Chương 999: Phát lễ gặp mặt rồi, mỗi người có phần. (5)
Đường Gia Tam Thiểu
21/02/2014
Khi năm người vừa về tới đại sảnh, Tuyết Nữ cùng Thực Vật Hồn từ trên lầu đi xuống, trải qua tại thời kì Viễn Cổ Cự Thú tập huấn, bởi vì trường kỳ cùng địch nhân tác chiến nên phản ứng của các nàng đều phi thường linh mẫn, bên ngoài có động tĩnh gì, họ đều lập tức kịp phản ứng, cho nên mới có thể ở trước tiên chạy tới.
Chứng kiến Tuyết Nữ vợ chồng Tề Thiên Lỗi không cảm thấy lạ, bởi đã từng gặp qua. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Thực Vật Hồn thì không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong lòng đồng thời vang lên hai chữ: còn nữa!
Được Tuyết Nữ giới thiệu, Thực Vật Hồn cũng nhanh tới chào vợ chồng Tề Thiên Lỗi.
Ứng Tiểu Điệp trừng mắt nhìn Tề Nhạc:
- Tên tiểu tử này sao có nhiều bạn gái như thế, không được phụ lòng các nàng.
Tề Nhạc lại càng hoảng sợ, vội vàng giải thích:
- Không, không, cái này không phải. Đây là em gái con, em gái kết nghĩa thôi.
Thương Băng nhìn bộ dáng của Tề Nhạc trước mặt cha mẹ thì trong lòng không khỏi thoải mái cười nói:
- Đúng, bây giờ còn là em gái, sau này thì chưa chắc. Nói như thế nào, Tề Nhạc ngay cả con...
Nàng vừa nói tới chỗ này, Tề Nhạc đã bụm miệng nàng lại. Có một số việc, vẫn cảm thấy không để cho mình cha mẹ biết thì tốt hơn. Hắn dùng sức nhéo vào cái mông tròn của Thương Băng truyền âm nói:
- Thương Băng tiểu nha đầu đó chờ anh, xem tối nay anh thu thập em như thế nào.
Thực Vật Hồn vụng trộm nhìn Tề Nhạc lại không có phản đối cái gì, chỉ là ngượng ngùng đứng ở một bên, bộ dạng điềm đạm nho nhã của nàng khác xa tam nữ. Tứ nữ như là xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ, trong lúc nhất thời, coi như là vợ chồng Tề Thiên Lỗi gặp qua không ít mỹ nữ cũng phải nhìn thêm mấy lần.
Ứng Tiểu Điệp sờ tay vào ngực, lầu bầu nói:
- May mà ta chuẩn bị nhiều, nếu không này lễ gặp mặt cũng không đủ rồi.
Vừa nói dứt lời, nàng từ trong lòng móc ra một hộp gấm, mỉm cười nói:
- Lần đầu gặp mặt, ta thậm chí ngay cả tên của các con còn chưa nhớ hết. Bất quá các con đều yêu Tề Nhạc nhà ta, lễ gặp mặt không thể thiếu được. Ra đây, các con, mỗi người một cái.
Vừa nói dứt lời, nàng đã mở rộng hộp gấm ra. Mục quang tứ nữ không khỏi rơi vào trong hộp lông nhung thiên nga, chỉ thấy một cái nhẫn nằm bên trong. Kiểu dáng của chiếc nhẫn rất đơn giản, chỉ là một cái vòng và bên trên khảm nạm bảo thạch màu xanh lá.
Khác tam nữ có lẽ không nhìn được hàng, nhưng Như Nguyệt thì nhận thức đấy, nàng không khỏi hoảng sợ nói:
- Ngọc Phỉ Thúy bảo thạch. Bác gái, cái này quá trân quý.
Trong hộp gấm có sáu chiếc nhẫn, khó có được chính là sáu viên bảo thạch lớn nhỏ lại giống như đúc, quang mang màu xanh lá rất nhu hòa, nhìn bề ngoài thập phần bắt mắt.
Ứng Tiểu Điệp đem cái hộp giao cho Tề Nhạc nói:
- Còn không đeo cho bạn gái của con. Ai, ta hiện tại càng ngày càng có thể hiểu được tại sao Nhạc nhi lại ở cùng nhiều nữ hài tử các con như thế. Đừng nói là nó, cho dù để cho ta lựa chọn cũng là rất khó xử lý ah! Nếu như các con nguyện ý ở cùng với Nhạc nhi thì Tề gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các con. Nhạc nhi, còn không đeo cho các nàng.
Nhìn hộp gấm trong tay, Tề Nhạc không khỏi âm thầm hổ thẹn không thôi, thời gian những nữ hài tử này ở cùng hắn không ngắn, nhất là Như Nguyệt cùng Minh Minh, nhưng mà, mình cũng chỉ là đưa tặng qua Như Nguyệt một quả hàn ngọc Băng Phách giới mà thôi, mà đó là chuộc tội. Chính mình thật sự là nợ các nàng nhiều lắm.
Trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia quang mang dịu dàng, hắn đứng lên, đầu tiên hướng tới Như Nguyệt, lấy một chiếc nhẫn Ngọc Phỉ Thúy chính giữa đeo lên ngón vô danh của nàng. Hàn Ngọc Băng Phách Giới Như Nguyệt một mực đều không bỏ đi, giữ nó như là bảo bối. Lúc này bàn tay nhỏ bé thon dài trắng nõn phủ lấy chiếc nhẫn Ngọc Phỉ Thúy càng thêm hợp nhau, lộ ra vẻ động lòng người dị thường. Bây giờ ngay cả Tề Nhạc cũng có thể hiểu được vì sao nữ hài tử đại đa số ưa thích châu báu, châu báu giỏi quá, quả thực có thể làm cho đám nữ hài tử rạng rỡ a.
Thứ hai là Thương Băng, Tề Nhạc là dựa theo trình tự thời gian quen biết tiến hành. Trên mặt Thương Băng không còn vẻ hi hi ha ha nữa, khi Tề Nhạc đeo chiếc nhẫn Ngọc Phỉ Thúy trên ngón vô danh của nàng, vành mắt của Thương Băng không khỏi ửng đỏ, nhìn Tề Nhạc cùng cha mẹ của hắn, hai chữ gia đình càng ngày càng ôn hòa mãnh liệt khiến trong nội tâm nàng tràn đầy cảm động.
Người thứ ba là Tuyết Nữ, ánh mắt của Tuyết Nữ lộ ra vẻ rất dịu dàng nhìn Tề Nhạc, chiếc nhẫn nàng đến không thèm để ý, nhưng mà Tề Nhạc trước mặt mọi người đeo nhẫn cho mình chứng tỏ thân phận và địa vị của mình trong lòng hắn.
Cuối cùng là Thực Vật Hồn, bất quá, đi đến trước người của nàng Tề Nhạc lại do dự. Trong lòng hắn luôn coi Thực Vật Hồn là em gái, tuy rằng cũng từng có quá mập mờ, nhưng mà hắn hiện tại thật sự không muốn làm cho số lượng nữ nhân của mình tăng thêm. Đương nhiên, không thể phủ nhận, Thực Vật Hồn dưới sự kích thích của năng lượng của Tự Nhiên Chi Nguyên sau khi lớn lên, đồng dạng có lực hấp dẫn rất mạnh. Nhưng mà hiện tại cái lễ gặp mặt này có nên đeo lên ngón tay nàng hay không?
Chứng kiến Tề Nhạc do dự, ánh mắt của Thực Vật Hồn trở nên ảm đạm vài phần, nàng lắc đầu, nói:
- Tề Nhạc ca ca, không cần, em chỉ là em gái của anh mà thôi. Vật này có giá trị trân quý như thế, anh trả lại cho bác gái đi.
Không đợi Tề Nhạc mở miệng, Ứng Tiểu Điệp đã đứng lên, đi đến bên cạnh Thực Vật Hồn, nhìn nàng một cách hiền lành rồi nói:
- Đứa nhỏ ngốc này, nói những lời ngốc nghếch gì vậy chứ? Thật là khiến bác đau lòng. Yên tâm đi, bác sẽ đối xử với các con như nhau.
Vừa nói dứt lời, nàng trực tiếp cầm lấy tay của Tề Nhạc, đem cái nhẫn thứ tư đeo lên ngón vô danh trên tay phải của Thực Vật Hồn.
Tề Nhạc ngốc trệ vài giây, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi nhưng đây không phải là tương đương với ép mình lấy vợ sao? Thực Vật Hồn là em gái mình mà. Trời ạ! Ta, ta nên làm cái gì bây giờ. . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thực Vật Hồn thanh tú động lòng người đỏ bừng lên như là quả táo chín, sóng mắt lưu chuyển, nhìn Tề Nhạc phảng phất muốn nhỏ ra nước.
Dưới sự kích thích của năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên, Thực Vật Hồn không chỉ là phát triển trên thân thể. Trải qua trong khoảng thời gian này ở thời kì Viễn Cổ Cự Thú, trong lòng của nàng đối với Tề Nhạc không còn giống với trước kia nữa. Tề Nhạc nhiều lần tại thời kì Viễn Cổ Cự Thú bày ra tư thế oai hùng, hơn nữa trước kia ở cùng với hắn khiến tiểu cô nương này từ đối với hắn coi như anh trai dần dần chuyển hóa. Tuy rằng biết rõ Tề Nhạc đã có nhiều hồng nhan tri kỷ, nhưng mà lòng của nàng vẫn không tự chủ được ... Phải biết rằng nữ nhân luôn bị nam nhân xuất sắc nhất hấp dẫn, mà nàng là từ nữ hài tử từ trong chiến đấu mà phát triển, lại càng dễ bị cường giả hấp dẫn, Tề Nhạc không thể nghi ngờ chính là một người cường đại nhất mà nàng từng biết.
