Chương 9: Hành động một mình
codon22
02/05/2017
Hành động có phần mập mờ của Trần Phi và Bạch Yến dễ dàng lọt vào mắt
hai người kia. Chờ Bạch Yến vào phòng tắm, Thanh Hương đi tới hỏi Trần
Phi:
- Vừa rồi hai người nói gì vậy?
- Không gì cả.
Trần Phi trả lời cho có, xoay người bước ra.
Thanh Hương gọi giật theo:
- Tôi thấy hết rồi. Bạn cho Bạch Yến nước sạch để tắm mà không đếm xỉa gì đến bọn tôi, phân biệt đối xử quá đấy.
Mặc kệ nàng ta nói gì thì nói, Trần Phi thản nhiên bỏ đi. Lúc đầu mới gặp, Trần Phi còn có chút thiện cảm với Thanh Hương, song dần dà thấy tính cách nàng ta có nhiều điểm không ổn khiến hắn rất lười tiếp xúc.
Bị Trần Phi phớt lờ, Thanh Hương ấm ức kể Lương Nhật nghe, không biết gã an ủi vỗ về thế nào mà nàng ta vui lên ngay, tuy vậy vẫn ném cho Trần Phi cái nhìn bực tức.
Trần Phi lấy trong ba lô ra một túi bánh mì, hộp bơ và hộp thịt bò. Hắn phết bơ lên hai miếng bánh, trét thịt bò băm nhuyễn vào giữa rồi kẹp lại, đưa lên miệng ngoạm một miếng lớn, nhai ngon lành.
Vừa rồi Trần Phi kiểm tra bảng chỉ số nhân vật, thấy thể lực sau khi giao chiến với nhóm Lâm Tiến đã gần về 0, nhấp nháy ánh sáng đỏ. Hắn phát hiện hình như cứ sử dụng Gậy Đánh Chó là thể lực tụt rất nhanh, mỗi lần như vậy Trần Phi lại phải nạp thêm năng lượng rồi chờ khá lâu mới hồi đầy, bằng không thân thể sẽ run rẩy như ông già 100 tuổi, chẳng còn chút sức lực, ngay cả đi cũng không nổi chứ đừng nói chiến đấu. Hắn thầm suy tính có khi lần tới lên cấp sẽ tăng điểm thể lực. Càng ngày càng xảy ra nhiều chuyện, Trần Phi cần có sức chiến đấu dẻo dai để phòng bị trường hợp cạn kiệt thể lực mà gặp kẻ địch thì chết oan uổng.
Mùi bánh mì phết bơ thịt thơm lừng lan khắp phòng. Lương Nhật đang trò chuyện với Thanh Hương ngửi được thì âm thầm nuốt nước bọt, mặt dày bước đến chỗ Trần Phi, cười giả lả:
- Tôi đói quá, cậu có thể...
Trần Phi nhìn gã, sau đó lấy muỗng múc bơ và thịt bỏ lên vài miếng bánh mì đưa cho Lương Nhật, số còn lại vẫn để trên bàn.
Lương Nhật cầm bánh mì chờ một hồi không thấy Trần Phi đưa thêm, ngần ngừ nói:
- Cậu cho thêm phần Thanh Hương nữa.
Trần Phi ngước lên, nhàn nhạt nói:
- Tôi vừa đưa phần hai người rồi.
- Ít thế này mình tôi ăn còn không đủ nữa là... - Lương Nhật buồn bực, mắt tham lam nhìn đăm đăm thức ăn trên bàn - Còn rất nhiều mà, cậu chừa Bạch Yến nhiều như vậy hình như không công bằng.
- Cậu muốn công bằng thì tự đi kiếm mà ăn! Còn nói thêm nữa, cẩn thận tôi lấy lại bánh mì trên tay cậu!
Trần Phi cau mày. Hai kẻ này ngày càng quá lố, buộc hắn nói thẳng.
- Tôi chỉ thuận miệng nói vậy, cậu không thích thì thôi. Tôi không nói nữa.
Lương Nhật cố nặn ra nụ cười, khi quay lưng đi thì vẻ tươi cười liền biến mất, thay vào đó là sự hậm hực tức tối. Bánh mì đã ít lại còn phải chia phần cho Thanh Hương đang háo hức chờ đợi, Lương Nhật dù không muốn nhưng vẫn phải bấm bụng đưa nàng ta.
Trần Phi chậm rãi nhấm nháp bánh mì, bỗng nỗi nhớ gia đình trỗi dậy làm cho miếng bánh trong miệng hắn trở nên nghẹn đắng. Đại dịch chỉ vừa bùng nổ sáng nay thôi, tính đến lúc này còn chưa được tròn một ngày mà hắn cảm giác như cả thế kỷ đã trôi qua. Không biết bây giờ cha, mẹ và chị gái hắn ra sao, còn sống hay đã...
Trần Phi lấy điện thoại di động ra, hi vọng trông thấy phép màu. Nhìn màn hình hiển thị không có vạch sóng nào, hắn thở dài cất vào. Trần Phi rất muốn tự lừa dối bản thân, nhưng hắn hiểu khả năng người thân còn sống rất thấp, đó là chưa kể cho dù thoát khỏi dịch virut thì họ cũng sẽ rơi vào trận dịch khác nguy hiểm hơn không kém: Thiếu thốn lương thực.
Trần Phi cứu mạng ba người kia một phần vì tình đồng bào, phần còn lại chủ yếu do hắn không hi vọng thân nhân của mình bị bỏ mặc, mong họ sẽ nhận được sự giúp đỡ như những gì hắn đang làm đối với người khác. Dù vậy, Trần Phi lờ mờ nhận ra dường như hắn đã phạm sai lầm. Hắn giúp người không cần báo đáp, rốt cuộc chỉ tự chuốc vào người sự phiền toái bực mình.
