Chương 139: Hôn ước của Minh Minh. (2)
Đường Gia Tam Thiểu
20/09/2013
Thực Vật Hồn làm thủ thế giống như Tề Nhạc, trên mặt tươi cười, đương nhiên là cười nhạo rồi.
Tề Nhạc quay đầu nhìn Cơ Đức hỏi:
- Tay nàng có ý gì thế?
Cơ Đức cười trộm nói:
- Sắc quỷ.
- ...
Bốn người đi vào phòng, Thực Vật Hồn ở một gian, Tề Nhạc cùng Cơ Đức một gian, Thiên Hồn và Điện Não Hồn chưa tới ở một gian.
- Mọi người nên nghỉ ngơi một chút, ngồi máy bay cộng thêm trên đường gặp bão tố, chắc mọi người cũng mệt mỏi rồi. Như vậy, một giờ sau, tôi mời mọi người đi ăn món ăn Thái Dương Quốc.
Thiên Hồn mỉm cười nhìn ba người nói ra.
Tề Nhạc xoa xoa cái bụng, trên máy bay vì chứng sợ độ cao nên ăn không nhiều, đêm qua lại uống không ít rượu, cũng chưa ăn cái gì, hiện tại bụng đã trống không, nói:
- Nếu không bây giờ chúng ta đi ra ngoài ăn đi, thế nào?
Cơ Đức nói:
- Tôi không sao cả, xem các vị thôi.
Thực Vật Hồn cũng làm ra nụ cười tùy ý.
Thiên Hồn nói:
- Vậy được rồi, chúng ta đặt hành lý xuống, Tề huynh, anh muốn ăn cái gì? Ăn trên người mỹ nữ rất thịnh hành đấy.
Tề Nhạc le lưỡi, nói:
- Cũng được a. Tuy tôi thích mỹ nữ, nhưng thẳng thắn nói, tôi rất truyền thống, nhất là nữ nhân Thái Dương Quốc tôi không có hứng thú, chỉ sợ con gái ở đây không sạch sẽ, bên ngoài nhiễm bệnh sinh dục thì không tốt. Chỉ cần có thể ăn no, tùy tiện ăn cái gì cũng được.
Cơ Đức nhìn Tề Nhạc giơ ngón cái lên, nói:
- Sư phụ, tôi giống ngài, tôi cũng ghét người ở đây.
Tề Nhạc tức giận nói:
- Cái gì mà giống, tôi không có hứng thú với con trai.
- Sư phụ, ngài thực dâm đãng.
- Cảm ơn khích lệ. Anh không biết sao? Dâm đãng là hai chữ ca ngợi trong từ điển của tôi.
- Trời ơi, ngài...
- Cái gì đó, không phục thì solo.
Tề Nhạc khiêu khích nhìn Cơ Đức.
Cơ Đức lập tức nhụt chí.
- Tính toán, tôi nhịn!
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Như vậy mới là hảo huynh đệ, tốt, đi thôi, trở về đặt hành lý xuống rồi ăn cơm.
Thiên Hồn thắm thiết nhìn qua Tề Nhạc, trước khi đi nói:
- Tề huynh đệ, tôi phát hiện, anh thích hợp gia nhập chúng tôi đấy bởi vì, anh đi làm nhiệm vụ không cần hóa trang, cũng không cần làm bộ thành bất luận kẻ nào. Làm chính anh là đủ rồi.
Nói xong câu đó, cùng với Thực Vật Hồn đang vui vẻ trở về phóng cất hành lý.
Tề Nhạc nhìn qua Cơ Đức bên cạnh, nói:
- Anh ta có ý gì?
Cơ Đức cười nói:
- Không có gì, anh có nhìn thấy bộ dáng của mình không? Thiên Hồn đại ca vì chấp hành nhiệm vụ nên mới cải trang thành bộ dạng này, anh ta muốn che dấu bề ngoài. Anh ta nói ngài không cần hóa trang, ý tứ rất đơn giản, nói chính là, vừa nhìn đã biết ngài không phải đồ tốt gì, không cần phải làm bộ.
