Chương 55: Sinh vật lạ
codon22
29/11/2018
Bé gái đang có vẻ đói khát mỏi mệt trên tay người phụ nữ, vừa trông thấy Vẹt Công Tước thì reo lên kinh ngạc, bàn tay nhỏ nhắn đưa ra sờ sờ đầu
con vẹt. Gương mặt cô bé bụ bẫm đáng yêu như thiên thần, hai mắt to
tròn, lông mi dài thượt, cái miệng nhỏ xíu chúm chím khiến ai nhìn thấy
cũng sinh lòng yêu thích.
Vẹt Công Tước há mỏ toan nói nhăng nói cuội, bắt gặp Trần Phi trừng mắt liền ngậm mỏ im như thóc. Đầu nó cọ cọ vào tay rồi dụi hẳn vào ngực bé gái, tiếp đó lợi dụng cô bé đang được bế trên tay người phụ nữ liền chồm tới chúi luôn đầu vào bộ ngực căng phồng sau lớp áo của nàng ta, vẻ mặt đê mê, cặp mắt liếc ngang liếc dọc đầy gian xảo.
- Con vẹt chết tiệt, già không bỏ nhỏ đếch tha! - Nguyễn Huy lẩm bẩm.
Vợ chồng nhà kia nghe thế đưa mắt nhìn nhau, không hiểu gã nói vậy có ý gì.
Không như mọi người mong đợi, bên trong siêu thị chỉ còn một ít nước suối đóng chai và hơn chục lốc nước ngọt các loại, thêm hai lốc sữa tươi. Ngoài ra chẳng còn gì dùng được, không hề có thực phẩm, chỉ có các loại đồ vật vô dụng.
Đôi vợ chồng rất thất vọng. Bọn họ nhịn đói đã hơn một ngày, cứ nghĩ vào đây sẽ kiếm được thứ gì bỏ bụng, thế mà...
Người đàn ông trìu mến xoa đầu bé gái, cầm hộp sữa chìa ống hút cho cô bé uống, trong khi mình và vợ âm thầm nuốt nước bọt. Sữa không có nhiều, y muốn để dành cho cô con gái, phòng khi mấy hôm tới vẫn chưa tìm được thêm lương thực còn có cái mà dùng. Bọn họ dù sao cũng là người trưởng thành, vẫn cố chịu đựng được.
Tên râu dê bỗng chạy tới giằng lấy lốc sữa còn nằm trên kệ. Tổng cộng có hai lốc sữa, mỗi lốc bốn hộp, người đàn ông đã cầm một lốc, vốn định để lốc kia cho nhóm Trần Phi, không ngờ tên này xông đến tranh giành.
Chuyện này diễn ra ngay trước mặt Trần Phi, cánh tay hắn khẽ chớp động, lốc sữa tươi đã cầm trong tay.
Tên râu dê ngơ ngác ngó lại hai bàn tay mình trống không, nhìn lên thấy lốc sữa không biết từ khi nào đã bị Trần Phi đoạt lấy thì giật mình bước lùi, dù rất tức tối nhưng không dám hó hé.
- Á há há há, thằng dê xồm ngu xuẩn! - Vẹt Công Tước đứng trên vai Trần Phi đập đập hai cánh kêu phành phạch, ngoác mồm cười dài.
Nhóm kia nghe vậy giật mình, không ngờ con vẹt biết nói tiếng người, hơn nữa còn đủ thông minh để nhận xét nhân dạng kẻ khác.
Bé gái vừa uống sữa vừa đưa tay vuốt ve Vẹt Công Tước. Nó lần nữa nhào đến dụi đầu vào người cô bé, hai mắt lim dim hưởng thụ.
Người đàn ông thở dài, nói với bọn Trần Phi:
- Không có lương thực rồi. Thôi, ta chia nhau số này vậy!
Trần Phi lấy ra hơn chục gói mì, vài hộp thịt và một túi bánh Sandwich đưa cho người đàn ông:
- Anh cầm đi, để dành lo cho con gái!
Vợ chồng bọn họ sững người, sửng sốt mấy giây mới bừng tỉnh. Người đàn ông đưa tay run rẩy nhận lấy, giọng có chút nghẹn lại:
- Cảm ơn cậu! Cả nhà tôi sẽ không bao giờ quên ân tình này!
Y nhịn đói đến chết cũng được, chỉ không đành lòng nhìn con gái mình chết dần chết mòn. Nó không đáng phải chịu đựng những chuyện này!
Trần Phi xua tay, hắn giúp người không phải vì muốn nghe họ cảm tạ hay được báo đáp. Hắn cũng đang cần nước sạch, lấy đi một nửa số nước ở đây coi như trao đổi công bằng, không phải hành động gì quá lớn lao.
Tên râu dê và bạn gái thấy thức ăn thì mắt sáng rỡ, hối hả bước tới nói:
- Anh rể, đưa tôi hai gói mì, bọn tôi đói sắp chết rồi đây!
Người đàn ông thoáng ngần ngừ. Thức ăn không có nhiều, y và vợ mình còn chưa dám nghĩ sẽ dùng tới, định để dành cho con gái. Nhưng bọn họ không thể tham lam lấy hết rồi trơ mắt nhìn hai người kia nhịn đói nhịn khát, dù sao đó cũng là em út. Y bèn đưa hai gói mì qua.
Tên râu dê và cô bạn gái liền cầm lấy, háo hức xé vỏ ngoài, kê lên miệng ăn sống nhai rau ráu, chưa khi nào bọn họ thấy mì gói ngon đến thế. Mỗi người ăn xong một gói vẫn còn thòm thèm chưa thỏa mãn, tên râu dê tiếp tục mở miệng xin xỏ:
- Tụi tôi vẫn còn đói, đưa thêm một gói nữa!
