Sinh Tồn Công Lược Ngày Mạt Thế
Chương 8:
Phong Hồn
26/05/2024
Chàng trai mặc áo đỏ chưa nói gì thì chàng trai đầu đinh đã cười phá lên trước: “Cô có bệnh sao? Cô không biết tình huống hiện tại là như thế nào sao? Đây là zombie đó! Là sinh vật biến dị đe dọa đến tính mạng đó! Là ngày tận thế đó! Cô còn muốn vàng bạc trang sức?”
“Anh quan tâm tôi làm gì? Chỉ cần nói cho tôi biết, các anh có cần hay không?”
Chàng trai mặc áo khoác đỏ nói: “Được rồi, tụi anh sẽ đi tìm.”
Trước đó bọn họ chủ yếu chỉ thu thập đồ ăn và vũ khí, những thứ này thật sự không có ai để ý đến cả, dù sao thì cũng đúng như những gì mà cậu nam sinh kia đã nói, tận thế đã tới rồi, vàng bạc trang sức có tốt và đẹp đến đâu cũng không thể dùng làm đồ ăn được?
Một tiếng sau, chàng trai mặc áo khoác đỏ lại xuất hiện ở trên ban công, sau đó lớn tiếng gọi qua tòa nhà ký túc xá của nữ sinh.
Diệp Linh Lung đi ra ngoài, cô nhìn thấy trên tay của cậu ấy đang cầm một cái túi nhỏ: “Mặc dù không có nhiều nhưng chắc chúng rất đáng giá. Tụi anh hy vọng có thể đổi thứ gì đó có thể lấp đầy cái bụng của mình chứ không phải những những đồ ăn vặt linh tinh như khoai tây chiên.”
Khinh thường khoai tây chiên sao? Khoai tây chiên thì có gì không ổn chứ? Diệp Linh Lung hừ một tiếng nhưng cô vẫn gật đầu: “Để tôi xem đồ trước rồi nói.”
Chàng trai đầu đinh cũng đi tới nói: “Cô lấy được đồ rồi không cho chúng tôi ăn thì phải làm sao?’
“Vậy các anh có thể không đổi.” Diệp Linh Lung khoanh hai tay trước ngực, tỏ ra không quan trọng.
Các chàng trai liếc mắt nhìn nhau cũng không nói thêm lời nào.
Chàng trai cầm cung tên đi ra, dùng sợi dây thừng buộc cái túi nhỏ đó lại, sau đó cột nó vào mũi tên rồi bắn về phía ban công của Diệp Linh Lung. Diệp Linh Lung xoay người lại, trực tiếp cột cái túi của bọn họ vào sợi dây thừng để chút nữa bọn họ có thể kéo trở về.
Kỹ thuật của cậu ta thật sự rất tốt, mặc dù hai tòa nhà cách nhau không xa, nhưng cột một vật gì đó và kéo sợi dây thừng nhưng vẫn có thể bắn mũi tên rơi chính xác vào ban công của Diệp Linh Lung, trong trường y của bọn họ thì có thể cậu ta thật sự được xem là cao thủ.
Diệp Linh Lung lấy cái túi và mở ra xem, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là một cặp khuy măng sét bạch kim, được đính bằng ngọc bích cùng với những viên kim cương nhỏ, nhìn nó trông rất sang trọng và tinh tế, khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng ở trong hệ thống, thiết kế và thương hiệu đều bị xem nhẹ, nó chỉ tính giá trị của vật liệu đó.
Có điều Diệp Linh Lung rất hài lòng với cái giá trao đổi này.
Hơn nữa bên trong còn có hai chiếc nhẫn vàng và một một tấm ngọc bích. Tổng cộng đã giúp Diệp Linh Lung kiếm được một khoản “kếch xù” là 76 viên tinh thạch.
Chẳng trách bọn con trai nói nó khá có giá trị, cô đã vơ vét nhiều phòng ký túc xá như vậy mà chỉ mới đổi được có mười mấy viên tinh thạch mà thôi.
Diệp Linh Lung vui vẻ nhét đầy đồ ăn vào ba lô của họ.
Khi kéo sợi dây thừng trở về, suýt chút nữa bọn họ đã giữ không chặt.
Khi họ vừa mở ra thì liền nhìn thấy bên trong thật sự chứa đầy đồ khô, mì ăn liền, bánh mì, bánh gạo...Thậm chí còn có cả nửa con gà quay.
Chàng trai mặc áo đỏ chớp chớp mắt: “Đàn em này...Thật đúng là thật thà...”
Cậu ấy ngẩng đầu và nói to với Diệp Linh Lung: “Đàn em, em thật sự không rời đi cùng tụi anh sao?”
Diệp Linh Lung xua xua tay rồi quay trở về phòng, thậm chí còn kéo rèm cửa lại.
