Chương 24: Càn quét quân khu
codon22
19/05/2017
Mấy món vũ khí Mạnh Quân lấy ra có hình dạng hệt nhau, đều là gậy màu đen, thoạt nhìn hơi giống Gậy Đánh Chó nhưng không phải. Cả thảy có ba cây, vừa đủ bọn Lương Nhật, Mai Hùng, Lê Minh Dũng chia nhau. Đây là Gậy Dành Cho Người Chơi Mới, lực công kích 1 - 3, so ra kém Gậy Đánh Chó 2 điểm.
Thèm khát mãi mới cầm được một món vũ khí trong tay, Lương Nhật vô cùng hưng phấn nói:
- Công kích khá tốt, cảm ơn anh! Có thứ này, thực lực tôi sẽ sớm gia tăng.
Mai Hùng và Lê Minh Dũng loay hoay tìm cách xem thông tin cây gậy không được. Mai Hùng ngơ ngác hỏi:
- Cậu xem cách nào hay vậy? Sao tôi không thể xem?
Mạnh Quân giải thích:
- Chỉ khi nào trở thành người chơi, các cậu mới xem được thông tin trang bị cũng như chỉ số cá nhân. Không cần gấp gáp, dưới kia đang có mấy con lẻ bầy, mượn nó thử gậy luyện cấp là được!
Bọn Lương Nhật ngó ra ngoài, đúng là có bảy con lảng vảng gần đó thật. Ba người nhìn nhau gật đầu, mở cửa xe thận trọng đi tới gần.
- Tôi quên chưa nhắc các cậu, nếu xui xẻo đánh ra lực công kích nhỏ nhất thì cần phải đập hai phát mới giết chết được chúng. Cẩn thận!
Mạnh Quân nói theo, hai mắt y lóe sáng, không rõ đang tính toán điều gì.
Lương Nhật hít sâu một hơi, thây ma tuy chậm chạp nhưng để đập nó hai nhát mà bản thân không tổn hại gì cũng là một vấn đề. Tính ra cây gậy Trần Phi cho hai nàng kia vẫn tốt hơn một bậc, gã thấy họ chỉ cần đập một cái là chúng toi mạng. Gậy của bọn gã chỉ dài chừng một sải tay, khá ngắn, muốn giết thây ma bắt buộc phải đến gần, vừa phát động công kích thế nào cũng bị nó đánh trả.
Lương Nhật quay sang bảo bọn Mai Hùng:
- Chúng ta cần phải phối hợp để tránh nguy hiểm! Hai cậu mỗi người chọn một con đập trước, tôi bồi thêm nhát nữa là ổn thỏa!
- Được.
Hai gã kia liền gật đầu đồng ý, tiếp đó lấy hết can đảm lò dò tới gần đám thây ma rồi dồn hết sức bình sinh đập gậy xuống. Mai Hùng tấn công con bên phải, con bên trái giao cho Lê Minh Dũng.
Bốp! Bốp!
Hai thây ma trúng gậy vào đầu gào lên tức giận.
Bọn Mai Hùng sau khi đập xong không dám xem kết quả mà lập tức thoái lui. Xui xẻo cho họ, chỉ số công kích trong khoảng 1 - 3 lại nhảy lực công kích thấp nhất chỉ có 1, thành ra chúng vẫn sống nhăn răng.
Hai người lần đầu lấy hết đởm lược đương đầu thây ma, kết quả không được như ý, thấy chúng kêu gào lao tới, toàn thân thối rữa, mặt mày rách nát máu thịt thì thất kinh hồn vía, chân tay mềm nhũn ù té chạy, không dám tấn công lần nữa.
Đúng lúc này, Lương Nhật nấp phía sau hăng hái xông lên:
- Giao cho tôi!
Lương Nhật nhanh nhẹn đập gậy xuống đầu thây ma đi trước, sau đó không hề dừng lại mà tiếp tục đập vỡ đầu con sau, động tác gọn gàng.
So tố chất thân thể, tốc độ phản ứng, lực tay... Lương Nhật và hai người kia không cùng cấp bậc. Hai thây ma đã dính gậy trước đó không còn bao nhiêu điểm sinh mệnh, ăn thêm một đòn liền vỡ sọ nằm thẳng cẳng, rơi ra 1 xu bị gã nhanh tay nhặt lấy.
Chớp mắt kiếm được 2 điểm kinh nghiệm, giết thêm ba con nữa sẽ lên cấp 1, Lương Nhật cực kỳ phấn khởi, hô to:
- Tiếp tục! Hai cậu đứng ngây ra đó làm gì?
Bị gã nhắc nhở, nhớ ra mọi người trên xe đang nhìn chằm chằm xuống đây, Mai Hùng và Lê Minh Dũng xấu hổ nghiến răng xông tới hai con khác gần đó, chia ra công kích.
Bốp! Bốp!
Một con ngã xuống, tuôn ra mấy món đồ. Lần này Mai Hùng may mắn hơn, chẳng bù cho Lê Minh Dũng tiếp tục đen đủi, đập một nhát công kích thấp nhất chưa đủ giết chết thây ma.
Lương Nhật chỉ đợi thế, nhào tới ăn hôi đánh chết con này, gặt thêm 1 điểm kinh nghiệm. Gã tham lam nhìn mấy vật phẩm của Mai Hùng vừa rơi ra, rất muốn giành lấy nhưng biết trò chơi quy định kẻ nào giết quái mới có thể nhặt nên đành bỏ qua.
Trong khi Mai Hùng sướng run người lập cập nhặt đồ thì Lê Minh Dũng rất hậm hực. Gã không phải thằng ngu, hai lần bị Lương Nhật giành quái ăn mảnh, bực bội sẵng giọng:
- Này, anh để tôi cày cấp với chứ? Cứ tranh hoài vậy?
Lương Nhật tươi cười:
- Quái ở đây ít quá, không đủ cho tất cả lên cấp. Tôi chỉ còn thiếu 2 điểm nữa thôi. Lần này hai cậu nhường tôi, lần tới tôi nhất định hỗ trợ lại!
Danh tiếng Lương Nhật lẫy lừng trong trường, không ai không biết, người người nể mặt. Nếu không phải đại dịch xảy ra thì Lê Minh Dũng chẳng dám phản ứng, nghe Lương Nhật nói có vẻ hợp lý, gã không tiện phát tác chỉ có thể đồng ý.
Thực ra với tốc độ và sức mạnh cơ bản vượt trội, Lương Nhật không cần nhờ cậy hai người kia, một mình gã vẫn có thể giải quyết thây ma. Nhưng gã không biết, bản tính lại hèn nhát và thích cướp công người khác, chưa rơi vào tình thế bất đắc dĩ tuyệt đối không liều lĩnh.
Bảy con chết hết bốn, còn lại ba thây ma mau chóng bị bọn họ hợp tác giải quyết. Lương Nhật giết thêm hai con lên cấp 1. Lê Minh Dũng cũng thuận lợi lấy được chiến công đầu, nhặt được 1 xu và cây gậy giống thứ đang dùng.
Ba người tiếc rẻ ngó quanh, không phát hiện thêm con nào mới chịu quay về xe. Trò giết thây ma này rất dễ gây nghiện.
Đều trở thành người chơi như ai, bọn Mai Hùng dương dương tự đắc, cảm thấy Trần Phi cũng tầm thường không có gì đặc sắc, càng nhìn hắn càng gai mắt. Trong lòng mấy gã chỉ kính nể Mạnh Quân khiêm tốn biết làm người, có ơn với mình, khi lên xe không quên mỉm cười chào y.
Lương Nhật đi tới đầu xe tiếp tục lái, khi ngang qua Trần Phi kín đáo ném cho hắn cái nhìn đầy ẩn ý.
Xe chạy được một đoạn, ngang qua ngã tư, Mai Hùng trông thấy khoảng chục thây ma bên góc trái thì gọi giật:
- Dừng, dừng xe lại! Có thây ma.
Gã và Lê Minh Dũng bật khỏi chỗ ngồi, rất nôn nóng nhảy xuống cày cấp.
Lương Nhật vừa mới rà thắng đã nghe Trần Phi nhạt giọng:
- Tiếp tục chạy! Tôi không có thời gian chờ các cậu cày cấp mãi!
Đoán trước thế nào Trần Phi cũng ngăn cản, Lương Nhật không phản ứng gì, chân rời khỏi thắng, vẫn cho xe chạy.
Mai Hùng bực tức nói:
- Rất nhanh thôi mà, đâu mất bao nhiêu thời gian? Bọn tôi mạnh lên sẽ giúp ích được cho mọi người, có gì phải cấm đoán? Cậu đừng ích kỷ quá!
- Đúng đấy! Bọn tôi không phải kẻ xấu, cậu cần gì đề phòng quá mức như vậy? - Lê Minh Dũng cũng rất bức xúc.
Trần Phi lạnh lẽo nhìn bọn họ, chậm rãi buông từng tiếng:
- Không thích cứ việc xuống!
- Xuống thì xuống, chiếc xe rách nát này cũng chẳng chạy được bao xa nữa đâu.
Có đồng minh, lại vừa trở thành người chơi nên lá gan Mai Hùng lớn hơn trước, phản ứng quyết liệt. Gã kích động mấy người kia:
- Xuống thôi, tôi không tin chúng ta chẳng tìm được xe! Còn đi chung với kẻ này ngày nào, mọi người sẽ chết vì ngột ngạt ngày đó! Lương Nhật, anh Mạnh Quân, cả các bạn nữ nữa, chúng ta đi thôi, để hắn lại một mình tha hồ hợm hĩnh tự sướng!
Mai Hùng kéo Lê Minh Dũng bước tới gần cửa, khí thế oanh oanh liệt liệt. Hai người họ nhịn nhục mãi rốt cuộc cũng có cơ hội trả đũa, giải tỏa được một bụng tức khí dồn nén từ sáng đến giờ.
Tuy nhiên, khác với tưởng tượng của cả hai, chẳng có ai hưởng ứng.
Lương Nhật tiếp tục lái xe.
Tiểu My mơ màng nhìn ra bên ngoài.
Bạch Yến và Thanh Hương thì thầm trò chuyện cùng nhau, không hề để ý tới.
Gần đó, Gia Mỹ cũng đang nói nhỏ vào tai Mạnh Quân. Hai người ngồi yên không nhúc nhích.
Bí thế, Mai Hùng gọi Tiểu My:
- Tiểu My, bạn đi cùng bọn tôi chứ? Bọn tôi nay đã khác xưa, đủ sức bảo vệ bạn an toàn, không cần phải bám riết lấy hắn làm gì!
