Chương 224: Như Nguyệt dị thường. (1)
Đường Gia Tam Thiểu
06/10/2013
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Chút lòng thành. Nhưng mà, thực lực của thằng này đúng là rât quái. Cái đó gọi là thánh lực, tôi ban đầu có cảm giác như hỏa thuộc tính, chỉ có điều trong đó còn ẩn chứa cái gì đó, giống như rất quang minh chính đại, nhưng lại có sức phá hoại cực mạnh.
Trát Cách Lỗ đi tới trước mặt Tề Nhạc, kéo tay phải của hắn lên, trong miệng thấp giọng nói vài lời gì đó, mọi người ai cũng không có nghe tiếng. Tề Nhạc chỉ cảm thấy bàn tay ấm áp, cảm giác bỏng rất lúc trước chậm rãi biến mất.
- Người của giáo đình đã xuất hiện, xem ra, phương đông cũng sắp không yên ổn. Tề Nhạc, nhiệm vụ giao phó cho các anh sắp bắt đầu rồi, sau này anh cũng phải cẩn thận. Tôi nghĩ, bất luận phương nào biết rõ thực lực của anh, anh cũng là bia ngắm của bọn họ.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Còn không phải là đại sư kéo tôi vào trong cái vòng tròn luẩn quẩn này sao, tôi sẽ cẩn thận. Được rồi, chúng ta cũng đi thôi. Hôm nay chơi cũng chơi, còn đụng phải thánh kỵ sĩ, đêm nay đúng là quá đặc sắc.
Vừa nói, tay trái ôm báo nữ cũng buông ra, nói:
- Cô cũng đi thôi. Tôi chỉ có thể cứu cô vào lúc này, về sau có thể trốn được hay không, còn phải xem bổn sự của cô.
Báo nữ không có đi, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc, hỏi:
- Tại sao cứu tôi?
Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ nói:
- Kỳ thật tôi cũng không biết vì cái gì, cô có thể lý giải là xúc động nhất thời của nam nhân, hoặc là, bởi vì cô là mỹ nữ, mà sức miễn dịch của tôi với mỹ nữ cực thấp. Được rồi, chúng ta nên rời đi, hy vọng về sau sẽ không gặp lại cô nữa.
Thấy Tề Nhạc nói chuyện với báo nữ, Từ Đông, Yến Tiểu Ất đã mang Trát Cách Lỗ đại sư rời khỏi quán bar trước.
Thân thể báo nữ đi sang một bên, ngăn trước mặt Tề Nhạc, nói:
- Không phải anh ưa thích mỹ nữ sao? Vậy tại sao không muốn gặp lại tôi?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Ưa thích mỹ nữ là đương nhiên, nhưng mà, tôi lại không muốn ưa thích một mỹ nữ tùy thời có khả năng giết mình. Cô là đóa hoa hồng đen có gai, đáng tiếc khi đâm vào tay sẽ chảy máu.
Chân của hắn xê dịch, nương tựa vào Kỳ Lân Du, hắn vượt qua người của báo nữ đi ra ngoài.
- Này, anh cứ mặc kệ tôi như vậy sao?
Báo nữ ở sau lưng Tề Nhạc hô lên.
Tề Nhạc như không nghe, vẫn đi ra ngoài như trước.
- Này, Viêm Hoàng có câu nói, tiễn phật tiễn tới tây thiên à? Những gia hỏa kia ở bên ngoài nhất định đã bố trí thiên la địa võng bắt tôi rồi a? Nếu anh mặc kệ tôi, bọn họ sẽ bắt tôi đi.
Tề Nhạc dừng bước lại, quay đầu nhìn qua báo nữ.
- Vậy cô muốn tôi làm cái gì đây? Báo nữ tiểu thư.
