Chương 40: Tai nạn thời mạt thế 26
Lục Y
25/11/2019
Editor: Bạch Du
Beta-er: Bạch Thảo
Bọn họ rẽ thuyền đi qua gia nhập vào đội xếp hàng lên tàu.
Trước khi lên tàu Du Hành đã đi hỏi thăm gia đình kia nhưng họ đã không còn ở chỗ cũ.
Sau khi lên thuyền, họ giao bốn cân lương thực, người đàn ông xác định đủ trọng lượng thì vừa mỉm cười vừa nhìn những thứ mà họ mang tới nói: “ Mọi người hãy tìm một chỗ nào đó trên boong tàu rồi đợi nhé, chúng tôi đi kéo phủ tấm bạt nhựa lên lỡ như trời có mưa cũng không lo.”
Đây là một chiếc tàu hàng có kích cỡ khá lớn nên boong tàu cũng rất rộng. Những người lên thuyền từ sáng đều đợi ở đây cả. Nhân viên trên tàu thấy bọn họ có chút của cải bèn đề nghị mỗi người bỏ ra thêm năm cân lương thực thì có thể chia cho một giường ở kí túc xá trong khoang tàu.
“Cho hỏi lúc nào thì tàu xuất phát?”
Người đàn ông nhìn xung quanh một lượt nói: “Nếu thời tiết không thay đổi, thì cũng phải đợi phía trên ngồi đầy người rồi mới đi, cùng lắm là hai đến ba ngày nữa thôi.”
Đi một chuyến cũng phải lấy lại được vốn chứ.
Du Hành gật đầu, cùng Trương Thao đi vào bên trong, theo như lời người kia vừa nói thì xem ra vẫn còn người đến. Bọn họ chọn một góc nhỏ ngồi xuống rồi để hai chiếc thuyền nhựa lên kệ đựng đồ bên cạnh.
Hai người phụ nữ và đứa bé ngồi bên trong, Trương Thao và Du Hành ngồi vây quanh bên ngoài. Những tiếng ồn ào hối hả làm cho Ngũ Bình An tỉnh giấc, há miệng muốn khóc. Vì vậy Ngũ Thường Hân vội vàng dỗ dành thằng bé: “Bình An không khóc, không khóc…cậu cho con ngồi tàu này, nhìn xem…”
Có những người đi qua đi lại làm cho tàu hơi lắc lư, Ngũ Bình An mở to đôi mắt nhìn, chậm rãi nhếch môi cười rộ lên.
Ngũ Thường Hân liền cho thằng bé bú sữa.
Liên tục có người lên tàu, cũng có người vì không có đủ phí tàu nên bị mời xuống, người náo loạn cũng có nhưng bị mấy người đàn ông cao to vạm vỡ trên tàu trực tiếp xử lý mà không nói một câu.
Bên cạnh có người nói thầm: “Mấy người đó nhẫn tâm quá, đều là những con người đáng thương, cho họ lên thì có sao đâu chứ?”
Người vừa nói là một cô gái trẻ, sau đó có một người phụ nữ lớn tuổi quát mắng cô ấy: “Nói nhiều quá!!”
Ngược lại cô gái càng nói to hơn: “Vốn dĩ chính là như thế mà! Mỗi người nộp một cân lương thực đó, vậy vì sao chúng ta lại phải ngủ trên boong tàu?”
“Câm miệng nhanh!”
Mội người đàn ông tuần tra vẫn luôn ngồi trên boong tàu, nở nụ cười nói: “Cô bé! Suy nghĩ rất hay. Không thì tôi đem gạo trả lại cho cháu, cháu cầm gạo xuống tàu nhé?”
Bọn họ không tiếc hai cân gạo của cô bé, điều phiền toái chính là loại người này lải nhải lung tung làm ảnh hưởng tới việc quản lý của họ.
Cô bé im bặt, người phụ nữ lớn tuổi vội vàng cười rồi nói xin lỗi: “Con bé không hiểu chuyện, các vị đại ca từ xa tới đây cũng đã cực khổ rồi, đừng chấp nó. Tôi sẽ dạy dỗ lại nó.”
Du Hành cúi đầu nói: “Chúng ta cứ yên ổn mà đợi ở đây đi, muốn đi đâu hay muốn kết bạn thì gọi tôi và anh Trương.” Cậu chủ yếu là với hai người phụ nữ kia.
“Ừ, chúng tôi biết rồi.”
Đến chiều có một người phụ nữ đến muốn đổi sữa bột với họ. Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào bình sữa trong miệng Ngũ Bình An, nói: “Con của chúng tôi cũng không lớn là bao, lại lâu rồi không được ăn chút đồ ngon, mấy người có thể đổi cho tôi một ít được không?”
Du Hành nghĩ một chút rồi nói: “Một bình đổi lấy một cân đồ ăn.”
“Sao đắt thế? Một bình đổi nửa cân đồ ăn được không?”
Một bình sữa có 900ml, đổi sang cân cũng tương đương với gần một cân. Mà tính ra sữa bột và gạo vốn không cùng giá trị.
“Vậy thì thôi đi.” Du Hành thà để người lớn nhịn ăn cũng sẽ nhường sữa cho trẻ con uống, sữa dù sao cũng nhiều dinh dưỡng hơn.
