Chương 57: Tang thi thời mạt thế 12
Lục Y
24/01/2020
“Shhh.” Bàn chân bỏng một mảng lớn, cậu ngồi xuống đất xử lý vết thương.
Vết bỏng lần này so với vết bỏng ở cửa hàng ô tô lần trước nghiêm trọng hơn rất nhiều, phần bị bỏng nổi lên rất nhiều mụn nước, da chỗ đó cũng đã biến thành màu đen.
Vì vết bỏng phồng rộp lên nên Du Hành lấy các loại thuốc cần dùng ra, trước tiên lấy nước khoáng rửa sạch vết bỏng, sau đó dùng tăm nhọn để chọc vỡ các mụn nước, cái cảm giác đấy thì khỏi phải nói. Sau đó cậu dùng bông y tế đã được khử trùng thấm khô những chất dịch đang chảy ra, cuối cùng mới bôi lên một lớp thuốc mỡ trị bỏng rồi lấy băng gạc băng lại.
Chỉ có một tuýp thuốc mỡ dùng khi bị phỏng mà cậu lại dùng hết hai phần ba rồi.
Tang thi có dị năng thật là khó phòng bị, nếu như vậy thì tính ra trong một đám tang thi thì dĩ nhiên trong đó sẽ có một con có dị năng?
Lần trước, ở nơi bán ô tô, cậu chỉ mất một giây trước khi nhét con dao vào đầu tang thi và bị con tang thi này phun lửa làm cháy khuôn mặt, không nói tới tóc, ngay cả lông mi cũng hoàn toàn bị thiêu rụi rồi.
Vết thương ở trên đầu mới chuyển biến tốt, nhưng có lẽ trong một thời gian ngắn tóc mới sẽ chưa mọc ra được.
Có cơ hội nhìn thấy tiệm thuốc, chắc chắn phải bổ sung thêm một chút dược phẩm mới được.
Sau khi mở cửa đi ra bên ngoài, cậu dễ dàng tìm thấy phòng đọc sách theo bản đồ chỉ dẫn ở hành lang.
Lầu ba và lầu bốn đều là phòng đọc, từng hàng giá sách biến thành một chút điểm Tân Hỏa đang vẫy tay với cậu. Trước tiên, cậu kiểm tra lại lần nữa xem bộ quản chế có còn vận hành hay không, phát hiện ra trong phòng đọc quản chế Đức cũng không có mở mới yên tâm bắt đầu mở súng ra đa ra.
Cuối cùng có được hơn hai trăm năm mươi ba vạn điểm Tân Hỏa.
Cậu theo đường cũ về cửa sổ kia, phát hiện tang thi ở dưới lầu đã tản ra, trên mặt đất nằm mười mấy bộ thi thể của tang thi, cậu nhảy xuống, đào tinh hạch ra.
"?"
Bỗng nhiên cậu cảm thấy có một lực hấp dẫn, túi nilon đựng tinh hạch trong tay giống như đang nóng lên.
Thình thịch, thình thịch.
Trái tim Du Hành đập mãnh liệt, lẽ nào đây là cái mà những dị năng giả kia nói, tinh hạch của tang thi có lực hấp dẫn?
Cậu vội đem tinh hạch đào hết lên, sau đó trở lại thư viện.
Cậu không có rửa lại những tinh hạch vừa mới đào lên, mà lấy ra khi cất trước. Lại nhắc đến, từ khi tách nhau ra ở cửa hàng bán ô tô, trên hành trình đi, cậu cũng không có đi xuống xe để đào tinh hạch, vì thế cậu mới không biết mình có phản ứng với tinh hạch.
Trong túi nilon đựng rất nhiều tinh hạch, cậu tùy ý cầm trên tay một nắm, cảm giác mãnh liệt ấy lại bắt đầu. Không phải do bụng đói muốn ăn cơm mà là do vô số đòi hỏi không nói rõ được.
Du Hành hết sức muốn nắm bắt được cảm giác này, sau đó ngón tay đầu cầm tinh hạch biến tinh hạch thành tro tàn sau đó biến mất.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy trong cơ thể có một loại năng sức mạnh rõ ràng, ví dụ như là ở giữa bắp thịt, giống như ở trong xương cốt, trong máu, không nắm bắt được, nhưng lại thực sự tồn tại.
Cũng không biết cậu đã khống chế nó như thế nào, bỗng dưng xung quanh cơ thể cậu bốc ra một mùi hôi thối, một mùi hôi thối thấu trời, làm chính bản thân cậu té ngửa.
"Thật là hôi quá!" Cậu không nhịn được mà che mũi, trong đầu có ý nghĩ: Lẽ nào do cậu có dị năng rồi? Nhưng toàn thân bốc lên mùi hôi, loại dị năng này có lợi ích gì? Áp đảo lại tang thi à?
Thật là dở khóc dở cười mà.
Nhưng dù thế nào đi nữa, thì đây cũng là lúc dùng dịch cải tạo gen, sau đó cậu phải nghiên cứu triệt để nó mới được.
Cậu phải mất hai ngày để kiểm soát sức mạnh mới sinh ra trong cơ thể trong lúc hấp thụ tinh hạch, rất nhanh cậu đã dần được mọi chuyện như ý, có thể khiến mùi hôi thối này xuất hiện và biến mất đi.
Du Hành đứng lên hoạt động để co dãn gân cốt, nhìn thấy những tinh hạch trước đây đã bị tiêu hao đi rất nhiều, cậu liền muốn đi xuống lầu để giết tang thi lấy thêm một chút tinh hạch.
Từ cửa sổ bò xuống, bây giờ cậu đã quen đường quen cửa rồi, xuống đến nơi chỉ thấy có một con tang thi, bây giờ cậu cũng không muốn tới gần nó, chỉ sợ dị năng của nó, vì vậy cậu trực tiếp bắn một phát súng trúng trán của nó.
Quảng trường rất lớn, bên trong tang thi rải rác khá tương đối cho nên cậu quyết định giết tang thi từ trên quảng trường.
Rầm! Rầm! Rầm!
Trên quảng trường có từng trận tiếng súng, lúc đang đào tinh hạch thì Du Hành nảy ra một ý. Mùi hôi thối này đối với tang thi thật sự không có tác dụng gì sao? Có lẽ là mùi hôi thối này chỉ có thể lừa người, còn đối với tang thi thì lại có tác dụng khác?
Dù sao ở gần đây không có nhiều người nhưng tang thi thì lại có rất nhiều, cậu muốn dùng thử một lần.
Cậu khống hết một con tang thi, dùng cán dài áp chế nó vào trên mặt tường, đồng thời chậm rãi thả mùi hôi ra.
Nói thật ra thì cái mùi này gần đây mới ngửi nên thật khó để quen được.
Cái mùi hôi thối này có chút giống với mùi cá chết, lại giống với mùi lục phủ ngũ tạng hư thối của tang thi và mùi hôi của thịt người, vô cùng tanh, nồng nặc xông thẳng lên mũi.
Nhưng mà mùi hôi thối này hình như không có tác dụng đối với tang thi, con tang thi kia còn "sống" rất tốt.
Cũng là ngạt chết con tang thi, nghe cảm thấy không có khả năng lắm.
Cậu tới gần tang thi dọc theo cây sáo dài, định cho nó một dao chết luôn nhưng lại phát hiện con tang thi này có hơi thay đổi.
Với nãy vẫn còn nhe răng múa móng, tính công kích vô cùng mạnh vậy mà bây giờ lại dùng cán dài của mình để chống đỡ, nó rũ hai cánh tay xuống, cái đầu nhỏ bé cúi xuống, mở lớn miệng để thở.