Báo nữ liếc hắn một cái, lại cười, gương mặt lạnh như băng của nàng nở nụ cười, nhưng không có cảm giác gió xuân tuyết tan như Hải Như Nguyệt cười, mà là nụ cười cực kỳ vũ mị, nàng đi vài bước tới bên người Tề Nhạc, một tay đặt lên vai của hắn, nói:
- Dẫn tôi đi. Nếu như anh nguyện ý, tôi có thể làm nữ nhân của anh. Tôi là nữ nhân của anh, anh phải có nhiệm vụ bảo vệ tôi.
Tề Nhạc bật cười nói:
- Cô xem tôi là đồ ngốc sao?
Báo nữ hừ một tiếng, nói:
- Cái gì kẻ ngốc hay không kẻ ngốc, chẳng lẽ tôi không có lực hấp dẫn với anh sao?
Tề Nhạc nói:
- Đương nhiên là có. Tôi đã vì cô mà đắc tội giáo đình rồi, tuy tôi không quan tâm, nhưng cô đã mang phiền toái tới cho tôi. Với tôi mà nói, cô là bom hẹn giờ, tùy thời có khả năng nổ tung. Hôm nay tôi chịu cho cô đi, chính là xem trên gương mặt xinh xắn của cô rồi, làm người không nên được một tấc lại lấn một thước, tôi cũng không ngại giam cô lại đâu.
Báo nữ oán hận nhìn Tề Nhạc, nói:
- Anh lợi hại, anh nhớ kỹ cho tôi, chúng ta nhất định còn gặp lại. Nói cho tôi biết tên của anh.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Cô không rõ muốn hỏi tên của người khác phải báo tên của mình trước sao, cô có biết lễ pháp hay không vậy? Nhưng mà, tôi rất thân sĩ, trước tiên sẽ nói cho cô nghe, tôi tên Tề Nhạc, về sau muốn báo thù cũng tốt, muốn tìm tôi gây phiền toái cũng được, tùy thời hoan nghênh.
Ánh mắt báo nữ nhìn Tề Nhạc đột nhiên rất phức tạp.
- Tề Nhạc, Tề Nhạc, anh cũng phải nhớ rõ tên của tôi, tên Viêm Hoàng văn của tôi là Lục Thương Băng, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau đấy.
Thân thể mềm mại bắn lên, dùng tốc độ kinh người biến mất.
Tề Nhạc nhìn bóng lưng của nàng hô lên.
- Này, không nên ở lại nơi này, nếu không lần sau tôi sẽ không cứu vô đâu.
Thân ảnh báo nữ đã biến mất, đương nhiên không ai trả lời hắn cả, Tề Nhạc tự giễu cười cười, tay trái đưa lên mũi ngửi nhẹ, hương khí nhàn nhạt từ thân thể báo nữ, gây cảm xúc thật sâu cho Tề Nhạc.
Đi ra khỏi quán bar, bọn người Từ Đông đứng ngoài cửa chờ hắn, Yến Tiểu Ất vừa thấy hắn đi ra, trêu tức cười nói:
- Lão đại, anh thật nhanh a! Không hổ là siêu cấp Khoái Thương Thủ Điện Động Tiểu Mã Đạt.
- Móa, ta kháo. Nhanh cái gì mà nhanh, tôi là người đứng đắn, tôi có thể làm cái gì. Tôi chỉ yêu Minh Minh ở nhà thôi.
Yến Tiểu Ất bĩu môi, nói:
- Được a, đồ ngốc mới tin tưởng lời của anh. Xem xét dáng người của báo nữ, anh cứu nàng, chẳng lẽ nàng còn không lấy thân báo đáp, cơ hội tốt như thế anh sẽ bỏ qua sao?
Tề Nhạc trừng hắn liếc, nói:
- Cơm có thể tùy tiện ăn, lời nói không được nói lung tung. Anh quên đại sư từng nói, trước khi tôi có bốn hồng nhan tri kỷ không được phá đồng thân sao? Anh cho rằng tôi là anh sao! Làm quá nhiều sẽ bị liệt dương. Tôi vẫn còn là xử nam, chỉ nhìn điểm này, tôi thuần khiết hơn anh rất nhiều.
