Chương 331: Lão tăng Sùng Thánh Tự. (1)
Đường Gia Tam Thiểu
22/10/2013
Trát Cách Lỗ lắc đầu liên tục, nói:
- Đây tuyệt đối không được. Không nói trước độc tính của anh gây tổn thương bao nhiêu với hung thú, chỉ riêng việc làm chết bao nhiêu sinh vật trong đó, đây là chuyện tuyệt đối không được làm rồi.
Hồ Quang bất đắc dĩ nói:
- Cho dù là vậy, tôi cũng chỉ là đề nghị mà thôi. Xem độc có thể sắp xếp không! Hay là tôi đi vào WC bài tiết độc xem sao.
Nói xong, quay người đi vào WC.
Dịch An cười hắc hắc, ngậm lấy điếu thuốc nói:
- Bổn sự đi ị của anh còn kém tôi. Coi chừng bị táo bón không ra được cái gì đấy.
Mắt nhỏ của Hồ Quang liếc hắn.
- Đúng vậy, có ai không kém anh chứ, ai bảo tôi kéo ra ngoài giúp là Dịch An chứ?
- Ta kháo, các ngươi thôi ngay cái cuộc nói chuyện buồn nôn này có được không.
Ngay cả trầm ổn như Quản Bình cũng không chịu nổi.
Tề Nhạc cười ha hả, nói:
- Được rồi, chuyện này đã định, đợi tới khi trời tối hẳn chúng hành động đã. Điền Thử, cậu và Tiểu Ất nên ở đây chiếu cố cho đại sư.
Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn, cảnh đẹp chạng vạng tối không duy trì thời gian quá dài, trời chiều cũng từ từ biến mất phía tây, dưới chân trời. Trên bầu trời đã xuất hiện ánh sao, nhiệt độ hạ thấp hơn ban ngày.
Bốn người Tề Nhạc rời khỏi khách sạn, bọn họ cũng không vội vã đi tìm thánh nguyên. Sau khi được Trát Cách Lỗ chỉ dẫn. Hiện tại Tề Nhạc đã phân biệt ra được ba cổ khí tức cường đại. Hắn cẩn thận dùng khí tức Kỳ Lân của mình cảm thụ vị trí của thánh nguyên, đồng thời chú ý tới hướng đi của hai con hung thú kia. Bởi vì đi vòng quanh, cộng thêm mang theo ba người khác nên phải hết sức cẩn thận và rất tốn thời gian.
Tuy thời gian khai phá Đại Lý không ngắn, nhưng cảnh sắc của nó vẫn bảo tồn tới bây giờ, nhưng địa phương cho người ở lại không nhiều lắm. Bởi vậy, đại bộ phận tình huống nơi này vẫn bảo trì trạng thái hoang sơ. Nhất là bên ngoài thành Đại Lý, loại tình huống này càng thêm rõ ràng.
Bọn người Tề Nhạc lặng lẽ tiếp cận Sùng Thánh Tự, bọn họ không có bay, dưới sự dẫn dắt của Tề Nhạc, hiện giờ đi theo góc độ tốt nhất tới Sùng Thánh Tự.
- Dừng một chút.
Tề Nhạc đi lên một bước rồi dừng lại, bọn họ hiện giờ đang đứng trong một bãi phi lao gần núi, chung quanh im ắng.
- Như thế nào?
Như Nguyệt hỏi.
Tề Nhạc nhắm mắt lại, cẩn thận cảm giác tình hình chung quanh rồi mở mắt ra, đáy mắt có hào quang màu bạc lóe lên, nói:
- Quả nhiên bọn đầu trâu mặt ngựa đã xuất hiện. Bọn chúng thật khéo chọn thời điểm a! Xem ra, Nhạc Nguyên lựa chọn hôm nay đúng là có nguyên nhân trong đó. Chỉ sợ, thánh nguyên hai ngày sau sẽ xuất hiện ở nơi này. Hiện tại không chỉ có ba cổ khí tức cường đại, mà có rất nhiều khí tức lộn xộn đang ẩn nấp chung quanh Sùng Thánh Tự, xem ra, buổi tối hôm nay rất náo nhiệt đấy.
