Chương 392: Sinh nhật vui vẻ. (2)
Đường Gia Tam Thiểu
27/10/2013
Sau khi trao đổi với Như Nguyệt một chút, Tề Nhạc lặng lẽ quay trở về phòng mình. Văn Đình vẫn còn ngủ, nhưng lúc này sắc mặt của nàng đã bình phục lại, trên mặt đẹp còn lưu lại vài vệt nước mắt, nhìn qua cực kỳ khiến người động lòng.
Tề Nhạc nhìn giờ một chút bây giờ cách giờ ăn cơm còn gần hai tiếng, dứt khoát khoanh chân ngồi ở bên người Văn Đình, dựa theo phương pháp tu luyện Thăng Lân Quyết của mình, theo tinh thần lực vận chuyển, các phần tử năng lượng trong không khí bắt đầu hội tụ về phía thân thể hắn, tuy rằng cũng không nhanh, nhưng góp gió thành bão, tu luyện so với tu luyện vẫn hơn nhiều.
Huống hồ, hiện giờ Tề Nhạc lựa chọn tu luyện mục đích chủ yếu là khiến lòng của mình yên tĩnh, cẩn thận nhận thức một chút kỹ năng chuyên chúc của Hắc Kỳ Lân mà cha Văn Đình truyền thụ cho mình. Những cái này đều là bảo đảm có lợi cho mình và Văn Đình nhất trong vòng nửa năm.
Ở chỗ sâu nhất trong tinh thần Tề Nhạc, hắn rất dễ dàng đã tìm được trí nhớ khắc sâu kia. Tề Nhạc cũng không xem phương pháp tu luyện hợp thể giữa mình và Văn Đình mà trực tiếp nhìn qua tất cả về Kỳ Lân Ẩn. Từ trong lời của cha Văn Đình, Tề Nhạc hiểu được, năng lực của Kỳ Lân Ẩn nhất định mạnh phi thường, Thiên Cơ Bách Biến Toàn Cơ Giới Pháp đến tột cùng có chỗ nào thần kỳ, phải nhờ vào chính mình không ngừng nghiên cứu mới được.. Về phần hợp thể, đợi sau này tu luyện với Văn Đình sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Không nhìn không biết, khi Tề Nhạc vùi đầu vào lý giải, hắn rất nhanh đã hoàn toàn bị sự thần kỳ của Thiên Cơ Bách Biến Toàn Cơ Giới Pháp hấp dẫn rồi. Đó cũng không phải là một năng lực đơn giản, trong đó bao hàm rộng lớn, vậy mà có thể phối hợp các loại kỹ năng của Kỳ Lân nhất tộc để đồng thời sử dụng.
Tựa như lĩnh vực của Long vậy, không, so với lĩnh vực càng thêm khổng lồ. Bởi vì, Kỳ Lân Ẩn chính thức phát huy uy lực tuy cũng cần rất nhiều năng lượng, nhưng sự thần kỳ của bản thân Kỳ Lân Ẩn có thể khiến cho hắn tiết kiệm được nhiều Vân Lực hơn Như Nguyệt thi triển Long Vực nhiều.
Khi Tề Nhạc bị Văn Đình tỉnh lại làm bừng tỉnh, hắn đổ mồ hôi phát hiện, thứ mình có thể chính thức cảm nhận được trong khoảng thời gian nghiên cứu này, vậy mà chỉ có bốn chữ Thiên Cơ Bách Biến, xác thực là Thiên Cơ Bách Biến ah! Trong năng lực Thiên Cơ Bách Biến Toàn Cơ Giới Pháp của Kỳ Lân Ẩn, các loại biến hóa rất phức tạp, khiến hắn không kịp nhìn, ngay cả đại khái cũng không thể nhớ kỹ chứ đừng nói gì khác.
- Em đã tỉnh.
Mở to mắt, Tề Nhạc nhìn thấy Văn Đình đang nhìn mình.