Tiểu My giống như không nghe thấy, lặng lẽ dõi nhìn xa xa, đầu óc thơ thẩn tận đâu đâu.
Mai Hùng xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống, quay sang khiêu khích Lương Nhật:
- Lương Nhật, anh không phải từng phàn nàn cậu ta chèn ép anh sao? Việc gì phải lưu lại mà không đi cùng bọn tôi?
Lương Nhật âm thầm nghiến răng, chân dí ga khiến chiếc xe đột ngột tăng tốc, báo hại hai người kia suýt ngã sấp mặt phải bám tay vào thanh vịn trên đầu. Gã thầm chửi chúng ngu xuẩn, mắt đui cũng thấy được trên xe đang có hai kẻ nắm quyền lãnh đạo là Trần Phi và Mạnh Quân. Việc Lương Nhật cần làm là từng bước chia rẽ, mượn tay Mạnh Quân giết chết Trần Phi chứ không phải cụp tai rời đi.
Huống hồ tình thế chưa rõ ràng, hai con hổ chưa đụng chạm quyền lợi đến mức xung đột, Mạnh Quân sẽ không dại gì vứt bỏ đồng minh mạnh như Trần Phi. Giữa mấy tên vô dụng óc toàn cứt chỉ biết khoác lác và Trần Phi nói ít làm nhiều, dùng mông để nghĩ cũng biết Mạnh Quân chọn ai. Vì thế nãy giờ mặc kệ Mai Hùng khích bác hô hào, Lương Nhật vẫn tuyệt đối giữ im lặng, đứng bên lề quan sát. Chỉ không ngờ tên kia không đạt được mục đích thì bắt đầu giở trò óc chó ra, lôi gã xuống bùn cùng mình.
Tức thì tức, Lương Nhật không biết làm gì hơn là đóng kịch phân bua. Gã ngơ ngác ngoái đầu lại:
- Cậu nhớ nhầm hay sao thế? Tôi chưa hề nói vậy bao giờ.
Hai người kia chưng hửng, không nghĩ Lương Nhật trơ tráo đến vậy. Mai Hùng giận sùi bọt mép, ngón tay run run chỉ Lương Nhật, miệng lắp bắp:
- Anh...
Không khí căng thẳng, chỉ cần một mồi lửa lập tức bùng nổ. Mạnh Quân đứng dậy can ngăn:
- Thôi, mỗi người nhịn nhau một câu! Hai cậu muốn cày cấp tăng thực lực để giúp đỡ mọi người, ý này rất tốt. Trần Phi nóng lòng về nhà tìm người thân cũng không sai. Sắp tới sẽ có nhiều đoạn ta phải dừng chân nghỉ ngơi, không thiếu dịp để hai cậu toại nguyện.
Hai người kia nãy giờ lỡ phóng lao phải theo lao, nghe Mạnh Quân tạo cơ hội xuống thang mừng còn không kịp. Dù vậy, Mai Hùng vẫn ấm ức vớt vát:
- Bọn tôi nể mặt anh lần này vậy!
- Cảm ơn! - Mạnh Quân mỉm cười.
Có thế hai gã mới chịu về chỗ ngồi. Mai Hùng lẻn ngó qua thấy Trần Phi vẫn điềm nhiên nhắm mắt tựa lưng vào ghế, hình như nãy giờ chẳng thèm đếm xỉa gì tới.
Sau tranh cãi ồn ào, không khí trên xe trở nên nặng nề. Mọi người không còn thảo luận chung mà chia thành từng nhóm nhỏ trò chuyện riêng, tiếng xì xào khe khẽ thỉnh thoảng vang lên. Chỉ có hai kẻ không nói gì với ai là Trần Phi và Lương Nhật. Lương Nhật tập trung lái xe, Trần Phi thì khép hờ mắt không rõ ngủ hay nghĩ gì.
Gia Mỹ thì thầm với Mạnh Quân:
- Trần Phi tính cách ngay thẳng nên nhiều lúc cư xử chưa ổn thỏa!
- Người trẻ tuổi thường nóng nảy thiếu kiềm chế, sau này va chạm nhiều tự động sẽ thay đổi. Trước kia anh cũng vậy mà!
Mạnh Quân cười nói, bàn tay khẽ lùa vào mái tóc mát lạnh của Gia Mỹ. Nàng đỏ mặt đẩy tay y ra:
- Chỗ đông người đấy, anh đừng nghịch lung tung! Tóc em gần hai ngày rồi chưa gội, người ngợm cũng chưa tắm gì cả, dơ dáy hôi hám, đang khó chịu muốn chết đây!
Mạnh Quân đảo nhẹ cổ tay, lấy ra chai nước suối tinh khiết đưa cho Gia Mỹ:
- Em rửa mặt trước đi, chút nữa dừng lại nghỉ ngơi sẽ không thiếu nước cho em tắm!
Gia Mỹ hạnh phúc đón lấy, tháo nắp uống vài ngụm giải khát rồi chờ đến đoạn vắng bèn đưa đầu ra ngoài xe, rửa sạch bụi bẩn bám trên mặt.
Bọn Mai Hùng nhìn mà nuốt nước bọt khan, đã lâu họ không được uống nước, khát khô cả cổ, trong khi nàng ta dám phung phí lấy rửa mặt, được người yêu bảo trợ có khác. Mắt Mai Hùng lia về mấy thùng nước suối cuối xe rồi lại liếc sang chỗ Trần Phi, mới gây rối xong, gã biết mình xin nước không đời nào hắn cho, thế nên định lẻn trộm vài chai uống cho thỏa.
Vị trí hai người bọn họ ngồi sau cùng, rất thuận lợi làm việc này. Mai Hùng ngồi trong không tiện, huých nhẹ vào tay Lê Minh Dũng. Tên này lúc đầu không hiểu ý, nhướn mắt hỏi lại mấy lần mới vỡ lẽ, gật gật đầu, cánh tay trái vờ đưa lên gối sau đầu rồi lặng lẽ vươn dài ra băng ghế phía sau ngọ nguậy. Tuy nhiên bị vướng lớp thùng giấy bên ngoài, một tay gã không thể nào lấy được mà chẳng gây ra tiếng động.
Mai Hùng thấy thế học theo, bắt chước để tay ra sau. Hai tên mỗi người một bên canh lúc xe tông thây ma dằn xóc liền xé mạnh. Thùng giấy rách toạc, bọn họ bóc lớp bọc bên ngoài lấy hai chai nước suối lên hí hửng mở nắp, vừa uống một ngụm thì thanh âm lạnh lẽo của Trần Phi vang bên tai:
- Còn tái phạm lần nữa tôi sẽ chặt tay và tống cổ hai người khỏi xe! Gia Mỹ, chị nhớ ghi sổ phần nước hai ngày tới của họ đã lãnh!
Bọn Mai Hùng suýt phun ngụm nước trong họng ra mà cố nén lại nên bị sặc ho khằng khặc, mặt đỏ như gấc chín. Cả xe quay lại nhìn, ai cũng tức giận khi chưa đến lúc phân chia mà hai người họ lẻn trộm đi.
Mai Hùng xấu hổ chùi nước chảy lòng thòng ở mũi, rối rít phân trần:
- Không nghe cậu ta vừa nói sao? Bọn tôi chỉ lấy trước phần mình, có gì đâu mọi người phải tức giận chứ? Mà này, một chai nước dùng tận ba ngày, cậu tính để chúng tôi chết khát sao?
Mai Hùng rất lẻo mép, chỉ nói một câu đã phân tán sự chú ý của những người kia, chỉa mũi dùi qua Trần Phi, nào ngờ hắn thản nhiên đáp:
- Khẩu phần mỗi người một chai nước mỗi ngày. Hai cậu vi phạm, phạt gấp ba.
Mọi người nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, một chai nước suối nhỏ thì hơi ít, nhưng cố gắng sử dụng tiết kiệm cũng không đến nỗi khô cổ. Chỉ khổ cho hai tên kia đứng luôn tròng mắt, ngụm nước vừa trôi xuống cổ họng cảm giác còn thối hơn nước cống.
Lê Minh Dũng thấp giọng lầm bầm:
- Vài chai nước thì có gì quý giá mà làm tàng? Chờ đấy, lát nữa bọn tôi tự đi lấy về cả xe, tắm còn được nữa là...
- Ừ, phải rồi. Nước và thức ăn, chúng ta tự kiếm lấy tha hồ sử dụng, khỏi ngửa tay xin để người khác có cơ hội lên mặt xem thường!
Mai Hùng chùi nước mũi chưa sạch vẫn mở miệng nói.
- Hai cậu im đi! Nhục nhã như vậy chưa đủ sao? Đừng khiến người khác chán ghét thêm nữa!
Tiểu My đột ngột hét lên làm hai tên kia sững người. Khi trước nàng chơi chung nhóm với Mai Hùng và Lê Minh Dũng, thường ngày thấy bọn họ cũng không tệ, chẳng hiểu sao từ khi đại dịch xảy ra thì hai người như biến thành kẻ khác, hoặc có thể đây mới chính là bản chất thật của bọn họ.
Sững người mấy giây, Mai Hùng trấn tĩnh cười khinh bỉ:
- Cô có tư cách chê cười bọn này hả? Nhìn lại mình đi, con điếm còn không bằng mà bày đặt thanh cao!
- Ha ha, chửi rất hay! Tôi cũng không ngờ lâu nay mình chơi cùng con nhỏ dâm đãng ti tiện như vậy, nghĩ lại thật xấu hổ!
Lê Minh Dũng cười nửa miệng phụ họa.
- Hai cậu... - Tiểu My run rẩy chỉ tay vào hai người kia, không nói thành lời, nước mắt chực trào khỏi khóe. Nàng mím môi quay mặt ra cửa, không muốn cho ai thấy mình bị những lời kia làm tổn thương.
Soạt!
Trần Phi đột ngột bật dậy khỏi ghế, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra sau.
Bọn Mai Hùng đang cười cợt bị tia mắt vô biểu cảm từ Trần Phi xạ vào khiến cứng đờ người, toàn thân như đóng băng. Hình ảnh Phan Tú nát đầu chết thảm đột ngột lướt qua tâm trí hai người, cơ thể không rét mà run. Mai Hùng vội nói:
- Bọn tôi chỉ đùa chút cho có không khí thôi, không hề có ác ý. Cậu đừng hiểu lầm!
- Phải phải. Cậu không vui thì thôi, tôi không nói nữa! - Lê Minh Dũng liếm môi, không cách nào ngăn được trái tim trong lồng ngực ngừng nhảy loạn xạ.
