Chương 30: Tại nạn thời mạt thế 17
Lục Y
16/10/2019
Editor: Nha nha nha
“Đúng vậy, lúc cậu đi ra ngoài, Lý Lệ đã đến đây còn chuyển rất nhiều đồ đến.” Trương Thao chỉ về một hướng.
Du Hành vừa nhìn sang liền giật mình, thực sự rất nhiều thứ, bốn túi gạo, ba thùng mì ăn liền, hai thùng sữa bò còn có một thùng đồ hộp. Cậu nhìn một chút, còn là thịt bò đóng hộp.
“Trời ơi, Lý Lệ cho chúng ta nhiều đồ thế làm gì?” Chỗ này đủ làm lương thực dự trữ cho bọn họ.
Trương Thao cũng cảm thấy kỳ quặc: “Tôi cũng không rõ lắm, lúc cô ta gõ cửa, bên ngoài đã để nhiều đồ như thế rồi. Tôi cũng chẳng hiểu cô ta mang lên kiểu gì. Nói rằng do trước đây không biết Bình An nhà chúng ta đã sinh nên không chuẩn bị quà gặp mặt nên lần này bổ sung. Ngăn cản cũng không ngăn được, người thì chạy trốn nhanh, tôi sợ đồ vật bị người khác lấy đi nên trước hết đã chuyển vào tới.”
“Tôi xuống dưới tìm cô ta”
“Đi đi đi đi, cái này quà gặp mặt cũng quá quý trọng rồi, lại không phải thân thích không phải bằng hữu, làm gì còn ý tứ đem trả người ta.”
Gỗ cửa một lúc Lý Lệ rất nhanh đã mở cửa ra, cô ta nhìn cậu liền cười nói: "Tôi biết cậu sẽ đến, mau vào trong ngồi đi.”
Trong phòng trống rỗng, có hai phòng và một phòng khách, chỉ có điều so với bọn cậu ở trong gian phòng nhỏ kia là đã hơn rất nhiều rồi, phòng khách cũng hẹp hẹp. Hai người sau khi ngồi xuống thì Lý Lệ nói: "Tôi biết cậu là vì vài thứ kia mà tới, những đồ kia là quà gặp mặt của tôi với đứa bé.”
Du Hành nhíu mày: "Quà này cũng quá lớn rồi.”
Lý Lệ lắc đầu nói: "Tôi vừa mới đi lúc cậu không có ở đó, cậu hẳn là từ bên ngoài trở về đúng không? Vậy hẳn là hôm nay cậu đã chứng kiến không ít người đến ở khách sạn?”
“Ừ, chị biết bọn họ từ đâu mà tới?”
“Tôi không biết, nhưng tôi cũng thấy Từ Vi trong đám người đó, cô ta là mẹ đẻ của Vương Bối Bối, bên cạnh cô ta chính là anh trai của cô ta, tôi còn nhớ rõ lắm.” Lý Lệ cười lạnh: "Tin tưởng đợi không được bao lâu,Vương Tự Dũng sẽ nhận lại với người ta. Anh ta là đồ hèn nhát, nhưng anh trai Từ Vi lại cho anh ta can đảm. Trong phòng tôi chứa nhiều đồ như vậy, nhất định chúng sẽ để ý tới. Để bọn họ được lợi còn không bằng tôi đem cho các cậu.”
Du Hành cười khổ. Chị ta chuyển nhiều đồ vậy lên lầu như vậy, khẳng định đã có người nhìn thấy. Nếu như muốn làm làm loạn thì cũng sẽ làm ngay thôi.
Chỉ có điều những thứ đồ ăn kia, cậu thực sự cảm động.
“Sữa bò với đồ hộp tôi lấy. Những thứ khác coi như tôi giúp cchị bảo quản. Chờ chị cần thì đến lấy lại.” Sữa bò với đồ hộp kia coi như là thù lao cho việc đã giúp chị ta bảo quản đồ ăn.
Lý Lệ quả thực đáng thương. Chỉ là người đáng thương ở thời mạt thế có cả ngàn cả vạn. Cậu không quan tâm tới anh em nhà Từ Vi kia, chỉ cần không liên quan gì tới an toàn của nhóm cậu là được.
Lý Lệ cười nói: "Cảm ơn.”
Đến buổi tối, tầng mười một còn có người ở chuyển đến dọn đi, xem ra đã có người đến ở. Kết quả là đến buổi tối, ngay cả đứa nhỏ uống hết sữa xong cũng đã ngủ rồi thì có người gõ cửa. Ngũ Bình Ăn bị dọa sợ tỉnh dậy, oa oa khóc, sau đó tất cả mọi người trong cùng một nhà đều tỉnh dậy.
Du Hành mang theo cơn tức giận đi mở cửa, hỏi: "Là ai?”
“Là tôi, Ngô Xuân Nghiên.”
Ngoài cửa, giọng của Ngô Xuân Nghiên truyền tới nghe có chút mệt mỏi nhưng là Du Hành lại nghe được không chỉ có một người, có người đi qua đi lại bóp cái bật lửa, lạch cạch lạch cạch vang lên.
Cậu không có mở cửa mà hỏi: "Có chuyện gì sao?”
“Cậu mở cửa ra trước đã.”
“Không có việc gì thì tôi phải đi ngủ rồi.” Đây là lần đầu tiên Du Hành không để cho chị ta mặt mũi như vậy.
Ngoài cửa Ngô Xuân Ngiên có chút không chịu nổi, người đàn ông bên cạnh chị ta trực tiếp đi đập cửa, làm cho chị ta bị dọa giật mình vội chạy nhanh theo ngăn lại: "Ai! Từ tiên sinh đừng kích động, giờ là hơn nửa đêm rồi đừng làm phiền đến người khác.”
Từ Hạo không cho việc đó là đúng, lại đập thêm mấy cái kêu gào: "Mở cửa nhanh nếu không thì ông đây sẽ tông cửa vào.”
Ngô Xuân Nghiên gấp đến độ xoay quanh: "Có chuyện gì từ từ nói!”
“Đây là nơi nào mà dân lang thang cũng đến gây sự?” Trương Thao cũng đi ra, vẻ mặt bất mãn.
Du Hành nghe được ba chữ Từ tiên sinh, mặc dù nói rất nhiều người mang họ Từ, nhưng cậu vẫn cảm thấy Từ tiên sinh ngoài cửa này rất có thể là anh trai của Từ Vi.
Đây là phiền toái tìm tới cửa, nếu như sợ thì sau này ai cũng có thể tới mà đạp lên chân một cước.
Du Hành nói với Trương Thao: "Lấy dao trong nhà bếp ra đây.”