Người đàn ông lắc đầu, vợ chồng y vẫn chưa được ăn:
- Thế đủ rồi. Thức ăn rất ít, cần phải dè xẻn để dành cho bữa sau!
- Thôi nào, anh đừng ích kỷ vậy chứ? Đưa thêm nhanh đi! - Tên râu dê trơ trẽn xòe tay.
- Không. Mai tôi sẽ đưa! - Người đàn ông rất cương quyết - Ăn để chống cơn đói, không phải để no bụng!
- Mẹ kiếp! - Tên râu dê chợt la lớn - Lúc trước anh đi làm công nhân, lương ba cọc ba đồng không đủ lo cho chị và cháu tôi, để bọn họ chịu cực chịu khổ. Kể cả tôi cũng bắt phải đi làm bảo vệ giữ xe cho người ta, kiếm sống qua ngày. Bây giờ xảy ra đại dịch, có vài gói mì anh cũng keo kiệt tính toán, nhẫn tâm nhìn bọn tôi đói khát mà đành lòng sao? Anh không xứng làm anh rể tôi!
Cô bạn gái cũng chen vào xỉa xói, trách móc tên râu dê:
- Anh sáng mắt ra chưa? Em đã bảo rồi, đừng đi chung với bọn họ, có ai quan tâm tới chúng ta đâu chứ? Trong mắt hai người họ chỉ có cô công chúa bé bỏng, đâu xem chúng ta là người thân!
Gương mặt người đàn ông co giật liên hồi, toàn thân run lẩy bẩy. Mấy hôm nay chịu nhiều khổ sở đói khát lẫn áp lực tinh thần, cơ thể y sắp vượt ngưỡng giới hạn chịu đựng rồi, giờ lại phải nhận những lời sỉ nhục từ đám em vợ khiến đầu y muốn nổ tung. Tuy vậy, y vẫn cố nhịn nhục dằn xuống, thầm nghĩ đó là em vợ, không nên xích mích, cắn răng đưa thêm một gói mì.
Trần Phi từ đầu vẫn bàng quan, lặng lẽ lấy phân nửa số nước trên kệ bỏ vào nhẫn. Những thứ hắn đã đưa cho gia đình kia, họ phân phát thế nào là chuyện của họ, không còn liên quan đến hắn.
Nguyễn Huy thì không thờ ờ được như vậy, thậm chí Lửng Mật và tên nhóc Thiên Lôi cũng đang giận sôi gan. Hai gã tuy là dân du thủ du thực nhưng vẫn biết thế nào là tình nghĩa, vậy mà cặp đôi tên râu dê ngay cả anh chị của mình cũng xem thường, dám lớn tiếng nhục mạ. Bọn họ chỉ muốn xông tới đập tên râu dê một trận, dạy cho gã một bài học.
Bốp!
Tên râu dê vừa liếm mép chìa bàn tay cầm lấy gói mì, bất ngờ bị Nguyễn Huy nhảy tới đạp một cú giữa ngực bay ngược ra sau, kêu lên đau đớn.
Tên râu dê lồm cồm bò dậy, cô bạn gái vội vàng chạy tới vuốt vuốt ngực gã kiểm tra thương tích. May mà vừa rồi Nguyễn Huy chỉ muốn dọa nên không đá quá mạnh, chỉ đủ lưu lại dấu giày đỏ bầm trên ngực tên kia.
Tên râu dê giận dữ hét lớn:
- Sao vô cớ đánh tao?
Nguyễn Huy bĩu môi:
- Tao giúp cho gói mì trong bụng mày mau tiêu hóa!
Cô gái tức tối la làng:
- Các người đừng tưởng ném cho tụi này chút đồ thừa rồi muốn làm gì thì làm, tưởng bọn tôi sợ hả?
- Á há há há, im đi con quỷ cái ăn mày chó! - Vẹt Công Tước cười rú lên, nhảy loi choi nói chen vào.
Không khí đang căng thẳng, nhưng nghe con vẹt nói vậy ai cũng buồn cười. Nguyễn Huy bật ngón cái tán thưởng:
- Giỏi lắm, vẹt dâm! Chút anh thưởng cho chú mày!
- Im mồm, thằng mắt lác!
- Đờ mờ...
Tên râu dê xoa xoa vùng ngực đau nhói. Nãy giờ bị gã kính cận đánh hai lần khiến gã vừa tức vừa sợ, cảm thấy vô cùng mất mặt với bạn gái, bèn lấy hết can đảm cầm dao hùng hục chạy tới, miệng gầm vang:
- Tao liều mạng với mày, khốn kiếp!
Bốp!
Cấp độ đôi bên quá chênh lệch, tên râu dê chưa kịp múa may đã ăn thêm một đá vào bụng, loạng choạng lùi về sau cả chục bước, gục xuống.
Cô gái liền chạy tới đỡ gã đứng dậy, dậm chân trách móc:
- Chán thật, đi làm kiếm tiền không xong, bây giờ đánh nhau cũng không bằng người khác, sau này anh làm sao chăm lo cho em đây? Chia tay đi, em không muốn tiếp tục với thằng vô dụng như anh nữa!
Những lời trách cứ khiến mặt tên râu dê thoạt xanh thoạt đỏ, bỗng nhiên vặn vẹo đáng sợ rồi đột ngột vung Dao Mổ Chó phạt ngang đầu cô gái.
Phập!
Nàng ta không kịp phản ứng, chết ngay tại chỗ. Cái đầu với mái tóc dài rớt xuống, máu từ cổ phún ra ào ạt.