Chứng kiến Tuyết Nữ vợ chồng Tề Thiên Lỗi không cảm thấy lạ, bởi đã từng gặp qua. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Thực Vật Hồn thì không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong lòng đồng thời vang lên hai chữ: còn nữa!
Được Tuyết Nữ giới thiệu, Thực Vật Hồn cũng nhanh tới chào vợ chồng Tề Thiên Lỗi.
Ứng Tiểu Điệp trừng mắt nhìn Tề Nhạc:
- Tên tiểu tử này sao có nhiều bạn gái như thế, không được phụ lòng các nàng.
Tề Nhạc lại càng hoảng sợ, vội vàng giải thích:
- Không, không, cái này không phải. Đây là em gái con, em gái kết nghĩa thôi.
Thương Băng nhìn bộ dáng của Tề Nhạc trước mặt cha mẹ thì trong lòng không khỏi thoải mái cười nói:
- Đúng, bây giờ còn là em gái, sau này thì chưa chắc. Nói như thế nào, Tề Nhạc ngay cả con...
Nàng vừa nói tới chỗ này, Tề Nhạc đã bụm miệng nàng lại. Có một số việc, vẫn cảm thấy không để cho mình cha mẹ biết thì tốt hơn. Hắn dùng sức nhéo vào cái mông tròn của Thương Băng truyền âm nói:
- Thương Băng tiểu nha đầu đó chờ anh, xem tối nay anh thu thập em như thế nào.
Thực Vật Hồn vụng trộm nhìn Tề Nhạc lại không có phản đối cái gì, chỉ là ngượng ngùng đứng ở một bên, bộ dạng điềm đạm nho nhã của nàng khác xa tam nữ. Tứ nữ như là xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ, trong lúc nhất thời, coi như là vợ chồng Tề Thiên Lỗi gặp qua không ít mỹ nữ cũng phải nhìn thêm mấy lần.
Ứng Tiểu Điệp sờ tay vào ngực, lầu bầu nói:
- May mà ta chuẩn bị nhiều, nếu không này lễ gặp mặt cũng không đủ rồi.
Vừa nói dứt lời, nàng từ trong lòng móc ra một hộp gấm, mỉm cười nói:
- Lần đầu gặp mặt, ta thậm chí ngay cả tên của các con còn chưa nhớ hết. Bất quá các con đều yêu Tề Nhạc nhà ta, lễ gặp mặt không thể thiếu được. Ra đây, các con, mỗi người một cái.
Vừa nói dứt lời, nàng đã mở rộng hộp gấm ra. Mục quang tứ nữ không khỏi rơi vào trong hộp lông nhung thiên nga, chỉ thấy một cái nhẫn nằm bên trong. Kiểu dáng của chiếc nhẫn rất đơn giản, chỉ là một cái vòng và bên trên khảm nạm bảo thạch màu xanh lá.
Khác tam nữ có lẽ không nhìn được hàng, nhưng Như Nguyệt thì nhận thức đấy, nàng không khỏi hoảng sợ nói:
- Ngọc Phỉ Thúy bảo thạch. Bác gái, cái này quá trân quý.
Trong hộp gấm có sáu chiếc nhẫn, khó có được chính là sáu viên bảo thạch lớn nhỏ lại giống như đúc, quang mang màu xanh lá rất nhu hòa, nhìn bề ngoài thập phần bắt mắt.
Ứng Tiểu Điệp đem cái hộp giao cho Tề Nhạc nói:
- Còn không đeo cho bạn gái của con. Ai, ta hiện tại càng ngày càng có thể hiểu được tại sao Nhạc nhi lại ở cùng nhiều nữ hài tử các con như thế. Đừng nói là nó, cho dù để cho ta lựa chọn cũng là rất khó xử lý ah! Nếu như các con nguyện ý ở cùng với Nhạc nhi thì Tề gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các con. Nhạc nhi, còn không đeo cho các nàng.
Nhìn hộp gấm trong tay, Tề Nhạc không khỏi âm thầm hổ thẹn không thôi, thời gian những nữ hài tử này ở cùng hắn không ngắn, nhất là Như Nguyệt cùng Minh Minh, nhưng mà, mình cũng chỉ là đưa tặng qua Như Nguyệt một quả hàn ngọc Băng Phách giới mà thôi, mà đó là chuộc tội. Chính mình thật sự là nợ các nàng nhiều lắm.
Trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia quang mang dịu dàng, hắn đứng lên, đầu tiên hướng tới Như Nguyệt, lấy một chiếc nhẫn Ngọc Phỉ Thúy chính giữa đeo lên ngón vô danh của nàng. Hàn Ngọc Băng Phách Giới Như Nguyệt một mực đều không bỏ đi, giữ nó như là bảo bối. Lúc này bàn tay nhỏ bé thon dài trắng nõn phủ lấy chiếc nhẫn Ngọc Phỉ Thúy càng thêm hợp nhau, lộ ra vẻ động lòng người dị thường. Bây giờ ngay cả Tề Nhạc cũng có thể hiểu được vì sao nữ hài tử đại đa số ưa thích châu báu, châu báu giỏi quá, quả thực có thể làm cho đám nữ hài tử rạng rỡ a.
Thứ hai là Thương Băng, Tề Nhạc là dựa theo trình tự thời gian quen biết tiến hành. Trên mặt Thương Băng không còn vẻ hi hi ha ha nữa, khi Tề Nhạc đeo chiếc nhẫn Ngọc Phỉ Thúy trên ngón vô danh của nàng, vành mắt của Thương Băng không khỏi ửng đỏ, nhìn Tề Nhạc cùng cha mẹ của hắn, hai chữ gia đình càng ngày càng ôn hòa mãnh liệt khiến trong nội tâm nàng tràn đầy cảm động.
Người thứ ba là Tuyết Nữ, ánh mắt của Tuyết Nữ lộ ra vẻ rất dịu dàng nhìn Tề Nhạc, chiếc nhẫn nàng đến không thèm để ý, nhưng mà Tề Nhạc trước mặt mọi người đeo nhẫn cho mình chứng tỏ thân phận và địa vị của mình trong lòng hắn.
Cuối cùng là Thực Vật Hồn, bất quá, đi đến trước người của nàng Tề Nhạc lại do dự. Trong lòng hắn luôn coi Thực Vật Hồn là em gái, tuy rằng cũng từng có quá mập mờ, nhưng mà hắn hiện tại thật sự không muốn làm cho số lượng nữ nhân của mình tăng thêm. Đương nhiên, không thể phủ nhận, Thực Vật Hồn dưới sự kích thích của năng lượng của Tự Nhiên Chi Nguyên sau khi lớn lên, đồng dạng có lực hấp dẫn rất mạnh. Nhưng mà hiện tại cái lễ gặp mặt này có nên đeo lên ngón tay nàng hay không?
Chứng kiến Tề Nhạc do dự, ánh mắt của Thực Vật Hồn trở nên ảm đạm vài phần, nàng lắc đầu, nói:
- Tề Nhạc ca ca, không cần, em chỉ là em gái của anh mà thôi. Vật này có giá trị trân quý như thế, anh trả lại cho bác gái đi.
Không đợi Tề Nhạc mở miệng, Ứng Tiểu Điệp đã đứng lên, đi đến bên cạnh Thực Vật Hồn, nhìn nàng một cách hiền lành rồi nói:
- Đứa nhỏ ngốc này, nói những lời ngốc nghếch gì vậy chứ? Thật là khiến bác đau lòng. Yên tâm đi, bác sẽ đối xử với các con như nhau.
Vừa nói dứt lời, nàng trực tiếp cầm lấy tay của Tề Nhạc, đem cái nhẫn thứ tư đeo lên ngón vô danh trên tay phải của Thực Vật Hồn.
Tề Nhạc ngốc trệ vài giây, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi nhưng đây không phải là tương đương với ép mình lấy vợ sao? Thực Vật Hồn là em gái mình mà. Trời ạ! Ta, ta nên làm cái gì bây giờ. . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thực Vật Hồn thanh tú động lòng người đỏ bừng lên như là quả táo chín, sóng mắt lưu chuyển, nhìn Tề Nhạc phảng phất muốn nhỏ ra nước.
Dưới sự kích thích của năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên, Thực Vật Hồn không chỉ là phát triển trên thân thể. Trải qua trong khoảng thời gian này ở thời kì Viễn Cổ Cự Thú, trong lòng của nàng đối với Tề Nhạc không còn giống với trước kia nữa. Tề Nhạc nhiều lần tại thời kì Viễn Cổ Cự Thú bày ra tư thế oai hùng, hơn nữa trước kia ở cùng với hắn khiến tiểu cô nương này từ đối với hắn coi như anh trai dần dần chuyển hóa. Tuy rằng biết rõ Tề Nhạc đã có nhiều hồng nhan tri kỷ, nhưng mà lòng của nàng vẫn không tự chủ được ... Phải biết rằng nữ nhân luôn bị nam nhân xuất sắc nhất hấp dẫn, mà nàng là từ nữ hài tử từ trong chiến đấu mà phát triển, lại càng dễ bị cường giả hấp dẫn, Tề Nhạc không thể nghi ngờ chính là một người cường đại nhất mà nàng từng biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.