Thời điểm này, khi mà sinh mạng nhân loại luôn nằm bên bờ vực sinh tử thì ranh giới giữa phần con và phần người, thiện và ác trong mỗi người trở nên hết sức mong manh. Muốn sinh tồn, ai cũng bắt buộc phải thay đổi, độc ác hơn, tham lam hơn, ích kỷ hơn... Trần Phi muốn làm người tốt rất khó.
Trước đây, chưa khi nào hắn có suy nghĩ trông thấy người gặp nạn sẽ trơ mắt nhìn mà không cứu giúp, nhưng giờ hắn phải nghĩ lại. Trần Phi có thể cứu một người, mười người, nhưng trăm người thì thế nào?
Hơn nữa, sau khi được cứu, hẳn bọn họ sẽ chọn đi theo Trần Phi để được che chở và hưởng dụng số lương thực ít ỏi đang dần cạn kiệt trong người hắn. Kẻ gặp nạn bây giờ giống như người chết đuối trông thấy người khác bơi đến sẽ không hề suy nghĩ đến ơn cứu mạng mà chỉ chăm chăm tìm cách bấu víu lấy kẻ kia, đè hắn xuống để bản thân nổi lên mặt nước sống sót. Bất kỳ ai đều có giới hạn tự đặt ra cho mình, một khi vượt quá mức cho phép, ảnh hưởng đến tính mạng bản thân thì phần con sẽ lấn át phần người như một lẽ tất yếu.
Suy nghĩ này khiến Trần Phi thấy chán nản, chưa cứu được người thân, bạn bè mà gánh nặng trên vai hắn đã oằn xuống.
Thời thế thay đổi, con người cũng buộc phải thay đổi để tồn tại. Kẻ nào cố chấp không thích nghi sẽ bị diệt vong, chân lý này đã tồn tại từ rất rất lâu. Trần Phi không nhận ra hắn đang dần cải biến quan điểm.
- Bạn nghĩ gì mà ngẩn ra vậy?
Giọng nói êm tai của Bạch Yến vang lên khá gần cắt đứt dòng suy tư trong đầu Trần Phi, hắn chuyển ánh mắt từ nơi xa xôi mông lung lên mặt nàng.
Bạch Yến vừa mới tắm xong, gương mặt vốn dĩ rất xinh đẹp lúc này càng thêm mỹ miều khó tả, khiến cả căn phòng tối tăm như bừng sáng lên. Lương Nhật ngồi phía bên kia len lén nhìn qua, không nhịn được nuốt nước bọt liên tục.
Trông thấy Trần Phi nhìn mình không rời mắt, nội tâm Bạch Yến thoáng vui vẻ, tay nàng khẽ hất mái tóc đen bồng bềnh như ráng mây chiều ra sau lưng, phụng phịu nói:
- Nước hơi ít, tôi đã dùng rất tiết kiệm mà vẫn không đủ để gội đầu. Tóc tôi dơ lắm rồi, thật khó chịu!
Quả nhiên người đẹp thì làm gì cũng đẹp, chỉ chút động tác hất tóc ra sau lưng của Bạch Yến đã đủ làm bất cứ kẻ nào miễn là nam giới nhìn thấy đều sẽ si mê, chỉ muốn nhào tới ôm nàng vào lòng mà thỏa sức vuốt ve làn tóc mây óng ả mềm mại kia. Trần Phi cũng bị nàng cuốn hút, nhưng trước nay hắn đam mê game, không có nhiều hứng thú với phụ nữ, vì thế chỉ xao động một chút rồi cảm giác này biến mất ngay, mỉm cười:
- Bạn được tắm đã là sung sướng hơn nhiều người rồi. Tôi còn chưa tắm đây!
Ánh mắt Bạch Yến long lanh như phủ một màn sương nhìn Trần Phi thật dịu dàng, nhẹ gật đầu:
- Bạn rất tốt với tôi. Tôi hiểu mà!
Không nghĩ nói đùa lại khiến nàng hiểu lầm cho rằng mình kể ơn, Trần Phi xua tay:
- Tôi không có ý đó.
Bạch Yến bật cười khúc khích, cảm thấy nam thanh niên này vẫn có một bộ mặt khác rất hiền lành và chút gì đó nhút nhát, khác xa hình ảnh tàn nhẫn nàng thấy lúc nãy. Nàng lắc nhẹ đầu, muốn xua tan đi cảnh tượng máu tanh nàng không muốn nhớ lại đó, chợt nhìn thấy bánh mì trên bàn thì hỏi rất tự nhiên:
- Cái này là phần của tôi hả?
- Bạn chỉ được ăn hai miếng. Chúng ta cần sử dụng dè xẻn, lương thực tôi mang theo không còn nhiều. - Trần Phi đáp.
- Ừm, vậy đủ rồi.
Bạch Yến ngồi xuống cạnh Trần Phi, đôi tay nhỏ nhắn nâng niu cầm hai miếng bánh mì phết bơ và thịt hộp. Làm xong, nàng đưa cho Trần Phi:
- Bạn ăn chưa?
- Rồi. Bạn cứ tự nhiên!
- Cảm ơn!