Tính công kích hoàn toàn biến mất, rõ ràng mình đang đứng ở đây như một người sống.
Lẽ nào do mình hôi quá nên nó mới không muốn ăn mình?
Sự phát hiện này làm cho Du Hành trong một lúc cảm thấy vui mừng.
Cậu lùi lại, buông lỏng cán dài, nhìn thấy con tang thi sau khi mất đi rằng buộc liền vẫy vẫy đầu, gào lên một tiếng vừa kéo kéo bả vai xoay người đi ra ngoài.
Hoàn toàn không có tấn công mình.
Sau đó cậu lại làm thí nghiệm thêm nhiều lần nữa, phát hiện ra một số tang thi cũng không tấn công mình, nhưng một số vẫn bay vào cắn mình như thường.
Nói theo cách khác, loại dị năng này khiến lực hấp dẫn của cậu đối với tang thi bị loại bỏ.
Du Hành vô cùng vui, bắt đầu nghiên cứu về sự khác nhau của những con tấn công mình với những con không tấn công mình.
Cậu nhìn thấy giữa cả hai có một điểm rõ ràng nhất: Một là lực công kích của tang thi có sức rất lớn, hoạt động hoang dã càng mạnh hơn một chút, hai là tinh hạch không giống nhau.
Tinh hạch do Du Hành đào được, thật ra rất ít những viên giống nhau như đúc, đặc biệt là sau khi mạt thế đã qua được một tháng, rất nhiều tang thi giống như đã trở lên lợi hại hơn, tang thi đang ở trong thời kỳ tiến hóa. Hơn nữa, lực tấn công của tang thi không giống nhau, tinh hạch đào được cũng không giống nhau. Rõ ràng hơn chính là màu sắc, lúc đầu tinh hạch đào được đều có màu xám lạnh, xám tro, bây giờ Du Hành gặp được không ít những tinh hạch có hiện lên tia máu.
Trải qua những nghiên cứu so sánh, cậu phát hiện ra tinh hạch mang theo tia đỏ đều được lấy từ tang thi lợi hại hơn.
Cậu lấy ra sáu viên màu xám tro có hơi vài sợi hồng, sáu viên tinh hạch của tang thi này, vẫn có tính công kích với cậu.
Nghĩ đến thông tin lần trước nghe được ở văn phòng, Du Hành nhận thức được việc dị năng của mình chắc nằm ở cấp một, những tinh hạch có màu xám lạnh và vài sợi hồng này chắc là của tang thi cấp hai, cũng chính vì vậy mà mùi hôi của mình không mê hoặc được chúng.
Sau khi phân tích và tổng kết những tin tức này, Du Hành vô cùng vui, nếu như dị năng của mình càng ngày càng luyện tập lên cấp cao hơn thì khi đi ra ngoài sẽ an toàn hơn.
Để hiểu rõ hơn về cái dị năng này, Du Hành ngày càng đầu tư nhiều sức hơn, cậu ở lại quảng trường này ba ngày, trong ba ngày, cậu giết sạch tất cả tang thi ở quảng trường, rạp chiếu phim và phòng ăn.
Nếu không phải thể trạng năng lực của cậu đã tăng lên vài bậc thì cậu sẽ bị cường độ công việc cao làm kiệt sức.
Nhưng mà vất vả như vậy cũng đáng giá, cậu không chỉ thu được hơn ba ngàn tinh hạch mà còn khống chế tốt được dị năng, muốn thế nào được thế ấy.
Trải qua nhiều lần thực tiễn cậu đã học được cách lợi dụng dị năng này để đạt được hiệu suất tối ưu, thật ra thì đem mùi hôi này bay xung quanh mình đã là cách hiệu quả nhất rồi, khí kín nhất, nhưng như vậy cũng làm tiêu hao vô cùng lớn. Về sau cậu tìm được điểm giới hạn, sử dụng mùi hôi này ở số lượng ít nhất và có hiệu quả nhất, như vậy sau đó dị năng vẫn có thể tiếp tục bổ sung, làm như thế thì khi đi ra ngoài khoảng nửa tiếng, cậu cũng không sợ bị tang thi cấp một tấn công.
Đợi đến lúc cậu đến cấp hai thì chắc chắn thời gian duy trì liên tục sẽ cao hơn.
Sau đó cậu tiếp tục lên đường, nhưng mà lúc này cậu không còn mệt mỏi nữa, nếu như đụng phải bầy tang thi theo quy mô lớn thì cậu sẽ sử dụng dị năng này để trốn thoát.
Lúc đi trên đường cậu gặp được năm hiệu sách, lấy thêm được hơn 60 ngàn điểm Tân Hỏa.
Tiếp đó cậu gặp được một đoàn xe, từ bọn họ cậu biết được tin tức của khu an toàn Lục Đồng, khu an toàn Lục Đồng cũng đang trên đường trở về tỉnh Thanh Hòa. Vì vậy cậu định đến đó xem xem Trương Hằng Tuệ có được cứu hay không.
Nhắc đến đội xe này, Du Hành gặp được bọn họ là một điều khá trùng hợp, lúc đó cậu nhìn phía trước ngã quẹo có hai chiếc xe lao nhanh tới, đằng sau có một chuỗi tang thi đuổi theo, trong tức khắc đánh tay lái đổi hướng, không ngờ tới thân xe rung mạnh kịch liệt, đuôi xe đụng phải.
Sau khi có một chiếc xe đụng cậu đến lảo đảo thì vượt lên trước cậu.
Cậu tạm ổn định lại, nhanh chóng điểu khiển xe quẹo vào.
Xe giống như con cá đang lướt, không ngờ đến phía sau lại có một chiếc xe khác đâm trúng.
Lần này Du Hành chuẩn bị kịp, kịp thời tránh khỏi.
Đây là muốn mình để xe lại để làm bia đỡ đạn làm chậm bước chân của tang thi ở phía sau
Người đất cũng có ba phần nóng tính, Du Hành điều chỉnh thân xe có độ lớn cao đụng mạnh, tay còn lại đem hai bánh xe của chiếc xe kia đánh bể.
Hắt xì!
Hai chiếc xe ở phía sau đồng thời vì sự tấn công này mà quay một vòng, đụng vào những kiến trúc khác ở ven đường, Tiếng thét chói tai cùng tiếng chửi rủa vang lên. Kết quả là tang thi ở sau lưng xuất hiện rõ ràng rất chậm, một phần lớn tang thi bao quanh lấy phía sau chiếc xe kia, chỉ có một số tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh tang thi lại bắt đầu tiến về phía trước, nhưng ngăn chặn bọn chúng mười giây thôi cũng đủ để Du Hành lượn trái quẹo phải thoát ra khỏi đám tang thi này.
Sau đó cậu lại đi một đường thẳng đến sông Đại Kiểu ở phía trên, ở đó gặp đoàn người bảo dưỡng xe rồi bị bọn họ chặn đường.
Bây giờ, Du Hành có lòng cảnh giác với con người còn mạnh hơn cả với tang thi, vì vậy cũng không đứng gần, không nghĩ tới hai người bên kia bước qua đây đều mặc đồng phục cảnh sát.
Trải qua cuộc nói chuyện mới biết được họ muốn đi tới khu an toàn Lục Đồng, bọn họ cho rằng ở đó có một khu quân đóng quân, vị trí địa lý hẻo lánh người sống lại rất ít, là nơi vô cùng có khả năng lập khu an toàn.
Trong trí nhớ của Trương Hằng Viễn không có mấy cái khái niệm quân đội gì gì đó.
