Chương 1318: Tìm kiếm Đông Hoàng Chung. (4)
Đường Gia Tam Thiểu
30/07/2014
- Vừa có vài phần thực lực thì đã không kiềm nén được rồi. Anh cho rằng dùng thực lực của mình bây giờ là có thể có được Đông Hoàng Chung sao? Đây là chuyện không thể nào. Đông Hoàng Chung cho tới bây giờ đều chưa từng có chủ nhân, cho dù là thủy hỏa thần lúc trước khi sáng tạo ra nó cũng chỉ lưu nó ở địa cầu trấn thủ phương đông. Muốn đạt được Đông Hoàng Chung nhất định phải xuyên phá phong ấn của nó, đó là chuyện anh không làm được.
Tề Nhạc nghẹn lời, hiển nhiên Kính Trung Tiên không muốn hợp tác với hắn, nghe nàng nói chuyện này thì Tề Nhạc đưa ánh mắt cầu giúp đỡ nhìn qua Tuyết Nữ. Hai người đã sớm tâm linh tương thông nên Tuyết Nữ hiểu ý của hắn rồi, nàng đi lên trước cầm tay của Kính Trung Tiên, cầu khẩn nói:
- Tỷ tỷ, chị giúp chúng em đi, nếu như chúng em không tìm được Đông Hoàng Chung thì không có biện pháp đi Thần Giới tìm kiếm cách đối phó Ngưu Ma Vương ah! Chị cũng không hy vọng địa cầu bị Ngưu Ma Vương thống trị a. Thập đại thần khí các người không phải vì thủ hộ phương đông sao? Nhưng mà thập đại thần khí phải có người sử dụng mới được! Tỷ tỷ, chị giúp chúng em đi, van cầu chị đấy!
Nghe Tuyết Nữ mở miệng thì sắc mặt lạnh như băng của Kính Trung Tiên mềm hơn rất nhiều, cau mày nói:
- Tuyết Nhi, không phải tôi không giúp các người. Cô biết phong ấn của Đông Hoàng Chung mạnh cỡ nào không? Cho dù đều là thần khí nhưng phong ấn của nó mạnh hơn chúng ta gấp nhiều lần. Huống chi trong thập đại thần khí tôi ghét nhất là nó đấy. Bảo tôi đi tìm nó sao, hừ.
Nói tới đây hào quang căm giận trong mắt nàng toát ra, hình như đang nhớ lại chuyện cũ.
Tề Nhạc nhìn qua ngữ khí hòa hoãn của Kính Trung Tiên thì nói:
- Tiền bối, chúng tôi phải đi tìm Đông Hoàng Chung. Chỉ hy vọng nó trợ giúp chúng tôi mà thôi, mở cửa của Thần Giới và đi vào đến Thần Giới một vòng là được. Chẳng lẽ có ngài cùng Ấn Linh tiền bối trợ giúp chúng tôi cũng không tiến vào nơi phong ấn của Đông Hoàng Chung được sao? Dù sao các người và nó là thần khí như nhau a!
Kính Trung Tiên thản nhiên nói:
- Tiến vào phong ấn đơn giản, nhưng mà muốn từ phong ấn đi ra ngoài hoặc là tìm được vị trí chính thức của Đông Hoàng Chung là vô cùng khó. Anh phải hiểu tôi có thể mang các người đi. Nhưng mà có một chuyện quan trọng tôi phải nói trước với anh một chút, một khi nguy hiểm đạt tới trình độ nhất định thì tôi sẽ cưỡng ép mang Tuyết Nhi vượt qua không gian, đến lúc đó tôi sẽ chẳng quan tâm tới anh đâu. Anh đừng trách tôi nhìn anh chết đấy.
Nghe được lời này Tề Nhạc không kinh sợ mà còn mừng, mỉm cười nói:
- Không có vấn đề, nếu như tôi chết chỉ có thể trách bản thân học nghệ không tinh mà thôi. Chỉ cần ngài có thể bảo vệ tốt Tuyết Nhi với tôi mà nói là trợ giúp lớn rồi.
Sau khi không có nỗi lo Tuyết Nữ, mà Tuyết Nữ lại có thể được Côn Lôn kính bảo hộ không bị tổn thương đây là chuyện Tề Nhạc hy vọng nhất. Nhưng nói cũng kỳ quái, đều là thập đại thần khí nhưng Côn Lôn kính xếp đứng ngược thứ hai từ dưới lên, mà Không Động Ấn bài danh cao hơn nó không ít, vừa rồi Ấn Linh hình như không có nắm chắc bảo vệ mình nhưng vì cái gì Kính Trung Tiên lại rất nắm chắc bảo hộ Tuyết Nữ đây? Chẳng lẽ cũng là vì nàng có thể vượt qua không gian sao. Mang theo Tuyết Nữ tùy thời rời đi sao? Trong nội tâm tuy nghĩ như vậy nhưng Tề Nhạc cũng không hỏi cái gì.