Lúc trước cậu chuẩn bị hai mươi lăm bình sữa bột, bị Trần Xảo trộm mất một bình. Về sau đứa bé được sinh ra, Ngũ Thường Hân thật sự quá ít sữa, đứa bé hầu như toàn uống sữa bột. Sau này cậu nghe Lý Lệ nói, Ngũ Thường Hân bị suy nhược sau khi sinh, lúc đó không có điều kiện để bồi bổ cho cô nên đành để cô uống sữa bột cùng con, bổ sung dinh dưỡng.
Chính vì thế mà sữa bột hết rất nhanh. Bây giờ Ngũ Bình An mới hơn một tháng tuổi mà sữa bột đã sắp dùng hết nửa rồi.
Bây giờ Ngũ Thường Hân đã không chịu uống nữa, nói rằng cơ thể đã không sao, dành toàn bộ sữa bột nhường lại cho con uống. Dù sao thì bây giờ sữa bột rất khó tìm, đứa bé thì còn quá nhỏ, con đường tương lai vẫn còn dài.
Cậu nghĩ hiện tại bọn họ không có đồ ăn, dùng sữa bột đổi được một chút cũng không tồi nhưng cậu cũng chẳng phải kẻ đần mà đi làm một vụ mua bán lỗ vốn.
Người phụ nữ xụ mặt xuống nói: “Cậu thật sự không đổi à?”
Du Hành quay đầu đi.
Người phụ nữ liền đen mặt rời đi. Một lát sau bên kia truyền đến tiếng kêu khóc của trẻ nhỏ. Trương Thao rướn cổ lên nhìn, bĩu môi nói: “Mọi người biết con của người phụ nữ kia lớn bao nhiêu rồi không? Tôi nhìn thấy phải tầm sáu, bảy tuổi!”
Lý Lệ cũng cau mày: “Sáu, bảy tuổi mà không biết xấu hổ đi tranh sữa với một đứa trẻ sơ sinh?” Lại còn một nửa cân đồ ăn đổi một bình?
Trương Thao vừa liếc nhìn vừa nói: “Tôi thấy đứa trẻ kia được nuông chiều quá.”
Lý Lệ gật đầu, nói:“Đúng vậy.” Bé trai kia lớn tiếng gào lên, la hét muốn uống sữa, đến cô ấy cũng nghe thấy.
“Bình An của chúng ta về sau phải dạy bảo thật tốt, không thể để nó như gấu thế kia được.” Trương Thao rút ra một kết luận.
Du Hành nghe xong cười rộ lên.
Một lúc sau có hai người đàn ông tới, cũng muốn đổi sữa bột.
“Mấy người cùng một nhà à?” Du Hành hỏi về người phụ nữa vừa nãy.
“Đó là em gái tôi.”
“Là vợ của tôi.”
Du Hành cười nói: “Các người có ý gì đây? Mua theo cách cưỡng đoạt?”
Người đàn ông tự xưng là anh trai của người phụ nữ tí tửng cười đùa: “Ôi, anh trai này, làm sao lại nói là mua theo cách cưỡng đoạt chứ? Chúng tôi không phải mang theo đồ để đổi sao? Nửa cân gạo đổi lấy một bình sữa bột, lợi như thế còn gì! Anh xem bình sữa của anh nhỏ như thế, chúng tôi còn bị lỗ đây này.”
Hiếm khi Du Hành thấy được những người không biết xấu hổ đến mức này.
Cậu dứt khoát nói: “Nếu các người muốn đổi thì lấy một cân đồ ăn tới, không thì thôi.”
“Một cân? Sao anh không đi cướp luôn đi!”
“Giá không thể thay đổi.”
Chồng của người phụ nữ kia muốn động thủ, Trương Thao cũng muốn đứng lên, Du Hành kéo anh ta lại, lớn tiếng gọi: “Ông chủ, nơi này có người muốn gây rối, các người mặc kệ sao?”
Người đàn ông đi tuần tra chuyển tầm mắt đến hỏi: “Có chuyện gì?”
Trương Thao đột nhiên nhanh trí, chỉ vào hai người đàn ông trước mặt nói: “Chính là bọn họ, bọn họ muốn đánh người.”
Nắm tay của người đàn ông kia còn chưa kịp thu lại.
Người tuần tra liền đi tới nói: “Các người có quan hệ gì không? Không có việc gì thì đừng có đi lại lung tung, quấy rầy đến người khác.”
“Chúng tôi không quen biết.” Trương Thao nói.
Hai người đàng ông cười trừ: “Không có gì…không có gì…” Rồi vội vàng chạy đi.
“Cảm ơn ông chủ.” Trương Thao cười xoà.
Người đàn ông đi tuần tra cười rồi rời đi.
Việc quản lý trên tàu không tệ, rất ít khi xảy ra tranh cãi. Mọi người đều kiên nhẫn đợi thêm bốn ngày cho đến khi tàu đầy người mới lấy thang dây về để mọi người không tuỳ ý đi lại xung quanh. Cuối cùng thuyền cũng sắp đi rồi.
Thuyền chậm rãi chuyển động, chỉ một lúc sau liền như cá gặp nước, tốc độ băng băng mà chạy.
Du Hành thở một hơi nhẹ nhõm.
