Chương 423: Giai nhân hai mặt. (2)
Đường Gia Tam Thiểu
28/10/2013
Tề Nhạc nói:
- Đình Đình, hiện giờ anh đang do dự có nên gỡ bỏ cấm chế trên người Tuyết Nữ ra không?
Văn Đình nhíu mày, nói:
- Trước tiên không nên gỡ bỏ thì hơn. Hiện giờ cảm xúc của cô ấy còn không quá ổn định, vạn nhất bạo tẩu thì chỉ sợ anh sẽ gặp nguy hiểm. Chờ quan sát vài ngày rồi nói sau. A, đúng rồi, từ giờ trở đi cấm khói lửa, không cho anh hút thuốc nữa, có nghe không?
- A, không muốn a!
Tề Nhạc kêu thảm một tiếng, đối với một tên nghiện thuốc như hắn, nếu không cho hắn hút thì tuyệt đối là một sự tình vô cùng thống khổ.
- Vậy anh ra ngoài hút a?
Tề Nhạc thăm dò hỏi:
Văn Đình lắc đầu kiên định, nói:
- Đi ra ngoài cũng không được. Chúng ta phải tránh bất luận khả năng gì có thể kích thích Tuyết Nữ. Anh đã muốn lưu cô ấy lại thì chúng ta nhất định phải phụ trách cô ấy. Huống chi hút thuốc là một thói quen không tốt, lần này em vừa vặn giúp anh từ bỏ.
Tề Nhạc nhìn đôi mắt to thanh tịnh của Tuyết Nữ, thở dài một tiếng, nói:
- Được rồi, trước tiên nhịn một chút xem sao.
Sắc trời dần dần tối đi, vì không cho Tuyết Nữ nhìn thấy lửa, Văn Đình ra bên ngoài mua ít đồ ăn về. So với Tề Nhạc và Văn Đình thì Tuyết Nữ ăn rất ít cơm, hơn nữa nàng chỉ ăn một ít rau và món chính đơn giản. Vốn Tề Nhạc đảm nhiệm nhiệm vụ ra ngoài mua đồ ăn nhưng Tuyết Nữ nói cái gì cũng không muốn Tề Nhạc ra, mà Tề Nhạc sợ mang nàng ra ngoài thì gặp phải ai đó hút thuốc nên cũng chỉ có Văn đình đi.
Văn Đình mua đồ ăn về, đồng thời cũng mua quần áo cho Tuyết Nữ. Dù sao thì đối với khí trời rét lạnh này đối với Tuyết Nữ thì không sao nhưng cũng nên mặc quần áo a.
- Cha, con có thể không mặc những cái này không?
Tuyết Nữ cẩn thận từng ly từng tí hỏi.
Tề Nhạc nói:
- Tuyết Nữ ngoan, mặc vào đi. Chẳng lẽ con không thấy lạnh chút nào sao?
Tuyết Nữ lắc đầu, nói:
- Không lạnh a! Cho tới bây giờ con chưa từng cảm thấy lạnh.
Tề Nhạc nói:
- Nghe lời cha nào, con mặc ít như vậy, tuy không lạnh nhưng cha đau lòng đó! Nào, đến gian phòng bên cạnh thay quần áo đi, cha và mẹ chờ con ở chỗ này.
Tuyết Nữ nhìn ánh mắt kiên trì của Tề Nhạc, chỉ đành phải gật đầu bất đắc dĩ, mang theo túi quần áo thời trang bên cạnh rời đi.
Tuyết Nữ đi rồi, Văn Đình hạ giọng hung hăng nói với Tề Nhạc:
- Anh có thể bảo cô ấy không gọi em là mẹ được không? Thật chả ra sao.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Em không biết cảm giác hiện giờ rất ấm áp sao? Tuy chúng ta không phải cha mẹ chính thức của cô ấy nhưng có thêm một cô bé hư vậy thì chúng ta giống như là một gia đình rồi. Anh và em đều là cô nhi, đều nhận thức những tư vị thống khổ, anh đoán chừng hiện giờ Tuyết Nữ cũng rất có thể là cô nhi, chúng ta cũng đã từng thống khổ, em nỡ để cô ấy cũng như vậy sao? Trước hết chúng ta làm cha mẹ của cô ấy a, có lẽ trong hoàn cảnh ấm áp cô ấy cũng tương đối dễ dàng khôi phục lại.
