Chương 65: Giữa trùng vây (6)
codon22
13/12/2018
Tướng Phan Chinh mỉm cười, cặp mắt sáng quắc tinh anh tuy già mà không
lão nhìn Mạnh Quân khá lâu, y đoán lão cáo già đang suy nghĩ xem những
gì y vừa nói là thật hay giả.
Nội tâm Mạnh Quân vô cùng căng thẳng song ngoài mặt làm như thoải mái không chút áp lực, quay qua bông đùa cùng nhóm Gia Mỹ đang lặng lẽ dùng bữa. Gia Mỹ vui vẻ đáp lại, không hề hay biết bọn nàng đang đứng trước tình cảnh nguy hiểm, sẽ mất mạng ngay lập tức nếu vị tướng luôn tươi cười ngồi phía bên kia phát hiện ra chút khả nghi. Những chuyện này, Mạnh Quân không hề nói với Gia Mỹ, tránh làm nàng lo lắng và để lộ cảm xúc.
Đúng lúc này, một tên sĩ quan lấp ló ngoài cửa phòng tiệc, nửa muốn vào nửa lại sợ bị trách phạt.
- Cần gặp ai? - Bạch Khởi ngồi xoay ra ngoài trông thấy bèn hỏi.
Tên kia giật mình vội cúi gập người:
- Thuộc cấp có việc khẩn cần báo cáo trung tá Minh Long!
Lão đầu hói mắt hí mũi hếch nhét miếng thịt gà vào miệng, quay mặt ra xuề xòa:
- Cứ nói đi, không thấy tôi đang ăn sao?
Tên kia thừ người, ngập ngừng mãi vẫn không thành lời. Lão đầu hói bực bội gắt:
- Nói nhanh! Chuyện gì?
- Vâng. - Tên sĩ quan lấy hết can đảm - Trung úy Bình Minh trưởng chốt 7 vừa gọi bộ đàm đến, báo là... thiếu úy Minh Hải, con trai ngài...
Lão đầu hói dự cảm có chuyện chẳng lành, ngừng cả nhai, hối thúc:
- Sao? Con trai tôi làm sao? Nói!
Bị hơn chục cặp mắt toàn tướng lĩnh cấp cao nhìn chằm chằm, tên sĩ quan tim đập chân run, ấp úng:
- Con trai ngài... Trung úy Bình Minh nói cậu ta đã... đã hy sinh...
Rầm!
Lão đầu hói nghe báo cáo như sét đánh ngang mày, đôi mắt hí trợn ngược, loạng choạng ngã ghế té lăn luôn xuống sàn nhà. Những người xung quanh nhất là lão trung tá Giang Tử mập mạp bụng phệ ngồi cạnh vội đỡ lão dậy, không riêng gì lão hói, lão này cũng xám ngoét mặt mày lên tiếng:
- Ai dám nói con rể tôi đã chết? Có hình ảnh gì chứng thực không hả?
Trước phản ứng dữ dội của bọn họ, tên sĩ quan sợ đến co rúm người song vẫn cố đi tới, chìa bộ đàm ra:
- Có vài tấm ảnh được bên đó gửi qua...
Bộ đàm sau cải tiến có thêm vài tính năng khá giống điện thoại thông minh, được lắp đặt camera nhỏ để chụp hình, loại xịn thậm chí còn có thể quay phim, nhưng máy của trung úy Bình Minh không có tính năng này nên chỉ chụp vội vài tấm cận mặt gửi qua.
Lão đầu hói Minh Long vừa được đỡ đứng lên chưa kịp trấn định tinh thần, trông thấy trên màn hình nhỏ của bộ đàm hiện ra hình ảnh cái đầu con trai lão chết không nhắm mắt quá sức thê thảm thì hét lên một tiếng, lần nữa khuỵu xuống, trái tim già nua không thể nào chịu nổi đả kích.
Sau đại dịch, cả gia đình sáu người nhà lão lớp chết lớp biến thành thây ma, vợ và hai đứa con trai lớn không còn, chỉ còn duy nhất thằng con trai út để gửi gắm chút hy vọng mong mỏi, giờ khắc này đón nhận tin dữ mà lão không tài nào tin đây là sự thật. Trong Khu An Toàn 3 này, trung tá Minh Long chỉ dưới vài người nhưng trên vạn người, kẻ nào dám cả gan giết hại con trai lão? Thằng khốn nạn nào ăn gan hùm mật gấu dám liều lĩnh làm chuyện đó chứ?!!
Chỉ vài ngày nữa thôi, con trai lão sẽ được lên lon trung úy, có lão đỡ đầu, trong vài năm tới đưa nó lên tầng lớp lãnh đạo cao cấp cũng có thể. Vậy mà...
Vô số ký ức từ khi thằng con trai út chào đời tới khi nó trưởng thành rồi lấy vợ... tràn vào đầu trung tá Minh Long bóp nghẹt thần trí lão, đầu nhức như búa bổ, máu nóng dồn cả lên não khiến mặt lão đỏ gay hệt gà chọi. Hết rồi, hết thật rồi!!!
Lão hói quay cuồng điên dại vì nỗi đau mất con, gắng gượng chồm tới dùng sức chộp lấy cổ áo tên sĩ quan kéo sát vào mặt mình, cặp mắt đỏ ửng long lên sòng sọc vô cùng dữ tợn:
- Là ai? Kẻ nào dám giết con tao? Ai? Nói mau! thằng chó đẻ nào hả???
- Bình tĩnh! Ông bình tĩnh lại!
Lão trung tá Giang Tử bụng phệ liền can ra, luôn miệng an ủi trung tá Minh Long. Nhận tin dữ, trong lòng lão chấn động không ít. Con trai lão đầu hói không ai khác cũng chính là con rể của trung tá Giang Tử, lấy con gái lão làm vợ được hơn một năm nay. Đây thực chất là cuộc hôn nhân chính trị nhằm liên kết hai nhà để chống lại đại tá Khắc Cường đang ngày một bành trướng thế lực, chèn ép bọn lão. Hiện giờ con trai lão hói đột ngột chết đi, hai bên không còn mối dây ràng buộc, có khả năng liên minh này sẽ đổ vỡ khiến trung tá Giang Tử cực kỳ đau đầu.
- Tránh ra! Tránh hết ra! Ông nói thì hay lắm, lỡ con gái ông bị chết thảm như vậy, ông có bình tĩnh nổi không hả? - Lão hói Minh Long bất ngờ hất mạnh lão bụng phệ đoạn nhào tới tiếp tục ghì chặt cổ tên sĩ quan, giận dữ nghiến răng ken két như muốn ăn tươi nuốt sống gã - Sao còn chưa nói? Thằng khốn nạn đó là ai? Bắt được nó chưa? Nói mau!!! Lập tức giải nó đến đây cho tao!!! Tao muốn giết hết cả dòng họ nhà nó!!!
