Chương 16: Vận may của Bạch Yến
codon22
02/05/2017
Nghe Trần Phi nói vậy, mọi người im lặng.
Lương Nhật mấp máy môi định thuyết phục lần nữa, Trần Phi đã khoát tay:
- Được rồi, tôi tự biết tính toán.
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn chậm rãi nói:
- Tôi sẽ đưa tất cả đi cùng, nhưng có điều kiện.
- Được. Bọn tôi đồng ý hết, bất kể cậu muốn gì!
Thanh Hương nhanh nhảu. Bọn họ mong đợi còn không được, sao dám mở miệng từ chối yêu cầu của Trần Phi.
Ánh mắt Trần Phi sắc lạnh lướt qua từng gương mặt, đưa một ngón tay lên:
- Chỉ có một điều kiện duy nhất, mọi người phải tuyệt đối nghe theo tôi sắp đặt, không được thắc mắc hoặc làm trái. Ai vi phạm, tôi sẽ lập tức loại bỏ khỏi nhóm.
- Đồng ý. - Lương Nhật gật đầu cái rụp.
Ba nàng kia cũng nhanh chóng đáp ứng. Vấn đề này không cần Trần Phi nhắc, ngay từ đầu các nàng đã vô thức hình thành thói quen dựa dẫm vào hắn rồi. Trần Phi bảo đi sang hướng đông, các nàng tuyệt đối không dám đi về hướng tây.
- Tốt. - Trần Phi lên giường ngồi cạnh Nguyễn Huy, nhắm mắt lại - Tất cả ngủ đi, sáng sớm mai chúng ta khởi hành!
Trong phòng có hai chiếc giường ba tầng. Mấy người Bạch Yến chia nhau ngủ một giường, cái còn lại trừ Trần Phi và Nguyễn Huy nằm tầng dưới thì còn dư hai tầng trên. Lương Nhật liếc nhìn Trần Phi, sau đó lặng lẽ leo lên tầng cao nhất, chừa khoảng trống tầng hai, gã không muốn ở gần Trần Phi.
Chờ tất cả đã yên vị, Trần Phi phất tay quạt tắt nến, căn phòng sáng le lói liền tối đen. Ba cô gái sợ sệt á lên khe khẽ, hắn nói:
- Cần phải tiết kiệm nhiên liệu!
Có tiếng ừ nhẹ đáp lại, như là giọng Bạch Yến. Sau đó tất cả chìm trong tĩnh lặng, nhường chỗ cho bóng tối ngự trị. Ngoài kia, lũ thây ma vẫn kêu gào không ngớt.
...
7 giờ sáng, nhóm Trần Phi đã thức dậy chuẩn bị xong xuôi, trừ Nguyễn Huy mê man chưa tỉnh. Hắn hỏi Lương Nhật vẫn còn hơi ngái ngủ:
- Cậu có thể lái được xe gì?
Lương Nhật tự tin đáp:
- Toàn bộ, ngoại trừ các loại trọng tải lớn thì không quen lắm, nhưng ép ép vẫn lái được.
- Xe buýt thì sao?
- Chuyện nhỏ thôi. - Gã gật đầu.
Trần Phi nói:
- Trước mắt, ngay khi ra khỏi đây, chúng ta sẽ di chuyển về đường Cộng Hòa, bên đó có bến xe. Tôi cần một chiếc xe buýt để tiện di chuyển và chở vật tư.
Trần Phi có nghĩ đến xe tải, nhưng nhóm hắn đông người không đủ chỗ. Xe to cứng cáp, chịu được thây ma tấn công, chở nhiều người lại có chỗ chất nhu yếu phẩm, chỉ có thể là xe buýt. Đêm qua, trong lúc mọi người nghỉ ngơi thì hắn vẫn thức, vạch kế hoạch sắp tới, đến gần 5 giờ sáng mới chợp mắt được một chút. Từ khi gia nhập hệ thống, Trần Phi không cần ngủ nhiều, chỉ nghỉ ngơi chốc lát lại khỏe như vâm, tinh thần vẫn rất tỉnh táo.
Nghe hắn nói ra kế hoạch, bốn người kia ưng thuận ngay. Thứ nhất, bọn họ đã chấp nhận điều kiện của Trần Phi, không dám vi phạm. Thứ hai, họ cũng chẳng có ý kiến nào hay hơn.
- Đi thôi!
Két!
Trần Phi đẩy cửa, cõng theo Nguyễn Huy dẫn đầu bước ra. Mới 7 giờ, mặt trời đã lên nhưng nắng sớm chưa gay gắt, đây đó vẫn còn chút sương mù đêm qua sót lại trôi lãng đãng.
Trần Phi nhìn quanh phát hiện không ít thây ma mờ mịt đi qua đi lại, tuy nhiên số lượng đã giảm xuống nhiều, chỉ còn bằng một phần mười đêm qua, hình như chúng hơi ngại ánh sáng nên đã lui về chỗ trú ẩn. Vậy càng tốt, Trần Phi cầm Dao Mổ Chó xông lên mở đường, mỗi nhát chém là một con gục ngã, hóa thành điểm kinh nghiệm.
