Sinh Tồn Dưới Tư Cách Vợ Của Công Tước Ác Quỷ
Chương 11:
Dalrihan
20/11/2024
Hai ngày đã trôi qua kể từ khi Ilyin đến dinh thự này, nhưng cô vẫn không thấy Công tước xuất hiện, và cô sẽ kết hôn với anh ta trong năm ngày nữa.
Không ai từ Red Delroses đã đến và chào mừng cô mặc dù hai gia đình khác đã cố để gửi người của họ qua hàng rào Blue North. Cô chỉ nhìn thấy hiệp sĩ Delroses xung quanh, nhưng họ không nói một lời nào với cô. Họ có vẻ có cùng lối suy nghĩa với Den.
Vậy, còn Công tước thì sao? Khi mình mới được gặp anh ta? Ilyin cảm giác bực bội.
Công tước đi chiến tranh thay vì chiến tranh đến với anh ta, và cô chỉ biết điều đó sau khi nhìn những vị hiệp sĩ rời đi vào ngày kế. Anh ta không xuất hiện sau khi đã trở lại.
Công tước không ở lại trong lãnh địa nhiều. Có vẻ như la thứ nói đúng rồi. Ilyin không được phép gặp mặt anh bởi địa vị của cô, họ có lẽ sẽ dành đêm đầu tiên cùng nhau bất kể là điều này.
Ilyin bình tĩnh lại, cô nắm lấy miếng vải xanh phập phồng trong cơn gió mạnh, "Ban ngày có thể dùng được." cô nói với bản thân. Con người đã điều chỉnh mọi thứ, và Ilyin cần quen thuộc với cái lạnh đủ để đi ra ngoài cho một khoảng thời gian. Cô phải sống sót ở đây, cô không đứng trước dinh thự chỉ để ngắm tòa nhà. Hầu gái đang nhìn cô từ phía xa như cô yêu cầu.
"Tuyết." Ilyin lẩm bẩm. Chúng nhiều đến thế nào vậy? Ilyin nhìn vào đống tuyết mà hiệp sĩ đang chuyển đi để tạo đường, chúng cao gần bằng một người, và nó tiếp tục rơi xuống chân cô. Cô nhìn xung quanh vào lấy giày bông chạm vào tuyết. Tuyết đã nhũn và hơn số chúng chảy mềm trên giày bông mà Blue North đưa cho cô. Cô đã nghĩ nó sẽ cứng như đá, cô nhấn chúng lại khi một một cơn gió gần giật đi tấm vải xanh của mình. Cô bắt lấy nó và vấp ngã khi mất thăng bằng.
"Tôi không muốn làm phiền cô đâu, có cầu thang ở phía trước." Một người đột nhiên nắm lấy cánh tay Ilyin và anh ta dùng tay còn lại chỉnh lại tấm vải trên mặt cô.
Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh và giọng nói này, "Den?" Ilyin không biết anh đến từ khi nào, rõ ràng là không có ai ở gần cô khi nãy. Cô đỏ mặt khi cảm giác được hơi thở anh trên đầu mình.
"Cô sẽ mất tích nếu bị chôn vùi trong tuyết." Anh nói khá nghiêm trọng.
Đó chính là Den, và khi anh nắm cánh tay cô, cổ tay tái nhợt và mỏng của Ilyin bị phơi ra ngoài khí lạnh, cảm giác da của mình bị bỏng mặc dù là gió lạnh. "Bỏ tôi ra," cô nỉ non. Cô xoay về phía anh khi cố kém tay mình ra, nhưng chân lại chìm trong tuyết mềm. Den kéo cô về phía anh và Ilyin ngã vào vòng tay anh thay vì đám tuyết. Cô thấy tua rua màu đỏ bay trước mắt mình. "Cảm ơn. Tôi xin lỗi vì nhào vào người anh."