Mọi người chưa hết ngỡ ngàng, tên râu dê đã chồm tới úp mặt vào cái xác không đầu sì sụp uống máu. Không rõ gã dùng cách gì mà chỉ trong ít giây, xác cô gái đã trắng nhợt chẳng còn chút máu, hoàn toàn sạch sẽ như mấy con người nộm trong các cửa hàng thời trang.
Tên râu dê ngẩng gương mặt đỏ bừng còn dính đầy máu người lên, cặp mắt trừng trừng nhìn Nguyễn Huy, bất ngờ phóng tới tấn công gã.
- Cẩn thận! - Thấy có biến, Trần Phi lên tiếng nhắc nhở.
Mặc kệ tên kia phát cuồng, Nguyễn Huy không hề nao núng, vung Đao Trảm Ma chém mạnh:
- Muốn chết ông cho mày chết!
Tiếng binh khí va nhau loảng xoảng. Cứ tưởng tên râu dê dễ dàng bị hạ gục thì gã lại bất ngờ trụ được, thậm chí còn đánh cho Nguyễn Huy liên tục thối lui.
- Hà hà, Chết đi!
Giọng tên râu dê trở nên ồm ồm kỳ quái, hung hãn xông tới, dao vung loang loáng, chiêu nào chiêu nấy chỉ muốn liều mạng. Nguyễn Huy phải rất chật vật mới chống đỡ được.
Trần Phi cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng. Vì sao tốc độ và sức mạnh tên râu dê đột nhiên tăng cao? Gã cầm Dao Mổ Chó có lực công kích kém hẳn Đao Trảm Ma nhưng vẫn có thể vượt cấp đè ép Nguyễn Huy, không lẽ do uống máu người? Nhớ đến chi tiết này, hắn vẫn thấy khó hiểu. Cô gái tuy quá lời nhưng không đến mức khiến tên râu dê chợt nổi điên giết chết nàng, chẳng lẽ gã có tiền sử về bệnh thần kinh?
Bất ngờ bị tên râu dê hung hăng trấn áp, Nguyễn Huy rất tức giận, nghiến răng quát:
- Xung Phong!
Lời vừa dứt, thân hình Nguyễn Huy như mũi tên bắn nhanh tới áp sát tên râu dê. Một vòng sáng trắng xuất hiện, lấy gã làm trung tâm rồi lan nhanh ra bao trùm phạm vi 3 mét xung quanh, sau đó nổ mạnh.
Bùm!
Xung quanh vị trí Nguyễn Huy đứng, gạch đá vỡ vụn tung tóe.
Mọi người vội lùi xa, tránh bị ảnh hưởng.
Nhưng đáng ngạc nhiên là tên râu dê đứng gần nhất, chịu tác động cực mạnh từ vụ nổ lại không hề hấn gì, ngoại trừ quần áo rách rưới và xây xát đôi chút ngoài da. Hai mắt gã đỏ ngầu, miệng ngoác tới mang tai cười một tràng ghê rợn, tiếp tục vác dao sấn tới quyết giết chết đối thủ.
Nguyễn Huy vội nhảy về sau, mặt tái nhợt. Thi triển kỹ năng vừa rồi đã rút hết 8 điểm thể lực của gã song chẳng làm gì được tên râu dê, lúc này chỉ còn biết chạy quanh tránh né, cảm thấy đối phương như đột nhiên biến thành người khác, rất khó tin.
Khoảnh khắc kỹ năng Xung Phong bộc phát, chỉ mình Trần Phi kịp phát hiện quanh thân tên râu dê hiện lên một quầng sáng tối màu bảo vệ cơ thể gã rồi tắt rất nhanh. Kỹ năng phòng ngự mạnh đến vậy quyết không tầm thường, sẽ tiêu tốn không ít thể lực. Trước đó tên râu dê bị Nguyễn Huy nhẹ nhàng đá bay nên Trần Phi đoán gã chỉ tầm cấp 3, 4 là cùng, rất khó đủ thể lực thi triển kỹ năng phòng ngự như vừa rồi và cũng không đủ năng lực sở hữu nó. Thế mà hiện giờ sau khi dùng kỹ năng, tên này vẫn khỏe như trâu điên cuồng nhào tới, chắc chắn có vấn đề.
Trần Phi đột ngột nhảy vào giữa trận chiến, tung một cước tới ngực tên râu dê.
Vụt!
Tốc độ hắn quá nhanh, tên kia chỉ mới nghe tiếng gió, chẳng kịp nhìn thấy gì đã lĩnh trọn cú đá, nặng nề bay ngược ra sau, mơ hồ có tiếng xương gãy.
- Xin hãy nương tay! - Đôi vợ chồng lo lắng kêu lên. Họ đều nghĩ em trai mình chịu cực khổ quá nhiều nên phát điên.
Tên râu dê bật người đứng dậy, vết lõm chỗ ngực gã bỗng nhúc nhích, trong vài giây phần xương lõm sâu đã nhô ra bằng phẳng bình thường như trước, giống như chưa từng trúng đòn.
Chứng kiến cảnh khó tin, mọi người đều ngơ ngẩn, ngay cả kỹ năng chữa thương của Tiểu My cũng không có công dụng nhanh đến thế.
- Hà hà, tao sẽ uống hết máu tụi mày!
Tên râu dê long sòng sọc cặp mắt đỏ ngầu phóng nhanh tới, Dao Mổ Chó chém thẳng xuống đầu Trần Phi.
Sức lực và tốc độ gã tăng mạnh nhưng so với Trần Phi vẫn kém không ít, hắn dễ dàng lách tránh, Katana chớp lên chém rớt cánh tay cầm dao của tên râu dê.