Nghe xong lời Tề Nhạc nói, hào quang trong mắt Văn Đình cũng dần trở nên ôn nhu, khẽ gật đầu nói:
- Vậy được rồi, hi vọng cô ấy sớm khôi phục lại.
- Cha, cha, cái này làm sao mặc a?
Lúc này, Tuyết Nữ ở bên ngoài đột nhiên chạy vào, trong tay cầm theo một đồ vật.
Lúc Tề Nhạc thấy rõ vật trong tay cô thì không khỏi há to miệng, ngay cả cái bánh chao trong miệng cũng rơi xuống mà không biết. Mà Văn Đình thì vô cùng đỏ mặt, vội vàng đứng dậy kéo Tuyết Nữ đi, thấp giọng nói:
- Đi, mẹ giúp con mặc.
Vật Tuyết Nữ cầm trong tay chính là một cái áo ngực màu trắng nhạt, có viền tơ lụa chung quanh, nhìn hai cô gái rời đi, Tề Nhạc vô ý thức sờ lên cái mũi của mình, trong đầu khó tránh khỏi xuất hiện bộ ngực đầy đặn kia của Tuyết Nữ.
- Cha.
Tề Nhạc vỗ lên mặt mình một cái, tự nhủ nói:
- Tề Nhạc, ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Bây giờ cô ấy là con gái ngươi a. Chính là con gái ngươi, không nên nhầm lẫn.
Ăn xong bữa cơm, vốn Tề Nhạc muốn Tuyết Nữ và Văn Đình ngủ một phòng, một mình hắn một phòng. Có thêm Tuyết Nữ, hắn cũng không có ý tứ rời xa Văn Đình, chỉ cần khoảng cách không xa thì khí tức năng lượng của hai người vẫn tương thông nhau.
Thế nhưng Tuyết Nữ như thế nào cũng không chịu rời khỏi Tề Nhạc một chút nào.
Vì giám sát người nào đó, phòng ngừa hắn lợi dụng, cuối cùng Văn Đình quyết định ba người ngủ cùng một phòng, mình và Tuyết Nữ ngủ trên giường, còn Tề Nhạc thì ngủ dưới đất. Về vấn đề tu luyện thì chỉ có thể đợi đến ngày mai. Tuyết Nữ tựa hồ rất khó ngủ, vừa mới qua bảy giờ tối, nàng đã co rúc trên giường ngủ.
Nhìn hàng lông mi thật dài vẫn run rẩy dù cho thấy đã ngủ say của nàng, trong miệng lại thỉnh thoảng kêu lên cha. Nàng mặc một bộ quần áo bình thường sạch sẽ, quần jean màu xanh da trời với một cái áo lông cũng màu xanh da trời, trước ngực có hình một con sư tử màu vàng, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Tề Nhạc nhìn Văn Đình, Văn Đình cũng nhìn hắn.
- Làm sao bây giờ? Năng lượng của em là thuộc tính hỏa, sao có thể tu luyện bên người Tuyết Nữ?
Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:
- Vẫn phải tiếp tục tu luyện, dù sao đây cũng là mục đích của chúng ta. Anh nghĩ lúc tu luyện em mặc Kỳ Lân Ẩn vào, dù sao thì Kỳ Lân Ẩn cũng là do bá phụ chế tạo ra. Có lẽ em có thể sử dụng, có kỳ lân ẩn che dấu khí tức, anh nghĩ Tuyết Nữ hẳn là không thể phát hiện được. Anh thì không sao rồi, dù sao thì hiện giờ anh cũng không có vân lực, căn bản không thể hiện ra năng lực hỏa được.