Nhóm Bạch Yến chỉ việc yên lặng chạy theo sau lưng Trần Phi, phó mặc mọi chuyện cho hắn. Ngó Trần Phi chém giết thây ma đơn giản như cắt rau củ, Lương Nhật vô cùng ngứa ngáy. Gã cực khát khao sở hữu sức mạnh giống Trần Phi, song đã có kinh nghiệm lần trước xuẩn ngốc giết hụt thây ma hại cả đám suýt chết, lần này Lương Nhật không dám vọng động, cố đè nén tham vọng xuống.
Thoáng chốc cả bọn đã chạy ra đến cổng ký túc xá, ngoài này thây ma xuất hiện nhiều hơn, dường như chúng không hề sợ hãi ánh sáng như trên phim, chỉ là vấn đề thích hay không thích. Con nào không thích thì đã lui về nghỉ ngơi, lũ đói khát vẫn tiếp tục tới lui kiếm ăn chẳng chút mệt mỏi.
- Đi hướng này!
Trần Phi không dại lao đầu vào đám đông thây ma, cần phải tiết kiệm sức. Hắn dẫn cả nhóm rẽ trái, chạy theo con đường mòn nhỏ bọc đằng sau mấy tòa nhà, ở đây ít thây ma hơn, vừa đỡ hao thể lực vừa tiện di chuyển.
Phập! Phập! Phập! Phập!
Trần Phi lướt ngang qua bọn thây ma, ánh chớp đen lóe lên, để lại phía sau bốn cái đầu với những vết cắn nham nhở khắp mặt bay cao rồi rớt phịch xuống đất, lăn dài trên thảm cỏ xanh mướt. Lũ thây ma hiện giờ không còn sức uy hiếp với Trần Phi, giết chúng dễ như trở bàn tay.
Mấy cô gái theo sau nãy giờ đã quen với cảnh này, tái xám mặt mày líu ríu chạy né sang bên, tránh đạp phải mấy cái xác gớm ghiếc hôi thối.
"Ding, bạn giết bốn con quái, tăng 4 điểm kinh nghiệm."
Hệ thống liên tục thông báo khiến Trần Phi thấy rất phiền, hắn vừa chạy vừa bật bảng nhân vật lên tùy chỉnh, chọn chế độ tắt tiếng thông báo, chỉ khi lên cấp hoặc những sự kiện lớn mới nghe.
Được Trần Phi yểm hộ, cả nhóm một đường lao ra gặp khá nhiều thây ma nhưng đều an toàn vượt qua. Rốt cuộc sau nửa giờ lòng vòng tránh đông né tây, cả bọn cũng đến được cổng sau trường học. Cổng này nhỏ hẹp, chỉ rộng khoảng bốn mét, ngày thường là đặc quyền dành riêng cho giảng viên, giáo sư trong trường sử dụng, sinh viên không được phép đi qua.
Lúc này, trước cổng đang có một bầy hai chục thây ma lởn vởn. Chúng mặc âu phục, nam thắt cà vạt, mang giày tây rất lịch sự, nữ mặc váy ngắn công sở, chân đi guốc cao gót, thân hình đầy đặn quyến rũ hoàn toàn trái ngược với những gương mặt rách nát nham nhở đầy dòi bọ bên trên, tay chân thối rữa chảy mủ tanh ngòm.
Cả bọn nấp sau lưng tòa nhà, dù đứng khá xa nhưng Gia Mỹ vẫn nhận ra những người kia. Nàng rùng mình, buồn rầu nói khẽ:
- Giáo sư Lâm, giáo sư Minh, có cả thầy hiệu phó nữa, bọn họ đều biến thành thây ma cả rồi.
Trần Phi cũng nhìn ra vài người, họ đều là giảng viên có học vị giáo sư, tiến sĩ, danh vọng rất cao ở trường và trong nước. Hắn lắc đầu, thế sự vô thường, chẳng ai ngờ những người mới hôm trước còn là danh nhân được vô số kẻ ngưỡng mộ, giờ lại trở thành thây ma vô tri vô giác muôn người ghê tởm ghét bỏ.
- Mới hôm trước giáo sư Lâm còn tận tình chỉ bảo tôi vài vấn đề không hiểu, vậy mà giờ thầy ấy...
Có tiếng Bạch Yến thút thít, kéo theo Thanh Hương và Gia Mỹ khóc nức nở. Trần Phi gắt nhẹ:
- Các bạn còn khóc để họ phát hiện ra chúng ta thì lát nữa sẽ được biến thành đồng loại của họ, tha hồ vui vẻ!
Bị hắn dọa, ba nàng sợ hãi nín thinh, lặng lẽ lau nước mắt.