Văn Đình khẽ gật đầu, nói:
- Kỳ thật em một mực ngủ không sâu, lời anh nói với Như Nguyệt em đều đã nghe được Tề Nhạc, anh thật muốn dẫn em ly khai biệt thự Long Vực một thời gian ngắn sao?
Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:
- Anh muốn khôi phục thực lực, trọng yếu nhất chính là cần sự trợ giúp của em, hung thú sẽ không đưa tới cửa được, chỉ có tự chúng ta đi tìm kiếm mới được. Hơn nữa, cha em truyền thụ cho anh rất nhiều kiến thức của ông đối với năng lực Kỳ Lân, cũng cần chúng ta vừa tu luyện vừa lục lọi.
Văn Đình nói:
- Em đều nghe theo anh, chỉ cần có thể trợ giúp anh khôi phục đến tình huống trước kia, bảo em làm gì cũng được. Chúng ta khi nào đi đây?
Tề Nhạc nói:
- Dùng cơm tối xong, chuyện chúng ta phải rời đi anh chỉ nói cho Như Nguyệt, đợi tí nữa em không nên nói ra. Anh không muốn trải qua cảm giác ly biệt.
Văn Đình mỉm cười nói:
- Tề Nhạc, có lẽ ngay cả chính anh cũng không phát hiện, kỳ thật anh là một người phi thường trọng tình cảm.
Tề Nhạc sờ lên cái mũi của mình, nói:
- Có lẽ là a. Hiện giờ thời gian cũng không sớm nữa, chúng ta chuẩn bị ra ăn cơm thôi.
Buổi tối mùa đông luôn luôn tối rất sớm, tuy rằng chỉ mới hơn sáu giờ tối nhưng ngoài trời đã đen kịt, Tề Nhạc mang theo Văn Đình ra khỏi phòng, hắn kinh ngạc phát hiện, không biết vì sao mà đèn trong hành lang cũng không được bật, chung quanh tối như mực, tuy rằng cái này cũng không thể ảnh hưởng đến thị giác của hắn, nhưng vẫn khiến hắn có chút kỳ quái.
Văn Đình dán chặt Tề Nhạc, vô ý thức tăng lên năng lượng của mình, thấp giọng nói:
- Tề Nhạc, sao biệt thự lại tối như vậy, không phải bị cúp điện chứ?
- Làm sao có thể, vừa rồi đèn trong phòng chúng ta vẫn sáng mà! Đi, chúng ta đi xuống xem một chút.
Tuy rằng Tề Nhạc đã mất đi năng lực, nhưng lá gan của hắn lại không nhỏ đi chút nào, lôi kéo tay Văn Đình đi tới cầu thang.
Cầu thang so với trong hành lang càng tối hơn, bởi vì nơi này căn bản cũng không có cửa sổ, chút ánh sáng yếu ớt bên ngoài cũng không thể truyền đến được. Văn Đình trên người tản mát ra một tầng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt khiến hai người có thể nhìn thấy cầu thang.
Tề Nhạc vừa đi vừa hô:
- Như Nguyệt, đại sư, các ngươi ở nơi nào?
Khi hai người đi lên lầu một, phát hiện đại sảnh lầu một cũng đen kịt, chỉ có hai mắt hồng bảo thạch của điêu khắc Bạch Long trong đại sảnh tản ra hào quang yếu ớt thôi.
Văn Đình nói:
- Tề Nhạc, em sao lại cảm giác có chút không đúng, nhưng lại không giống như đã xảy ra chuyện. Lấy thực lực của Như Nguyệt, cho dù có địch nhân tập kích kích, cũng không thể không có chút thanh âm được! Đây là có chuyện gì.
Ngay khi Văn Đình hỏi ra nghi hoặc trong lòng, đột nhiên, một đoàn hỏa quang phát sáng lên, trong ngọn lửa mang theo một tia quang mang vàng rực rỡ, Văn Đình vô ý thức nhoáng người ngăn trước mặt Tề Nhạc.