Trong khi Bạch Yến nhỏ nhẹ ăn, Trần Phi lẳng lặng dịch ghế ra xa nàng một chút. Khi nãy ngồi gần, mùi hương tự nhiên toát ra từ cơ thể nàng cứ chui vào mũi, báo hại hắn không suy nghĩ gì được, tâm trạng ngây ngất khó hiểu. Lần đầu tiên Trần Phi bỗng thấy phụ nữ rất nguy hiểm, và xinh đẹp như Bạch Yến càng nguy hiểm gấp bội, tốt nhất nên giữ khoảng cách với nàng một chút để thần trí được yên tịnh. Hắn còn rất nhiều việc phải làm, không có tâm sức dành cho những suy nghĩ, cảm xúc vớ vẩn.
Bạch Yến đang ăn, phát giác Trần Phi lặng lẽ kéo ghế ra xa nàng một đoạn thì ngưng lại, khóe mắt hơi liếc qua, vành môi đỏ tươi tắn khẽ cong lên như có ý cười, sau đó nàng tiếp tục thưởng thức ít bánh còn trên tay. Gia cảnh Bạch Yến giàu có, trước kia chẳng mấy khi nàng dùng thứ bánh mì và thịt hộp rẻ tiền này, đối với nàng nó rất khô khan khó nuốt, chẳng ngờ hiện giờ ăn lại thấy rất ngon, có lẽ do nàng quá đói bụng.
Trần Phi bật bảng chỉ số lên, cuối cùng thể lực của hắn đã hồi đầy 3 điểm, đứng dậy nói:
- Tôi đi đây. Mọi người nhớ khóa kín cửa, không nghe tiếng tôi gọi thì đừng mở cho bất kỳ ai. Nếu qua một ngày mà tôi chưa quay về thì mọi người cứ việc rời khỏi đây, tự bảo trọng!
Bạch Yến vừa ăn xong, nghe vậy đứng lên hỏi:
- Bạn muốn qua khu B thật à?
- Ừ. - Trần Phi không muốn giải thích nhiều lời, chỉ vào số bánh mì và chai nước suối để trên bàn nói - Mấy thứ này tôi để lại cho mọi người dùng. Sử dụng phung phí hay tiết kiệm như thế nào tùy các bạn.
Trước kia Trần Phi đã bỏ sẵn khá nhiều thức ăn, nước uống trong ba lô, định khi rời đi sẽ đưa cho ba người kia. Bây giờ nghĩ lại, hắn làm vậy khác nào tạo cơ hội cho Lương Nhật giở trò?
Với bản tính Lương Nhật, có khi Trần Phi vừa rời khỏi thì gã đã ôm ba lô lương thực chạy trốn một mình rồi. Ngoài mặt Lương Nhật tỏ ra phục thiện, vừa rồi cũng chọn ở lại sát cánh với Trần Phi nên hắn không có lý do để loại bỏ gã. Trần Phi cũng đã tính tới phương án đưa bọn họ đi cùng mình, nhưng khu B đang có rất nhiều thây ma, đi đông dễ bị chúng phát giác, vả lại Trần Phi không chắc có tự bảo vệ được cho mình hay không, đâu thể đưa họ cùng mình đi vào chỗ chết. Tạm thời hắn chỉ có thể làm thế, để lại chút lương thực vừa đủ cho mấy người dùng trong một, hai buổi, không lo họ chết đói, cũng không sợ Lương Nhật làm liều. Tên kia khá khôn lỏi, chắc sẽ không vì chút thức ăn ít ỏi mà cắt đứt đi sự bảo hộ lâu dài của Trần Phi.
Thanh Hương đi tới chỗ Trần Phi, cứ ngỡ đòi hỏi thêm thức ăn, nào ngờ nàng hơi ngượng ngùng nói:
- Bạn... cẩn thận nhé!
Trần Phi ngạc nhiên, hắn cứ nghĩ nàng ta sẽ chán ghét không đếm xỉa gì đến mình chứ, dù vậy cũng gật đầu. Phụ nữ đúng là sinh vật khó hiểu!
Lương Nhật nhìn trân trối cái ba lô căng phồng trên lưng Trần Phi, rất muốn mở miệng xin xỏ nhưng gã biết sẽ bị hắn từ chối, đành dằn lòng nói một câu:
- Đi sớm về sớm.
Trần Phi chuyển ánh nhìn qua gã, khi mắt hai người chạm nhau, Lương Nhật lúng túng ngó sang nơi khác như sợ bị nhìn thấu ý đồ xấu trong đầu.
Hai người kia ở lại, chỉ có Bạch Yến tiễn Trần Phi ra khỏi phòng, dường như Thanh Hương tinh ý muốn tạo cơ hội cho bọn họ ở riêng với nhau. Ra đến bên ngoài, Trần Phi định kêu Bạch Yến trở vào thì nàng đã cướp lời:
- Hứa với tôi, bạn không nhất thiết phải trở lại nơi này, nhưng bạn phải tự chăm sóc bản thân cho tốt! Được không?
Trần Phi cười nói:
- Lời này lẽ ra tôi dành cho bạn thì đúng hơn.
- Bạn chưa hứa! - Bạch Yến mím nhẹ đôi môi, ánh mắt hơi đỏ lên.
Tâm trạng Trần Phi thoáng xôn xao, im lặng giây lát rồi đáp:
- Ừ. Bạn cũng vậy.
Mắt hắn lia nhanh vào trong, nhân lúc hai người kia không chú ý liền bước lại, đưa miệng tới gần gương mặt Bạch Yến. Trông thấy Trần Phi hành động đường đột như vậy, Bạch Yến hơi hốt hoảng, giọng run lên:
- Bạn...
Nhưng nàng đã hiểu lầm, Trần Phi chỉ áp miệng vào bên tai nàng thì thầm vài câu.