Trần Phi không nói, lặng lẽ ngồi xuống. Lúc này, hai người bọn họ mới thở mạnh ra, cảm giác như mình vừa bị thần chết hỏi thăm sức khỏe.
Mạnh Quân lên tiếng hòa giải:
- Mọi người đừng cãi nhau nữa! Chúng ta cần phải đoàn kết, chia rẽ không có lợi trong thời điểm này!
Những tiếng ồn ào trên xe lắng xuống. Mạnh Quân rời khỏi chỗ ngồi tới gần Trần Phi, thấp giọng:
- Có chuyện này tôi muốn thương lượng cùng cậu!
- Anh cứ nói! - Trần Phi gật đầu.
- Hiện giờ rất loạn, trong nhóm chỉ có tôi và cậu đủ thực lực tự bảo vệ mình, nếu chúng ta đụng phải kẻ xấu sẽ rất nguy hiểm. Đây là lý do tôi muốn đào tạo mấy người bọn họ.
Mạnh Quân đánh mắt về phía Mai Hùng, nói tiếp:
- Nhưng đó là sách lược lâu dài, trước mắt bọn họ chưa đủ khả năng. Chúng ta cần vũ khí nóng. Tôi biết quân khu 5 ở gần đây có kho vũ khí, định bàn với cậu hợp sức đến đó lấy vũ khí. Ý cậu thế nào?
Trần Phi đắn đo giây lát bèn đáp ứng:
- Được. Nhưng vũ khí lấy về phải quản lý chặt chẽ, không được phân phát lung tung! Có vài kẻ không đáng tin!
- Đồng ý. - Mạnh Quân gật đầu, cất giọng gọi Lương Nhật - Cậu biết quân khu 5 chứ? Chạy đến đó!
Đầu óc Lương Nhật rất nhạy bén, cười lớn:
- Cướp kho vũ khí của quân đội à? Hai người to gan thật đấy!
- Ha ha, hiện giờ chẳng ai rảnh truy cứu trách nhiệm hình sự mà lo! Cứ làm tới đi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ gánh!
Mạnh Quân có tư cách nói ra những lời này, gia thế hùng mạnh và quân hàm thiếu tá trên vai y không phải chỉ để trưng cho vui.
Lương Nhật lái xe quay sang đường khác, nhắm đến quân khu 5 cách nơi này sáu cây số về hướng bắc.
Quãng đường ngắn trôi qua rất nhanh. Mười phút sau, doanh trại quân đội hiện ra xa xa trước mặt mọi người. Do có khá đông thây ma mặc quân phục màu xanh lá cây đi tới lui ngoài cổng, Lương Nhật không dám chạy tới gần mà đỗ xe cách một khoảng hơn trăm mét.
Xe vừa dừng, Trần Phi và Mạnh Quân đứng lên. Trong lúc Mạnh Quân căn dặn Gia Mỹ, Trần Phi khẽ nói với Bạch Yến:
- Nhờ bạn trông chừng cậu ấy giùm tôi!
Nhìn Nguyễn Huy yếu ớt thở khò khè, nội tâm Bạch Yến không khỏi thương cảm, gật đầu nói:
- Tôi sẽ trông thật cẩn thận! Mà này, tôi không theo vào được sao?
- Trong đó rất nhiều thây ma, tôi không thể bảo vệ bạn được! Cứ chờ ở đây, tôi sẽ trở ra nhanh thôi!
- Bạn cẩn thận!
Rất nhiều lời muốn nói đều bị Bạch Yến nuốt vào lòng, sóng mắt long lanh nhìn Trần Phi.
Hắn cười nhẹ, mau chóng cùng Mạnh Quân nhảy khỏi xe, phóng sang cổng vào doanh trại quân đội. Tốc độ hai người rất nhanh, chớp mắt đã tiếp cận đám thây ma. Ánh sáng chợt lóe, bọn chúng chưa kịp phản ứng thì mấy cái đầu đã lìa khỏi cổ lăn lông lốc, máu me phun xối xả. Một số con đeo súng nhưng bọn Trần Phi không dám chạm vào vì đã bị nhiễm bẩn, luyến tiếc bỏ qua.
Hai người như mãnh hổ xông giữa bầy dê, nhẹ nhàng chém giết. Cả hai không thừa thể lực để giết sạch mà chỉ xuyên qua chúng chạy vào trong cổng, từng dãy nhà ngang dọc xuất hiện.
- Phía này!
Mạnh Quân rất quen thuộc địa hình, chạy trước dẫn đường, đao trong tay liên hồi vung lên hạ xuống. Trần Phi cũng không chịu kém, Dao Mổ Chó chưa khi nào dừng lại. Hai người phối hợp nhịp nhàng tiến sâu vào trong quân khu, quá trình giết thây ma rớt ra vài xu, của ai thì người đó nhặt.
Càng vào sâu bên trong, bọn họ càng thấy ớn lạnh. Quang cảnh nơi này chẳng khác địa ngục trần gian, xác người chồng chất khắp nơi, máu đổ xương gãy cực kỳ thảm liệt. Toàn bộ thi thể đều là quân nhân, có những gương mặt nằm đó còn rất trẻ bị ăn mất não hoặc moi tim, mắt mở trừng trừng hằn sâu tia máu vẻ bất cam, trên tay vẫn cầm khẩu súng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Chỉ cần nhìn sơ qua, Trần Phi cũng hiểu được trước đó đã diễn ra cuộc chiến kinh hoàng cỡ nào.
- Đại dịch thật đáng sợ! - Mạnh Quân cảm thán. Y tranh thủ giết vài thây ma tới gần rồi chào vô số thi thể kia bằng nghi thức quân đội.
Bước chân hai người đi qua rất nhiều súng ống, đạn dược rơi vãi đầy đất, đáng tiếc tất cả đều nhuốm đầy máu thịt thây ma bẩn thỉu, không cách nào tẩy sạch sử dụng được.
Ngay khi vượt qua một dãy nhà cao tầng, thình lình từ ngã rẽ phía trước xông ra hai thây ma lực lưỡng mặc quân phục rách rưới, hùng hục nhào tới tấn công hai người.
- Thây ma tiến hóa! Cẩn thận!
Mạnh Quân đã từng chạm trán thứ này, vẻ mặt nghiêm trọng nhắc nhở.
Soạt!
Trần Phi nhanh nhẹn lách tránh cái vồ của thây ma, Dao Mổ Chó chém mạnh xuống cổ nó, một nhát chém bay đầu. Giết đơn giản thế này, chắc chắn đây không phải thây ma tiến hóa.
"Ding, bạn giết chết 1 con quái chuẩn tiến hóa, tăng 20 điểm kinh nghiệm."
Quả nhiên chỉ là quái chuẩn tiến hóa. Trông Trần Phi giết nhẹ nhàng, thực ra xương cổ chúng rất cứng, hắn mất nhiều thể lực hơn tiêu diệt thây ma bình thường. Số Trần Phi hơi đen, con này chỉ rơi 2 xu, ngoài ra chẳng có đồ gì, nhìn qua bên kia Mạnh Quân đã chém rớt đầu thây ma còn lại, nhặt được một cái bao tay và mấy đồng xu, may mắn hơn hắn.
- Tiếp nào!
Mạnh Quân trang bị bao tay, chạy xuyên qua khu vườn tiến vào sân sau. Vừa tới nơi, y đột ngột khựng người rồi lập tức lùi về thật nhanh, đúng lúc Trần Phi chạy đến. Ngó cảnh tượng trong sân, hắn hiểu vì sao Mạnh Quân e ngại. Trước mặt là một bầy chục thây ma lực lưỡng, con nào con nấy cao hai mét, mặt mày biến dạng dữ tợn, cơ bắp nổi cục hơn cả lực sĩ. Toàn bộ bọn chúng đều là thây ma chuẩn tiến hóa, không rõ vì sao ngoài kia rất ít xuất hiện mà trong này lại ra cả đàn.
- Có lẽ tố chất binh sĩ cực tốt, vì thế lây nhiễm virut cũng mau tiến hóa hơn người thường.
Mạnh Quân cau mày phán đoán. Giết một thây ma chuẩn tiến hóa khác rất xa với việc đối đầu cả chục con cùng lúc. Bọn chúng rất nhanh, móng vuốt sắc nhọn lợi hại, chỉ cần hai người sơ sẩy dính trảo coi như lây nhiễm toi mạng.
- Còn lối nào khác không? - Trần Phi thấp giọng hỏi.
Mạnh Quân lắc đầu:
- Không. Kho vũ khí luôn được canh phòng cẩn mật, chỉ có một lối ra vào để dễ bề kiểm soát.
Lúc này lũ kia đã đánh hơi được mùi thịt sống, chúng gầm lên vang dội, kéo nhau ào ào phóng đến.
- Tới đây!
Quan sát thấy cầu thang gần đó, Trần Phi liền phóng lên. So kinh nghiệm chiến đấu thây ma thì Mạnh Quân vẫn còn kém Trần Phi, tuy không rõ hắn có sáng kiến gì nhưng vẫn nhảy theo.
Cầu thang chật hẹp chỉ vừa đủ hai người đứng chắn ngang, càng không cần nói tới bọn thây ma khổng lồ. Trí khôn đơn giản của chúng không thể nhận ra mối nguy hiểm tiềm tàng, ầm ầm nối đuôi nhau chạy tới, nước dãi chảy ào ạt.
- Thay phiên nhau, mỗi người giết một con! - Trần Phi gấp rút nói.
Con dẫn dầu hung hãn chụp hai bàn tay móng vuốt sắc bén xuống đầu Trần Phi. Hắn không tránh né mà vung dao lia ngang một đường chém rụng hai cánh tay nó tận khuỷu, tiếp đó bồi thêm một nhát xẻ dọc cơ thể thành hai mảnh từ đầu đến đít, chết không kịp ngáp. Mấy món đồ rơi ra song Trần Phi không có thời gian nhặt vì con phía sau đã ập tới.
- Để tôi!
Mạnh Quân quát lớn, thanh đao to bản trong tay vẽ đường vòng cung chém rụng đầu thây ma kia, vật phẩm tiếp tục rớt ra trôi nổi lưng chừng không trung.
Chớp mắt đã chết mất hai con nhưng lũ còn lại không hề nao núng, càng thêm điên cuồng xông lên. Dường như rút được kinh nghiệm xương máu, chúng không riêng lẻ nhào tới để bọn họ làm thịt mà đột ngột phân làm hai, một con chạy thang bộ, con kia nhảy lên cao vồ xuống, cùng lúc chia ra làm hai mũi tấn công bọn họ, khí thế hung mãnh tàn bạo. Lũ phía sau kẹt đường không thể cùng lên bèn giở trò đánh lén, hàng chục bãi nước bọt hôi thối phụt đến đầy trời.
