Chương 516: Hiên Duyến Kiếm Hồn Trận. (3)
Đường Gia Tam Thiểu
06/11/2013
Quay đầu nhìn qua kiếm hồn khôi phục bình thường, Tề Nhạc thở dài một hơi, trong nội tâm thầm nghĩ, chỉ sợ dù là Ngưu Ma Vương tới đây, điều
kiện tiên quyết là chưa quen thuộc, cũng rất khó đi qua. Dù sao, trong
địa phương này, nếu như bị toàn bộ kiếm hồn vây công, nếu không có vũ
khí so sánh với Hiên Viên kiếm, căn bản không có khả năng chống lại.
Ngực Y Nhược có chút phập phồng, mỉm cười, nói:
- Tề Nhạc, biểu hiện của anh tốt hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều. Tuy tôi cuối cùng dùng lĩnh vực trì độn của Kỳ Lân, nhưng mà anh giúp tôi tiết kiệm nhiều vân lực đấy.
- Lĩnh vực trì độn của Kỳ Lân? Đây là năng lực Kỳ Lân đều có sao? Ý của tôi là, sau khi thực lực của tôi đạt tới mức nhất định, có thể sử dụng năng lực này?
Tề Nhạc có chút tò mò hỏi.
Y Nhược lắc đầu, nói:
- Không, cũng không phải. Sau khi năng lực Kỳ Lân đạt tới đỉnh, đó là lúc chín vân, có thể biến ảo thành hình người, đồng thời cũng hiểu được kỹ năng hạng nhất, đó chính là lĩnh vực của bản thân. Mỗi lĩnh vực Kỳ Lân đều khác nhau, cũng có hiệu quả khác nhau.
- Mà lĩnh vực của tôi chính là lĩnh vực trì độn của Kỳ Lân. Mặt ngoài nhìn thì thấy tác dụng không lớn, cũng không thể công kích và phòng ngự, nhưng mà, trong chiến đấu chính thức, nó lại là pháp bảo chiến thắng. Anh tưởng tượng một chút, sau khi công kích của địch nhân vào trong lĩnh vực của tôi, tốc độ công kích đột nhiên giảm xuống gấp năm lần, tình hình sẽ thế nào?
- Loại lĩnh vực này là cực đỉnh, Kỳ Lân chúng ta gọi đó là lĩnh vực cực hạn. Sau khi thực lực của anh đạt tới chín vân, đồng dạng cũng có được lĩnh vực cực hạn. Nhưng mà lĩnh vực cực hạn cũng có khuyết điểm rất lớn, chính là tiêu hao năng lượng bản thân quá lớn. Bất luận là lĩnh vực cực hạn nào của Kỳ Lân đều có thời gian duy trì như nhau, cho dù ở vào trạng thái đỉnh phong, thời gian duy trì lĩnh vực cực hạn là mười phút.
Hào quang trong mắt Tề Nhạc lóe sáng, nói:
- Tuy chỉ có mười phút, nhưng mà mười phút của lĩnh vực cực hạn rất hữu dụng a.
Y Nhược ngẩng đầu nhìn qua bậc thang trước mặt, mỉm cười nói:
- Kỳ thật, tôi rất hy vọng có thể nhìn thấy lĩnh vực cực hạn của anh là gì. Mỗi một vị Hắc Kỳ Lân xuất hiện, lĩnh vực cực hạn đều cực kỳ cường đại. Mà anh lại là Tứ Tường Vân Mặc Kỳ Lân trước nay chưa từng có, tôi nghĩ lĩnh vực cực hạn của anh cường đại không tưởng tượng nổi.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Tôi cũng hy vọng sớm được nhìn thấy, nhưng mà. Muốn tu luyện tới cực hạn của Kỳ Lân, nói dễ như vậy sao? Tuổi thọ của nhân loại chừng trăm năm, nếu như không phải cơ duyên xảo hợp, tôi cũng không có thực lực thế này. Theo tôi được biết, ba vân cuối cùng của Kỳ Lân là khó tu luyện nhất, hơn nữa ngoại lực không cách nào trợ giúp được. Đừng nói chín vân cao nhất làm sao tu luyện thành, chỉ riêng việc tới vân thứ bẩy cũng không biết mất bao nhiêu thời gian a.