Sau đó mới mở cửa đi ra. Trong tay cậu ánh sáng đèn pin chiếu thẳng tắp, Từ Hạo híp híp mắt, cơn tức dâng lên, mắng lớn: "Soi cái gì mà soi, mày mù à?"
Du Hành thấy ngoài cửa ngoại trừ Ngô Xuân Nghiên ra còn có hai người đàn ông khác, một người nghe thanh âm là cái người Từ tiên sinh kia, lớn lên không cao hơn một mét sau, người còn lại lớn lên thì cường tráng hơn chút.
Không để ý tới anh ta,Du Hành trực tiếp tìm Ngô Xuân Nghiên để nói chuyện: "Chị Ngô hơn nửa đêm tìm tôi có việc gì?” Ngô Xuân Nghiên cho dù không biết nhà cậu có trẻ nhỏ nhưng Thường Hân đang mang thai cái này hẳn là chị ta nhớ rõ chứ? Hơn nửa đêm làm phiền người khác thật không thể nói nổi.
Ngô Xuân Nghiên hơi ngượng ngùng, chị ta nhìn Du Hành xong lại nhìn đến hai người đàn ông kia, người phụ nữ mạnh mẽ quả quyết không còn lại một chút nào.
“Ngũ tiên sinh... cái này nhà cậu người trong nhà ít ở căn phòng này cũng có chút lãng phí. Hôm nay tới đây không ít những vị khách mới, cậu xem.... có thể hay không nhường lại căn phòng này, tôi mở cho cậu một căn phòng khác.”
Lời này nói ra rất không có đạo lý.
Du Hành cười ha hát mà đi ra:” Chị Ngô, chị nói những lời này rất không có ý nghĩa. Lúc trước đã nói gì có phải chị đã quên? Trình độ phục vụ của chị rất tốt, đêm nay nói những lời này không phải rất không phù hợp với tài nghệ của chị thường ngày.”
Đem Ngô Xuân Nghiên nhìn đến ánh mắt né tránh, những lời nói khác đều không thể nói được ra.
Từ Hạo nói thẳng: “Nói nhiều như vậy làm gì? Rốt cuộc đổi hay không đổi, căn phòng này tôi đã ngắm thấy được, liền phải ở, mày dọn nhanh đi.” Nói rồi dùng tay đi gẩy Du Hành không nghĩ tới không thúc được, anh ta hơi ngẩng đầu, thấy Du Hành giễu cợt nhìn anh ta, bỗng nhiên lại tức giận, tung một đấm đầu tiên tới.
Du Hành một tay tiếp được, một tay khác hướng mặt Từ Hạo đập tới, đem người đánh tới bò trên mặt đất. Từ Hạo che miệng bò dậy, có máu chảy xuống dưới.
“A!” Ngô Xuân Nghiên liền hét một tiếng.
Nằm trên mặt đất là một cái răng, nhìn thấy rất rõ trên thảm màu cam.
“Thứ không nên nói thì đừng nói, nếu muốn làm người câm điếc thì để tôi thành toàn tâm nguyện.” Du Hành lạnh lùng nói, bàn tay cầm đèn pin vẫy vẫy.
Vừa rồi là cậu dùng đèn pin đập nên bên trên vẫn còn vết máu. Thoạt nhìn có thể thấy được cậu dùng lực lớn như thế nào. Từ Hạo oán hận mà trừng cậu, nhưng chính anh ta cũng không mở được miệng để nói chuyện được.
Sự việc phát sinh ra quá nhanh, Từ Huy bên cạnh lúc này mới kịp phản ứng giận dữ nói: "Đmm!" sau đó liền nhào vào Du Hành. Du Hành một cước đem người cản lại lặp lại chiêu cũ nặng nề mà đập tới. Lần này là dùng tới toàn bộ sức lực, đánh liền mấy cái khiến mặt Từ Huy sưng vù.
Từ Huy bị sặc máu trong miệng đến ho khan vài tiếng, hướng mặt đất ho ra hai cục nước cả bọt lẫn máu, cùng với đó là bốn cái răng cũng văng ra ngoài.
“Không nói được tiếng người thì đừng nói.” Du Hành giận dữ nhưng ngược lại âm trầm mà cười lớn, quay đầu nhìn về phía Ngô Xuân Nghiên: "Chị Ngô lời chị vừa nói có chắc không?”
Ngô Xuân Nghiên quả thực sợ đến choáng váng.
Tại trong mắt chị ta, Ngũ Hằng Nhạc là một người đàn ông thật thà và thông minh, giống như rất nhiều người đàn ông bình thường khác. Cho nên chị ta mới chính mình lúc này gặp phải vấn đề khó, vì bảo vệ lợi ích của chính mình nên mới đem lợi ích của Ngũ Hằng Nhạc hi sinh mất.
Đám người này cũng không phải là dễ trêu trọc, từ lúc chị ta tiếp đãi đã biết rõ. Tất cả họ tới từ Từ gia thôn, có cùng ý nghĩ đen tối, ngay từ đầu chị ta đã đoán được sẽ không quản lí được họ.
Thế nhưng làm gì có biện pháp? Khách của mình tới mình có thể đuôi đi sao? Đuổi phải đi ra ngoài? Mình cũng không thể nhìn thấy người ta chịu khổ được.
Không thể làm gì khác hơn ngoài việc sắp xếp phòng cho từng như, nhiều người lại hỗn tạp, sắp xếp đến tối, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thì một đám người đến gõ cửa phòng chị ta. Bốn năm người đàn ông đứng ở ngoài cửa làm chị ta cực kì sợ.
Bọn họ nói căn phòng quá nhỏ nhất định phải đổi sang căn to hơn. Thế nhưng tầng mười tầng mười một đã sớm đầy người. Chính là bọn họ lại chọn trúng phòng 1101, chị ta khuyên can mãi nhưng thực sự không có biện pháp, đành phải dẫn bọn họ lên đây. Chỉ mong rằng Ngũ Hằng Nhạc biết rõ đám người này không dễ chọc, có thể chủ động nhường lại.
Hiện giờ vẫn còn ba người đàn ông chờ trong phòng chị ta chờ kết quả đấy!
“Ngũ...Ngũ tiên sinh.” Ngô Xuân Nghiên cũng không biết nên nói từ đâu. Nhìn thấy hai người Từ Hạo xuống dưới tầng chị biết rõ là bọn họ đi gọi người đến giúp đỡ liền nóiDu Hành: “Bọn họ không phải là người biết nói chuyện đạo lý, cậu làm như vậy chắc chắn sẽ bị trả thù.”
“Hai người vừa mới rời đi tên là gì?”
“Người thấp một chút tên là Từ Hạo, còn người kia tên là Từ Huy, bọn họ là anh em họ. “
Du Hành trầm ngâm: “Có phải họ có một người em gái tên Từ Vi hay không?”
