Chương 10: Tăng nhân kỳ dị (1)
Đường Gia Tam Thiểu
19/09/2013
- Ồ, những người dân Tây Tạng kia treo cờ xí làm cái gì thế?
Tề Nhạc thấy không khí hòa hoãn, chỉ vào một nơi có phòng ốc thưa thớt trên thảo nguyên
Thủy Nguyệt nói:
- Đó là Kinh Phiên, là thứ thường thấy ở Tây Tạng. Ví dụ như nóc nhà dân cư, bên cạnh thần sơn thần thủy, tượng phật vân vân. Kinh Phiên năm màu, do năm loại màu sắc tạo thành là: lam, bạch, hồng, lục, hoàng, màu sắc của chúng không được tùy ý sửa đổi, bởi vì mỗi loại màu sắc đại biểu cho những ý nghĩa khác nhau. Lam -- trời xanh (Lam Thiên), bạch -- mây trắng cùng tuyết sơn, hồng -- mặt trời ( cũng có nói hỏa diễm ), lục -- cây xanh, hoàng -- đại địa. Trên Kinh Phiên có ẩn chứa kinh văn, người dân Tạng cho rằng, mỗi lần gió lung lay Kinh Phiên, đại biểu cho một lần bọn họ tụng niệm kinh phật, một lần khẩn cầu bình an cát tường.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Em mới tới đây lần đầu mà? Nhưng nhìn bộ dáng của em hình như là rất quen thuộc a!
Thủy Nguyệt nói:
- Không thể nói quen thuộc, nhưng mà, ba ba của em đã từng tới đây rất nhiều lần, ông thường xuyên nói với em một ít chuyện về Tây Tạng, còn cho em xem một ít ảnh chụp. Đối với Tây Tạng mà nói, cung điện Bố Lạp Đạt là thánh địa của bọn họ. Ba ba nói, nếu như không tới Tây Tạng một lần, vậy vĩnh viễn không cách nào lãnh hội được sự mỹ diệu của Tây Tạng cả.
- Ah? Vậy cung điện Bố Lạp Đạt là dạng gì?
Tề Nhạc đương nhiên sẽ không vô tri tới mức không biết cung điện Bố Lạp Đạt là cái gì, nhưng lúc này đột nhiên hắn nghĩ tới, cái kiến trúc màu vàng mà mình nhìn thấy trong mộng, mặc dù kiến tạo và hình dạng có chút kỳ dị và không thấy rõ ràng, nhưng cảm giác thiên liêng và thần thánh trong đó làm cho nội tâm của Tề Nhạc xuất hiện một ít cách nghĩ.
- Cung điện Bố Lạp Đạt tại Tây Tạng Lạp Tát nằm ở tây bắc núi Mã Bố Nhật, là khu kiến trúc cung điện nổi tiếng, dân tộc Tạng cổ có nghệ thuật tinh hoa danh tiếng. Cung điện Bố Lạp Đạt khởi công xây dựng vào thế kỷ thứ bảy, là Tàng Vương Tùng Tán Kiền Bố đi từ Tây Tạng sang Đường triều cầu hôn Văn Thành công chúa kiến tạo nên. Lạp Tát nằm ở độ cao ba ngàn bảy trăm mét so với mực nước biển, có chín trăm chín mươi chín buồng, phòng cung vũ -- cung điện Bố Lạp Đạt . Cung điện và thành trì đều xây trên núi, hiện chiếm diện tích bốn mươi mốt vạn m², diện tích kiến trúc là mười ba vạn m², cung thể lầu chính có mười ba tầng, cao một trăm mười lăm mét, đại bộ phận do đá cấu tạo thành, năm đỉnh tòa cung điện có ngói vàng lợp nên, kim quang xán lạn, khí thế hùng vĩ, là tinh hoa kiến trúc của Tây Tạng. Được vinh dự là thánh điện cao nguyên.
Nghe Thủy Nguyệt giải thích cặn kẽ, trong nội tâm của Tề Nhạc khẽ run lên, nhất là bốn chữ kim quang sáng lạn, khiến cho nội tâm của hắn sinh ra cảm xúc mãnh liệt, lần này đến Tây Tạng, tuy hắn đang chạy trốn, nhưng mà, hắn bây giờ thầm quyết định, bất luận như thế nào, cũng phải tới cung điện Bố Lạp Đạt để xem. Cảnh trong mơ rõ ràng, mang tới khác biệt trong sinh hoạt của hắn hiện giờ, tuy đây chẳng qua là một giấc chiêm bao, nhưng trong ý niệm của hắn, cảnh trong mơ này rất chân thật.