Long Giang cười ha hả, nói:
- Như thế nào, anh còn không biết đủ sao? Phải biết rằng, anh hiện giờ chỉ hai mươi tuổi thôi. Luận tuổi tác, chúng ta đều lớn hơn anh gấp trăm lần. Hôm nay anh có thể ở đây, đã chứng minh thực lực của chính mình. Không nên gấp gáp, tu luyện phải tiến hành theo chất lượng. Còn vấn đề tuổi tác mà anh nói, có lẽ sẽ xuất hiện trên người kẻ khác, nhưng đối với anh mà nói, chỉ sợ không phải hạn chế gì.
Trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, nói:
- Long Giang tiền bối, ý của ngài nói, thân thể của tôi bị Tự Nhiên Chi Nguyên ảnh hưởng nên sẽ sống qua trăm tuổi sao?
Long Giang mỉm cười. Nói:
- Trên thế giới này, trừ viễn cổ cự thú chúng ta ra, bản thân thực vật trải qua thời gian tu luyện lâu dài sẽ sinh ra trí tuệ. Thực vật dưới tình huống khác nhau, ví dụ như một ít thực vật trời sinh có trí tuệ lại được linh khí làm thoải mái. Bọn chúng tu luyện chắc chắn sẽ hóa thành hình người. Mà anh bây giờ với tư cách là Tự Nhiên Chi Nguyên, phương diện này còn tốt hơn bất cứ loại thực vật nào.
- Anh có thể tưởng tượng mình bây giờ là một gốc cây, là gốc cây đặc thù có huyết mạch Kỳ Lân, người như anh sẽ khó mà chết được. Tuy tôi không biết tuổi thọ của anh là bao nhiêu, nhưng tôi đoán chừng, khẳng định còn dài hơn Kỳ Lân nhiều lắm.
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn qua Long Giang, trong lúc nhất thời không biết nên mừng hay lo. Không có người nào không hy vọng chính mình có tính mạng lâu dài, nhưng mà, vào lúc này hắn lại nghĩ tới, nếu như mình có tuổi thọ lâu dài như viễn cỗ cự thú, vậy người yêu và bạn bè của mình thì sao? Bọn họ sẽ thế nào? Nếu như trăm năm sau, bọn họ đều không còn, chỉ có một mình bản thân còn sống, sẽ là tình cảnh gì?
Nghĩ tới đây. Tề Nhạc than nhẹ một tiếng, trong mắt xuất hiện hào quang không biết nên nói gì.
- Đáng tiếc, chỉ có mình tôi.
Y Nhược mỉm cười nói:
- Thế giới này là cân đối, nhân loại các người có được nhiều ưu thế vượt xa các chủng tộc khác, nhất định phải trả giá thứ gì đó. Anh không thể đánh phá cân bằng a! Đương nhiên, nếu như chỉ có mình anh, có lẽ vẫn có thể làm được. Kỳ Lân chúng ta, thời điểm sống tới một ngàn năm trăm tuổi đã đạt tới cực hạn, đây cũng là đặc điểm của chúng ta. Nhưng mà, tuổi chúng ta có đôi khi đạt tới ba ngàn, đây là quá dài rồi.
- Có chút Kỳ Lân đạt tới hai ngàn tuổi là chết. Mấy ngày nay có anh trợ giúp, tôi cảm giác sinh cơ trong người của mình lại tỏa sáng, anh không chỉ trị liệu thương thế của tôi, đồng thời cũng kéo dài tuổi thọ. Tôi nghĩ đây là hiệu quả của Tự Nhiên Chi Nguyên, trên người tôi có hiệu quả như thế, như vậy những người khác cũng được như tôi.
