Chương 155: Long đằng hổ dược. (3)
Đường Gia Tam Thiểu
23/09/2013
Đây là một đám mây, trong mây mù, hai thân thể như ẩn như hiện, đều là thân ảnh màu trắng, một tiếng long ngâm chấn nhiếp cửu thiên, từng
đoàn bạch sắc quang mang đánh xuống trụ sở nghiên cứu, giống như bom
oanh kích trụ sở nghiên cứu này. Tuy cường độ hợp kim titan cứng rắn,
nhưng vẫn bị oanh lõm xuống. Binh sĩ Thái Dương Quốc phía dưới không
ngừng bắn lên không trung, nhưng người trên mây dùng cách nào đó ngăn
cản lại.
Người ngoài không cách nào nhìn thấy hai thân ảnh bên trong mây, nhưng Tề Nhạc lại biết họ là ai, phong quyển vân tụ, trừ Long cùng Hổ ra, ai có thể làm được đây? Cái gọi là "vân tòng long, phong tòng hổ", long đằng hổ dược, người đến, chính là Phách Vương Long Hải Như Nguyệt cùng dâm hổ Từ Đông, bọn họ cùng dùng Bản Chúc Tương Dị Hóa, thực lực cường hoành không phải binh sĩ bình thường có thể ngăn cản được.
- Cơ Đức, lái xe.
Tề Nhạc gầm nhẹ một tiếng. Hắn tin tưởng dùng thực lực của Long, Hổ thì những binh sĩ kia có thể lưu bọn họ lại Thái Dương Quốc này, nhiệm vụ đã hoàn thành, nên rời đi mới là trọng yếu nhất.
Thời điểm ánh mắt Tề Nhạc rời khỏi trụ sở nghiên cứu, hắn nhìn thấy hai thân ảnh của Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông vọt tới, nhưng mà, hiện tại Tề Nhạc thật sự quá mệt mỏi, hắn không còn tâm tư suy nghĩ chuyện này, bắt lấy cái áo khoác của Cơ Đức phủ lên người, ngồi tựa vào thành xe tải, thở hổn hển.
Trong lúc xe tải rời khỏi hai mươi cây số, đi tới một bãi đổ xe ở ngoại ô, ở chỗ này, có ít nhất mấy chục chiếc xe tải cùng loại với bọn họ, bốn người dựa theo kế hoạch xuống xe, Cơ Đức vội vàng đi tới hỏi:
- Sư phụ, tiến sĩ đâu? Không có thành công sao?
Tề Nhạc được Diệt Dương nâng xuống, nói:
- Trở về rồi nói, nơi đây không phải địa phương nói chuyện.
Cơ Đức bỏ xe tải, đi tới một chiếc xe tải khác trong kho hàng, bốn người vừa muốn lên xe, một cơn gió thổi tới, thân hình lóe lên, bọn họ đã phát hiện trước mặt có người. Chính là Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông.
Diệt Dương cùng Thực Vật Hồn khẩn trương vừa muốn ra tay, Tề Nhạc vội vàng cản bọn họ, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Hải Như Nguyệt, cười khổ nói:
- Tôi trốn tới đây các người cũng tìm được, bội phục ah, bội phục.
Hải Như Nguyệt không nói gì, đột nhiên tiến lên một bước, một quyền đánh vào ngực của Tề Nhạc, Tề Nhạc kêu rên một tiếng, thân thể bay ngược ra sau, trực tiếp đụng vào mái hiên xe tải. Thực Vật Hồn giận dữ, dây leo màu xanh lá bắn ra, từ bốn phương tám hướng quấy lấy Hải Như Nguyệt.
Hải Như Nguyệt nhẹ kêu một tiếng, hai tay huyển hóa thành vô số trảo, hóa giải từng sợi dây leo, dây leo kia dưới trảo của nàng biến thành nát vụn, khiến cho sắc mặt Thực Vật Hồn tái nhợt.
Tề Nhạc cố nén đau ở ngực, hô:
- Đừng đánh, đều là người một nhà, trở về trước rồi nói sau.
Hải Như Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, dường như muốn nói, trở về rồi tính sổ với anh.
Cơ Đức giữ chặt Thực Vật Hồn đang căm tức, Diệt Dương nâng Tề Nhạc dậy, sáu người đi lên xe, ở trên xe trước, Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông giải trừ cầm tinh dị hóa của mình.
Cơ Đức điều khiển ô tô, nhìn thấy cảnh vật hai bên đường biến đổi, Tề Nhạc lúc này cũng buông lỏng lại, hành động lần này, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, đó chính là kích thích.
- Từ Đông, sao các người tìm được tôi? Lẽ ra khoảng cách Thái Dương Quốc xa như vậy, các người còn tìm được khí tức của tôi.