Ngày kế tiếp, đầu tiên bọn họ đi vào Lộ Giang, sau đó vào sông Đình. Càng đi về phía bắc, cậu thấy nước ngập càng ít cho đến khi hoàn toàn không thấy nữa.
Có điều gần như không thấy được bất kỳ người dân nào qua lại trên bờ sông. Nhìn xa xa, nhà cửa cũng rất tan hoang.
Du Hành tìm cơ hội hỏi thăm tin tức từ các thuỷ thủ, cậu hỏi xem nơi nào thích hợp để dừng chân,người nhận đồ lúc trước nói thành phố Bích Thương bên kia quản lý tương đối tốt.
“Nơi đó là một cơ sở trồng trọt nổi tiếng, bây giờ đang trong thời gian sản xuất, nghe nói sẽ sớm có điện ”
Du Hành nhớ rất rõ Bích Thương, cơm bọn họ ăn hầu như đều là gạo Bích Thương.
Bọn họ quyết định đi đến thành phố Bích Thương xem xét trước.
Sau khi chạy được sáu ngày, tàu cũng đến thành phố Bích Thương, nhóm người Du Hành rời thuyền, họ dùng CMND và sổ hộ khẩu để đăng ký, nhận được chứng nhận cư trú tạm thời, xem như thành công ở lại đây.
Ở đây có rất nhiều nhà hoang tàn, chủ nhà lúc trước cũng xuôi xuống nam trốn hạn. Nhiều ngôi nhà trong số này bị chính phủ tạm thời thu lại để chứa dân tị nạn.
Sau khi nhóm Du Hành đăng ký, họ cũng được phân cho một căn nhà gồm ba phòng riêng, một phòng khách. Cũng may đồ dùng trong nhà đều còn, cửa và cửa sổ sửa qua một chút là có thể yên tâm vào ở.
Bọn họ đã hết gạo sạch đạn. Sau khi ổn định, ngoại trừ Ngũ Thường Hân ra, ba người còn lại đều ra ngoài tìm việc làm.
Hiện tại thành phố Bích Thương đang trong quá trình xây dựng lại, dọn dẹp đường phố đang là công việc lớn, làm một ngày bao hai bữa, uống cháo khoai cùng bánh ngô, thù lao cũng tương đối khá, mỗi người được bốn cái bánh ngô.
Lúc vừa mới bắt đầu, ba người họ đều cùng làm công việc này. Về sau quen với hoàn cảnh ở đây rồi, Trương Thao tìm một công việc điện để làm, hiện tại thành phố đang sửa chữa mạng lưới điện nên công việc này có nhu cầu công nhân rất lớn, trả công cũng không tệ.
Lý Lệ trước kia là nhân viên bán hàng, tài ăn nói rất tốt, đầu óc cũng lanh lợi, cô ấy rất nhanh liền xin được công việc đăng ký người di cư và phân phối nhà, mọi việc đều thuận lợi, công việc trải qua một cách thoải mái.
Mà Du Hành vì trong lòng có một vài ý tưởng nên không tìm công việc mới. Lúc cậu dọn dẹp đường đi, thấy tiệm sách liền rẽ vào. Chỉ là vì nước quá lớn nên hầu như sách đều bị huỷ hoại. Chưa kể đến khoảng thời gian lạnh giá trước đây, có một hiệu sách còn trống rỗng, Du Hành suy đoán là sách đã bị người ta dọn đi đốt rồi.
Cậu cảm thấy cực kỳ đáng tiếc. Cũng may sau này cậu tìm được rất nhiều sách ở trong thư viện thành phố. Thư viện bảy tầng này được xây ở vị trí cao lại đóng cửa từ lâu nên sách không bị hư hỏng nhiều.
Ban ngày Du Hành nghiên cứu địa hình, ban đêm mới đi vào trong xem xét.
Sau khi mở máy quét mã vạch liền hướng về phía kệ sách, từng quyển sách phát ra ánh sáng được máy quét mă vạch nén lại và tiếp nhận thông tin.
Bức tranh này chắc chắn sẽ gây sốc nhưng điều khiến Du Hành chú ý hơn đó là thu hoạch lúc này.
Cậu ngạc nhiên khi thấy số lượng thu thập lần này từ 0 vọt thẳng lên 4.209.110.
Phần trùng lặp vẫn được tính toán như trước đây.
Du Hành hoàn toàn cảm nhận được mùi vị phất lên sau một đêm, nhịn không được gào lên một tiếng.
Tay cậu run rẩy xem xét lại một lần, sau khi xác nhận cậu lập tức mua dịch gien tu bổ.
Dịch gien tu bổ lập tức hiện ra màu xanh băng, nhìn rất đẹp. Cậu thích thú nhìn mấy lần rồi mới miễn cưỡng để vào ngăn lưu trữ. Đây là mạng lưới mua và bán hàng hóa mà hệ thống trao đổi phụ đi kèm, có thể lưu trữ vĩnh viễn. Cuốn sách trước Du Hành mua đã được trả lại, khẩu súng và viên thuốc “làm sạch đa năng” chưa dùng hết cũng được đặt bên trong.Trên đường về nhà cậu bước từng bước nhỏ.
Cậu vui sướng trong lòng, không thể kìm lại nụ cười trên mặt. Cậu không muốn về nhà bây giờ để bị tra hỏi nên dứt khoát ngồi xếp bằng xuống nghiên cứu hệ thống trao đổi.