Thủy Nguyệt quay đầu lại nhìn Tề Nhạc, mỉm cười nói:
- Đáng tiếc thời gian ngủ của anh quá dài, không thấy được sự hùng vĩ của Côn Lôn Sơn, chỗ đó cũng là địa phương vô cùng xinh đẹp, sơn mạch Côn Lôn Sơn đông có Ngọc Châu Phong là đỉnh núi cao nhất, chính là địa phương tàu của chúng ta đi ngang qua, độ cao so với mặt biển cùng sáu ngàn mét, chúng ta bây giờ đã đi tới Thanh Đường Cổ Lạp Sơn, nơi này là một trong những hệ thống sơn mạch đi qua Lạp Tát. Anh thấy những ngọn tuyết sơn này không cao bao nhiêu, chủ yếu bởi vì chúng ta đang ở nơi so với mực nước biển rất cao rồi, niệm Thanh Đường Cổ Lạp Tàng có ý nghĩa: “linh ứng thảo nguyên thần”, là thần sơn trong nội tâm của dân Tây Tạng, ngọn núi chính cao tới bảy ngàn một trăm mười bảy mét, gần ngọn núi chính có bốn ngọn núi khác cũng cao hơn bảy ngàn mét so với mực nước biển, chặt chẽ đụng vào nhau. Ở chung quanh chúng còn có ba mươi ngọn núi cao hơn sáu ngàn mét, kéo dài không dứt. Đến nơi đây, chúng ta cũng sắp tới Lạp Tát rồi.
Âm thanh của nàng chỉ dùng giọng điệu cảm thán, thấy bộ dáng của Thủy Nguyệt, dường như đã hoàn toàn dung nhập vào tuyết sơn bên ngoài xe.
Tề Nhạc không có nói thêm cái gì, nhìn thấy tuyết sơn nguy nga ở bên ngoài không biết vì cái gì, hắn lúc này lại không có tâm tình đùa giỡn Thủy Nguyệt, tuyết sơn nguy nga không chỉ có bề ngoài, đồng thời trong lòng của hắn. Đột nhiên hắn cảm giác được, tâm thần của mình khoáng đạt chưa từng có, áp lực trước đó ở Kinh Thành đã không còn sót lại chút nào.
Rốt cuộc tàu cũng đã tới Lạp Tát, đã là chín giờ tối, Tề Nhạc cùng Thủy Nguyệt cùng nhau xuống xe, xa xa, hắn đã nhìn thấy có một người đang ôm một cái bảng lớn, trên đó viết hai chữ Thủy Nguyệt.
Thủy Nguyệt dừng bước lại, liếc nhìn Tề Nhạc thật sâu, nói:
- Em nghĩ chúng ta nên chia tay ở đây. Ba ba của em có bạn là bác sĩ ở Lạp Tát, bác ấy sẽ tới đón em. Sau đó em sẽ đi tới bệnh viện của bác thực tập. Trường học của em có chút khác biệt với các trường khác, cho nên đi thực tập rất sớm, có lẽ em phải thực tập ở đây tới cuối tháng tám, sau đó mới quay trở về Kinh Thành. Thật sự em rất muốn làm chút chuyện gì đó cho người dân Tây Tạng ở đây. Nếu có duyên, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại ở Kinh Thành đấy.
Nói xong câu đó, trên mặt nàng tự nhiên xuất hiện một đạo hào quang thánh kiết. Tề Nhạc biết rõ, loại hào quang này chỉ có một loại hàm nghĩa, đó chính là thiện lương.
Nếu như nói không có một tia chẳng bỏ được, đó là chuyện không thể nào, Tề Nhạc có chút buồn bực khi phát hiện, nhìn thấy nữ hài xinh đẹp thánh khiết như thế, trong lòng mình lại không có một chút dục niệm, ngược lại nhiều hơn mấy phần khâm phục, nói:
- Có thể cho anh số điện thoại được không?
Thủy Nguyệt lộ ra nụ cười như hoa bách hợp nở rộ.
- Có duyên thì gặp lại.
Lưu lại những lời này, mang theo hành lý của mình, nàng nhanh chúng đi về phía bảng hiệu ghi tên của mình, không có quay đầu lại liếc nhìn Tề Nhạc.
Tề Nhạc đứng nguyên tại chỗ, một mực nhìn chăm chú vào Thủy Nguyệt, nhìn thấy nàng và tấm bảng gỗ ghi tên nàng của biến mất mới phục hồi tinh thần lại. Thầm mắng một tiếng, tại sao ta lại như thế? Chẳng lẽ ta thực sự thích nàng? Không, không có khả năng, ta thích chỉ có dáng vẻ bề ngoài của nàng mà thôi.