Sắc mặt tên sĩ quan đỏ ửng, mồ hôi ướt đẫm áo nhưng không dám chống cự, chỉ biết đứng chịu trận, lão hói vừa bóp cổ vừa hỏi dồn dập, căn bản là không để gã có cơ hội lên tiếng đáp lời.
Rầm!
Phòng tiệc đột nhiên ồn ào náo động khiến tướng Phan Chinh không hài lòng. Ông trầm mặt vỗ một cái thật mạnh xuống bàn, chén đĩa chấn động nghiêng ngả, quát lên:
- Tất cả trở về chỗ ngồi! Minh Long, ông cũng ngồi xuống cho ta! Đây là đâu mà bù lu bù loa thế hả? Thật khiến kẻ khác chê cười!
Đám tướng lĩnh giật mình vội ngồi xuống, riêng trung tá Minh Long dù kính nể tướng Phan Chinh song nỗi đau mất con quá lớn làm cho lão thác loạn thần trí, vẫn điên cuồng bóp cổ tên sĩ quan không chịu buông, báo hại trung tá Giang Tử phải dùng hết sức lực mới lôi lão ra được.
Gương mặt già nua của lão hói méo mó biến dạng, lớn tiếng rống lên:
- Ai chê cười mặc kệ! Con trai tôi chết rồi, tôi phải báo thù cho nó, tôi phải giết sạch cả nhà thằng khốn nạn gây ra chuyện này!
- Câm miệng! Ông còn gây ồn ào đừng trách ta dùng quân pháp! Bạch Khởi! - Tướng Phan Chinh gằn giọng, bất kể ai dám thách thức uy quyền của ông bằng bất cứ lý do gì đều phải trừng trị thích đáng.
- Có thuộc hạ! - Thiếu tá Bạch Khởi vụt đứng lên, thân hình thẳng tắp chờ lệnh.
Mọi người mơ hồ cảm thấy không khí xung quanh người gã như đặc quánh lại rồi dần dần lan ra khắp phòng, nhiệt độ giảm thấp xuống.
Giang Tử vội ghé tai trung tá Minh Long thì thầm. Lão hói hít thở dồn dập, lồng ngực phập phồng lên xuống cố đè nén oán hận, mặt tái xanh, hạ giọng nhưng vẫn nghe được tâm trạng uất ức không cam lòng:
- Tôi quá xúc động không thể làm chủ bản thân, xin ngài thứ lỗi!
Tướng Phan Chinh dịu giọng an ủi:
- Minh Long, ta hỏi ông, có ai vào Khu An Toàn Số 3 gây chuyện mà yên ổn thoát ra chưa? Ta cam đoan sẽ tóm cổ thủ phạm và đưa đến trước mặt ông, tùy ý ông xử lý, được rồi chứ?
- Đa tạ ngài!
Mặt lão hói đầy bất lực. Nỗi đau mất con đang hành hạ lão từng phút từng giây, giờ có tùng xẻo cả nhà thủ phạm thì con trai lão cũng chẳng thể sống lại, nhưng mà... Lão nghiến răng ken két, nhất định không để kẻ đó chết dễ dàng. Mẹ nó và chị em gái của nó, lão sẽ ném cho lũ thủ hạ chơi tập thể mỗi ngày đến chết. Còn nó, lão sẽ xẻo mỗi ngày một miếng thịt, ăn tươi nuốt sống tới khi nó chỉ còn lại bộ xương khô, cạn kiệt sinh khí mà chết mới giải tỏa được phần nào uất hận trong lòng lão.
Tướng Phan Chinh ra lệnh cho Bạch Khởi vẫn còn đứng:
- Gọi tới bốn cửa đông tây nam bắc, bảo lính gác tạm thời khóa một chiều, không cho bất kỳ ai ra khỏi đây, ngoại trừ những người đi vào!
Bạch Khởi gật đầu, bước nhanh ra ngoài sử dụng bộ đàm.
Tiếp theo, tướng Phan Chinh quay sang đại tá Khắc Cường ngồi bên trái:
- Việc còn lại giao ông xử lý!
Đại tá Khắc Cường gọi tên sĩ quan còn đứng xớ rớ tội nghiệp ngay góc phòng đến, nói:
- Thuật lại toàn bộ sự việc!
Tên sĩ quan liền trình bày những gì trung úy Bình Minh báo qua. Nghe xong, đại tá Khắc Cường cau tít đôi mày bạc:
- Vậy là có tận mười cái xác, và chỉ mới xác định được thân phận một người?
- Dạ.
- Mau bảo bên kia chụp hết nhân dạng mấy cái xác gửi sang, nhanh lên!
Tên sĩ quan lập cập thông báo cho trung úy Bình Minh vẫn còn thẫn thờ bên khu chung cư hiện trường án mạng. Lát sau, thêm chín bức ảnh rõ ràng được gửi qua.
Cầm bộ đàm, đại tá Khắc Cường nhìn thật sâu mớ ảnh, mấy ngón tay theo thói quen gõ nhè nhẹ lên mặt bàn. Toàn bộ xác chết đều là thành viên Đội Đặc Nhiệm 5, ông nhớ rất rõ vì bọn họ do đích thân ông tuyển chọn và dày công đào luyện. Việc giữ gìn trật tự trị an trong Khu An Toàn Số 3 được tướng Phan Chinh giao toàn quyền cho Khắc Cường, lúc sáng ông đã cử Đội Đặc Nhiệm 5 xử lý một nhóm người muốn đi qua khu này, không ngờ mới đó đám thuộc hạ trung thành đã biến thành những thi thể lạnh lẽo. Tuy nhiên, trong mấy cái xác lại thiếu mất đại úy đội trưởng Phi Hùng.
Trông biểu hiện trên mặt đại tá Khắc Cường, mọi người thấy ngờ ngợ. Tướng Phan Chinh hỏi:
- Nhận ra?
Khắc Cường hít sâu một hơi bình ổn cảm xúc, gật đầu:
- Là Đội Đặc Nhiệm 5 được tôi cử đi thực hiện nhiệm vụ lúc sáng, chết toàn bộ ngoại trừ đội trưởng Phi Hùng!
- Bị phản sát. - Ngài đại tướng không tỏ vẻ gì, gật gù phân tích - Nếu tên đội trưởng thoát được, lẽ ra phải gọi về cho ông chứ?
- Hẳn vậy, tôi đoán cậu ta bị bắt làm con tin, hoặc giả đã làm phản! - Giọng đại tá Khắc Cường không chút tình cảm.