Bạch Yến ngẩn ngơ, vừa hụt hẫng vì cứ tưởng Trần Phi muốn thân mật, vừa kinh nghi bởi những gì vừa nghe hắn nói. Nàng tròn mắt:
- Nhất định phải làm vậy sao?
Trần Phi ừ khẽ, nói thêm:
- Nhớ kĩ những gì tôi vừa nói, và đừng để lộ với ai đấy!
- Tôi biết rồi. Cảm ơn bạn!
Thân hình mảnh mai của Bạch Yến run nhè nhẹ, rất muốn nói những điều nàng đang day dứt trong lòng, nhưng không cách nào giãi bày, đành lặng lẽ đứng đó buồn bã nhìn theo bóng lưng cao gầy của Trần Phi. Hắn đi rất dứt khoát, không hề dừng lại dù chỉ một thoáng để vẫy tay hay quay đầu nhìn nàng, điều mà Bạch Yến mong đợi.
...
Trần Phi nấp sau khúc quanh, chỉ hơi ló đầu ra quan sát lối vào khu B nằm xa xa. Hắn đang đứng ở vị trí lúc chiều đến đây cùng với ba người kia, mọi thứ vẫn vậy, chỉ khác là lần này hắn đến một mình.
Ngay lối vào, lũ thây ma lảo đảo tới lui, bất quá số lượng chúng đã giảm hẳn chỉ còn hơn chục con. Trần Phi cau mày khó hiểu, chẳng biết đám rất đông còn lại kia đã biến đi nơi nào?
Hắn đưa mắt nhìn lên cao, các tầng trên của tòa nhà nằm bên góc trái khu B chìm trong bóng đêm mịt mùng. Trần Phi mơ hồ nhìn thấy không ít bóng đen quờ quạng trên đó, khoa Quản Trị Kinh Doanh bọn hắn theo học nằm ngay nơi này, chính xác là tầng bảy. Trần Phi hết sức đau đầu, giá mà lớp bọn hắn dời xuống tầng một thì tốt biết mấy. Hiện giờ không có điện, thang máy chắc chắn không hoạt động, muốn lên tới tầng 7 hắn phải đi thang bộ rất mất thời gian và công sức, chưa kể tới việc địa thế thang bộ chật hẹp chẳng may bị thây ma bao vây sẽ rất nguy hiểm.
Mặc dù biết thế nhưng Trần Phi không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng chui vào. Trước tiên hắn cần phải dọn sạch lũ thây ma lởn vởn ở lối vào đã.
Ngẫm nghĩ giây lát, Trần Phi quyết định tiến hành giống như lúc trước. Hắn nhặt mấy viên đá ném tới chỗ vài thây ma lẻ bầy rồi nép vào vách tường chờ đợi.
Thây ma nghe động, ngó nghiêng quanh quất tới khúc quanh nơi Trần Phi ẩn nấp, mũi khịt khịt mấy cái như muốn đánh hơi, sau đó lắc lư đi đến.
Bóng gậy đen sì nhoáng lên thật nhanh.
Bốp! Bốp! Bốp!
Làm nhiều thành quen, thực lực Trần Phi bây giờ và lúc ở nhà bà Hoa khác biệt rất lớn. Lũ thây ma không còn sức uy hiếp với hắn, chỉ việc nấp chờ chúng ló đầu qua, giáng cho một gậy ngay giữa đầu là phọt óc chết tươi. Thanh âm hệ thống thông báo tăng điểm kinh nghiệm đua nhau vang trong đầu hắn. Hiện tại, điều Trần Phi lo lắng nhất chính là thể lực, theo hắn để ý quan sát thì 1 điểm thể lực có thể vung Gậy Đánh Chó 5 lần, giết được cũng ngần ấy thây ma, tất nhiên tính toán này chỉ nằm ở mức tương đối, trong quá trình chiến đấu còn rất nhiều động tác tiêu hao thể lực như chạy, nhảy... Chưa kể tấn công hết sức và nương tay sẽ mất thể lực khác nhau, nói chung là rất phức tạp, tạm thời hắn chưa hiểu hết.
Trần Phi cứ theo phương thức ban đầu, nhẫn nại dẫn dụ từng thây ma tới chỗ mình làm thịt. Nửa giờ trôi qua, khi hắn dọn sạch bọn chúng, thanh âm hệ thống đồng thời vang lên:
"Ding, bạn đã tích lũy đủ điểm kinh nghiệm, tăng từ cấp 2 lên cấp 3, được tặng 2 điểm tiềm năng, có lập tức sử dụng hay không?"
- Tăng 2 điểm thể lực.
Trần Phi quyết đoán yêu cầu.
Điều khẩn yếu bây giờ là hắn cần thể lực dồi dào để rút ngắn thời gian chờ, đồng thời giúp bản thân an toàn hơn nhờ khả năng chiến đấu dẻo dai, không phải lo lắng bị lũ thây ma tận dụng lợi thế bầy đàn vây công. Trên kia còn rất nhiều thây ma, Trần Phi không sợ thiếu, đây là cơ hội cho hắn cày cấp, lát nữa tăng thêm điểm vào sức mạnh và nhanh nhẹn cũng không muộn.
Ngoài ra, Trần Phi phát hiện khi hắn lên cấp thì thể lực lập tức hồi đầy, ngay cả 2 điểm thể lực vừa tăng cũng thế. Tính ra hiện Trần Phi đang có 5 điểm thể lực, sức chiến đấu bền bỉ tăng gần gấp đôi khi nãy, điều này khiến hắn rất hưng phấn.
- Tiếp theo có lẽ phải lên đó rồi.