Tề Nhạc thấy không khí hòa hoãn, chỉ vào một nơi có phòng ốc thưa thớt trên thảo nguyên
Thủy Nguyệt nói:
- Đó là Kinh Phiên, là thứ thường thấy ở Tây Tạng. Ví dụ như nóc nhà dân cư, bên cạnh thần sơn thần thủy, tượng phật vân vân. Kinh Phiên năm màu, do năm loại màu sắc tạo thành là: lam, bạch, hồng, lục, hoàng, màu sắc của chúng không được tùy ý sửa đổi, bởi vì mỗi loại màu sắc đại biểu cho những ý nghĩa khác nhau. Lam -- trời xanh (Lam Thiên), bạch -- mây trắng cùng tuyết sơn, hồng -- mặt trời ( cũng có nói hỏa diễm ), lục -- cây xanh, hoàng -- đại địa. Trên Kinh Phiên có ẩn chứa kinh văn, người dân Tạng cho rằng, mỗi lần gió lung lay Kinh Phiên, đại biểu cho một lần bọn họ tụng niệm kinh phật, một lần khẩn cầu bình an cát tường.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Em mới tới đây lần đầu mà? Nhưng nhìn bộ dáng của em hình như là rất quen thuộc a!
Thủy Nguyệt nói:
- Không thể nói quen thuộc, nhưng mà, ba ba của em đã từng tới đây rất nhiều lần, ông thường xuyên nói với em một ít chuyện về Tây Tạng, còn cho em xem một ít ảnh chụp. Đối với Tây Tạng mà nói, cung điện Bố Lạp Đạt là thánh địa của bọn họ. Ba ba nói, nếu như không tới Tây Tạng một lần, vậy vĩnh viễn không cách nào lãnh hội được sự mỹ diệu của Tây Tạng cả.
- Ah? Vậy cung điện Bố Lạp Đạt là dạng gì?
Tề Nhạc đương nhiên sẽ không vô tri tới mức không biết cung điện Bố Lạp Đạt là cái gì, nhưng lúc này đột nhiên hắn nghĩ tới, cái kiến trúc màu vàng mà mình nhìn thấy trong mộng, mặc dù kiến tạo và hình dạng có chút kỳ dị và không thấy rõ ràng, nhưng cảm giác thiên liêng và thần thánh trong đó làm cho nội tâm của Tề Nhạc xuất hiện một ít cách nghĩ.
- Cung điện Bố Lạp Đạt tại Tây Tạng Lạp Tát nằm ở tây bắc núi Mã Bố Nhật, là khu kiến trúc cung điện nổi tiếng, dân tộc Tạng cổ có nghệ thuật tinh hoa danh tiếng. Cung điện Bố Lạp Đạt khởi công xây dựng vào thế kỷ thứ bảy, là Tàng Vương Tùng Tán Kiền Bố đi từ Tây Tạng sang Đường triều cầu hôn Văn Thành công chúa kiến tạo nên. Lạp Tát nằm ở độ cao ba ngàn bảy trăm mét so với mực nước biển, có chín trăm chín mươi chín buồng, phòng cung vũ -- cung điện Bố Lạp Đạt . Cung điện và thành trì đều xây trên núi, hiện chiếm diện tích bốn mươi mốt vạn m², diện tích kiến trúc là mười ba vạn m², cung thể lầu chính có mười ba tầng, cao một trăm mười lăm mét, đại bộ phận do đá cấu tạo thành, năm đỉnh tòa cung điện có ngói vàng lợp nên, kim quang xán lạn, khí thế hùng vĩ, là tinh hoa kiến trúc của Tây Tạng. Được vinh dự là thánh điện cao nguyên.
Nghe Thủy Nguyệt giải thích cặn kẽ, trong nội tâm của Tề Nhạc khẽ run lên, nhất là bốn chữ kim quang sáng lạn, khiến cho nội tâm của hắn sinh ra cảm xúc mãnh liệt, lần này đến Tây Tạng, tuy hắn đang chạy trốn, nhưng mà, hắn bây giờ thầm quyết định, bất luận như thế nào, cũng phải tới cung điện Bố Lạp Đạt để xem. Cảnh trong mơ rõ ràng, mang tới khác biệt trong sinh hoạt của hắn hiện giờ, tuy đây chẳng qua là một giấc chiêm bao, nhưng trong ý niệm của hắn, cảnh trong mơ này rất chân thật.