Trí nhớ của Ngô Xuân Nghiên rất tốt, hôm nay đăng ký chính là chị ta làm xác thực đúng là như vậy liền gật đầu.
“Đám người đến vào ban ngày hôm nay đều là cùng một thôn?”
Du Hành lại thay đổi chủ đề, tuy rằng Ngô Xuân Nghiên rất sốt ruột muốn xuống dưới tầng nhưng lại e ngại bộ dạng hung ác của Du Hành vừa rồi, không thể không đè xuống sự lo lắng trong lòng mà tiếp tục trả lời: “Đúng vậy, người ở Từ gia thôn đa phần đều là người nhà họ Từ. Cho nên tôi mới nói cho cậu, bọn họ đối ngoại vặn thành một cổ dây thừng, tốt nhất là nên đem phòng nhường lại cho bọn họ. Cậu đánh Từ Hạo cùng Từ Huy, thôn bọn họ trong ngoài nhất định sẽ tìm cậu gây phiền phức!”
“Sao bọn họ lại biết mà tới đây?”
“Nguyên nhân còn có thể là cái gì. Trong thôn bị chìm nên đành phải cùng một chỗ mà tới đây.” Ngô Xuân Nghiên đã thực sự mất bình tĩnh.
Theo ý kiến của chị bây giờ hỏi những vấn đề không đáng kể này, còn không bằng nghĩ xem giải quyết vấn đè mâu thuẫn tiếp theo như thế nào! Có dễ dàng để coi duy trì sự yên bình của khách sạn này không?
“Chị Ngô đừng nóng vội, câu hỏi cuối cùng. Tôi nghe nói những người này ở thôn Từ gia không tính tiền ăn ở?”
“Không sai, cậu không biết. Hầu hết trong số hoj đều là bơi lội tới đây. Ngoại trừ một cài đứa trẻ, mọi người đều bị đông lạnh đến sắc mặt xanh trắng. Chạy nạn tới đây tổng cộng cũng không mang bao nhiêu thứ, tôi sẽ không thu.”
Du Hành xoá bốp mi tâm: “Bữa tối hôm nay, bọn họ ăn như thế nào?”
“Tôi lại cho Vương tiên sinh nhịn cháo....”
Du Hành thật lòng không còn lời nào để nói.
Cậu nhắc nhở qua Ngô Xuân Nghiên, Vương Tự Dũng không phải muốn ở cùng cậu. Kết quả thẳng đến hôm nay, chị ta lại bao người ta ăn ở, yên tâm đem thức ăn cho cậu phụ trách. Hôm nay, không gửi cháo miễn phí cho người ta nữa... Không cẩn thận nói với người ta chính mình tiền nhiều như nước không thèm để ta đến chút thức ăn này sao?
Cậu khó hiểu nhìn Ngô Xuân Nghiên, rõ ràng một tháng trước mới lần đầu tiên gặp gỡ, lại có khả năng biểu hiện ra khôn khéo và cảnh giác. Như thế nào mà mới qua một tháng đã trở thành người mà đến cậu không thể nhận ra?
Ngô Xuân Nghiên bị cậu nhìn đến cả người không được tự nhiên, đè lại cơn tức giận lại sắp bùng lên cô nói: “ Khụ, bây giờ tôi xuống dưới hoà giải. Ngũ tiên sinh bình tĩnh bình tĩnh nghĩ xem nên xin lỗi như thế nào.”
“Chị Ngô, tôi không biết chị làm việc như thế nào mà biến thành người như thế này. Chị rõ ràng có phương pháp tốt hơn để phát huy lòng tốt của mình, mà không phải đem chính mình đặt ngay phía dưới sự nguy hiểm.Khi chị làm những điều này không có suy nghĩ về điều đó trước khách sẽ không vừa lòng ư?”
Nói đến đây, Du Hành nhìn vẻ mặt của Ngô Xuân Nghiên, chị ta có chút mê muội nói: "Vì cái gì mà không vừa lòng?” Lại có chút tức giận nói: "Cuối cùng cậu muốn nói cái gì? Nếu không có gì thì tôi phải xuống dưới kia ngay.”
Sự tỉnh táo và nhạy bén của Ngô Xuân Nghiên trước đây không thấy đâu nữa. Còn bây giờ chị ta rất nóng nảy, đến nỗi không thể nghe ra được ý nghĩa sâu xa.
Du Hành đành phải đem lời của mình nói đến ra ngoài mặt. Dù sao ở nơi này cũng rất tốt, cậu thực sự không muốn nơi đây không khí ngột ngạt.
Không nghĩ tới vẻ mặt của Ngô Xuân Nghiên không thể tưởng tượng nổi: “Tại sao cậu phải nghĩ như vậy? Trước kia đều là những người khách có lòng tốt, thực sự rất tốt ở chung. Tôi tin tưởng bọn họ chứng kiến người thôn Từ gia hoàn cảnh khó khăn, cũng sẽ giống như tôi lựa chọn làm như vậy. Cậu cũng biết trong tay họ không có nhiều đồ, cuối cùng vẫn là khách sạn của chúng tôi cấp ra ngoài, không phiền cậu nhọc lòng."
Nghe xong lời này, cậu thực sự là thất vọng đến cực độ. Cũng không gửi hy vọng lên trên người Ngô Xuân Nghiên, chị đã không thể thuyết phục được.
Ngô Xuân Nghiên nghiêm mặt nói: "Ngũ tiên sinh, tôi không biết vì sao cậu lại cho rằng tất cả mọi người đều hiểm ác. Tất cả mọi người cũng gặp tai hoạ, phải nên hỗ trợ lẫn nhau. Hay lấy chuyện đêm nay mà nói bọn họ quả thực không nói chuyện đạo lý, chỉ có điều cũng có thể đã hiểu. Các cậu ở căn phòng này quả thực quá lớn, mới ở cũng có ba người. Như vậy thực sự lãng phí không gian. Lẽ ra khi động thủ cậu không nên quá xúc động như vậy, như vậy tạo thành phiền tới rất lớn cho việc quản lý khách sạn.”
“Chuyện này của tôi chị cũng đừng có quản, có lần một thì sẽ có có lần hai. Hôm nay là sở hữu căn phòng này, ngày mai sẽ không chỉ chừng này. Tôi chắc chắn sẽ không nhượng bộ hoàn toàn. Bọn họ muốn đánh thì cứ đến, tôi tiếp. Chính chị còn phải tự mình bảo trọng.” Du Hành đối với Ngô Xuân Nghiên lời khuyên cuối cùng rồi chính mình đem cửa đóng lại.