- Tôi, tôi là người đứng đắn nha.
- Ngài tin sao?
- Anh muốn chết. Nếu không phải xem mặt mũi Minh Minh. tôi sẽ trục anh ra khỏi sư môn.
- Sư phụ, tôi chẳng sợ!
- Trời ơi, anh có ăn cơm không? Hừ, coi chừng buổi tối tôi đánh thuốc mê anh đấy, sau đó cởi sạch quần áo của anh ra, treo lên cột cờ, trên đó viết ba chữ lớn.
- Ba chữ gì?
Cơ Đức có chút tò mò hỏi.
- Bạo cúc hoa!
- ...
Sau mấy phút, bốn người lại tập trung ở đại sảnh, Thiên Hồn nhìn thấy sắc mặt Cơ Đức hơi có chút lúng túng, dùng ánh mắt thăm dò, Cơ Đức nhìn qua Tề Nhạc đang dương dương đắc ý.
- Đi thôi, Thiên Hồn đại ca, chúng ta đi ăn cơm.
Thiên Hồn nhìn qua vẻ mặt côn đồ của Tề Nhạc, cười đầy ẩn ý, nói:
- Được rồi, tôi đã hỏi phục vụ, có một chỗ rất không tệ, chúng ta đi tới đó ăn cơm.
Bốn người đi ra ngoài, sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối lại, trên đường phố đèn nê ông sáng lên, tuy không phải làng chơi, nhưng khi trời tối, nhìn thấy không ít nữ tử mặc quần áo chừng một gang tay đi lại trên phố.
Tề Nhạc nhìn vài lần, không khỏi bĩu môi, nói:
- Chênh lệch xa, xấu cũng không phải là cái tội, nhưng đi ra đường dọa người là không đúng.
Cơ Đức nhìn thoáng qua, nói:
- Sư phụ, ánh mắt của ngài quá cao rồi, tôi thấy trong đó có vài hàng đẹp đấy.
Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:
- Anh biết cái gì, nhìn những nữ nhân Thái Dương Quốc này làm sao có thể sánh với mỹ nữ của chúng ta được, anh ngẫm lại, nếu tại trên người nữ nhân Thái Dương Quốc viết ba chữ lớn —— Thái Dương Cẩu, sẽ biến thành cái dạng gì? Anh còn cho rằng là đẹp? Hừ, còn không có sức hấp dẫn bàng Phù Dung tỷ của chúng ta nha. Ah, đúng, thiếu đạo đức, tôi nhớ một chuyện, với thân thể của anh, nữ nhân bình thường nhất định không chịu được, tôi cảm thấy dáng người cô gái kia rất phù hợp, đầy đặn như bóng đèn, lát nữa, tôi nghĩ biện pháp giới thiệu cho anh.
- Sư phụ, tôi không có chọc ngài nha.
Hai mắt Cơ Đức đỏ thẫm nhìn qua Tề Nhạc, hắn cảm giác mình sắp điên lên rồi.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Đương nhiên không có. Nhưng mà, tôi gần đây rất mang thù, lúc trước anh nói tôi cách xa Minh Minh một chút, tôi còn nhớ lắm. Nếu ngày nào đó anh thành anh vợ của tôi, tôi sẽ cân nhắc giới thiệu mỹ nữ cho anh.
- Trời ơi, ngàn vạn lần không được.
Cơ Đức nghiêm mặt nói.
Tề Nhạc ngẩn người, nói:
- Vì cái gì? Tôi không xứng với Minh Minh?
Hắn chỉ nói giỡn mà thôi, nhưng nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng củ Cơ Đức, tính cách quật cường dâng trào.
- Không, không phải không xứng. Sư phụ, tôi, tôi nên nói như thế nào đây?
Cơ Đức nhìn thấy thần sắc Tề Nhạc có chút không đúng, ngữ khí lập tức hòa hoãn xuống.
- Đi, anh không cần nói, tôi hiểu rồi.
