Chương 1179: Ngượng ngùng cùng khoái hoạt. (3)
Đường Gia Tam Thiểu
07/06/2014
Thương Băng sững sờ, trong tay truyền đến cảm giác nóng rực mà cứng rắn khiến cho tâm hồn thiếu nữ khẽ run lên, tuy rằng biểu hiện ra nàng là người hào sảng nhất trong chúng nữ, nhưung mà lần trước ở cùng Tề Nhạc trong bão cát sa mạc, hiện tại lại tiếp xúc đến lửa nóng siêu cấp như thế, trong nội tâm nàng vẫn cảm thấy không khỏi khẽ run lên. Khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn Tề Nhạc một cái rồi vội vàng đem tay của mình thu trở về.
Tề Nhạc đắc chí vừa lòng cười ha ha, nói:
- Ăn cơm ăn cơm. Ngủ một đêm, thật sự là thoải mái ah! Thân thể của ta có chút cứng ngắc. Ừm. Đợi lát nữa phải tìm hai người hoạt động một chút mới được, có ai tình nguyện đăng kí không hả?
Thần quang điện xạ từ trong mắt Tề Nhạc bắn ra, khi ánh mắt của hắn đảo qua trên người chúng chiến sĩ Sinh Tiếu, cả đám không ai dám giễu cợt hắn, mọi người đều cúi thấp đầu xuống sợ bị Tề Nhạc chọn trúng hoặc là nói hiện giờ mà đi hoạt động cùng Tề Nhạc thì trừ phi là có khuynh hướng tự ngược, chứ chẳng ai chịu tình nguyện. Đây đã là nhận thức chung của các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.
Bình ổn phong ba giễu cợt, lúc này Minh Minh cũng đã ngượng ngùng từ trên lầu đi xuống, nhìn khuôn mặt nàng như táo đỏ, Tề Nhạc thật muốn đi lên cắn lên một ngụm. Đồng thời cũng trong lòng cười khổ, nha đầu kia bây giờ mới đi ra, không phải giấu đầu hở đuôi sao? Đáng thương mình và Minh Minh không có cái gì làm, nhưng bây giờ chịu tiếng xấu thay cho người khác, thua lỗ, thật sự là thua lỗ.
Minh Minh mặc một thân trang phục bình thường rộng thùng thình, nàng vừa mới tắm rửa xong tóc vẫn ướt sũng. Trên người thậm chí còn có chút hơi nước ấm áp, sóng mắt lưu chuyển, da thịt sau khi tắm xong càng thêm hồng nhuận, tựa hồ muốn nhỏ ra nước. Cho dù là các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nhìn quen mỹ nữ cũng không khỏi cảm thấy ngây dại.
Từ Đông nhìn Tề Nhạc rồi lại nhìn Minh Minh, đột nhiên nói:
- Không được, tôi nhịn không được rồi. Lão đại, muốn hành hạ thì anh hành hạ tôi đi. Bất quá, trước đó tôi nhất định phải huýt sáo. Lưu manh huýt sáo.
Lưu manh huýt sáo vang lên, mọi người lại một lần nữa cười vang. Khuôn mặt của Minh Minh càng hồng, lúc này đây, ngay cả Tề Nhạc đều dở khóc dở cười không có bất kỳ biện pháp nào. Không thể đánh người đang cười được, nhìn bộ dạng vui vẻ của mọi người, ngay cả chính hắn cũng không khỏi cười to.
Thật vất vả tiếng cười vang mới bình thường lại, Minh Minh ngồi dán sát bên cạnh Như Nguyệt, Như Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn nàng, truyền âm nói:
- Minh Minh, em thật là lợi hại ah! Nhìn dáng vẻ của em, tựa hồ không có việc gì. Chị gần đây tự nhận là thân thể cường độ rất cao, nhưng sau lần thứ nhất với hắn cũng vô pháp dậy nổi, em làm thế nào vậy?
Minh Minh ngồi ở chỗ kia, thật vất vả mới khiến cho ngượng ngùng trong lòng bình tức một ít, cầm lấy một cái trứng cút đưa vào miệng mình, nghe Như Nguyệt vừa hỏi như vậy lập tức phốc một tiếng phun ra đi ra ngoài, vừa vặn rơi vào trong chén sữa bò của Tề Nhạc bắn hết sữa lên mặt hắn.
Tiếng cười thật vất vả mới đình chỉ lại một lần nữa bộc phát, mặc dù mọi người không biết Như Nguyệt nói cái gì với Minh Minh, nhưng thấy phản ứng của Minh Minh cũng khiến mọi người cười không nín được.
- Ặc. Tôi ... ha ha. Tôi nhịn không nổi, lão đại, tôi về phòng trước, tôi chịu không được rồi.
Điền Thử từ vị trí của mình đứng lên, quay người đi lên lầu. Hai tay ôm bụng cười tới mức toàn thân run rẩy.