Tề Nhạc cẩn thận phân biệt rõ phương hướng, lúc này mới mang theo Như Nguyệt ba người tiếp tục hành động, nương tựa vào khí tức Kỳ Lân cảm giác các cổ năng lượng chấn động khác, hắn tìm được một khu vực chân không, cẩn thận từng li từng tí tránh né tới gần những cổ năng lượng cường đại gần Sùng Thánh Tự, đi tới gần hướng tam tháp.
- Chúng ta ở lại chỗ này.
Tề Nhạc dừng lại ở một sườn núi, nơi này cách mặt đất chừng năm mươi mét, vừa vặn có thể nhìn thấy tình huống đại khái bên trong Sùng Thánh Tự, tuy bây giờ là ban đêm, nhưng ánh sao từ trên cao chiếu xuống, Đại Lý tam tháp hiện ra rõ ràng ở trước mặt. Ánh mắt bốn người rất tốt, có thể nhìn rõ tình huống bên trong chùa.
Sùng Thánh Tự hiện giờ rất yên tĩnh, ít nhất từ mặt ngoài là thế. Không có bất kỳ người nào xuất hiện, nhưng một ít cổ năng lực phức tạp thì chưa từng ngừng lại bao giờ.
Tề Nhạc dứt khoát ngồi xuống đất. Lặng yên vận vân lực Kỳ Lân, một tầng thủy vân lực nhàn nhạt hiện ra, nương tựa vào tính ngăn che dấu khí tức của bốn người, sau đó lặng lẽ qua sát.
Bọn họ không cần chờ đợi quá lâu, trong Sùng Thánh Tự đã xuất hiện biến hóa. Một đạo hào quang màu ngà sữa từ trong Đại Lý tam tháp, ở trên đỉnh chủ tháp Thiên Tầm tháp bắn ra ngoài, hào quang lóe lên, chiếu sáng toàn bộ Sùng Thánh Tự. Trong nháy mắt hào quang màu ngà sữa này xuất hiện. Trong một góc âm u của Sùng Thánh Tự xuất hiện nhiều thân ảnh, rất nhanh chúng tản ra chung quanh.
- Thánh nguyên.
Tề Nhạc hô nhỏ một tiếng. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, năng lượng màu ngà sữa này tới từ thánh nguyên. Khí tức bi thương của thánh nguyên Tề Nhạc không cảm giác được, nhưng hắn lại nhìn thấy rõ ràng trong hào quang màu ngà sữa của thánh nguyên, xen lẫn một tia màu đỏ. So sánh với thánh lực của thánh nguyên, cổ năng lượng màu ngà sữa này rất khổng lồ, nhất là hỏa nguyên tố trong đó ngưng kết tới gần mức kết tinh thành thể rắn rồi.
Năng lượng cường đại tới mức sắp biến thành thể rắn, đó là trình độ gì! Thần kinh Tề Nhạc lập tức khẩn trương lên.
Mấy tiếng kêu đau đớn từ trong Sùng Thánh Tự truyền ra. Hiển nhiên đã có người bị thương. Đột nhiên, Tề Nhạc phát hiện Sùng Thánh Tự trước mặt như có biến hóa, cũng không phải từ các nơi hẻo lánh, mà là cả Sùng Thánh Tự trong nháy mắt này đều biến hóa.
Một cổ khí tức trang nghiêm từ mỗi góc của Sùng Thánh Tự hiện ra ngoài, đó là năng lượng uy hiếp, khí thế uy nghiêm từ núi cao tán ra, cho dù bọn người Tề Nhạc đứng cách Sùng Thánh Tự còn một đoạn, nhưng cũng cảm nhận rõ năng lượng khổng lồ trong đó. Đây tuyệt đối không phải sức người có thể phát ra. Đỉnh của Đại Lý tam tháp đều xuất hiện hào quang màu ngà sữa. Một âm thanh to lớn vang lên.