Lương Nhật lại thấy buồn cười, đi học cũng như chơi gái thôi, ăn bánh trả tiền, kể lể công ơn gì ở đây chứ. Chưa kể bọn giáo sư tiến sĩ kia bề ngoài đạo mạo, sau lưng làm vô số chuyện xấu xa, dụ dỗ nữ sinh đổi tình lấy điểm cũng có, gã chẳng thấy đáng thương tiếc chỗ nào. Kẻ đáng thương nhất là gã, từ một ngôi sao thể thao học đường sáng chói, vô số gái đẹp vây quanh, trong chốc lát lại biến thành một kẻ ăn bám không hơn không kém, kể cả thằng loser thường ngày chỉ biết vùi đầu tìm niềm vui trong game cũng có thể ngồi lên đầu gã. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, nội tâm Lương Nhật ghen tức không cách nào chịu nổi, lén lút ném cho Trần Phi cái nhìn hằn học đầy thù hận.
Nhìn trước ngó sau phát hiện thây ma nơi này không đông lắm, Trần Phi có dịp thực hiện ý định nung nấu trong đầu từ trước. Hắn đặt Nguyễn Huy ngồi dựa vách phía sau rồi lấy Gậy Đánh Chó đưa cho Bạch Yến, thấy nàng ngơ ngác cầm lấy thì nói:
- Bạn có muốn mạnh mẽ hơn không?
Lờ mờ hiểu ý Trần Phi muốn gì, Bạch Yến gật nhẹ, lo lắng hỏi:
- Bạn muốn tôi giết chúng?
- Ừ, rất đơn giản thôi. - Trần Phi cười nhẹ, ôn tồn dặn dò - Tôi sẽ nhử chúng lại gần, việc của bạn sau đó chỉ cần nhắm ngay đầu chúng mà đập mạnh. Được chứ?
- Tôi... không biết nữa. - Cánh tay cầm gậy của Bạch Yến run lên, nàng chưa bao giờ nghĩ mình phải làm công việc đáng sợ này.
Trần Phi không nghĩ gì, thấy nàng lo sợ bèn đưa tay bóp nhẹ bàn tay Bạch Yến, trấn an:
- Cái gì cũng có lần đầu, bạn vượt qua được rồi sẽ thấy chúng rất dễ mến!
Nghe hắn đùa, mọi người hết biết nói gì. Gương mặt xinh đẹp của Bạch Yến nhuốm hồng, thầm nghĩ cái chạm tay kia cũng là lần đầu nàng nắm tay người khác phái. Trần Phi mà biết suy nghĩ của nàng chắc phải kêu oan, hắn chỉ chạm nhẹ vào tay truyền cho nàng chút lòng tin thôi mà, sao lại biến thành nắm tay rồi.
Nói gì thì nói, câu bông đùa và sự đụng chạm của Trần Phi vẫn giúp Bạch Yến vững tin hơn, nàng siết chặt gậy cố lấy bình tĩnh, hơi thở dồn dập như hương ngọc lan phả nhẹ vào gáy Trần Phi. Tim Trần Phi đập mạnh nhưng lập tức vứt hết suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, nhặt một viên gạch ném tới chỗ hai thây ma lẻ bầy đi lung tung.
Cộp!
Viên gạch rơi trên sân tráng bê tông phát ra tiếng động khẽ, hai thây ma kia nghe được bèn ngơ ngác ngó sang, lung la lung lay đi tới.
Cứ tưởng một con, nào ngờ Trần Phi kéo những hai con đến, Bạch Yến cuống quýt:
- Hai con lận, sao tôi giết nổi?
- Tôi giết con bên phải. Con bên trái của bạn. - Trần Phi nói, rồi vẫn chưa yên tâm, hắn căn dặn - Bạn phải nhớ kĩ hai điều. Một, đập gậy giữa đầu nó. Hai, không được la hét gây chú ý, lỡ như đánh hụt phải lập tức lùi lại ngay. Rõ chứ?
- R...õ...
Sắc mặt Bạch Yến tái nhợt không còn chút máu. Hai người Gia Mỹ cũng lo lắng giùm nàng, chỉ có Lương Nhật đứng sau cùng là rất tức tối. Phụ nữ thì làm được gì chứ, thằng ngu dại gái kia sao không trao cơ hội cho gã? Chắc chắn nó sợ gã giỏi hơn, hẳn là thế rồi.
Tranh thủ lúc bọn kia còn chưa đến gần, Trần Phi lấy trong ba lô ra một cái nón kết đội lên đầu Bạch Yến. Nàng giật mình ngó qua, hắn tiếp tục đưa thêm một cái khẩu trang, nghiêm túc nói:
- Bạn đeo vào, đừng để da thịt tiếp xúc với máu chúng, sẽ bị lây nhiễm!
Bạch Yến gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nàng lấy khẩu trang trùm kín mặt, chỉ còn chừa lại đôi mắt bồ câu đen láy lộ ra sau vành nón cong.
Hai con thây ma đi rất chậm, xiêu xiêu vẹo vẹo tưởng như lúc nào cũng sắp đổ tới nơi. Chờ một lúc cuối cùng chúng cũng đến gần, Trần Phi thì thầm vào tai Bạch Yến:
- Tôi kêu đánh lập tức đánh liền nhé, chúng ta ra tay cùng lúc!
Bạch Yến sợ sệt gật đầu, hai tay cầm gậy không cách nào giữ yên được, cứ run lẩy bẩy.