Lão hói Minh Long nín nhịn nãy giờ, không kiềm được nữa đứng lên chỉ thẳng tay vào mặt ngài đại tá:
- Khắc Cường, ông mau giải thích tôi biết vì sao con trai tôi lại đi cùng đám thuộc hạ vô dụng của ông? Ông không cho tôi lời giải thích hợp lý thì không xong đâu!
Lão hói đã rất kiềm chế vì nể sợ tướng Phan Chinh, bằng không lão đã nhào đến ăn thua đủ với đại tá Khắc Cường.
Xưa nay, nhóm lợi ích của hai trung tá Minh Long và Giang Tử luôn đối chọi gay gắt với phe đại tá Khắc Cường, đôi bên như nước với lửa, đụng vào là có chuyện. Bây giờ con trai lão vốn đang làm nhiệm vụ canh gác cổng Bắc, đây là nhiệm vụ nhàn hạ béo bở dễ chiếm đoạt tài nguyên trang bị nhất, trung tá Minh Long tốn không ít công sức chạy chọt mới lén lút đưa con trai mình vào được vì chốt trực này dưới quyền Khắc Cường, bỗng dưng nó chạy rông cùng lũ đặc nhiệm rồi chết tức tưởi, lão không nổi điên mới lạ.
Đại tá Khắc Cường cũng đang đau đầu suy nghĩ chuyện này, chẳng có lý do gì mà con trai lão hói ti tiện đi cùng lính của ông lại còn mất mạng, kéo ra một mớ bòng bong không cần thiết. Đại tá Khắc Cường không thèm đáp, lôi bộ đàm của mình ra bấm bấm mấy cái rồi đưa qua tướng Phan Chinh:
- Đây là nhân dạng nhóm đối tượng tình nghi mà tôi nhận được lúc sáng, có in ra vài bản cho Đội Đặc Nhiệm 5 cầm theo. Tôi vừa gửi hình ảnh bọn chúng qua bộ đàm các tổ tuần tra, giờ chỉ cần sao thêm nhiều bản phát cho binh lính thì sẽ nhanh chóng tóm được thôi.
Tướng Phan Chinh ngó sơ hình ảnh nhóm năm thanh niên trẻ tuổi, tất nhiên ông không nhận ra bất cứ ai trong này.
Đại tá Khắc Cường điềm tĩnh đảo mắt qua các tướng lĩnh, trong đó có lão hói Minh Long đang gườm gườm nhìn tới cứ như ông mới chính là hung thủ giết con lão:
- Tôi vừa gửi file hình ảnh nhóm thủ phạm năm người qua bộ đàm, tất cả xem thử có ai biết chúng hay không?
Mọi người lục tục lấy bộ đàm mở lên xem, sau đó ai cũng lắc đầu, bọn này lạ hoắc không có chút ấn tượng gì.
Lão hói Minh Long hấp tấp cầm bộ đàm đứng lên bỏ đi, chỉ kịp báo lại một câu:
- Tôi xin phép đi trước.
Trung tá Giang Tử bụng phệ thấy vậy cũng cáo từ, vội vàng chạy theo.
Nãy giờ, trong khi bàn tiệc ồn ào, Mạnh Quân ngoài mặt bình thường nhưng trong lòng mừng thầm, càng náo động càng tốt, như vậy sẽ giảm bớt chú ý của lão già gân kia lên người y, dễ bề trốn khỏi đây hơn.
Y không nén được tò mò, hơi chồm qua nhìn vào màn hình bộ đàm của một viên trung tá ngồi cạnh, chợt giật mình kêu lên:
- A...
Nhận ra mình thất thố, Mạnh Quân im ngay, song biểu hiện của y không thoát khỏi mắt tướng Phan Chinh, ông ta hỏi ngay:
- Sao? Cậu biết chúng?
- Không. Thoạt nhìn có một người hơi quen nhưng nhìn kĩ lại thì không phải! - Mạnh Quân trấn tĩnh rất nhanh, điềm nhiên đáp.
Bạch Yến ném cho y cái nhìn kỳ lạ, chỗ nàng cách viên trung tá mấy ghế nên không thể trông rõ hình ảnh trên bộ đàm, nhưng qua biểu hiện Mạnh Quân, nàng lờ mờ nhận ra chút gì đó. Hình như vừa rồi ông đại tá kia nói hung thủ gồm một nhóm năm người, không phải nhóm Trần Phi cũng có năm thành viên hay sao?
Bạch Yến giật nảy người, ngó chằm chằm Mạnh Quân. Y chỉ mỉm cười nhún vai.
Tướng Phan Chinh giống như Bạch Yến, đoán thằng nhãi đang có điều giấu giếm, nhưng ông không tiện hỏi nhiều, hơn nữa nếu thủ phạm còn trong Khu An Toàn sớm muộn gì cũng bị tóm cổ, lúc đó hẵng hay.
Không ai nhận ra thủ phạm, đại tá Khắc Cường gọi mấy đội đặc nhiệm khác lập tức kết hợp binh lính tiến hành truy lùng, đồng thời yêu cầu chú ý thêm đại úy Phi Hùng có thể đi cùng hoặc bị bắt làm con tin.
Tiếp theo, tướng Phan Chinh ra lệnh cấp dưới thu xếp chỗ ở cho nhóm Mạnh Quân, lấy lý do ông vừa ban lệnh cấm tất cả đi khỏi Khu An Toàn, đề nghị Mạnh Quân tạm thời nán lại một thời gian, chờ xử lý xong chuyện này sẽ để bọn y rời đi.
Biết đây là chiêu trò lão tướng già bày ra hòng kéo dài thời gian để tìm hiểu, song Mạnh Quân không còn cách nào khác phải đồng ý.
Mọi người kéo nhau rời khỏi, phòng tiệc trước đó rất náo nhiệt trở nên vắng lặng, chỉ còn thức ăn ê hề la liệt trên mặt bàn vẫn chưa vơi bao nhiêu. Trong tình cảnh này, chẳng ai còn tâm trạng thiết tha gì chuyện ăn uống, mà cho dù có muốn cũng không thể mặt dày nán lại ăn một mình khi mà tất cả đã dừng đũa bỏ đi.
Nếu để dân chúng khốn khổ ngoài kia nhìn thấy cảnh tượng này có lẽ sẽ xảy ra một cuộc bạo động dữ dội. Trong lúc họ đói khát, ngay cả cháo loãng cũng không có mà húp, không ngờ những kẻ lãnh đạo lại xa xỉ phung phí tới vậy, thật đáng căm hận.
...
Trên đường thông ra cổng Nam - Khu An Toàn Số 3, chiếc xe thể thao đa dụng hiệu BMW X6M màu bạc phóng như bay, còi liên tục hú inh ỏi mở đường.