Ngô Xuân Nghiên cắn môi tạm thời lộ ra vẻ mặt không bằng lòng, chẳng qua hướng về phía cửa cũng không có tác dụng gì. Nhớ tới dưới tầng còn có hai người bị thương, cô liền nhanh chóng chạy xuống dưới.
Du Hành đóng cửa lại, thở dài.
Thật ra, tại càng ngày vàng nhiều người đến sau vào ở, bộ dáng trước kia của Ngô Xuân Nghiên hoàn toàn không có tác dụng. Không phải ai cũng là một người đàn ông tốt và một người phụ nữ.
Cách hữu hiệu nhất để bảo vệ chính mình là sử dụng những thứ trong nhà kho của mình đi lấy lòng một nhóm người khách đến ở trong khách sạn sớm nhất, không chỉ có thể phân tán vật mang những mối uy hiếp bên trong mà còn có thể thu nạp lòng người.
Một nhóm người khách đã bị phân tán, lợi ích của bọn họ ngược lại, lại càng dễ dàng động đến. Hơn nữa Ngô Xuân Nghiên ra một bước đi rất đẹp, giành được sự ưu ái hầu hết của mọi người.
Sau khi đi đến chỗ Lý Lệ hôm nay, Du Hành không xuống tầng thêm một lần nào nữa nhưng lại nghe được một số tin tức khi đi vứt túi rác.
Tầng mười một cái kia hộ đã từng hơn nửa đem tìm thấy được chăn, mền, cuối cùng tìm thấy người đàn ông của gia đình Lý Lệ, là người nói lắm. Có một số lời phàn nàn truyền ra từ cánh cửa khép hờ nhà anh ta: Những người đến hôm nay nghe nói đều cùng đến từ một thôn. Đều không phải trả phí chỗ ở!
Anh ta càu nhàu về việc chính mình phải trả một cái giá rất lớn mới lên ở được trên tầng mười một, hiện tại những người này không cần phí một hột cơm liền đã đến ở, trong nội tâm liền rất khó chịu.
Giọng rất lớn, Du Hành nghi ngờ anh ta đang nói cho tất cả mọi người ở trên tầng này nghe được.
Chỉ là Du Hành tưởng, nghĩ rằng đám người này là một thôn, những người khác thậm chí sợ hãi không dám xuất hiện. Người ta nhiều người lực lượng lớn, họ có thể làm gì? Chỉ có thể không bằng lòng trong nội tâm mà thôi. Mà phần không vừa lòng này chỉ có thể là rơi trên đầu người phục vụ là Ngô Xuân Nghiên: dựa vào đâu mà không công bằng như vậy?
Lấy phí ăn ở của người trong thôn, Ngô Xuân Nghiên liền mất lòng những người khách trước đó.
Ban đầu cậu vốn nghĩ rằng Ngô Xuân Nghiên sẽ không làm điều mâu thuẫn này, không nghĩ tới chị ta thực sự làm, nhìn cô vừa mới nói chuyện bằng vẻ mặt cậu vẫn không cảm thấy trong đó có vấn đề?
Phải biết rằng, khi đám người kia đến trước Lý Lệ, Ngô Xuân Nghiên bọn họ phải bỏ ra một vài ngày, đăng kí, phân chia thu phí ăn ở. Ngay cả khi không có thức ăn, họ sẽ thu lấy một ít vật phẩm tượng trưng.
Cũng không phải là không có sự thiếu thốn vật tư thực sự, thậm chí là không có cả đồ ăn cho người ta. Lúc ấy chị ta phải làm như thế nào? Mỗi hộ của đình sẽ được huy động để quyên góp lương thực, thực phẩm. Đương nhiên nhà người ta cho dù có cái gì, cũng có khả năng cao là không cho người xa lạ nhiều thứ. Giống như nhà Du Hành, bọn họ cũng chỉ chp tượng trưng hai chai nước khoáng. Cuối cùng vẫn chính là Ngô xuân Nghiên bọn họ lấy tiền túi, mau lấy hai túi gạo và các thực phẩm khác cùng với bếp cồn.
Mọi thứ thực sự rất đẹp, không chỉ trái tim của những người đó rất biết ơn mà những người khác cũng sẽ nghĩ rằng Ngô Xuân Nghiên thực sự tốt bụng, không làm khó dễ bọn họ thay đổi quyên tặng. Cũng là chuyện này lại để cho đám người đến sau vào ở, tương đối nghe theo sự quản lý của Ngô Xuân Nghiên, họ cho rằng chị ta là người có lòng tốt.
Ai mà không có lúc khó khăn, đám người giao tiếp cùng Ngô Xuân Nghiên rất tốt, sau này rất khó để bảo vệ mình đi ra khỏi cửa.
Rõ ràng có những tiền lệ tốt như vậy trong quá khứ nhưng Ngô Xuân Nghiên đã không sử dụng nó. Du Hành sẽ không tin là Từ Hạo chỉ vì em gái Từ Vi cùng em rể tương lai đến tìm cậu gây phiền toái, khẳng định còn có thăm dò điểm mấu chốt của Ngô Xuân Nghiên.
Điểm mấu chốt của chị ta đã bị mọi người dò xét nhiều lần, nhưng chị ta lại không cảm nhận được điều đó. Thậm chí còn coi thường khuôn mặt trung thực mà coi rằng đã ngụy trang để giảm bớt sự hung hăng của mình, đặc biệt khi phân tích với chị ta, chị ta còn không cho rằng đúng. Ngược lại ra vẻ mình là một tiểu nhân tâm cơ khó lường.
Tiền tài động đến nhân tâm, chưa nói tới người trông coi thoạt nhìn yếu ớt như vậy nữa.
Hiện tại đoạt phòng chỉ là khởi đầu, tiếp qua hai ngày nhà kho có khả năng muốn giữ cũng khó. Vào thời điểm đó vì sợ mọi người trong thôn sợ hãi, cùng đối với đám người Ngô Xuân Nghiên không vừa lòng, rất khó có người vì bọn họ mà bốn cái ra mặt.
Trừ khi Ngô Xuân Nghiên đưa ra một số vật tư và một món hời, thu hút số lượng người cạnh tranh với người trong thôn không bằng thì phần chiến thắng sẽ rất nhỏ. Chẳng qua là xem biểu hiện đem nay của Ngô Xuân Nghiên, cô không nhất thiết phải làm điều này.
Du Hành nghĩ nghĩ và nói với Trương Thao: "Tôi sẽ đi xuống một chuyến, anh ở đây trông coi nhà. Ngoại trừ tôi ra thì ai anh cũng không được mở cửa. Nếu có người muốn xông vào, dao trên tay anh lập tức đâm tới, đầu năm nay giết người không phạm pháp.”
“Ách, ừ.” Trương Thao như lần đầu tiên nhìn thấy Du Hành, chỉ ngây ngây mà đồng ý nhìn bóng lưng cậu biến mất tại hành lang.
