Chương 521: Kỳ Lân Huyễn chiến Hiên Viên kiếm. (4)
Đường Gia Tam Thiểu
06/11/2013
Quay đầu lại, Hoàng Đế đem ánh mắt nhìn qua người Tề Nhạc, nói:
- Chuôi Hiên Viên kiếm này, có được năm thành uy lực của Hiên Viên kiếm chân chính, tuy chỉ có năm thành, nhưng lại vô kiên bất tồi. Anh phải cẩn thận, lúc động thủ ta không lưu tình đâu.
Kỳ Lân Châu trước ngực Tề Nhạc tỏa ra hào quang chói mắt. Vân lực trong cơ thể tăng lên tới cực hạn, Kỳ Lân Xích hình thành khải giáp, Kỳ Lân chân hỏa bỗng nhiên bành trướng, hỏa diễm này như thiêu đốt linh hồn bao phủ ba mét chung quanh Tề Nhạc, tay phải tìm tòi một thanh cự kiếm có hình thái giống Hiên Viên kiếm xuất hiện trong tay của Tề Nhạc.
Đó cũng là cự kiếm do năng lượng hình thành, nhưng mà, được chân hỏa Kỳ Lân Xích gia trì, hào quang lóng lánh như mặt trời. Ngay trong nháy mắt này, đột nhiên Tề Nhạc lĩnh ngộ được công hiệu khác của Kỳ Lân Xích, đó chính là gia trì Kỳ Lân chân hỏa lên bất cứ vũ khí nào mà mình sử dụng.
Hỏa diễm như vậy cũng xuất hiện Kỳ Lân kính. Trong lúc nhất thời, Kỳ Lân Châu, Kỳ Lân kính, Kỳ Lân Xích cùng Kỳ Lân Huyễn trong Kỳ Lân bát trân đồng thời trở thành vũ khí tăng phúc lực lượng cho Tề Nhạc.
Văn Đình cùng Tuyết Nữ lúc này đều đứng ở dưới bình đài, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cầu thang. Thị lực các nàng vô cùng tốt. Nhìn thấy thân thể Tề Nhạc bao trùm trong ngọn lửa và Hoàng Đế mặc áo giáp màu vàng. Đỏ và vàng rất rõ ràng trong mộ Hiên Viên. Ngay cả những kiếm hồn trong Kiếm Hồn Trận giống như đang quan sát bọn họ, cũng chờ đợi trận chiến tuyệt thế này.
- Ah --
Tề Nhạc hét lớn một tiếng, chân trái đạp mạnh lên cầu thang, thân thể nhảy lên cao cao, bởi vì tốc độ quá nhanh, sau lưng hắn hình thành hư ảnh màu đỏ. Năng lượng khổng lồ không ngừng phóng thích trên người hắn, tay phải dùng Kỳ Lân Huyễn ngưng tụ thành cự kiếm dài hơn mười mét bao phủ trong hào quang Kỳ Lân chân hỏa, không hề sức tưởng tượng của Tề Nhạc ra sao, chém vào đầu vai của Hoàng Đế.
Lúc này, Tề Nhạc lúc này giống như hỏa thần chính thức, chỉ một trảm cơ hồ ngưng tụ toàn bộ hỏa vân lự của hắn. Lực bạo tạc của vân lực sau khi áp súc là cực lớn, năng lượng hỏa thuộc tính chung quanh như bạo động.
Hoàng Đế vẫn đứng ở chỗ cũ, mắt thấy một kiếm mang thanh thế lớn của Tề Nhạc đánh xuống, trong mắt xuất hiện một tia tán thưởng, cự kiếm màu vàng trong tay nâng lên, lúc này đưa lên nghênh tiếp công kích từ Kỳ Lân Huyễn do Tề Nhạc Kỳ bổ xuống.