Vừa trầm tĩnh lại, Tề Nhạc không nhịn được mở miệng hỏi. Đương nhiên hắn sẽ không hỏi Hải Như Nguyệt mặt lạnh như tiền, mà là hỏi dâm hổ có quan hệ không tệ với mình.
Âm thanh của Từ Đông vẫn mềm nhũn như trước.
- Anh đấy! Một chút kích thích đã bỏ chạy rồi sao? Anh có biết chúng tôi sốt ruột lắm hay không? Khá tốt Minh Minh nói cho chúng tôi nghe anh ở Thái Dương Quốc, nếu không, chúng tôi còn không biết đi tới nơi nào tìm anh đấy. Về phần tại sao có thể trực tiếp tìm được ngươi, vậy đơn giản, trên người của anh có Kỳ Lân Ẩn che dấu khí tức, nhưng anh đừng quên mình đang cầm tinh hoàn của Như Nguyệt đấy chứ, chúng tôi vừa tới thủ đô Thái Dương Quốc, đã cảm nhận được sự tồn tại của anh, hơn nữa từ khí tức của tinh hoàn truyền lại, có lẽ anh vô cùng nguy hiểm, cho nên mới dùng tốc độ nhanh nhất đi qua đây, khá tốt đến kịp thời, mới dẫn dắt địch nhân giúp anh. Không nghĩ tới tiểu Thái Dương Quốc cũng có cao thủ, vừa rồi có hai gia hỏa quần áo xám công kích chúng tôi, may mắn bọn họ không biết bay, nếu không chúng tôi muốn thoát thân cũng không dễ.
Từ Đông nói, trong lòng Tề Nhạc thầm kinh ngạc sự cường đại của Phệ Hồn, Hải Như Nguyệt đã có thực lực sáu vân, Từ Đông cũng là năm vân, hai người cũng không thể đánh chết cao thủ Phệ Hồn cấp lưu, khó trách Viêm Hoàng Hồn lại xem Phệ Hồn là đại địch.
Từ Đông nhìn Tề Nhạc nói xong, sau đó nháy mắt, Tề Nhạc tự nhiên hiểu được ý của hắn, có chút bất đắc dĩ nhìn Hải Như Nguyệt nói:
- Này Bá, không, Như Nguyệt, lần này là tôi không tốt, tôi không nên chạy tới Thái Dương Quốc này, cái này, cái này...
- Anh là hỗn đản.
Hải Như Nguyệt hung hăng liếc mắt nhìn Tề Nhạc.
- Anh không biết mình có thân phận gì à? Tôi nói rõ ràng cho anh rõ, sự tồn tại của anh rất trọng yếu với chúng tôi. Anh dám một thân đi mạo hiểm, còn đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm với Viêm Hoàng Hồn, nếu gặp chuyện không may, chúng tôi làm sao bây giờ? Bàn giao với Trát Cách Lỗ đại sư như thế nào đây? Tề Nhạc, anh được lắm! Sau khi quay về nước, sau lần này, tôi cảm thấy nên đặc huấn choi anh.
- Không muốn ah! Như Nguyệt, cô xem, có thể cho tôi lập công chuộc tội không?
Tề Nhạc hỏi dò. Hiện tại hắn tình nguyện bị đánh còn hơn đặc huấn, tuy Hải Như Nguyệt mặt lạnh, nhưng trong ánh mắt lạnh như băng của nàng hắn vẫn cảm nhận được vài phần ân cần. Nhịn không được khôi phục tập tính côn đồ là cò kè mặc cả.
Hải Như Nguyệt nhìn qua Tề Nhạc đang cười làm lành, tuy miễn cưỡng che dấu tính tình của mình, nhưng trong mắt ánh mắt cũng nhu hòa hơn một ít, dù sao tìm được Tề Nhạc, hắn cũng không có nguy hiểm gì, nàng cũng thở ra một hơi, lập tức, tức giận nói:
- Anh có công lao gì?
Tề Nhạc cười hắc hắc nói:
- Đương nhiên là có, lát nữa sẽ nói cho cô biết, tôi cảm thấy có thể chuộc tội. Đặc huấn này xem như không...
Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông đều tò mò nhìn hắn, Như Nguyệt nói:
- Tôi phải xem công lao của anh là gì đã.
Cơ Đức lái xe một vòng lớn, sau đó từ một hướng khác đi trở lại thủ đô Thái Dương Quốc, lúc này bọn họ trở lại văn phòng, Thiên Hồn đã dứng ở dưới lầu đợi bọn họ. Vốn Thiên Hồn cũng định theo Cơ Đức tiếp ứng Tề Nhạc, nhưng vì Điện Não Hồn trước sau giải mã và xâm lấm vệ tinh, trí nhớ tiêu hao quá lớn, cho nên hắn phải ở lại chỉ huy thay, cho nên mới lưu lại.