Cánh tay tên kia đứt lìa rớt xuống sàn nhưng không hề có máu chảy ra, cứ như thứ vừa rớt là tay hình nộm chứ không phải tay gã. Tên râu dê cười sằng sặc, cúi xuống nhặt cánh tay áp lên vết chém thì nó lập tức liền lại, lần nữa vung dao nhào tới.
Cảnh tượng kia khiến ai nấy đều tròn mắt há hốc mồm, không thể tin nổi.
Trần Phi cũng vậy, vừa rồi hắn nương tay nhưng chứng kiến chuyện này liền thay đổi ý định. Hắn cảm giác tên râu dê không còn là con người, gã đã biến thành một thứ gì đó vượt quá sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Thân hình Trần Phi hóa thành một vệt mờ nhạt tiếp cận tên râu dê, Katana lia ngang cổ gã. Sau trận thư hùng với Lưu Kiệt Huy, Trần Phi rút kinh nghiệm nhằm vào cổ mà tung đòn sát thủ, tránh việc đối phương đội mũ bảo vệ sẽ giảm sức sát thương.
Khi lưỡi Katana sắp chạm cổ tên râu dê, quầng sáng tối màu khi trước bỗng hiện lên ngăn chặn.
Phập!
Bất quá, lực công kích của Trần Phi thì Nguyễn Huy có thi triển kỹ năng Xung Phong cũng không thể so sánh. Lưỡi Katana sắc lẻm xuyên qua quầng sáng đen chém bay đầu tên râu dê, bên tai vang lên tiếng kêu thảng thốt của vợ chồng kia.
Vết chém trên cổ tên râu dê cực ngọt, trông rõ một màu trắng nhợt quái đản, chỉ thấy xương, thịt và gân. Đáng sợ là không hề có chút máu nào, dù chỉ một giọt.
Cái đầu tên râu dê sau khi rơi xuống đất lăn mấy vòng đột nhiên bật lên, miệng há rộng cười váng động, cặp mắt vẫn trừng trừng nhìn Trần Phi muốn rách cả khóe. Gã vẫn chưa chết.
Mặc kệ đây là thứ quái quỷ gì, Trần Phi quyết không buông tha. Hắn lướt đến, định bổ đôi cái đầu ra.
Đúng lúc này, khuôn mặt tên kia đột nhiên méo mó vặn vẹo, ngũ quan lệch toàn bộ, cái đầu phình to như cái trống rồi nổ tung, máu thịt lẫn não tương bay tán loạn ra xung quanh.
Máu trong cái đầu rất nhiều, có vẻ như toàn bộ mấy lít máu trên cơ thể tên râu dê đều bị hút hết về đây. Trần Phi không muốn bị văng trúng, lập tức lùi lại.
Vù!
Từ trong cái đầu, một con bọ đen trùi trũi thình lình bay ra. Bề ngoài nó tương tự bọ hung nhưng to gấp nhiều lần, cỡ bàn tay người trưởng thành. Toàn thân con bọ đen bóng, bọc trong lớp giáp xác rắn chắc, cặp càng ở hai bên miệng đầy răng cưa co ra cụp vào, bên dưới là mười cái chân lởm chởm gai nhọn tựa dao găm, đít nó còn có một cây kim dài nhọn hoắt ánh lên màu xanh đầy nọc độc.
Ngay khi bay ra khỏi cái đầu, con bọ kêu lên những tiếng reng réc sắc nhọn, hóa thành một vệt đen sì đâm thẳng vào Trần Phi chỉ đứng cách đó vài mét.
Tiếng kêu của nó như mũi dao khoan thẳng vào tai mọi người khiến ai cũng thấy đầu mình đau nhói, thần trí choáng váng không thể đứng vững.
Trần Phi đứng gần con bọ nên chịu ảnh hưởng nặng nhất, may nhờ thực lực áp chế, hắn rất nhanh đã thoát khỏi trạng thái váng vất, vung Katana chém vào giữa thân nó.
Vụt!
Đang bay nhanh đến, phát hiện Trần Phi không bị ảnh hưởng, con bọ cố lạng tránh song vẫn bị lưỡi Katana tiện đứt mấy cái chân, dội ngược về sau.
- Mau nhét giấy vào tai! - Trần Phi quát lên cảnh tỉnh, đồng thời bật người lao tới chỗ con bọ.
Nó hé miệng rít lên một tràng bén nhọn hòng công kích trí não đối phương, đáng tiếc trước đó Trần Phi đã nhét hai cục giấy vào tai che lấp mọi âm thanh nên chỉ bị chấn động rất nhỏ, tốc độ lao đến ngày càng nhanh.
Con bọ cong đuôi, cây kim nhọn màu xanh dưới đít bất thần bắn ra, phóng thẳng tới mặt Trần Phi. Hắn phản ứng cực lẹ, thân hình hơi ngửa vừa vặn tránh được cây kim rồi cứ thế trượt dài tới chỗ con bọ, mũi Katana đâm xuyên cơ thể nó.
Phập!
Một vòi máu màu xanh đọt chuối sáng lấp lánh từ bụng con bọ phọt ra, rơi xuống mặt đất bốc khói tạo thành những tiếng xèo xèo, đốt nám đen viên gạch nơi đó, dường như trong máu nó có chất axít cực mạnh.
Nhân lúc con bọ trọng thương chưa kịp bay lên, Trần Phi đâm thêm mấy chục nhát vào bụng nó.
Con bọ cố bay đi mà không thể, rít gào giận dữ, âm thanh điếc tai cao vút liên hồi truyền ra, may mà mọi người đã làm theo lời Trần Phi nhét giấy vào hai tai nên không sao.
Trúng thương chí mạng, con bọ giãy dụa một hồi rồi nằm xụi lơ.