Nguyễn Huy mở miệng thúc giục, không rõ đây đã là lần thứ mấy:
- Nhanh nữa lên, chỉ còn ba phút thôi!
- Đang chạy hết tốc lực đây. - Tên đại úy Phi Hùng đáp, tiếp tục cho xe phóng bạt mạng với tốc độ 200 km/h xé gió.
Bọn họ di chuyển gần hai mươi phút, sắp quá giờ hoàn thành nhiệm vụ phải báo cáo về nhưng trên đường gặp không ít trở ngại, nhiều chốt ngoan cố không chịu dỡ bỏ rào chắn, đến khi Phi Hùng xuống xe giải trình mới được đi qua, vậy nên mất khá nhiều thời gian. Dù rất cố gắng nhưng hiện tại cả nhóm vẫn còn cách cổng hơn 10 km nữa, có lẽ không kịp.
Trần Phi trong lúc rảnh rỗi kiểm tra nhẫn của tên đội trưởng, phát hiện một cái máy bộ đàm trôi nổi bên trong, lên tiếng:
- Gọi về thông báo tình hình, xin thêm ít phút được chứ?
Phi Hùng nghe hắn nhắc mới nhớ ra mình có bộ đàm, vẫn còn phương án kéo dài thời gian, ngần ngừ đáp:
- Trên lý thuyết là được, nhưng đại tá Khắc Cường rất đa nghi và tinh ý, sợ là khó qua mặt ông ấy!
- Gọi đi, hết cách rồi! - Trần Phi thảy bộ đàm lên - Cố nói cho thuyết phục!
Giọng điệu hắn rất nhẹ nhàng nhưng cực lạnh, Phi Hùng biết chỉ cần xảy ra sơ sót, hắn sẽ lập tức lấy mạng mình. Tên đội trưởng liếm môi khô khốc, gã không sợ trời không sợ đất, chết cũng không sợ nhưng lại sợ lão đại tá này, dù thế vẫn phải bấm gọi.
Chờ một lát, giọng đại tá Khắc Cường vang lên, có chút ngái ngủ. Phi Hùng vội trình bày, nghe xong ngài đại tá cao giọng quở trách:
- Không cần dài dòng, các cậu mau quay về chấp nhận án phạt! Tôi sẽ cử đội khác thay thế nhiệm vụ!
- Xin đại tá du di thêm ít phút nữa, bọn tôi giải quyết chúng xong ngay rồi sẽ trở về chịu phạt! Khó khăn lắm mới theo dấu chúng tới nơi vắng vẻ, bây giờ quay về sẽ rất phí phạm, tốn công sức nhân lực những anh em khác!
- Hừm! - Ngài đại tá hừ lạnh, im lặng một lúc mới nói - Được rồi. Tôi cho các cậu thêm mười phút, nhanh tay lên!
- Vâng, cảm ơn ngài!
Trong phòng riêng xa hoa trên một tòa nhà cao tầng, đại tá Khắc Cường tắt máy, đặt bộ đàm lên bàn làm việc. Ông móc ra một điếu thuốc, châm lửa phì phà nhả khói thành từng cụm mờ ảo. Khi nãy, dù nghi ngờ nhưng ông không gọi cho Phi Hùng để kiểm tra vì sợ bứt dây động rừng. Nếu gã xảy ra chuyện, việc đầu tiên nên làm là lập tức báo cáo về, không thể nào im lặng thế được, trừ phi bị bắt làm tù binh. Đến bây giờ gã mới gọi, giọng điệu khá tỉnh táo như vẫn tưởng ông chưa phát hiện những thành viên khác trong đội đã chết, khả năng gã tạo phản rất cao.
Đại tá Khắc Cường chắp tay sau lưng, ung dung quay mặt nhìn khung cảnh bên dưới qua khung kính. Mắt ông dõi về phương Nam, có lẽ giờ này bọn chúng sắp chạy đến cổng rồi. Khóe miệng ngài đại tá treo nụ cười nhạt nhẽo, mặc kệ đại úy Phi Hùng bị bắt làm con tin hay tạo phản, điều đó chứng tỏ năng lực gã yếu kém, vậy cũng không cần sống nữa.
Sau khi Phi Hùng gọi về, tâm trạng mọi người đều phấn chấn, không nghĩ nguy cơ được giải quyết dễ dàng trót lọt như thế. Nguyễn Huy cười lớn, mặc kệ đầu tóc bị gió thổi tung:
- Đa nghi gì chứ, lão già lẩm cẩm thì đúng hơn, ha ha!
Phi Hùng tập trung lái xe, nội tâm dấy lên cảm giác lo lắng không yên, đại tá Khắc Cường vẫn nói chuyện như thường ngày, không hề khác lạ, nhưng gã cứ thấy có gì đó không đúng. Gã nhớ cách đây mấy hôm, Đội Đặc Nhiệm 3 khi làm nhiệm vụ cũng rơi vào tình trạng tương tự, đội trưởng bên đó gọi về xin thêm ít thời gian nhưng ngài đại tá thẳng thừng gạt đi, lệnh bọn họ về ngay, đồng thời lập tức phái bọn gã đi thay thế.
Hôm ấy ngài đại tá nổi giận đùng đùng, trút cơn thịnh nộ xuống đầu đội 3 khiến ai cũng hoảng sợ, đến giờ nghe nói những người đó vẫn còn bị nhốt trong nhà đá, tự suy nghĩ về lỗi lầm của mình.
Đại tá Khắc Cường xưa nay luôn chú trọng kỷ cương, kỷ luật thép, làm việc tuyệt đối không có ngoại lệ. Thượng bất chính, hạ tắc loạn, câu này ông thường xuyên nhắc đi nhắc lại trước mặt cấp dưới. Nếu không phải hôm nay rơi vào đường cùng chẳng còn cách nào khác thì Phi Hùng cũng không dám gọi cho ông ta, nào ngờ lần này ngài đại tá có vẻ giận dữ nhưng chỉ la lối vài câu rồi chấp thuận. Thật quái lạ!
Càng gần đến cổng Nam, Phi Hùng càng thấy nhiều chiếc xe chạy ngược chiều, có vẻ nhiều hơn lúc bình thường. Thực tế đây đều là mấy chiếc xe chở người đi "khai hoang" (ám chỉ những người lãnh nhiệm vụ đi giết thây ma tìm kiếm tài nguyên mang về) nhưng khi ra đến cổng mới biết cấp trên vừa ban lệnh cấm xuất hành, bèn quay về.