Tuyết Nữ nhìn qua Tề Nhạc mân mê cái miệng nhỏ nhắn, nói:
- Không được, đã cùng đi thì nhất định cùng rời đi.
Tề Nhạc nháy mắt với Tuyết Nữ, ý bảo nàng không nên nói, chuyển hướng nhìn Kính Trung Tiên nói:
- Tiền bối, vậy chúng ta lên đường đi. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù tôi không thể trở về thì tôi cũng cảm ơn ngài trợ giúp.
Nhìn qua bộ dáng khách khí của Tề Nhạc thì Kính Trung Tiên cũng không còn lạnh lùng với hắn nữa, trong đôi mắt đẹp mông lung của nàng hiện ra một tầng sương mù và phức tạp, hình như có chờ đợi, mơ ước, chờ mong và phẫn nộ.
- Được rồi, tôi sẽ mang các người đi. Tề Nhạc, anh hãy nghe cho kỹ, đến chỗ phong ấn của Đông Hoàng Chung thì anh vào thời khắc nào cũng phải ở cùng chỗ với Tuyết Nữ, tôi sẽ tận khả năng bảo vệ các người không bị thương tổn. Nhưng mà trong phong ấn của Đông Hoàng Chung thì tôi chỉ có nắm chắc mang một người rời đi, những lời này tôi đã nói trước rồi, khi đó không nên nói tôi bất cận nhân tình.
Tề Nhạc gật gật đầu. Nói:
- Vậy thì tốt. Bây giờ chúng ta lên đường đi.
Kính Trung Tiên nói:
- Cho tôi ra ngoài, tôi phải rời khỏi lĩnh vực Ngũ Hành của Ấn Linh. Ở đây thần lực của tôi không cách nào phát huy..
Các chiến sĩ Sinh Tiếu đang cố gắng tu luyện, bọn họ cũng biết không lâu trong tương lai bọn họ phải đối mặt chính là địch nhân vô cùng cường đại. Nhưng mà bọn họ không có một tia lo ngại. Thậm chí còn có hưng phấn và chờ mong. Nhưng mà bọn họ mờ mịt không rõ đây chính là lần vương của bọn họ gặp nguy hiểm lớn nhất.
Hào quang lập loè Tề Nhạc mang theo Tuyết Nữ từ Không Động Ấn ra khỏi lĩnh vực Ngũ Hành. Ngũ thải quang mang thu liễm trước ngực của Tề Nhạc, mỗi lần đi ra khỏi lĩnh vực Ngũ Hành thì Tề Nhạc đều cảm giác được tinh thần sáng khoái, năng lượng của hắn lúc này đã đạt tới mức tốt nhất.
Hai người vừa mới ra ngoài thì bích lục sắc quang mang từ ngực của Tuyết Nữ sáng lên lần nữa, nhìn thấy thân thể đầy đặn của nàng thì nội tâm của Tề Nhạc lại nhớ tới biến ảo trước đó của Côn Lôn kính, đó chính là áo ngực của Tuyết Nữ trước đây! Trong nội tâm của hắn lại nhiều hơn vài phần cảm thụ khác thường.
Một thân váy dài màu phỉ thúy của Kính Trung Tiên khi bích lục sắc quang mang hiện ra đã ở bên người Tuyết Nữ, mặt ngoài nhìn lại tuổi của các nàng không khác nhau lắm, đều là khí chất lạnh như băng, chỉ có điều bởi vì có Tề Nhạc ở bên nên khí chất lạnh giá của Tuyết Nữ ít đi nhiều, ánh mắt ôn nhu của nàng nhìn qua Tề Nhạc.
Trong phòng của biệt thự Long Vực rất yên tĩnh, bên ngoài thì đen kịt giống như lây vào trong biệt thự, khắp nơi đều là khí tức âm lãnh xoay quanh.
Kính Trung Tiên nói:
- Các người chuẩn bị, tôi sắp bắt đầu. Tề Nhạc, tôi cần anh phụ trợ năng lượng cho Tuyết Nữ.
Tề Nhạc gật gật đầu. Thân hình lóe lên chạy ra sau người của Tuyết Nữ và ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng vào ngực của mình và cho lưng mông của Tuyết Nữ dán vào người mình.
Kính Trung Tiên nhìn qua bộ dạng của hai người thì nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì, nàng cũng biết Tề Nhạc làm như vậy là truyền thâu năng lượng, làm thế mới khiến năng lượng ít tổn thất nhất hiệu quả cũng là tốt nhất.