Đinh --
Không có vụ nổ lớn như trong tưởng tượng, chỉ có âm thanh thanh thúy vang lên, Hoàng Đế vẫn đứng ở chỗ cũ, trên người không phát ra một tia năng lượng chấn động nào, mà cự kiếm do Kỳ Lân Huyễn biến thành trong tay Tề Nhạc đã bị nghiền nát, thân thể mang theo lực phản chấn lớn bay ngược về sau, bay lên chừng trăm mét. May mắn nơi này không nằm trong phạm vi Kiếm Hồn Trận, nếu không, hiện tại chỉ sợ hắn đã biến thành mục tiêu công kích của kiếm hồn rồi.
Chỉ có Tề Nhạc mới cảm nhận được uy lực chân chính từ một kiếm vừa rồi. Một kiếm đánh xuống hắn dùng toàn lực, lựa chọn đánh chính diện, chủ yếu là thăm dò Hoàng Đế đạt tới trình độ nào.
Nhưng mà, sau giao thủ chính thức Tề Nhạc lại phát hiện, mình không cách nào cảm nhận được thực lực của Hoàng Đế.
Kỳ Lân Huyễn chém xuống, thời điểm công kích va chạm với Hiên Viên kiếm trong tay Hoàng Đế, một cổ khí tức sắc bén không gì sánh được đem Kỳ Lân Huyễn bài danh thứ hai trong Kỳ Lân bát trân đánh thành mãnh vỡ, khi va chạm với khi tức sắc bén này làm thân thể Tề Nhạc như đụng mạnh vào vách tường, bay lên không trung.
Tề Nhạc rất rõ ràng, Hoàng Đế đã hạ thủ lưu tình, nếu như một kiếm lúc trước, nếu khí tức sắc bén đó không chém ngang mà chém trực tiếp từ trên xuống dưới, như vậy, thân thể của Tề Nhạc bị chém thành hai khúc. Cho dù có Kỳ Lân kính, Kỳ Lân Xích cùng với Kỳ lân giáp bảo hộ, Tề Nhạc cũng không tin lực phòng ngự của mình có thể ngăn cản một trảm của Hiên Viên kiếm, cho dù đây chỉ là năm thành của Hiên Viên kiếm ah!
Nhưng mà, Tề Nhạc bị đánh bay vào trong không trung vẫn không nhụt chí, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Hoàng Đế lạnh nhạt nói:
- Không hổ là huyết mạch Kỳ Lân, có thể đem thân thể nhân loại tăng lên trình độ này, chỉ sợ cũng chỉ có huyết mạch Kỳ Lân mới có thể làm được. Thực lực của anh không kém, nhưng mà, vẫn còn xa mới đủ thông qua khảo nghiệm. Năng lượng không phải dùng như vậy.
- Chỉ khi năng lượng ngưng tụ cùng một chỗ mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, sử dụng như anh tuy nhìn thì rất hoa lệ đẹp mắt, cũng không có phát huy đặc tính áp súc năng lượng của bản thân, anh sao là đối thủ của tôi. Huống chi, anh cho rằng đánh chính diện có thể so được với Hiên Viên kiếm sao?
- Trên thế giới này trừ Bàn Cổ Phủ ra, từ lực công kích đã không có vũ khí gì có thể so sánh với Hiên Viên kiếm, chính diện đón đỡ kiếm duệ của Hiên Viên kiếm, bất luận anh sử dụng vũ khí gì cũng chỉ có kết cục bại vong. Tôi nghĩ khảo nghiệm này không cần tiếp tục nữa.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Hoàng Đế bệ hạ, tôi có vấn đề cần hỏi ngài.
Hoàng Đế nói:
- Ngươi hỏi đi.
Tề Nhạc nói:
- Ở trong mộ Hiên Viên này, không biết ngài đã sinh hoạt bao nhiêu năm rồi, một mực thủ hộ Hiên Viên kiếm, chẳng lẽ ngài không cảm giác mình rất tịch mịch sao?