Du Hành hỏi thăm đường kỹ càng, biết được khu an toàn Lục Đồng cùng đường về nhà của cậu cách nhau không xa, vì thế cảm thấy mình có thể vào xem, vì dù sao quân đội cũng phải dời quần chúng, rất có thể Trương Hằng Tuệ cũng được cứu đi rồi.
Dù sao cũng tiện đường, vẫn nên đi xem thử, không nên bỏ qua.
Hai người cảnh sát này cũng có ý như vậy, bọn họ nhìn thấy Du Hành lái xe một nên mới tới gần trao đổi thông tin với cậu, thấy cậu động tâm thì liền nói: "Cậu đưa xe lái tới gần đây, bây giờ trời cũng đã sắp tối rồi, mười phút sau chúng ta đi tìm phòng ở rồi sáng mai sẽ bắt đầu đi."
Du Hành từ chối: "Rất cảm ơn hai người." Sau đó đưa cho họ hai điếu thuốc.
Sau khi hai tên cảnh sát kia đi, Du Hành bắt đầu kiểm tra xe và đổ thêm dầu cho xe.
Hai bên bờ ven sông đều là tiểu khu mới xây trong mấy năm nay, mỗi tòa đều có hơn mười tầng, vừa nhìn có vẻ rất mới.
Du Hành không ở chung với họ, chọn tầng thứ mười nơi họ sống và tầng bốn bên dưới tầng mười một.
“Anh ta là có ý gì vậy? Đề phòng chúng ta hả?”
“Thật là kiêu ngạo mà.”
Cậu khóa cửa phòng, khóa cửa sổ, chuẩn bị ổn thỏa xong rồi thì trên lầu lại có người lẩm bẩm, cảm thấy cậu không biết tốt xấu.
"Cũng là do anh Chu và anh Minh có lòng tốt, vậy mà người ta lại chả có tý lòng cảm kích nào."
"Đừng nói nữa, thời thế bây giờ dù cẩn thận đi nữa thì cũng không tính là quá đáng, cậu ấy cũng không biết chúng ta, đề phòng chúng ta cũng là chuyện bình thường.
Nhanh thu dọn đồ đạc rồi đi ngủ đi, sáng sớm mai còn bắt đầu chạy."
Sáng sớm, không biết là lúc mấy giờ, Du Hành rời giường đi nhà vệ sinh, sau đó thì định thu dọn đồ đạc. Mơ hồ nghe thấy một số âm thanh kỳ quái, nhìn xung quanh sau đó, hình như ở bên ngoài?
Cậu kéo màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời đã hơi sáng, ở phía đông có một mảnh đen đang nhanh chóng di chuyển đi.
Đến khi mảnh đen đi xuống hết thì nhìn thấy được là một loài chim.
Đang bị bao vây.
"A, cứu mạng."
"Cứu mạng!!"
Đám bóng ma kia đáp xuống, ban công ở phía đối diện truyền đến tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng thét chói tai. Tiếng cánh dao động ngày càng rõ ràng, hắn nhìn thấy ở phía trước có người mở cửa ở một dãy nhà, xoa xoa mắt đưa đầu ra ngoài nhìn, có một số đoàn chim thoát ly ra khỏi đội đã đâm tới, kiếng cửa số bị nghiền nát rơi lốp bốp xuống đất, người thò đầu kia phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Sáng sớm có người còn dậy sớm hơn cả cậu, Du Hành nhìn xuống dưới lầu, trên đường có hai chiếc xe lái ngang qua, bị đám trên trời kia, bóng đen phi lên đánh.
Bóng đen giống như một cục gạch đập vào cửa số trước xe, đi vào bên trong xe. Hai chiếc xe trong chớp mắt đi chệch quỹ đạo, ngã đông rẽ tây.
Chim tang thi?!!
Du Hành nhanh chóng đóng chặt cửa sổ lại, kéo rèm lên, nhanh chóng trốn vào trong WC.
Không bao lâu sau, cậu nghe được ngoài cửa sổ có tiếng bể nát, mùi hôi vờn quanh người cậu, cũng không có con tang thi chim nào đụng vào cửa nhà vệ sinh cậu trốn.
Tiếng cánh dao động ở bên ngoài tới rồi lại đi, cậu cũng không dám xem thường, cậu lấy một viên tinh hạch ra để hấp thụ, không ngừng bổ sung dị năng đã bị tiêu hao của bản thân.
"Ầm! Bịch bịch!"
Lo lắng của cậu biến thành sự thật có một con tang thi chim cấp cao bay vào và phát hiện ra cậu.
Cửa kiếng không ngừng bị đụng, bỗng nhiên Du Hành kéo cửa ra, tay nhanh mắt lẹ một dao chặt xuống!
Nhìn con tang thi chim rơi xuống mặt đất, cậu tập trung mọi lực chú ý, dùng súng bắn trúng một con chim tang thi khác nào tới.
Dựa vào những kinh nghiệm của ngày vừa qua, cậu theo bản năng bắn vào đầu chim tang thi.
Đến khi trong phòng không còn một con tang thi nào khác tấn công cậu nữa, cậu nhanh chóng đóng cửa lại sau đó lại trốn đi. Đối phó như vậy nhưng may mắn mười phút sau không có một con chim tang thi nào bay tới nữa.
Cậu đành đánh bạo đi tới cửa sổ bị vỡ để nhìn, một mảnh hỗn độn, khắp mặt đất đều là lông chim. Trong không khí có mùi máu tươi cùng mùi hôi vô cùng nồng nặc giống như chợ bán thức ăn, sạp bán gà vịt, mùi còn nặng hơn gấp bảy, tám lần, cực kì hôi.
Mà người ở trên lầu phát hiện ra chim tang thi hơi trễ, hơn nữa bọn họ ở riêng ra hai tầng rồi, chia nhau ở các phòng, cho dù có hai người dị năng kim loại đi nữa thì cũng không có cách nào trong thời gian ngắn giúp mọi người được.
Có một dị năng kim loại lúc phát hiện ra ở bên ngoài có gì đó không đúng đã mở cửa sổ ra nhìn, một con chim bay tới, nghiền nát một nửa cửa sổ. Mỏ dài nhọn mở rộng mổ về phía gã, gã phản ứng nhanh chóng bọc sắt quanh nắm đấm đánh tới.
Con chim kia bị đánh rơi ra bên ngoài mặt đất, run cánh bay lên lại. Động tĩnh bên này khiến đưa tới một ít đàn, cùng nhau ào ào bay tới.
Người đàn ông biến sắc, sức gã đủ đánh chết một con chim, chim không chết nghĩa là không phải là chim bình thường.
Gã nhớ tới con chó tang thi và chuột tang thi từng gặp trước đây, trong lòng kinh sợ, mắt nhìn thấy một phiến chim muốn bay tới, gã dùng tốc độ nhanh nhất lát một mặt tường bằng sắt, tường bằng sắt chợt rung vài cái, vẫn kiên trì tốt được.
Sau đó, trông bầu vẽ gáo, các cửa sổ khác cũng che như vậy, sau khi làm xong mệt đến mặt trắng bệch.
Bọn họ bị vây ở trong phòng, tạm thời an toàn, nhưng những thứ không biết ngoài kia khiến tim họ treo ở giữa không trung.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Khi thì sẽ có đồ đạc bị vứt lên tường, hoặc tiếng đánh lên tường sắt, tưởng tượng ra số lượng đồ vật bên ngoài.
"Mạt thế lâu như vậy rồi, mấy thứ kỳ quái này xuất hiện đều rất bình thường, trước đó chúng ta không phải còn gặp phải chuột với cả chó sao? Tôi nghĩ là ngoài kia chắc chắn cũng có những con tương tự, chỉ là có thể bay mà thôi. Tôi xác định là tôi vừa mới giết con kia, đâm thép, chỉ cần đảm bảo bộ não kia có tác dụng.