“Đúng vậy, lúc cậu đi ra ngoài, Lý Lệ đã đến đây còn chuyển rất nhiều đồ đến.” Trương Thao chỉ về một hướng.
Du Hành vừa nhìn sang liền giật mình, thực sự rất nhiều thứ, bốn túi gạo, ba thùng mì ăn liền, hai thùng sữa bò còn có một thùng đồ hộp. Cậu nhìn một chút, còn là thịt bò đóng hộp.
“Trời ơi, Lý Lệ cho chúng ta nhiều đồ thế làm gì?” Chỗ này đủ làm lương thực dự trữ cho bọn họ.
Trương Thao cũng cảm thấy kỳ quặc: “Tôi cũng không rõ lắm, lúc cô ta gõ cửa, bên ngoài đã để nhiều đồ như thế rồi. Tôi cũng chẳng hiểu cô ta mang lên kiểu gì. Nói rằng do trước đây không biết Bình An nhà chúng ta đã sinh nên không chuẩn bị quà gặp mặt nên lần này bổ sung. Ngăn cản cũng không ngăn được, người thì chạy trốn nhanh, tôi sợ đồ vật bị người khác lấy đi nên trước hết đã chuyển vào tới.”
“Tôi xuống dưới tìm cô ta”
“Đi đi đi đi, cái này quà gặp mặt cũng quá quý trọng rồi, lại không phải thân thích không phải bằng hữu, làm gì còn ý tứ đem trả người ta.”
Gỗ cửa một lúc Lý Lệ rất nhanh đã mở cửa ra, cô ta nhìn cậu liền cười nói: "Tôi biết cậu sẽ đến, mau vào trong ngồi đi.”
Trong phòng trống rỗng, có hai phòng và một phòng khách, chỉ có điều so với bọn cậu ở trong gian phòng nhỏ kia là đã hơn rất nhiều rồi, phòng khách cũng hẹp hẹp. Hai người sau khi ngồi xuống thì Lý Lệ nói: "Tôi biết cậu là vì vài thứ kia mà tới, những đồ kia là quà gặp mặt của tôi với đứa bé.”
Du Hành nhíu mày: "Quà này cũng quá lớn rồi.”
Lý Lệ lắc đầu nói: "Tôi vừa mới đi lúc cậu không có ở đó, cậu hẳn là từ bên ngoài trở về đúng không? Vậy hẳn là hôm nay cậu đã chứng kiến không ít người đến ở khách sạn?”
“Ừ, chị biết bọn họ từ đâu mà tới?”
“Tôi không biết, nhưng tôi cũng thấy Từ Vi trong đám người đó, cô ta là mẹ đẻ của Vương Bối Bối, bên cạnh cô ta chính là anh trai của cô ta, tôi còn nhớ rõ lắm.” Lý Lệ cười lạnh: "Tin tưởng đợi không được bao lâu,Vương Tự Dũng sẽ nhận lại với người ta. Anh ta là đồ hèn nhát, nhưng anh trai Từ Vi lại cho anh ta can đảm. Trong phòng tôi chứa nhiều đồ như vậy, nhất định chúng sẽ để ý tới. Để bọn họ được lợi còn không bằng tôi đem cho các cậu.”
Du Hành cười khổ. Chị ta chuyển nhiều đồ vậy lên lầu như vậy, khẳng định đã có người nhìn thấy. Nếu như muốn làm làm loạn thì cũng sẽ làm ngay thôi.
Chỉ có điều những thứ đồ ăn kia, cậu thực sự cảm động.
“Sữa bò với đồ hộp tôi lấy. Những thứ khác coi như tôi giúp cchị bảo quản. Chờ chị cần thì đến lấy lại.” Sữa bò với đồ hộp kia coi như là thù lao cho việc đã giúp chị ta bảo quản đồ ăn.
Lý Lệ quả thực đáng thương. Chỉ là người đáng thương ở thời mạt thế có cả ngàn cả vạn. Cậu không quan tâm tới anh em nhà Từ Vi kia, chỉ cần không liên quan gì tới an toàn của nhóm cậu là được.
Lý Lệ cười nói: "Cảm ơn.”
Đến buổi tối, tầng mười một còn có người ở chuyển đến dọn đi, xem ra đã có người đến ở. Kết quả là đến buổi tối, ngay cả đứa nhỏ uống hết sữa xong cũng đã ngủ rồi thì có người gõ cửa. Ngũ Bình Ăn bị dọa sợ tỉnh dậy, oa oa khóc, sau đó tất cả mọi người trong cùng một nhà đều tỉnh dậy.
Du Hành mang theo cơn tức giận đi mở cửa, hỏi: "Là ai?”
“Là tôi, Ngô Xuân Nghiên.”
Ngoài cửa, giọng của Ngô Xuân Nghiên truyền tới nghe có chút mệt mỏi nhưng là Du Hành lại nghe được không chỉ có một người, có người đi qua đi lại bóp cái bật lửa, lạch cạch lạch cạch vang lên.
Cậu không có mở cửa mà hỏi: "Có chuyện gì sao?”
“Cậu mở cửa ra trước đã.”
“Không có việc gì thì tôi phải đi ngủ rồi.” Đây là lần đầu tiên Du Hành không để cho chị ta mặt mũi như vậy.
Ngoài cửa Ngô Xuân Ngiên có chút không chịu nổi, người đàn ông bên cạnh chị ta trực tiếp đi đập cửa, làm cho chị ta bị dọa giật mình vội chạy nhanh theo ngăn lại: "Ai! Từ tiên sinh đừng kích động, giờ là hơn nửa đêm rồi đừng làm phiền đến người khác.”
Từ Hạo không cho việc đó là đúng, lại đập thêm mấy cái kêu gào: "Mở cửa nhanh nếu không thì ông đây sẽ tông cửa vào.”
Ngô Xuân Nghiên gấp đến độ xoay quanh: "Có chuyện gì từ từ nói!”
“Đây là nơi nào mà dân lang thang cũng đến gây sự?” Trương Thao cũng đi ra, vẻ mặt bất mãn.
Du Hành nghe được ba chữ Từ tiên sinh, mặc dù nói rất nhiều người mang họ Từ, nhưng cậu vẫn cảm thấy Từ tiên sinh ngoài cửa này rất có thể là anh trai của Từ Vi.
Đây là phiền toái tìm tới cửa, nếu như sợ thì sau này ai cũng có thể tới mà đạp lên chân một cước.
Du Hành nói với Trương Thao: "Lấy dao trong nhà bếp ra đây.”
Sau đó mới mở cửa đi ra. Trong tay cậu ánh sáng đèn pin chiếu thẳng tắp, Từ Hạo híp híp mắt, cơn tức dâng lên, mắng lớn: "Soi cái gì mà soi, mày mù à?"