Ôm vòng eo nhỏ nhắn của Tuyết Nữ và thân thể mềm mại của nàng dính sát vào người của mình, trong lòng của Tề Nhạc rung động, loại cảm giác thoải mái này làm cho thân thể của hắn có chút nóng lên. Tuyết Nữ cảm thụ còn sâu hơn Tề Nhạc, thân thể của Tề Nhạc như lửa nóng, toàn thân của nàng như dán vào lò lửa vậy, nhiệt độ này làm thân thể của nàng như tan chảy.
Tề Nhạc nghẹn lời, hiển nhiên Kính Trung Tiên không muốn hợp tác với hắn, nghe nàng nói chuyện này thì Tề Nhạc đưa ánh mắt cầu giúp đỡ nhìn qua Tuyết Nữ. Hai người đã sớm tâm linh tương thông nên Tuyết Nữ hiểu ý của hắn rồi, nàng đi lên trước cầm tay của Kính Trung Tiên, cầu khẩn nói:
- Tỷ tỷ, chị giúp chúng em đi, nếu như chúng em không tìm được Đông Hoàng Chung thì không có biện pháp đi Thần Giới tìm kiếm cách đối phó Ngưu Ma Vương ah! Chị cũng không hy vọng địa cầu bị Ngưu Ma Vương thống trị a. Thập đại thần khí các người không phải vì thủ hộ phương đông sao? Nhưng mà thập đại thần khí phải có người sử dụng mới được! Tỷ tỷ, chị giúp chúng em đi, van cầu chị đấy!
Nghe Tuyết Nữ mở miệng thì sắc mặt lạnh như băng của Kính Trung Tiên mềm hơn rất nhiều, cau mày nói:
- Tuyết Nhi, không phải tôi không giúp các người. Cô biết phong ấn của Đông Hoàng Chung mạnh cỡ nào không? Cho dù đều là thần khí nhưng phong ấn của nó mạnh hơn chúng ta gấp nhiều lần. Huống chi trong thập đại thần khí tôi ghét nhất là nó đấy. Bảo tôi đi tìm nó sao, hừ.
Nói tới đây hào quang căm giận trong mắt nàng toát ra, hình như đang nhớ lại chuyện cũ.
Tề Nhạc nhìn qua ngữ khí hòa hoãn của Kính Trung Tiên thì nói:
- Tiền bối, chúng tôi phải đi tìm Đông Hoàng Chung. Chỉ hy vọng nó trợ giúp chúng tôi mà thôi, mở cửa của Thần Giới và đi vào đến Thần Giới một vòng là được. Chẳng lẽ có ngài cùng Ấn Linh tiền bối trợ giúp chúng tôi cũng không tiến vào nơi phong ấn của Đông Hoàng Chung được sao? Dù sao các người và nó là thần khí như nhau a!
Kính Trung Tiên thản nhiên nói:
- Tiến vào phong ấn đơn giản, nhưng mà muốn từ phong ấn đi ra ngoài hoặc là tìm được vị trí chính thức của Đông Hoàng Chung là vô cùng khó. Anh phải hiểu tôi có thể mang các người đi. Nhưng mà có một chuyện quan trọng tôi phải nói trước với anh một chút, một khi nguy hiểm đạt tới trình độ nhất định thì tôi sẽ cưỡng ép mang Tuyết Nhi vượt qua không gian, đến lúc đó tôi sẽ chẳng quan tâm tới anh đâu. Anh đừng trách tôi nhìn anh chết đấy.
Nghe được lời này Tề Nhạc không kinh sợ mà còn mừng, mỉm cười nói:
- Không có vấn đề, nếu như tôi chết chỉ có thể trách bản thân học nghệ không tinh mà thôi. Chỉ cần ngài có thể bảo vệ tốt Tuyết Nhi với tôi mà nói là trợ giúp lớn rồi.
Sau khi không có nỗi lo Tuyết Nữ, mà Tuyết Nữ lại có thể được Côn Lôn kính bảo hộ không bị tổn thương đây là chuyện Tề Nhạc hy vọng nhất. Nhưng nói cũng kỳ quái, đều là thập đại thần khí nhưng Côn Lôn kính xếp đứng ngược thứ hai từ dưới lên, mà Không Động Ấn bài danh cao hơn nó không ít, vừa rồi Ấn Linh hình như không có nắm chắc bảo vệ mình nhưng vì cái gì Kính Trung Tiên lại rất nắm chắc bảo hộ Tuyết Nữ đây? Chẳng lẽ cũng là vì nàng có thể vượt qua không gian sao. Mang theo Tuyết Nữ tùy thời rời đi sao? Trong nội tâm tuy nghĩ như vậy nhưng Tề Nhạc cũng không hỏi cái gì.
Tuyết Nữ nhìn qua Tề Nhạc mân mê cái miệng nhỏ nhắn, nói:
- Không được, đã cùng đi thì nhất định cùng rời đi.