Bây giờ cậu là người có số tiền lớn, sau này có thể lựa chọn nhiều thứ hơn.
Cậu đăng nhập vào hệ thống trao đổi hàng hóa mà ban nãy chưa kịp nhìn kĩ.
Nội dung danh mục sản phẩm của hệ thống không nhiều bằng hàng hóa tự tạo nhưng số lượng cũng khá nhiều. Du Hằng nhìn vào sản phẩm đầu tiên được gọi là “ Bách khoa toàn thư về thực vật”. các chi tiết được giới thiệu rất cẩn thận. Nó chứa tất cả các thực vật đã biết và có thể phát hiện được bao gồm thói quen, quy luật tăng trưởng, ứng dụng thực tế ( thuốc, thức ăn và các loại khác), v.v...
Năm mươi năm đổi thể xác một lần, linh hồn mãi mãi không quên.
Chào giá 11 tỉ 3 nghìn vạn Tân Hỏa
Rất thực tế, nhưng đó là mức giá trên trời.
Du Hành đang vui vẻ vì được hơn ba trăm vạn điểm Tân Hoả thì tâm tình lập tức nguội lạnh.
Cậu nhớ tới quê nhà trong vòng một đêm cây cối rậm rạp, che cả bầu trời… bèn đem hàng hoá này bỏ vào giỏ hàng.
Cậu nghĩ có Bách khoa thực vật, hẳn là sẽ có bách khoa động vật, dựa theo suy nghĩ quả nhiên cậu đã tìm được. Giới thiệu so với “Bách khoa toàn thư về thực vật” cũng không khác là bao, chào giá là 13 tỉ 9 nghìn vạn điểm Tân Hoả.
Dựa theo quy luật này, Du Hành tiếp tục tìm còn thấy “ Bách khoa toàn thư luyện khí, “ Bách khoa toàn thư kiến trúc”, “ Bách khoa toàn thư tu tiên” Mật Đê Cảnh, là nó ư??? Trên “ Bách khoa toàn thư tu tiên” viết cụ thể như sau:
Gồm có tất cả các kiến thức về phương diện tu tiên, nội dung tu tiên bao gồm: phép thuật cơ bản, bí quyết từ sơ cấp, trung cấp đến cao cấp, phép thuật thượng cổ... Mập, ốm, cao, thấp, luôn có một kiểu thích hợp với bạn. (坏肥燕瘦 đoạn này tác giả sử dụng câu thành ngữ ý nói vóc dáng, béo như dương quý phi hay bé nhỏ như triệu phi yến thì cũng có vẻ đẹp riêng của béo của gầy. Vã mồ hôi với đoạn này...)
Chào giá 24 tỉ 6000 vạn điểm Tân Hoả.
Những thứ khác cũng rất đa dạng như:“Bách khoa toàn thư thực đơn”, “Ca khúc đại thưởng”, “Vũ đạo đại thưởng”,(Các ca khúc, vũ đạo đạt giải thưởng lớn nhất) “Muôn vàn khí tượng”( theo c nên để là bách khoa toàn thư khí tượng)… nhiều đến nỗi xem không hết được. Nhưng mà nếu có người mua được hết tất cả chỗ sách này chắc chắn sẽ trở thành một người học rộng tài cao. Du Hành đặt bộ “ Bách khoa toàn thư động vật” vào giỏ đồ rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nghĩ ít nhất cậu cũng phải tích luỹ đủ điểm Tân Hoả để mua hết toàn bộ bách khoa động vật và thực vật, còn phải mua một ít thuốc phòng ngừa, ví dụ như thuốc bồi bổ thân thể mà cậu đã thấy trước đây, thuốc đó cha mẹ cậu có thể uống, cậu và Thôi Nam cũng có thể uống, quan trọng nhất vẫn là cơ thể khoẻ mạnh.
Chỉ có như thế thì cậu mới có khả năng và ý nghĩa để trở về.
Gần 1 tỉ điểm Tân Hỏa a… Từ giàu đột ngột đến nghèo khó thật ra chỉ là một ý nghĩ sai lầm. Cậu vừa mới được cảm nhận niềm vui giàu có thoáng cái lại bị những hàng hoá đắt đỏ làm cho choáng váng.
Cậu dự định ngày mai đến trường học gần đó xem thử, đợi sau khi ổn định rồi thì có thể đến những nơi khác thu thập thêm sách vở.
Tích luỹ dần dần, nhất định sẽ tích luỹ đủ.
Mỗi ngày đều bình yên trôi qua như vậy.
Bọn họ ở lại thành phố Bích Thương ba năm, trong thời gian đó, việc xây dựng lại thành phố nông nghiệp Bích Thương thành công, thu hoạch năm thứ hai hoàn thành thuận lợi. Nhóm người Du Hành được ăn loại gạo đầu tiên, loại này được gọi là gạo mới.
Về sau nhiều nơi cũng lần lượt truyền ra tin tức thu hoạch ngày mùa thành công.
Trong ba năm này, nhiệt độ cũng dần trở lại bình thường, nhiệt độ của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông đã có sự rõ rệt. Sau khi họ đến được nửa năm mạng lưới điện của thành phố Bích Thương đã được lưu thông. Về sau mạng lưới điện đem hy vọng về cho mọi người, khắp nơi lần lượt được chiếu sáng.