Chẳng vật phẩm nào rơi ra, cũng không có điểm kinh nghiệm.
Trần Phi thử tra hệ thống tìm thông tin nó, thường là quái vật thuộc hệ thống đều có tên.
"Ding, sinh vật không rõ nguồn gốc, không thể xác định!" - Hệ thống thông báo.
Vẹt Công Tước há mỏ toan nói nhăng nói cuội, bắt gặp Trần Phi trừng mắt liền ngậm mỏ im như thóc. Đầu nó cọ cọ vào tay rồi dụi hẳn vào ngực bé gái, tiếp đó lợi dụng cô bé đang được bế trên tay người phụ nữ liền chồm tới chúi luôn đầu vào bộ ngực căng phồng sau lớp áo của nàng ta, vẻ mặt đê mê, cặp mắt liếc ngang liếc dọc đầy gian xảo.
- Con vẹt chết tiệt, già không bỏ nhỏ đếch tha! - Nguyễn Huy lẩm bẩm.
Vợ chồng nhà kia nghe thế đưa mắt nhìn nhau, không hiểu gã nói vậy có ý gì.
Không như mọi người mong đợi, bên trong siêu thị chỉ còn một ít nước suối đóng chai và hơn chục lốc nước ngọt các loại, thêm hai lốc sữa tươi. Ngoài ra chẳng còn gì dùng được, không hề có thực phẩm, chỉ có các loại đồ vật vô dụng.
Đôi vợ chồng rất thất vọng. Bọn họ nhịn đói đã hơn một ngày, cứ nghĩ vào đây sẽ kiếm được thứ gì bỏ bụng, thế mà...
Người đàn ông trìu mến xoa đầu bé gái, cầm hộp sữa chìa ống hút cho cô bé uống, trong khi mình và vợ âm thầm nuốt nước bọt. Sữa không có nhiều, y muốn để dành cho cô con gái, phòng khi mấy hôm tới vẫn chưa tìm được thêm lương thực còn có cái mà dùng. Bọn họ dù sao cũng là người trưởng thành, vẫn cố chịu đựng được.
Tên râu dê bỗng chạy tới giằng lấy lốc sữa còn nằm trên kệ. Tổng cộng có hai lốc sữa, mỗi lốc bốn hộp, người đàn ông đã cầm một lốc, vốn định để lốc kia cho nhóm Trần Phi, không ngờ tên này xông đến tranh giành.
Chuyện này diễn ra ngay trước mặt Trần Phi, cánh tay hắn khẽ chớp động, lốc sữa tươi đã cầm trong tay.
Tên râu dê ngơ ngác ngó lại hai bàn tay mình trống không, nhìn lên thấy lốc sữa không biết từ khi nào đã bị Trần Phi đoạt lấy thì giật mình bước lùi, dù rất tức tối nhưng không dám hó hé.
- Á há há há, thằng dê xồm ngu xuẩn! - Vẹt Công Tước đứng trên vai Trần Phi đập đập hai cánh kêu phành phạch, ngoác mồm cười dài.
Nhóm kia nghe vậy giật mình, không ngờ con vẹt biết nói tiếng người, hơn nữa còn đủ thông minh để nhận xét nhân dạng kẻ khác.
Bé gái vừa uống sữa vừa đưa tay vuốt ve Vẹt Công Tước. Nó lần nữa nhào đến dụi đầu vào người cô bé, hai mắt lim dim hưởng thụ.
Người đàn ông thở dài, nói với bọn Trần Phi:
- Không có lương thực rồi. Thôi, ta chia nhau số này vậy!
Trần Phi lấy ra hơn chục gói mì, vài hộp thịt và một túi bánh Sandwich đưa cho người đàn ông:
- Anh cầm đi, để dành lo cho con gái!
Vợ chồng bọn họ sững người, sửng sốt mấy giây mới bừng tỉnh. Người đàn ông đưa tay run rẩy nhận lấy, giọng có chút nghẹn lại:
- Cảm ơn cậu! Cả nhà tôi sẽ không bao giờ quên ân tình này!
Y nhịn đói đến chết cũng được, chỉ không đành lòng nhìn con gái mình chết dần chết mòn. Nó không đáng phải chịu đựng những chuyện này!
Trần Phi xua tay, hắn giúp người không phải vì muốn nghe họ cảm tạ hay được báo đáp. Hắn cũng đang cần nước sạch, lấy đi một nửa số nước ở đây coi như trao đổi công bằng, không phải hành động gì quá lớn lao.
Tên râu dê và bạn gái thấy thức ăn thì mắt sáng rỡ, hối hả bước tới nói:
- Anh rể, đưa tôi hai gói mì, bọn tôi đói sắp chết rồi đây!
Người đàn ông thoáng ngần ngừ. Thức ăn không có nhiều, y và vợ mình còn chưa dám nghĩ sẽ dùng tới, định để dành cho con gái. Nhưng bọn họ không thể tham lam lấy hết rồi trơ mắt nhìn hai người kia nhịn đói nhịn khát, dù sao đó cũng là em út. Y bèn đưa hai gói mì qua.
Tên râu dê và cô bạn gái liền cầm lấy, háo hức xé vỏ ngoài, kê lên miệng ăn sống nhai rau ráu, chưa khi nào bọn họ thấy mì gói ngon đến thế. Mỗi người ăn xong một gói vẫn còn thòm thèm chưa thỏa mãn, tên râu dê tiếp tục mở miệng xin xỏ:
- Tụi tôi vẫn còn đói, đưa thêm một gói nữa!
Người đàn ông lắc đầu, vợ chồng y vẫn chưa được ăn:
- Thế đủ rồi. Thức ăn rất ít, cần phải dè xẻn để dành cho bữa sau!