Vừa trờ tới cổng, phát hiện cổng đóng chặt và có đông binh lính canh gác hơn thường ngày, Phi Hùng thầm kêu không ổn, dù vậy cũng đành đạp phanh dừng xe lại, thận trọng nhảy xuống.
Nội tâm Mạnh Quân vô cùng căng thẳng song ngoài mặt làm như thoải mái không chút áp lực, quay qua bông đùa cùng nhóm Gia Mỹ đang lặng lẽ dùng bữa. Gia Mỹ vui vẻ đáp lại, không hề hay biết bọn nàng đang đứng trước tình cảnh nguy hiểm, sẽ mất mạng ngay lập tức nếu vị tướng luôn tươi cười ngồi phía bên kia phát hiện ra chút khả nghi. Những chuyện này, Mạnh Quân không hề nói với Gia Mỹ, tránh làm nàng lo lắng và để lộ cảm xúc.
Đúng lúc này, một tên sĩ quan lấp ló ngoài cửa phòng tiệc, nửa muốn vào nửa lại sợ bị trách phạt.
- Cần gặp ai? - Bạch Khởi ngồi xoay ra ngoài trông thấy bèn hỏi.
Tên kia giật mình vội cúi gập người:
- Thuộc cấp có việc khẩn cần báo cáo trung tá Minh Long!
Lão đầu hói mắt hí mũi hếch nhét miếng thịt gà vào miệng, quay mặt ra xuề xòa:
- Cứ nói đi, không thấy tôi đang ăn sao?
Tên kia thừ người, ngập ngừng mãi vẫn không thành lời. Lão đầu hói bực bội gắt:
- Nói nhanh! Chuyện gì?
- Vâng. - Tên sĩ quan lấy hết can đảm - Trung úy Bình Minh trưởng chốt 7 vừa gọi bộ đàm đến, báo là... thiếu úy Minh Hải, con trai ngài...
Lão đầu hói dự cảm có chuyện chẳng lành, ngừng cả nhai, hối thúc:
- Sao? Con trai tôi làm sao? Nói!
Bị hơn chục cặp mắt toàn tướng lĩnh cấp cao nhìn chằm chằm, tên sĩ quan tim đập chân run, ấp úng:
- Con trai ngài... Trung úy Bình Minh nói cậu ta đã... đã hy sinh...
Rầm!
Lão đầu hói nghe báo cáo như sét đánh ngang mày, đôi mắt hí trợn ngược, loạng choạng ngã ghế té lăn luôn xuống sàn nhà. Những người xung quanh nhất là lão trung tá Giang Tử mập mạp bụng phệ ngồi cạnh vội đỡ lão dậy, không riêng gì lão hói, lão này cũng xám ngoét mặt mày lên tiếng:
- Ai dám nói con rể tôi đã chết? Có hình ảnh gì chứng thực không hả?
Trước phản ứng dữ dội của bọn họ, tên sĩ quan sợ đến co rúm người song vẫn cố đi tới, chìa bộ đàm ra:
- Có vài tấm ảnh được bên đó gửi qua...
Bộ đàm sau cải tiến có thêm vài tính năng khá giống điện thoại thông minh, được lắp đặt camera nhỏ để chụp hình, loại xịn thậm chí còn có thể quay phim, nhưng máy của trung úy Bình Minh không có tính năng này nên chỉ chụp vội vài tấm cận mặt gửi qua.
Lão đầu hói Minh Long vừa được đỡ đứng lên chưa kịp trấn định tinh thần, trông thấy trên màn hình nhỏ của bộ đàm hiện ra hình ảnh cái đầu con trai lão chết không nhắm mắt quá sức thê thảm thì hét lên một tiếng, lần nữa khuỵu xuống, trái tim già nua không thể nào chịu nổi đả kích.
Sau đại dịch, cả gia đình sáu người nhà lão lớp chết lớp biến thành thây ma, vợ và hai đứa con trai lớn không còn, chỉ còn duy nhất thằng con trai út để gửi gắm chút hy vọng mong mỏi, giờ khắc này đón nhận tin dữ mà lão không tài nào tin đây là sự thật. Trong Khu An Toàn 3 này, trung tá Minh Long chỉ dưới vài người nhưng trên vạn người, kẻ nào dám cả gan giết hại con trai lão? Thằng khốn nạn nào ăn gan hùm mật gấu dám liều lĩnh làm chuyện đó chứ?!!
Chỉ vài ngày nữa thôi, con trai lão sẽ được lên lon trung úy, có lão đỡ đầu, trong vài năm tới đưa nó lên tầng lớp lãnh đạo cao cấp cũng có thể. Vậy mà...
Vô số ký ức từ khi thằng con trai út chào đời tới khi nó trưởng thành rồi lấy vợ... tràn vào đầu trung tá Minh Long bóp nghẹt thần trí lão, đầu nhức như búa bổ, máu nóng dồn cả lên não khiến mặt lão đỏ gay hệt gà chọi. Hết rồi, hết thật rồi!!!
Lão hói quay cuồng điên dại vì nỗi đau mất con, gắng gượng chồm tới dùng sức chộp lấy cổ áo tên sĩ quan kéo sát vào mặt mình, cặp mắt đỏ ửng long lên sòng sọc vô cùng dữ tợn:
- Là ai? Kẻ nào dám giết con tao? Ai? Nói mau! thằng chó đẻ nào hả???
- Bình tĩnh! Ông bình tĩnh lại!
Lão trung tá Giang Tử bụng phệ liền can ra, luôn miệng an ủi trung tá Minh Long. Nhận tin dữ, trong lòng lão chấn động không ít. Con trai lão đầu hói không ai khác cũng chính là con rể của trung tá Giang Tử, lấy con gái lão làm vợ được hơn một năm nay. Đây thực chất là cuộc hôn nhân chính trị nhằm liên kết hai nhà để chống lại đại tá Khắc Cường đang ngày một bành trướng thế lực, chèn ép bọn lão. Hiện giờ con trai lão hói đột ngột chết đi, hai bên không còn mối dây ràng buộc, có khả năng liên minh này sẽ đổ vỡ khiến trung tá Giang Tử cực kỳ đau đầu.
- Tránh ra! Tránh hết ra! Ông nói thì hay lắm, lỡ con gái ông bị chết thảm như vậy, ông có bình tĩnh nổi không hả? - Lão hói Minh Long bất ngờ hất mạnh lão bụng phệ đoạn nhào tới tiếp tục ghì chặt cổ tên sĩ quan, giận dữ nghiến răng ken két như muốn ăn tươi nuốt sống gã - Sao còn chưa nói? Thằng khốn nạn đó là ai? Bắt được nó chưa? Nói mau!!! Lập tức giải nó đến đây cho tao!!! Tao muốn giết hết cả dòng họ nhà nó!!!