Mạt thế ngày càng thêm gian nan.
Dưới lầu, Du Hành đào ra được bốn viên tinh hạch, đều là xám lạnh có vài sợi đỏ.
Cậu lấy xong sau đó lên lầu xem đám người kia thế nào rồi, nhìn thấy bên họ vô cùng rối loạn, thương vong xung quanh đều có. Hắn đối với cậu không lại không có đề phòng, họ nói với cậu: "Bên này chúng tôi đang có lộn xộn, có thể trì hoãn rất lâu, cậu chờ một chút hay là tự mình đi trước?"
Du Hành nói mình đi trước, rời đi trước những ánh mắt khác nhau.
Sau đó Du Hành cũng không gặp lại chim tang thi nữa, còn có một tin tốt là dị năng của cậu đã lên cấp hai rồi, [Quy tắc kiện thể] rốt cuộc cũng lên cấp ba rồi, có thể là được gặp ba việc vui cùng lúc.
Đến khi ra khỏi thành phố, bầy tang thi gặp phải hơi ít đi, nhưng mà tang thi động vật lại liên tiếp xuất hiện, trong đó có một viên tinh hạch cấp ba, năng lượng được nén bên trong so với tất cả các viên tinh hạch cậu từng gặp trước đây còn nhiều hơn.
Cậu nhìn thấy một biển báo giao thông, biết khoảng cách đến quân khu Lục Đồng kia không còn xa nữa, cậu có thể thấy mảnh núi nhỏ xa xa, hẳn là chỗ quân khu.
Đương nhiên, cũng cách tỉnh Thanh Hòa càng gần.
Có lẽ là do chị em có tâm tư liên thông nên ở phía xa tỉnh Thanh Hòa, Trương Hằng Tuệ bỗng lóe lên một chút tinh thần.
Có người đụng phải cô, cô bị đụng đến lảo đảo, cái rương ôm trên tay trượt xuống, cô nhanh chóng ôm lên, bị cái rương đụng vào bụng. Phục hồi tinh thần lại, lập tức nhìn thấy người đụng vào cô là Giang Bách Hợp.
Cơn tức giận lập tức xông lên, nhưng là lỗi do mình thất thần nên không tiện nói, chỉ có thể khẽ cắn môi đem cái rương tiếp tục đi ra bên ngoài.
Lúc đi tới thùng xe, vừa lúc cô nhìn thấy em gái của chồng mình Tằng Vân Vân cười mỉm nhận cái hộp nhỏ trong tay Giang Bách Hợp, còn nói: "Chuyện vặt này không cần chị phải làm đâu, đi xem tranh châm biếm cùng với em nha!"
Bước chân của cô dừng lại một lát lại tiếp tục đi vào rồi thả đồ xuống.
"Tôi và Bách Hợp có việc rồi, cô tự mà mang hết đi!"
Nhìn em gái chồng lôi kéo Giang Bách Hợp rời đi, Giang Bách Hợp cười ngọt ngào với cô ta, trong lòng cô đúng là rất khó chịu.
Tằng Vân Vân, đã lâu không gọi mình là chị dâu rồi, sau đó lại còn gặp được Giang Bách Hợp.
Buổi tối lúc ngủ, chồng cô Tằng Luyện Chí không để ý cho lắm, nói với cô: "Dù sao em cũng nên lộ ra khuôn mặt cười đi, cả ngày mặt buồn rầu u u ám ám, Vân Vân luôn nói là Bách Hợp rất sợ em, tại sao em cứ luôn nhắm vào cô ấy thế?"
Trương Hằng Tuệ cười nhạt không thèm nhìn hắn, tự chải tóc cho mình.
Tằng Luyện Chí nhíu mày: "Vẻ mặt này của em là có ý gì?"
Trương Hằng Tuệ thả lược xuống, không quay đầu nói: "Vân Vân nói em nhắm vào cô ấy? Do em ấy nói với anh?"
Trời đất làm chứng!
Từ lúc Giang Bách Hợp sống ở đây dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Tằng Vân Vân, mới ở cùng một phòng với Tằng Vân Vân, cô lấy lễ để tiếp đón với Giang Bách Hợp, thế nhưng người ta đã làm gì?
Trương Hằng Tuệ cười nhạt: "Không lẽ tôi lại giống như chính phòng thời cổ đại, gọi con người tiểu tam hèn hạ kia là em gái?"
Tằng Luyện Chí sửng sốt: "Em."
"Lúc đầu tôi đã không muốn nói rồi, anh cho rằng đi sát vách nhà họ Lục mướn phòng mà tôi không biết? Ngủ với phụ nữ trong nhà người khác, anh không mất mặt thì tôi mất mặt."
"Em nói chuyện không nên quá phận như vậy."
"A."
"Được rồi, là do anh không đúng, anh chỉ là chơi đùa với cô ấy thôi, đừng giận." Tự mình chuyển đề tài, Tằng Luyện Chí nói: "Đi ngủ nhanh đi, ngày mai còn phải đi ra ngoài."
Trương Hằng Tuệ không thèm nhắc lại, bình tĩnh lánh sang bên khác ngủ, đánh cái tay Tằng Luyện Chí đang đưa ra, nghiêng người ngủ.
Nghe được bên tai có tiếng thở dài cho không làm được gì của Tằng Chí Luyện, trong lòng cô cười nhạt nhưng cũng vì mình mà xót xa.
Vì sao cô lại không có dị năng? Nếu như cô có dị năng thì không cần phải cùng giường chung gối với người đàn ông đáng ghét này, cũng có thể đi tìm em trai của mình.
Nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không có, ông trời không có mắt, lại để cho người đàn ông này có dị năng, lời thề lúc kết hôn đã hoàn toàn quên mất. Mắt cô có chút chua xót, cô dùng sức dụi một cái, ngay cả nước mắt cũng không lưu lại một giọt.
Ngày mai phải ra ngoài tìm vật tư, cô phải lên tinh thần lại, con tiện nhân Giang Bách Hợp kia còn không biết là muốn sinh cái gì mà lại yêu con thiêu thân.
Cô nhất định phải sống!
Mà bên kia, Du Hành ở trên đường cao tốc gặp phải một đàn trâu.
Cậu đang ngủ thì bên tai có tiếng ùng ùng vang lên, còn tưởng là động đất! Cậu theo bản năng lái ô tô đi ra khỏi mảnh đất kia, suốt đêm không dám ngủ lại, đi không ngừng nghỉ, sự thật chứng minh sự cẩn thận của cậu có có ích.
Sau khi trời sáng, cậu quẹo lên đường, phát hiện có một mảnh đất bị phá hư, hố sâu gần hai thước. Có thể tưởng tượng ra nó lớn và mạnh đến mức nào.
Nếu tối hôm qua cậu ở trên đường cao tốc thì chắc chắn sẽ bị giẫm thành thịt rồi, cũng không biết thứ hôm qua là ra động tĩnh là thứ gì.
Lòng cậu vẫn sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục đi, quẹo khỏi chỗ bị sụp, tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc ở phía trước gặp phía cái đoàn xe trước kia, chào hỏi lẫn nhau sau đó đi cùng nhau.
Có thể nhìn thấy được đội ngũ bị ít đi một phần ba.
Sau khi đi nửa ngày, cậu nhìn thấy núi thi thể lớn, một đống lại một đống đập trước mặt. Có không ít người đang đứng ở phía trên, giống như đang đào cái gì đó.