Nghe Y Nhược nói như vậy, Tề Nhạc lập tức hiểu được, đúng a! Chỉ cần mình cùng người yêu và bạn bè cùng tu luyện với nhau, có Tự Nhiên Chi Nguyên trợ giúp, chẳng phải tính mạng của bọn họ tăng trưởng sao? Nghĩ tới đây, phiền muộn trong nội tâm không còn sót lại chút nào, ngẩng đầu nhìn qua cầu thang bằng ngọc trước mặt, nói:
- Hai vị tiền bối, chúng ta nên đi xem Hiên Viên kiếm được chưa?
Long Giang trầm giọng nói:
- Vừa rồi chúng ta chỉ thông qua Kiếm Hồn Trận mà thôi, nhưng mà, anh không nên cao hứng. Kiếm Hồn Trận chỉ là phòng ngự vòng ngoài của mộ Hiên Viên mà thôi. Chỉ cần biết được hạn chế của nó, cự thú hơi mạnh có thể vượt qua. Tôi và Y Nhược đã không biết tới đây bao nhiêu lần, tuy dễ dàng thông qua Kiếm Hồn Trận. Nhưng mà, cấm chế tiếp theo sao dễ như thế. Muốn đạt được Hiên Viên kiếm, chúng ta phải vượt qua cấm chế mới được. Mà tôi cùng Y Nhược chưa bao giờ thông qua cấm chế thứ hai.
Trong nội tâm Tề Nhạc cả kinh, vội vàng hỏi nói:
- Cấm chế thứ hai là gì?
Long Giang nói:
- Chính là cầu thang trăm mét trước mặt.
Tề Nhạc có chút khó hiểu nhìn qua hắn, Y Nhược nói:
- Căn cứ vào ghi chép thượng cổ, mộ Hiên Viên chôn dấu Hiên Viên kiếm, có Kiếm Hồn Trận thủ hộ, muốn đạt được Hiên Viên kiếm, sau khi thông qua Kiếm Hồn Trận, phải đối mặt với cầu thang trăm mét thứ hai. Nhìn cầu thang này thì không thấy có gì, nhưng hung hiểm trong đó còn hơn Kiếm Hồn Trận. Nếu như tới cầu thang không biết khó mà lui, chỉ sợ tôi cùng Long Giang cũng không biết chết bao nhiêu lần rồi.
Ngực Y Nhược có chút phập phồng, mỉm cười, nói:
- Tề Nhạc, biểu hiện của anh tốt hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều. Tuy tôi cuối cùng dùng lĩnh vực trì độn của Kỳ Lân, nhưng mà anh giúp tôi tiết kiệm nhiều vân lực đấy.
- Lĩnh vực trì độn của Kỳ Lân? Đây là năng lực Kỳ Lân đều có sao? Ý của tôi là, sau khi thực lực của tôi đạt tới mức nhất định, có thể sử dụng năng lực này?
Tề Nhạc có chút tò mò hỏi.
Y Nhược lắc đầu, nói:
- Không, cũng không phải. Sau khi năng lực Kỳ Lân đạt tới đỉnh, đó là lúc chín vân, có thể biến ảo thành hình người, đồng thời cũng hiểu được kỹ năng hạng nhất, đó chính là lĩnh vực của bản thân. Mỗi lĩnh vực Kỳ Lân đều khác nhau, cũng có hiệu quả khác nhau.
- Mà lĩnh vực của tôi chính là lĩnh vực trì độn của Kỳ Lân. Mặt ngoài nhìn thì thấy tác dụng không lớn, cũng không thể công kích và phòng ngự, nhưng mà, trong chiến đấu chính thức, nó lại là pháp bảo chiến thắng. Anh tưởng tượng một chút, sau khi công kích của địch nhân vào trong lĩnh vực của tôi, tốc độ công kích đột nhiên giảm xuống gấp năm lần, tình hình sẽ thế nào?