Mạc Địch lặng lẽ đứng lên, mang theo vẻ mặt vui vẻ đi theo Điền Thử, nhìn thân ảnh của bọn hắn rời đi, Tề Nhạc không khỏi có chút kinh ngạc. Nhìn bề ngoài mình không có làm cái gì, nhưng Điền Thử cùng Mạc Địch có lẽ đã xảy ra rất nhiều chuyện ah! Là một đại ca, có lẽ hắn chưa làm tròn trách nhiệm. Có cơ hội nhất định phải hỏi một chút xem đám người Điền Thử phát triển như thế nào rồi.
Biến hóa của Điền Thử xác thực rất lớn. Từ khi ban đầu ở thời kì Viễn Cổ Cự Thú tu luyện đến nay, thể trọng của hắn không ngừng hạ thấp, thực lực lại đang không ngừng gia tăng. Trước kia Điền Thử có bộ dáng mập mạp vô cùng, còn hiện tại hắn đã gầy hơn rất nhiều, tướng mạo cũng khác hơn xưa. Mặc dù nói không quá mức anh tuấn, nhưng với tuổi chưa tới mười tám của hắn thì tuyệt xứng với hai chữ thanh tú.
Hơn nữa Tề Nhạc phát hiện, hai năm qua thân hình Điền Thử biến hóa rất lớn, hiện tại bề ngoài đã không khác mấy với biến hóa. Cứ theo đà này, con trai phát dục tương đối trễ, chỉ cần không bao lâu nữa sẽ cao hơn Mạc Địch, hai người coi như là xứng đôi. Tuổi cũng không phải chênh lệch nhiều ah!
Bữa sáng vui vẻ kết thúc, sau khi thu dọn xong, Tề Nhạc đem tất cả mọi người tập trung trong phòng khách, đêm qua Như Nguyệt đã đem những chuyện đã phát sinh lần này nói cho hắn biết.
- Địa ngục tùy thời cũng có thể xâm lấn cái thế giới này của chúng ta. Tôi lần này tuy rằng thành công từ địa ngục chạy về, nhưng từ loại nào trình độ nào đó mà nói thì phi thường may mắn. Những thứ khác tôi không nói nhiều, nhưng muốn chống lại địa ngục thì lấy thực lực của chúng ta còn xa xa không đủ. Mọi người phải tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm ngày đạt tới thực lực cấp bậc chín vân. Tăng thêm một phần lực lượng, chúng ta sẽ càng thủ hộ tốt hơn cho phương Đông và thế giới này.
Mọi người trò chuyện với nhau, Tề Nhạc trở lại, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng có người tâm phúc, tuy rằng địa ngục xâm lấn tựa hồ là một chuyện phi thường khủng bố, nhưng bởi vì Tề Nhạc trở về, trong lòng các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không sinh ra cảm giác lo lắng nào. Dù sao dưới sự dẫn dắt của lão đại, ngay cả tai nạn của tiểu hành tinh cũng đã vượt qua, chẳng lẽ còn sợ địa ngục sao? Bọn họ đã tin tưởng vào Tề Nhạc một cách tuyệt đối gần như mù quáng rồi.
Tề Nhạc nói:
- Tôi vừa trở về, tu chỉnh vài ngày sẽ đi thời kì Viễn Cổ Cự Thú xem cuộc chiến giữa thần thú cùng hung thú như thế nào rồi. Chúng ta có ưu thế của Côn Lôn Kính, nếu như có thể mượn lực lượng của thần thú, như vậy sẽ nắm chắc đối phó với địa ngục hơn. Thuận tiện đem cả Tiểu Lâu tiểu thư về.
Xương Kiệt cười nói:
- Tiểu Lâu ở bên kia có thể nói là vui đến quên cả trời đất rồi, tôi chưa thấy nàng cười nhiều như vậy từ lúc gặp nàng.
Tề Nhạc đột nhiên cảm thấy thân thể của mình có chút cứng ngắc, bởi vì ánh mắt của ngũ nữ lúc này đều trợn lên tập trung trên người hắn. Không cần hỏi, hắn cũng biết các nàng lúc này lại nghĩ cái gì, vì thế liền chặn lại nói:
- Đương nhiên là mang mọi người cùng đi, tất cả đều phải đi. Năng lượng tự nhiên bên kia đầy đủ nhất, tôi cũng có thể giúp đỡ mọi người tu luyện, về phần có thể tới trình độ nào, bây giờ còn rất khó nói.