- Thôi nào, anh đừng ích kỷ vậy chứ? Đưa thêm nhanh đi! - Tên râu dê trơ trẽn xòe tay.
- Không. Mai tôi sẽ đưa! - Người đàn ông rất cương quyết - Ăn để chống cơn đói, không phải để no bụng!
- Mẹ kiếp! - Tên râu dê chợt la lớn - Lúc trước anh đi làm công nhân, lương ba cọc ba đồng không đủ lo cho chị và cháu tôi, để bọn họ chịu cực chịu khổ. Kể cả tôi cũng bắt phải đi làm bảo vệ giữ xe cho người ta, kiếm sống qua ngày. Bây giờ xảy ra đại dịch, có vài gói mì anh cũng keo kiệt tính toán, nhẫn tâm nhìn bọn tôi đói khát mà đành lòng sao? Anh không xứng làm anh rể tôi!
Cô bạn gái cũng chen vào xỉa xói, trách móc tên râu dê:
- Anh sáng mắt ra chưa? Em đã bảo rồi, đừng đi chung với bọn họ, có ai quan tâm tới chúng ta đâu chứ? Trong mắt hai người họ chỉ có cô công chúa bé bỏng, đâu xem chúng ta là người thân!
Gương mặt người đàn ông co giật liên hồi, toàn thân run lẩy bẩy. Mấy hôm nay chịu nhiều khổ sở đói khát lẫn áp lực tinh thần, cơ thể y sắp vượt ngưỡng giới hạn chịu đựng rồi, giờ lại phải nhận những lời sỉ nhục từ đám em vợ khiến đầu y muốn nổ tung. Tuy vậy, y vẫn cố nhịn nhục dằn xuống, thầm nghĩ đó là em vợ, không nên xích mích, cắn răng đưa thêm một gói mì.
Trần Phi từ đầu vẫn bàng quan, lặng lẽ lấy phân nửa số nước trên kệ bỏ vào nhẫn. Những thứ hắn đã đưa cho gia đình kia, họ phân phát thế nào là chuyện của họ, không còn liên quan đến hắn.
Nguyễn Huy thì không thờ ờ được như vậy, thậm chí Lửng Mật và tên nhóc Thiên Lôi cũng đang giận sôi gan. Hai gã tuy là dân du thủ du thực nhưng vẫn biết thế nào là tình nghĩa, vậy mà cặp đôi tên râu dê ngay cả anh chị của mình cũng xem thường, dám lớn tiếng nhục mạ. Bọn họ chỉ muốn xông tới đập tên râu dê một trận, dạy cho gã một bài học.
Bốp!
Tên râu dê vừa liếm mép chìa bàn tay cầm lấy gói mì, bất ngờ bị Nguyễn Huy nhảy tới đạp một cú giữa ngực bay ngược ra sau, kêu lên đau đớn.
Tên râu dê lồm cồm bò dậy, cô bạn gái vội vàng chạy tới vuốt vuốt ngực gã kiểm tra thương tích. May mà vừa rồi Nguyễn Huy chỉ muốn dọa nên không đá quá mạnh, chỉ đủ lưu lại dấu giày đỏ bầm trên ngực tên kia.
Tên râu dê giận dữ hét lớn:
- Sao vô cớ đánh tao?
Nguyễn Huy bĩu môi:
- Tao giúp cho gói mì trong bụng mày mau tiêu hóa!
Cô gái tức tối la làng:
- Các người đừng tưởng ném cho tụi này chút đồ thừa rồi muốn làm gì thì làm, tưởng bọn tôi sợ hả?
- Á há há há, im đi con quỷ cái ăn mày chó! - Vẹt Công Tước cười rú lên, nhảy loi choi nói chen vào.
Không khí đang căng thẳng, nhưng nghe con vẹt nói vậy ai cũng buồn cười. Nguyễn Huy bật ngón cái tán thưởng:
- Giỏi lắm, vẹt dâm! Chút anh thưởng cho chú mày!
- Im mồm, thằng mắt lác!
- Đờ mờ...
Tên râu dê xoa xoa vùng ngực đau nhói. Nãy giờ bị gã kính cận đánh hai lần khiến gã vừa tức vừa sợ, cảm thấy vô cùng mất mặt với bạn gái, bèn lấy hết can đảm cầm dao hùng hục chạy tới, miệng gầm vang:
- Tao liều mạng với mày, khốn kiếp!
Bốp!
Cấp độ đôi bên quá chênh lệch, tên râu dê chưa kịp múa may đã ăn thêm một đá vào bụng, loạng choạng lùi về sau cả chục bước, gục xuống.
Cô gái liền chạy tới đỡ gã đứng dậy, dậm chân trách móc:
- Chán thật, đi làm kiếm tiền không xong, bây giờ đánh nhau cũng không bằng người khác, sau này anh làm sao chăm lo cho em đây? Chia tay đi, em không muốn tiếp tục với thằng vô dụng như anh nữa!
Những lời trách cứ khiến mặt tên râu dê thoạt xanh thoạt đỏ, bỗng nhiên vặn vẹo đáng sợ rồi đột ngột vung Dao Mổ Chó phạt ngang đầu cô gái.
Phập!
Nàng ta không kịp phản ứng, chết ngay tại chỗ. Cái đầu với mái tóc dài rớt xuống, máu từ cổ phún ra ào ạt.
Mọi người chưa hết ngỡ ngàng, tên râu dê đã chồm tới úp mặt vào cái xác không đầu sì sụp uống máu. Không rõ gã dùng cách gì mà chỉ trong ít giây, xác cô gái đã trắng nhợt chẳng còn chút máu, hoàn toàn sạch sẽ như mấy con người nộm trong các cửa hàng thời trang.