Du Hành thấy ngoài cửa ngoại trừ Ngô Xuân Nghiên ra còn có hai người đàn ông khác, một người nghe thanh âm là cái người Từ tiên sinh kia, lớn lên không cao hơn một mét sau, người còn lại lớn lên thì cường tráng hơn chút.
Không để ý tới anh ta,Du Hành trực tiếp tìm Ngô Xuân Nghiên để nói chuyện: "Chị Ngô hơn nửa đêm tìm tôi có việc gì?” Ngô Xuân Nghiên cho dù không biết nhà cậu có trẻ nhỏ nhưng Thường Hân đang mang thai cái này hẳn là chị ta nhớ rõ chứ? Hơn nửa đêm làm phiền người khác thật không thể nói nổi.
Ngô Xuân Nghiên hơi ngượng ngùng, chị ta nhìn Du Hành xong lại nhìn đến hai người đàn ông kia, người phụ nữ mạnh mẽ quả quyết không còn lại một chút nào.
“Ngũ tiên sinh... cái này nhà cậu người trong nhà ít ở căn phòng này cũng có chút lãng phí. Hôm nay tới đây không ít những vị khách mới, cậu xem.... có thể hay không nhường lại căn phòng này, tôi mở cho cậu một căn phòng khác.”
Lời này nói ra rất không có đạo lý.
Du Hành cười ha hát mà đi ra:” Chị Ngô, chị nói những lời này rất không có ý nghĩa. Lúc trước đã nói gì có phải chị đã quên? Trình độ phục vụ của chị rất tốt, đêm nay nói những lời này không phải rất không phù hợp với tài nghệ của chị thường ngày.”
Đem Ngô Xuân Nghiên nhìn đến ánh mắt né tránh, những lời nói khác đều không thể nói được ra.
Từ Hạo nói thẳng: “Nói nhiều như vậy làm gì? Rốt cuộc đổi hay không đổi, căn phòng này tôi đã ngắm thấy được, liền phải ở, mày dọn nhanh đi.” Nói rồi dùng tay đi gẩy Du Hành không nghĩ tới không thúc được, anh ta hơi ngẩng đầu, thấy Du Hành giễu cợt nhìn anh ta, bỗng nhiên lại tức giận, tung một đấm đầu tiên tới.
Du Hành một tay tiếp được, một tay khác hướng mặt Từ Hạo đập tới, đem người đánh tới bò trên mặt đất. Từ Hạo che miệng bò dậy, có máu chảy xuống dưới.
“A!” Ngô Xuân Nghiên liền hét một tiếng.
Nằm trên mặt đất là một cái răng, nhìn thấy rất rõ trên thảm màu cam.
“Thứ không nên nói thì đừng nói, nếu muốn làm người câm điếc thì để tôi thành toàn tâm nguyện.” Du Hành lạnh lùng nói, bàn tay cầm đèn pin vẫy vẫy.
Vừa rồi là cậu dùng đèn pin đập nên bên trên vẫn còn vết máu. Thoạt nhìn có thể thấy được cậu dùng lực lớn như thế nào. Từ Hạo oán hận mà trừng cậu, nhưng chính anh ta cũng không mở được miệng để nói chuyện được.
Sự việc phát sinh ra quá nhanh, Từ Huy bên cạnh lúc này mới kịp phản ứng giận dữ nói: "Đmm!" sau đó liền nhào vào Du Hành. Du Hành một cước đem người cản lại lặp lại chiêu cũ nặng nề mà đập tới. Lần này là dùng tới toàn bộ sức lực, đánh liền mấy cái khiến mặt Từ Huy sưng vù.
Từ Huy bị sặc máu trong miệng đến ho khan vài tiếng, hướng mặt đất ho ra hai cục nước cả bọt lẫn máu, cùng với đó là bốn cái răng cũng văng ra ngoài.
“Không nói được tiếng người thì đừng nói.” Du Hành giận dữ nhưng ngược lại âm trầm mà cười lớn, quay đầu nhìn về phía Ngô Xuân Nghiên: "Chị Ngô lời chị vừa nói có chắc không?”
Ngô Xuân Nghiên quả thực sợ đến choáng váng.
Tại trong mắt chị ta, Ngũ Hằng Nhạc là một người đàn ông thật thà và thông minh, giống như rất nhiều người đàn ông bình thường khác. Cho nên chị ta mới chính mình lúc này gặp phải vấn đề khó, vì bảo vệ lợi ích của chính mình nên mới đem lợi ích của Ngũ Hằng Nhạc hi sinh mất.
Đám người này cũng không phải là dễ trêu trọc, từ lúc chị ta tiếp đãi đã biết rõ. Tất cả họ tới từ Từ gia thôn, có cùng ý nghĩ đen tối, ngay từ đầu chị ta đã đoán được sẽ không quản lí được họ.
Thế nhưng làm gì có biện pháp? Khách của mình tới mình có thể đuôi đi sao? Đuổi phải đi ra ngoài? Mình cũng không thể nhìn thấy người ta chịu khổ được.
Không thể làm gì khác hơn ngoài việc sắp xếp phòng cho từng như, nhiều người lại hỗn tạp, sắp xếp đến tối, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thì một đám người đến gõ cửa phòng chị ta. Bốn năm người đàn ông đứng ở ngoài cửa làm chị ta cực kì sợ.
Bọn họ nói căn phòng quá nhỏ nhất định phải đổi sang căn to hơn. Thế nhưng tầng mười tầng mười một đã sớm đầy người. Chính là bọn họ lại chọn trúng phòng 1101, chị ta khuyên can mãi nhưng thực sự không có biện pháp, đành phải dẫn bọn họ lên đây. Chỉ mong rằng Ngũ Hằng Nhạc biết rõ đám người này không dễ chọc, có thể chủ động nhường lại.
Hiện giờ vẫn còn ba người đàn ông chờ trong phòng chị ta chờ kết quả đấy!
“Ngũ...Ngũ tiên sinh.” Ngô Xuân Nghiên cũng không biết nên nói từ đâu. Nhìn thấy hai người Từ Hạo xuống dưới tầng chị biết rõ là bọn họ đi gọi người đến giúp đỡ liền nóiDu Hành: “Bọn họ không phải là người biết nói chuyện đạo lý, cậu làm như vậy chắc chắn sẽ bị trả thù.”
“Hai người vừa mới rời đi tên là gì?”
“Người thấp một chút tên là Từ Hạo, còn người kia tên là Từ Huy, bọn họ là anh em họ. “
Du Hành trầm ngâm: “Có phải họ có một người em gái tên Từ Vi hay không?”