Sắc mặt tên sĩ quan đỏ ửng, mồ hôi ướt đẫm áo nhưng không dám chống cự, chỉ biết đứng chịu trận, lão hói vừa bóp cổ vừa hỏi dồn dập, căn bản là không để gã có cơ hội lên tiếng đáp lời.
Rầm!
Phòng tiệc đột nhiên ồn ào náo động khiến tướng Phan Chinh không hài lòng. Ông trầm mặt vỗ một cái thật mạnh xuống bàn, chén đĩa chấn động nghiêng ngả, quát lên:
- Tất cả trở về chỗ ngồi! Minh Long, ông cũng ngồi xuống cho ta! Đây là đâu mà bù lu bù loa thế hả? Thật khiến kẻ khác chê cười!
Đám tướng lĩnh giật mình vội ngồi xuống, riêng trung tá Minh Long dù kính nể tướng Phan Chinh song nỗi đau mất con quá lớn làm cho lão thác loạn thần trí, vẫn điên cuồng bóp cổ tên sĩ quan không chịu buông, báo hại trung tá Giang Tử phải dùng hết sức lực mới lôi lão ra được.
Gương mặt già nua của lão hói méo mó biến dạng, lớn tiếng rống lên:
- Ai chê cười mặc kệ! Con trai tôi chết rồi, tôi phải báo thù cho nó, tôi phải giết sạch cả nhà thằng khốn nạn gây ra chuyện này!
- Câm miệng! Ông còn gây ồn ào đừng trách ta dùng quân pháp! Bạch Khởi! - Tướng Phan Chinh gằn giọng, bất kể ai dám thách thức uy quyền của ông bằng bất cứ lý do gì đều phải trừng trị thích đáng.
- Có thuộc hạ! - Thiếu tá Bạch Khởi vụt đứng lên, thân hình thẳng tắp chờ lệnh.
Mọi người mơ hồ cảm thấy không khí xung quanh người gã như đặc quánh lại rồi dần dần lan ra khắp phòng, nhiệt độ giảm thấp xuống.
Giang Tử vội ghé tai trung tá Minh Long thì thầm. Lão hói hít thở dồn dập, lồng ngực phập phồng lên xuống cố đè nén oán hận, mặt tái xanh, hạ giọng nhưng vẫn nghe được tâm trạng uất ức không cam lòng:
- Tôi quá xúc động không thể làm chủ bản thân, xin ngài thứ lỗi!
Tướng Phan Chinh dịu giọng an ủi:
- Minh Long, ta hỏi ông, có ai vào Khu An Toàn Số 3 gây chuyện mà yên ổn thoát ra chưa? Ta cam đoan sẽ tóm cổ thủ phạm và đưa đến trước mặt ông, tùy ý ông xử lý, được rồi chứ?
- Đa tạ ngài!
Mặt lão hói đầy bất lực. Nỗi đau mất con đang hành hạ lão từng phút từng giây, giờ có tùng xẻo cả nhà thủ phạm thì con trai lão cũng chẳng thể sống lại, nhưng mà... Lão nghiến răng ken két, nhất định không để kẻ đó chết dễ dàng. Mẹ nó và chị em gái của nó, lão sẽ ném cho lũ thủ hạ chơi tập thể mỗi ngày đến chết. Còn nó, lão sẽ xẻo mỗi ngày một miếng thịt, ăn tươi nuốt sống tới khi nó chỉ còn lại bộ xương khô, cạn kiệt sinh khí mà chết mới giải tỏa được phần nào uất hận trong lòng lão.
Tướng Phan Chinh ra lệnh cho Bạch Khởi vẫn còn đứng:
- Gọi tới bốn cửa đông tây nam bắc, bảo lính gác tạm thời khóa một chiều, không cho bất kỳ ai ra khỏi đây, ngoại trừ những người đi vào!
Bạch Khởi gật đầu, bước nhanh ra ngoài sử dụng bộ đàm.
Tiếp theo, tướng Phan Chinh quay sang đại tá Khắc Cường ngồi bên trái:
- Việc còn lại giao ông xử lý!
Đại tá Khắc Cường gọi tên sĩ quan còn đứng xớ rớ tội nghiệp ngay góc phòng đến, nói:
- Thuật lại toàn bộ sự việc!
Tên sĩ quan liền trình bày những gì trung úy Bình Minh báo qua. Nghe xong, đại tá Khắc Cường cau tít đôi mày bạc:
- Vậy là có tận mười cái xác, và chỉ mới xác định được thân phận một người?
- Dạ.
- Mau bảo bên kia chụp hết nhân dạng mấy cái xác gửi sang, nhanh lên!
Tên sĩ quan lập cập thông báo cho trung úy Bình Minh vẫn còn thẫn thờ bên khu chung cư hiện trường án mạng. Lát sau, thêm chín bức ảnh rõ ràng được gửi qua.
Cầm bộ đàm, đại tá Khắc Cường nhìn thật sâu mớ ảnh, mấy ngón tay theo thói quen gõ nhè nhẹ lên mặt bàn. Toàn bộ xác chết đều là thành viên Đội Đặc Nhiệm 5, ông nhớ rất rõ vì bọn họ do đích thân ông tuyển chọn và dày công đào luyện. Việc giữ gìn trật tự trị an trong Khu An Toàn Số 3 được tướng Phan Chinh giao toàn quyền cho Khắc Cường, lúc sáng ông đã cử Đội Đặc Nhiệm 5 xử lý một nhóm người muốn đi qua khu này, không ngờ mới đó đám thuộc hạ trung thành đã biến thành những thi thể lạnh lẽo. Tuy nhiên, trong mấy cái xác lại thiếu mất đại úy đội trưởng Phi Hùng.
Trông biểu hiện trên mặt đại tá Khắc Cường, mọi người thấy ngờ ngợ. Tướng Phan Chinh hỏi:
- Nhận ra?
Khắc Cường hít sâu một hơi bình ổn cảm xúc, gật đầu:
- Là Đội Đặc Nhiệm 5 được tôi cử đi thực hiện nhiệm vụ lúc sáng, chết toàn bộ ngoại trừ đội trưởng Phi Hùng!
- Bị phản sát. - Ngài đại tướng không tỏ vẻ gì, gật gù phân tích - Nếu tên đội trưởng thoát được, lẽ ra phải gọi về cho ông chứ?
- Hẳn vậy, tôi đoán cậu ta bị bắt làm con tin, hoặc giả đã làm phản! - Giọng đại tá Khắc Cường không chút tình cảm.