Beta-er: Bạch Thảo
Bọn họ rẽ thuyền đi qua gia nhập vào đội xếp hàng lên tàu.
Trước khi lên tàu Du Hành đã đi hỏi thăm gia đình kia nhưng họ đã không còn ở chỗ cũ.
Sau khi lên thuyền, họ giao bốn cân lương thực, người đàn ông xác định đủ trọng lượng thì vừa mỉm cười vừa nhìn những thứ mà họ mang tới nói: “ Mọi người hãy tìm một chỗ nào đó trên boong tàu rồi đợi nhé, chúng tôi đi kéo phủ tấm bạt nhựa lên lỡ như trời có mưa cũng không lo.”
Đây là một chiếc tàu hàng có kích cỡ khá lớn nên boong tàu cũng rất rộng. Những người lên thuyền từ sáng đều đợi ở đây cả. Nhân viên trên tàu thấy bọn họ có chút của cải bèn đề nghị mỗi người bỏ ra thêm năm cân lương thực thì có thể chia cho một giường ở kí túc xá trong khoang tàu.
“Cho hỏi lúc nào thì tàu xuất phát?”
Người đàn ông nhìn xung quanh một lượt nói: “Nếu thời tiết không thay đổi, thì cũng phải đợi phía trên ngồi đầy người rồi mới đi, cùng lắm là hai đến ba ngày nữa thôi.”
Đi một chuyến cũng phải lấy lại được vốn chứ.
Du Hành gật đầu, cùng Trương Thao đi vào bên trong, theo như lời người kia vừa nói thì xem ra vẫn còn người đến. Bọn họ chọn một góc nhỏ ngồi xuống rồi để hai chiếc thuyền nhựa lên kệ đựng đồ bên cạnh.
Hai người phụ nữ và đứa bé ngồi bên trong, Trương Thao và Du Hành ngồi vây quanh bên ngoài. Những tiếng ồn ào hối hả làm cho Ngũ Bình An tỉnh giấc, há miệng muốn khóc. Vì vậy Ngũ Thường Hân vội vàng dỗ dành thằng bé: “Bình An không khóc, không khóc…cậu cho con ngồi tàu này, nhìn xem…”
Có những người đi qua đi lại làm cho tàu hơi lắc lư, Ngũ Bình An mở to đôi mắt nhìn, chậm rãi nhếch môi cười rộ lên.
Ngũ Thường Hân liền cho thằng bé bú sữa.
Liên tục có người lên tàu, cũng có người vì không có đủ phí tàu nên bị mời xuống, người náo loạn cũng có nhưng bị mấy người đàn ông cao to vạm vỡ trên tàu trực tiếp xử lý mà không nói một câu.
Bên cạnh có người nói thầm: “Mấy người đó nhẫn tâm quá, đều là những con người đáng thương, cho họ lên thì có sao đâu chứ?”
Người vừa nói là một cô gái trẻ, sau đó có một người phụ nữ lớn tuổi quát mắng cô ấy: “Nói nhiều quá!!”
Ngược lại cô gái càng nói to hơn: “Vốn dĩ chính là như thế mà! Mỗi người nộp một cân lương thực đó, vậy vì sao chúng ta lại phải ngủ trên boong tàu?”
“Câm miệng nhanh!”
Mội người đàn ông tuần tra vẫn luôn ngồi trên boong tàu, nở nụ cười nói: “Cô bé! Suy nghĩ rất hay. Không thì tôi đem gạo trả lại cho cháu, cháu cầm gạo xuống tàu nhé?”
Bọn họ không tiếc hai cân gạo của cô bé, điều phiền toái chính là loại người này lải nhải lung tung làm ảnh hưởng tới việc quản lý của họ.
Cô bé im bặt, người phụ nữ lớn tuổi vội vàng cười rồi nói xin lỗi: “Con bé không hiểu chuyện, các vị đại ca từ xa tới đây cũng đã cực khổ rồi, đừng chấp nó. Tôi sẽ dạy dỗ lại nó.”
Du Hành cúi đầu nói: “Chúng ta cứ yên ổn mà đợi ở đây đi, muốn đi đâu hay muốn kết bạn thì gọi tôi và anh Trương.” Cậu chủ yếu là với hai người phụ nữ kia.
“Ừ, chúng tôi biết rồi.”
Đến chiều có một người phụ nữ đến muốn đổi sữa bột với họ. Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào bình sữa trong miệng Ngũ Bình An, nói: “Con của chúng tôi cũng không lớn là bao, lại lâu rồi không được ăn chút đồ ngon, mấy người có thể đổi cho tôi một ít được không?”
Du Hành nghĩ một chút rồi nói: “Một bình đổi lấy một cân đồ ăn.”
“Sao đắt thế? Một bình đổi nửa cân đồ ăn được không?”
Một bình sữa có 900ml, đổi sang cân cũng tương đương với gần một cân. Mà tính ra sữa bột và gạo vốn không cùng giá trị.
“Vậy thì thôi đi.” Du Hành thà để người lớn nhịn ăn cũng sẽ nhường sữa cho trẻ con uống, sữa dù sao cũng nhiều dinh dưỡng hơn.