Trí nhớ của Ngô Xuân Nghiên rất tốt, hôm nay đăng ký chính là chị ta làm xác thực đúng là như vậy liền gật đầu.
“Đám người đến vào ban ngày hôm nay đều là cùng một thôn?”
Du Hành lại thay đổi chủ đề, tuy rằng Ngô Xuân Nghiên rất sốt ruột muốn xuống dưới tầng nhưng lại e ngại bộ dạng hung ác của Du Hành vừa rồi, không thể không đè xuống sự lo lắng trong lòng mà tiếp tục trả lời: “Đúng vậy, người ở Từ gia thôn đa phần đều là người nhà họ Từ. Cho nên tôi mới nói cho cậu, bọn họ đối ngoại vặn thành một cổ dây thừng, tốt nhất là nên đem phòng nhường lại cho bọn họ. Cậu đánh Từ Hạo cùng Từ Huy, thôn bọn họ trong ngoài nhất định sẽ tìm cậu gây phiền phức!”
“Sao bọn họ lại biết mà tới đây?”
“Nguyên nhân còn có thể là cái gì. Trong thôn bị chìm nên đành phải cùng một chỗ mà tới đây.” Ngô Xuân Nghiên đã thực sự mất bình tĩnh.
Theo ý kiến của chị bây giờ hỏi những vấn đề không đáng kể này, còn không bằng nghĩ xem giải quyết vấn đè mâu thuẫn tiếp theo như thế nào! Có dễ dàng để coi duy trì sự yên bình của khách sạn này không?
“Chị Ngô đừng nóng vội, câu hỏi cuối cùng. Tôi nghe nói những người này ở thôn Từ gia không tính tiền ăn ở?”
“Không sai, cậu không biết. Hầu hết trong số hoj đều là bơi lội tới đây. Ngoại trừ một cài đứa trẻ, mọi người đều bị đông lạnh đến sắc mặt xanh trắng. Chạy nạn tới đây tổng cộng cũng không mang bao nhiêu thứ, tôi sẽ không thu.”
Du Hành xoá bốp mi tâm: “Bữa tối hôm nay, bọn họ ăn như thế nào?”
“Tôi lại cho Vương tiên sinh nhịn cháo....”
Du Hành thật lòng không còn lời nào để nói.
Cậu nhắc nhở qua Ngô Xuân Nghiên, Vương Tự Dũng không phải muốn ở cùng cậu. Kết quả thẳng đến hôm nay, chị ta lại bao người ta ăn ở, yên tâm đem thức ăn cho cậu phụ trách. Hôm nay, không gửi cháo miễn phí cho người ta nữa... Không cẩn thận nói với người ta chính mình tiền nhiều như nước không thèm để ta đến chút thức ăn này sao?
Cậu khó hiểu nhìn Ngô Xuân Nghiên, rõ ràng một tháng trước mới lần đầu tiên gặp gỡ, lại có khả năng biểu hiện ra khôn khéo và cảnh giác. Như thế nào mà mới qua một tháng đã trở thành người mà đến cậu không thể nhận ra?
Ngô Xuân Nghiên bị cậu nhìn đến cả người không được tự nhiên, đè lại cơn tức giận lại sắp bùng lên cô nói: “ Khụ, bây giờ tôi xuống dưới hoà giải. Ngũ tiên sinh bình tĩnh bình tĩnh nghĩ xem nên xin lỗi như thế nào.”
“Chị Ngô, tôi không biết chị làm việc như thế nào mà biến thành người như thế này. Chị rõ ràng có phương pháp tốt hơn để phát huy lòng tốt của mình, mà không phải đem chính mình đặt ngay phía dưới sự nguy hiểm.Khi chị làm những điều này không có suy nghĩ về điều đó trước khách sẽ không vừa lòng ư?”
Nói đến đây, Du Hành nhìn vẻ mặt của Ngô Xuân Nghiên, chị ta có chút mê muội nói: "Vì cái gì mà không vừa lòng?” Lại có chút tức giận nói: "Cuối cùng cậu muốn nói cái gì? Nếu không có gì thì tôi phải xuống dưới kia ngay.”
Sự tỉnh táo và nhạy bén của Ngô Xuân Nghiên trước đây không thấy đâu nữa. Còn bây giờ chị ta rất nóng nảy, đến nỗi không thể nghe ra được ý nghĩa sâu xa.
Du Hành đành phải đem lời của mình nói đến ra ngoài mặt. Dù sao ở nơi này cũng rất tốt, cậu thực sự không muốn nơi đây không khí ngột ngạt.
Không nghĩ tới vẻ mặt của Ngô Xuân Nghiên không thể tưởng tượng nổi: “Tại sao cậu phải nghĩ như vậy? Trước kia đều là những người khách có lòng tốt, thực sự rất tốt ở chung. Tôi tin tưởng bọn họ chứng kiến người thôn Từ gia hoàn cảnh khó khăn, cũng sẽ giống như tôi lựa chọn làm như vậy. Cậu cũng biết trong tay họ không có nhiều đồ, cuối cùng vẫn là khách sạn của chúng tôi cấp ra ngoài, không phiền cậu nhọc lòng."
Nghe xong lời này, cậu thực sự là thất vọng đến cực độ. Cũng không gửi hy vọng lên trên người Ngô Xuân Nghiên, chị đã không thể thuyết phục được.
Ngô Xuân Nghiên nghiêm mặt nói: "Ngũ tiên sinh, tôi không biết vì sao cậu lại cho rằng tất cả mọi người đều hiểm ác. Tất cả mọi người cũng gặp tai hoạ, phải nên hỗ trợ lẫn nhau. Hay lấy chuyện đêm nay mà nói bọn họ quả thực không nói chuyện đạo lý, chỉ có điều cũng có thể đã hiểu. Các cậu ở căn phòng này quả thực quá lớn, mới ở cũng có ba người. Như vậy thực sự lãng phí không gian. Lẽ ra khi động thủ cậu không nên quá xúc động như vậy, như vậy tạo thành phiền tới rất lớn cho việc quản lý khách sạn.”
“Chuyện này của tôi chị cũng đừng có quản, có lần một thì sẽ có có lần hai. Hôm nay là sở hữu căn phòng này, ngày mai sẽ không chỉ chừng này. Tôi chắc chắn sẽ không nhượng bộ hoàn toàn. Bọn họ muốn đánh thì cứ đến, tôi tiếp. Chính chị còn phải tự mình bảo trọng.” Du Hành đối với Ngô Xuân Nghiên lời khuyên cuối cùng rồi chính mình đem cửa đóng lại.
Ngô Xuân Nghiên cắn môi tạm thời lộ ra vẻ mặt không bằng lòng, chẳng qua hướng về phía cửa cũng không có tác dụng gì. Nhớ tới dưới tầng còn có hai người bị thương, cô liền nhanh chóng chạy xuống dưới.