Cô nhanh chóng chải tấm vải của mình khi Den nhìn vào cô và hỏi, "Cô đang làm gì ngoài này với những hầu gái?" Mắt anh nhìn về phía tòa nhà như thể anh có thể nhìn đám hầu gái núp ở đó vậy, "Cô có muốn mất tích trước hôn lễ không?"
"Không, tôi chỉ muốn nhìn dinh thự và làm quen với cái lạnh thôi." Ilyin bình tĩnh lại sau khi hai người cách ra, khi cô bị căng thẳng. Đôi mắt nhìn không sắc nhọn như ngày hôm qua.
"Quen thuộc với cái lạnh? Cô có ý định ở đây lâu dài sao?"
Ilyin gật đầu bởi cô không thể trở về, "Đúng vậy."
"Thậm chí khi ngài ấy không hứng thú với cô?"
Ilyin đã kinh ngạc với cách bình dị mà Den chỉ thẳng Công tước và tự hỏi liệu anh có biết tính cách của công tước không, bởi họ đều từ cùng một gia đình. Cô nhìn vào ánh mắt nghi vấn của anh, "Nếu tôi có thể ở đây an toàn, thì ổn." Ilyin đã từ bỏ giấc mộng về việc kết hôn trong tình yêu trước khi cô mười tuổi nên cô không quan tâm lắm về việc phải kết hôn khi không có tình cảm lúc này.
"Thậm chí khi cô không thể nhìn mặt anh ta trước hôn lễ?"
Ilyin trả lời sau tấm vải xanh, "Tôi vẫn sẽ trở thành cô dâu của anh ta." Cô nói với vẻ tự tin.
Den tiếp tục, "Cô sẽ làm gì nếu Công tước từ chối việc kết hôn với cô?"
Cơn gió thổi càng mạnh hơn và Ilyin nắm chặt tấm vải. Cô không thể đọc được mắt anh khi anh ta nhìn vào cô và nó như thể rằng thời gian đã ngừng lại; anh ta có vẻ chờ đợi câu hỏi của cô.
Ilyin nghĩ cô biết câu trả lời bởi cô đã được gọi là Ilyin de Biflten trong giấc mơ và sẽ kết hôn do đó. Nhưng, cô sẽ không kể cho một người lạ về điều như vậy.
Không ai từ Red Delroses đã đến và chào mừng cô mặc dù hai gia đình khác đã cố để gửi người của họ qua hàng rào Blue North. Cô chỉ nhìn thấy hiệp sĩ Delroses xung quanh, nhưng họ không nói một lời nào với cô. Họ có vẻ có cùng lối suy nghĩa với Den.
Vậy, còn Công tước thì sao? Khi mình mới được gặp anh ta? Ilyin cảm giác bực bội.
Công tước đi chiến tranh thay vì chiến tranh đến với anh ta, và cô chỉ biết điều đó sau khi nhìn những vị hiệp sĩ rời đi vào ngày kế. Anh ta không xuất hiện sau khi đã trở lại.
Công tước không ở lại trong lãnh địa nhiều. Có vẻ như la thứ nói đúng rồi. Ilyin không được phép gặp mặt anh bởi địa vị của cô, họ có lẽ sẽ dành đêm đầu tiên cùng nhau bất kể là điều này.
Ilyin bình tĩnh lại, cô nắm lấy miếng vải xanh phập phồng trong cơn gió mạnh, "Ban ngày có thể dùng được." cô nói với bản thân. Con người đã điều chỉnh mọi thứ, và Ilyin cần quen thuộc với cái lạnh đủ để đi ra ngoài cho một khoảng thời gian. Cô phải sống sót ở đây, cô không đứng trước dinh thự chỉ để ngắm tòa nhà. Hầu gái đang nhìn cô từ phía xa như cô yêu cầu.