Kỳ thật, hắn đi thời kì Viễn Cổ Cự Thú còn có một mục đích khác chính là tìm kiếm tung tích của Xi Vưu. Ba điều kiện lão Ngưu đã thực hiện hoàn tất, Tề Nhạc cũng nhất định phải thực hiện hứa hẹn đối với hắn, không thể thất hứa.. Hơn nữa lão Ngưu còn cứu mạng của hắn, hắn nhất định phải làm. Bất quá, Tề Nhạc thật sự không dám nghĩ, lão ngưu bình thường đã cường hãn như thế, sau khi cót được Bàn Cổ Phủ sẽ còn mạnh tới cỡ nào.
Tề Nhạc đắc chí vừa lòng cười ha ha, nói:
- Ăn cơm ăn cơm. Ngủ một đêm, thật sự là thoải mái ah! Thân thể của ta có chút cứng ngắc. Ừm. Đợi lát nữa phải tìm hai người hoạt động một chút mới được, có ai tình nguyện đăng kí không hả?
Thần quang điện xạ từ trong mắt Tề Nhạc bắn ra, khi ánh mắt của hắn đảo qua trên người chúng chiến sĩ Sinh Tiếu, cả đám không ai dám giễu cợt hắn, mọi người đều cúi thấp đầu xuống sợ bị Tề Nhạc chọn trúng hoặc là nói hiện giờ mà đi hoạt động cùng Tề Nhạc thì trừ phi là có khuynh hướng tự ngược, chứ chẳng ai chịu tình nguyện. Đây đã là nhận thức chung của các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.
Bình ổn phong ba giễu cợt, lúc này Minh Minh cũng đã ngượng ngùng từ trên lầu đi xuống, nhìn khuôn mặt nàng như táo đỏ, Tề Nhạc thật muốn đi lên cắn lên một ngụm. Đồng thời cũng trong lòng cười khổ, nha đầu kia bây giờ mới đi ra, không phải giấu đầu hở đuôi sao? Đáng thương mình và Minh Minh không có cái gì làm, nhưng bây giờ chịu tiếng xấu thay cho người khác, thua lỗ, thật sự là thua lỗ.
Minh Minh mặc một thân trang phục bình thường rộng thùng thình, nàng vừa mới tắm rửa xong tóc vẫn ướt sũng. Trên người thậm chí còn có chút hơi nước ấm áp, sóng mắt lưu chuyển, da thịt sau khi tắm xong càng thêm hồng nhuận, tựa hồ muốn nhỏ ra nước. Cho dù là các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nhìn quen mỹ nữ cũng không khỏi cảm thấy ngây dại.
Từ Đông nhìn Tề Nhạc rồi lại nhìn Minh Minh, đột nhiên nói:
- Không được, tôi nhịn không được rồi. Lão đại, muốn hành hạ thì anh hành hạ tôi đi. Bất quá, trước đó tôi nhất định phải huýt sáo. Lưu manh huýt sáo.
Lưu manh huýt sáo vang lên, mọi người lại một lần nữa cười vang. Khuôn mặt của Minh Minh càng hồng, lúc này đây, ngay cả Tề Nhạc đều dở khóc dở cười không có bất kỳ biện pháp nào. Không thể đánh người đang cười được, nhìn bộ dạng vui vẻ của mọi người, ngay cả chính hắn cũng không khỏi cười to.
Thật vất vả tiếng cười vang mới bình thường lại, Minh Minh ngồi dán sát bên cạnh Như Nguyệt, Như Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn nàng, truyền âm nói:
- Minh Minh, em thật là lợi hại ah! Nhìn dáng vẻ của em, tựa hồ không có việc gì. Chị gần đây tự nhận là thân thể cường độ rất cao, nhưng sau lần thứ nhất với hắn cũng vô pháp dậy nổi, em làm thế nào vậy?
Minh Minh ngồi ở chỗ kia, thật vất vả mới khiến cho ngượng ngùng trong lòng bình tức một ít, cầm lấy một cái trứng cút đưa vào miệng mình, nghe Như Nguyệt vừa hỏi như vậy lập tức phốc một tiếng phun ra đi ra ngoài, vừa vặn rơi vào trong chén sữa bò của Tề Nhạc bắn hết sữa lên mặt hắn.
Tiếng cười thật vất vả mới đình chỉ lại một lần nữa bộc phát, mặc dù mọi người không biết Như Nguyệt nói cái gì với Minh Minh, nhưng thấy phản ứng của Minh Minh cũng khiến mọi người cười không nín được.
- Ặc. Tôi ... ha ha. Tôi nhịn không nổi, lão đại, tôi về phòng trước, tôi chịu không được rồi.
Điền Thử từ vị trí của mình đứng lên, quay người đi lên lầu. Hai tay ôm bụng cười tới mức toàn thân run rẩy.