Sợ vướng chân vướng tay, Trần Phi chủ động tung người lên tránh mấy bãi nước bọt có tính ăn mòn đáng sợ, đồng thời đón đầu đối phương từ trên cao.
Phập!
Dao Mổ Chó lạnh lẽo chớp động chém xiên một đường cắt rơi đầu và nửa người thây ma, máu thịt tuôn đổ khắp nơi.
Khi chân Trần Phi chạm đất thì Mạnh Quân cũng đã lia đao diệt gọn thây ma bên kia, thanh đao to bản múa loạn tạo thành màn chắn chém tan mấy đám nước bọt, không để chúng chạm vào người.
Mất bốn mạng nhưng không thể đụng tới dù chỉ một sợi lông con mồi, lũ thây ma điên tiết gầm rú vang trời. Thế nhưng trong cầu thang vô cùng chật chội khó xoay trở, chúng không cách nào tận dụng số đông áp đảo, lần lượt từng con bỏ mạng oan uổng. Rốt cuộc khi số lượng chỉ còn hai con chuẩn tiến hóa, chúng mới hậm hực lui lại, lệnh cho quân đoàn thây ma phía sau chen chúc tiến lên.
Trần Phi không điên đối đầu với thác lũ thây ma, chỉ sợ chưa giết hết chúng thì hắn đã cạn sạch thể lực, liền đề nghị:
- Rời khỏi đây thôi!
Trần Phi nhanh tay thu gom đồ đạc trôi nổi cạnh bên, sau đó chạy thẳng lên tầng trên. Mạnh Quân cũng hối hả gom hết những vật phẩm thuộc về mình, cấp tốc đuổi theo.
Vừa chạy Trần Phi vừa tranh thủ xem qua các thứ vừa nhặt có món nào dùng được không. Ngoài 4 xu còn có ba vật phẩm, gồm một bộ áo liền quần màu trắng và hai quyển sách kỹ năng.
- Trang Phục Phòng Hộ
Mô tả: Mặc vào người có công dụng chịu được một lần công kích của thây ma mà không bị lây nhiễm.
- Đồ tốt!
Tuy bộ quần áo thoạt nhìn giống đồ mặc trong phòng thí nghiệm có cả mũ trùm này không cộng thêm chỉ số, nhưng chỉ riêng khả năng chống lây nhiễm một lần đã rất đáng giá. Trần Phi lập tức tròng vào người, sau đó tiếp tục xem hai quyển sách kỹ năng kia.
- Thây Ma Ban Sức
Mô tả: Kỹ năng bị động. Sau khi học, người chơi tăng vĩnh viễn 3 điểm sức mạnh.
Trần Phi chọn học ngay. Kỹ năng bị động được học không giới hạn, càng nhiều càng tốt, chẳng những vậy còn tăng 3 điểm sức mạnh, đúng là thứ hắn cần.
- Học Viên Khí Tài
Mô tả: Kỹ năng bị động. Sau khi học, người chơi trên cơ bản sẽ nắm được tư liệu các loại súng ống, đồng thời sở hữu năng lực bắn súng ngang với học viên luyện tập 3 tháng.
Lại thêm một kỹ năng bị động khác. Đây cũng là kỹ năng rất thiết yếu cho Trần Phi vốn mù tịt về khí tài quân sự. Hắn không do dự học luôn.
Phía sau Trần Phi, Mạnh Quân vừa kiểm tra vật phẩm xong, miệng cười vui vẻ, không rõ y vớ được những thứ tốt gì.
Rất nhanh, cả hai đã chạy lên tầng hai, lao vun vút trên hành lang hẹp dài sâu hun hút. Trên này rất ít thây ma, chỉ có vài con đơn lẻ bị hai cơn lốc xẹt ngang qua chém bay đầu.
Đến cuối hành lang, Mạnh Quân học Trần Phi tung người nhảy qua tòa nhà đối diện, theo cầu thang thoát ra ngoài rồi đánh một vòng quay lại chỗ cũ.
Dưới chân cầu thang, hai thây ma cơ bắp đang ra sức gào thét hối thúc bầy đàn tràn lên cầu thang truy sát bọn Trần Phi, nghe động ngơ ngác quay lại trông thấy ánh dao lóe lên, đầu liền rơi rụng.
Trần Phi chộp lấy 2 xu và một con Dao Mổ Chó vừa rớt ra, theo chân Mạnh Quân chạy tới khoảng đất trống trải nằm sâu phía sau quân khu.
Dãy nhà kho rộng lớn san sát nhau hiện ra, cửa mở toang hoang, xung quanh có rất nhiều cây cổ thụ cao chọc trời xõa bóng sum xuê um tùm như lũ quái vật nhe nanh múa vuốt. Phần lớn thây ma đều bị tiếng ồn thu hút ra hết bên ngoài, nơi này chỉ còn vài chục con không đáng kể. Hai người Trần Phi giết chúng như cắt rau, trong chớp mắt mấy chục cái đầu lăn đầy đất, máu chảy đọng vũng nhớp nhúa tởm lợm.
Mạnh Quân hồ hởi lao vào trong nhà kho, thất vọng phát hiện ở đây trống rỗng, có bao nhiêu vũ khí đều bị binh lính đem ra sử dụng nhiễm bẩn cả. Chuyến đi này của bọn họ chỉ sợ trở thành công cốc.
- Tìm nơi khác xem sao!
Trần Phi di chuyển sang nhà kho khác tìm kiếm.
Hai người chia nhau lục tung cả dãy mà không phát hiện được gì đáng giá. Đúng lúc thất vọng chuẩn bị rời đi, Trần Phi nhìn thấy một thùng nhỏ nằm sát góc nhà kho ở vị trí kín đáo. Hắn bước tới xem xét, nắp thùng vẫn còn đóng kín, mở ra phát hiện bên trong đặt hai khẩu súng tiểu liên. Cả hai khẩu đều chưa bị nhiễm bẩn còn dùng được, ngoài ra còn có chục băng đạn kế bên.
- Ồ, hai khẩu Micro Uzi, súng tốt đấy!
Mắt Mạnh Quân sáng bừng cầm một khẩu lên săm soi.
Trong đầu Trần Phi đột nhiên hiện ra một mớ thông tin. Đây là loại vũ khí hiện đại do Israel sản xuất, được chính phủ trang bị chủ yếu cho bộ đội đặc công, chuyên dùng để đột kích. Súng có trọng lượng 1,5 kg, dài 486mm, cỡ đạn 9 x 19 mm, tốc độ bắn 850 viên/phút, tầm bắn 100m, một băng đạn 40 viên. Loại súng này thiết kế gọn nhẹ giúp người sử dụng dễ dàng di chuyển xoay trở, điểm lợi hại nhất là tốc độ bắn cực khủng.
Trần Phi không rành súng ống như Mạnh Quân, nhưng giờ phút này cầm khẩu súng mát lạnh trên tay lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, am hiểu tận chân tơ kẽ tóc. Thậm chí hắn tin tưởng chỉ cần mình muốn lập tức có thể tháo rời linh kiện khẩu súng và lắp trở về như cũ chỉ trong chục giây. Đây là công dụng của kỹ năng bị động Học Viên Khí Tài vừa học khi nãy.
Mạnh Quân chia đôi số băng đạn ném cho Trần Phi, nói:
- Mỗi người đeo một nửa. Thứ tốt thế này mà chỉ có hai khẩu thật đáng tiếc, nếu có đủ để trang bị cho mọi người thì quá tuyệt!
Mạnh Quân đeo mấy băng đạn vòng qua vai không khác gì Rambo trong phim Mỹ, Trần Phi có chút buồn cười. Hắn không thích phô trương, ném hết số đạn này vào trong nhẫn.
Hai người kiểm tra xung quanh thêm một lần, xác định không bỏ sót thứ gì, thời điểm chuẩn bị rời đi thì đột ngột nghe tiếng động cực lớn phát ra ngay cửa, nhìn qua phát hiện một con quái vật to lớn, toàn thân trần trùng trục màu đỏ bầm đứng chặn lối ra. Cặp mắt nó đỏ ngầu với đồng tử hẹp dài như rắn, lạnh lẽo xạ tia nhìn khát máu lên mặt bọn họ, dãi nhớt nhễu nhão lòng thòng.
- Thây ma tiến hóa.
Trần Phi bất giác lùi về sau mấy bước. Quái vật kia về hình dáng không khác con đã rượt hắn chạy trối chết ở trường là mấy, cảm giác áp bách nó mang tới còn có phần lớn hơn.
- Cậu chạm trán rồi sao?
Mạnh Quân chưa từng đụng độ quái vật cỡ này nhưng vẫn cảm nhận được sức mạnh khủng bố tràn ngập thân thể đầy những thớ cơ chắc nịch của nó. Y lùi lại mấy bước sóng vai Trần Phi, tay đặt hờ lên chuôi đao cẩn trọng phòng bị.
Trần Phi gắt gao nhìn quái vật chưa chuyển động, hạ giọng:
- Đã gặp một lần và suýt chết. Con kia so ra vẫn kém con này một bậc!
- Kinh khủng vậy à?
Mồ hôi lạnh tuôn ướt đẫm lòng bàn tay Mạnh Quân. Nãy giờ kề vai tác chiến, y biết Trần Phi rất lợi hại, lúc này nghe hắn thừa nhận như vậy thì bắt đầu thấy hơi lo.
- Lúc đó tôi yếu hơn bây giờ khá nhiều, lại chỉ có một mình. Con này tuy đáng gờm nhưng tôi và anh hợp sức biết đâu có thể hạ nó! - Trần Phi trấn an.
Vách nhà kho bằng sắt cực dày, không thể phá thủng chui ra. Bọn họ chỉ còn cách giết chết quái vật hoặc trong lúc giao chiến tìm cơ hội lẻn thoát ra ngoài, vì vậy chiến một trận là chuyện không thể tránh khỏi. Hiện tại thực lực đã tăng mạnh, có thêm Mạnh Quân hỗ trợ khiến lá gan Trần Phi càng lớn hơn, muốn thử sức mình đồng thời kiếm thêm chút vật phẩm và kinh nghiệm. Quái vật cỡ này rơi đồ chắc chắc rất ngon.
- Được, cùng nhau giải quyết nó!
