Sinh Tồn Công Lược Ngày Mạt Thế
Chương 17: Chúng Ta Phải Rời Khỏi Nơi Này
Phong Hồn
02/06/2024
Thậm chí chuyện này còn cho phép cô có một giấc ngủ ngon đầu tiên sau khi đã trải qua rất nhiều ngày kể từ khi ngày tận thế nổ ra.
Diệp Linh Lung giật mình tỉnh giấc vì tiếng hét thảm thiết không biết của ai.
Tiếng hét kia có vẻ như rất gần chỗ của bọn họ.
Cô liền bò dậy.
Trong căn phòng tối đen, ánh trăng mờ ảo là thứ ánh sáng duy nhất, có thể mờ hồ nhìn thấy Lý Quân đã mặc lại quần áo chỉnh tề, anh đang đứng bên cạnh cửa sổ, cẩn thận nhìn ra bên ngoài.
Cô vừa tìm quần áo của mình, vừa nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Lý Quân đưa ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng với cô.
Diệp Linh Lung biết ý không nói nữa, cô vội vàng mặc quần áo vào, sau đó cũng đi đến bên cửa sổ để xem tình hình.
Tiếng hét thảm thiết kia đến từ tòa ký túc xá nam sinh ở phía đối diện.
Nơi đó vẫn còn có một ít người sống sót vẫn còn chưa rời đi, vừa nãy xảy ra chuyện, có thể là một phòng ký túc nào đó ở tầng năm.
Ánh sáng quá mờ, vị trí cũng có chút xa, Diệp Linh Lung chỉ có thể mờ mờ nhìn thấy có thứ gì đó đang từ cửa sổ căn phòng kia bò ra bên ngoài.
Lúc này, tiếng hét thảm thiết kia đã không còn, như vậy cũng có nghĩa là người bên trong căn phòng đó đều đã bị thứ kia xử lý sạch sẽ.
Cô ngồi xổm ở phía dưới cửa sổ, không dám phát ra tiếng, cũng không dám thò đầu ra để nhìn, từ tầm nhìn chung của cô và Lý Quân, hai người đều nhìn thấy thứ đó bò dọc theo bức tường rồi rời đi, lúc này Diệp Linh Lung mới dám thở ra một hơi dài.
Sắc mặt của Lý Quân cũng không được tốt cho lắm.
Sự xuất hiện của con quái vật biết bò trên tường cũng đồng nghĩa với việc “khu vực an toàn” mà bọn họ đã dọn sạch trước đây đã không còn an toàn nữa.
Một nơi có nhiều cửa sổ và ban công giống như khu ký túc xá như thế này, người bình thường còn có thể trèo lên xuống chứ đừng nói đến thứ có thể bò thẳng lên tường như tắc kè.
Nếu còn ở chỗ như này thì sẽ không có cách nào để phòng thủ được nữa.
“Chúng ta phải tìm cách rời khỏi chỗ này.” Lý Quân nói.
Diệp Linh Lung hoàn toàn đồng ý.
Mấy ngày trước cô không đi, bởi vì cô không thể tự mình rời đi, mà những nam sinh đối diện lại có vẻ không đáng tin cậy. Cho nên cô chỉ có thể ở lại chỗ này, thuận tiện có thể tăng chút level.
Bây giờ ở đây không còn cái gì có thể tăng level được nữa, hơn nữa còn xuất hiện cả quái vật, lúc này mà còn không đi thì ở lại để chờ chết sao?
Nhưng vấn đề là đi kiểu gì, đi đâu?
Diệp Linh Lung giật mình tỉnh giấc vì tiếng hét thảm thiết không biết của ai.
Tiếng hét kia có vẻ như rất gần chỗ của bọn họ.
Cô liền bò dậy.
Trong căn phòng tối đen, ánh trăng mờ ảo là thứ ánh sáng duy nhất, có thể mờ hồ nhìn thấy Lý Quân đã mặc lại quần áo chỉnh tề, anh đang đứng bên cạnh cửa sổ, cẩn thận nhìn ra bên ngoài.
Cô vừa tìm quần áo của mình, vừa nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Lý Quân đưa ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng với cô.
Diệp Linh Lung biết ý không nói nữa, cô vội vàng mặc quần áo vào, sau đó cũng đi đến bên cửa sổ để xem tình hình.
Tiếng hét thảm thiết kia đến từ tòa ký túc xá nam sinh ở phía đối diện.
Nơi đó vẫn còn có một ít người sống sót vẫn còn chưa rời đi, vừa nãy xảy ra chuyện, có thể là một phòng ký túc nào đó ở tầng năm.
Ánh sáng quá mờ, vị trí cũng có chút xa, Diệp Linh Lung chỉ có thể mờ mờ nhìn thấy có thứ gì đó đang từ cửa sổ căn phòng kia bò ra bên ngoài.
Lúc này, tiếng hét thảm thiết kia đã không còn, như vậy cũng có nghĩa là người bên trong căn phòng đó đều đã bị thứ kia xử lý sạch sẽ.
Cô ngồi xổm ở phía dưới cửa sổ, không dám phát ra tiếng, cũng không dám thò đầu ra để nhìn, từ tầm nhìn chung của cô và Lý Quân, hai người đều nhìn thấy thứ đó bò dọc theo bức tường rồi rời đi, lúc này Diệp Linh Lung mới dám thở ra một hơi dài.
Sắc mặt của Lý Quân cũng không được tốt cho lắm.
Sự xuất hiện của con quái vật biết bò trên tường cũng đồng nghĩa với việc “khu vực an toàn” mà bọn họ đã dọn sạch trước đây đã không còn an toàn nữa.
Một nơi có nhiều cửa sổ và ban công giống như khu ký túc xá như thế này, người bình thường còn có thể trèo lên xuống chứ đừng nói đến thứ có thể bò thẳng lên tường như tắc kè.
Nếu còn ở chỗ như này thì sẽ không có cách nào để phòng thủ được nữa.
“Chúng ta phải tìm cách rời khỏi chỗ này.” Lý Quân nói.
Diệp Linh Lung hoàn toàn đồng ý.
Mấy ngày trước cô không đi, bởi vì cô không thể tự mình rời đi, mà những nam sinh đối diện lại có vẻ không đáng tin cậy. Cho nên cô chỉ có thể ở lại chỗ này, thuận tiện có thể tăng chút level.
Bây giờ ở đây không còn cái gì có thể tăng level được nữa, hơn nữa còn xuất hiện cả quái vật, lúc này mà còn không đi thì ở lại để chờ chết sao?
Nhưng vấn đề là đi kiểu gì, đi đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.