Thiên Hồn không thấy được Quản Bình tiến sĩ xuất hiện cũng không có hỏi gì, chỉ kinh ngạc nhìn qua Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông vài lần, trên đường trở về, Cơ Đức đã thông qua sóng tinh thần nói lại chuyện xảy ra.
Người ngoài không cách nào nhìn thấy hai thân ảnh bên trong mây, nhưng Tề Nhạc lại biết họ là ai, phong quyển vân tụ, trừ Long cùng Hổ ra, ai có thể làm được đây? Cái gọi là "vân tòng long, phong tòng hổ", long đằng hổ dược, người đến, chính là Phách Vương Long Hải Như Nguyệt cùng dâm hổ Từ Đông, bọn họ cùng dùng Bản Chúc Tương Dị Hóa, thực lực cường hoành không phải binh sĩ bình thường có thể ngăn cản được.
- Cơ Đức, lái xe.
Tề Nhạc gầm nhẹ một tiếng. Hắn tin tưởng dùng thực lực của Long, Hổ thì những binh sĩ kia có thể lưu bọn họ lại Thái Dương Quốc này, nhiệm vụ đã hoàn thành, nên rời đi mới là trọng yếu nhất.
Thời điểm ánh mắt Tề Nhạc rời khỏi trụ sở nghiên cứu, hắn nhìn thấy hai thân ảnh của Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông vọt tới, nhưng mà, hiện tại Tề Nhạc thật sự quá mệt mỏi, hắn không còn tâm tư suy nghĩ chuyện này, bắt lấy cái áo khoác của Cơ Đức phủ lên người, ngồi tựa vào thành xe tải, thở hổn hển.
Trong lúc xe tải rời khỏi hai mươi cây số, đi tới một bãi đổ xe ở ngoại ô, ở chỗ này, có ít nhất mấy chục chiếc xe tải cùng loại với bọn họ, bốn người dựa theo kế hoạch xuống xe, Cơ Đức vội vàng đi tới hỏi:
- Sư phụ, tiến sĩ đâu? Không có thành công sao?
Tề Nhạc được Diệt Dương nâng xuống, nói:
- Trở về rồi nói, nơi đây không phải địa phương nói chuyện.
Cơ Đức bỏ xe tải, đi tới một chiếc xe tải khác trong kho hàng, bốn người vừa muốn lên xe, một cơn gió thổi tới, thân hình lóe lên, bọn họ đã phát hiện trước mặt có người. Chính là Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông.
Diệt Dương cùng Thực Vật Hồn khẩn trương vừa muốn ra tay, Tề Nhạc vội vàng cản bọn họ, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Hải Như Nguyệt, cười khổ nói:
- Tôi trốn tới đây các người cũng tìm được, bội phục ah, bội phục.
Hải Như Nguyệt không nói gì, đột nhiên tiến lên một bước, một quyền đánh vào ngực của Tề Nhạc, Tề Nhạc kêu rên một tiếng, thân thể bay ngược ra sau, trực tiếp đụng vào mái hiên xe tải. Thực Vật Hồn giận dữ, dây leo màu xanh lá bắn ra, từ bốn phương tám hướng quấy lấy Hải Như Nguyệt.
Hải Như Nguyệt nhẹ kêu một tiếng, hai tay huyển hóa thành vô số trảo, hóa giải từng sợi dây leo, dây leo kia dưới trảo của nàng biến thành nát vụn, khiến cho sắc mặt Thực Vật Hồn tái nhợt.
Tề Nhạc cố nén đau ở ngực, hô:
- Đừng đánh, đều là người một nhà, trở về trước rồi nói sau.
Hải Như Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, dường như muốn nói, trở về rồi tính sổ với anh.
Cơ Đức giữ chặt Thực Vật Hồn đang căm tức, Diệt Dương nâng Tề Nhạc dậy, sáu người đi lên xe, ở trên xe trước, Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông giải trừ cầm tinh dị hóa của mình.
Cơ Đức điều khiển ô tô, nhìn thấy cảnh vật hai bên đường biến đổi, Tề Nhạc lúc này cũng buông lỏng lại, hành động lần này, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, đó chính là kích thích.
- Từ Đông, sao các người tìm được tôi? Lẽ ra khoảng cách Thái Dương Quốc xa như vậy, các người còn tìm được khí tức của tôi.
Vừa trầm tĩnh lại, Tề Nhạc không nhịn được mở miệng hỏi. Đương nhiên hắn sẽ không hỏi Hải Như Nguyệt mặt lạnh như tiền, mà là hỏi dâm hổ có quan hệ không tệ với mình.
Âm thanh của Từ Đông vẫn mềm nhũn như trước.