Mạnh Quân vừa mở miệng thì con quái vật đã gào ầm lên xông tới, mục tiêu chính là y. Khoảng cách hai chục mét chỉ trong nháy mắt đã bị nó vượt qua, cái miệng há rộng lởm chởm răng nanh dài trắng ởn nhằm ngay cổ Mạnh Quân táp mạnh.
Thèm khát mãi mới cầm được một món vũ khí trong tay, Lương Nhật vô cùng hưng phấn nói:
- Công kích khá tốt, cảm ơn anh! Có thứ này, thực lực tôi sẽ sớm gia tăng.
Mai Hùng và Lê Minh Dũng loay hoay tìm cách xem thông tin cây gậy không được. Mai Hùng ngơ ngác hỏi:
- Cậu xem cách nào hay vậy? Sao tôi không thể xem?
Mạnh Quân giải thích:
- Chỉ khi nào trở thành người chơi, các cậu mới xem được thông tin trang bị cũng như chỉ số cá nhân. Không cần gấp gáp, dưới kia đang có mấy con lẻ bầy, mượn nó thử gậy luyện cấp là được!
Bọn Lương Nhật ngó ra ngoài, đúng là có bảy con lảng vảng gần đó thật. Ba người nhìn nhau gật đầu, mở cửa xe thận trọng đi tới gần.
- Tôi quên chưa nhắc các cậu, nếu xui xẻo đánh ra lực công kích nhỏ nhất thì cần phải đập hai phát mới giết chết được chúng. Cẩn thận!
Mạnh Quân nói theo, hai mắt y lóe sáng, không rõ đang tính toán điều gì.
Lương Nhật hít sâu một hơi, thây ma tuy chậm chạp nhưng để đập nó hai nhát mà bản thân không tổn hại gì cũng là một vấn đề. Tính ra cây gậy Trần Phi cho hai nàng kia vẫn tốt hơn một bậc, gã thấy họ chỉ cần đập một cái là chúng toi mạng. Gậy của bọn gã chỉ dài chừng một sải tay, khá ngắn, muốn giết thây ma bắt buộc phải đến gần, vừa phát động công kích thế nào cũng bị nó đánh trả.
Lương Nhật quay sang bảo bọn Mai Hùng:
- Chúng ta cần phải phối hợp để tránh nguy hiểm! Hai cậu mỗi người chọn một con đập trước, tôi bồi thêm nhát nữa là ổn thỏa!
- Được.
Hai gã kia liền gật đầu đồng ý, tiếp đó lấy hết can đảm lò dò tới gần đám thây ma rồi dồn hết sức bình sinh đập gậy xuống. Mai Hùng tấn công con bên phải, con bên trái giao cho Lê Minh Dũng.
Bốp! Bốp!
Hai thây ma trúng gậy vào đầu gào lên tức giận.
Bọn Mai Hùng sau khi đập xong không dám xem kết quả mà lập tức thoái lui. Xui xẻo cho họ, chỉ số công kích trong khoảng 1 - 3 lại nhảy lực công kích thấp nhất chỉ có 1, thành ra chúng vẫn sống nhăn răng.
Hai người lần đầu lấy hết đởm lược đương đầu thây ma, kết quả không được như ý, thấy chúng kêu gào lao tới, toàn thân thối rữa, mặt mày rách nát máu thịt thì thất kinh hồn vía, chân tay mềm nhũn ù té chạy, không dám tấn công lần nữa.
Đúng lúc này, Lương Nhật nấp phía sau hăng hái xông lên:
- Giao cho tôi!
Lương Nhật nhanh nhẹn đập gậy xuống đầu thây ma đi trước, sau đó không hề dừng lại mà tiếp tục đập vỡ đầu con sau, động tác gọn gàng.
So tố chất thân thể, tốc độ phản ứng, lực tay... Lương Nhật và hai người kia không cùng cấp bậc. Hai thây ma đã dính gậy trước đó không còn bao nhiêu điểm sinh mệnh, ăn thêm một đòn liền vỡ sọ nằm thẳng cẳng, rơi ra 1 xu bị gã nhanh tay nhặt lấy.
Chớp mắt kiếm được 2 điểm kinh nghiệm, giết thêm ba con nữa sẽ lên cấp 1, Lương Nhật cực kỳ phấn khởi, hô to:
- Tiếp tục! Hai cậu đứng ngây ra đó làm gì?
Bị gã nhắc nhở, nhớ ra mọi người trên xe đang nhìn chằm chằm xuống đây, Mai Hùng và Lê Minh Dũng xấu hổ nghiến răng xông tới hai con khác gần đó, chia ra công kích.
Bốp! Bốp!
Một con ngã xuống, tuôn ra mấy món đồ. Lần này Mai Hùng may mắn hơn, chẳng bù cho Lê Minh Dũng tiếp tục đen đủi, đập một nhát công kích thấp nhất chưa đủ giết chết thây ma.
Lương Nhật chỉ đợi thế, nhào tới ăn hôi đánh chết con này, gặt thêm 1 điểm kinh nghiệm. Gã tham lam nhìn mấy vật phẩm của Mai Hùng vừa rơi ra, rất muốn giành lấy nhưng biết trò chơi quy định kẻ nào giết quái mới có thể nhặt nên đành bỏ qua.
Trong khi Mai Hùng sướng run người lập cập nhặt đồ thì Lê Minh Dũng rất hậm hực. Gã không phải thằng ngu, hai lần bị Lương Nhật giành quái ăn mảnh, bực bội sẵng giọng:
- Này, anh để tôi cày cấp với chứ? Cứ tranh hoài vậy?
Lương Nhật tươi cười:
- Quái ở đây ít quá, không đủ cho tất cả lên cấp. Tôi chỉ còn thiếu 2 điểm nữa thôi. Lần này hai cậu nhường tôi, lần tới tôi nhất định hỗ trợ lại!
Danh tiếng Lương Nhật lẫy lừng trong trường, không ai không biết, người người nể mặt. Nếu không phải đại dịch xảy ra thì Lê Minh Dũng chẳng dám phản ứng, nghe Lương Nhật nói có vẻ hợp lý, gã không tiện phát tác chỉ có thể đồng ý.
Thực ra với tốc độ và sức mạnh cơ bản vượt trội, Lương Nhật không cần nhờ cậy hai người kia, một mình gã vẫn có thể giải quyết thây ma. Nhưng gã không biết, bản tính lại hèn nhát và thích cướp công người khác, chưa rơi vào tình thế bất đắc dĩ tuyệt đối không liều lĩnh.
Bảy con chết hết bốn, còn lại ba thây ma mau chóng bị bọn họ hợp tác giải quyết. Lương Nhật giết thêm hai con lên cấp 1. Lê Minh Dũng cũng thuận lợi lấy được chiến công đầu, nhặt được 1 xu và cây gậy giống thứ đang dùng.
Ba người tiếc rẻ ngó quanh, không phát hiện thêm con nào mới chịu quay về xe. Trò giết thây ma này rất dễ gây nghiện.
Đều trở thành người chơi như ai, bọn Mai Hùng dương dương tự đắc, cảm thấy Trần Phi cũng tầm thường không có gì đặc sắc, càng nhìn hắn càng gai mắt. Trong lòng mấy gã chỉ kính nể Mạnh Quân khiêm tốn biết làm người, có ơn với mình, khi lên xe không quên mỉm cười chào y.
Lương Nhật đi tới đầu xe tiếp tục lái, khi ngang qua Trần Phi kín đáo ném cho hắn cái nhìn đầy ẩn ý.
Xe chạy được một đoạn, ngang qua ngã tư, Mai Hùng trông thấy khoảng chục thây ma bên góc trái thì gọi giật:
- Dừng, dừng xe lại! Có thây ma.
Gã và Lê Minh Dũng bật khỏi chỗ ngồi, rất nôn nóng nhảy xuống cày cấp.
Lương Nhật vừa mới rà thắng đã nghe Trần Phi nhạt giọng:
- Tiếp tục chạy! Tôi không có thời gian chờ các cậu cày cấp mãi!
Đoán trước thế nào Trần Phi cũng ngăn cản, Lương Nhật không phản ứng gì, chân rời khỏi thắng, vẫn cho xe chạy.
Mai Hùng bực tức nói:
- Rất nhanh thôi mà, đâu mất bao nhiêu thời gian? Bọn tôi mạnh lên sẽ giúp ích được cho mọi người, có gì phải cấm đoán? Cậu đừng ích kỷ quá!
- Đúng đấy! Bọn tôi không phải kẻ xấu, cậu cần gì đề phòng quá mức như vậy? - Lê Minh Dũng cũng rất bức xúc.
Trần Phi lạnh lẽo nhìn bọn họ, chậm rãi buông từng tiếng:
- Không thích cứ việc xuống!
- Xuống thì xuống, chiếc xe rách nát này cũng chẳng chạy được bao xa nữa đâu.
Có đồng minh, lại vừa trở thành người chơi nên lá gan Mai Hùng lớn hơn trước, phản ứng quyết liệt. Gã kích động mấy người kia:
- Xuống thôi, tôi không tin chúng ta chẳng tìm được xe! Còn đi chung với kẻ này ngày nào, mọi người sẽ chết vì ngột ngạt ngày đó! Lương Nhật, anh Mạnh Quân, cả các bạn nữ nữa, chúng ta đi thôi, để hắn lại một mình tha hồ hợm hĩnh tự sướng!
Mai Hùng kéo Lê Minh Dũng bước tới gần cửa, khí thế oanh oanh liệt liệt. Hai người họ nhịn nhục mãi rốt cuộc cũng có cơ hội trả đũa, giải tỏa được một bụng tức khí dồn nén từ sáng đến giờ.
Tuy nhiên, khác với tưởng tượng của cả hai, chẳng có ai hưởng ứng.
Lương Nhật tiếp tục lái xe.
Tiểu My mơ màng nhìn ra bên ngoài.
Bạch Yến và Thanh Hương thì thầm trò chuyện cùng nhau, không hề để ý tới.
Gần đó, Gia Mỹ cũng đang nói nhỏ vào tai Mạnh Quân. Hai người ngồi yên không nhúc nhích.
Bí thế, Mai Hùng gọi Tiểu My:
- Tiểu My, bạn đi cùng bọn tôi chứ? Bọn tôi nay đã khác xưa, đủ sức bảo vệ bạn an toàn, không cần phải bám riết lấy hắn làm gì!
Tiểu My giống như không nghe thấy, lặng lẽ dõi nhìn xa xa, đầu óc thơ thẩn tận đâu đâu.