Lúc trước cậu chuẩn bị hai mươi lăm bình sữa bột, bị Trần Xảo trộm mất một bình. Về sau đứa bé được sinh ra, Ngũ Thường Hân thật sự quá ít sữa, đứa bé hầu như toàn uống sữa bột. Sau này cậu nghe Lý Lệ nói, Ngũ Thường Hân bị suy nhược sau khi sinh, lúc đó không có điều kiện để bồi bổ cho cô nên đành để cô uống sữa bột cùng con, bổ sung dinh dưỡng.
Chính vì thế mà sữa bột hết rất nhanh. Bây giờ Ngũ Bình An mới hơn một tháng tuổi mà sữa bột đã sắp dùng hết nửa rồi.
Bây giờ Ngũ Thường Hân đã không chịu uống nữa, nói rằng cơ thể đã không sao, dành toàn bộ sữa bột nhường lại cho con uống. Dù sao thì bây giờ sữa bột rất khó tìm, đứa bé thì còn quá nhỏ, con đường tương lai vẫn còn dài.
Cậu nghĩ hiện tại bọn họ không có đồ ăn, dùng sữa bột đổi được một chút cũng không tồi nhưng cậu cũng chẳng phải kẻ đần mà đi làm một vụ mua bán lỗ vốn.
Người phụ nữ xụ mặt xuống nói: “Cậu thật sự không đổi à?”
Du Hành quay đầu đi.
Người phụ nữ liền đen mặt rời đi. Một lát sau bên kia truyền đến tiếng kêu khóc của trẻ nhỏ. Trương Thao rướn cổ lên nhìn, bĩu môi nói: “Mọi người biết con của người phụ nữ kia lớn bao nhiêu rồi không? Tôi nhìn thấy phải tầm sáu, bảy tuổi!”
Lý Lệ cũng cau mày: “Sáu, bảy tuổi mà không biết xấu hổ đi tranh sữa với một đứa trẻ sơ sinh?” Lại còn một nửa cân đồ ăn đổi một bình?
Trương Thao vừa liếc nhìn vừa nói: “Tôi thấy đứa trẻ kia được nuông chiều quá.”
Lý Lệ gật đầu, nói:“Đúng vậy.” Bé trai kia lớn tiếng gào lên, la hét muốn uống sữa, đến cô ấy cũng nghe thấy.
“Bình An của chúng ta về sau phải dạy bảo thật tốt, không thể để nó như gấu thế kia được.” Trương Thao rút ra một kết luận.
Du Hành nghe xong cười rộ lên.
Một lúc sau có hai người đàn ông tới, cũng muốn đổi sữa bột.
“Mấy người cùng một nhà à?” Du Hành hỏi về người phụ nữa vừa nãy.
“Đó là em gái tôi.”
“Là vợ của tôi.”
Du Hành cười nói: “Các người có ý gì đây? Mua theo cách cưỡng đoạt?”
Người đàn ông tự xưng là anh trai của người phụ nữ tí tửng cười đùa: “Ôi, anh trai này, làm sao lại nói là mua theo cách cưỡng đoạt chứ? Chúng tôi không phải mang theo đồ để đổi sao? Nửa cân gạo đổi lấy một bình sữa bột, lợi như thế còn gì! Anh xem bình sữa của anh nhỏ như thế, chúng tôi còn bị lỗ đây này.”
Hiếm khi Du Hành thấy được những người không biết xấu hổ đến mức này.
Cậu dứt khoát nói: “Nếu các người muốn đổi thì lấy một cân đồ ăn tới, không thì thôi.”
“Một cân? Sao anh không đi cướp luôn đi!”
“Giá không thể thay đổi.”
Chồng của người phụ nữ kia muốn động thủ, Trương Thao cũng muốn đứng lên, Du Hành kéo anh ta lại, lớn tiếng gọi: “Ông chủ, nơi này có người muốn gây rối, các người mặc kệ sao?”
Người đàn ông đi tuần tra chuyển tầm mắt đến hỏi: “Có chuyện gì?”
Trương Thao đột nhiên nhanh trí, chỉ vào hai người đàn ông trước mặt nói: “Chính là bọn họ, bọn họ muốn đánh người.”
Nắm tay của người đàn ông kia còn chưa kịp thu lại.
Người tuần tra liền đi tới nói: “Các người có quan hệ gì không? Không có việc gì thì đừng có đi lại lung tung, quấy rầy đến người khác.”
“Chúng tôi không quen biết.” Trương Thao nói.
Hai người đàng ông cười trừ: “Không có gì…không có gì…” Rồi vội vàng chạy đi.
“Cảm ơn ông chủ.” Trương Thao cười xoà.
Người đàn ông đi tuần tra cười rồi rời đi.
Việc quản lý trên tàu không tệ, rất ít khi xảy ra tranh cãi. Mọi người đều kiên nhẫn đợi thêm bốn ngày cho đến khi tàu đầy người mới lấy thang dây về để mọi người không tuỳ ý đi lại xung quanh. Cuối cùng thuyền cũng sắp đi rồi.
Thuyền chậm rãi chuyển động, chỉ một lúc sau liền như cá gặp nước, tốc độ băng băng mà chạy.
Du Hành thở một hơi nhẹ nhõm.
Ngày kế tiếp, đầu tiên bọn họ đi vào Lộ Giang, sau đó vào sông Đình. Càng đi về phía bắc, cậu thấy nước ngập càng ít cho đến khi hoàn toàn không thấy nữa.