Du Hành đóng cửa lại, thở dài.
Thật ra, tại càng ngày vàng nhiều người đến sau vào ở, bộ dáng trước kia của Ngô Xuân Nghiên hoàn toàn không có tác dụng. Không phải ai cũng là một người đàn ông tốt và một người phụ nữ.
Cách hữu hiệu nhất để bảo vệ chính mình là sử dụng những thứ trong nhà kho của mình đi lấy lòng một nhóm người khách đến ở trong khách sạn sớm nhất, không chỉ có thể phân tán vật mang những mối uy hiếp bên trong mà còn có thể thu nạp lòng người.
Một nhóm người khách đã bị phân tán, lợi ích của bọn họ ngược lại, lại càng dễ dàng động đến. Hơn nữa Ngô Xuân Nghiên ra một bước đi rất đẹp, giành được sự ưu ái hầu hết của mọi người.
Sau khi đi đến chỗ Lý Lệ hôm nay, Du Hành không xuống tầng thêm một lần nào nữa nhưng lại nghe được một số tin tức khi đi vứt túi rác.
Tầng mười một cái kia hộ đã từng hơn nửa đem tìm thấy được chăn, mền, cuối cùng tìm thấy người đàn ông của gia đình Lý Lệ, là người nói lắm. Có một số lời phàn nàn truyền ra từ cánh cửa khép hờ nhà anh ta: Những người đến hôm nay nghe nói đều cùng đến từ một thôn. Đều không phải trả phí chỗ ở!
Anh ta càu nhàu về việc chính mình phải trả một cái giá rất lớn mới lên ở được trên tầng mười một, hiện tại những người này không cần phí một hột cơm liền đã đến ở, trong nội tâm liền rất khó chịu.
Giọng rất lớn, Du Hành nghi ngờ anh ta đang nói cho tất cả mọi người ở trên tầng này nghe được.
Chỉ là Du Hành tưởng, nghĩ rằng đám người này là một thôn, những người khác thậm chí sợ hãi không dám xuất hiện. Người ta nhiều người lực lượng lớn, họ có thể làm gì? Chỉ có thể không bằng lòng trong nội tâm mà thôi. Mà phần không vừa lòng này chỉ có thể là rơi trên đầu người phục vụ là Ngô Xuân Nghiên: dựa vào đâu mà không công bằng như vậy?
Lấy phí ăn ở của người trong thôn, Ngô Xuân Nghiên liền mất lòng những người khách trước đó.
Ban đầu cậu vốn nghĩ rằng Ngô Xuân Nghiên sẽ không làm điều mâu thuẫn này, không nghĩ tới chị ta thực sự làm, nhìn cô vừa mới nói chuyện bằng vẻ mặt cậu vẫn không cảm thấy trong đó có vấn đề?
Phải biết rằng, khi đám người kia đến trước Lý Lệ, Ngô Xuân Nghiên bọn họ phải bỏ ra một vài ngày, đăng kí, phân chia thu phí ăn ở. Ngay cả khi không có thức ăn, họ sẽ thu lấy một ít vật phẩm tượng trưng.
Cũng không phải là không có sự thiếu thốn vật tư thực sự, thậm chí là không có cả đồ ăn cho người ta. Lúc ấy chị ta phải làm như thế nào? Mỗi hộ của đình sẽ được huy động để quyên góp lương thực, thực phẩm. Đương nhiên nhà người ta cho dù có cái gì, cũng có khả năng cao là không cho người xa lạ nhiều thứ. Giống như nhà Du Hành, bọn họ cũng chỉ chp tượng trưng hai chai nước khoáng. Cuối cùng vẫn chính là Ngô xuân Nghiên bọn họ lấy tiền túi, mau lấy hai túi gạo và các thực phẩm khác cùng với bếp cồn.
Mọi thứ thực sự rất đẹp, không chỉ trái tim của những người đó rất biết ơn mà những người khác cũng sẽ nghĩ rằng Ngô Xuân Nghiên thực sự tốt bụng, không làm khó dễ bọn họ thay đổi quyên tặng. Cũng là chuyện này lại để cho đám người đến sau vào ở, tương đối nghe theo sự quản lý của Ngô Xuân Nghiên, họ cho rằng chị ta là người có lòng tốt.
Ai mà không có lúc khó khăn, đám người giao tiếp cùng Ngô Xuân Nghiên rất tốt, sau này rất khó để bảo vệ mình đi ra khỏi cửa.
Rõ ràng có những tiền lệ tốt như vậy trong quá khứ nhưng Ngô Xuân Nghiên đã không sử dụng nó. Du Hành sẽ không tin là Từ Hạo chỉ vì em gái Từ Vi cùng em rể tương lai đến tìm cậu gây phiền toái, khẳng định còn có thăm dò điểm mấu chốt của Ngô Xuân Nghiên.
Điểm mấu chốt của chị ta đã bị mọi người dò xét nhiều lần, nhưng chị ta lại không cảm nhận được điều đó. Thậm chí còn coi thường khuôn mặt trung thực mà coi rằng đã ngụy trang để giảm bớt sự hung hăng của mình, đặc biệt khi phân tích với chị ta, chị ta còn không cho rằng đúng. Ngược lại ra vẻ mình là một tiểu nhân tâm cơ khó lường.
Tiền tài động đến nhân tâm, chưa nói tới người trông coi thoạt nhìn yếu ớt như vậy nữa.
Hiện tại đoạt phòng chỉ là khởi đầu, tiếp qua hai ngày nhà kho có khả năng muốn giữ cũng khó. Vào thời điểm đó vì sợ mọi người trong thôn sợ hãi, cùng đối với đám người Ngô Xuân Nghiên không vừa lòng, rất khó có người vì bọn họ mà bốn cái ra mặt.
Trừ khi Ngô Xuân Nghiên đưa ra một số vật tư và một món hời, thu hút số lượng người cạnh tranh với người trong thôn không bằng thì phần chiến thắng sẽ rất nhỏ. Chẳng qua là xem biểu hiện đem nay của Ngô Xuân Nghiên, cô không nhất thiết phải làm điều này.
Du Hành nghĩ nghĩ và nói với Trương Thao: "Tôi sẽ đi xuống một chuyến, anh ở đây trông coi nhà. Ngoại trừ tôi ra thì ai anh cũng không được mở cửa. Nếu có người muốn xông vào, dao trên tay anh lập tức đâm tới, đầu năm nay giết người không phạm pháp.”
“Ách, ừ.” Trương Thao như lần đầu tiên nhìn thấy Du Hành, chỉ ngây ngây mà đồng ý nhìn bóng lưng cậu biến mất tại hành lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.