Lão hói Minh Long nín nhịn nãy giờ, không kiềm được nữa đứng lên chỉ thẳng tay vào mặt ngài đại tá:
- Khắc Cường, ông mau giải thích tôi biết vì sao con trai tôi lại đi cùng đám thuộc hạ vô dụng của ông? Ông không cho tôi lời giải thích hợp lý thì không xong đâu!
Lão hói đã rất kiềm chế vì nể sợ tướng Phan Chinh, bằng không lão đã nhào đến ăn thua đủ với đại tá Khắc Cường.
Xưa nay, nhóm lợi ích của hai trung tá Minh Long và Giang Tử luôn đối chọi gay gắt với phe đại tá Khắc Cường, đôi bên như nước với lửa, đụng vào là có chuyện. Bây giờ con trai lão vốn đang làm nhiệm vụ canh gác cổng Bắc, đây là nhiệm vụ nhàn hạ béo bở dễ chiếm đoạt tài nguyên trang bị nhất, trung tá Minh Long tốn không ít công sức chạy chọt mới lén lút đưa con trai mình vào được vì chốt trực này dưới quyền Khắc Cường, bỗng dưng nó chạy rông cùng lũ đặc nhiệm rồi chết tức tưởi, lão không nổi điên mới lạ.
Đại tá Khắc Cường cũng đang đau đầu suy nghĩ chuyện này, chẳng có lý do gì mà con trai lão hói ti tiện đi cùng lính của ông lại còn mất mạng, kéo ra một mớ bòng bong không cần thiết. Đại tá Khắc Cường không thèm đáp, lôi bộ đàm của mình ra bấm bấm mấy cái rồi đưa qua tướng Phan Chinh:
- Đây là nhân dạng nhóm đối tượng tình nghi mà tôi nhận được lúc sáng, có in ra vài bản cho Đội Đặc Nhiệm 5 cầm theo. Tôi vừa gửi hình ảnh bọn chúng qua bộ đàm các tổ tuần tra, giờ chỉ cần sao thêm nhiều bản phát cho binh lính thì sẽ nhanh chóng tóm được thôi.
Tướng Phan Chinh ngó sơ hình ảnh nhóm năm thanh niên trẻ tuổi, tất nhiên ông không nhận ra bất cứ ai trong này.
Đại tá Khắc Cường điềm tĩnh đảo mắt qua các tướng lĩnh, trong đó có lão hói Minh Long đang gườm gườm nhìn tới cứ như ông mới chính là hung thủ giết con lão:
- Tôi vừa gửi file hình ảnh nhóm thủ phạm năm người qua bộ đàm, tất cả xem thử có ai biết chúng hay không?
Mọi người lục tục lấy bộ đàm mở lên xem, sau đó ai cũng lắc đầu, bọn này lạ hoắc không có chút ấn tượng gì.
Lão hói Minh Long hấp tấp cầm bộ đàm đứng lên bỏ đi, chỉ kịp báo lại một câu:
- Tôi xin phép đi trước.
Trung tá Giang Tử bụng phệ thấy vậy cũng cáo từ, vội vàng chạy theo.
Nãy giờ, trong khi bàn tiệc ồn ào, Mạnh Quân ngoài mặt bình thường nhưng trong lòng mừng thầm, càng náo động càng tốt, như vậy sẽ giảm bớt chú ý của lão già gân kia lên người y, dễ bề trốn khỏi đây hơn.
Y không nén được tò mò, hơi chồm qua nhìn vào màn hình bộ đàm của một viên trung tá ngồi cạnh, chợt giật mình kêu lên:
- A...
Nhận ra mình thất thố, Mạnh Quân im ngay, song biểu hiện của y không thoát khỏi mắt tướng Phan Chinh, ông ta hỏi ngay:
- Sao? Cậu biết chúng?
- Không. Thoạt nhìn có một người hơi quen nhưng nhìn kĩ lại thì không phải! - Mạnh Quân trấn tĩnh rất nhanh, điềm nhiên đáp.
Bạch Yến ném cho y cái nhìn kỳ lạ, chỗ nàng cách viên trung tá mấy ghế nên không thể trông rõ hình ảnh trên bộ đàm, nhưng qua biểu hiện Mạnh Quân, nàng lờ mờ nhận ra chút gì đó. Hình như vừa rồi ông đại tá kia nói hung thủ gồm một nhóm năm người, không phải nhóm Trần Phi cũng có năm thành viên hay sao?
Bạch Yến giật nảy người, ngó chằm chằm Mạnh Quân. Y chỉ mỉm cười nhún vai.
Tướng Phan Chinh giống như Bạch Yến, đoán thằng nhãi đang có điều giấu giếm, nhưng ông không tiện hỏi nhiều, hơn nữa nếu thủ phạm còn trong Khu An Toàn sớm muộn gì cũng bị tóm cổ, lúc đó hẵng hay.
Không ai nhận ra thủ phạm, đại tá Khắc Cường gọi mấy đội đặc nhiệm khác lập tức kết hợp binh lính tiến hành truy lùng, đồng thời yêu cầu chú ý thêm đại úy Phi Hùng có thể đi cùng hoặc bị bắt làm con tin.
Tiếp theo, tướng Phan Chinh ra lệnh cấp dưới thu xếp chỗ ở cho nhóm Mạnh Quân, lấy lý do ông vừa ban lệnh cấm tất cả đi khỏi Khu An Toàn, đề nghị Mạnh Quân tạm thời nán lại một thời gian, chờ xử lý xong chuyện này sẽ để bọn y rời đi.
Biết đây là chiêu trò lão tướng già bày ra hòng kéo dài thời gian để tìm hiểu, song Mạnh Quân không còn cách nào khác phải đồng ý.
Mọi người kéo nhau rời khỏi, phòng tiệc trước đó rất náo nhiệt trở nên vắng lặng, chỉ còn thức ăn ê hề la liệt trên mặt bàn vẫn chưa vơi bao nhiêu. Trong tình cảnh này, chẳng ai còn tâm trạng thiết tha gì chuyện ăn uống, mà cho dù có muốn cũng không thể mặt dày nán lại ăn một mình khi mà tất cả đã dừng đũa bỏ đi.
Nếu để dân chúng khốn khổ ngoài kia nhìn thấy cảnh tượng này có lẽ sẽ xảy ra một cuộc bạo động dữ dội. Trong lúc họ đói khát, ngay cả cháo loãng cũng không có mà húp, không ngờ những kẻ lãnh đạo lại xa xỉ phung phí tới vậy, thật đáng căm hận.
...
Trên đường thông ra cổng Nam - Khu An Toàn Số 3, chiếc xe thể thao đa dụng hiệu BMW X6M màu bạc phóng như bay, còi liên tục hú inh ỏi mở đường.