- Tôi sẽ đếm từ ba đến một. - Trần Phi nói, sau đó bắt đầu đếm - Ba, hai, một. Đánh!
Hắn canh thời cơ rất chuẩn xác, cơ hồ tiếng "đánh" vừa ra khỏi miệng thì hai con kia lơ láo ló đầu qua.
- A...
Đã được Trần Phi dặn trước, nhưng hiện giờ Bạch Yến đang sợ cuống lên, nàng mím môi bật thét, đập bừa gậy xuống. Cũng may nàng vẫn còn chút tỉnh táo, không hét to đến mức để bọn thây ma lởn vởn ở cổng nghe được.
Bốp!
Không biết Bạch Yến có chút năng lực hay là may mắn, một gậy có vẻ nhắm mắt đập bừa không ngờ lại trúng đích, đánh nát đầu thây ma kia. Nàng hốt hoảng lùi thật xa, quýnh quáng vứt luôn cây gậy còn dính máu và não trăng trắng xuống đất.
Trần Phi dễ dàng giải quyết con còn lại. Hắn bật ngón cái tán thưởng Bạch Yến, đúng lúc trông thấy vài món đồ rơi ra từ xác thây ma bị nàng giết chết, ngạc nhiên bước tới định nhặt, bên tai vang lên âm thanh hệ thống.
"Ding, đây là vật phẩm thuộc quyền sở hữu của người chơi khác. Bạn không thể nhặt!"
- Ồ, còn có chuyện này sao?
Trần Phi quay sang gọi Bạch Yến vẫn còn đứng xa xa chưa hoàn hồn:
- Bạn mau tới nhặt mấy thứ kia lên xem là gì!
Bạch Yến chậm chạp bước tới, vẻ mặt vô cùng chán ghét khi phải đến gần mấy cái xác thối, mũi chun lại. Lúc đi ngang qua Trần Phi, nàng khẽ nói:
- Vừa rồi tôi giết nó xong thì trong đầu vang lên tiếng nói của người nào đó, bạn cũng vậy phải không?
Chẳng đợi Trần Phi đáp lời, nàng tiếp tục bước đến nhặt đồ lên xem. Trần Phi nhìn Bạch Yến dễ dàng nhặt mấy thứ kia, nét mặt giãn ra, rốt cục hắn đã hiểu quy luật của hệ thống. Giống như hắn đoán từ trước, chỉ khi nào giết chết thây ma mới được hệ thống thừa nhận là người chơi, và ở lần đầu tiên giết quái, người chơi sẽ được phần thưởng rất phong phú. Mặt khác, quái do người nào giết rơi ra đồ thì chỉ có người đó được quyền nhặt, hệt trong mấy trò chơi trực tuyến hắn tham gia trước kia.
Bạch Yến đến gần Trần Phi, bàn tay xòe ra cho hắn xem vật phẩm. Trần Phi đảo mắt thấy mấy thứ này gồm 1 xu, một cái bao tay vải màu trắng và một quyển sách mỏng chỉ bằng bàn tay tỏa ánh sáng xanh lung linh. Khi tay hắn chạm vào những thứ này, hệ thống lập tức thông báo:
"Ding, người chơi Bạch Yến muốn giao dịch, bạn đồng ý hay không?"
- Đồng ý.
"Ding, xác nhận giao dịch hoàn tất."
Những người đứng bên ngoài nhìn vào đều thấy vẻ mặt Trần Phi và Bạch Yến rất quái lạ, thậm chí bọn hắn là người trong cuộc cũng hơi sửng sốt. Sau khi nhận vật phẩm, Trần Phi mới có thể xem được thông tin chi tiết. Hắn nhìn cái bao tay trắng, vài hàng chữ và số liệu nhấp nháy hiện ra trong đầu:
- Bao tay dành cho người chơi mới:
Thể lực: 2
Phòng ngự: 2
Mô tả: Người chơi đeo vào tay có thể tránh được lây nhiễm khi đụng chạm trực tiếp sinh vật đột biến.
Độ bền: 100/100
- Đồ tân thủ mà ngon vậy sao?
Trần Phi ngẩn người, Bạch Yến đánh bừa một con thây ma hạng bét không ngờ còn nhặt được đồ ngon hơn cả hắn, chẳng lẽ hệ thống giở trò trọng nữ khinh nam?
Hắn tiếp tục xem thông tin quyển sách nhỏ màu xanh kia:
- Sách kỹ năng cấp 1: Hóa Đá
Mô tả: Người chơi học xong có khả năng hóa đá bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể trong 10 giây, tăng 10 điểm phòng ngự tại vị trí đó. Mỗi lần sử dụng kỹ năng tiêu hao 5 điểm tinh thần, thời gian hồi 1 giờ.
- Thứ này cũng tốt, dùng để phòng ngự rất hiệu quả!
Trần Phi lẩm bẩm, đây là sách kỹ năng đầu tiên hắn nhìn thấy, tính ứng dụng khá cao, điều đáng tiếc duy nhất là thời gian hồi hơi lâu. Nhưng nghĩ lại chuyện này cũng hợp lý, kỹ năng có hồi nhanh hơn hắn cũng không có đủ điểm tinh thần để sử dụng liên tục.