Hoàng Đế sững sờ, thần sắc trên mặt có chút biến hóa, nói:
- Tịch mịch? Có lẽ vậy, nhưng mà tịch mịch thì sao? Tôi đã lựa chọn thủ hộ Hiên Viên kiếm, vậy nhất định sẽ tiếp tục như vậy, thẳng đến khi Hiên Viên kiếm tìm được chủ nhân mới thì thôi.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Đúng thế, tôi thừa nhận thực lực bản thân của mình không cách nào tạo thành lực uy hiếp với ngài, cũng không có khả năng thông qua khảo nghiệm này. Nhưng mà, tôi có một đề nghị, không biết được hay không được.
Dường như Hoàng Đế rất khoan dung với Tề Nhạc, gật gật đầu, nói:
- Anh nói đi.
Tề Nhạc nói:
- Hoàng Đế bệ hạ, tuy ngài lúc trước dẫn đầu nhân loại đánh bại Xi Vưu Tộc Cửu Lê có công lao rất lớn là nhờ Hiên Viên kiếm này. Nhưng mà, thực lực bản thân ngài vẫn có tác dụng mang tính quyết định. Ngài là tổ tiên của tôi, nhưng mà, cũng chỉ có ngài mới đạt tới trình độ này. Với tư cách hậu đại tử tôn của ngài, tôi cho rằng rất đáng tiếc, chẳng lẽ tiềm lực nhân loại chúng ta không cách nào chống lại cự thú hay sao?
Hoàng Đế nói:
- Đương nhiên không phải. Tuy nhân loại trời sinh nhỏ yếu, nhưng tiềm lực là vô cùng, nếu như không phải tuổi thọ hạn chế, chỉ sợ thế giới này không chủng tộc nào có thể so sánh với nhân loại chúng ta. Trí tuệ và sức sáng tạo của nhân loại chúng ta, đủ để biến chúng ta thành cường đại.
- Tuy hậu đại không ngừng nổ lực hơn, nhưng vẫn bị tuổi thọ ảnh hưởng, nếu như không có cơ duyên thần kỳ, từ thế nào mà nhìn, đúng là không phải đối thủ của cự thú. Đây cũng là chuyện tôi lo lắng nhất. Nếu như chỉ dựa vào trí tuệ, nhân loại muốn vượt qua cự thú, chỉ sợ còn phải thật lâu sau mới làm được.
- Chuôi Hiên Viên kiếm này, có được năm thành uy lực của Hiên Viên kiếm chân chính, tuy chỉ có năm thành, nhưng lại vô kiên bất tồi. Anh phải cẩn thận, lúc động thủ ta không lưu tình đâu.
Kỳ Lân Châu trước ngực Tề Nhạc tỏa ra hào quang chói mắt. Vân lực trong cơ thể tăng lên tới cực hạn, Kỳ Lân Xích hình thành khải giáp, Kỳ Lân chân hỏa bỗng nhiên bành trướng, hỏa diễm này như thiêu đốt linh hồn bao phủ ba mét chung quanh Tề Nhạc, tay phải tìm tòi một thanh cự kiếm có hình thái giống Hiên Viên kiếm xuất hiện trong tay của Tề Nhạc.
Đó cũng là cự kiếm do năng lượng hình thành, nhưng mà, được chân hỏa Kỳ Lân Xích gia trì, hào quang lóng lánh như mặt trời. Ngay trong nháy mắt này, đột nhiên Tề Nhạc lĩnh ngộ được công hiệu khác của Kỳ Lân Xích, đó chính là gia trì Kỳ Lân chân hỏa lên bất cứ vũ khí nào mà mình sử dụng.
Hỏa diễm như vậy cũng xuất hiện Kỳ Lân kính. Trong lúc nhất thời, Kỳ Lân Châu, Kỳ Lân kính, Kỳ Lân Xích cùng Kỳ Lân Huyễn trong Kỳ Lân bát trân đồng thời trở thành vũ khí tăng phúc lực lượng cho Tề Nhạc.