Tề Nhạc than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía trước, không khỏi có chút mê ly. Bởi vì Cơ Đức nói những lời này, hắn nhớ tới ngày cuối cùng mình ở đại học Thanh Bắc, có chút lắc đầu tự giễu.
- Sư phụ, không phải như ngài nghĩ đâu. Tôi cũng không có ý xem nhẹ ngài, dùng thực lực của ngài, tuyệt đối phù hợp với Minh Minh. Nhưng mà, chỉ là Minh Minh đã đính hôn. Nàng không có khả năng gả cho ngài.
Cơ Đức vội vã giải thích.
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn hắn, nói:
- Cái gì? Anh nói Minh Minh đã đính hôn? Tại sao tôi chưa từng nghe nàng nói qua.
Cơ Đức nói:
- Minh Minh đúng là đã đính hôn. Đó là khi nàng mười lăm tuổi.
Tề Nhạc cười, nhưng trong mắt có hào quang lập lòe.
- Thiếu đạo đức, muốn nói dối cũng nên nói cho chính xác. Hiện tại là niên đại gì rồi, anh cho rằng đây là hôn nhân trẻ thơ sao, anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?
Cơ Đức cười khổ nói:
- Nếu tôi là ngài, tôi cũng không tin, nhưng đây là sự thật, sư phụ, tôi không có nói dối. Từ năm tiến vào quân đội, tôi không còn nói dối. Minh Minh đúng là đã đính hôn. Hôn sự này đối với Cơ gia của tôi rất trọng yếu. Ngài có thể hiểu đây là hôn nhân chính trị, đồng thời, anh cũng hiểu đây là quan hệ thông gia quốc gia.
- Không thể nào.
Tề Nhạc thấy Cơ Đức không phải như đang nói đùa, trong nội tâm lập tức có cảm giác không thoải mái.
- Dùng địa vị lão gia tử nhà anh, còn cần hôn nhân chính trị sao?
Cơ Đức gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy a! Trong mắt người ngoài, lão gia nhà nhà tôi đã đứng đỉnh phong của quyền lực. Nhưng mà, hôn nhân này không phải vì cha tôi, mà là vì quốc gia chúng ta.
Tề Nhạc quay đầu nhìn Cơ Đức hỏi:
- Tay nàng có ý gì thế?
Cơ Đức cười trộm nói:
- Sắc quỷ.
- ...
Bốn người đi vào phòng, Thực Vật Hồn ở một gian, Tề Nhạc cùng Cơ Đức một gian, Thiên Hồn và Điện Não Hồn chưa tới ở một gian.
- Mọi người nên nghỉ ngơi một chút, ngồi máy bay cộng thêm trên đường gặp bão tố, chắc mọi người cũng mệt mỏi rồi. Như vậy, một giờ sau, tôi mời mọi người đi ăn món ăn Thái Dương Quốc.
Thiên Hồn mỉm cười nhìn ba người nói ra.
Tề Nhạc xoa xoa cái bụng, trên máy bay vì chứng sợ độ cao nên ăn không nhiều, đêm qua lại uống không ít rượu, cũng chưa ăn cái gì, hiện tại bụng đã trống không, nói:
- Nếu không bây giờ chúng ta đi ra ngoài ăn đi, thế nào?
Cơ Đức nói:
- Tôi không sao cả, xem các vị thôi.
Thực Vật Hồn cũng làm ra nụ cười tùy ý.
Thiên Hồn nói:
- Vậy được rồi, chúng ta đặt hành lý xuống, Tề huynh, anh muốn ăn cái gì? Ăn trên người mỹ nữ rất thịnh hành đấy.
Tề Nhạc le lưỡi, nói:
- Cũng được a. Tuy tôi thích mỹ nữ, nhưng thẳng thắn nói, tôi rất truyền thống, nhất là nữ nhân Thái Dương Quốc tôi không có hứng thú, chỉ sợ con gái ở đây không sạch sẽ, bên ngoài nhiễm bệnh sinh dục thì không tốt. Chỉ cần có thể ăn no, tùy tiện ăn cái gì cũng được.