Lương Nhật mấp máy môi định thuyết phục lần nữa, Trần Phi đã khoát tay:
- Được rồi, tôi tự biết tính toán.
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn chậm rãi nói:
- Tôi sẽ đưa tất cả đi cùng, nhưng có điều kiện.
- Được. Bọn tôi đồng ý hết, bất kể cậu muốn gì!
Thanh Hương nhanh nhảu. Bọn họ mong đợi còn không được, sao dám mở miệng từ chối yêu cầu của Trần Phi.
Ánh mắt Trần Phi sắc lạnh lướt qua từng gương mặt, đưa một ngón tay lên:
- Chỉ có một điều kiện duy nhất, mọi người phải tuyệt đối nghe theo tôi sắp đặt, không được thắc mắc hoặc làm trái. Ai vi phạm, tôi sẽ lập tức loại bỏ khỏi nhóm.
- Đồng ý. - Lương Nhật gật đầu cái rụp.
Ba nàng kia cũng nhanh chóng đáp ứng. Vấn đề này không cần Trần Phi nhắc, ngay từ đầu các nàng đã vô thức hình thành thói quen dựa dẫm vào hắn rồi. Trần Phi bảo đi sang hướng đông, các nàng tuyệt đối không dám đi về hướng tây.
- Tốt. - Trần Phi lên giường ngồi cạnh Nguyễn Huy, nhắm mắt lại - Tất cả ngủ đi, sáng sớm mai chúng ta khởi hành!
Trong phòng có hai chiếc giường ba tầng. Mấy người Bạch Yến chia nhau ngủ một giường, cái còn lại trừ Trần Phi và Nguyễn Huy nằm tầng dưới thì còn dư hai tầng trên. Lương Nhật liếc nhìn Trần Phi, sau đó lặng lẽ leo lên tầng cao nhất, chừa khoảng trống tầng hai, gã không muốn ở gần Trần Phi.
Chờ tất cả đã yên vị, Trần Phi phất tay quạt tắt nến, căn phòng sáng le lói liền tối đen. Ba cô gái sợ sệt á lên khe khẽ, hắn nói:
- Cần phải tiết kiệm nhiên liệu!
Có tiếng ừ nhẹ đáp lại, như là giọng Bạch Yến. Sau đó tất cả chìm trong tĩnh lặng, nhường chỗ cho bóng tối ngự trị. Ngoài kia, lũ thây ma vẫn kêu gào không ngớt.
...
7 giờ sáng, nhóm Trần Phi đã thức dậy chuẩn bị xong xuôi, trừ Nguyễn Huy mê man chưa tỉnh. Hắn hỏi Lương Nhật vẫn còn hơi ngái ngủ:
- Cậu có thể lái được xe gì?
Lương Nhật tự tin đáp:
- Toàn bộ, ngoại trừ các loại trọng tải lớn thì không quen lắm, nhưng ép ép vẫn lái được.
- Xe buýt thì sao?
- Chuyện nhỏ thôi. - Gã gật đầu.
Trần Phi nói:
- Trước mắt, ngay khi ra khỏi đây, chúng ta sẽ di chuyển về đường Cộng Hòa, bên đó có bến xe. Tôi cần một chiếc xe buýt để tiện di chuyển và chở vật tư.
Trần Phi có nghĩ đến xe tải, nhưng nhóm hắn đông người không đủ chỗ. Xe to cứng cáp, chịu được thây ma tấn công, chở nhiều người lại có chỗ chất nhu yếu phẩm, chỉ có thể là xe buýt. Đêm qua, trong lúc mọi người nghỉ ngơi thì hắn vẫn thức, vạch kế hoạch sắp tới, đến gần 5 giờ sáng mới chợp mắt được một chút. Từ khi gia nhập hệ thống, Trần Phi không cần ngủ nhiều, chỉ nghỉ ngơi chốc lát lại khỏe như vâm, tinh thần vẫn rất tỉnh táo.
Nghe hắn nói ra kế hoạch, bốn người kia ưng thuận ngay. Thứ nhất, bọn họ đã chấp nhận điều kiện của Trần Phi, không dám vi phạm. Thứ hai, họ cũng chẳng có ý kiến nào hay hơn.
- Đi thôi!
Két!
Trần Phi đẩy cửa, cõng theo Nguyễn Huy dẫn đầu bước ra. Mới 7 giờ, mặt trời đã lên nhưng nắng sớm chưa gay gắt, đây đó vẫn còn chút sương mù đêm qua sót lại trôi lãng đãng.
Trần Phi nhìn quanh phát hiện không ít thây ma mờ mịt đi qua đi lại, tuy nhiên số lượng đã giảm xuống nhiều, chỉ còn bằng một phần mười đêm qua, hình như chúng hơi ngại ánh sáng nên đã lui về chỗ trú ẩn. Vậy càng tốt, Trần Phi cầm Dao Mổ Chó xông lên mở đường, mỗi nhát chém là một con gục ngã, hóa thành điểm kinh nghiệm.