- Bất luận các vị là người nào. Bất luận các vị từ nơi nào tới, Sùng Thánh Tự là thánh địa phật môn, không phải chỗ cho các vị tới vấy bẩn. Lập tức rời khỏi đây, nếu không, bần tăng sẽ trục xuất các vị. A Di Đà Phật.
Âm thanh to lớn lại hùng hậu, từ biểu hiện thì thấy nó không bá đạo bằng Sư Tử Hống của Từ Đông. Nhưng nguồn gốc của ân thanh này tơi từ sâu trong nội tâm, sinh ra cảm giác chấn nhiếp không ai có thể chống cự.
Như Nguyệt kinh ngạc nói:
- Cao tăng phật môn. Không biết là ai.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Nơi này là thánh địa phật môn, làm sao không có cao tăng chứ? Phật lực thật mạnh. Nhưng mà, cỗ phật lực này không có tinh khiết tường hòa như Trát Cách Lỗ đại sư, bên trong ẩn chứa bá đạo khôn cùng.
Từ Đông nói:
- Vị cao tăng này sẽ không dùng sức một mình chống lại Hắc Ám Quốc Hội đấy chứ?
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Từ ca, anh nhìn lầm rồi, tuy người của Hắc Ám Quốc Hội đã ở gần đây, nhưng còn chưa có tiến vào Sùng Thánh Tự. Những bóng đen vừa rồi Hẳn là người Phệ Hồn Đường của nước Thái Dương. Hơn nữa, cho dù người của Hắc Ám Quốc Hội tới thật, cũng chưa chắc có thể làm được gì. Vị cao tăng kia không phải một người. Anh đừng quên nơi này là Sùng Thánh Tự, thánh địa của phật môn. Hơn nữa chùa cổ trên một ngàn năm đều có đặc thù của nó.
Lúc này, Tề Nhạc càng thêm khẳng định loại cảm giác khi nhìn thấy Đại Lý tam tháp, quả nhiên Sùng Thánh Tự không phải địa phương bình thường.
- Đây tuyệt đối không được. Không nói trước độc tính của anh gây tổn thương bao nhiêu với hung thú, chỉ riêng việc làm chết bao nhiêu sinh vật trong đó, đây là chuyện tuyệt đối không được làm rồi.
Hồ Quang bất đắc dĩ nói:
- Cho dù là vậy, tôi cũng chỉ là đề nghị mà thôi. Xem độc có thể sắp xếp không! Hay là tôi đi vào WC bài tiết độc xem sao.
Nói xong, quay người đi vào WC.
Dịch An cười hắc hắc, ngậm lấy điếu thuốc nói:
- Bổn sự đi ị của anh còn kém tôi. Coi chừng bị táo bón không ra được cái gì đấy.
Mắt nhỏ của Hồ Quang liếc hắn.
- Đúng vậy, có ai không kém anh chứ, ai bảo tôi kéo ra ngoài giúp là Dịch An chứ?
- Ta kháo, các ngươi thôi ngay cái cuộc nói chuyện buồn nôn này có được không.
Ngay cả trầm ổn như Quản Bình cũng không chịu nổi.
Tề Nhạc cười ha hả, nói:
- Được rồi, chuyện này đã định, đợi tới khi trời tối hẳn chúng hành động đã. Điền Thử, cậu và Tiểu Ất nên ở đây chiếu cố cho đại sư.
Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn, cảnh đẹp chạng vạng tối không duy trì thời gian quá dài, trời chiều cũng từ từ biến mất phía tây, dưới chân trời. Trên bầu trời đã xuất hiện ánh sao, nhiệt độ hạ thấp hơn ban ngày.