- Tôi...
- Tôi cái gì mà tôi, đi nhanh đi, nói không chừng đại đội nhân mã của giáo đình sắp giết tới, đến lúc đó tôi cũng không cứu được anh.
Trong nội tâm Yến Tiểu Ất vô cùng phiền muộn! Hắn biết rõ, mình thật sự nói không lại Tề Nhạc, mình là chiến sĩ cầm tinh dê quá thiệt thòi nha, vẫn tu luyện cho tốt, đợi sau khi thực lực mạnh hơn, quyền nói chuyện cũng mạnh hơn một chút.
Từ Đông lái xe quay về biệt thự Long Vực, Trát Cách Lỗ hướng Tề Nhạc nói:
- Kỳ Lân, anh có ý kiến gì với thánh kỵ sĩ của giáo đình kia không? Anh cảm thấy thực lực của người ta như thế nào?
Tề Nhạc ngẫm lại, nói:
- Tôi thấy không tốt, nhưng mà, thánh kiếm của hắn đúng là mạnh. Kỳ Lân Tí của tôi cũng không hoàn toàn hóa giải được năng lượng trong đó. Thánh kiếm kia dùng năng lượng hỏa thuộc tính làm chủ công, nhưng trong đó còn bao hàm cái gì năng lượng quang minh trong lời của đám phương tây kia, đặc điểm lớn nhất của nó chính là vô cùng ngưng tụ, cho nên có thể tạo thành phá hư cực mạnh. Tuy tôi chưa xuất toàn lực, nhưng nhìn ra, hắn cũng có chỗ giữ lại.. Chính thức đánh nhau, tôi cảm thấy phần thắng của tôi hơi lớn một chút, nhưng không bài trừ sẽ bị hắn gây tổn thương. Nhưng mà, người của giáo đình cho tôi cảm giác không tệ, cảm thấy có vài phần trọng tinh nghĩa.
- Chút lòng thành. Nhưng mà, thực lực của thằng này đúng là rât quái. Cái đó gọi là thánh lực, tôi ban đầu có cảm giác như hỏa thuộc tính, chỉ có điều trong đó còn ẩn chứa cái gì đó, giống như rất quang minh chính đại, nhưng lại có sức phá hoại cực mạnh.
Trát Cách Lỗ đi tới trước mặt Tề Nhạc, kéo tay phải của hắn lên, trong miệng thấp giọng nói vài lời gì đó, mọi người ai cũng không có nghe tiếng. Tề Nhạc chỉ cảm thấy bàn tay ấm áp, cảm giác bỏng rất lúc trước chậm rãi biến mất.
- Người của giáo đình đã xuất hiện, xem ra, phương đông cũng sắp không yên ổn. Tề Nhạc, nhiệm vụ giao phó cho các anh sắp bắt đầu rồi, sau này anh cũng phải cẩn thận. Tôi nghĩ, bất luận phương nào biết rõ thực lực của anh, anh cũng là bia ngắm của bọn họ.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Còn không phải là đại sư kéo tôi vào trong cái vòng tròn luẩn quẩn này sao, tôi sẽ cẩn thận. Được rồi, chúng ta cũng đi thôi. Hôm nay chơi cũng chơi, còn đụng phải thánh kỵ sĩ, đêm nay đúng là quá đặc sắc.
Vừa nói, tay trái ôm báo nữ cũng buông ra, nói:
- Cô cũng đi thôi. Tôi chỉ có thể cứu cô vào lúc này, về sau có thể trốn được hay không, còn phải xem bổn sự của cô.
Báo nữ không có đi, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc, hỏi:
- Tại sao cứu tôi?
Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ nói:
- Kỳ thật tôi cũng không biết vì cái gì, cô có thể lý giải là xúc động nhất thời của nam nhân, hoặc là, bởi vì cô là mỹ nữ, mà sức miễn dịch của tôi với mỹ nữ cực thấp. Được rồi, chúng ta nên rời đi, hy vọng về sau sẽ không gặp lại cô nữa.
Thấy Tề Nhạc nói chuyện với báo nữ, Từ Đông, Yến Tiểu Ất đã mang Trát Cách Lỗ đại sư rời khỏi quán bar trước.
Thân thể báo nữ đi sang một bên, ngăn trước mặt Tề Nhạc, nói:
- Không phải anh ưa thích mỹ nữ sao? Vậy tại sao không muốn gặp lại tôi?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Ưa thích mỹ nữ là đương nhiên, nhưng mà, tôi lại không muốn ưa thích một mỹ nữ tùy thời có khả năng giết mình. Cô là đóa hoa hồng đen có gai, đáng tiếc khi đâm vào tay sẽ chảy máu.
Chân của hắn xê dịch, nương tựa vào Kỳ Lân Du, hắn vượt qua người của báo nữ đi ra ngoài.
- Này, anh cứ mặc kệ tôi như vậy sao?
Báo nữ ở sau lưng Tề Nhạc hô lên.
Tề Nhạc như không nghe, vẫn đi ra ngoài như trước.
- Này, Viêm Hoàng có câu nói, tiễn phật tiễn tới tây thiên à? Những gia hỏa kia ở bên ngoài nhất định đã bố trí thiên la địa võng bắt tôi rồi a? Nếu anh mặc kệ tôi, bọn họ sẽ bắt tôi đi.
Tề Nhạc dừng bước lại, quay đầu nhìn qua báo nữ.
- Vậy cô muốn tôi làm cái gì đây? Báo nữ tiểu thư.
Báo nữ liếc hắn một cái, lại cười, gương mặt lạnh như băng của nàng nở nụ cười, nhưng không có cảm giác gió xuân tuyết tan như Hải Như Nguyệt cười, mà là nụ cười cực kỳ vũ mị, nàng đi vài bước tới bên người Tề Nhạc, một tay đặt lên vai của hắn, nói:
- Dẫn tôi đi. Nếu như anh nguyện ý, tôi có thể làm nữ nhân của anh. Tôi là nữ nhân của anh, anh phải có nhiệm vụ bảo vệ tôi.
Tề Nhạc bật cười nói:
- Cô xem tôi là đồ ngốc sao?
Báo nữ hừ một tiếng, nói:
- Cái gì kẻ ngốc hay không kẻ ngốc, chẳng lẽ tôi không có lực hấp dẫn với anh sao?
Tề Nhạc nói:
- Đương nhiên là có. Tôi đã vì cô mà đắc tội giáo đình rồi, tuy tôi không quan tâm, nhưng cô đã mang phiền toái tới cho tôi. Với tôi mà nói, cô là bom hẹn giờ, tùy thời có khả năng nổ tung. Hôm nay tôi chịu cho cô đi, chính là xem trên gương mặt xinh xắn của cô rồi, làm người không nên được một tấc lại lấn một thước, tôi cũng không ngại giam cô lại đâu.
Báo nữ oán hận nhìn Tề Nhạc, nói:
- Anh lợi hại, anh nhớ kỹ cho tôi, chúng ta nhất định còn gặp lại. Nói cho tôi biết tên của anh.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Cô không rõ muốn hỏi tên của người khác phải báo tên của mình trước sao, cô có biết lễ pháp hay không vậy? Nhưng mà, tôi rất thân sĩ, trước tiên sẽ nói cho cô nghe, tôi tên Tề Nhạc, về sau muốn báo thù cũng tốt, muốn tìm tôi gây phiền toái cũng được, tùy thời hoan nghênh.
Ánh mắt báo nữ nhìn Tề Nhạc đột nhiên rất phức tạp.