Văn Đình cùng Tuyết Nữ lúc này đều đứng ở dưới bình đài, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cầu thang. Thị lực các nàng vô cùng tốt. Nhìn thấy thân thể Tề Nhạc bao trùm trong ngọn lửa và Hoàng Đế mặc áo giáp màu vàng. Đỏ và vàng rất rõ ràng trong mộ Hiên Viên. Ngay cả những kiếm hồn trong Kiếm Hồn Trận giống như đang quan sát bọn họ, cũng chờ đợi trận chiến tuyệt thế này.
- Ah --
Tề Nhạc hét lớn một tiếng, chân trái đạp mạnh lên cầu thang, thân thể nhảy lên cao cao, bởi vì tốc độ quá nhanh, sau lưng hắn hình thành hư ảnh màu đỏ. Năng lượng khổng lồ không ngừng phóng thích trên người hắn, tay phải dùng Kỳ Lân Huyễn ngưng tụ thành cự kiếm dài hơn mười mét bao phủ trong hào quang Kỳ Lân chân hỏa, không hề sức tưởng tượng của Tề Nhạc ra sao, chém vào đầu vai của Hoàng Đế.
Lúc này, Tề Nhạc lúc này giống như hỏa thần chính thức, chỉ một trảm cơ hồ ngưng tụ toàn bộ hỏa vân lự của hắn. Lực bạo tạc của vân lực sau khi áp súc là cực lớn, năng lượng hỏa thuộc tính chung quanh như bạo động.
Hoàng Đế vẫn đứng ở chỗ cũ, mắt thấy một kiếm mang thanh thế lớn của Tề Nhạc đánh xuống, trong mắt xuất hiện một tia tán thưởng, cự kiếm màu vàng trong tay nâng lên, lúc này đưa lên nghênh tiếp công kích từ Kỳ Lân Huyễn do Tề Nhạc Kỳ bổ xuống.
Đinh --
Không có vụ nổ lớn như trong tưởng tượng, chỉ có âm thanh thanh thúy vang lên, Hoàng Đế vẫn đứng ở chỗ cũ, trên người không phát ra một tia năng lượng chấn động nào, mà cự kiếm do Kỳ Lân Huyễn biến thành trong tay Tề Nhạc đã bị nghiền nát, thân thể mang theo lực phản chấn lớn bay ngược về sau, bay lên chừng trăm mét. May mắn nơi này không nằm trong phạm vi Kiếm Hồn Trận, nếu không, hiện tại chỉ sợ hắn đã biến thành mục tiêu công kích của kiếm hồn rồi.
Chỉ có Tề Nhạc mới cảm nhận được uy lực chân chính từ một kiếm vừa rồi. Một kiếm đánh xuống hắn dùng toàn lực, lựa chọn đánh chính diện, chủ yếu là thăm dò Hoàng Đế đạt tới trình độ nào.
Nhưng mà, sau giao thủ chính thức Tề Nhạc lại phát hiện, mình không cách nào cảm nhận được thực lực của Hoàng Đế.
Kỳ Lân Huyễn chém xuống, thời điểm công kích va chạm với Hiên Viên kiếm trong tay Hoàng Đế, một cổ khí tức sắc bén không gì sánh được đem Kỳ Lân Huyễn bài danh thứ hai trong Kỳ Lân bát trân đánh thành mãnh vỡ, khi va chạm với khi tức sắc bén này làm thân thể Tề Nhạc như đụng mạnh vào vách tường, bay lên không trung.
Tề Nhạc rất rõ ràng, Hoàng Đế đã hạ thủ lưu tình, nếu như một kiếm lúc trước, nếu khí tức sắc bén đó không chém ngang mà chém trực tiếp từ trên xuống dưới, như vậy, thân thể của Tề Nhạc bị chém thành hai khúc. Cho dù có Kỳ Lân kính, Kỳ Lân Xích cùng với Kỳ lân giáp bảo hộ, Tề Nhạc cũng không tin lực phòng ngự của mình có thể ngăn cản một trảm của Hiên Viên kiếm, cho dù đây chỉ là năm thành của Hiên Viên kiếm ah!