Tên râu dê ngẩng gương mặt đỏ bừng còn dính đầy máu người lên, cặp mắt trừng trừng nhìn Nguyễn Huy, bất ngờ phóng tới tấn công gã.
- Cẩn thận! - Thấy có biến, Trần Phi lên tiếng nhắc nhở.
Mặc kệ tên kia phát cuồng, Nguyễn Huy không hề nao núng, vung Đao Trảm Ma chém mạnh:
- Muốn chết ông cho mày chết!
Tiếng binh khí va nhau loảng xoảng. Cứ tưởng tên râu dê dễ dàng bị hạ gục thì gã lại bất ngờ trụ được, thậm chí còn đánh cho Nguyễn Huy liên tục thối lui.
- Hà hà, Chết đi!
Giọng tên râu dê trở nên ồm ồm kỳ quái, hung hãn xông tới, dao vung loang loáng, chiêu nào chiêu nấy chỉ muốn liều mạng. Nguyễn Huy phải rất chật vật mới chống đỡ được.
Trần Phi cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng. Vì sao tốc độ và sức mạnh tên râu dê đột nhiên tăng cao? Gã cầm Dao Mổ Chó có lực công kích kém hẳn Đao Trảm Ma nhưng vẫn có thể vượt cấp đè ép Nguyễn Huy, không lẽ do uống máu người? Nhớ đến chi tiết này, hắn vẫn thấy khó hiểu. Cô gái tuy quá lời nhưng không đến mức khiến tên râu dê chợt nổi điên giết chết nàng, chẳng lẽ gã có tiền sử về bệnh thần kinh?
Bất ngờ bị tên râu dê hung hăng trấn áp, Nguyễn Huy rất tức giận, nghiến răng quát:
- Xung Phong!
Lời vừa dứt, thân hình Nguyễn Huy như mũi tên bắn nhanh tới áp sát tên râu dê. Một vòng sáng trắng xuất hiện, lấy gã làm trung tâm rồi lan nhanh ra bao trùm phạm vi 3 mét xung quanh, sau đó nổ mạnh.
Bùm!
Xung quanh vị trí Nguyễn Huy đứng, gạch đá vỡ vụn tung tóe.
Mọi người vội lùi xa, tránh bị ảnh hưởng.
Nhưng đáng ngạc nhiên là tên râu dê đứng gần nhất, chịu tác động cực mạnh từ vụ nổ lại không hề hấn gì, ngoại trừ quần áo rách rưới và xây xát đôi chút ngoài da. Hai mắt gã đỏ ngầu, miệng ngoác tới mang tai cười một tràng ghê rợn, tiếp tục vác dao sấn tới quyết giết chết đối thủ.
Nguyễn Huy vội nhảy về sau, mặt tái nhợt. Thi triển kỹ năng vừa rồi đã rút hết 8 điểm thể lực của gã song chẳng làm gì được tên râu dê, lúc này chỉ còn biết chạy quanh tránh né, cảm thấy đối phương như đột nhiên biến thành người khác, rất khó tin.
Khoảnh khắc kỹ năng Xung Phong bộc phát, chỉ mình Trần Phi kịp phát hiện quanh thân tên râu dê hiện lên một quầng sáng tối màu bảo vệ cơ thể gã rồi tắt rất nhanh. Kỹ năng phòng ngự mạnh đến vậy quyết không tầm thường, sẽ tiêu tốn không ít thể lực. Trước đó tên râu dê bị Nguyễn Huy nhẹ nhàng đá bay nên Trần Phi đoán gã chỉ tầm cấp 3, 4 là cùng, rất khó đủ thể lực thi triển kỹ năng phòng ngự như vừa rồi và cũng không đủ năng lực sở hữu nó. Thế mà hiện giờ sau khi dùng kỹ năng, tên này vẫn khỏe như trâu điên cuồng nhào tới, chắc chắn có vấn đề.
Trần Phi đột ngột nhảy vào giữa trận chiến, tung một cước tới ngực tên râu dê.
Vụt!
Tốc độ hắn quá nhanh, tên kia chỉ mới nghe tiếng gió, chẳng kịp nhìn thấy gì đã lĩnh trọn cú đá, nặng nề bay ngược ra sau, mơ hồ có tiếng xương gãy.
- Xin hãy nương tay! - Đôi vợ chồng lo lắng kêu lên. Họ đều nghĩ em trai mình chịu cực khổ quá nhiều nên phát điên.
Tên râu dê bật người đứng dậy, vết lõm chỗ ngực gã bỗng nhúc nhích, trong vài giây phần xương lõm sâu đã nhô ra bằng phẳng bình thường như trước, giống như chưa từng trúng đòn.
Chứng kiến cảnh khó tin, mọi người đều ngơ ngẩn, ngay cả kỹ năng chữa thương của Tiểu My cũng không có công dụng nhanh đến thế.
- Hà hà, tao sẽ uống hết máu tụi mày!
Tên râu dê long sòng sọc cặp mắt đỏ ngầu phóng nhanh tới, Dao Mổ Chó chém thẳng xuống đầu Trần Phi.
Sức lực và tốc độ gã tăng mạnh nhưng so với Trần Phi vẫn kém không ít, hắn dễ dàng lách tránh, Katana chớp lên chém rớt cánh tay cầm dao của tên râu dê.
Cánh tay tên kia đứt lìa rớt xuống sàn nhưng không hề có máu chảy ra, cứ như thứ vừa rớt là tay hình nộm chứ không phải tay gã. Tên râu dê cười sằng sặc, cúi xuống nhặt cánh tay áp lên vết chém thì nó lập tức liền lại, lần nữa vung dao nhào tới.