Trần Phi nhìn lên tầng 7 cao chót vót, tay siết chặt Gậy Đánh Chó, lẩm bẩm một câu rồi hóa thành bóng đen lao nhanh đến lối vào khu B.
- Vừa rồi hai người nói gì vậy?
- Không gì cả.
Trần Phi trả lời cho có, xoay người bước ra.
Thanh Hương gọi giật theo:
- Tôi thấy hết rồi. Bạn cho Bạch Yến nước sạch để tắm mà không đếm xỉa gì đến bọn tôi, phân biệt đối xử quá đấy.
Mặc kệ nàng ta nói gì thì nói, Trần Phi thản nhiên bỏ đi. Lúc đầu mới gặp, Trần Phi còn có chút thiện cảm với Thanh Hương, song dần dà thấy tính cách nàng ta có nhiều điểm không ổn khiến hắn rất lười tiếp xúc.
Bị Trần Phi phớt lờ, Thanh Hương ấm ức kể Lương Nhật nghe, không biết gã an ủi vỗ về thế nào mà nàng ta vui lên ngay, tuy vậy vẫn ném cho Trần Phi cái nhìn bực tức.
Trần Phi lấy trong ba lô ra một túi bánh mì, hộp bơ và hộp thịt bò. Hắn phết bơ lên hai miếng bánh, trét thịt bò băm nhuyễn vào giữa rồi kẹp lại, đưa lên miệng ngoạm một miếng lớn, nhai ngon lành.
Vừa rồi Trần Phi kiểm tra bảng chỉ số nhân vật, thấy thể lực sau khi giao chiến với nhóm Lâm Tiến đã gần về 0, nhấp nháy ánh sáng đỏ. Hắn phát hiện hình như cứ sử dụng Gậy Đánh Chó là thể lực tụt rất nhanh, mỗi lần như vậy Trần Phi lại phải nạp thêm năng lượng rồi chờ khá lâu mới hồi đầy, bằng không thân thể sẽ run rẩy như ông già 100 tuổi, chẳng còn chút sức lực, ngay cả đi cũng không nổi chứ đừng nói chiến đấu. Hắn thầm suy tính có khi lần tới lên cấp sẽ tăng điểm thể lực. Càng ngày càng xảy ra nhiều chuyện, Trần Phi cần có sức chiến đấu dẻo dai để phòng bị trường hợp cạn kiệt thể lực mà gặp kẻ địch thì chết oan uổng.
Mùi bánh mì phết bơ thịt thơm lừng lan khắp phòng. Lương Nhật đang trò chuyện với Thanh Hương ngửi được thì âm thầm nuốt nước bọt, mặt dày bước đến chỗ Trần Phi, cười giả lả:
- Tôi đói quá, cậu có thể...
Trần Phi nhìn gã, sau đó lấy muỗng múc bơ và thịt bỏ lên vài miếng bánh mì đưa cho Lương Nhật, số còn lại vẫn để trên bàn.
Lương Nhật cầm bánh mì chờ một hồi không thấy Trần Phi đưa thêm, ngần ngừ nói:
- Cậu cho thêm phần Thanh Hương nữa.
Trần Phi ngước lên, nhàn nhạt nói:
- Tôi vừa đưa phần hai người rồi.
- Ít thế này mình tôi ăn còn không đủ nữa là... - Lương Nhật buồn bực, mắt tham lam nhìn đăm đăm thức ăn trên bàn - Còn rất nhiều mà, cậu chừa Bạch Yến nhiều như vậy hình như không công bằng.
- Cậu muốn công bằng thì tự đi kiếm mà ăn! Còn nói thêm nữa, cẩn thận tôi lấy lại bánh mì trên tay cậu!
Trần Phi cau mày. Hai kẻ này ngày càng quá lố, buộc hắn nói thẳng.
- Tôi chỉ thuận miệng nói vậy, cậu không thích thì thôi. Tôi không nói nữa.
Lương Nhật cố nặn ra nụ cười, khi quay lưng đi thì vẻ tươi cười liền biến mất, thay vào đó là sự hậm hực tức tối. Bánh mì đã ít lại còn phải chia phần cho Thanh Hương đang háo hức chờ đợi, Lương Nhật dù không muốn nhưng vẫn phải bấm bụng đưa nàng ta.
Trần Phi chậm rãi nhấm nháp bánh mì, bỗng nỗi nhớ gia đình trỗi dậy làm cho miếng bánh trong miệng hắn trở nên nghẹn đắng. Đại dịch chỉ vừa bùng nổ sáng nay thôi, tính đến lúc này còn chưa được tròn một ngày mà hắn cảm giác như cả thế kỷ đã trôi qua. Không biết bây giờ cha, mẹ và chị gái hắn ra sao, còn sống hay đã...
Trần Phi lấy điện thoại di động ra, hi vọng trông thấy phép màu. Nhìn màn hình hiển thị không có vạch sóng nào, hắn thở dài cất vào. Trần Phi rất muốn tự lừa dối bản thân, nhưng hắn hiểu khả năng người thân còn sống rất thấp, đó là chưa kể cho dù thoát khỏi dịch virut thì họ cũng sẽ rơi vào trận dịch khác nguy hiểm hơn không kém: Thiếu thốn lương thực.
Trần Phi cứu mạng ba người kia một phần vì tình đồng bào, phần còn lại chủ yếu do hắn không hi vọng thân nhân của mình bị bỏ mặc, mong họ sẽ nhận được sự giúp đỡ như những gì hắn đang làm đối với người khác. Dù vậy, Trần Phi lờ mờ nhận ra dường như hắn đã phạm sai lầm. Hắn giúp người không cần báo đáp, rốt cuộc chỉ tự chuốc vào người sự phiền toái bực mình.