Nhưng mà, Tề Nhạc bị đánh bay vào trong không trung vẫn không nhụt chí, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Hoàng Đế lạnh nhạt nói:
- Không hổ là huyết mạch Kỳ Lân, có thể đem thân thể nhân loại tăng lên trình độ này, chỉ sợ cũng chỉ có huyết mạch Kỳ Lân mới có thể làm được. Thực lực của anh không kém, nhưng mà, vẫn còn xa mới đủ thông qua khảo nghiệm. Năng lượng không phải dùng như vậy.
- Chỉ khi năng lượng ngưng tụ cùng một chỗ mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, sử dụng như anh tuy nhìn thì rất hoa lệ đẹp mắt, cũng không có phát huy đặc tính áp súc năng lượng của bản thân, anh sao là đối thủ của tôi. Huống chi, anh cho rằng đánh chính diện có thể so được với Hiên Viên kiếm sao?
- Trên thế giới này trừ Bàn Cổ Phủ ra, từ lực công kích đã không có vũ khí gì có thể so sánh với Hiên Viên kiếm, chính diện đón đỡ kiếm duệ của Hiên Viên kiếm, bất luận anh sử dụng vũ khí gì cũng chỉ có kết cục bại vong. Tôi nghĩ khảo nghiệm này không cần tiếp tục nữa.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Hoàng Đế bệ hạ, tôi có vấn đề cần hỏi ngài.
Hoàng Đế nói:
- Ngươi hỏi đi.
Tề Nhạc nói:
- Ở trong mộ Hiên Viên này, không biết ngài đã sinh hoạt bao nhiêu năm rồi, một mực thủ hộ Hiên Viên kiếm, chẳng lẽ ngài không cảm giác mình rất tịch mịch sao?
Hoàng Đế sững sờ, thần sắc trên mặt có chút biến hóa, nói:
- Tịch mịch? Có lẽ vậy, nhưng mà tịch mịch thì sao? Tôi đã lựa chọn thủ hộ Hiên Viên kiếm, vậy nhất định sẽ tiếp tục như vậy, thẳng đến khi Hiên Viên kiếm tìm được chủ nhân mới thì thôi.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Đúng thế, tôi thừa nhận thực lực bản thân của mình không cách nào tạo thành lực uy hiếp với ngài, cũng không có khả năng thông qua khảo nghiệm này. Nhưng mà, tôi có một đề nghị, không biết được hay không được.
Dường như Hoàng Đế rất khoan dung với Tề Nhạc, gật gật đầu, nói:
- Anh nói đi.
Tề Nhạc nói:
- Hoàng Đế bệ hạ, tuy ngài lúc trước dẫn đầu nhân loại đánh bại Xi Vưu Tộc Cửu Lê có công lao rất lớn là nhờ Hiên Viên kiếm này. Nhưng mà, thực lực bản thân ngài vẫn có tác dụng mang tính quyết định. Ngài là tổ tiên của tôi, nhưng mà, cũng chỉ có ngài mới đạt tới trình độ này. Với tư cách hậu đại tử tôn của ngài, tôi cho rằng rất đáng tiếc, chẳng lẽ tiềm lực nhân loại chúng ta không cách nào chống lại cự thú hay sao?
Hoàng Đế nói:
- Đương nhiên không phải. Tuy nhân loại trời sinh nhỏ yếu, nhưng tiềm lực là vô cùng, nếu như không phải tuổi thọ hạn chế, chỉ sợ thế giới này không chủng tộc nào có thể so sánh với nhân loại chúng ta. Trí tuệ và sức sáng tạo của nhân loại chúng ta, đủ để biến chúng ta thành cường đại.
- Tuy hậu đại không ngừng nổ lực hơn, nhưng vẫn bị tuổi thọ ảnh hưởng, nếu như không có cơ duyên thần kỳ, từ thế nào mà nhìn, đúng là không phải đối thủ của cự thú. Đây cũng là chuyện tôi lo lắng nhất. Nếu như chỉ dựa vào trí tuệ, nhân loại muốn vượt qua cự thú, chỉ sợ còn phải thật lâu sau mới làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.