Cơ Đức nhìn Tề Nhạc giơ ngón cái lên, nói:
- Sư phụ, tôi giống ngài, tôi cũng ghét người ở đây.
Tề Nhạc tức giận nói:
- Cái gì mà giống, tôi không có hứng thú với con trai.
- Sư phụ, ngài thực dâm đãng.
- Cảm ơn khích lệ. Anh không biết sao? Dâm đãng là hai chữ ca ngợi trong từ điển của tôi.
- Trời ơi, ngài...
- Cái gì đó, không phục thì solo.
Tề Nhạc khiêu khích nhìn Cơ Đức.
Cơ Đức lập tức nhụt chí.
- Tính toán, tôi nhịn!
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Như vậy mới là hảo huynh đệ, tốt, đi thôi, trở về đặt hành lý xuống rồi ăn cơm.
Thiên Hồn thắm thiết nhìn qua Tề Nhạc, trước khi đi nói:
- Tề huynh đệ, tôi phát hiện, anh thích hợp gia nhập chúng tôi đấy bởi vì, anh đi làm nhiệm vụ không cần hóa trang, cũng không cần làm bộ thành bất luận kẻ nào. Làm chính anh là đủ rồi.
Nói xong câu đó, cùng với Thực Vật Hồn đang vui vẻ trở về phóng cất hành lý.
Tề Nhạc nhìn qua Cơ Đức bên cạnh, nói:
- Anh ta có ý gì?
Cơ Đức cười nói:
- Không có gì, anh có nhìn thấy bộ dáng của mình không? Thiên Hồn đại ca vì chấp hành nhiệm vụ nên mới cải trang thành bộ dạng này, anh ta muốn che dấu bề ngoài. Anh ta nói ngài không cần hóa trang, ý tứ rất đơn giản, nói chính là, vừa nhìn đã biết ngài không phải đồ tốt gì, không cần phải làm bộ.
- Tôi, tôi là người đứng đắn nha.
- Ngài tin sao?
- Anh muốn chết. Nếu không phải xem mặt mũi Minh Minh. tôi sẽ trục anh ra khỏi sư môn.
- Sư phụ, tôi chẳng sợ!
- Trời ơi, anh có ăn cơm không? Hừ, coi chừng buổi tối tôi đánh thuốc mê anh đấy, sau đó cởi sạch quần áo của anh ra, treo lên cột cờ, trên đó viết ba chữ lớn.
- Ba chữ gì?
Cơ Đức có chút tò mò hỏi.
- Bạo cúc hoa!
- ...
Sau mấy phút, bốn người lại tập trung ở đại sảnh, Thiên Hồn nhìn thấy sắc mặt Cơ Đức hơi có chút lúng túng, dùng ánh mắt thăm dò, Cơ Đức nhìn qua Tề Nhạc đang dương dương đắc ý.
- Đi thôi, Thiên Hồn đại ca, chúng ta đi ăn cơm.
Thiên Hồn nhìn qua vẻ mặt côn đồ của Tề Nhạc, cười đầy ẩn ý, nói:
- Được rồi, tôi đã hỏi phục vụ, có một chỗ rất không tệ, chúng ta đi tới đó ăn cơm.
Bốn người đi ra ngoài, sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối lại, trên đường phố đèn nê ông sáng lên, tuy không phải làng chơi, nhưng khi trời tối, nhìn thấy không ít nữ tử mặc quần áo chừng một gang tay đi lại trên phố.
Tề Nhạc nhìn vài lần, không khỏi bĩu môi, nói:
- Chênh lệch xa, xấu cũng không phải là cái tội, nhưng đi ra đường dọa người là không đúng.
Cơ Đức nhìn thoáng qua, nói:
- Sư phụ, ánh mắt của ngài quá cao rồi, tôi thấy trong đó có vài hàng đẹp đấy.
Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:
- Anh biết cái gì, nhìn những nữ nhân Thái Dương Quốc này làm sao có thể sánh với mỹ nữ của chúng ta được, anh ngẫm lại, nếu tại trên người nữ nhân Thái Dương Quốc viết ba chữ lớn —— Thái Dương Cẩu, sẽ biến thành cái dạng gì? Anh còn cho rằng là đẹp? Hừ, còn không có sức hấp dẫn bàng Phù Dung tỷ của chúng ta nha. Ah, đúng, thiếu đạo đức, tôi nhớ một chuyện, với thân thể của anh, nữ nhân bình thường nhất định không chịu được, tôi cảm thấy dáng người cô gái kia rất phù hợp, đầy đặn như bóng đèn, lát nữa, tôi nghĩ biện pháp giới thiệu cho anh.
- Sư phụ, tôi không có chọc ngài nha.
Hai mắt Cơ Đức đỏ thẫm nhìn qua Tề Nhạc, hắn cảm giác mình sắp điên lên rồi.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Đương nhiên không có. Nhưng mà, tôi gần đây rất mang thù, lúc trước anh nói tôi cách xa Minh Minh một chút, tôi còn nhớ lắm. Nếu ngày nào đó anh thành anh vợ của tôi, tôi sẽ cân nhắc giới thiệu mỹ nữ cho anh.
- Trời ơi, ngàn vạn lần không được.
Cơ Đức nghiêm mặt nói.
Tề Nhạc ngẩn người, nói:
- Vì cái gì? Tôi không xứng với Minh Minh?
Hắn chỉ nói giỡn mà thôi, nhưng nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng củ Cơ Đức, tính cách quật cường dâng trào.
- Không, không phải không xứng. Sư phụ, tôi, tôi nên nói như thế nào đây?
Cơ Đức nhìn thấy thần sắc Tề Nhạc có chút không đúng, ngữ khí lập tức hòa hoãn xuống.
- Đi, anh không cần nói, tôi hiểu rồi.
Tề Nhạc than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía trước, không khỏi có chút mê ly. Bởi vì Cơ Đức nói những lời này, hắn nhớ tới ngày cuối cùng mình ở đại học Thanh Bắc, có chút lắc đầu tự giễu.
- Sư phụ, không phải như ngài nghĩ đâu. Tôi cũng không có ý xem nhẹ ngài, dùng thực lực của ngài, tuyệt đối phù hợp với Minh Minh. Nhưng mà, chỉ là Minh Minh đã đính hôn. Nàng không có khả năng gả cho ngài.
Cơ Đức vội vã giải thích.
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn hắn, nói:
- Cái gì? Anh nói Minh Minh đã đính hôn? Tại sao tôi chưa từng nghe nàng nói qua.
Cơ Đức nói:
- Minh Minh đúng là đã đính hôn. Đó là khi nàng mười lăm tuổi.
Tề Nhạc cười, nhưng trong mắt có hào quang lập lòe.
- Thiếu đạo đức, muốn nói dối cũng nên nói cho chính xác. Hiện tại là niên đại gì rồi, anh cho rằng đây là hôn nhân trẻ thơ sao, anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?
Cơ Đức cười khổ nói:
- Nếu tôi là ngài, tôi cũng không tin, nhưng đây là sự thật, sư phụ, tôi không có nói dối. Từ năm tiến vào quân đội, tôi không còn nói dối. Minh Minh đúng là đã đính hôn. Hôn sự này đối với Cơ gia của tôi rất trọng yếu. Ngài có thể hiểu đây là hôn nhân chính trị, đồng thời, anh cũng hiểu đây là quan hệ thông gia quốc gia.
- Không thể nào.
Tề Nhạc thấy Cơ Đức không phải như đang nói đùa, trong nội tâm lập tức có cảm giác không thoải mái.
- Dùng địa vị lão gia tử nhà anh, còn cần hôn nhân chính trị sao?
Cơ Đức gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy a! Trong mắt người ngoài, lão gia nhà nhà tôi đã đứng đỉnh phong của quyền lực. Nhưng mà, hôn nhân này không phải vì cha tôi, mà là vì quốc gia chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.