Thời điểm này, khi mà sinh mạng nhân loại luôn nằm bên bờ vực sinh tử thì ranh giới giữa phần con và phần người, thiện và ác trong mỗi người trở nên hết sức mong manh. Muốn sinh tồn, ai cũng bắt buộc phải thay đổi, độc ác hơn, tham lam hơn, ích kỷ hơn... Trần Phi muốn làm người tốt rất khó.
Trước đây, chưa khi nào hắn có suy nghĩ trông thấy người gặp nạn sẽ trơ mắt nhìn mà không cứu giúp, nhưng giờ hắn phải nghĩ lại. Trần Phi có thể cứu một người, mười người, nhưng trăm người thì thế nào?
Hơn nữa, sau khi được cứu, hẳn bọn họ sẽ chọn đi theo Trần Phi để được che chở và hưởng dụng số lương thực ít ỏi đang dần cạn kiệt trong người hắn. Kẻ gặp nạn bây giờ giống như người chết đuối trông thấy người khác bơi đến sẽ không hề suy nghĩ đến ơn cứu mạng mà chỉ chăm chăm tìm cách bấu víu lấy kẻ kia, đè hắn xuống để bản thân nổi lên mặt nước sống sót. Bất kỳ ai đều có giới hạn tự đặt ra cho mình, một khi vượt quá mức cho phép, ảnh hưởng đến tính mạng bản thân thì phần con sẽ lấn át phần người như một lẽ tất yếu.
Suy nghĩ này khiến Trần Phi thấy chán nản, chưa cứu được người thân, bạn bè mà gánh nặng trên vai hắn đã oằn xuống.
Thời thế thay đổi, con người cũng buộc phải thay đổi để tồn tại. Kẻ nào cố chấp không thích nghi sẽ bị diệt vong, chân lý này đã tồn tại từ rất rất lâu. Trần Phi không nhận ra hắn đang dần cải biến quan điểm.
- Bạn nghĩ gì mà ngẩn ra vậy?
Giọng nói êm tai của Bạch Yến vang lên khá gần cắt đứt dòng suy tư trong đầu Trần Phi, hắn chuyển ánh mắt từ nơi xa xôi mông lung lên mặt nàng.
Bạch Yến vừa mới tắm xong, gương mặt vốn dĩ rất xinh đẹp lúc này càng thêm mỹ miều khó tả, khiến cả căn phòng tối tăm như bừng sáng lên. Lương Nhật ngồi phía bên kia len lén nhìn qua, không nhịn được nuốt nước bọt liên tục.
Trông thấy Trần Phi nhìn mình không rời mắt, nội tâm Bạch Yến thoáng vui vẻ, tay nàng khẽ hất mái tóc đen bồng bềnh như ráng mây chiều ra sau lưng, phụng phịu nói:
- Nước hơi ít, tôi đã dùng rất tiết kiệm mà vẫn không đủ để gội đầu. Tóc tôi dơ lắm rồi, thật khó chịu!
Quả nhiên người đẹp thì làm gì cũng đẹp, chỉ chút động tác hất tóc ra sau lưng của Bạch Yến đã đủ làm bất cứ kẻ nào miễn là nam giới nhìn thấy đều sẽ si mê, chỉ muốn nhào tới ôm nàng vào lòng mà thỏa sức vuốt ve làn tóc mây óng ả mềm mại kia. Trần Phi cũng bị nàng cuốn hút, nhưng trước nay hắn đam mê game, không có nhiều hứng thú với phụ nữ, vì thế chỉ xao động một chút rồi cảm giác này biến mất ngay, mỉm cười:
- Bạn được tắm đã là sung sướng hơn nhiều người rồi. Tôi còn chưa tắm đây!
Ánh mắt Bạch Yến long lanh như phủ một màn sương nhìn Trần Phi thật dịu dàng, nhẹ gật đầu:
- Bạn rất tốt với tôi. Tôi hiểu mà!
Không nghĩ nói đùa lại khiến nàng hiểu lầm cho rằng mình kể ơn, Trần Phi xua tay:
- Tôi không có ý đó.
Bạch Yến bật cười khúc khích, cảm thấy nam thanh niên này vẫn có một bộ mặt khác rất hiền lành và chút gì đó nhút nhát, khác xa hình ảnh tàn nhẫn nàng thấy lúc nãy. Nàng lắc nhẹ đầu, muốn xua tan đi cảnh tượng máu tanh nàng không muốn nhớ lại đó, chợt nhìn thấy bánh mì trên bàn thì hỏi rất tự nhiên:
- Cái này là phần của tôi hả?
- Bạn chỉ được ăn hai miếng. Chúng ta cần sử dụng dè xẻn, lương thực tôi mang theo không còn nhiều. - Trần Phi đáp.
- Ừm, vậy đủ rồi.
Bạch Yến ngồi xuống cạnh Trần Phi, đôi tay nhỏ nhắn nâng niu cầm hai miếng bánh mì phết bơ và thịt hộp. Làm xong, nàng đưa cho Trần Phi:
- Bạn ăn chưa?
- Rồi. Bạn cứ tự nhiên!
- Cảm ơn!
Trong khi Bạch Yến nhỏ nhẹ ăn, Trần Phi lẳng lặng dịch ghế ra xa nàng một chút. Khi nãy ngồi gần, mùi hương tự nhiên toát ra từ cơ thể nàng cứ chui vào mũi, báo hại hắn không suy nghĩ gì được, tâm trạng ngây ngất khó hiểu. Lần đầu tiên Trần Phi bỗng thấy phụ nữ rất nguy hiểm, và xinh đẹp như Bạch Yến càng nguy hiểm gấp bội, tốt nhất nên giữ khoảng cách với nàng một chút để thần trí được yên tịnh. Hắn còn rất nhiều việc phải làm, không có tâm sức dành cho những suy nghĩ, cảm xúc vớ vẩn.