Cảnh tượng kia khiến ai nấy đều tròn mắt há hốc mồm, không thể tin nổi.
Trần Phi cũng vậy, vừa rồi hắn nương tay nhưng chứng kiến chuyện này liền thay đổi ý định. Hắn cảm giác tên râu dê không còn là con người, gã đã biến thành một thứ gì đó vượt quá sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Thân hình Trần Phi hóa thành một vệt mờ nhạt tiếp cận tên râu dê, Katana lia ngang cổ gã. Sau trận thư hùng với Lưu Kiệt Huy, Trần Phi rút kinh nghiệm nhằm vào cổ mà tung đòn sát thủ, tránh việc đối phương đội mũ bảo vệ sẽ giảm sức sát thương.
Khi lưỡi Katana sắp chạm cổ tên râu dê, quầng sáng tối màu khi trước bỗng hiện lên ngăn chặn.
Phập!
Bất quá, lực công kích của Trần Phi thì Nguyễn Huy có thi triển kỹ năng Xung Phong cũng không thể so sánh. Lưỡi Katana sắc lẻm xuyên qua quầng sáng đen chém bay đầu tên râu dê, bên tai vang lên tiếng kêu thảng thốt của vợ chồng kia.
Vết chém trên cổ tên râu dê cực ngọt, trông rõ một màu trắng nhợt quái đản, chỉ thấy xương, thịt và gân. Đáng sợ là không hề có chút máu nào, dù chỉ một giọt.
Cái đầu tên râu dê sau khi rơi xuống đất lăn mấy vòng đột nhiên bật lên, miệng há rộng cười váng động, cặp mắt vẫn trừng trừng nhìn Trần Phi muốn rách cả khóe. Gã vẫn chưa chết.
Mặc kệ đây là thứ quái quỷ gì, Trần Phi quyết không buông tha. Hắn lướt đến, định bổ đôi cái đầu ra.
Đúng lúc này, khuôn mặt tên kia đột nhiên méo mó vặn vẹo, ngũ quan lệch toàn bộ, cái đầu phình to như cái trống rồi nổ tung, máu thịt lẫn não tương bay tán loạn ra xung quanh.
Máu trong cái đầu rất nhiều, có vẻ như toàn bộ mấy lít máu trên cơ thể tên râu dê đều bị hút hết về đây. Trần Phi không muốn bị văng trúng, lập tức lùi lại.
Vù!
Từ trong cái đầu, một con bọ đen trùi trũi thình lình bay ra. Bề ngoài nó tương tự bọ hung nhưng to gấp nhiều lần, cỡ bàn tay người trưởng thành. Toàn thân con bọ đen bóng, bọc trong lớp giáp xác rắn chắc, cặp càng ở hai bên miệng đầy răng cưa co ra cụp vào, bên dưới là mười cái chân lởm chởm gai nhọn tựa dao găm, đít nó còn có một cây kim dài nhọn hoắt ánh lên màu xanh đầy nọc độc.
Ngay khi bay ra khỏi cái đầu, con bọ kêu lên những tiếng reng réc sắc nhọn, hóa thành một vệt đen sì đâm thẳng vào Trần Phi chỉ đứng cách đó vài mét.
Tiếng kêu của nó như mũi dao khoan thẳng vào tai mọi người khiến ai cũng thấy đầu mình đau nhói, thần trí choáng váng không thể đứng vững.
Trần Phi đứng gần con bọ nên chịu ảnh hưởng nặng nhất, may nhờ thực lực áp chế, hắn rất nhanh đã thoát khỏi trạng thái váng vất, vung Katana chém vào giữa thân nó.
Vụt!
Đang bay nhanh đến, phát hiện Trần Phi không bị ảnh hưởng, con bọ cố lạng tránh song vẫn bị lưỡi Katana tiện đứt mấy cái chân, dội ngược về sau.
- Mau nhét giấy vào tai! - Trần Phi quát lên cảnh tỉnh, đồng thời bật người lao tới chỗ con bọ.
Nó hé miệng rít lên một tràng bén nhọn hòng công kích trí não đối phương, đáng tiếc trước đó Trần Phi đã nhét hai cục giấy vào tai che lấp mọi âm thanh nên chỉ bị chấn động rất nhỏ, tốc độ lao đến ngày càng nhanh.
Con bọ cong đuôi, cây kim nhọn màu xanh dưới đít bất thần bắn ra, phóng thẳng tới mặt Trần Phi. Hắn phản ứng cực lẹ, thân hình hơi ngửa vừa vặn tránh được cây kim rồi cứ thế trượt dài tới chỗ con bọ, mũi Katana đâm xuyên cơ thể nó.
Phập!
Một vòi máu màu xanh đọt chuối sáng lấp lánh từ bụng con bọ phọt ra, rơi xuống mặt đất bốc khói tạo thành những tiếng xèo xèo, đốt nám đen viên gạch nơi đó, dường như trong máu nó có chất axít cực mạnh.
Nhân lúc con bọ trọng thương chưa kịp bay lên, Trần Phi đâm thêm mấy chục nhát vào bụng nó.
Con bọ cố bay đi mà không thể, rít gào giận dữ, âm thanh điếc tai cao vút liên hồi truyền ra, may mà mọi người đã làm theo lời Trần Phi nhét giấy vào hai tai nên không sao.
Trúng thương chí mạng, con bọ giãy dụa một hồi rồi nằm xụi lơ.
Chẳng vật phẩm nào rơi ra, cũng không có điểm kinh nghiệm.
Trần Phi thử tra hệ thống tìm thông tin nó, thường là quái vật thuộc hệ thống đều có tên.
"Ding, sinh vật không rõ nguồn gốc, không thể xác định!" - Hệ thống thông báo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.