Văn Đình nhẹ gật đầu, nói:
- Hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy, chúng ta bắt đầu đi.
Xế chiều hôm nay ở suối nước nóng, hai người còn chưa tu luyện đầy đủ. Tuy Tề Nhạc không biểu hiện ra gì bất thường nhưng kỳ thật sâu trong nội tâm thì phi thường hi vọng có thể mau chóng khôi phục lại thực lực. Dưới sự kích thích của năng lượng Văn Đình, sau khi lấy Kỳ Lân Ẩn từ trong Kỳ Lân Châu ra cho nàng liền ngồi khoanh chân trên chăn dưới đất bắt đầu tu luyện.
Trong quá trình tu luyện, thời gian trôi qua vô cùng nhanh. Tề Nhạc phân tâm thần thành hai bộ phận như trước. Vừa tu luyện Thăng Lân Quyết bình thường vừa cẩn thận nhận thức lạc ấn tinh thần cha Văn Đình lưu lại cho hắn. Vừa tu luyện, Tề Nhạc phát hiện, dưới sự trợ giúp của các chiến sĩ Cầm tinh thủ hộ thần thì tình huống thân thể đã khôi phục lại bình thường nhưng trong lúc tu luyện thân thể không cách nào tụ tập một tia Vân Lực như lúc trước.
Bởi vậy tốc độ tu luyện so với lúc trước cũng không có gì khác nhau, vẫn vô cùng khó khăn. Bất quá, khó khăn này cũng không làm lung lay ý chí tu luyện của hắn. Trong lúc tu luyện, hắn dần dần bị tinh thần lạc ấn của Thiên tài nhất tộc Kỳ lân cha của Văn Đình hấp dẫn. Ngoại trừ Hợp thể ra thì Thiên Kỳ Bách Biến Toàn cơ giới pháp kia cũng khiến Tề Nhạc cảm thấy hứng thú rất lớn. Cái kia cũng không phải một hai ngày là có thể lý giải.
- Đình Đình, hiện giờ anh đang do dự có nên gỡ bỏ cấm chế trên người Tuyết Nữ ra không?
Văn Đình nhíu mày, nói:
- Trước tiên không nên gỡ bỏ thì hơn. Hiện giờ cảm xúc của cô ấy còn không quá ổn định, vạn nhất bạo tẩu thì chỉ sợ anh sẽ gặp nguy hiểm. Chờ quan sát vài ngày rồi nói sau. A, đúng rồi, từ giờ trở đi cấm khói lửa, không cho anh hút thuốc nữa, có nghe không?
- A, không muốn a!
Tề Nhạc kêu thảm một tiếng, đối với một tên nghiện thuốc như hắn, nếu không cho hắn hút thì tuyệt đối là một sự tình vô cùng thống khổ.
- Vậy anh ra ngoài hút a?
Tề Nhạc thăm dò hỏi:
Văn Đình lắc đầu kiên định, nói:
- Đi ra ngoài cũng không được. Chúng ta phải tránh bất luận khả năng gì có thể kích thích Tuyết Nữ. Anh đã muốn lưu cô ấy lại thì chúng ta nhất định phải phụ trách cô ấy. Huống chi hút thuốc là một thói quen không tốt, lần này em vừa vặn giúp anh từ bỏ.
Tề Nhạc nhìn đôi mắt to thanh tịnh của Tuyết Nữ, thở dài một tiếng, nói:
- Được rồi, trước tiên nhịn một chút xem sao.
Sắc trời dần dần tối đi, vì không cho Tuyết Nữ nhìn thấy lửa, Văn Đình ra bên ngoài mua ít đồ ăn về. So với Tề Nhạc và Văn Đình thì Tuyết Nữ ăn rất ít cơm, hơn nữa nàng chỉ ăn một ít rau và món chính đơn giản. Vốn Tề Nhạc đảm nhiệm nhiệm vụ ra ngoài mua đồ ăn nhưng Tuyết Nữ nói cái gì cũng không muốn Tề Nhạc ra, mà Tề Nhạc sợ mang nàng ra ngoài thì gặp phải ai đó hút thuốc nên cũng chỉ có Văn đình đi.