Ánh lửa bắn thẳng về phía Tề Nhạc, nhưng ngay khi Văn Đình chuẩn bị nghênh đón công kích, ánh lửa bay đến kia đột nhiên ngừng lại, hào quang lóe lên, ánh lửa hoàn toàn bắn ra, từng chút ánh lửa thật nhỏ cùng sáng lên, dưới sự chiếu rọi của anh lửa, Tề Nhạc và Văn Đình kinh ngạc nhìn thấy, đó dĩ nhiên là một ổ bánh ngọt ba tầng đặt trên xe đẩy, mà số lượng ánh lửa kia lại đúng là 20.
- Chúc mừng sinh nhật vui vẻ, chúc mừng sinh nhật vui vẻ...
Tiếng ca xướng du dương mang theo các thanh âm khác nhau vang lên chung quanh đại sảnh, từng người sáng lên từng đoàn từng đoàn ánh sáng, nguyên một đám người cầm ngọn nến trong tay từ bốn phương tám hướng hướng Tề Nhạc và Văn Đình đi tới, đi ở đằng trước đúng là Như Nguyệt và Minh Minh.
Tề Nhạc con mắt ẩm ướt, hắn rốt cuộc hiểu rõ tất cả, trong thời gian thật ngắn này, Như Nguyệt vậy mà vì mình an bài những thứ này. Bởi vì kích động, thân thể của hắn có chút phát run, nhìn Như Nguyệt đi ở đằng trước, hắn nghẹn ngào nói không ra lời, nhưng trong ánh mắt của hắn đã nhiều thêm rất nhiều.
Văn Đình kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tề Nhạc:
- Hôm nay là sinh nhật của anh sao?
Bài hát sinh nhật vẫn đang được hát vang, Tề Nhạc khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
- Sao trong biệt thự cũng có cát chứ, ta bị bay vào mắt rồi.
Bài hát sinh nhật rốt cục cũng xong, Như Nguyệt chạy tới trước mặt Tề Nhạc, nàng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tề Nhạc, khuôn mặt xinh đẹp mĩm cười, nói khẽ:
- Sinh nhật vui vẻ, Tề Nhạc.
Tề Nhạc nhìn giờ một chút bây giờ cách giờ ăn cơm còn gần hai tiếng, dứt khoát khoanh chân ngồi ở bên người Văn Đình, dựa theo phương pháp tu luyện Thăng Lân Quyết của mình, theo tinh thần lực vận chuyển, các phần tử năng lượng trong không khí bắt đầu hội tụ về phía thân thể hắn, tuy rằng cũng không nhanh, nhưng góp gió thành bão, tu luyện so với tu luyện vẫn hơn nhiều.
Huống hồ, hiện giờ Tề Nhạc lựa chọn tu luyện mục đích chủ yếu là khiến lòng của mình yên tĩnh, cẩn thận nhận thức một chút kỹ năng chuyên chúc của Hắc Kỳ Lân mà cha Văn Đình truyền thụ cho mình. Những cái này đều là bảo đảm có lợi cho mình và Văn Đình nhất trong vòng nửa năm.
Ở chỗ sâu nhất trong tinh thần Tề Nhạc, hắn rất dễ dàng đã tìm được trí nhớ khắc sâu kia. Tề Nhạc cũng không xem phương pháp tu luyện hợp thể giữa mình và Văn Đình mà trực tiếp nhìn qua tất cả về Kỳ Lân Ẩn. Từ trong lời của cha Văn Đình, Tề Nhạc hiểu được, năng lực của Kỳ Lân Ẩn nhất định mạnh phi thường, Thiên Cơ Bách Biến Toàn Cơ Giới Pháp đến tột cùng có chỗ nào thần kỳ, phải nhờ vào chính mình không ngừng nghiên cứu mới được.. Về phần hợp thể, đợi sau này tu luyện với Văn Đình sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Không nhìn không biết, khi Tề Nhạc vùi đầu vào lý giải, hắn rất nhanh đã hoàn toàn bị sự thần kỳ của Thiên Cơ Bách Biến Toàn Cơ Giới Pháp hấp dẫn rồi. Đó cũng không phải là một năng lực đơn giản, trong đó bao hàm rộng lớn, vậy mà có thể phối hợp các loại kỹ năng của Kỳ Lân nhất tộc để đồng thời sử dụng.
