đã lựa chọn quyết định của mình.
Ra khỏi tiểu đội Sinh Tiếu hợp thành trận hình, Tề Nhạc khôi phục thực lực không cần người khác bảo hộ. Theo sau tinh thần lực ba động, Tề Nhạc đi thẳng tới lều vải của Martti.
- Giáo hoàng bệ hạ, tôi là Tề Nhạc. Có thể đi vào không?
Martti trong lều vài sững sờ, hắn vừa mới từ bên kia Tề Nhạc trở lại. Quay đầu nhìn thoáng qua Vũ Mâu an vị bên cạnh, trong mắt toát ra một tia quang mang hỏi thăm.
Vũ Mâu khổ cười gật nhẹ đầu, Martti dù sao vẫn còn chênh lệch thực lực, dùng thực lực của Tề Nhạc sao có thể không biết mình ở chỗ này?
Martti vội vàng đứng lên đi đến bên ngoài lều mời Tề Nhạc vào bên trong.
Quả nhiên, Tề Nhạc chứng kiến Vũ Mâu cũng không có thần sắc kinh ngạc, hắn đứng ở cửa vào phảng phất không nghe thấy Martti mời ngồi. Sau đó lạnh nhạt nói:
- Chúng tôi phải đi. Đặc biệt tới từ biệt các người.
- Cái gì?
Martti cùng Vũ Mâu cơ hồ trăm miệng một lời kinh hô. Vũ Mâu trực tiếp từ trên ghế đứng lên. Bọn họ hiểu rõ những lời của Tề Nhạc vừa nói có ý như thế nào.
Tề Nhạc nói:
- Tôi nói, chúng tôi phải đi. Phải lập tức trở về tới nước cộng hòa Viêm Hoàng, ở đó cũng xuất hiện cường giả vị diện tà ác. Có lẽ các ngươi đã từng nghe nói, Ma Thần Xi Vưu trong truyền thuyết của nước cộng hòa Viêm Hoàng Viễn Cổ đã từng chiến đấu cùng Hoàng Đế tổ tiên Viêm Hoàng. Hiện giờ hắn đang ở cách Kinh Thành Viêm Hoàng không xa, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không ai có thể ngăn cản hắn, vì thế, tôi phải lập tức trở về.
- Nhưng mà bên này của chúng tôi phải làm sao?
Trong lúc vội vàng, Martti thậm chí quên nói cả kính ngữ.
Tề Nhạc nhún vai, làm ra một biểu lộ không thể làm gì hơn:
- Xin lỗi. Giáo hoàng bệ hạ, tôi phải đặt lợi ích quốc gia làm trọng, tôi tin tưởng, ngài cũng có thể hiểu được tâm tình của tôi bây giờ. Không phải tôi không muốn giúp giúp đỡ mọi người tiếp tục chiến đấu, nhưng mà tôi phải bảo vệ quốc gia của tôi. Nếu như hiện tại có địch nhân xuất hiện trên quốc thổ của Hy Lạp thì tôi nghĩ, Vũ Mâu tiểu thư cũng nhất định sẽ làm ra lựa chọn giống như vậy.
Vũ Mâu ngơ ngác nhìn Tề Nhạc, một câu cũng nói không nên lời, không biết vì sao từ lần trước gặp Tề Nhạc, nàng phát hiện mình ngoại trừ đối với Tề Nhạc có cảm giác phức tạp thì còn nhiều hơn một sự sợ hãi. Đúng vậy, nàng có chút sợ hãi khi gặp Tề Nhạc. Biến hóa vi diệu này ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết sinh ra từ lúc nào.
Martti chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, cảnh tượng Quân Đoàn Nhiên Thiêu cường hãn không ngừng lóe ra trong đại não của hắn. Tề Nhạc phải đi, chỉ cần hắn vừa đi, dùng thực lực của ma vương cùng Hades không thể nào không phát hiện ra. Đến lúc đó, cho dù có thêm Vũ Mâu cùng Tinh Tọa Thủ Hộ Giả của nàng, chẳng lẽ đám người còn có thể ngăn cản nổi sao?
- Tề tiên sinh, ngài xem, ngài có thể lưu lại vài ngày nữa được không? Hoặc là ngài có thể giúp chúng tôi chiến đấu thêm một lần nữa rồi hãy rời đi.
Martti chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ Tề Nhạc.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Quốc gia của tôi cũng đang thừa nhận tai họa thật lớn, tôi phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về. Được rồi, các người không cần phải nói nữa, nếu như tình huống bên kia giải quyết thuận lợi, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất gấp trở về, nếu không các người cũng chỉ có thể tự cầu phúc đi.
Lời của hắn nói phi thường lạnh lùng, căn bản không có bất luận thương thảo cái gì. Vô luận đối với Tây Phương hay là đối với tại giáo đình cùng Hy Lạp Thủ Hộ Giả, Tề Nhạc kỳ thật đều không có quá nhiều hảo cảm, khi tổ quốc của mình đã bị uy hiếp, hắn căn bản là không có lựa chọn khác.
Nói cho hết lời, Tề Nhạc quay người đi ra ngoài, đúng lúc này, thanh âm của Vũ Mâu vang lên sau lưng của hắn:
- Tề Nhạc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.