Tề Nhạc nháy mắt với Tuyết Nữ, ý bảo nàng không nên nói, chuyển hướng nhìn Kính Trung Tiên nói:
- Tiền bối, vậy chúng ta lên đường đi. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù tôi không thể trở về thì tôi cũng cảm ơn ngài trợ giúp.
Nhìn qua bộ dáng khách khí của Tề Nhạc thì Kính Trung Tiên cũng không còn lạnh lùng với hắn nữa, trong đôi mắt đẹp mông lung của nàng hiện ra một tầng sương mù và phức tạp, hình như có chờ đợi, mơ ước, chờ mong và phẫn nộ.
- Được rồi, tôi sẽ mang các người đi. Tề Nhạc, anh hãy nghe cho kỹ, đến chỗ phong ấn của Đông Hoàng Chung thì anh vào thời khắc nào cũng phải ở cùng chỗ với Tuyết Nữ, tôi sẽ tận khả năng bảo vệ các người không bị thương tổn. Nhưng mà trong phong ấn của Đông Hoàng Chung thì tôi chỉ có nắm chắc mang một người rời đi, những lời này tôi đã nói trước rồi, khi đó không nên nói tôi bất cận nhân tình.
Tề Nhạc gật gật đầu. Nói:
- Vậy thì tốt. Bây giờ chúng ta lên đường đi.
Kính Trung Tiên nói:
- Cho tôi ra ngoài, tôi phải rời khỏi lĩnh vực Ngũ Hành của Ấn Linh. Ở đây thần lực của tôi không cách nào phát huy..
Các chiến sĩ Sinh Tiếu đang cố gắng tu luyện, bọn họ cũng biết không lâu trong tương lai bọn họ phải đối mặt chính là địch nhân vô cùng cường đại. Nhưng mà bọn họ không có một tia lo ngại. Thậm chí còn có hưng phấn và chờ mong. Nhưng mà bọn họ mờ mịt không rõ đây chính là lần vương của bọn họ gặp nguy hiểm lớn nhất.
Hào quang lập loè Tề Nhạc mang theo Tuyết Nữ từ Không Động Ấn ra khỏi lĩnh vực Ngũ Hành. Ngũ thải quang mang thu liễm trước ngực của Tề Nhạc, mỗi lần đi ra khỏi lĩnh vực Ngũ Hành thì Tề Nhạc đều cảm giác được tinh thần sáng khoái, năng lượng của hắn lúc này đã đạt tới mức tốt nhất.
Hai người vừa mới ra ngoài thì bích lục sắc quang mang từ ngực của Tuyết Nữ sáng lên lần nữa, nhìn thấy thân thể đầy đặn của nàng thì nội tâm của Tề Nhạc lại nhớ tới biến ảo trước đó của Côn Lôn kính, đó chính là áo ngực của Tuyết Nữ trước đây! Trong nội tâm của hắn lại nhiều hơn vài phần cảm thụ khác thường.
Một thân váy dài màu phỉ thúy của Kính Trung Tiên khi bích lục sắc quang mang hiện ra đã ở bên người Tuyết Nữ, mặt ngoài nhìn lại tuổi của các nàng không khác nhau lắm, đều là khí chất lạnh như băng, chỉ có điều bởi vì có Tề Nhạc ở bên nên khí chất lạnh giá của Tuyết Nữ ít đi nhiều, ánh mắt ôn nhu của nàng nhìn qua Tề Nhạc.
Trong phòng của biệt thự Long Vực rất yên tĩnh, bên ngoài thì đen kịt giống như lây vào trong biệt thự, khắp nơi đều là khí tức âm lãnh xoay quanh.
Kính Trung Tiên nói:
- Các người chuẩn bị, tôi sắp bắt đầu. Tề Nhạc, tôi cần anh phụ trợ năng lượng cho Tuyết Nữ.
Tề Nhạc gật gật đầu. Thân hình lóe lên chạy ra sau người của Tuyết Nữ và ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng vào ngực của mình và cho lưng mông của Tuyết Nữ dán vào người mình.
Kính Trung Tiên nhìn qua bộ dạng của hai người thì nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì, nàng cũng biết Tề Nhạc làm như vậy là truyền thâu năng lượng, làm thế mới khiến năng lượng ít tổn thất nhất hiệu quả cũng là tốt nhất.
Ôm vòng eo nhỏ nhắn của Tuyết Nữ và thân thể mềm mại của nàng dính sát vào người của mình, trong lòng của Tề Nhạc rung động, loại cảm giác thoải mái này làm cho thân thể của hắn có chút nóng lên. Tuyết Nữ cảm thụ còn sâu hơn Tề Nhạc, thân thể của Tề Nhạc như lửa nóng, toàn thân của nàng như dán vào lò lửa vậy, nhiệt độ này làm thân thể của nàng như tan chảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.