Nhóm Bạch Yến chỉ việc yên lặng chạy theo sau lưng Trần Phi, phó mặc mọi chuyện cho hắn. Ngó Trần Phi chém giết thây ma đơn giản như cắt rau củ, Lương Nhật vô cùng ngứa ngáy. Gã cực khát khao sở hữu sức mạnh giống Trần Phi, song đã có kinh nghiệm lần trước xuẩn ngốc giết hụt thây ma hại cả đám suýt chết, lần này Lương Nhật không dám vọng động, cố đè nén tham vọng xuống.
Thoáng chốc cả bọn đã chạy ra đến cổng ký túc xá, ngoài này thây ma xuất hiện nhiều hơn, dường như chúng không hề sợ hãi ánh sáng như trên phim, chỉ là vấn đề thích hay không thích. Con nào không thích thì đã lui về nghỉ ngơi, lũ đói khát vẫn tiếp tục tới lui kiếm ăn chẳng chút mệt mỏi.
- Đi hướng này!
Trần Phi không dại lao đầu vào đám đông thây ma, cần phải tiết kiệm sức. Hắn dẫn cả nhóm rẽ trái, chạy theo con đường mòn nhỏ bọc đằng sau mấy tòa nhà, ở đây ít thây ma hơn, vừa đỡ hao thể lực vừa tiện di chuyển.
Phập! Phập! Phập! Phập!
Trần Phi lướt ngang qua bọn thây ma, ánh chớp đen lóe lên, để lại phía sau bốn cái đầu với những vết cắn nham nhở khắp mặt bay cao rồi rớt phịch xuống đất, lăn dài trên thảm cỏ xanh mướt. Lũ thây ma hiện giờ không còn sức uy hiếp với Trần Phi, giết chúng dễ như trở bàn tay.
Mấy cô gái theo sau nãy giờ đã quen với cảnh này, tái xám mặt mày líu ríu chạy né sang bên, tránh đạp phải mấy cái xác gớm ghiếc hôi thối.
"Ding, bạn giết bốn con quái, tăng 4 điểm kinh nghiệm."
Hệ thống liên tục thông báo khiến Trần Phi thấy rất phiền, hắn vừa chạy vừa bật bảng nhân vật lên tùy chỉnh, chọn chế độ tắt tiếng thông báo, chỉ khi lên cấp hoặc những sự kiện lớn mới nghe.
Được Trần Phi yểm hộ, cả nhóm một đường lao ra gặp khá nhiều thây ma nhưng đều an toàn vượt qua. Rốt cuộc sau nửa giờ lòng vòng tránh đông né tây, cả bọn cũng đến được cổng sau trường học. Cổng này nhỏ hẹp, chỉ rộng khoảng bốn mét, ngày thường là đặc quyền dành riêng cho giảng viên, giáo sư trong trường sử dụng, sinh viên không được phép đi qua.
Lúc này, trước cổng đang có một bầy hai chục thây ma lởn vởn. Chúng mặc âu phục, nam thắt cà vạt, mang giày tây rất lịch sự, nữ mặc váy ngắn công sở, chân đi guốc cao gót, thân hình đầy đặn quyến rũ hoàn toàn trái ngược với những gương mặt rách nát nham nhở đầy dòi bọ bên trên, tay chân thối rữa chảy mủ tanh ngòm.
Cả bọn nấp sau lưng tòa nhà, dù đứng khá xa nhưng Gia Mỹ vẫn nhận ra những người kia. Nàng rùng mình, buồn rầu nói khẽ:
- Giáo sư Lâm, giáo sư Minh, có cả thầy hiệu phó nữa, bọn họ đều biến thành thây ma cả rồi.
Trần Phi cũng nhìn ra vài người, họ đều là giảng viên có học vị giáo sư, tiến sĩ, danh vọng rất cao ở trường và trong nước. Hắn lắc đầu, thế sự vô thường, chẳng ai ngờ những người mới hôm trước còn là danh nhân được vô số kẻ ngưỡng mộ, giờ lại trở thành thây ma vô tri vô giác muôn người ghê tởm ghét bỏ.
- Mới hôm trước giáo sư Lâm còn tận tình chỉ bảo tôi vài vấn đề không hiểu, vậy mà giờ thầy ấy...
Có tiếng Bạch Yến thút thít, kéo theo Thanh Hương và Gia Mỹ khóc nức nở. Trần Phi gắt nhẹ:
- Các bạn còn khóc để họ phát hiện ra chúng ta thì lát nữa sẽ được biến thành đồng loại của họ, tha hồ vui vẻ!
Bị hắn dọa, ba nàng sợ hãi nín thinh, lặng lẽ lau nước mắt.
Lương Nhật lại thấy buồn cười, đi học cũng như chơi gái thôi, ăn bánh trả tiền, kể lể công ơn gì ở đây chứ. Chưa kể bọn giáo sư tiến sĩ kia bề ngoài đạo mạo, sau lưng làm vô số chuyện xấu xa, dụ dỗ nữ sinh đổi tình lấy điểm cũng có, gã chẳng thấy đáng thương tiếc chỗ nào. Kẻ đáng thương nhất là gã, từ một ngôi sao thể thao học đường sáng chói, vô số gái đẹp vây quanh, trong chốc lát lại biến thành một kẻ ăn bám không hơn không kém, kể cả thằng loser thường ngày chỉ biết vùi đầu tìm niềm vui trong game cũng có thể ngồi lên đầu gã. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, nội tâm Lương Nhật ghen tức không cách nào chịu nổi, lén lút ném cho Trần Phi cái nhìn hằn học đầy thù hận.