Bạch Yến đang ăn, phát giác Trần Phi lặng lẽ kéo ghế ra xa nàng một đoạn thì ngưng lại, khóe mắt hơi liếc qua, vành môi đỏ tươi tắn khẽ cong lên như có ý cười, sau đó nàng tiếp tục thưởng thức ít bánh còn trên tay. Gia cảnh Bạch Yến giàu có, trước kia chẳng mấy khi nàng dùng thứ bánh mì và thịt hộp rẻ tiền này, đối với nàng nó rất khô khan khó nuốt, chẳng ngờ hiện giờ ăn lại thấy rất ngon, có lẽ do nàng quá đói bụng.
Trần Phi bật bảng chỉ số lên, cuối cùng thể lực của hắn đã hồi đầy 3 điểm, đứng dậy nói:
- Tôi đi đây. Mọi người nhớ khóa kín cửa, không nghe tiếng tôi gọi thì đừng mở cho bất kỳ ai. Nếu qua một ngày mà tôi chưa quay về thì mọi người cứ việc rời khỏi đây, tự bảo trọng!
Bạch Yến vừa ăn xong, nghe vậy đứng lên hỏi:
- Bạn muốn qua khu B thật à?
- Ừ. - Trần Phi không muốn giải thích nhiều lời, chỉ vào số bánh mì và chai nước suối để trên bàn nói - Mấy thứ này tôi để lại cho mọi người dùng. Sử dụng phung phí hay tiết kiệm như thế nào tùy các bạn.
Trước kia Trần Phi đã bỏ sẵn khá nhiều thức ăn, nước uống trong ba lô, định khi rời đi sẽ đưa cho ba người kia. Bây giờ nghĩ lại, hắn làm vậy khác nào tạo cơ hội cho Lương Nhật giở trò?
Với bản tính Lương Nhật, có khi Trần Phi vừa rời khỏi thì gã đã ôm ba lô lương thực chạy trốn một mình rồi. Ngoài mặt Lương Nhật tỏ ra phục thiện, vừa rồi cũng chọn ở lại sát cánh với Trần Phi nên hắn không có lý do để loại bỏ gã. Trần Phi cũng đã tính tới phương án đưa bọn họ đi cùng mình, nhưng khu B đang có rất nhiều thây ma, đi đông dễ bị chúng phát giác, vả lại Trần Phi không chắc có tự bảo vệ được cho mình hay không, đâu thể đưa họ cùng mình đi vào chỗ chết. Tạm thời hắn chỉ có thể làm thế, để lại chút lương thực vừa đủ cho mấy người dùng trong một, hai buổi, không lo họ chết đói, cũng không sợ Lương Nhật làm liều. Tên kia khá khôn lỏi, chắc sẽ không vì chút thức ăn ít ỏi mà cắt đứt đi sự bảo hộ lâu dài của Trần Phi.
Thanh Hương đi tới chỗ Trần Phi, cứ ngỡ đòi hỏi thêm thức ăn, nào ngờ nàng hơi ngượng ngùng nói:
- Bạn... cẩn thận nhé!
Trần Phi ngạc nhiên, hắn cứ nghĩ nàng ta sẽ chán ghét không đếm xỉa gì đến mình chứ, dù vậy cũng gật đầu. Phụ nữ đúng là sinh vật khó hiểu!
Lương Nhật nhìn trân trối cái ba lô căng phồng trên lưng Trần Phi, rất muốn mở miệng xin xỏ nhưng gã biết sẽ bị hắn từ chối, đành dằn lòng nói một câu:
- Đi sớm về sớm.
Trần Phi chuyển ánh nhìn qua gã, khi mắt hai người chạm nhau, Lương Nhật lúng túng ngó sang nơi khác như sợ bị nhìn thấu ý đồ xấu trong đầu.
Hai người kia ở lại, chỉ có Bạch Yến tiễn Trần Phi ra khỏi phòng, dường như Thanh Hương tinh ý muốn tạo cơ hội cho bọn họ ở riêng với nhau. Ra đến bên ngoài, Trần Phi định kêu Bạch Yến trở vào thì nàng đã cướp lời:
- Hứa với tôi, bạn không nhất thiết phải trở lại nơi này, nhưng bạn phải tự chăm sóc bản thân cho tốt! Được không?
Trần Phi cười nói:
- Lời này lẽ ra tôi dành cho bạn thì đúng hơn.
- Bạn chưa hứa! - Bạch Yến mím nhẹ đôi môi, ánh mắt hơi đỏ lên.
Tâm trạng Trần Phi thoáng xôn xao, im lặng giây lát rồi đáp:
- Ừ. Bạn cũng vậy.
Mắt hắn lia nhanh vào trong, nhân lúc hai người kia không chú ý liền bước lại, đưa miệng tới gần gương mặt Bạch Yến. Trông thấy Trần Phi hành động đường đột như vậy, Bạch Yến hơi hốt hoảng, giọng run lên:
- Bạn...
Nhưng nàng đã hiểu lầm, Trần Phi chỉ áp miệng vào bên tai nàng thì thầm vài câu.
Bạch Yến ngẩn ngơ, vừa hụt hẫng vì cứ tưởng Trần Phi muốn thân mật, vừa kinh nghi bởi những gì vừa nghe hắn nói. Nàng tròn mắt:
- Nhất định phải làm vậy sao?