Tới gần mới nhìn thấy những người đó mặt quân trang màu xanh biếc.
Vết bỏng lần này so với vết bỏng ở cửa hàng ô tô lần trước nghiêm trọng hơn rất nhiều, phần bị bỏng nổi lên rất nhiều mụn nước, da chỗ đó cũng đã biến thành màu đen.
Vì vết bỏng phồng rộp lên nên Du Hành lấy các loại thuốc cần dùng ra, trước tiên lấy nước khoáng rửa sạch vết bỏng, sau đó dùng tăm nhọn để chọc vỡ các mụn nước, cái cảm giác đấy thì khỏi phải nói. Sau đó cậu dùng bông y tế đã được khử trùng thấm khô những chất dịch đang chảy ra, cuối cùng mới bôi lên một lớp thuốc mỡ trị bỏng rồi lấy băng gạc băng lại.
Chỉ có một tuýp thuốc mỡ dùng khi bị phỏng mà cậu lại dùng hết hai phần ba rồi.
Tang thi có dị năng thật là khó phòng bị, nếu như vậy thì tính ra trong một đám tang thi thì dĩ nhiên trong đó sẽ có một con có dị năng?
Lần trước, ở nơi bán ô tô, cậu chỉ mất một giây trước khi nhét con dao vào đầu tang thi và bị con tang thi này phun lửa làm cháy khuôn mặt, không nói tới tóc, ngay cả lông mi cũng hoàn toàn bị thiêu rụi rồi.
Vết thương ở trên đầu mới chuyển biến tốt, nhưng có lẽ trong một thời gian ngắn tóc mới sẽ chưa mọc ra được.
Có cơ hội nhìn thấy tiệm thuốc, chắc chắn phải bổ sung thêm một chút dược phẩm mới được.
Sau khi mở cửa đi ra bên ngoài, cậu dễ dàng tìm thấy phòng đọc sách theo bản đồ chỉ dẫn ở hành lang.
Lầu ba và lầu bốn đều là phòng đọc, từng hàng giá sách biến thành một chút điểm Tân Hỏa đang vẫy tay với cậu. Trước tiên, cậu kiểm tra lại lần nữa xem bộ quản chế có còn vận hành hay không, phát hiện ra trong phòng đọc quản chế Đức cũng không có mở mới yên tâm bắt đầu mở súng ra đa ra.
Cuối cùng có được hơn hai trăm năm mươi ba vạn điểm Tân Hỏa.
Cậu theo đường cũ về cửa sổ kia, phát hiện tang thi ở dưới lầu đã tản ra, trên mặt đất nằm mười mấy bộ thi thể của tang thi, cậu nhảy xuống, đào tinh hạch ra.
"?"
Bỗng nhiên cậu cảm thấy có một lực hấp dẫn, túi nilon đựng tinh hạch trong tay giống như đang nóng lên.
Thình thịch, thình thịch.
Trái tim Du Hành đập mãnh liệt, lẽ nào đây là cái mà những dị năng giả kia nói, tinh hạch của tang thi có lực hấp dẫn?
Cậu vội đem tinh hạch đào hết lên, sau đó trở lại thư viện.
Cậu không có rửa lại những tinh hạch vừa mới đào lên, mà lấy ra khi cất trước. Lại nhắc đến, từ khi tách nhau ra ở cửa hàng bán ô tô, trên hành trình đi, cậu cũng không có đi xuống xe để đào tinh hạch, vì thế cậu mới không biết mình có phản ứng với tinh hạch.
Trong túi nilon đựng rất nhiều tinh hạch, cậu tùy ý cầm trên tay một nắm, cảm giác mãnh liệt ấy lại bắt đầu. Không phải do bụng đói muốn ăn cơm mà là do vô số đòi hỏi không nói rõ được.
Du Hành hết sức muốn nắm bắt được cảm giác này, sau đó ngón tay đầu cầm tinh hạch biến tinh hạch thành tro tàn sau đó biến mất.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy trong cơ thể có một loại năng sức mạnh rõ ràng, ví dụ như là ở giữa bắp thịt, giống như ở trong xương cốt, trong máu, không nắm bắt được, nhưng lại thực sự tồn tại.
Cũng không biết cậu đã khống chế nó như thế nào, bỗng dưng xung quanh cơ thể cậu bốc ra một mùi hôi thối, một mùi hôi thối thấu trời, làm chính bản thân cậu té ngửa.
"Thật là hôi quá!" Cậu không nhịn được mà che mũi, trong đầu có ý nghĩ: Lẽ nào do cậu có dị năng rồi? Nhưng toàn thân bốc lên mùi hôi, loại dị năng này có lợi ích gì? Áp đảo lại tang thi à?
Thật là dở khóc dở cười mà.
Nhưng dù thế nào đi nữa, thì đây cũng là lúc dùng dịch cải tạo gen, sau đó cậu phải nghiên cứu triệt để nó mới được.
Cậu phải mất hai ngày để kiểm soát sức mạnh mới sinh ra trong cơ thể trong lúc hấp thụ tinh hạch, rất nhanh cậu đã dần được mọi chuyện như ý, có thể khiến mùi hôi thối này xuất hiện và biến mất đi.
Du Hành đứng lên hoạt động để co dãn gân cốt, nhìn thấy những tinh hạch trước đây đã bị tiêu hao đi rất nhiều, cậu liền muốn đi xuống lầu để giết tang thi lấy thêm một chút tinh hạch.
Từ cửa sổ bò xuống, bây giờ cậu đã quen đường quen cửa rồi, xuống đến nơi chỉ thấy có một con tang thi, bây giờ cậu cũng không muốn tới gần nó, chỉ sợ dị năng của nó, vì vậy cậu trực tiếp bắn một phát súng trúng trán của nó.
Quảng trường rất lớn, bên trong tang thi rải rác khá tương đối cho nên cậu quyết định giết tang thi từ trên quảng trường.
Rầm! Rầm! Rầm!
Trên quảng trường có từng trận tiếng súng, lúc đang đào tinh hạch thì Du Hành nảy ra một ý. Mùi hôi thối này đối với tang thi thật sự không có tác dụng gì sao? Có lẽ là mùi hôi thối này chỉ có thể lừa người, còn đối với tang thi thì lại có tác dụng khác?
Dù sao ở gần đây không có nhiều người nhưng tang thi thì lại có rất nhiều, cậu muốn dùng thử một lần.
Cậu khống hết một con tang thi, dùng cán dài áp chế nó vào trên mặt tường, đồng thời chậm rãi thả mùi hôi ra.
Nói thật ra thì cái mùi này gần đây mới ngửi nên thật khó để quen được.
Cái mùi hôi thối này có chút giống với mùi cá chết, lại giống với mùi lục phủ ngũ tạng hư thối của tang thi và mùi hôi của thịt người, vô cùng tanh, nồng nặc xông thẳng lên mũi.
Nhưng mà mùi hôi thối này hình như không có tác dụng đối với tang thi, con tang thi kia còn "sống" rất tốt.
Cũng là ngạt chết con tang thi, nghe cảm thấy không có khả năng lắm.
Cậu tới gần tang thi dọc theo cây sáo dài, định cho nó một dao chết luôn nhưng lại phát hiện con tang thi này có hơi thay đổi.
Với nãy vẫn còn nhe răng múa móng, tính công kích vô cùng mạnh vậy mà bây giờ lại dùng cán dài của mình để chống đỡ, nó rũ hai cánh tay xuống, cái đầu nhỏ bé cúi xuống, mở lớn miệng để thở.
Tính công kích hoàn toàn biến mất, rõ ràng mình đang đứng ở đây như một người sống.