Mạc Địch lặng lẽ đứng lên, mang theo vẻ mặt vui vẻ đi theo Điền Thử, nhìn thân ảnh của bọn hắn rời đi, Tề Nhạc không khỏi có chút kinh ngạc. Nhìn bề ngoài mình không có làm cái gì, nhưng Điền Thử cùng Mạc Địch có lẽ đã xảy ra rất nhiều chuyện ah! Là một đại ca, có lẽ hắn chưa làm tròn trách nhiệm. Có cơ hội nhất định phải hỏi một chút xem đám người Điền Thử phát triển như thế nào rồi.
Biến hóa của Điền Thử xác thực rất lớn. Từ khi ban đầu ở thời kì Viễn Cổ Cự Thú tu luyện đến nay, thể trọng của hắn không ngừng hạ thấp, thực lực lại đang không ngừng gia tăng. Trước kia Điền Thử có bộ dáng mập mạp vô cùng, còn hiện tại hắn đã gầy hơn rất nhiều, tướng mạo cũng khác hơn xưa. Mặc dù nói không quá mức anh tuấn, nhưng với tuổi chưa tới mười tám của hắn thì tuyệt xứng với hai chữ thanh tú.
Hơn nữa Tề Nhạc phát hiện, hai năm qua thân hình Điền Thử biến hóa rất lớn, hiện tại bề ngoài đã không khác mấy với biến hóa. Cứ theo đà này, con trai phát dục tương đối trễ, chỉ cần không bao lâu nữa sẽ cao hơn Mạc Địch, hai người coi như là xứng đôi. Tuổi cũng không phải chênh lệch nhiều ah!
Bữa sáng vui vẻ kết thúc, sau khi thu dọn xong, Tề Nhạc đem tất cả mọi người tập trung trong phòng khách, đêm qua Như Nguyệt đã đem những chuyện đã phát sinh lần này nói cho hắn biết.
- Địa ngục tùy thời cũng có thể xâm lấn cái thế giới này của chúng ta. Tôi lần này tuy rằng thành công từ địa ngục chạy về, nhưng từ loại nào trình độ nào đó mà nói thì phi thường may mắn. Những thứ khác tôi không nói nhiều, nhưng muốn chống lại địa ngục thì lấy thực lực của chúng ta còn xa xa không đủ. Mọi người phải tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm ngày đạt tới thực lực cấp bậc chín vân. Tăng thêm một phần lực lượng, chúng ta sẽ càng thủ hộ tốt hơn cho phương Đông và thế giới này.
Mọi người trò chuyện với nhau, Tề Nhạc trở lại, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng có người tâm phúc, tuy rằng địa ngục xâm lấn tựa hồ là một chuyện phi thường khủng bố, nhưng bởi vì Tề Nhạc trở về, trong lòng các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không sinh ra cảm giác lo lắng nào. Dù sao dưới sự dẫn dắt của lão đại, ngay cả tai nạn của tiểu hành tinh cũng đã vượt qua, chẳng lẽ còn sợ địa ngục sao? Bọn họ đã tin tưởng vào Tề Nhạc một cách tuyệt đối gần như mù quáng rồi.
Tề Nhạc nói:
- Tôi vừa trở về, tu chỉnh vài ngày sẽ đi thời kì Viễn Cổ Cự Thú xem cuộc chiến giữa thần thú cùng hung thú như thế nào rồi. Chúng ta có ưu thế của Côn Lôn Kính, nếu như có thể mượn lực lượng của thần thú, như vậy sẽ nắm chắc đối phó với địa ngục hơn. Thuận tiện đem cả Tiểu Lâu tiểu thư về.
Xương Kiệt cười nói:
- Tiểu Lâu ở bên kia có thể nói là vui đến quên cả trời đất rồi, tôi chưa thấy nàng cười nhiều như vậy từ lúc gặp nàng.
Tề Nhạc đột nhiên cảm thấy thân thể của mình có chút cứng ngắc, bởi vì ánh mắt của ngũ nữ lúc này đều trợn lên tập trung trên người hắn. Không cần hỏi, hắn cũng biết các nàng lúc này lại nghĩ cái gì, vì thế liền chặn lại nói:
- Đương nhiên là mang mọi người cùng đi, tất cả đều phải đi. Năng lượng tự nhiên bên kia đầy đủ nhất, tôi cũng có thể giúp đỡ mọi người tu luyện, về phần có thể tới trình độ nào, bây giờ còn rất khó nói.
Kỳ thật, hắn đi thời kì Viễn Cổ Cự Thú còn có một mục đích khác chính là tìm kiếm tung tích của Xi Vưu. Ba điều kiện lão Ngưu đã thực hiện hoàn tất, Tề Nhạc cũng nhất định phải thực hiện hứa hẹn đối với hắn, không thể thất hứa.. Hơn nữa lão Ngưu còn cứu mạng của hắn, hắn nhất định phải làm. Bất quá, Tề Nhạc thật sự không dám nghĩ, lão ngưu bình thường đã cường hãn như thế, sau khi cót được Bàn Cổ Phủ sẽ còn mạnh tới cỡ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.