Sinh Tồn Công Lược Ngày Mạt Thế
Chương 44:
Phong Hồn
02/06/2024
Lão Hồ cũng bất lực, nhưng tính cách của vợ ông ấy lại như vậy, cho nên ông ấy chỉ có thể chậm rãi khuyên nhủ: “Cho dù bọn họ thật sự muốn dọn sạch tang thi trong tiểu khu này, nhưng nếu như chúng ta không chủ động mở miệng, thì bọn họ cần gì phải đến đây vào hôm nay? Để thêm mấy ngày nữa, lỡ như bọn thây ma bên ngoài biến dị thì sao? Hơn nữa, chúng ta cũng hết đồ ăn rồi, nếu như không thể ra được bên ngoài thì chúng ta chắc chắn sẽ chết đói, đồ trang sức của bà có thể ăn được không? Có thể biến nó thành lương thực được không? Chúng ta đi theo bọn họ thì cũng có thể nhặt được chút đồ có thể no bụng thêm vài ngày nữa. Cho dù không tính những điều này, thì bây giờ thế giới đã trở thành cái gì rồi? Nếu như có thể kết giao với những người mạnh, thì lỡ như sau này lại gặp phải chuyện gì thì cũng dễ nói chuyện, không phải sao?”
Nhưng mà vợ ông ấy lại tức giận: “Người mạnh cái chó má gì chứ? Chẳng qua chỉ là một nha đầu biết cách thu phục đàn ông thôi, sao lão già như ông lại nói nhiều đến như vậy, có phải là ông đã bị con nha đầu thối đó mê hoặc rồi không? Cho nên muốn lấy đồ của tôi cho cô ta...”
Lão Hồ vội vàng che miệng bà ấy lại: “Bà cô của tôi ơi, sao bà lại dám nói như vậy. Người ta vẫn còn ở trên lầu, lỡ như bị nghe thấy thì phải làm sao? Ngay cả tang thi mà bọn họ còn dám giết, bà nghĩ rằng bọn họ không dám giết người sao?”
Lúc này vợ của ông ấy mới ngậm miệng.
Đối với nhiều người chưa từng chứng kiến một trận đánh nhau nào trong đời, thì việc nhìn thấy đối phương mang theo dao cũng đã đủ đáng sợ rồi chứ đừng nói đến là có súng.
Tiếng súng ngày hôm qua có lẽ tất cả mọi người trong khu chung cư đều đã nghe thấy.
Lão Hồ thở dài: “Bà cho rằng vẫn còn như trước kia sao? Bây giờ... ai có súng thì người đó là người quyết định.”
Nhận ra tình huống càng sớm thì càng nhận được nhiều lợi ích.
Nhìn lão Liêu đi, đường đường là một giáo sư, chẳng phải bây giờ cũng đã chuyển sang làm tùy tùng cho cô bé đó sao?
Ông ấy ở bên này còn phải lấy thắt lưng buộc bụng để sống qua ngày, vậy mà lão Liêu người ta vừa tìm được gói mì gói liền ghét bỏ, còn nói nó không dinh dưỡng.
Không phải là do xếp hàng sớm hơn sao?
Diệp Linh Lung và những người khác đã dành phần lớn thời gian để dọn sạch cả tòa nhà này, ở đây không có chó zombie, cũng không có những con quái vật biến dị khác, chúng đều là những con zombie bình thường nên cũng không có khó khăn gì.
Người sống ở bên này ít hơn người bên của bọn họ, chỉ có bốn người.
Khi họ chuẩn bị quay về, một người sống sót đã nói rằng gia đình của anh ta đều đã mất hết rồi, nếu như anh ta có thể chuyển đến và sống cùng với mọi người thì sẽ an toàn hơn.
Diệp Linh Lung cũng không từ chối.
Con người là loài động vật có tính xã hội, khi đối mặt với cơn khủng hoảng như thế này, việc ôm đoàn sưởi ấm là một lựa chọn theo bản năng.
Dù sao thì phòng trống cũng đủ cho bọn họ ở. Đây cũng không phải là nhà của cô, cô chỉ tạm thời ở đây, cho nên cũng không có quyền gì có thể phản đối.
Hơn nữa, cô thực sự không mấy quan tâm. Cô cảm thấy việc nhiều hơn một người hay ít đi một người cũng không làm ảnh hưởng gì đến cô.
Nhưng mà vợ ông ấy lại tức giận: “Người mạnh cái chó má gì chứ? Chẳng qua chỉ là một nha đầu biết cách thu phục đàn ông thôi, sao lão già như ông lại nói nhiều đến như vậy, có phải là ông đã bị con nha đầu thối đó mê hoặc rồi không? Cho nên muốn lấy đồ của tôi cho cô ta...”
Lão Hồ vội vàng che miệng bà ấy lại: “Bà cô của tôi ơi, sao bà lại dám nói như vậy. Người ta vẫn còn ở trên lầu, lỡ như bị nghe thấy thì phải làm sao? Ngay cả tang thi mà bọn họ còn dám giết, bà nghĩ rằng bọn họ không dám giết người sao?”
Lúc này vợ của ông ấy mới ngậm miệng.
Đối với nhiều người chưa từng chứng kiến một trận đánh nhau nào trong đời, thì việc nhìn thấy đối phương mang theo dao cũng đã đủ đáng sợ rồi chứ đừng nói đến là có súng.
Tiếng súng ngày hôm qua có lẽ tất cả mọi người trong khu chung cư đều đã nghe thấy.
Lão Hồ thở dài: “Bà cho rằng vẫn còn như trước kia sao? Bây giờ... ai có súng thì người đó là người quyết định.”
Nhận ra tình huống càng sớm thì càng nhận được nhiều lợi ích.
Nhìn lão Liêu đi, đường đường là một giáo sư, chẳng phải bây giờ cũng đã chuyển sang làm tùy tùng cho cô bé đó sao?
Ông ấy ở bên này còn phải lấy thắt lưng buộc bụng để sống qua ngày, vậy mà lão Liêu người ta vừa tìm được gói mì gói liền ghét bỏ, còn nói nó không dinh dưỡng.
Không phải là do xếp hàng sớm hơn sao?
Diệp Linh Lung và những người khác đã dành phần lớn thời gian để dọn sạch cả tòa nhà này, ở đây không có chó zombie, cũng không có những con quái vật biến dị khác, chúng đều là những con zombie bình thường nên cũng không có khó khăn gì.
Người sống ở bên này ít hơn người bên của bọn họ, chỉ có bốn người.
Khi họ chuẩn bị quay về, một người sống sót đã nói rằng gia đình của anh ta đều đã mất hết rồi, nếu như anh ta có thể chuyển đến và sống cùng với mọi người thì sẽ an toàn hơn.
Diệp Linh Lung cũng không từ chối.
Con người là loài động vật có tính xã hội, khi đối mặt với cơn khủng hoảng như thế này, việc ôm đoàn sưởi ấm là một lựa chọn theo bản năng.
Dù sao thì phòng trống cũng đủ cho bọn họ ở. Đây cũng không phải là nhà của cô, cô chỉ tạm thời ở đây, cho nên cũng không có quyền gì có thể phản đối.
Hơn nữa, cô thực sự không mấy quan tâm. Cô cảm thấy việc nhiều hơn một người hay ít đi một người cũng không làm ảnh hưởng gì đến cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.