Bốn người Tề Nhạc rời khỏi khách sạn, bọn họ cũng không vội vã đi tìm thánh nguyên. Sau khi được Trát Cách Lỗ chỉ dẫn. Hiện tại Tề Nhạc đã phân biệt ra được ba cổ khí tức cường đại. Hắn cẩn thận dùng khí tức Kỳ Lân của mình cảm thụ vị trí của thánh nguyên, đồng thời chú ý tới hướng đi của hai con hung thú kia. Bởi vì đi vòng quanh, cộng thêm mang theo ba người khác nên phải hết sức cẩn thận và rất tốn thời gian.
Tuy thời gian khai phá Đại Lý không ngắn, nhưng cảnh sắc của nó vẫn bảo tồn tới bây giờ, nhưng địa phương cho người ở lại không nhiều lắm. Bởi vậy, đại bộ phận tình huống nơi này vẫn bảo trì trạng thái hoang sơ. Nhất là bên ngoài thành Đại Lý, loại tình huống này càng thêm rõ ràng.
Bọn người Tề Nhạc lặng lẽ tiếp cận Sùng Thánh Tự, bọn họ không có bay, dưới sự dẫn dắt của Tề Nhạc, hiện giờ đi theo góc độ tốt nhất tới Sùng Thánh Tự.
- Dừng một chút.
Tề Nhạc đi lên một bước rồi dừng lại, bọn họ hiện giờ đang đứng trong một bãi phi lao gần núi, chung quanh im ắng.
- Như thế nào?
Như Nguyệt hỏi.
Tề Nhạc nhắm mắt lại, cẩn thận cảm giác tình hình chung quanh rồi mở mắt ra, đáy mắt có hào quang màu bạc lóe lên, nói:
- Quả nhiên bọn đầu trâu mặt ngựa đã xuất hiện. Bọn chúng thật khéo chọn thời điểm a! Xem ra, Nhạc Nguyên lựa chọn hôm nay đúng là có nguyên nhân trong đó. Chỉ sợ, thánh nguyên hai ngày sau sẽ xuất hiện ở nơi này. Hiện tại không chỉ có ba cổ khí tức cường đại, mà có rất nhiều khí tức lộn xộn đang ẩn nấp chung quanh Sùng Thánh Tự, xem ra, buổi tối hôm nay rất náo nhiệt đấy.
Tề Nhạc cẩn thận phân biệt rõ phương hướng, lúc này mới mang theo Như Nguyệt ba người tiếp tục hành động, nương tựa vào khí tức Kỳ Lân cảm giác các cổ năng lượng chấn động khác, hắn tìm được một khu vực chân không, cẩn thận từng li từng tí tránh né tới gần những cổ năng lượng cường đại gần Sùng Thánh Tự, đi tới gần hướng tam tháp.
- Chúng ta ở lại chỗ này.
Tề Nhạc dừng lại ở một sườn núi, nơi này cách mặt đất chừng năm mươi mét, vừa vặn có thể nhìn thấy tình huống đại khái bên trong Sùng Thánh Tự, tuy bây giờ là ban đêm, nhưng ánh sao từ trên cao chiếu xuống, Đại Lý tam tháp hiện ra rõ ràng ở trước mặt. Ánh mắt bốn người rất tốt, có thể nhìn rõ tình huống bên trong chùa.
Sùng Thánh Tự hiện giờ rất yên tĩnh, ít nhất từ mặt ngoài là thế. Không có bất kỳ người nào xuất hiện, nhưng một ít cổ năng lực phức tạp thì chưa từng ngừng lại bao giờ.
Tề Nhạc dứt khoát ngồi xuống đất. Lặng yên vận vân lực Kỳ Lân, một tầng thủy vân lực nhàn nhạt hiện ra, nương tựa vào tính ngăn che dấu khí tức của bốn người, sau đó lặng lẽ qua sát.
Bọn họ không cần chờ đợi quá lâu, trong Sùng Thánh Tự đã xuất hiện biến hóa. Một đạo hào quang màu ngà sữa từ trong Đại Lý tam tháp, ở trên đỉnh chủ tháp Thiên Tầm tháp bắn ra ngoài, hào quang lóe lên, chiếu sáng toàn bộ Sùng Thánh Tự. Trong nháy mắt hào quang màu ngà sữa này xuất hiện. Trong một góc âm u của Sùng Thánh Tự xuất hiện nhiều thân ảnh, rất nhanh chúng tản ra chung quanh.