Văn Đình mua đồ ăn về, đồng thời cũng mua quần áo cho Tuyết Nữ. Dù sao thì đối với khí trời rét lạnh này đối với Tuyết Nữ thì không sao nhưng cũng nên mặc quần áo a.
- Cha, con có thể không mặc những cái này không?
Tuyết Nữ cẩn thận từng ly từng tí hỏi.
Tề Nhạc nói:
- Tuyết Nữ ngoan, mặc vào đi. Chẳng lẽ con không thấy lạnh chút nào sao?
Tuyết Nữ lắc đầu, nói:
- Không lạnh a! Cho tới bây giờ con chưa từng cảm thấy lạnh.
Tề Nhạc nói:
- Nghe lời cha nào, con mặc ít như vậy, tuy không lạnh nhưng cha đau lòng đó! Nào, đến gian phòng bên cạnh thay quần áo đi, cha và mẹ chờ con ở chỗ này.
Tuyết Nữ nhìn ánh mắt kiên trì của Tề Nhạc, chỉ đành phải gật đầu bất đắc dĩ, mang theo túi quần áo thời trang bên cạnh rời đi.
Tuyết Nữ đi rồi, Văn Đình hạ giọng hung hăng nói với Tề Nhạc:
- Anh có thể bảo cô ấy không gọi em là mẹ được không? Thật chả ra sao.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Em không biết cảm giác hiện giờ rất ấm áp sao? Tuy chúng ta không phải cha mẹ chính thức của cô ấy nhưng có thêm một cô bé hư vậy thì chúng ta giống như là một gia đình rồi. Anh và em đều là cô nhi, đều nhận thức những tư vị thống khổ, anh đoán chừng hiện giờ Tuyết Nữ cũng rất có thể là cô nhi, chúng ta cũng đã từng thống khổ, em nỡ để cô ấy cũng như vậy sao? Trước hết chúng ta làm cha mẹ của cô ấy a, có lẽ trong hoàn cảnh ấm áp cô ấy cũng tương đối dễ dàng khôi phục lại.
Nghe xong lời Tề Nhạc nói, hào quang trong mắt Văn Đình cũng dần trở nên ôn nhu, khẽ gật đầu nói:
- Vậy được rồi, hi vọng cô ấy sớm khôi phục lại.
- Cha, cha, cái này làm sao mặc a?
Lúc này, Tuyết Nữ ở bên ngoài đột nhiên chạy vào, trong tay cầm theo một đồ vật.
Lúc Tề Nhạc thấy rõ vật trong tay cô thì không khỏi há to miệng, ngay cả cái bánh chao trong miệng cũng rơi xuống mà không biết. Mà Văn Đình thì vô cùng đỏ mặt, vội vàng đứng dậy kéo Tuyết Nữ đi, thấp giọng nói:
- Đi, mẹ giúp con mặc.
Vật Tuyết Nữ cầm trong tay chính là một cái áo ngực màu trắng nhạt, có viền tơ lụa chung quanh, nhìn hai cô gái rời đi, Tề Nhạc vô ý thức sờ lên cái mũi của mình, trong đầu khó tránh khỏi xuất hiện bộ ngực đầy đặn kia của Tuyết Nữ.
- Cha.
Tề Nhạc vỗ lên mặt mình một cái, tự nhủ nói:
- Tề Nhạc, ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Bây giờ cô ấy là con gái ngươi a. Chính là con gái ngươi, không nên nhầm lẫn.
Ăn xong bữa cơm, vốn Tề Nhạc muốn Tuyết Nữ và Văn Đình ngủ một phòng, một mình hắn một phòng. Có thêm Tuyết Nữ, hắn cũng không có ý tứ rời xa Văn Đình, chỉ cần khoảng cách không xa thì khí tức năng lượng của hai người vẫn tương thông nhau.