"Tuyết." Ilyin lẩm bẩm. Chúng nhiều đến thế nào vậy? Ilyin nhìn vào đống tuyết mà hiệp sĩ đang chuyển đi để tạo đường, chúng cao gần bằng một người, và nó tiếp tục rơi xuống chân cô. Cô nhìn xung quanh vào lấy giày bông chạm vào tuyết. Tuyết đã nhũn và hơn số chúng chảy mềm trên giày bông mà Blue North đưa cho cô. Cô đã nghĩ nó sẽ cứng như đá, cô nhấn chúng lại khi một một cơn gió gần giật đi tấm vải xanh của mình. Cô bắt lấy nó và vấp ngã khi mất thăng bằng.
"Tôi không muốn làm phiền cô đâu, có cầu thang ở phía trước." Một người đột nhiên nắm lấy cánh tay Ilyin và anh ta dùng tay còn lại chỉnh lại tấm vải trên mặt cô.
Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh và giọng nói này, "Den?" Ilyin không biết anh đến từ khi nào, rõ ràng là không có ai ở gần cô khi nãy. Cô đỏ mặt khi cảm giác được hơi thở anh trên đầu mình.
"Cô sẽ mất tích nếu bị chôn vùi trong tuyết." Anh nói khá nghiêm trọng.
Đó chính là Den, và khi anh nắm cánh tay cô, cổ tay tái nhợt và mỏng của Ilyin bị phơi ra ngoài khí lạnh, cảm giác da của mình bị bỏng mặc dù là gió lạnh. "Bỏ tôi ra," cô nỉ non. Cô xoay về phía anh khi cố kém tay mình ra, nhưng chân lại chìm trong tuyết mềm. Den kéo cô về phía anh và Ilyin ngã vào vòng tay anh thay vì đám tuyết. Cô thấy tua rua màu đỏ bay trước mắt mình. "Cảm ơn. Tôi xin lỗi vì nhào vào người anh."
Cô nhanh chóng chải tấm vải của mình khi Den nhìn vào cô và hỏi, "Cô đang làm gì ngoài này với những hầu gái?" Mắt anh nhìn về phía tòa nhà như thể anh có thể nhìn đám hầu gái núp ở đó vậy, "Cô có muốn mất tích trước hôn lễ không?"
"Không, tôi chỉ muốn nhìn dinh thự và làm quen với cái lạnh thôi." Ilyin bình tĩnh lại sau khi hai người cách ra, khi cô bị căng thẳng. Đôi mắt nhìn không sắc nhọn như ngày hôm qua.
"Quen thuộc với cái lạnh? Cô có ý định ở đây lâu dài sao?"
Ilyin gật đầu bởi cô không thể trở về, "Đúng vậy."
"Thậm chí khi ngài ấy không hứng thú với cô?"
Ilyin đã kinh ngạc với cách bình dị mà Den chỉ thẳng Công tước và tự hỏi liệu anh có biết tính cách của công tước không, bởi họ đều từ cùng một gia đình. Cô nhìn vào ánh mắt nghi vấn của anh, "Nếu tôi có thể ở đây an toàn, thì ổn." Ilyin đã từ bỏ giấc mộng về việc kết hôn trong tình yêu trước khi cô mười tuổi nên cô không quan tâm lắm về việc phải kết hôn khi không có tình cảm lúc này.
"Thậm chí khi cô không thể nhìn mặt anh ta trước hôn lễ?"
Ilyin trả lời sau tấm vải xanh, "Tôi vẫn sẽ trở thành cô dâu của anh ta." Cô nói với vẻ tự tin.
Den tiếp tục, "Cô sẽ làm gì nếu Công tước từ chối việc kết hôn với cô?"
Cơn gió thổi càng mạnh hơn và Ilyin nắm chặt tấm vải. Cô không thể đọc được mắt anh khi anh ta nhìn vào cô và nó như thể rằng thời gian đã ngừng lại; anh ta có vẻ chờ đợi câu hỏi của cô.
Ilyin nghĩ cô biết câu trả lời bởi cô đã được gọi là Ilyin de Biflten trong giấc mơ và sẽ kết hôn do đó. Nhưng, cô sẽ không kể cho một người lạ về điều như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.