Mai Hùng xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống, quay sang khiêu khích Lương Nhật:
- Lương Nhật, anh không phải từng phàn nàn cậu ta chèn ép anh sao? Việc gì phải lưu lại mà không đi cùng bọn tôi?
Lương Nhật âm thầm nghiến răng, chân dí ga khiến chiếc xe đột ngột tăng tốc, báo hại hai người kia suýt ngã sấp mặt phải bám tay vào thanh vịn trên đầu. Gã thầm chửi chúng ngu xuẩn, mắt đui cũng thấy được trên xe đang có hai kẻ nắm quyền lãnh đạo là Trần Phi và Mạnh Quân. Việc Lương Nhật cần làm là từng bước chia rẽ, mượn tay Mạnh Quân giết chết Trần Phi chứ không phải cụp tai rời đi.
Huống hồ tình thế chưa rõ ràng, hai con hổ chưa đụng chạm quyền lợi đến mức xung đột, Mạnh Quân sẽ không dại gì vứt bỏ đồng minh mạnh như Trần Phi. Giữa mấy tên vô dụng óc toàn cứt chỉ biết khoác lác và Trần Phi nói ít làm nhiều, dùng mông để nghĩ cũng biết Mạnh Quân chọn ai. Vì thế nãy giờ mặc kệ Mai Hùng khích bác hô hào, Lương Nhật vẫn tuyệt đối giữ im lặng, đứng bên lề quan sát. Chỉ không ngờ tên kia không đạt được mục đích thì bắt đầu giở trò óc chó ra, lôi gã xuống bùn cùng mình.
Tức thì tức, Lương Nhật không biết làm gì hơn là đóng kịch phân bua. Gã ngơ ngác ngoái đầu lại:
- Cậu nhớ nhầm hay sao thế? Tôi chưa hề nói vậy bao giờ.
Hai người kia chưng hửng, không nghĩ Lương Nhật trơ tráo đến vậy. Mai Hùng giận sùi bọt mép, ngón tay run run chỉ Lương Nhật, miệng lắp bắp:
- Anh...
Không khí căng thẳng, chỉ cần một mồi lửa lập tức bùng nổ. Mạnh Quân đứng dậy can ngăn:
- Thôi, mỗi người nhịn nhau một câu! Hai cậu muốn cày cấp tăng thực lực để giúp đỡ mọi người, ý này rất tốt. Trần Phi nóng lòng về nhà tìm người thân cũng không sai. Sắp tới sẽ có nhiều đoạn ta phải dừng chân nghỉ ngơi, không thiếu dịp để hai cậu toại nguyện.
Hai người kia nãy giờ lỡ phóng lao phải theo lao, nghe Mạnh Quân tạo cơ hội xuống thang mừng còn không kịp. Dù vậy, Mai Hùng vẫn ấm ức vớt vát:
- Bọn tôi nể mặt anh lần này vậy!
- Cảm ơn! - Mạnh Quân mỉm cười.
Có thế hai gã mới chịu về chỗ ngồi. Mai Hùng lẻn ngó qua thấy Trần Phi vẫn điềm nhiên nhắm mắt tựa lưng vào ghế, hình như nãy giờ chẳng thèm đếm xỉa gì tới.
Sau tranh cãi ồn ào, không khí trên xe trở nên nặng nề. Mọi người không còn thảo luận chung mà chia thành từng nhóm nhỏ trò chuyện riêng, tiếng xì xào khe khẽ thỉnh thoảng vang lên. Chỉ có hai kẻ không nói gì với ai là Trần Phi và Lương Nhật. Lương Nhật tập trung lái xe, Trần Phi thì khép hờ mắt không rõ ngủ hay nghĩ gì.
Gia Mỹ thì thầm với Mạnh Quân:
- Trần Phi tính cách ngay thẳng nên nhiều lúc cư xử chưa ổn thỏa!
- Người trẻ tuổi thường nóng nảy thiếu kiềm chế, sau này va chạm nhiều tự động sẽ thay đổi. Trước kia anh cũng vậy mà!
Mạnh Quân cười nói, bàn tay khẽ lùa vào mái tóc mát lạnh của Gia Mỹ. Nàng đỏ mặt đẩy tay y ra:
- Chỗ đông người đấy, anh đừng nghịch lung tung! Tóc em gần hai ngày rồi chưa gội, người ngợm cũng chưa tắm gì cả, dơ dáy hôi hám, đang khó chịu muốn chết đây!
Mạnh Quân đảo nhẹ cổ tay, lấy ra chai nước suối tinh khiết đưa cho Gia Mỹ:
- Em rửa mặt trước đi, chút nữa dừng lại nghỉ ngơi sẽ không thiếu nước cho em tắm!
Gia Mỹ hạnh phúc đón lấy, tháo nắp uống vài ngụm giải khát rồi chờ đến đoạn vắng bèn đưa đầu ra ngoài xe, rửa sạch bụi bẩn bám trên mặt.
Bọn Mai Hùng nhìn mà nuốt nước bọt khan, đã lâu họ không được uống nước, khát khô cả cổ, trong khi nàng ta dám phung phí lấy rửa mặt, được người yêu bảo trợ có khác. Mắt Mai Hùng lia về mấy thùng nước suối cuối xe rồi lại liếc sang chỗ Trần Phi, mới gây rối xong, gã biết mình xin nước không đời nào hắn cho, thế nên định lẻn trộm vài chai uống cho thỏa.
Vị trí hai người bọn họ ngồi sau cùng, rất thuận lợi làm việc này. Mai Hùng ngồi trong không tiện, huých nhẹ vào tay Lê Minh Dũng. Tên này lúc đầu không hiểu ý, nhướn mắt hỏi lại mấy lần mới vỡ lẽ, gật gật đầu, cánh tay trái vờ đưa lên gối sau đầu rồi lặng lẽ vươn dài ra băng ghế phía sau ngọ nguậy. Tuy nhiên bị vướng lớp thùng giấy bên ngoài, một tay gã không thể nào lấy được mà chẳng gây ra tiếng động.
Mai Hùng thấy thế học theo, bắt chước để tay ra sau. Hai tên mỗi người một bên canh lúc xe tông thây ma dằn xóc liền xé mạnh. Thùng giấy rách toạc, bọn họ bóc lớp bọc bên ngoài lấy hai chai nước suối lên hí hửng mở nắp, vừa uống một ngụm thì thanh âm lạnh lẽo của Trần Phi vang bên tai:
- Còn tái phạm lần nữa tôi sẽ chặt tay và tống cổ hai người khỏi xe! Gia Mỹ, chị nhớ ghi sổ phần nước hai ngày tới của họ đã lãnh!
Bọn Mai Hùng suýt phun ngụm nước trong họng ra mà cố nén lại nên bị sặc ho khằng khặc, mặt đỏ như gấc chín. Cả xe quay lại nhìn, ai cũng tức giận khi chưa đến lúc phân chia mà hai người họ lẻn trộm đi.
Mai Hùng xấu hổ chùi nước chảy lòng thòng ở mũi, rối rít phân trần:
- Không nghe cậu ta vừa nói sao? Bọn tôi chỉ lấy trước phần mình, có gì đâu mọi người phải tức giận chứ? Mà này, một chai nước dùng tận ba ngày, cậu tính để chúng tôi chết khát sao?
Mai Hùng rất lẻo mép, chỉ nói một câu đã phân tán sự chú ý của những người kia, chỉa mũi dùi qua Trần Phi, nào ngờ hắn thản nhiên đáp:
- Khẩu phần mỗi người một chai nước mỗi ngày. Hai cậu vi phạm, phạt gấp ba.
Mọi người nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, một chai nước suối nhỏ thì hơi ít, nhưng cố gắng sử dụng tiết kiệm cũng không đến nỗi khô cổ. Chỉ khổ cho hai tên kia đứng luôn tròng mắt, ngụm nước vừa trôi xuống cổ họng cảm giác còn thối hơn nước cống.
Lê Minh Dũng thấp giọng lầm bầm:
- Vài chai nước thì có gì quý giá mà làm tàng? Chờ đấy, lát nữa bọn tôi tự đi lấy về cả xe, tắm còn được nữa là...
- Ừ, phải rồi. Nước và thức ăn, chúng ta tự kiếm lấy tha hồ sử dụng, khỏi ngửa tay xin để người khác có cơ hội lên mặt xem thường!
Mai Hùng chùi nước mũi chưa sạch vẫn mở miệng nói.
- Hai cậu im đi! Nhục nhã như vậy chưa đủ sao? Đừng khiến người khác chán ghét thêm nữa!
Tiểu My đột ngột hét lên làm hai tên kia sững người. Khi trước nàng chơi chung nhóm với Mai Hùng và Lê Minh Dũng, thường ngày thấy bọn họ cũng không tệ, chẳng hiểu sao từ khi đại dịch xảy ra thì hai người như biến thành kẻ khác, hoặc có thể đây mới chính là bản chất thật của bọn họ.
Sững người mấy giây, Mai Hùng trấn tĩnh cười khinh bỉ:
- Cô có tư cách chê cười bọn này hả? Nhìn lại mình đi, con điếm còn không bằng mà bày đặt thanh cao!
- Ha ha, chửi rất hay! Tôi cũng không ngờ lâu nay mình chơi cùng con nhỏ dâm đãng ti tiện như vậy, nghĩ lại thật xấu hổ!
Lê Minh Dũng cười nửa miệng phụ họa.
- Hai cậu... - Tiểu My run rẩy chỉ tay vào hai người kia, không nói thành lời, nước mắt chực trào khỏi khóe. Nàng mím môi quay mặt ra cửa, không muốn cho ai thấy mình bị những lời kia làm tổn thương.
Soạt!
Trần Phi đột ngột bật dậy khỏi ghế, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra sau.
Bọn Mai Hùng đang cười cợt bị tia mắt vô biểu cảm từ Trần Phi xạ vào khiến cứng đờ người, toàn thân như đóng băng. Hình ảnh Phan Tú nát đầu chết thảm đột ngột lướt qua tâm trí hai người, cơ thể không rét mà run. Mai Hùng vội nói:
- Bọn tôi chỉ đùa chút cho có không khí thôi, không hề có ác ý. Cậu đừng hiểu lầm!
- Phải phải. Cậu không vui thì thôi, tôi không nói nữa! - Lê Minh Dũng liếm môi, không cách nào ngăn được trái tim trong lồng ngực ngừng nhảy loạn xạ.
Trần Phi không nói, lặng lẽ ngồi xuống. Lúc này, hai người bọn họ mới thở mạnh ra, cảm giác như mình vừa bị thần chết hỏi thăm sức khỏe.