Lẽ nào do mình hôi quá nên nó mới không muốn ăn mình?
Sự phát hiện này làm cho Du Hành trong một lúc cảm thấy vui mừng.
Cậu lùi lại, buông lỏng cán dài, nhìn thấy con tang thi sau khi mất đi rằng buộc liền vẫy vẫy đầu, gào lên một tiếng vừa kéo kéo bả vai xoay người đi ra ngoài.
Hoàn toàn không có tấn công mình.
Sau đó cậu lại làm thí nghiệm thêm nhiều lần nữa, phát hiện ra một số tang thi cũng không tấn công mình, nhưng một số vẫn bay vào cắn mình như thường.
Nói theo cách khác, loại dị năng này khiến lực hấp dẫn của cậu đối với tang thi bị loại bỏ.
Du Hành vô cùng vui, bắt đầu nghiên cứu về sự khác nhau của những con tấn công mình với những con không tấn công mình.
Cậu nhìn thấy giữa cả hai có một điểm rõ ràng nhất: Một là lực công kích của tang thi có sức rất lớn, hoạt động hoang dã càng mạnh hơn một chút, hai là tinh hạch không giống nhau.
Tinh hạch do Du Hành đào được, thật ra rất ít những viên giống nhau như đúc, đặc biệt là sau khi mạt thế đã qua được một tháng, rất nhiều tang thi giống như đã trở lên lợi hại hơn, tang thi đang ở trong thời kỳ tiến hóa. Hơn nữa, lực tấn công của tang thi không giống nhau, tinh hạch đào được cũng không giống nhau. Rõ ràng hơn chính là màu sắc, lúc đầu tinh hạch đào được đều có màu xám lạnh, xám tro, bây giờ Du Hành gặp được không ít những tinh hạch có hiện lên tia máu.
Trải qua những nghiên cứu so sánh, cậu phát hiện ra tinh hạch mang theo tia đỏ đều được lấy từ tang thi lợi hại hơn.
Cậu lấy ra sáu viên màu xám tro có hơi vài sợi hồng, sáu viên tinh hạch của tang thi này, vẫn có tính công kích với cậu.
Nghĩ đến thông tin lần trước nghe được ở văn phòng, Du Hành nhận thức được việc dị năng của mình chắc nằm ở cấp một, những tinh hạch có màu xám lạnh và vài sợi hồng này chắc là của tang thi cấp hai, cũng chính vì vậy mà mùi hôi của mình không mê hoặc được chúng.
Sau khi phân tích và tổng kết những tin tức này, Du Hành vô cùng vui, nếu như dị năng của mình càng ngày càng luyện tập lên cấp cao hơn thì khi đi ra ngoài sẽ an toàn hơn.
Để hiểu rõ hơn về cái dị năng này, Du Hành ngày càng đầu tư nhiều sức hơn, cậu ở lại quảng trường này ba ngày, trong ba ngày, cậu giết sạch tất cả tang thi ở quảng trường, rạp chiếu phim và phòng ăn.
Nếu không phải thể trạng năng lực của cậu đã tăng lên vài bậc thì cậu sẽ bị cường độ công việc cao làm kiệt sức.
Nhưng mà vất vả như vậy cũng đáng giá, cậu không chỉ thu được hơn ba ngàn tinh hạch mà còn khống chế tốt được dị năng, muốn thế nào được thế ấy.
Trải qua nhiều lần thực tiễn cậu đã học được cách lợi dụng dị năng này để đạt được hiệu suất tối ưu, thật ra thì đem mùi hôi này bay xung quanh mình đã là cách hiệu quả nhất rồi, khí kín nhất, nhưng như vậy cũng làm tiêu hao vô cùng lớn. Về sau cậu tìm được điểm giới hạn, sử dụng mùi hôi này ở số lượng ít nhất và có hiệu quả nhất, như vậy sau đó dị năng vẫn có thể tiếp tục bổ sung, làm như thế thì khi đi ra ngoài khoảng nửa tiếng, cậu cũng không sợ bị tang thi cấp một tấn công.
Đợi đến lúc cậu đến cấp hai thì chắc chắn thời gian duy trì liên tục sẽ cao hơn.
Sau đó cậu tiếp tục lên đường, nhưng mà lúc này cậu không còn mệt mỏi nữa, nếu như đụng phải bầy tang thi theo quy mô lớn thì cậu sẽ sử dụng dị năng này để trốn thoát.
Lúc đi trên đường cậu gặp được năm hiệu sách, lấy thêm được hơn 60 ngàn điểm Tân Hỏa.
Tiếp đó cậu gặp được một đoàn xe, từ bọn họ cậu biết được tin tức của khu an toàn Lục Đồng, khu an toàn Lục Đồng cũng đang trên đường trở về tỉnh Thanh Hòa. Vì vậy cậu định đến đó xem xem Trương Hằng Tuệ có được cứu hay không.
Nhắc đến đội xe này, Du Hành gặp được bọn họ là một điều khá trùng hợp, lúc đó cậu nhìn phía trước ngã quẹo có hai chiếc xe lao nhanh tới, đằng sau có một chuỗi tang thi đuổi theo, trong tức khắc đánh tay lái đổi hướng, không ngờ tới thân xe rung mạnh kịch liệt, đuôi xe đụng phải.
Sau khi có một chiếc xe đụng cậu đến lảo đảo thì vượt lên trước cậu.
Cậu tạm ổn định lại, nhanh chóng điểu khiển xe quẹo vào.
Xe giống như con cá đang lướt, không ngờ đến phía sau lại có một chiếc xe khác đâm trúng.
Lần này Du Hành chuẩn bị kịp, kịp thời tránh khỏi.
Đây là muốn mình để xe lại để làm bia đỡ đạn làm chậm bước chân của tang thi ở phía sau
Người đất cũng có ba phần nóng tính, Du Hành điều chỉnh thân xe có độ lớn cao đụng mạnh, tay còn lại đem hai bánh xe của chiếc xe kia đánh bể.
Hắt xì!
Hai chiếc xe ở phía sau đồng thời vì sự tấn công này mà quay một vòng, đụng vào những kiến trúc khác ở ven đường, Tiếng thét chói tai cùng tiếng chửi rủa vang lên. Kết quả là tang thi ở sau lưng xuất hiện rõ ràng rất chậm, một phần lớn tang thi bao quanh lấy phía sau chiếc xe kia, chỉ có một số tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh tang thi lại bắt đầu tiến về phía trước, nhưng ngăn chặn bọn chúng mười giây thôi cũng đủ để Du Hành lượn trái quẹo phải thoát ra khỏi đám tang thi này.
Sau đó cậu lại đi một đường thẳng đến sông Đại Kiểu ở phía trên, ở đó gặp đoàn người bảo dưỡng xe rồi bị bọn họ chặn đường.
Bây giờ, Du Hành có lòng cảnh giác với con người còn mạnh hơn cả với tang thi, vì vậy cũng không đứng gần, không nghĩ tới hai người bên kia bước qua đây đều mặc đồng phục cảnh sát.
Trải qua cuộc nói chuyện mới biết được họ muốn đi tới khu an toàn Lục Đồng, bọn họ cho rằng ở đó có một khu quân đóng quân, vị trí địa lý hẻo lánh người sống lại rất ít, là nơi vô cùng có khả năng lập khu an toàn.
Trong trí nhớ của Trương Hằng Viễn không có mấy cái khái niệm quân đội gì gì đó.