Thủy Nguyệt quay đầu lại nhìn Tề Nhạc, mỉm cười nói:
- Đáng tiếc thời gian ngủ của anh quá dài, không thấy được sự hùng vĩ của Côn Lôn Sơn, chỗ đó cũng là địa phương vô cùng xinh đẹp, sơn mạch Côn Lôn Sơn đông có Ngọc Châu Phong là đỉnh núi cao nhất, chính là địa phương tàu của chúng ta đi ngang qua, độ cao so với mặt biển cùng sáu ngàn mét, chúng ta bây giờ đã đi tới Thanh Đường Cổ Lạp Sơn, nơi này là một trong những hệ thống sơn mạch đi qua Lạp Tát. Anh thấy những ngọn tuyết sơn này không cao bao nhiêu, chủ yếu bởi vì chúng ta đang ở nơi so với mực nước biển rất cao rồi, niệm Thanh Đường Cổ Lạp Tàng có ý nghĩa: “linh ứng thảo nguyên thần”, là thần sơn trong nội tâm của dân Tây Tạng, ngọn núi chính cao tới bảy ngàn một trăm mười bảy mét, gần ngọn núi chính có bốn ngọn núi khác cũng cao hơn bảy ngàn mét so với mực nước biển, chặt chẽ đụng vào nhau. Ở chung quanh chúng còn có ba mươi ngọn núi cao hơn sáu ngàn mét, kéo dài không dứt. Đến nơi đây, chúng ta cũng sắp tới Lạp Tát rồi.
Âm thanh của nàng chỉ dùng giọng điệu cảm thán, thấy bộ dáng của Thủy Nguyệt, dường như đã hoàn toàn dung nhập vào tuyết sơn bên ngoài xe.
Tề Nhạc không có nói thêm cái gì, nhìn thấy tuyết sơn nguy nga ở bên ngoài không biết vì cái gì, hắn lúc này lại không có tâm tình đùa giỡn Thủy Nguyệt, tuyết sơn nguy nga không chỉ có bề ngoài, đồng thời trong lòng của hắn. Đột nhiên hắn cảm giác được, tâm thần của mình khoáng đạt chưa từng có, áp lực trước đó ở Kinh Thành đã không còn sót lại chút nào.
Rốt cuộc tàu cũng đã tới Lạp Tát, đã là chín giờ tối, Tề Nhạc cùng Thủy Nguyệt cùng nhau xuống xe, xa xa, hắn đã nhìn thấy có một người đang ôm một cái bảng lớn, trên đó viết hai chữ Thủy Nguyệt.
Thủy Nguyệt dừng bước lại, liếc nhìn Tề Nhạc thật sâu, nói:
- Em nghĩ chúng ta nên chia tay ở đây. Ba ba của em có bạn là bác sĩ ở Lạp Tát, bác ấy sẽ tới đón em. Sau đó em sẽ đi tới bệnh viện của bác thực tập. Trường học của em có chút khác biệt với các trường khác, cho nên đi thực tập rất sớm, có lẽ em phải thực tập ở đây tới cuối tháng tám, sau đó mới quay trở về Kinh Thành. Thật sự em rất muốn làm chút chuyện gì đó cho người dân Tây Tạng ở đây. Nếu có duyên, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại ở Kinh Thành đấy.
Nói xong câu đó, trên mặt nàng tự nhiên xuất hiện một đạo hào quang thánh kiết. Tề Nhạc biết rõ, loại hào quang này chỉ có một loại hàm nghĩa, đó chính là thiện lương.
Nếu như nói không có một tia chẳng bỏ được, đó là chuyện không thể nào, Tề Nhạc có chút buồn bực khi phát hiện, nhìn thấy nữ hài xinh đẹp thánh khiết như thế, trong lòng mình lại không có một chút dục niệm, ngược lại nhiều hơn mấy phần khâm phục, nói:
- Có thể cho anh số điện thoại được không?
Thủy Nguyệt lộ ra nụ cười như hoa bách hợp nở rộ.
- Có duyên thì gặp lại.
Lưu lại những lời này, mang theo hành lý của mình, nàng nhanh chúng đi về phía bảng hiệu ghi tên của mình, không có quay đầu lại liếc nhìn Tề Nhạc.
Tề Nhạc đứng nguyên tại chỗ, một mực nhìn chăm chú vào Thủy Nguyệt, nhìn thấy nàng và tấm bảng gỗ ghi tên nàng của biến mất mới phục hồi tinh thần lại. Thầm mắng một tiếng, tại sao ta lại như thế? Chẳng lẽ ta thực sự thích nàng? Không, không có khả năng, ta thích chỉ có dáng vẻ bề ngoài của nàng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.