Tựa như lĩnh vực của Long vậy, không, so với lĩnh vực càng thêm khổng lồ. Bởi vì, Kỳ Lân Ẩn chính thức phát huy uy lực tuy cũng cần rất nhiều năng lượng, nhưng sự thần kỳ của bản thân Kỳ Lân Ẩn có thể khiến cho hắn tiết kiệm được nhiều Vân Lực hơn Như Nguyệt thi triển Long Vực nhiều.
Khi Tề Nhạc bị Văn Đình tỉnh lại làm bừng tỉnh, hắn đổ mồ hôi phát hiện, thứ mình có thể chính thức cảm nhận được trong khoảng thời gian nghiên cứu này, vậy mà chỉ có bốn chữ Thiên Cơ Bách Biến, xác thực là Thiên Cơ Bách Biến ah! Trong năng lực Thiên Cơ Bách Biến Toàn Cơ Giới Pháp của Kỳ Lân Ẩn, các loại biến hóa rất phức tạp, khiến hắn không kịp nhìn, ngay cả đại khái cũng không thể nhớ kỹ chứ đừng nói gì khác.
- Em đã tỉnh.
Mở to mắt, Tề Nhạc nhìn thấy Văn Đình đang nhìn mình.
Văn Đình khẽ gật đầu, nói:
- Kỳ thật em một mực ngủ không sâu, lời anh nói với Như Nguyệt em đều đã nghe được Tề Nhạc, anh thật muốn dẫn em ly khai biệt thự Long Vực một thời gian ngắn sao?
Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:
- Anh muốn khôi phục thực lực, trọng yếu nhất chính là cần sự trợ giúp của em, hung thú sẽ không đưa tới cửa được, chỉ có tự chúng ta đi tìm kiếm mới được. Hơn nữa, cha em truyền thụ cho anh rất nhiều kiến thức của ông đối với năng lực Kỳ Lân, cũng cần chúng ta vừa tu luyện vừa lục lọi.
Văn Đình nói:
- Em đều nghe theo anh, chỉ cần có thể trợ giúp anh khôi phục đến tình huống trước kia, bảo em làm gì cũng được. Chúng ta khi nào đi đây?
Tề Nhạc nói:
- Dùng cơm tối xong, chuyện chúng ta phải rời đi anh chỉ nói cho Như Nguyệt, đợi tí nữa em không nên nói ra. Anh không muốn trải qua cảm giác ly biệt.
Văn Đình mỉm cười nói:
- Tề Nhạc, có lẽ ngay cả chính anh cũng không phát hiện, kỳ thật anh là một người phi thường trọng tình cảm.
Tề Nhạc sờ lên cái mũi của mình, nói:
- Có lẽ là a. Hiện giờ thời gian cũng không sớm nữa, chúng ta chuẩn bị ra ăn cơm thôi.
Buổi tối mùa đông luôn luôn tối rất sớm, tuy rằng chỉ mới hơn sáu giờ tối nhưng ngoài trời đã đen kịt, Tề Nhạc mang theo Văn Đình ra khỏi phòng, hắn kinh ngạc phát hiện, không biết vì sao mà đèn trong hành lang cũng không được bật, chung quanh tối như mực, tuy rằng cái này cũng không thể ảnh hưởng đến thị giác của hắn, nhưng vẫn khiến hắn có chút kỳ quái.
Văn Đình dán chặt Tề Nhạc, vô ý thức tăng lên năng lượng của mình, thấp giọng nói:
- Tề Nhạc, sao biệt thự lại tối như vậy, không phải bị cúp điện chứ?