Thế nhưng Tuyết Nữ như thế nào cũng không chịu rời khỏi Tề Nhạc một chút nào.
Vì giám sát người nào đó, phòng ngừa hắn lợi dụng, cuối cùng Văn Đình quyết định ba người ngủ cùng một phòng, mình và Tuyết Nữ ngủ trên giường, còn Tề Nhạc thì ngủ dưới đất. Về vấn đề tu luyện thì chỉ có thể đợi đến ngày mai. Tuyết Nữ tựa hồ rất khó ngủ, vừa mới qua bảy giờ tối, nàng đã co rúc trên giường ngủ.
Nhìn hàng lông mi thật dài vẫn run rẩy dù cho thấy đã ngủ say của nàng, trong miệng lại thỉnh thoảng kêu lên cha. Nàng mặc một bộ quần áo bình thường sạch sẽ, quần jean màu xanh da trời với một cái áo lông cũng màu xanh da trời, trước ngực có hình một con sư tử màu vàng, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Tề Nhạc nhìn Văn Đình, Văn Đình cũng nhìn hắn.
- Làm sao bây giờ? Năng lượng của em là thuộc tính hỏa, sao có thể tu luyện bên người Tuyết Nữ?
Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:
- Vẫn phải tiếp tục tu luyện, dù sao đây cũng là mục đích của chúng ta. Anh nghĩ lúc tu luyện em mặc Kỳ Lân Ẩn vào, dù sao thì Kỳ Lân Ẩn cũng là do bá phụ chế tạo ra. Có lẽ em có thể sử dụng, có kỳ lân ẩn che dấu khí tức, anh nghĩ Tuyết Nữ hẳn là không thể phát hiện được. Anh thì không sao rồi, dù sao thì hiện giờ anh cũng không có vân lực, căn bản không thể hiện ra năng lực hỏa được.
Văn Đình nhẹ gật đầu, nói:
- Hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy, chúng ta bắt đầu đi.
Xế chiều hôm nay ở suối nước nóng, hai người còn chưa tu luyện đầy đủ. Tuy Tề Nhạc không biểu hiện ra gì bất thường nhưng kỳ thật sâu trong nội tâm thì phi thường hi vọng có thể mau chóng khôi phục lại thực lực. Dưới sự kích thích của năng lượng Văn Đình, sau khi lấy Kỳ Lân Ẩn từ trong Kỳ Lân Châu ra cho nàng liền ngồi khoanh chân trên chăn dưới đất bắt đầu tu luyện.
Trong quá trình tu luyện, thời gian trôi qua vô cùng nhanh. Tề Nhạc phân tâm thần thành hai bộ phận như trước. Vừa tu luyện Thăng Lân Quyết bình thường vừa cẩn thận nhận thức lạc ấn tinh thần cha Văn Đình lưu lại cho hắn. Vừa tu luyện, Tề Nhạc phát hiện, dưới sự trợ giúp của các chiến sĩ Cầm tinh thủ hộ thần thì tình huống thân thể đã khôi phục lại bình thường nhưng trong lúc tu luyện thân thể không cách nào tụ tập một tia Vân Lực như lúc trước.
Bởi vậy tốc độ tu luyện so với lúc trước cũng không có gì khác nhau, vẫn vô cùng khó khăn. Bất quá, khó khăn này cũng không làm lung lay ý chí tu luyện của hắn. Trong lúc tu luyện, hắn dần dần bị tinh thần lạc ấn của Thiên tài nhất tộc Kỳ lân cha của Văn Đình hấp dẫn. Ngoại trừ Hợp thể ra thì Thiên Kỳ Bách Biến Toàn cơ giới pháp kia cũng khiến Tề Nhạc cảm thấy hứng thú rất lớn. Cái kia cũng không phải một hai ngày là có thể lý giải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.