Du Hành hỏi thăm đường kỹ càng, biết được khu an toàn Lục Đồng cùng đường về nhà của cậu cách nhau không xa, vì thế cảm thấy mình có thể vào xem, vì dù sao quân đội cũng phải dời quần chúng, rất có thể Trương Hằng Tuệ cũng được cứu đi rồi.
Dù sao cũng tiện đường, vẫn nên đi xem thử, không nên bỏ qua.
Hai người cảnh sát này cũng có ý như vậy, bọn họ nhìn thấy Du Hành lái xe một nên mới tới gần trao đổi thông tin với cậu, thấy cậu động tâm thì liền nói: "Cậu đưa xe lái tới gần đây, bây giờ trời cũng đã sắp tối rồi, mười phút sau chúng ta đi tìm phòng ở rồi sáng mai sẽ bắt đầu đi."
Du Hành từ chối: "Rất cảm ơn hai người." Sau đó đưa cho họ hai điếu thuốc.
Sau khi hai tên cảnh sát kia đi, Du Hành bắt đầu kiểm tra xe và đổ thêm dầu cho xe.
Hai bên bờ ven sông đều là tiểu khu mới xây trong mấy năm nay, mỗi tòa đều có hơn mười tầng, vừa nhìn có vẻ rất mới.
Du Hành không ở chung với họ, chọn tầng thứ mười nơi họ sống và tầng bốn bên dưới tầng mười một.
“Anh ta là có ý gì vậy? Đề phòng chúng ta hả?”
“Thật là kiêu ngạo mà.”
Cậu khóa cửa phòng, khóa cửa sổ, chuẩn bị ổn thỏa xong rồi thì trên lầu lại có người lẩm bẩm, cảm thấy cậu không biết tốt xấu.
"Cũng là do anh Chu và anh Minh có lòng tốt, vậy mà người ta lại chả có tý lòng cảm kích nào."
"Đừng nói nữa, thời thế bây giờ dù cẩn thận đi nữa thì cũng không tính là quá đáng, cậu ấy cũng không biết chúng ta, đề phòng chúng ta cũng là chuyện bình thường.
Nhanh thu dọn đồ đạc rồi đi ngủ đi, sáng sớm mai còn bắt đầu chạy."
Sáng sớm, không biết là lúc mấy giờ, Du Hành rời giường đi nhà vệ sinh, sau đó thì định thu dọn đồ đạc. Mơ hồ nghe thấy một số âm thanh kỳ quái, nhìn xung quanh sau đó, hình như ở bên ngoài?
Cậu kéo màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời đã hơi sáng, ở phía đông có một mảnh đen đang nhanh chóng di chuyển đi.
Đến khi mảnh đen đi xuống hết thì nhìn thấy được là một loài chim.
Đang bị bao vây.
"A, cứu mạng."
"Cứu mạng!!"
Đám bóng ma kia đáp xuống, ban công ở phía đối diện truyền đến tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng thét chói tai. Tiếng cánh dao động ngày càng rõ ràng, hắn nhìn thấy ở phía trước có người mở cửa ở một dãy nhà, xoa xoa mắt đưa đầu ra ngoài nhìn, có một số đoàn chim thoát ly ra khỏi đội đã đâm tới, kiếng cửa số bị nghiền nát rơi lốp bốp xuống đất, người thò đầu kia phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Sáng sớm có người còn dậy sớm hơn cả cậu, Du Hành nhìn xuống dưới lầu, trên đường có hai chiếc xe lái ngang qua, bị đám trên trời kia, bóng đen phi lên đánh.
Bóng đen giống như một cục gạch đập vào cửa số trước xe, đi vào bên trong xe. Hai chiếc xe trong chớp mắt đi chệch quỹ đạo, ngã đông rẽ tây.
Chim tang thi?!!
Du Hành nhanh chóng đóng chặt cửa sổ lại, kéo rèm lên, nhanh chóng trốn vào trong WC.
Không bao lâu sau, cậu nghe được ngoài cửa sổ có tiếng bể nát, mùi hôi vờn quanh người cậu, cũng không có con tang thi chim nào đụng vào cửa nhà vệ sinh cậu trốn.
Tiếng cánh dao động ở bên ngoài tới rồi lại đi, cậu cũng không dám xem thường, cậu lấy một viên tinh hạch ra để hấp thụ, không ngừng bổ sung dị năng đã bị tiêu hao của bản thân.
"Ầm! Bịch bịch!"
Lo lắng của cậu biến thành sự thật có một con tang thi chim cấp cao bay vào và phát hiện ra cậu.
Cửa kiếng không ngừng bị đụng, bỗng nhiên Du Hành kéo cửa ra, tay nhanh mắt lẹ một dao chặt xuống!
Nhìn con tang thi chim rơi xuống mặt đất, cậu tập trung mọi lực chú ý, dùng súng bắn trúng một con chim tang thi khác nào tới.
Dựa vào những kinh nghiệm của ngày vừa qua, cậu theo bản năng bắn vào đầu chim tang thi.
Đến khi trong phòng không còn một con tang thi nào khác tấn công cậu nữa, cậu nhanh chóng đóng cửa lại sau đó lại trốn đi. Đối phó như vậy nhưng may mắn mười phút sau không có một con chim tang thi nào bay tới nữa.
Cậu đành đánh bạo đi tới cửa sổ bị vỡ để nhìn, một mảnh hỗn độn, khắp mặt đất đều là lông chim. Trong không khí có mùi máu tươi cùng mùi hôi vô cùng nồng nặc giống như chợ bán thức ăn, sạp bán gà vịt, mùi còn nặng hơn gấp bảy, tám lần, cực kì hôi.
Mà người ở trên lầu phát hiện ra chim tang thi hơi trễ, hơn nữa bọn họ ở riêng ra hai tầng rồi, chia nhau ở các phòng, cho dù có hai người dị năng kim loại đi nữa thì cũng không có cách nào trong thời gian ngắn giúp mọi người được.
Có một dị năng kim loại lúc phát hiện ra ở bên ngoài có gì đó không đúng đã mở cửa sổ ra nhìn, một con chim bay tới, nghiền nát một nửa cửa sổ. Mỏ dài nhọn mở rộng mổ về phía gã, gã phản ứng nhanh chóng bọc sắt quanh nắm đấm đánh tới.
Con chim kia bị đánh rơi ra bên ngoài mặt đất, run cánh bay lên lại. Động tĩnh bên này khiến đưa tới một ít đàn, cùng nhau ào ào bay tới.
Người đàn ông biến sắc, sức gã đủ đánh chết một con chim, chim không chết nghĩa là không phải là chim bình thường.
Gã nhớ tới con chó tang thi và chuột tang thi từng gặp trước đây, trong lòng kinh sợ, mắt nhìn thấy một phiến chim muốn bay tới, gã dùng tốc độ nhanh nhất lát một mặt tường bằng sắt, tường bằng sắt chợt rung vài cái, vẫn kiên trì tốt được.
Sau đó, trông bầu vẽ gáo, các cửa sổ khác cũng che như vậy, sau khi làm xong mệt đến mặt trắng bệch.
Bọn họ bị vây ở trong phòng, tạm thời an toàn, nhưng những thứ không biết ngoài kia khiến tim họ treo ở giữa không trung.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Khi thì sẽ có đồ đạc bị vứt lên tường, hoặc tiếng đánh lên tường sắt, tưởng tượng ra số lượng đồ vật bên ngoài.
"Mạt thế lâu như vậy rồi, mấy thứ kỳ quái này xuất hiện đều rất bình thường, trước đó chúng ta không phải còn gặp phải chuột với cả chó sao? Tôi nghĩ là ngoài kia chắc chắn cũng có những con tương tự, chỉ là có thể bay mà thôi. Tôi xác định là tôi vừa mới giết con kia, đâm thép, chỉ cần đảm bảo bộ não kia có tác dụng.