- Làm sao có thể, vừa rồi đèn trong phòng chúng ta vẫn sáng mà! Đi, chúng ta đi xuống xem một chút.
Tuy rằng Tề Nhạc đã mất đi năng lực, nhưng lá gan của hắn lại không nhỏ đi chút nào, lôi kéo tay Văn Đình đi tới cầu thang.
Cầu thang so với trong hành lang càng tối hơn, bởi vì nơi này căn bản cũng không có cửa sổ, chút ánh sáng yếu ớt bên ngoài cũng không thể truyền đến được. Văn Đình trên người tản mát ra một tầng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt khiến hai người có thể nhìn thấy cầu thang.
Tề Nhạc vừa đi vừa hô:
- Như Nguyệt, đại sư, các ngươi ở nơi nào?
Khi hai người đi lên lầu một, phát hiện đại sảnh lầu một cũng đen kịt, chỉ có hai mắt hồng bảo thạch của điêu khắc Bạch Long trong đại sảnh tản ra hào quang yếu ớt thôi.
Văn Đình nói:
- Tề Nhạc, em sao lại cảm giác có chút không đúng, nhưng lại không giống như đã xảy ra chuyện. Lấy thực lực của Như Nguyệt, cho dù có địch nhân tập kích kích, cũng không thể không có chút thanh âm được! Đây là có chuyện gì.
Ngay khi Văn Đình hỏi ra nghi hoặc trong lòng, đột nhiên, một đoàn hỏa quang phát sáng lên, trong ngọn lửa mang theo một tia quang mang vàng rực rỡ, Văn Đình vô ý thức nhoáng người ngăn trước mặt Tề Nhạc.
Ánh lửa bắn thẳng về phía Tề Nhạc, nhưng ngay khi Văn Đình chuẩn bị nghênh đón công kích, ánh lửa bay đến kia đột nhiên ngừng lại, hào quang lóe lên, ánh lửa hoàn toàn bắn ra, từng chút ánh lửa thật nhỏ cùng sáng lên, dưới sự chiếu rọi của anh lửa, Tề Nhạc và Văn Đình kinh ngạc nhìn thấy, đó dĩ nhiên là một ổ bánh ngọt ba tầng đặt trên xe đẩy, mà số lượng ánh lửa kia lại đúng là 20.
- Chúc mừng sinh nhật vui vẻ, chúc mừng sinh nhật vui vẻ...
Tiếng ca xướng du dương mang theo các thanh âm khác nhau vang lên chung quanh đại sảnh, từng người sáng lên từng đoàn từng đoàn ánh sáng, nguyên một đám người cầm ngọn nến trong tay từ bốn phương tám hướng hướng Tề Nhạc và Văn Đình đi tới, đi ở đằng trước đúng là Như Nguyệt và Minh Minh.
Tề Nhạc con mắt ẩm ướt, hắn rốt cuộc hiểu rõ tất cả, trong thời gian thật ngắn này, Như Nguyệt vậy mà vì mình an bài những thứ này. Bởi vì kích động, thân thể của hắn có chút phát run, nhìn Như Nguyệt đi ở đằng trước, hắn nghẹn ngào nói không ra lời, nhưng trong ánh mắt của hắn đã nhiều thêm rất nhiều.
Văn Đình kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tề Nhạc:
- Hôm nay là sinh nhật của anh sao?
Bài hát sinh nhật vẫn đang được hát vang, Tề Nhạc khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
- Sao trong biệt thự cũng có cát chứ, ta bị bay vào mắt rồi.
Bài hát sinh nhật rốt cục cũng xong, Như Nguyệt chạy tới trước mặt Tề Nhạc, nàng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tề Nhạc, khuôn mặt xinh đẹp mĩm cười, nói khẽ:
- Sinh nhật vui vẻ, Tề Nhạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.