Mạnh Quân lên tiếng hòa giải:
- Mọi người đừng cãi nhau nữa! Chúng ta cần phải đoàn kết, chia rẽ không có lợi trong thời điểm này!
Những tiếng ồn ào trên xe lắng xuống. Mạnh Quân rời khỏi chỗ ngồi tới gần Trần Phi, thấp giọng:
- Có chuyện này tôi muốn thương lượng cùng cậu!
- Anh cứ nói! - Trần Phi gật đầu.
- Hiện giờ rất loạn, trong nhóm chỉ có tôi và cậu đủ thực lực tự bảo vệ mình, nếu chúng ta đụng phải kẻ xấu sẽ rất nguy hiểm. Đây là lý do tôi muốn đào tạo mấy người bọn họ.
Mạnh Quân đánh mắt về phía Mai Hùng, nói tiếp:
- Nhưng đó là sách lược lâu dài, trước mắt bọn họ chưa đủ khả năng. Chúng ta cần vũ khí nóng. Tôi biết quân khu 5 ở gần đây có kho vũ khí, định bàn với cậu hợp sức đến đó lấy vũ khí. Ý cậu thế nào?
Trần Phi đắn đo giây lát bèn đáp ứng:
- Được. Nhưng vũ khí lấy về phải quản lý chặt chẽ, không được phân phát lung tung! Có vài kẻ không đáng tin!
- Đồng ý. - Mạnh Quân gật đầu, cất giọng gọi Lương Nhật - Cậu biết quân khu 5 chứ? Chạy đến đó!
Đầu óc Lương Nhật rất nhạy bén, cười lớn:
- Cướp kho vũ khí của quân đội à? Hai người to gan thật đấy!
- Ha ha, hiện giờ chẳng ai rảnh truy cứu trách nhiệm hình sự mà lo! Cứ làm tới đi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ gánh!
Mạnh Quân có tư cách nói ra những lời này, gia thế hùng mạnh và quân hàm thiếu tá trên vai y không phải chỉ để trưng cho vui.
Lương Nhật lái xe quay sang đường khác, nhắm đến quân khu 5 cách nơi này sáu cây số về hướng bắc.
Quãng đường ngắn trôi qua rất nhanh. Mười phút sau, doanh trại quân đội hiện ra xa xa trước mặt mọi người. Do có khá đông thây ma mặc quân phục màu xanh lá cây đi tới lui ngoài cổng, Lương Nhật không dám chạy tới gần mà đỗ xe cách một khoảng hơn trăm mét.
Xe vừa dừng, Trần Phi và Mạnh Quân đứng lên. Trong lúc Mạnh Quân căn dặn Gia Mỹ, Trần Phi khẽ nói với Bạch Yến:
- Nhờ bạn trông chừng cậu ấy giùm tôi!
Nhìn Nguyễn Huy yếu ớt thở khò khè, nội tâm Bạch Yến không khỏi thương cảm, gật đầu nói:
- Tôi sẽ trông thật cẩn thận! Mà này, tôi không theo vào được sao?
- Trong đó rất nhiều thây ma, tôi không thể bảo vệ bạn được! Cứ chờ ở đây, tôi sẽ trở ra nhanh thôi!
- Bạn cẩn thận!
Rất nhiều lời muốn nói đều bị Bạch Yến nuốt vào lòng, sóng mắt long lanh nhìn Trần Phi.
Hắn cười nhẹ, mau chóng cùng Mạnh Quân nhảy khỏi xe, phóng sang cổng vào doanh trại quân đội. Tốc độ hai người rất nhanh, chớp mắt đã tiếp cận đám thây ma. Ánh sáng chợt lóe, bọn chúng chưa kịp phản ứng thì mấy cái đầu đã lìa khỏi cổ lăn lông lốc, máu me phun xối xả. Một số con đeo súng nhưng bọn Trần Phi không dám chạm vào vì đã bị nhiễm bẩn, luyến tiếc bỏ qua.
Hai người như mãnh hổ xông giữa bầy dê, nhẹ nhàng chém giết. Cả hai không thừa thể lực để giết sạch mà chỉ xuyên qua chúng chạy vào trong cổng, từng dãy nhà ngang dọc xuất hiện.
- Phía này!
Mạnh Quân rất quen thuộc địa hình, chạy trước dẫn đường, đao trong tay liên hồi vung lên hạ xuống. Trần Phi cũng không chịu kém, Dao Mổ Chó chưa khi nào dừng lại. Hai người phối hợp nhịp nhàng tiến sâu vào trong quân khu, quá trình giết thây ma rớt ra vài xu, của ai thì người đó nhặt.
Càng vào sâu bên trong, bọn họ càng thấy ớn lạnh. Quang cảnh nơi này chẳng khác địa ngục trần gian, xác người chồng chất khắp nơi, máu đổ xương gãy cực kỳ thảm liệt. Toàn bộ thi thể đều là quân nhân, có những gương mặt nằm đó còn rất trẻ bị ăn mất não hoặc moi tim, mắt mở trừng trừng hằn sâu tia máu vẻ bất cam, trên tay vẫn cầm khẩu súng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Chỉ cần nhìn sơ qua, Trần Phi cũng hiểu được trước đó đã diễn ra cuộc chiến kinh hoàng cỡ nào.
- Đại dịch thật đáng sợ! - Mạnh Quân cảm thán. Y tranh thủ giết vài thây ma tới gần rồi chào vô số thi thể kia bằng nghi thức quân đội.
Bước chân hai người đi qua rất nhiều súng ống, đạn dược rơi vãi đầy đất, đáng tiếc tất cả đều nhuốm đầy máu thịt thây ma bẩn thỉu, không cách nào tẩy sạch sử dụng được.
Ngay khi vượt qua một dãy nhà cao tầng, thình lình từ ngã rẽ phía trước xông ra hai thây ma lực lưỡng mặc quân phục rách rưới, hùng hục nhào tới tấn công hai người.
- Thây ma tiến hóa! Cẩn thận!
Mạnh Quân đã từng chạm trán thứ này, vẻ mặt nghiêm trọng nhắc nhở.
Soạt!
Trần Phi nhanh nhẹn lách tránh cái vồ của thây ma, Dao Mổ Chó chém mạnh xuống cổ nó, một nhát chém bay đầu. Giết đơn giản thế này, chắc chắn đây không phải thây ma tiến hóa.
"Ding, bạn giết chết 1 con quái chuẩn tiến hóa, tăng 20 điểm kinh nghiệm."
Quả nhiên chỉ là quái chuẩn tiến hóa. Trông Trần Phi giết nhẹ nhàng, thực ra xương cổ chúng rất cứng, hắn mất nhiều thể lực hơn tiêu diệt thây ma bình thường. Số Trần Phi hơi đen, con này chỉ rơi 2 xu, ngoài ra chẳng có đồ gì, nhìn qua bên kia Mạnh Quân đã chém rớt đầu thây ma còn lại, nhặt được một cái bao tay và mấy đồng xu, may mắn hơn hắn.
- Tiếp nào!
Mạnh Quân trang bị bao tay, chạy xuyên qua khu vườn tiến vào sân sau. Vừa tới nơi, y đột ngột khựng người rồi lập tức lùi về thật nhanh, đúng lúc Trần Phi chạy đến. Ngó cảnh tượng trong sân, hắn hiểu vì sao Mạnh Quân e ngại. Trước mặt là một bầy chục thây ma lực lưỡng, con nào con nấy cao hai mét, mặt mày biến dạng dữ tợn, cơ bắp nổi cục hơn cả lực sĩ. Toàn bộ bọn chúng đều là thây ma chuẩn tiến hóa, không rõ vì sao ngoài kia rất ít xuất hiện mà trong này lại ra cả đàn.
- Có lẽ tố chất binh sĩ cực tốt, vì thế lây nhiễm virut cũng mau tiến hóa hơn người thường.
Mạnh Quân cau mày phán đoán. Giết một thây ma chuẩn tiến hóa khác rất xa với việc đối đầu cả chục con cùng lúc. Bọn chúng rất nhanh, móng vuốt sắc nhọn lợi hại, chỉ cần hai người sơ sẩy dính trảo coi như lây nhiễm toi mạng.
- Còn lối nào khác không? - Trần Phi thấp giọng hỏi.
Mạnh Quân lắc đầu:
- Không. Kho vũ khí luôn được canh phòng cẩn mật, chỉ có một lối ra vào để dễ bề kiểm soát.
Lúc này lũ kia đã đánh hơi được mùi thịt sống, chúng gầm lên vang dội, kéo nhau ào ào phóng đến.
- Tới đây!
Quan sát thấy cầu thang gần đó, Trần Phi liền phóng lên. So kinh nghiệm chiến đấu thây ma thì Mạnh Quân vẫn còn kém Trần Phi, tuy không rõ hắn có sáng kiến gì nhưng vẫn nhảy theo.
Cầu thang chật hẹp chỉ vừa đủ hai người đứng chắn ngang, càng không cần nói tới bọn thây ma khổng lồ. Trí khôn đơn giản của chúng không thể nhận ra mối nguy hiểm tiềm tàng, ầm ầm nối đuôi nhau chạy tới, nước dãi chảy ào ạt.
- Thay phiên nhau, mỗi người giết một con! - Trần Phi gấp rút nói.
Con dẫn dầu hung hãn chụp hai bàn tay móng vuốt sắc bén xuống đầu Trần Phi. Hắn không tránh né mà vung dao lia ngang một đường chém rụng hai cánh tay nó tận khuỷu, tiếp đó bồi thêm một nhát xẻ dọc cơ thể thành hai mảnh từ đầu đến đít, chết không kịp ngáp. Mấy món đồ rơi ra song Trần Phi không có thời gian nhặt vì con phía sau đã ập tới.
- Để tôi!
Mạnh Quân quát lớn, thanh đao to bản trong tay vẽ đường vòng cung chém rụng đầu thây ma kia, vật phẩm tiếp tục rớt ra trôi nổi lưng chừng không trung.
Chớp mắt đã chết mất hai con nhưng lũ còn lại không hề nao núng, càng thêm điên cuồng xông lên. Dường như rút được kinh nghiệm xương máu, chúng không riêng lẻ nhào tới để bọn họ làm thịt mà đột ngột phân làm hai, một con chạy thang bộ, con kia nhảy lên cao vồ xuống, cùng lúc chia ra làm hai mũi tấn công bọn họ, khí thế hung mãnh tàn bạo. Lũ phía sau kẹt đường không thể cùng lên bèn giở trò đánh lén, hàng chục bãi nước bọt hôi thối phụt đến đầy trời.