Mạt thế ngày càng thêm gian nan.
Dưới lầu, Du Hành đào ra được bốn viên tinh hạch, đều là xám lạnh có vài sợi đỏ.
Cậu lấy xong sau đó lên lầu xem đám người kia thế nào rồi, nhìn thấy bên họ vô cùng rối loạn, thương vong xung quanh đều có. Hắn đối với cậu không lại không có đề phòng, họ nói với cậu: "Bên này chúng tôi đang có lộn xộn, có thể trì hoãn rất lâu, cậu chờ một chút hay là tự mình đi trước?"
Du Hành nói mình đi trước, rời đi trước những ánh mắt khác nhau.
Sau đó Du Hành cũng không gặp lại chim tang thi nữa, còn có một tin tốt là dị năng của cậu đã lên cấp hai rồi, [Quy tắc kiện thể] rốt cuộc cũng lên cấp ba rồi, có thể là được gặp ba việc vui cùng lúc.
Đến khi ra khỏi thành phố, bầy tang thi gặp phải hơi ít đi, nhưng mà tang thi động vật lại liên tiếp xuất hiện, trong đó có một viên tinh hạch cấp ba, năng lượng được nén bên trong so với tất cả các viên tinh hạch cậu từng gặp trước đây còn nhiều hơn.
Cậu nhìn thấy một biển báo giao thông, biết khoảng cách đến quân khu Lục Đồng kia không còn xa nữa, cậu có thể thấy mảnh núi nhỏ xa xa, hẳn là chỗ quân khu.
Đương nhiên, cũng cách tỉnh Thanh Hòa càng gần.
Có lẽ là do chị em có tâm tư liên thông nên ở phía xa tỉnh Thanh Hòa, Trương Hằng Tuệ bỗng lóe lên một chút tinh thần.
Có người đụng phải cô, cô bị đụng đến lảo đảo, cái rương ôm trên tay trượt xuống, cô nhanh chóng ôm lên, bị cái rương đụng vào bụng. Phục hồi tinh thần lại, lập tức nhìn thấy người đụng vào cô là Giang Bách Hợp.
Cơn tức giận lập tức xông lên, nhưng là lỗi do mình thất thần nên không tiện nói, chỉ có thể khẽ cắn môi đem cái rương tiếp tục đi ra bên ngoài.
Lúc đi tới thùng xe, vừa lúc cô nhìn thấy em gái của chồng mình Tằng Vân Vân cười mỉm nhận cái hộp nhỏ trong tay Giang Bách Hợp, còn nói: "Chuyện vặt này không cần chị phải làm đâu, đi xem tranh châm biếm cùng với em nha!"
Bước chân của cô dừng lại một lát lại tiếp tục đi vào rồi thả đồ xuống.
"Tôi và Bách Hợp có việc rồi, cô tự mà mang hết đi!"
Nhìn em gái chồng lôi kéo Giang Bách Hợp rời đi, Giang Bách Hợp cười ngọt ngào với cô ta, trong lòng cô đúng là rất khó chịu.
Tằng Vân Vân, đã lâu không gọi mình là chị dâu rồi, sau đó lại còn gặp được Giang Bách Hợp.
Buổi tối lúc ngủ, chồng cô Tằng Luyện Chí không để ý cho lắm, nói với cô: "Dù sao em cũng nên lộ ra khuôn mặt cười đi, cả ngày mặt buồn rầu u u ám ám, Vân Vân luôn nói là Bách Hợp rất sợ em, tại sao em cứ luôn nhắm vào cô ấy thế?"
Trương Hằng Tuệ cười nhạt không thèm nhìn hắn, tự chải tóc cho mình.
Tằng Luyện Chí nhíu mày: "Vẻ mặt này của em là có ý gì?"
Trương Hằng Tuệ thả lược xuống, không quay đầu nói: "Vân Vân nói em nhắm vào cô ấy? Do em ấy nói với anh?"
Trời đất làm chứng!
Từ lúc Giang Bách Hợp sống ở đây dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Tằng Vân Vân, mới ở cùng một phòng với Tằng Vân Vân, cô lấy lễ để tiếp đón với Giang Bách Hợp, thế nhưng người ta đã làm gì?
Trương Hằng Tuệ cười nhạt: "Không lẽ tôi lại giống như chính phòng thời cổ đại, gọi con người tiểu tam hèn hạ kia là em gái?"
Tằng Luyện Chí sửng sốt: "Em."
"Lúc đầu tôi đã không muốn nói rồi, anh cho rằng đi sát vách nhà họ Lục mướn phòng mà tôi không biết? Ngủ với phụ nữ trong nhà người khác, anh không mất mặt thì tôi mất mặt."
"Em nói chuyện không nên quá phận như vậy."
"A."
"Được rồi, là do anh không đúng, anh chỉ là chơi đùa với cô ấy thôi, đừng giận." Tự mình chuyển đề tài, Tằng Luyện Chí nói: "Đi ngủ nhanh đi, ngày mai còn phải đi ra ngoài."
Trương Hằng Tuệ không thèm nhắc lại, bình tĩnh lánh sang bên khác ngủ, đánh cái tay Tằng Luyện Chí đang đưa ra, nghiêng người ngủ.
Nghe được bên tai có tiếng thở dài cho không làm được gì của Tằng Chí Luyện, trong lòng cô cười nhạt nhưng cũng vì mình mà xót xa.
Vì sao cô lại không có dị năng? Nếu như cô có dị năng thì không cần phải cùng giường chung gối với người đàn ông đáng ghét này, cũng có thể đi tìm em trai của mình.
Nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không có, ông trời không có mắt, lại để cho người đàn ông này có dị năng, lời thề lúc kết hôn đã hoàn toàn quên mất. Mắt cô có chút chua xót, cô dùng sức dụi một cái, ngay cả nước mắt cũng không lưu lại một giọt.
Ngày mai phải ra ngoài tìm vật tư, cô phải lên tinh thần lại, con tiện nhân Giang Bách Hợp kia còn không biết là muốn sinh cái gì mà lại yêu con thiêu thân.
Cô nhất định phải sống!
Mà bên kia, Du Hành ở trên đường cao tốc gặp phải một đàn trâu.
Cậu đang ngủ thì bên tai có tiếng ùng ùng vang lên, còn tưởng là động đất! Cậu theo bản năng lái ô tô đi ra khỏi mảnh đất kia, suốt đêm không dám ngủ lại, đi không ngừng nghỉ, sự thật chứng minh sự cẩn thận của cậu có có ích.
Sau khi trời sáng, cậu quẹo lên đường, phát hiện có một mảnh đất bị phá hư, hố sâu gần hai thước. Có thể tưởng tượng ra nó lớn và mạnh đến mức nào.
Nếu tối hôm qua cậu ở trên đường cao tốc thì chắc chắn sẽ bị giẫm thành thịt rồi, cũng không biết thứ hôm qua là ra động tĩnh là thứ gì.
Lòng cậu vẫn sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục đi, quẹo khỏi chỗ bị sụp, tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc ở phía trước gặp phía cái đoàn xe trước kia, chào hỏi lẫn nhau sau đó đi cùng nhau.
Có thể nhìn thấy được đội ngũ bị ít đi một phần ba.
Sau khi đi nửa ngày, cậu nhìn thấy núi thi thể lớn, một đống lại một đống đập trước mặt. Có không ít người đang đứng ở phía trên, giống như đang đào cái gì đó.
Tới gần mới nhìn thấy những người đó mặt quân trang màu xanh biếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.