- Tề Nhạc, Tề Nhạc, anh cũng phải nhớ rõ tên của tôi, tên Viêm Hoàng văn của tôi là Lục Thương Băng, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau đấy.
Thân thể mềm mại bắn lên, dùng tốc độ kinh người biến mất.
Tề Nhạc nhìn bóng lưng của nàng hô lên.
- Này, không nên ở lại nơi này, nếu không lần sau tôi sẽ không cứu vô đâu.
Thân ảnh báo nữ đã biến mất, đương nhiên không ai trả lời hắn cả, Tề Nhạc tự giễu cười cười, tay trái đưa lên mũi ngửi nhẹ, hương khí nhàn nhạt từ thân thể báo nữ, gây cảm xúc thật sâu cho Tề Nhạc.
Đi ra khỏi quán bar, bọn người Từ Đông đứng ngoài cửa chờ hắn, Yến Tiểu Ất vừa thấy hắn đi ra, trêu tức cười nói:
- Lão đại, anh thật nhanh a! Không hổ là siêu cấp Khoái Thương Thủ Điện Động Tiểu Mã Đạt.
- Móa, ta kháo. Nhanh cái gì mà nhanh, tôi là người đứng đắn, tôi có thể làm cái gì. Tôi chỉ yêu Minh Minh ở nhà thôi.
Yến Tiểu Ất bĩu môi, nói:
- Được a, đồ ngốc mới tin tưởng lời của anh. Xem xét dáng người của báo nữ, anh cứu nàng, chẳng lẽ nàng còn không lấy thân báo đáp, cơ hội tốt như thế anh sẽ bỏ qua sao?
Tề Nhạc trừng hắn liếc, nói:
- Cơm có thể tùy tiện ăn, lời nói không được nói lung tung. Anh quên đại sư từng nói, trước khi tôi có bốn hồng nhan tri kỷ không được phá đồng thân sao? Anh cho rằng tôi là anh sao! Làm quá nhiều sẽ bị liệt dương. Tôi vẫn còn là xử nam, chỉ nhìn điểm này, tôi thuần khiết hơn anh rất nhiều.
- Tôi...
- Tôi cái gì mà tôi, đi nhanh đi, nói không chừng đại đội nhân mã của giáo đình sắp giết tới, đến lúc đó tôi cũng không cứu được anh.
Trong nội tâm Yến Tiểu Ất vô cùng phiền muộn! Hắn biết rõ, mình thật sự nói không lại Tề Nhạc, mình là chiến sĩ cầm tinh dê quá thiệt thòi nha, vẫn tu luyện cho tốt, đợi sau khi thực lực mạnh hơn, quyền nói chuyện cũng mạnh hơn một chút.
Từ Đông lái xe quay về biệt thự Long Vực, Trát Cách Lỗ hướng Tề Nhạc nói:
- Kỳ Lân, anh có ý kiến gì với thánh kỵ sĩ của giáo đình kia không? Anh cảm thấy thực lực của người ta như thế nào?
Tề Nhạc ngẫm lại, nói:
- Tôi thấy không tốt, nhưng mà, thánh kiếm của hắn đúng là mạnh. Kỳ Lân Tí của tôi cũng không hoàn toàn hóa giải được năng lượng trong đó. Thánh kiếm kia dùng năng lượng hỏa thuộc tính làm chủ công, nhưng trong đó còn bao hàm cái gì năng lượng quang minh trong lời của đám phương tây kia, đặc điểm lớn nhất của nó chính là vô cùng ngưng tụ, cho nên có thể tạo thành phá hư cực mạnh. Tuy tôi chưa xuất toàn lực, nhưng nhìn ra, hắn cũng có chỗ giữ lại.. Chính thức đánh nhau, tôi cảm thấy phần thắng của tôi hơi lớn một chút, nhưng không bài trừ sẽ bị hắn gây tổn thương. Nhưng mà, người của giáo đình cho tôi cảm giác không tệ, cảm thấy có vài phần trọng tinh nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.