- Thánh nguyên.
Tề Nhạc hô nhỏ một tiếng. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, năng lượng màu ngà sữa này tới từ thánh nguyên. Khí tức bi thương của thánh nguyên Tề Nhạc không cảm giác được, nhưng hắn lại nhìn thấy rõ ràng trong hào quang màu ngà sữa của thánh nguyên, xen lẫn một tia màu đỏ. So sánh với thánh lực của thánh nguyên, cổ năng lượng màu ngà sữa này rất khổng lồ, nhất là hỏa nguyên tố trong đó ngưng kết tới gần mức kết tinh thành thể rắn rồi.
Năng lượng cường đại tới mức sắp biến thành thể rắn, đó là trình độ gì! Thần kinh Tề Nhạc lập tức khẩn trương lên.
Mấy tiếng kêu đau đớn từ trong Sùng Thánh Tự truyền ra. Hiển nhiên đã có người bị thương. Đột nhiên, Tề Nhạc phát hiện Sùng Thánh Tự trước mặt như có biến hóa, cũng không phải từ các nơi hẻo lánh, mà là cả Sùng Thánh Tự trong nháy mắt này đều biến hóa.
Một cổ khí tức trang nghiêm từ mỗi góc của Sùng Thánh Tự hiện ra ngoài, đó là năng lượng uy hiếp, khí thế uy nghiêm từ núi cao tán ra, cho dù bọn người Tề Nhạc đứng cách Sùng Thánh Tự còn một đoạn, nhưng cũng cảm nhận rõ năng lượng khổng lồ trong đó. Đây tuyệt đối không phải sức người có thể phát ra. Đỉnh của Đại Lý tam tháp đều xuất hiện hào quang màu ngà sữa. Một âm thanh to lớn vang lên.
- Bất luận các vị là người nào. Bất luận các vị từ nơi nào tới, Sùng Thánh Tự là thánh địa phật môn, không phải chỗ cho các vị tới vấy bẩn. Lập tức rời khỏi đây, nếu không, bần tăng sẽ trục xuất các vị. A Di Đà Phật.
Âm thanh to lớn lại hùng hậu, từ biểu hiện thì thấy nó không bá đạo bằng Sư Tử Hống của Từ Đông. Nhưng nguồn gốc của ân thanh này tơi từ sâu trong nội tâm, sinh ra cảm giác chấn nhiếp không ai có thể chống cự.
Như Nguyệt kinh ngạc nói:
- Cao tăng phật môn. Không biết là ai.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Nơi này là thánh địa phật môn, làm sao không có cao tăng chứ? Phật lực thật mạnh. Nhưng mà, cỗ phật lực này không có tinh khiết tường hòa như Trát Cách Lỗ đại sư, bên trong ẩn chứa bá đạo khôn cùng.
Từ Đông nói:
- Vị cao tăng này sẽ không dùng sức một mình chống lại Hắc Ám Quốc Hội đấy chứ?
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Từ ca, anh nhìn lầm rồi, tuy người của Hắc Ám Quốc Hội đã ở gần đây, nhưng còn chưa có tiến vào Sùng Thánh Tự. Những bóng đen vừa rồi Hẳn là người Phệ Hồn Đường của nước Thái Dương. Hơn nữa, cho dù người của Hắc Ám Quốc Hội tới thật, cũng chưa chắc có thể làm được gì. Vị cao tăng kia không phải một người. Anh đừng quên nơi này là Sùng Thánh Tự, thánh địa của phật môn. Hơn nữa chùa cổ trên một ngàn năm đều có đặc thù của nó.
Lúc này, Tề Nhạc càng thêm khẳng định loại cảm giác khi nhìn thấy Đại Lý tam tháp, quả nhiên Sùng Thánh Tự không phải địa phương bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.