- Loại lĩnh vực này là cực đỉnh, Kỳ Lân chúng ta gọi đó là lĩnh vực cực hạn. Sau khi thực lực của anh đạt tới chín vân, đồng dạng cũng có được lĩnh vực cực hạn. Nhưng mà lĩnh vực cực hạn cũng có khuyết điểm rất lớn, chính là tiêu hao năng lượng bản thân quá lớn. Bất luận là lĩnh vực cực hạn nào của Kỳ Lân đều có thời gian duy trì như nhau, cho dù ở vào trạng thái đỉnh phong, thời gian duy trì lĩnh vực cực hạn là mười phút.
Hào quang trong mắt Tề Nhạc lóe sáng, nói:
- Tuy chỉ có mười phút, nhưng mà mười phút của lĩnh vực cực hạn rất hữu dụng a.
Y Nhược ngẩng đầu nhìn qua bậc thang trước mặt, mỉm cười nói:
- Kỳ thật, tôi rất hy vọng có thể nhìn thấy lĩnh vực cực hạn của anh là gì. Mỗi một vị Hắc Kỳ Lân xuất hiện, lĩnh vực cực hạn đều cực kỳ cường đại. Mà anh lại là Tứ Tường Vân Mặc Kỳ Lân trước nay chưa từng có, tôi nghĩ lĩnh vực cực hạn của anh cường đại không tưởng tượng nổi.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Tôi cũng hy vọng sớm được nhìn thấy, nhưng mà. Muốn tu luyện tới cực hạn của Kỳ Lân, nói dễ như vậy sao? Tuổi thọ của nhân loại chừng trăm năm, nếu như không phải cơ duyên xảo hợp, tôi cũng không có thực lực thế này. Theo tôi được biết, ba vân cuối cùng của Kỳ Lân là khó tu luyện nhất, hơn nữa ngoại lực không cách nào trợ giúp được. Đừng nói chín vân cao nhất làm sao tu luyện thành, chỉ riêng việc tới vân thứ bẩy cũng không biết mất bao nhiêu thời gian a.
Long Giang cười ha hả, nói:
- Như thế nào, anh còn không biết đủ sao? Phải biết rằng, anh hiện giờ chỉ hai mươi tuổi thôi. Luận tuổi tác, chúng ta đều lớn hơn anh gấp trăm lần. Hôm nay anh có thể ở đây, đã chứng minh thực lực của chính mình. Không nên gấp gáp, tu luyện phải tiến hành theo chất lượng. Còn vấn đề tuổi tác mà anh nói, có lẽ sẽ xuất hiện trên người kẻ khác, nhưng đối với anh mà nói, chỉ sợ không phải hạn chế gì.
Trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, nói:
- Long Giang tiền bối, ý của ngài nói, thân thể của tôi bị Tự Nhiên Chi Nguyên ảnh hưởng nên sẽ sống qua trăm tuổi sao?
Long Giang mỉm cười. Nói:
- Trên thế giới này, trừ viễn cổ cự thú chúng ta ra, bản thân thực vật trải qua thời gian tu luyện lâu dài sẽ sinh ra trí tuệ. Thực vật dưới tình huống khác nhau, ví dụ như một ít thực vật trời sinh có trí tuệ lại được linh khí làm thoải mái. Bọn chúng tu luyện chắc chắn sẽ hóa thành hình người. Mà anh bây giờ với tư cách là Tự Nhiên Chi Nguyên, phương diện này còn tốt hơn bất cứ loại thực vật nào.
- Anh có thể tưởng tượng mình bây giờ là một gốc cây, là gốc cây đặc thù có huyết mạch Kỳ Lân, người như anh sẽ khó mà chết được. Tuy tôi không biết tuổi thọ của anh là bao nhiêu, nhưng tôi đoán chừng, khẳng định còn dài hơn Kỳ Lân nhiều lắm.