Có điều gần như không thấy được bất kỳ người dân nào qua lại trên bờ sông. Nhìn xa xa, nhà cửa cũng rất tan hoang.
Du Hành tìm cơ hội hỏi thăm tin tức từ các thuỷ thủ, cậu hỏi xem nơi nào thích hợp để dừng chân,người nhận đồ lúc trước nói thành phố Bích Thương bên kia quản lý tương đối tốt.
“Nơi đó là một cơ sở trồng trọt nổi tiếng, bây giờ đang trong thời gian sản xuất, nghe nói sẽ sớm có điện ”
Du Hành nhớ rất rõ Bích Thương, cơm bọn họ ăn hầu như đều là gạo Bích Thương.
Bọn họ quyết định đi đến thành phố Bích Thương xem xét trước.
Sau khi chạy được sáu ngày, tàu cũng đến thành phố Bích Thương, nhóm người Du Hành rời thuyền, họ dùng CMND và sổ hộ khẩu để đăng ký, nhận được chứng nhận cư trú tạm thời, xem như thành công ở lại đây.
Ở đây có rất nhiều nhà hoang tàn, chủ nhà lúc trước cũng xuôi xuống nam trốn hạn. Nhiều ngôi nhà trong số này bị chính phủ tạm thời thu lại để chứa dân tị nạn.
Sau khi nhóm Du Hành đăng ký, họ cũng được phân cho một căn nhà gồm ba phòng riêng, một phòng khách. Cũng may đồ dùng trong nhà đều còn, cửa và cửa sổ sửa qua một chút là có thể yên tâm vào ở.
Bọn họ đã hết gạo sạch đạn. Sau khi ổn định, ngoại trừ Ngũ Thường Hân ra, ba người còn lại đều ra ngoài tìm việc làm.
Hiện tại thành phố Bích Thương đang trong quá trình xây dựng lại, dọn dẹp đường phố đang là công việc lớn, làm một ngày bao hai bữa, uống cháo khoai cùng bánh ngô, thù lao cũng tương đối khá, mỗi người được bốn cái bánh ngô.
Lúc vừa mới bắt đầu, ba người họ đều cùng làm công việc này. Về sau quen với hoàn cảnh ở đây rồi, Trương Thao tìm một công việc điện để làm, hiện tại thành phố đang sửa chữa mạng lưới điện nên công việc này có nhu cầu công nhân rất lớn, trả công cũng không tệ.
Lý Lệ trước kia là nhân viên bán hàng, tài ăn nói rất tốt, đầu óc cũng lanh lợi, cô ấy rất nhanh liền xin được công việc đăng ký người di cư và phân phối nhà, mọi việc đều thuận lợi, công việc trải qua một cách thoải mái.
Mà Du Hành vì trong lòng có một vài ý tưởng nên không tìm công việc mới. Lúc cậu dọn dẹp đường đi, thấy tiệm sách liền rẽ vào. Chỉ là vì nước quá lớn nên hầu như sách đều bị huỷ hoại. Chưa kể đến khoảng thời gian lạnh giá trước đây, có một hiệu sách còn trống rỗng, Du Hành suy đoán là sách đã bị người ta dọn đi đốt rồi.
Cậu cảm thấy cực kỳ đáng tiếc. Cũng may sau này cậu tìm được rất nhiều sách ở trong thư viện thành phố. Thư viện bảy tầng này được xây ở vị trí cao lại đóng cửa từ lâu nên sách không bị hư hỏng nhiều.
Ban ngày Du Hành nghiên cứu địa hình, ban đêm mới đi vào trong xem xét.
Sau khi mở máy quét mã vạch liền hướng về phía kệ sách, từng quyển sách phát ra ánh sáng được máy quét mă vạch nén lại và tiếp nhận thông tin.
Bức tranh này chắc chắn sẽ gây sốc nhưng điều khiến Du Hành chú ý hơn đó là thu hoạch lúc này.
Cậu ngạc nhiên khi thấy số lượng thu thập lần này từ 0 vọt thẳng lên 4.209.110.
Phần trùng lặp vẫn được tính toán như trước đây.
Du Hành hoàn toàn cảm nhận được mùi vị phất lên sau một đêm, nhịn không được gào lên một tiếng.
Tay cậu run rẩy xem xét lại một lần, sau khi xác nhận cậu lập tức mua dịch gien tu bổ.
Dịch gien tu bổ lập tức hiện ra màu xanh băng, nhìn rất đẹp. Cậu thích thú nhìn mấy lần rồi mới miễn cưỡng để vào ngăn lưu trữ. Đây là mạng lưới mua và bán hàng hóa mà hệ thống trao đổi phụ đi kèm, có thể lưu trữ vĩnh viễn. Cuốn sách trước Du Hành mua đã được trả lại, khẩu súng và viên thuốc “làm sạch đa năng” chưa dùng hết cũng được đặt bên trong.Trên đường về nhà cậu bước từng bước nhỏ.
Cậu vui sướng trong lòng, không thể kìm lại nụ cười trên mặt. Cậu không muốn về nhà bây giờ để bị tra hỏi nên dứt khoát ngồi xếp bằng xuống nghiên cứu hệ thống trao đổi.