Cô rất nóng lòng muốn thử xem chức năng chiêu mộ, nhưng cô không muốn bị người khác nhìn thấy bên cạnh mình lại bất ngờ xuất hiện thêm một người.
“Anh quan tâm tôi làm gì? Chỉ cần nói cho tôi biết, các anh có cần hay không?”
Chàng trai mặc áo khoác đỏ nói: “Được rồi, tụi anh sẽ đi tìm.”
Trước đó bọn họ chủ yếu chỉ thu thập đồ ăn và vũ khí, những thứ này thật sự không có ai để ý đến cả, dù sao thì cũng đúng như những gì mà cậu nam sinh kia đã nói, tận thế đã tới rồi, vàng bạc trang sức có tốt và đẹp đến đâu cũng không thể dùng làm đồ ăn được?
Một tiếng sau, chàng trai mặc áo khoác đỏ lại xuất hiện ở trên ban công, sau đó lớn tiếng gọi qua tòa nhà ký túc xá của nữ sinh.
Diệp Linh Lung đi ra ngoài, cô nhìn thấy trên tay của cậu ấy đang cầm một cái túi nhỏ: “Mặc dù không có nhiều nhưng chắc chúng rất đáng giá. Tụi anh hy vọng có thể đổi thứ gì đó có thể lấp đầy cái bụng của mình chứ không phải những những đồ ăn vặt linh tinh như khoai tây chiên.”
Khinh thường khoai tây chiên sao? Khoai tây chiên thì có gì không ổn chứ? Diệp Linh Lung hừ một tiếng nhưng cô vẫn gật đầu: “Để tôi xem đồ trước rồi nói.”
Chàng trai đầu đinh cũng đi tới nói: “Cô lấy được đồ rồi không cho chúng tôi ăn thì phải làm sao?’
“Vậy các anh có thể không đổi.” Diệp Linh Lung khoanh hai tay trước ngực, tỏ ra không quan trọng.
Các chàng trai liếc mắt nhìn nhau cũng không nói thêm lời nào.
Chàng trai cầm cung tên đi ra, dùng sợi dây thừng buộc cái túi nhỏ đó lại, sau đó cột nó vào mũi tên rồi bắn về phía ban công của Diệp Linh Lung. Diệp Linh Lung xoay người lại, trực tiếp cột cái túi của bọn họ vào sợi dây thừng để chút nữa bọn họ có thể kéo trở về.
Kỹ thuật của cậu ta thật sự rất tốt, mặc dù hai tòa nhà cách nhau không xa, nhưng cột một vật gì đó và kéo sợi dây thừng nhưng vẫn có thể bắn mũi tên rơi chính xác vào ban công của Diệp Linh Lung, trong trường y của bọn họ thì có thể cậu ta thật sự được xem là cao thủ.
Diệp Linh Lung lấy cái túi và mở ra xem, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là một cặp khuy măng sét bạch kim, được đính bằng ngọc bích cùng với những viên kim cương nhỏ, nhìn nó trông rất sang trọng và tinh tế, khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng ở trong hệ thống, thiết kế và thương hiệu đều bị xem nhẹ, nó chỉ tính giá trị của vật liệu đó.
Có điều Diệp Linh Lung rất hài lòng với cái giá trao đổi này.
Hơn nữa bên trong còn có hai chiếc nhẫn vàng và một một tấm ngọc bích. Tổng cộng đã giúp Diệp Linh Lung kiếm được một khoản “kếch xù” là 76 viên tinh thạch.
Chẳng trách bọn con trai nói nó khá có giá trị, cô đã vơ vét nhiều phòng ký túc xá như vậy mà chỉ mới đổi được có mười mấy viên tinh thạch mà thôi.
Diệp Linh Lung vui vẻ nhét đầy đồ ăn vào ba lô của họ.
Khi kéo sợi dây thừng trở về, suýt chút nữa bọn họ đã giữ không chặt.
Khi họ vừa mở ra thì liền nhìn thấy bên trong thật sự chứa đầy đồ khô, mì ăn liền, bánh mì, bánh gạo...Thậm chí còn có cả nửa con gà quay.
Chàng trai mặc áo đỏ chớp chớp mắt: “Đàn em này...Thật đúng là thật thà...”
Cậu ấy ngẩng đầu và nói to với Diệp Linh Lung: “Đàn em, em thật sự không rời đi cùng tụi anh sao?”
Diệp Linh Lung xua xua tay rồi quay trở về phòng, thậm chí còn kéo rèm cửa lại.
Cô rất nóng lòng muốn thử xem chức năng chiêu mộ, nhưng cô không muốn bị người khác nhìn thấy bên cạnh mình lại bất ngờ xuất hiện thêm một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.