Nhìn trước ngó sau phát hiện thây ma nơi này không đông lắm, Trần Phi có dịp thực hiện ý định nung nấu trong đầu từ trước. Hắn đặt Nguyễn Huy ngồi dựa vách phía sau rồi lấy Gậy Đánh Chó đưa cho Bạch Yến, thấy nàng ngơ ngác cầm lấy thì nói:
- Bạn có muốn mạnh mẽ hơn không?
Lờ mờ hiểu ý Trần Phi muốn gì, Bạch Yến gật nhẹ, lo lắng hỏi:
- Bạn muốn tôi giết chúng?
- Ừ, rất đơn giản thôi. - Trần Phi cười nhẹ, ôn tồn dặn dò - Tôi sẽ nhử chúng lại gần, việc của bạn sau đó chỉ cần nhắm ngay đầu chúng mà đập mạnh. Được chứ?
- Tôi... không biết nữa. - Cánh tay cầm gậy của Bạch Yến run lên, nàng chưa bao giờ nghĩ mình phải làm công việc đáng sợ này.
Trần Phi không nghĩ gì, thấy nàng lo sợ bèn đưa tay bóp nhẹ bàn tay Bạch Yến, trấn an:
- Cái gì cũng có lần đầu, bạn vượt qua được rồi sẽ thấy chúng rất dễ mến!
Nghe hắn đùa, mọi người hết biết nói gì. Gương mặt xinh đẹp của Bạch Yến nhuốm hồng, thầm nghĩ cái chạm tay kia cũng là lần đầu nàng nắm tay người khác phái. Trần Phi mà biết suy nghĩ của nàng chắc phải kêu oan, hắn chỉ chạm nhẹ vào tay truyền cho nàng chút lòng tin thôi mà, sao lại biến thành nắm tay rồi.
Nói gì thì nói, câu bông đùa và sự đụng chạm của Trần Phi vẫn giúp Bạch Yến vững tin hơn, nàng siết chặt gậy cố lấy bình tĩnh, hơi thở dồn dập như hương ngọc lan phả nhẹ vào gáy Trần Phi. Tim Trần Phi đập mạnh nhưng lập tức vứt hết suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, nhặt một viên gạch ném tới chỗ hai thây ma lẻ bầy đi lung tung.
Cộp!
Viên gạch rơi trên sân tráng bê tông phát ra tiếng động khẽ, hai thây ma kia nghe được bèn ngơ ngác ngó sang, lung la lung lay đi tới.
Cứ tưởng một con, nào ngờ Trần Phi kéo những hai con đến, Bạch Yến cuống quýt:
- Hai con lận, sao tôi giết nổi?
- Tôi giết con bên phải. Con bên trái của bạn. - Trần Phi nói, rồi vẫn chưa yên tâm, hắn căn dặn - Bạn phải nhớ kĩ hai điều. Một, đập gậy giữa đầu nó. Hai, không được la hét gây chú ý, lỡ như đánh hụt phải lập tức lùi lại ngay. Rõ chứ?
- R...õ...
Sắc mặt Bạch Yến tái nhợt không còn chút máu. Hai người Gia Mỹ cũng lo lắng giùm nàng, chỉ có Lương Nhật đứng sau cùng là rất tức tối. Phụ nữ thì làm được gì chứ, thằng ngu dại gái kia sao không trao cơ hội cho gã? Chắc chắn nó sợ gã giỏi hơn, hẳn là thế rồi.
Tranh thủ lúc bọn kia còn chưa đến gần, Trần Phi lấy trong ba lô ra một cái nón kết đội lên đầu Bạch Yến. Nàng giật mình ngó qua, hắn tiếp tục đưa thêm một cái khẩu trang, nghiêm túc nói:
- Bạn đeo vào, đừng để da thịt tiếp xúc với máu chúng, sẽ bị lây nhiễm!
Bạch Yến gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nàng lấy khẩu trang trùm kín mặt, chỉ còn chừa lại đôi mắt bồ câu đen láy lộ ra sau vành nón cong.
Hai con thây ma đi rất chậm, xiêu xiêu vẹo vẹo tưởng như lúc nào cũng sắp đổ tới nơi. Chờ một lúc cuối cùng chúng cũng đến gần, Trần Phi thì thầm vào tai Bạch Yến:
- Tôi kêu đánh lập tức đánh liền nhé, chúng ta ra tay cùng lúc!
Bạch Yến sợ sệt gật đầu, hai tay cầm gậy không cách nào giữ yên được, cứ run lẩy bẩy.
- Tôi sẽ đếm từ ba đến một. - Trần Phi nói, sau đó bắt đầu đếm - Ba, hai, một. Đánh!