Nguyễn Huy mở miệng thúc giục, không rõ đây đã là lần thứ mấy:
- Nhanh nữa lên, chỉ còn ba phút thôi!
- Đang chạy hết tốc lực đây. - Tên đại úy Phi Hùng đáp, tiếp tục cho xe phóng bạt mạng với tốc độ 200 km/h xé gió.
Bọn họ di chuyển gần hai mươi phút, sắp quá giờ hoàn thành nhiệm vụ phải báo cáo về nhưng trên đường gặp không ít trở ngại, nhiều chốt ngoan cố không chịu dỡ bỏ rào chắn, đến khi Phi Hùng xuống xe giải trình mới được đi qua, vậy nên mất khá nhiều thời gian. Dù rất cố gắng nhưng hiện tại cả nhóm vẫn còn cách cổng hơn 10 km nữa, có lẽ không kịp.
Trần Phi trong lúc rảnh rỗi kiểm tra nhẫn của tên đội trưởng, phát hiện một cái máy bộ đàm trôi nổi bên trong, lên tiếng:
- Gọi về thông báo tình hình, xin thêm ít phút được chứ?
Phi Hùng nghe hắn nhắc mới nhớ ra mình có bộ đàm, vẫn còn phương án kéo dài thời gian, ngần ngừ đáp:
- Trên lý thuyết là được, nhưng đại tá Khắc Cường rất đa nghi và tinh ý, sợ là khó qua mặt ông ấy!
- Gọi đi, hết cách rồi! - Trần Phi thảy bộ đàm lên - Cố nói cho thuyết phục!
Giọng điệu hắn rất nhẹ nhàng nhưng cực lạnh, Phi Hùng biết chỉ cần xảy ra sơ sót, hắn sẽ lập tức lấy mạng mình. Tên đội trưởng liếm môi khô khốc, gã không sợ trời không sợ đất, chết cũng không sợ nhưng lại sợ lão đại tá này, dù thế vẫn phải bấm gọi.
Chờ một lát, giọng đại tá Khắc Cường vang lên, có chút ngái ngủ. Phi Hùng vội trình bày, nghe xong ngài đại tá cao giọng quở trách:
- Không cần dài dòng, các cậu mau quay về chấp nhận án phạt! Tôi sẽ cử đội khác thay thế nhiệm vụ!
- Xin đại tá du di thêm ít phút nữa, bọn tôi giải quyết chúng xong ngay rồi sẽ trở về chịu phạt! Khó khăn lắm mới theo dấu chúng tới nơi vắng vẻ, bây giờ quay về sẽ rất phí phạm, tốn công sức nhân lực những anh em khác!
- Hừm! - Ngài đại tá hừ lạnh, im lặng một lúc mới nói - Được rồi. Tôi cho các cậu thêm mười phút, nhanh tay lên!
- Vâng, cảm ơn ngài!
Trong phòng riêng xa hoa trên một tòa nhà cao tầng, đại tá Khắc Cường tắt máy, đặt bộ đàm lên bàn làm việc. Ông móc ra một điếu thuốc, châm lửa phì phà nhả khói thành từng cụm mờ ảo. Khi nãy, dù nghi ngờ nhưng ông không gọi cho Phi Hùng để kiểm tra vì sợ bứt dây động rừng. Nếu gã xảy ra chuyện, việc đầu tiên nên làm là lập tức báo cáo về, không thể nào im lặng thế được, trừ phi bị bắt làm tù binh. Đến bây giờ gã mới gọi, giọng điệu khá tỉnh táo như vẫn tưởng ông chưa phát hiện những thành viên khác trong đội đã chết, khả năng gã tạo phản rất cao.
Đại tá Khắc Cường chắp tay sau lưng, ung dung quay mặt nhìn khung cảnh bên dưới qua khung kính. Mắt ông dõi về phương Nam, có lẽ giờ này bọn chúng sắp chạy đến cổng rồi. Khóe miệng ngài đại tá treo nụ cười nhạt nhẽo, mặc kệ đại úy Phi Hùng bị bắt làm con tin hay tạo phản, điều đó chứng tỏ năng lực gã yếu kém, vậy cũng không cần sống nữa.
Sau khi Phi Hùng gọi về, tâm trạng mọi người đều phấn chấn, không nghĩ nguy cơ được giải quyết dễ dàng trót lọt như thế. Nguyễn Huy cười lớn, mặc kệ đầu tóc bị gió thổi tung:
- Đa nghi gì chứ, lão già lẩm cẩm thì đúng hơn, ha ha!
Phi Hùng tập trung lái xe, nội tâm dấy lên cảm giác lo lắng không yên, đại tá Khắc Cường vẫn nói chuyện như thường ngày, không hề khác lạ, nhưng gã cứ thấy có gì đó không đúng. Gã nhớ cách đây mấy hôm, Đội Đặc Nhiệm 3 khi làm nhiệm vụ cũng rơi vào tình trạng tương tự, đội trưởng bên đó gọi về xin thêm ít thời gian nhưng ngài đại tá thẳng thừng gạt đi, lệnh bọn họ về ngay, đồng thời lập tức phái bọn gã đi thay thế.
Hôm ấy ngài đại tá nổi giận đùng đùng, trút cơn thịnh nộ xuống đầu đội 3 khiến ai cũng hoảng sợ, đến giờ nghe nói những người đó vẫn còn bị nhốt trong nhà đá, tự suy nghĩ về lỗi lầm của mình.
Đại tá Khắc Cường xưa nay luôn chú trọng kỷ cương, kỷ luật thép, làm việc tuyệt đối không có ngoại lệ. Thượng bất chính, hạ tắc loạn, câu này ông thường xuyên nhắc đi nhắc lại trước mặt cấp dưới. Nếu không phải hôm nay rơi vào đường cùng chẳng còn cách nào khác thì Phi Hùng cũng không dám gọi cho ông ta, nào ngờ lần này ngài đại tá có vẻ giận dữ nhưng chỉ la lối vài câu rồi chấp thuận. Thật quái lạ!
Càng gần đến cổng Nam, Phi Hùng càng thấy nhiều chiếc xe chạy ngược chiều, có vẻ nhiều hơn lúc bình thường. Thực tế đây đều là mấy chiếc xe chở người đi "khai hoang" (ám chỉ những người lãnh nhiệm vụ đi giết thây ma tìm kiếm tài nguyên mang về) nhưng khi ra đến cổng mới biết cấp trên vừa ban lệnh cấm xuất hành, bèn quay về.
Vừa trờ tới cổng, phát hiện cổng đóng chặt và có đông binh lính canh gác hơn thường ngày, Phi Hùng thầm kêu không ổn, dù vậy cũng đành đạp phanh dừng xe lại, thận trọng nhảy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.