Sợ vướng chân vướng tay, Trần Phi chủ động tung người lên tránh mấy bãi nước bọt có tính ăn mòn đáng sợ, đồng thời đón đầu đối phương từ trên cao.
Phập!
Dao Mổ Chó lạnh lẽo chớp động chém xiên một đường cắt rơi đầu và nửa người thây ma, máu thịt tuôn đổ khắp nơi.
Khi chân Trần Phi chạm đất thì Mạnh Quân cũng đã lia đao diệt gọn thây ma bên kia, thanh đao to bản múa loạn tạo thành màn chắn chém tan mấy đám nước bọt, không để chúng chạm vào người.
Mất bốn mạng nhưng không thể đụng tới dù chỉ một sợi lông con mồi, lũ thây ma điên tiết gầm rú vang trời. Thế nhưng trong cầu thang vô cùng chật chội khó xoay trở, chúng không cách nào tận dụng số đông áp đảo, lần lượt từng con bỏ mạng oan uổng. Rốt cuộc khi số lượng chỉ còn hai con chuẩn tiến hóa, chúng mới hậm hực lui lại, lệnh cho quân đoàn thây ma phía sau chen chúc tiến lên.
Trần Phi không điên đối đầu với thác lũ thây ma, chỉ sợ chưa giết hết chúng thì hắn đã cạn sạch thể lực, liền đề nghị:
- Rời khỏi đây thôi!
Trần Phi nhanh tay thu gom đồ đạc trôi nổi cạnh bên, sau đó chạy thẳng lên tầng trên. Mạnh Quân cũng hối hả gom hết những vật phẩm thuộc về mình, cấp tốc đuổi theo.
Vừa chạy Trần Phi vừa tranh thủ xem qua các thứ vừa nhặt có món nào dùng được không. Ngoài 4 xu còn có ba vật phẩm, gồm một bộ áo liền quần màu trắng và hai quyển sách kỹ năng.
- Trang Phục Phòng Hộ
Mô tả: Mặc vào người có công dụng chịu được một lần công kích của thây ma mà không bị lây nhiễm.
- Đồ tốt!
Tuy bộ quần áo thoạt nhìn giống đồ mặc trong phòng thí nghiệm có cả mũ trùm này không cộng thêm chỉ số, nhưng chỉ riêng khả năng chống lây nhiễm một lần đã rất đáng giá. Trần Phi lập tức tròng vào người, sau đó tiếp tục xem hai quyển sách kỹ năng kia.
- Thây Ma Ban Sức
Mô tả: Kỹ năng bị động. Sau khi học, người chơi tăng vĩnh viễn 3 điểm sức mạnh.
Trần Phi chọn học ngay. Kỹ năng bị động được học không giới hạn, càng nhiều càng tốt, chẳng những vậy còn tăng 3 điểm sức mạnh, đúng là thứ hắn cần.
- Học Viên Khí Tài
Mô tả: Kỹ năng bị động. Sau khi học, người chơi trên cơ bản sẽ nắm được tư liệu các loại súng ống, đồng thời sở hữu năng lực bắn súng ngang với học viên luyện tập 3 tháng.
Lại thêm một kỹ năng bị động khác. Đây cũng là kỹ năng rất thiết yếu cho Trần Phi vốn mù tịt về khí tài quân sự. Hắn không do dự học luôn.
Phía sau Trần Phi, Mạnh Quân vừa kiểm tra vật phẩm xong, miệng cười vui vẻ, không rõ y vớ được những thứ tốt gì.
Rất nhanh, cả hai đã chạy lên tầng hai, lao vun vút trên hành lang hẹp dài sâu hun hút. Trên này rất ít thây ma, chỉ có vài con đơn lẻ bị hai cơn lốc xẹt ngang qua chém bay đầu.
Đến cuối hành lang, Mạnh Quân học Trần Phi tung người nhảy qua tòa nhà đối diện, theo cầu thang thoát ra ngoài rồi đánh một vòng quay lại chỗ cũ.
Dưới chân cầu thang, hai thây ma cơ bắp đang ra sức gào thét hối thúc bầy đàn tràn lên cầu thang truy sát bọn Trần Phi, nghe động ngơ ngác quay lại trông thấy ánh dao lóe lên, đầu liền rơi rụng.
Trần Phi chộp lấy 2 xu và một con Dao Mổ Chó vừa rớt ra, theo chân Mạnh Quân chạy tới khoảng đất trống trải nằm sâu phía sau quân khu.
Dãy nhà kho rộng lớn san sát nhau hiện ra, cửa mở toang hoang, xung quanh có rất nhiều cây cổ thụ cao chọc trời xõa bóng sum xuê um tùm như lũ quái vật nhe nanh múa vuốt. Phần lớn thây ma đều bị tiếng ồn thu hút ra hết bên ngoài, nơi này chỉ còn vài chục con không đáng kể. Hai người Trần Phi giết chúng như cắt rau, trong chớp mắt mấy chục cái đầu lăn đầy đất, máu chảy đọng vũng nhớp nhúa tởm lợm.
Mạnh Quân hồ hởi lao vào trong nhà kho, thất vọng phát hiện ở đây trống rỗng, có bao nhiêu vũ khí đều bị binh lính đem ra sử dụng nhiễm bẩn cả. Chuyến đi này của bọn họ chỉ sợ trở thành công cốc.
- Tìm nơi khác xem sao!
Trần Phi di chuyển sang nhà kho khác tìm kiếm.
Hai người chia nhau lục tung cả dãy mà không phát hiện được gì đáng giá. Đúng lúc thất vọng chuẩn bị rời đi, Trần Phi nhìn thấy một thùng nhỏ nằm sát góc nhà kho ở vị trí kín đáo. Hắn bước tới xem xét, nắp thùng vẫn còn đóng kín, mở ra phát hiện bên trong đặt hai khẩu súng tiểu liên. Cả hai khẩu đều chưa bị nhiễm bẩn còn dùng được, ngoài ra còn có chục băng đạn kế bên.
- Ồ, hai khẩu Micro Uzi, súng tốt đấy!
Mắt Mạnh Quân sáng bừng cầm một khẩu lên săm soi.
Trong đầu Trần Phi đột nhiên hiện ra một mớ thông tin. Đây là loại vũ khí hiện đại do Israel sản xuất, được chính phủ trang bị chủ yếu cho bộ đội đặc công, chuyên dùng để đột kích. Súng có trọng lượng 1,5 kg, dài 486mm, cỡ đạn 9 x 19 mm, tốc độ bắn 850 viên/phút, tầm bắn 100m, một băng đạn 40 viên. Loại súng này thiết kế gọn nhẹ giúp người sử dụng dễ dàng di chuyển xoay trở, điểm lợi hại nhất là tốc độ bắn cực khủng.
Trần Phi không rành súng ống như Mạnh Quân, nhưng giờ phút này cầm khẩu súng mát lạnh trên tay lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, am hiểu tận chân tơ kẽ tóc. Thậm chí hắn tin tưởng chỉ cần mình muốn lập tức có thể tháo rời linh kiện khẩu súng và lắp trở về như cũ chỉ trong chục giây. Đây là công dụng của kỹ năng bị động Học Viên Khí Tài vừa học khi nãy.
Mạnh Quân chia đôi số băng đạn ném cho Trần Phi, nói:
- Mỗi người đeo một nửa. Thứ tốt thế này mà chỉ có hai khẩu thật đáng tiếc, nếu có đủ để trang bị cho mọi người thì quá tuyệt!
Mạnh Quân đeo mấy băng đạn vòng qua vai không khác gì Rambo trong phim Mỹ, Trần Phi có chút buồn cười. Hắn không thích phô trương, ném hết số đạn này vào trong nhẫn.
Hai người kiểm tra xung quanh thêm một lần, xác định không bỏ sót thứ gì, thời điểm chuẩn bị rời đi thì đột ngột nghe tiếng động cực lớn phát ra ngay cửa, nhìn qua phát hiện một con quái vật to lớn, toàn thân trần trùng trục màu đỏ bầm đứng chặn lối ra. Cặp mắt nó đỏ ngầu với đồng tử hẹp dài như rắn, lạnh lẽo xạ tia nhìn khát máu lên mặt bọn họ, dãi nhớt nhễu nhão lòng thòng.
- Thây ma tiến hóa.
Trần Phi bất giác lùi về sau mấy bước. Quái vật kia về hình dáng không khác con đã rượt hắn chạy trối chết ở trường là mấy, cảm giác áp bách nó mang tới còn có phần lớn hơn.
- Cậu chạm trán rồi sao?
Mạnh Quân chưa từng đụng độ quái vật cỡ này nhưng vẫn cảm nhận được sức mạnh khủng bố tràn ngập thân thể đầy những thớ cơ chắc nịch của nó. Y lùi lại mấy bước sóng vai Trần Phi, tay đặt hờ lên chuôi đao cẩn trọng phòng bị.
Trần Phi gắt gao nhìn quái vật chưa chuyển động, hạ giọng:
- Đã gặp một lần và suýt chết. Con kia so ra vẫn kém con này một bậc!
- Kinh khủng vậy à?
Mồ hôi lạnh tuôn ướt đẫm lòng bàn tay Mạnh Quân. Nãy giờ kề vai tác chiến, y biết Trần Phi rất lợi hại, lúc này nghe hắn thừa nhận như vậy thì bắt đầu thấy hơi lo.
- Lúc đó tôi yếu hơn bây giờ khá nhiều, lại chỉ có một mình. Con này tuy đáng gờm nhưng tôi và anh hợp sức biết đâu có thể hạ nó! - Trần Phi trấn an.
Vách nhà kho bằng sắt cực dày, không thể phá thủng chui ra. Bọn họ chỉ còn cách giết chết quái vật hoặc trong lúc giao chiến tìm cơ hội lẻn thoát ra ngoài, vì vậy chiến một trận là chuyện không thể tránh khỏi. Hiện tại thực lực đã tăng mạnh, có thêm Mạnh Quân hỗ trợ khiến lá gan Trần Phi càng lớn hơn, muốn thử sức mình đồng thời kiếm thêm chút vật phẩm và kinh nghiệm. Quái vật cỡ này rơi đồ chắc chắc rất ngon.
- Được, cùng nhau giải quyết nó!
Mạnh Quân vừa mở miệng thì con quái vật đã gào ầm lên xông tới, mục tiêu chính là y. Khoảng cách hai chục mét chỉ trong nháy mắt đã bị nó vượt qua, cái miệng há rộng lởm chởm răng nanh dài trắng ởn nhằm ngay cổ Mạnh Quân táp mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.