Trần Phi ừ khẽ, nói thêm:
- Nhớ kĩ những gì tôi vừa nói, và đừng để lộ với ai đấy!
- Tôi biết rồi. Cảm ơn bạn!
Thân hình mảnh mai của Bạch Yến run nhè nhẹ, rất muốn nói những điều nàng đang day dứt trong lòng, nhưng không cách nào giãi bày, đành lặng lẽ đứng đó buồn bã nhìn theo bóng lưng cao gầy của Trần Phi. Hắn đi rất dứt khoát, không hề dừng lại dù chỉ một thoáng để vẫy tay hay quay đầu nhìn nàng, điều mà Bạch Yến mong đợi.
...
Trần Phi nấp sau khúc quanh, chỉ hơi ló đầu ra quan sát lối vào khu B nằm xa xa. Hắn đang đứng ở vị trí lúc chiều đến đây cùng với ba người kia, mọi thứ vẫn vậy, chỉ khác là lần này hắn đến một mình.
Ngay lối vào, lũ thây ma lảo đảo tới lui, bất quá số lượng chúng đã giảm hẳn chỉ còn hơn chục con. Trần Phi cau mày khó hiểu, chẳng biết đám rất đông còn lại kia đã biến đi nơi nào?
Hắn đưa mắt nhìn lên cao, các tầng trên của tòa nhà nằm bên góc trái khu B chìm trong bóng đêm mịt mùng. Trần Phi mơ hồ nhìn thấy không ít bóng đen quờ quạng trên đó, khoa Quản Trị Kinh Doanh bọn hắn theo học nằm ngay nơi này, chính xác là tầng bảy. Trần Phi hết sức đau đầu, giá mà lớp bọn hắn dời xuống tầng một thì tốt biết mấy. Hiện giờ không có điện, thang máy chắc chắn không hoạt động, muốn lên tới tầng 7 hắn phải đi thang bộ rất mất thời gian và công sức, chưa kể tới việc địa thế thang bộ chật hẹp chẳng may bị thây ma bao vây sẽ rất nguy hiểm.
Mặc dù biết thế nhưng Trần Phi không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng chui vào. Trước tiên hắn cần phải dọn sạch lũ thây ma lởn vởn ở lối vào đã.
Ngẫm nghĩ giây lát, Trần Phi quyết định tiến hành giống như lúc trước. Hắn nhặt mấy viên đá ném tới chỗ vài thây ma lẻ bầy rồi nép vào vách tường chờ đợi.
Thây ma nghe động, ngó nghiêng quanh quất tới khúc quanh nơi Trần Phi ẩn nấp, mũi khịt khịt mấy cái như muốn đánh hơi, sau đó lắc lư đi đến.
Bóng gậy đen sì nhoáng lên thật nhanh.
Bốp! Bốp! Bốp!
Làm nhiều thành quen, thực lực Trần Phi bây giờ và lúc ở nhà bà Hoa khác biệt rất lớn. Lũ thây ma không còn sức uy hiếp với hắn, chỉ việc nấp chờ chúng ló đầu qua, giáng cho một gậy ngay giữa đầu là phọt óc chết tươi. Thanh âm hệ thống thông báo tăng điểm kinh nghiệm đua nhau vang trong đầu hắn. Hiện tại, điều Trần Phi lo lắng nhất chính là thể lực, theo hắn để ý quan sát thì 1 điểm thể lực có thể vung Gậy Đánh Chó 5 lần, giết được cũng ngần ấy thây ma, tất nhiên tính toán này chỉ nằm ở mức tương đối, trong quá trình chiến đấu còn rất nhiều động tác tiêu hao thể lực như chạy, nhảy... Chưa kể tấn công hết sức và nương tay sẽ mất thể lực khác nhau, nói chung là rất phức tạp, tạm thời hắn chưa hiểu hết.
Trần Phi cứ theo phương thức ban đầu, nhẫn nại dẫn dụ từng thây ma tới chỗ mình làm thịt. Nửa giờ trôi qua, khi hắn dọn sạch bọn chúng, thanh âm hệ thống đồng thời vang lên:
"Ding, bạn đã tích lũy đủ điểm kinh nghiệm, tăng từ cấp 2 lên cấp 3, được tặng 2 điểm tiềm năng, có lập tức sử dụng hay không?"
- Tăng 2 điểm thể lực.
Trần Phi quyết đoán yêu cầu.
Điều khẩn yếu bây giờ là hắn cần thể lực dồi dào để rút ngắn thời gian chờ, đồng thời giúp bản thân an toàn hơn nhờ khả năng chiến đấu dẻo dai, không phải lo lắng bị lũ thây ma tận dụng lợi thế bầy đàn vây công. Trên kia còn rất nhiều thây ma, Trần Phi không sợ thiếu, đây là cơ hội cho hắn cày cấp, lát nữa tăng thêm điểm vào sức mạnh và nhanh nhẹn cũng không muộn.
Ngoài ra, Trần Phi phát hiện khi hắn lên cấp thì thể lực lập tức hồi đầy, ngay cả 2 điểm thể lực vừa tăng cũng thế. Tính ra hiện Trần Phi đang có 5 điểm thể lực, sức chiến đấu bền bỉ tăng gần gấp đôi khi nãy, điều này khiến hắn rất hưng phấn.
- Tiếp theo có lẽ phải lên đó rồi.
Trần Phi nhìn lên tầng 7 cao chót vót, tay siết chặt Gậy Đánh Chó, lẩm bẩm một câu rồi hóa thành bóng đen lao nhanh đến lối vào khu B.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.