- Anh đấy! Một chút kích thích đã bỏ chạy rồi sao? Anh có biết chúng tôi sốt ruột lắm hay không? Khá tốt Minh Minh nói cho chúng tôi nghe anh ở Thái Dương Quốc, nếu không, chúng tôi còn không biết đi tới nơi nào tìm anh đấy. Về phần tại sao có thể trực tiếp tìm được ngươi, vậy đơn giản, trên người của anh có Kỳ Lân Ẩn che dấu khí tức, nhưng anh đừng quên mình đang cầm tinh hoàn của Như Nguyệt đấy chứ, chúng tôi vừa tới thủ đô Thái Dương Quốc, đã cảm nhận được sự tồn tại của anh, hơn nữa từ khí tức của tinh hoàn truyền lại, có lẽ anh vô cùng nguy hiểm, cho nên mới dùng tốc độ nhanh nhất đi qua đây, khá tốt đến kịp thời, mới dẫn dắt địch nhân giúp anh. Không nghĩ tới tiểu Thái Dương Quốc cũng có cao thủ, vừa rồi có hai gia hỏa quần áo xám công kích chúng tôi, may mắn bọn họ không biết bay, nếu không chúng tôi muốn thoát thân cũng không dễ.
Từ Đông nói, trong lòng Tề Nhạc thầm kinh ngạc sự cường đại của Phệ Hồn, Hải Như Nguyệt đã có thực lực sáu vân, Từ Đông cũng là năm vân, hai người cũng không thể đánh chết cao thủ Phệ Hồn cấp lưu, khó trách Viêm Hoàng Hồn lại xem Phệ Hồn là đại địch.
Từ Đông nhìn Tề Nhạc nói xong, sau đó nháy mắt, Tề Nhạc tự nhiên hiểu được ý của hắn, có chút bất đắc dĩ nhìn Hải Như Nguyệt nói:
- Này Bá, không, Như Nguyệt, lần này là tôi không tốt, tôi không nên chạy tới Thái Dương Quốc này, cái này, cái này...
- Anh là hỗn đản.
Hải Như Nguyệt hung hăng liếc mắt nhìn Tề Nhạc.
- Anh không biết mình có thân phận gì à? Tôi nói rõ ràng cho anh rõ, sự tồn tại của anh rất trọng yếu với chúng tôi. Anh dám một thân đi mạo hiểm, còn đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm với Viêm Hoàng Hồn, nếu gặp chuyện không may, chúng tôi làm sao bây giờ? Bàn giao với Trát Cách Lỗ đại sư như thế nào đây? Tề Nhạc, anh được lắm! Sau khi quay về nước, sau lần này, tôi cảm thấy nên đặc huấn choi anh.
- Không muốn ah! Như Nguyệt, cô xem, có thể cho tôi lập công chuộc tội không?
Tề Nhạc hỏi dò. Hiện tại hắn tình nguyện bị đánh còn hơn đặc huấn, tuy Hải Như Nguyệt mặt lạnh, nhưng trong ánh mắt lạnh như băng của nàng hắn vẫn cảm nhận được vài phần ân cần. Nhịn không được khôi phục tập tính côn đồ là cò kè mặc cả.
Hải Như Nguyệt nhìn qua Tề Nhạc đang cười làm lành, tuy miễn cưỡng che dấu tính tình của mình, nhưng trong mắt ánh mắt cũng nhu hòa hơn một ít, dù sao tìm được Tề Nhạc, hắn cũng không có nguy hiểm gì, nàng cũng thở ra một hơi, lập tức, tức giận nói:
- Anh có công lao gì?
Tề Nhạc cười hắc hắc nói:
- Đương nhiên là có, lát nữa sẽ nói cho cô biết, tôi cảm thấy có thể chuộc tội. Đặc huấn này xem như không...
Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông đều tò mò nhìn hắn, Như Nguyệt nói:
- Tôi phải xem công lao của anh là gì đã.
Cơ Đức lái xe một vòng lớn, sau đó từ một hướng khác đi trở lại thủ đô Thái Dương Quốc, lúc này bọn họ trở lại văn phòng, Thiên Hồn đã dứng ở dưới lầu đợi bọn họ. Vốn Thiên Hồn cũng định theo Cơ Đức tiếp ứng Tề Nhạc, nhưng vì Điện Não Hồn trước sau giải mã và xâm lấm vệ tinh, trí nhớ tiêu hao quá lớn, cho nên hắn phải ở lại chỉ huy thay, cho nên mới lưu lại.
Thiên Hồn không thấy được Quản Bình tiến sĩ xuất hiện cũng không có hỏi gì, chỉ kinh ngạc nhìn qua Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông vài lần, trên đường trở về, Cơ Đức đã thông qua sóng tinh thần nói lại chuyện xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.