Bây giờ cậu là người có số tiền lớn, sau này có thể lựa chọn nhiều thứ hơn.
Cậu đăng nhập vào hệ thống trao đổi hàng hóa mà ban nãy chưa kịp nhìn kĩ.
Nội dung danh mục sản phẩm của hệ thống không nhiều bằng hàng hóa tự tạo nhưng số lượng cũng khá nhiều. Du Hằng nhìn vào sản phẩm đầu tiên được gọi là “ Bách khoa toàn thư về thực vật”. các chi tiết được giới thiệu rất cẩn thận. Nó chứa tất cả các thực vật đã biết và có thể phát hiện được bao gồm thói quen, quy luật tăng trưởng, ứng dụng thực tế ( thuốc, thức ăn và các loại khác), v.v...
Năm mươi năm đổi thể xác một lần, linh hồn mãi mãi không quên.
Chào giá 11 tỉ 3 nghìn vạn Tân Hỏa
Rất thực tế, nhưng đó là mức giá trên trời.
Du Hành đang vui vẻ vì được hơn ba trăm vạn điểm Tân Hoả thì tâm tình lập tức nguội lạnh.
Cậu nhớ tới quê nhà trong vòng một đêm cây cối rậm rạp, che cả bầu trời… bèn đem hàng hoá này bỏ vào giỏ hàng.
Cậu nghĩ có Bách khoa thực vật, hẳn là sẽ có bách khoa động vật, dựa theo suy nghĩ quả nhiên cậu đã tìm được. Giới thiệu so với “Bách khoa toàn thư về thực vật” cũng không khác là bao, chào giá là 13 tỉ 9 nghìn vạn điểm Tân Hoả.
Dựa theo quy luật này, Du Hành tiếp tục tìm còn thấy “ Bách khoa toàn thư luyện khí, “ Bách khoa toàn thư kiến trúc”, “ Bách khoa toàn thư tu tiên” Mật Đê Cảnh, là nó ư??? Trên “ Bách khoa toàn thư tu tiên” viết cụ thể như sau:
Gồm có tất cả các kiến thức về phương diện tu tiên, nội dung tu tiên bao gồm: phép thuật cơ bản, bí quyết từ sơ cấp, trung cấp đến cao cấp, phép thuật thượng cổ... Mập, ốm, cao, thấp, luôn có một kiểu thích hợp với bạn. (坏肥燕瘦 đoạn này tác giả sử dụng câu thành ngữ ý nói vóc dáng, béo như dương quý phi hay bé nhỏ như triệu phi yến thì cũng có vẻ đẹp riêng của béo của gầy. Vã mồ hôi với đoạn này...)
Chào giá 24 tỉ 6000 vạn điểm Tân Hoả.
Những thứ khác cũng rất đa dạng như:“Bách khoa toàn thư thực đơn”, “Ca khúc đại thưởng”, “Vũ đạo đại thưởng”,(Các ca khúc, vũ đạo đạt giải thưởng lớn nhất) “Muôn vàn khí tượng”( theo c nên để là bách khoa toàn thư khí tượng)… nhiều đến nỗi xem không hết được. Nhưng mà nếu có người mua được hết tất cả chỗ sách này chắc chắn sẽ trở thành một người học rộng tài cao. Du Hành đặt bộ “ Bách khoa toàn thư động vật” vào giỏ đồ rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nghĩ ít nhất cậu cũng phải tích luỹ đủ điểm Tân Hoả để mua hết toàn bộ bách khoa động vật và thực vật, còn phải mua một ít thuốc phòng ngừa, ví dụ như thuốc bồi bổ thân thể mà cậu đã thấy trước đây, thuốc đó cha mẹ cậu có thể uống, cậu và Thôi Nam cũng có thể uống, quan trọng nhất vẫn là cơ thể khoẻ mạnh.
Chỉ có như thế thì cậu mới có khả năng và ý nghĩa để trở về.
Gần 1 tỉ điểm Tân Hỏa a… Từ giàu đột ngột đến nghèo khó thật ra chỉ là một ý nghĩ sai lầm. Cậu vừa mới được cảm nhận niềm vui giàu có thoáng cái lại bị những hàng hoá đắt đỏ làm cho choáng váng.
Cậu dự định ngày mai đến trường học gần đó xem thử, đợi sau khi ổn định rồi thì có thể đến những nơi khác thu thập thêm sách vở.
Tích luỹ dần dần, nhất định sẽ tích luỹ đủ.
Mỗi ngày đều bình yên trôi qua như vậy.
Bọn họ ở lại thành phố Bích Thương ba năm, trong thời gian đó, việc xây dựng lại thành phố nông nghiệp Bích Thương thành công, thu hoạch năm thứ hai hoàn thành thuận lợi. Nhóm người Du Hành được ăn loại gạo đầu tiên, loại này được gọi là gạo mới.
Về sau nhiều nơi cũng lần lượt truyền ra tin tức thu hoạch ngày mùa thành công.
Trong ba năm này, nhiệt độ cũng dần trở lại bình thường, nhiệt độ của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông đã có sự rõ rệt. Sau khi họ đến được nửa năm mạng lưới điện của thành phố Bích Thương đã được lưu thông. Về sau mạng lưới điện đem hy vọng về cho mọi người, khắp nơi lần lượt được chiếu sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.