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn qua Long Giang, trong lúc nhất thời không biết nên mừng hay lo. Không có người nào không hy vọng chính mình có tính mạng lâu dài, nhưng mà, vào lúc này hắn lại nghĩ tới, nếu như mình có tuổi thọ lâu dài như viễn cỗ cự thú, vậy người yêu và bạn bè của mình thì sao? Bọn họ sẽ thế nào? Nếu như trăm năm sau, bọn họ đều không còn, chỉ có một mình bản thân còn sống, sẽ là tình cảnh gì?
Nghĩ tới đây. Tề Nhạc than nhẹ một tiếng, trong mắt xuất hiện hào quang không biết nên nói gì.
- Đáng tiếc, chỉ có mình tôi.
Y Nhược mỉm cười nói:
- Thế giới này là cân đối, nhân loại các người có được nhiều ưu thế vượt xa các chủng tộc khác, nhất định phải trả giá thứ gì đó. Anh không thể đánh phá cân bằng a! Đương nhiên, nếu như chỉ có mình anh, có lẽ vẫn có thể làm được. Kỳ Lân chúng ta, thời điểm sống tới một ngàn năm trăm tuổi đã đạt tới cực hạn, đây cũng là đặc điểm của chúng ta. Nhưng mà, tuổi chúng ta có đôi khi đạt tới ba ngàn, đây là quá dài rồi.
- Có chút Kỳ Lân đạt tới hai ngàn tuổi là chết. Mấy ngày nay có anh trợ giúp, tôi cảm giác sinh cơ trong người của mình lại tỏa sáng, anh không chỉ trị liệu thương thế của tôi, đồng thời cũng kéo dài tuổi thọ. Tôi nghĩ đây là hiệu quả của Tự Nhiên Chi Nguyên, trên người tôi có hiệu quả như thế, như vậy những người khác cũng được như tôi.
Nghe Y Nhược nói như vậy, Tề Nhạc lập tức hiểu được, đúng a! Chỉ cần mình cùng người yêu và bạn bè cùng tu luyện với nhau, có Tự Nhiên Chi Nguyên trợ giúp, chẳng phải tính mạng của bọn họ tăng trưởng sao? Nghĩ tới đây, phiền muộn trong nội tâm không còn sót lại chút nào, ngẩng đầu nhìn qua cầu thang bằng ngọc trước mặt, nói:
- Hai vị tiền bối, chúng ta nên đi xem Hiên Viên kiếm được chưa?
Long Giang trầm giọng nói:
- Vừa rồi chúng ta chỉ thông qua Kiếm Hồn Trận mà thôi, nhưng mà, anh không nên cao hứng. Kiếm Hồn Trận chỉ là phòng ngự vòng ngoài của mộ Hiên Viên mà thôi. Chỉ cần biết được hạn chế của nó, cự thú hơi mạnh có thể vượt qua. Tôi và Y Nhược đã không biết tới đây bao nhiêu lần, tuy dễ dàng thông qua Kiếm Hồn Trận. Nhưng mà, cấm chế tiếp theo sao dễ như thế. Muốn đạt được Hiên Viên kiếm, chúng ta phải vượt qua cấm chế mới được. Mà tôi cùng Y Nhược chưa bao giờ thông qua cấm chế thứ hai.
Trong nội tâm Tề Nhạc cả kinh, vội vàng hỏi nói:
- Cấm chế thứ hai là gì?
Long Giang nói:
- Chính là cầu thang trăm mét trước mặt.
Tề Nhạc có chút khó hiểu nhìn qua hắn, Y Nhược nói:
- Căn cứ vào ghi chép thượng cổ, mộ Hiên Viên chôn dấu Hiên Viên kiếm, có Kiếm Hồn Trận thủ hộ, muốn đạt được Hiên Viên kiếm, sau khi thông qua Kiếm Hồn Trận, phải đối mặt với cầu thang trăm mét thứ hai. Nhìn cầu thang này thì không thấy có gì, nhưng hung hiểm trong đó còn hơn Kiếm Hồn Trận. Nếu như tới cầu thang không biết khó mà lui, chỉ sợ tôi cùng Long Giang cũng không biết chết bao nhiêu lần rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.