Hắn canh thời cơ rất chuẩn xác, cơ hồ tiếng "đánh" vừa ra khỏi miệng thì hai con kia lơ láo ló đầu qua.
- A...
Đã được Trần Phi dặn trước, nhưng hiện giờ Bạch Yến đang sợ cuống lên, nàng mím môi bật thét, đập bừa gậy xuống. Cũng may nàng vẫn còn chút tỉnh táo, không hét to đến mức để bọn thây ma lởn vởn ở cổng nghe được.
Bốp!
Không biết Bạch Yến có chút năng lực hay là may mắn, một gậy có vẻ nhắm mắt đập bừa không ngờ lại trúng đích, đánh nát đầu thây ma kia. Nàng hốt hoảng lùi thật xa, quýnh quáng vứt luôn cây gậy còn dính máu và não trăng trắng xuống đất.
Trần Phi dễ dàng giải quyết con còn lại. Hắn bật ngón cái tán thưởng Bạch Yến, đúng lúc trông thấy vài món đồ rơi ra từ xác thây ma bị nàng giết chết, ngạc nhiên bước tới định nhặt, bên tai vang lên âm thanh hệ thống.
"Ding, đây là vật phẩm thuộc quyền sở hữu của người chơi khác. Bạn không thể nhặt!"
- Ồ, còn có chuyện này sao?
Trần Phi quay sang gọi Bạch Yến vẫn còn đứng xa xa chưa hoàn hồn:
- Bạn mau tới nhặt mấy thứ kia lên xem là gì!
Bạch Yến chậm chạp bước tới, vẻ mặt vô cùng chán ghét khi phải đến gần mấy cái xác thối, mũi chun lại. Lúc đi ngang qua Trần Phi, nàng khẽ nói:
- Vừa rồi tôi giết nó xong thì trong đầu vang lên tiếng nói của người nào đó, bạn cũng vậy phải không?
Chẳng đợi Trần Phi đáp lời, nàng tiếp tục bước đến nhặt đồ lên xem. Trần Phi nhìn Bạch Yến dễ dàng nhặt mấy thứ kia, nét mặt giãn ra, rốt cục hắn đã hiểu quy luật của hệ thống. Giống như hắn đoán từ trước, chỉ khi nào giết chết thây ma mới được hệ thống thừa nhận là người chơi, và ở lần đầu tiên giết quái, người chơi sẽ được phần thưởng rất phong phú. Mặt khác, quái do người nào giết rơi ra đồ thì chỉ có người đó được quyền nhặt, hệt trong mấy trò chơi trực tuyến hắn tham gia trước kia.
Bạch Yến đến gần Trần Phi, bàn tay xòe ra cho hắn xem vật phẩm. Trần Phi đảo mắt thấy mấy thứ này gồm 1 xu, một cái bao tay vải màu trắng và một quyển sách mỏng chỉ bằng bàn tay tỏa ánh sáng xanh lung linh. Khi tay hắn chạm vào những thứ này, hệ thống lập tức thông báo:
"Ding, người chơi Bạch Yến muốn giao dịch, bạn đồng ý hay không?"
- Đồng ý.
"Ding, xác nhận giao dịch hoàn tất."
Những người đứng bên ngoài nhìn vào đều thấy vẻ mặt Trần Phi và Bạch Yến rất quái lạ, thậm chí bọn hắn là người trong cuộc cũng hơi sửng sốt. Sau khi nhận vật phẩm, Trần Phi mới có thể xem được thông tin chi tiết. Hắn nhìn cái bao tay trắng, vài hàng chữ và số liệu nhấp nháy hiện ra trong đầu:
- Bao tay dành cho người chơi mới:
Thể lực: 2
Phòng ngự: 2
Mô tả: Người chơi đeo vào tay có thể tránh được lây nhiễm khi đụng chạm trực tiếp sinh vật đột biến.
Độ bền: 100/100
- Đồ tân thủ mà ngon vậy sao?
Trần Phi ngẩn người, Bạch Yến đánh bừa một con thây ma hạng bét không ngờ còn nhặt được đồ ngon hơn cả hắn, chẳng lẽ hệ thống giở trò trọng nữ khinh nam?
Hắn tiếp tục xem thông tin quyển sách nhỏ màu xanh kia:
- Sách kỹ năng cấp 1: Hóa Đá
Mô tả: Người chơi học xong có khả năng hóa đá bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể trong 10 giây, tăng 10 điểm phòng ngự tại vị trí đó. Mỗi lần sử dụng kỹ năng tiêu hao 5 điểm tinh thần, thời gian hồi 1 giờ.
- Thứ này cũng tốt, dùng để phòng ngự rất hiệu quả!
Trần Phi lẩm bẩm, đây là sách kỹ năng đầu tiên hắn nhìn thấy, tính ứng dụng khá cao, điều đáng tiếc duy nhất là thời gian hồi hơi lâu. Nhưng nghĩ lại chuyện này cũng hợp lý, kỹ năng có hồi nhanh hơn hắn cũng không có đủ điểm tinh thần để sử dụng liên tục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.